← Ch.21 | Ch.23 → |
Buổi liên hoan diễn ra được một nửa, Trần Tầm liền gọi Phương Hồi ra ngoài lớp học. Lúc bọn họ đi ra, Kiều Nhiên đang hát bài Tĩnh lặng của ban nhạc Hoa, cậu vừa hát câu "Chỉ mong có người ở bên anh, trải qua ngày cuối cùng", vừa nhìn Phương Hồi theo Trần Tầm ra ngoài. Phương Hồi ngoái đầu lại cười với cậu, cậu cũng cười, đưa hai ngón tay thể hiện chữ V rất ngờ nghệch.
Trần Tầm và Phương Hồi người đi trước người đi sau xuống đến giữa cầu thang, tới góc rẽ vắng người liền dừng lại, Phương Hồi bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy?".
"Bọn mình ra ngoài đi lòng vòng một lát nhé". Trần Tầm nói.
"Hả? Đi đâu cơ?".
"Đi loanh quanh đâu đó thôi! Chào đón thiên niên kỉ, bên ngoài trang hoàng đẹp lắm".
"Có kịp không? Quay về còn phải thay quần áo nữa, một lát nữa là tập hợp rồi ra công viên Thế Kỉ đấy, đừng để muộn". Phương Hồi nhìn đồng hồ nói.
"Kịp, cũng không đi xa đâu, đi thôi!".
Trần Tầm đóng cúc áo lông vũ, bước xuống mấy bậc cầu thang trước, Phương Hồi cũng chạy xuống theo cậu.
Vừa ra khỏi cổng trường, hai đứa thấy hào hứng hẳn lên, cả hai chưa bao giờ cùng nhau qua đường một cách thoải mái trong thời điểm muộn như thế này, hời gian chơi cùng bạn bè cũng nhiều, chính vì thế trong ngày cuối cùng của năm 1999, được ở riêng bên nhau nên cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Trên đường không có mấy người, cửa kính của các cửa hàng bên đường đều treo đầy đèn màu. Có cửa hàng còn chưa thay các đồ trang trí trưng bày trong lễ giáng sinh, ông già Noel râu tóc bạc phơ trên kính nhìn rất vui vẻ. Trần Tầm mua hai xiên hồ lô bọc đường, cậu và Phương Hồi mỗi người một xiên, hai đứa vừa ăn vừa hòa mình vào những người lớn trên đường, cười lén và nói chuyện với nhau.
"Cậu bảo những người trên đường đang chuẩn bị đi đâu hả?". Trần Tầm lấy xiên tre chỉ và hỏi.
"Chắc về nhà". Phương Hồi nhìn một lượt rồi trả lời.
"Cũng không thể tất cả đều về nhà! Cậu nhìn hai anh chị kia kìa, chắc chắn là đi hẹn hò".
"Bọn họ hẹn hò ở đâu nhỉ? Giờ này công viên đóng cửa hết rồi, đi xem phim à?".
"Ai đi xem phim vào những ngày này nữa! Tớ nghĩ chắc chắn là đi ăn cơm, sau đó cùng đi đếm ngược giờ đồng hồ để chờ bước sang thiên niên kỉ mới".
"12 giờ, các nhà hàng đều đóng cửa rồi!". Phương Hồi lắc đầu nói.
"Chắc... phải có nơi mở cửa chứ!".
"Tớ nghĩ có khi là đi làm ấy".
"Không thể, cơ quan nào giờ này còn làm việc?".
"Ai bảo không thể! Cô tớ phải làm cả đêm hôm nay! Nghe nói là sự cố máy tính năm 2000".
"Ừ! Cũng không biết là do ai thiết kế, thật chẳng có tầm nhìn xa gì cả!". Trần Tầm cười nói: "Bọn mình vẫn là nhất, đến công viên Thế Kỉ chào đón thế kỉ mới! Thật tuyệt!
"Ừ! Tối đến bọn mình cùng đi đếm ngược nhé!". Phương Hồi bỏ xiên tre vào thùng rác, huơ tay lên nói.
Trần Tầm giả vờ vô tình nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào trong túi, nói: "Đến lúc đó bọn mình đừng đứng theo lớp nữa, đứng riêng với nhau là được".
Phương Hồi đỏ bừng mặt, nắm chặt lòng bàn tay cậu nói: "Ừ".
Giữa màn đêm mênh mông, thực ra nhìn không rõ lắm hai bàn tay đang nắm tay nhau. Nhưng cả hai vẫn thấy hơi căng thẳng, dường như đã làm chuyện gì đó không nên làm trong độ tuổi này. Mãi cho đến khi đi đến con ngõ vắng người, hai đứa mới cảm thấy yên tâm hơn.
"Cậu lạnh không?". Trần Tầm cúi đầu xuống hỏi.
"Không". Phương Hồi trả lời, nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng được ở bên cạnh Trần Tầm, dường như không thấy lạnh mấy: "Chắc không gặp mọi người cùng trường chứ?".
"Không đâu! Mà gặp thì có sao? Không phải cô giáo là được!". Trần Tầm liền nắm chặt tay cô nói: "Thực ra kể cả có gặp cô giáo tớ cũng không sợ, đợi sau này bọn mình cưới nhau, chắc chắn tớ sẽ mời cô Hầu Gia đến dự và phát biểu!".
"Nói phét! Nếu mà gặp cô chủ nhiệm, chắc chắn cậu sẽ buông tay ra, nếu không bọn mình chết ngay, sẽ mời phụ huynh đến họp và thông báo, phê bình. Hơn nữa... đã biết cậu sẽ lấy ai đâu, làm sao cậu biết là tớ được!". Phương Hồi bề ngoài thì tỏ vẻ thờ ơ, nhưng tong lòng lại cảm thấy cảm động vì câu nói của Trần Tầm.
"Cậu nói thế có nghĩa là sao? Không muốn lấy tớ hả?". Trần Tầm bèn dừng lại nói: "Thực sự là tớ nghĩ như vậy! Bọn mình thi cùng một trường đại học, cùng tốt nghiệp, cùng xin việc rồi cùng lấy nhau và sinh con đẻ cái!".
"Ai... ai sinh con đẻ cái cho cậu!". Phương Hồi liền quay mặt đi nói, tim đập thình thịch.
"Cậu lấy tớ, không đẻ con cho tớ thì đẻ cho ai? Chẳng lẽ cậu cắm sừng tớ à?". Trần Tầm trợn mắt nói.
"Cậu chỉ nói linh tinh!". Phương Hồi bèn rút tay ra, quay đầu bước đi: "Không nói chuyện với cậu nữa, cậu chỉ huyên thuyên thôi!".
"Tớ nói thật mà!". Trần Tầm bèn kéo cô lại: "Tóm lại là tớ nghĩ như vậy, ngay cả phù dâu, phù rể tớ cũng đã tính hết rồi, sẽ nhờ Kiều Nhiên và Gia Mạt, Triệu Diệp không được tin cậy cho lắm".
"Đến lúc đó ai còn thèm bận tâm đến cậu! Có khi Triệu Diệp còn chẳng thích ấy chứ!". Phương Hồi cười nói.
"Xí! Hắn dám khinh người hả! Cậu thấy thế nào, thế có ổn không? Nói thật lòng đấy!". Trần Tầm vòng tay qua vai cô nói.
"Cũng tạm". Phương Hồi cúi đầu xuống nói nhỏ.
"Cũng tạm là ổn hay không ổn?". Trần Tầm cố tình ghé sát vào hỏi.
"Ổn...". Lần này giọng Phương Hồi càng nhỏ hơn, cô đỏ bừng mặt nhìn Trần Tầm với vẻ trách móc rồi lại cúi đầu xuống.
Ánh mắt dịu dàng của cô lướt qua trái tim Trần Tầm, khiến trái tim cậu run bắn. Dưới ánh đèn lờ mờ trong con ngõ nhỏ, dường như Phương Hồi toát lên một vẻ duyên dáng đặc biệt khác với ngày thường. Trần Tầm nhìn cô gái đang đứng sát bên mình, không kìm được bèn đặt xuống môi cô một nụ hôn. Trong lúc bối rối, cả hai đều không nhắm mắt, cùng tận hưởng đôi môi vẫn còn sót lại mùi sơn trà của đối phương rồi vội vàng buông ra.
"Cậu... cậu làm gì vậy". Phương Hồi sững sờ hỏi, cô không thể ngờ rằng Trần Tầm lại hôn cô, đầu óc trống rỗng.
"Thơm cậu mà!". Trần Tầm đỏ bừng mặt nói.
"Đây là nụ hôn đầu đời của tớ!". Phương Hồi che chặt môi mình nói.
"Tớ cũng vậy!".
Hai đứa liền nhìn nhau và im lặng trong giây lát, cả hai đều rất luống cuống, thậm chí cảm giác căng thẳng còn vượt trên cả cảm giác ngọt ngào.
"Sao tớ không muốn khóc nhỉ...". Phương Hồi dựa vào tường nói.
"Khóc gì cơ?". Trần Tầm liếm môi nói, bên trên vẫn còn sót lại cảm giác mềm mại lạ lẫm, khiến cậu lưu luyến khôn nguôi.
"Mọi người đều nói nụ hôn đầu đời đều khóc mà!"
"Không phải nụ hôn đầu đời... mà là... chuyện đó!". Trần Tầm lắp bắp nói.
"Ghét cậu quá!". Phương Hồi trợn mắt nhìn cậu, hậm hực nói.
"Hơn nữa có gì để khóc chứ, đằng nào... thì tớ cũng sẽ đối xử tốt với cậu mà". Trần Tầm ghé sát vào nói.
"Cậu... đáng ghét thật! Không được đi kể với ai đâu đấy!". Phương Hồi đánh Trần Tầm một cái rồi bước đi hai bước: "Về thôi!".
"Tớ sẽ không nói cho ai biết đâu!". Trần Tầm liền đi theo cô: "Phương Hồi, cậu đợi chút đã...".
"Gì cơ?".
"Tớ muốn thơm cậu lần nữa...".
Thấy cô không nói gì, Trần Tầm liền rụt rè bước tới, cậu nắm tay cô trước, sau đó từ từ nâng cằm cô lên. Cặp lông mi của Phương Hồi liên tục chớp chớp vì hồi hộp, bị cô nhìn như vậy, Trần Tầm có vẻ ngại ngùng. Cậu kéo cô đến góc tối dưới ánh đèn, nói nhỏ: "Nhắm mắt lại đi". Phương Hồi liền n nhắm mắt lại, Trần Tầm liền cúi đầu xuống, đặt nhẹ môi mình xuống môi cô, dù hơi run rẩy nhưng cậu không lùi bước.
Hồi đó, bọn họ không có kinh nghiệm và kĩ xảo gì, không biết thế nào là kiểu Pháp, thế nào là hôn bằng lưỡi, nhưng họ đều trao gửi cho nhau rất chân tình, ở khoảnh khắc cuối cùng của thế kỉ, nắm bắt cảm giác dịu dàng cuối cùng.
Sau đó Phương Hồi hỏi Trần Tầm có phải như thế không hay lắm không, Trần Tầm trả lời có thể là không hay lắm, nhưng không sao cả, đằng nào thì bọn mình cũng đã ở bên nhau rồi, Phương Hồi cũng thấy yên tâm hơn. Cả hai đều rất ngây thơ và nghĩ rằng, chỉ cần hai đứa ở bên nhau thì chẳng có gì phải sợ và chắc chắn bọn họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Lúc kể đến đây, Phương Hồi vẫn tỏ ra ngượng ngùng như cô gái mới lớn. Tôi bèn nửa đùa nửa thật nói rằng, nụ hôn của bọn em được coi là nụ hôn thế kỉ rồi, thú vị nhỉ. Cô lại bình thản trả lời, vì là nụ hôn đầu đời nên mới nhớ lâu, hơn nữa chỉ có một mình cô nhớ mà thôi.
Nhưng tôi nghĩ chắc chắn Trần Tầm cũng sẽ không quên nụ hôn của năm 1999 đó, dù gì thì Phương Hồi cũng là người mà cậu đã từng trân trọng, mối tình đó cũng thực sự là mối tình đẹp trong mắt cậu. Chứ không phải như nụ hôn giữa tôi và Phương Hồi, cuối cùng chỉ có một mình tôi nhớ.
Hôm đó, sau khi quay về, cả Trần Tầm và Phương Hồi đều có phần mất tự nhiên, Lâm Gia Mạt nói rõ ràng là đầu óc Phương Hồi cứ để đâu đâu, nói chuyện với cô mà cô liên tục giật thốt, Phương Hồi cũng không phản bác gì, mà chỉ âm thầm hồi tưởng lại nụ hôn ban nãy. Luôn có những chuyện khiến con gái vô cùng quan tâm, đặc biệt là nụ hôn đầu đời, được tặng cho chàng trai mà mình thích nhất, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mười giờ tối, đoàn xe bus lũ lượt chở học sinh chạy về phía công viên Thế Kỉ trên con đường đã quy định. Lớp [1] và lớp [5] đi cùng một chuyến xe, con trai đều đứng, tất cả ghế ngồi đều nhường hết cho con gái. Trên xe rất chật, Trần Tầm cẩn thận che cho Phương Hồi, ánh mắt hai đứa nhìn nhau rất dịu dàng, tận hưởng điều bí mật ngọt ngào mà chỉ có hai đứa biết. Con gái lớp [5] đều phát hiện ra điều bất thường, bèn hỏi Vương Mạn Mạn bọn họ có quan hệ gì. Vương Mạn Mạn cũng không nói rõ, chỉ nói giống quan hệ gì thì là quan hệ đó. Câu trả lời đã bị Môn Linh Thảo và mấy cô bạn ở lớp [1] nghe thấy bọn họ cũng đều tỏ ra nghi ngờ.
May mà sau khi đã đạt được mục đích, những lời suy đoán liền bị tạm thời gác sang một bên. Những chiếc áo dày không che giấu được tâm trạng hưng phấn của đám trẻ, lúc nhảy múa lại cười nói rộn ràng. Chắc chỉ có mỗi Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt là không hòa đồng được với mọi người, vì Trần Tầm liên tục chạy sang chỗ Phương Hồi, thế nên bọn họ đã trở thành bạn nhảy của nhau, dịp quốc khánh 1-10, Triệu Diệp còn nhẹ nhàng mời Lâm Gia Mạt nhảy, giờ thì không còn nữa, bàn tay hai người như cách nhau một lớp không khí lạnh âm mười mấy độ, trong lòng ai cũng thấy không thoải mái.
Lúc đếm ngược đồng hồ, có phóng viên đến chụp ảnh, cô chủ nhiệm liền gọi học sinh đến, Phương Hồi và Trần Tầm cũng không được đếm ngược để bước vào năm 2000. Mặc dù trước ống kính, bọn họ đều mỉm cười, nhưng ít nhiều đều cảm thấy nuối tiếc. Và sự nuối tiếc này không có cách nào để bù đắp, vì họ không thể đợi được đến một nghìn năm sau.
*****
Phương Hồi nói đến khi thực sự bước sang năm 2000 họ mới phát hiện ra rằng, cái gọi là thiên niên kỉ mới cũng không có gì khác so với bình thường. Hạnh phúc vẫn cứ hạnh phúc, bất hạnh vẫn cứ bất hạnh. Môn học nào cần thi vẫn cứ phải thi, kì nghỉ cũng không vì thế mà được nghỉ thêm mấy ngày. Chính vì thế có thể thấy, những ngày tháng có ý nghĩa trọng đại đó đều là tự mình tưởng tượng ra, xét cho cùng ngày 31-12-1999 chính là một lần quay rất bình thường của Trái đất, nếu không nhớ thì rồi cũng sẽ trôi qua. Ví dụ Trần Tầm, chắc chắn đã quên ngày này từ lâu.
Tôi cười lắc đầu, không nói gì. Tôi đã phát hiện ra từ lâu rằng Phương Hồi luôn nhấn mạnh sự thờ ơ và đãng trí của Trần Tầm, nhưng tôi biết chắc chắn trong lòng cô không nghĩ như vậy. Thực ra cô sợ Trần Tầm quên, sợ đến đoạn cuối cuộc tình này, chỉ còn một mình cô nhớ nhung, hoài niệm. Còn tôi cảm thấy Trần Tầm không bạc tình như vậy, tổng cộng cuộc đời hai mươi mấy năm, họ đã đồng hành với nhau hơn một nửa thời gian, nếu không giữ lại được chút gì, e rằng cũng có lỗi với những năm tháng tuổi trẻ một đi không trở lại. Nếu cuộc đời con người không có gì để nghĩ, không có cố nhân để hoài niệm thì sống còn có nghĩa lí gì?
Tóm lại không muốn bị Phương Hồi lãng quên như vậy, cho dù chỉ là một khuôn mặt lờ mờ cũng được, tôi cũng muốn để cô nhớ, có người đã từng chân thành ở bên cô ở một nơi rất xa xôi.
Phương Hồi ngồi đối diện với tôi nhưng không phát hiện ra suy nghĩ của tôi, cô dừng lại một lát, sau đó lại tiếp tục kể chuyện cũ bằng giọng điệu dịu dàng, bình thản.
Sau khi nghỉ đông xong, Phương Hồi và Trần Tầm lại đến chơi nhà nhau mấy lần. Ban ngày ba mẹ hai bên đều đi làm, bọn họ liền ở nhà làm bài tập, xem ti vi. Cả hai đứa đều không biết nấu ăn, bèn đến siêu thị gần đó mua ít đồ ăn vặt, hoặc lôi từ tủ lạnh ra ít đồ để ăn tạm. Có mt lần hai đứa luộc vằn thắn, cho ít gia vị, cuối cùng nát cả một nồi. Còn một lần rán cánh gà, miếng thì cháy, miếng thì sống, mùi vị không đâu vào đâu. Nhưng kể cả như thế, hai đứa vẫn ăn rất ngon, không để thừa lại chút nào.
Nhà Trần Tầm mới mua máy tính, thỉnh thoảng hai đứa cũng Online chơi một lát. Hồi đó không có cuộc sống Online đa dạng phong phú như bây giờ, truy cập cũng rất khó khăn, cùng lắm là vào chat linh tính. Trần Tầm thích nhất là chat với một người có nick là Đông Gioăng, cậu nói mình là cô gái "xinh đẹp dịu dàng" nhưng lại rất "cô đơn", luôn khiến các chàng "Đông Gioăng" phải bám sát mình để chat, lúc cao điểm có tới hơn hai mươi hộp thoại mở ra. Có lúc còn gửi ảnh vào hòm thư của cậu, đúng là con trai thật, nhưng chẳng hề đẹp trai. Phương Hồi nói cậu thật nhảm nhí, còn Trần Tầm lại nói mình làm như thế để vạch trần bộ mặt xấu xa của đám người này, tiêm phòng cho Phương Hồi, ngăn ngừa cô Online một mình rồi bị bọn họ lừa.
Phương Hồi không có hứng thú làm những chuyện đó, còn Trần Tầm lại đi gặp bạn chat một lần. Bọn họ cũng quen nhau trên mạng, hai người càng nói chuyện càng gần nhau hơn, không ngờ chỉ ở cách nhau hai con đường và thế là hẹn buổi chiều gặp nhau. Cô gái đó nói mình chỉ là một cô gái bình thường, nhưng lại có một người bạn chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương, có thể đưa đến để Trần Tầm gặp, dĩ nhiên là cũng không thể gặp không được, tối phải mời ăn Mc Donald.
Trần Tầm có mặt rất đúng giờ, từ xa đã nhìn thấy hai cô gái mặc bộ quần áo như đã hẹn. Theo lời cậu kể với Phương Hồi sau đó là, lúc đó cậu có cảm giác như một cái đầu sư tử đỏ bù xù và một que củi bước về phía mình, về cơ bản có thể không cần quan tâm đến các nét của chiếc đầu sư tử đỏ đó, còn que củi kia cũng chẳng thấy đẹp ở điểm nào, người thì gầy đ nói chuyện một lát mà hút vèo hết ba điếu thuốc, khiến Trần Tầm phải đứng cách xa cô nàng trên năm mét. Cuối cùng Trần Tầm cũng không đi ăn với bọn họ, nhưng nàng đầu sư tử đỏ lại tỏ ra rất có thiện cảm với Trần Tầm, khăng khăng kéo cậu lại, sống chết không cho về, mãi cho đến khi Trần Tầm nói đi đón bạn gái, cô nàng mới chào tạm biệt trong sự lưu luyến xen lẫn vẻ trách móc. Đầu sư tử đỏ bắt Trần Tầm phải cho số điện thoại nhà bằng được, bị dồn đến đường cùng, cậu liền cho cô nàng số điện thoại nhà Tôn Đào. Vì chuyện này mà sau đó Trần Tầm đã bị Tôn Đào mắng cho một trận te tua, nói cậu ta vì muốn cứu lấy mạng của mình mà ném cho mình một bịch đạn thịt nặng 0, 1 tấn, báo hại suýt nữa cậu ta bị Dương Tình hiểu lầm, mất hết cả tình cảm. Tóm lại là từ đó trở đi, Trần Tầm không còn hào hứng với chuyện lên mạng chat nữa, gặp bạn chat lại càng cạch đến già.
Trần Tầm đã thành thật kể hết chuyện này với Phương Hồi, mặc dù cảm thấy không hay nhưng Phương Hồi cũng không để bụng. Điều khiến cô phải lưu tâm hơn cả là một ngày nọ, Ngô Đình Đình gọi điện thoại cho Trần Tầm.
Hôm đó, khi nghe điện thoại, Trần Tầm đã mắt la mày lém, giấu giấu giếm giếm, miệng chỉ ậm ờ mấy từ như "Ừ", "Được", "Cậu hẹn thời gian", "Gặp rồi tính sau". Phương Hồi thấy lạ, hỏi cậu ai gọi vậy, cậu mới ấp úng nói là Ngô Đình Đình. Thực ra cũng không phải Trần Tầm cố tình giấu cô chuyện gì, lần trước cậu đã nói là không liên lạc nhiều với bạn bè chơi thời nhỏ nữa, nhưng cậu không làm được điều đó. Cậu sợ Phương Hồi không vui, rồi lại nhớ đến chuyện cũ, nên mới không nói với cô.
Còn Phương Hồi lại không nghĩ như vậy, mối quan hệ trên tình bạn, dưới người yêu của Trần Tầm và Ngô Đình Đình khiến cô cảm thấy có điều gì đó không yên tâm. Cô không biết mình nên đối mặt với họ bằng thái độ như thế nào, hình tam giác vững chãi nhất trong toán học, trong chuyện tình cảm lại là mối quan hệ mong manh nhất. Và thế là Phương Hồi tự lừa dối mình bằng cách né tránh, giả vờ không biết gì, không hề hỏi han. Nhưng bọn họ lại thường xuyên xuất hiện trước mặt cô mà không có sự đề phòng gì, dường như chứng minh một điều rằng giữa họ có mối quan hệ không thể nào chia cắt, bắt cô phải mở mắt thật to để nhìn cho rõ, khiến cô không có cách nào để né tránh.
"Cậu ấy nói ngày kia muốn đến thăm nhà ông Bạch Phong, năm nào bọn tớ cũng đi một hai lần". Trần Tầm đã nhận ra vẻ suy nghĩ của Phương Hồi, liền vội giải thích. >"Ừ". Phương Hồi gật đầu rồi mở một cuốn vở bài tập ra xem.
"Cũng không có chuyện gì cả, chỉ muốn đến thăm thôi, trước đây còn chạm mặt cả cảnh sát nữa!". Trần Tầm ghé sát đến, cố tình trêu cô.
"Ừ". Phương Hồi vẫn không nói gì mà chăm chú nhìn vào cuốn vở bài tập.
"Cậu sao vậy?". Không kìm được nữa, Trần Tầm bèn rút cuốn vở ra khỏi tay Phương Hồi, cau mày nói: "Cậu nói gì đi chứ!".
"Nói gì chứ? Tớ đâu có quen Bạch Phong, các cậu đi là việc của các cậu, liên quan gì đến tớ?". Phương Hồi quay mặt đi nói.
"Không liên quan gì đến cậu nên tớ mới nói cho cậu biết, nếu không vài hôm nữa cậu biết, chắc chắn cậu lại nghĩ linh tinh".
"Tớ nghĩ linh tinh gì chứ?".
"Còn không nữa, rõ ràng trên mặt cậu chỉ còn thiếu nước hiện lên một chữ "nghĩ" nữa thôi!". Trần Tầm lấy tay xoay đầu cô nói.
"Đáng ghét!". Phương Hồi liền lắc đầu, hất tay cậu xuống và nói: "Tớ về đây, về muộn, ba tớ thấy không có nhà lại mắng cho coi".
"Đừng về vội, ở thêm một lát nữa đi". Trần Tầm kéo cô lại nói: "Cậu mà về bây giờ thì trên đường đi lại suy nghĩ cho coi!".
"Các cậu đi thăm ông Bạch Phong, tớ có gì để nghĩ chứ, coi bộ sốt sắng của cậu kia, hay là có gì thật nên sợ tớ theo dõi cậu à?". Phương Hồi vừa thu dọn ba lô, thực sự trong lòng cô không nghĩ như vậy, nhưng vẫn có điều gì đó ấm ức mà không nói ra được, bèn thốt ra câu nghe không được hay cho lắm.
Đến lúc này thì Trần Tầm đã lên cơn bực, cậu vừa giằng lấy chiếc ba lô của Phương Hồi vừa nói: "Tớ còn sợ cậu theo dõi à? Vì nhìn thấy cậu nghĩ ngợi như vậy nên tớ mới nói với cậu. Tớ và Ngô Đình Đình có chuyện gì cả, nếu đúng là có suy nghĩ đó thì cũng không có cậu. Haizz, nếu biết sớm thế này tớ sẽ không nói cho cậu biết, con gái các cậu nhỏ mọn thật đấy!"
"Cậu thích làm gì thì làm, không cần phải báo cáo với tớ, tớ cũng không đến nỗi nhảm nhí như cậu nghĩ đâu!". Phương Hồi tức đến nỗi mắt đỏ hoe, Trần Tầm nói rất thiếu suy nghĩ, lấy ngay Ngô Đình Đình để chọc vào nỗi buồn của cô.
Phương Hồi cố gắng không để mình khóc, vơ lấy ba lô rồi chạy ra cửa. Lần này thì Trần Tầm cuống thật, bất chấp tất cả và ôm chặt cô từ phía sau, ghé sát vào tai cô nói: "Cậu làm gì vậy? ít ra cũng phải nói cho xong chuyện rồi hãy về chứ! Thôi thôi, coi như tớ sai được chưa nào? Cậu đừng làm tớ sợ!".
"Tại cậu chứ ai...". Phương Hồi lau nước mắt, giọng cũng đã xuống thang hơn.
"Ừ ừ ừ ừ!". Trần Tầm cười nói: "Lần sau tớ sẽ ghi nhớ, không nói rõ nữa, tóm lại là thế nào thì cứ để như thế, cậu nghĩ oan cho tớ, tớ cũng đành nhận vậy".
Phương Hồi liền thở dài, cô biết Trần Tầm vẫn không hiểu cô nghĩ gì, cô cũng không muốn nói nữa, cô sợ phải cãi nhau hơn cả Trần Tầm.
Hồi đó bọn họ còn quá trẻ, không phải không yêu mà là yêu quá mãnh liệt, chính vì vậy làm tổn thương người khác cũng là làm mệt chính minh.
Thấy đã muộn quá, phải về nhà ngay nên Phương Hồi liền bắt một chiếc taxi. Trước khi lên xe, Trần Tầm liền hôn nhẹ xuống môi Phương Hồi một cái. Phương Hồi giật nảy mình, vội vàng nhìn xung quanh, sợ bị mọi người qua lại và ông lái xe vừa dừng xe nhìn thấy. Trần Tầm nhìn rất hả hê, đợi đến khi xe chạy, vẫn đưa tay lên gần tai ra hiệu về nhà gọi điện thoại nhé.
Phương Hồi lên xe, rụt rè giải thích với ông lái xe: "Đó là... anh họ cháu".
Ông lái xe taxi cười tỏ vẻ hiểu ý: "Haizz! Có gì đâu! Chú đâu có phải là phụ huynh! Sợ gì chứ! Giờ những chuyện này rất phổ biến, đâu phải mỗi các cháu, hồi bọn chú mười lăm, mười sáu tuổi cũng thích thầm ai đó. Đó là bạn tai cháu hả? Nhìn đẹp trai quá nhỉ! Trẻ trung là nhất rồi, ha ha".
"Vâng". Phương Hồi đỏ bừng mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nhưng mà chú thấy các cháu ở độ tuổi này cũng liều thật đấy, tình yêu là gì, các cháu hiểu được bao nhiêu? Giờ nghĩ lại thời bằng tuổi các cháu bây giờ! Cách cuộc sống thực tế còn xa lắm! Bài hát Bạn ngồi cùng bàn cũng nói đó thôi, chẳng mấy mà mỗi người lại mỗi ngả. Chú cũng không nói gì nhiều, hai ba năm nữa cháu sẽ thấy! Chắc chắn là sẽ khác!". Ông lái xe lẩm bẩm tiếp: "Hơ hơ, chú cũng hay nói thẳng nói thật, chắc mọi người không thích nghe đâu, cháu cứ lo việc của mình, đừng nghĩ gì nhiều!".
Phương Hồi không nói gì, cô thẫn thờ nhìn ra phía trước, trong gương phản quang, bóng Trần Tầm mỗi lúc một xa, nhiệt độ trên môi cô cũng dần dần biến mất.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |