Truyện:Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi - Chương 04

Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi
Trọn bộ 11 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vừa về tới cái ổ nhỏ mà mình thuê, Kiều Kiều đã đụng phải ngay một pho tượng giữ cửa. Cô quay ngoắt người định rút lui trong im lặng, nhưng pho tượng kia liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô.

"Cô Đồ, cô về rồi sao?" Ông chủ cho thuê nhà ôn hòa cười hỏi.

"Đúng vậy!"

"Thật ngại quá! Hơn ba tháng tiền thuê nhà cô vẫn chưa trả, nếu hôm nay không thanh toán đủ thì thực xin lỗi, phiền cô dọn ra khỏi nhà."

Anh ta nói tương đối có lễ phép, nhưng giọng điệu lại ẩn chứa sự uy hiếp.

Hỏng rồi, nếu không phải không muốn lấy tiền của cha già, cô cũng sẽ không nợ ba tháng tiền thuê phòng.

"Theo như tôi nhớ thì mấy ngày nay là tới kỳ cô lĩnh lương phải không?"

"Đúng thế!" Việc này mà cũng nhớ rõ ràng, ông chủ cho thuê nhà quan tâm tới khách thuê quá.

"Vậy cô không ngại thanh toán luôn chứ?"

Dĩ nhiên là ngại, nhưng anh ta cũng đã tới tận nơi đòi rồi, Kiều Kiều không thể làm gì khác hơn là lấy phí thất nghiệp vừa nhận được ra trả nợ.

"Cám ơn cô! Mấy ngày dư ra tháng này tôi cũng không so đo làm gì, cho nên bây giờ cô có thể dọn đi được rồi."

Dọn đi? Cô có nghe lầm hay không?

"Không phải anh nói tôi thanh toán xong thì sẽ tiếp tục được ở đây hay sao?"

"Vừa rồi tôi chỉ nói phiền cô thanh toán......" Anh ta thoăn thoắt đếm số tiền cầm trên tay, vẫn còn chưa vừa ý nói: "Cô xem, chỗ tiền này còn chả đủ số cô nợ tôi, mong cô hợp tác một chút, mau dọn đồ chuyển ra ngoài."

Dưới tình thế cấp bách, Kiều Kiều tóm lấy cổ tay của ông chủ cho thuê nhà, mở to mắt giả bộ đáng thương. Chiêu này dùng với những người đàn ông bình thường cũng khá hữu dụng.

Quả nhiên, anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người khác không kìm được muốn thương yêu kia, còn cả thân thể thiếu nữ hấp dẫn dưới bộ đồng phục công sở đoan trang, hương thơm thanh mát tươi trẻ, thấy khác hẳn cô vợ ở nhà cả người toàn mùi dầu mỡ.

Anh ta đột nhiên hòa nhã mỉm cười, sau đó đảo tay nắm lại cổ tay Kiều Kiều. Vừa đụng đến cánh tay nhỏ bé mềm mại, anh ta cảm thấy cả người tê dại.

Nhưng Kiều Kiều thì lại nổi da gà toàn thân.

"Tất nhiên cũng không phải là không có cách nào khác." Ông chủ cho thuê nhà đắm đuối nói.

"Có thật không? Vậy để ở lại thì có cách nào? Tôi sẽ cố gắng phối hợp."

"Cô không có tiền để trả tiền phòng thì có thể dùng thứ khác trả thay mà."

Dứt lời, anh ta lớn mật vươn hai tay nắm lấy bả vai Kiều Kiểu, hơi thở mang theo mùi rượu phả vào mặt khiến cô suýt chút nữa té xỉu.

Nhưng hiện tại không thể ngất được, như vậy sẽ tạo cơ hội cho tên cầm thú này được như ý.

"Xin lỗi, tôi không hiểu, tôi không có thứ gì đáng giá để trả thay cả!" Kiều Kiều giả ngu.

"Có đấy! Thân thể hấp dẫn của cô."

"Cái gì? A!" Kiều Kiều thét lên muốn đẩy ra tên đàn ông xấu xa này ra, nhưng cô dùng hết sức lực từ khi bú sữa cho tới bây giờ cũng không chống lại được sự khống chế của anh ta. Huống hồ, đối phương đang trong trạng thái "dục hỏa đốt người", bức bách muốn giải tỏa.

"Không!"

"Ngủ cùng tôi một đêm, tôi giảm cho cô một tháng tiền thuê phòng."

"Không được!"

"Một vài tháng cũng không sao."

Kiều Kiều đang muốn tiếp tục phản đối, ông chủ cho thuê nhà đã chu cái mỏ ra, chuẩn bị áp lên môi cô. Cái miệng nhỏ hồng nộn của cô sắp bị làm bẩn rồi......

Không!

Kiều Kiều nhắm chặt mắt lại quay nhanh đầu sang hướng khác, thầm nghĩ, lần này nhất định sẽ bị thối da cho mà xem, tâm hồn yếu ớt của cô bị đả kích thật nặng nề.

"Xin hỏi hai vị đang làm cái gì thế?"

Giọng nói này......

Kiều Kiều và ông chủ cho thuê nhà cùng quay đầu sang, nhìn thấy người đàn ông mặt mày xanh mét đứng ở trước cửa thang máy. Sau lưng anh ta còn có ba hộ vệ áo đen to lớn, sắc mặt của cả bốn người đều rất khó coi.

"Tiêu Trung Kiếm, cứu tôi."

Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng nhìn Kiều Kiều đang cầu cứu. Sau một lúc giãy giụa, sơ mi trên người cô đã bung mất mấy cái cúc, lộ ra áo bra viền ren màu đen xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, phần thịt đẫy đà nửa ẩn nửa hiện, thoạt nhìn cực kỳ mê người.

Hình ảnh bỏng mắt như vậy, lại bị một tên đàn ông bẩn thỉu hạ lưu làm hỏng hết, thật khiến người ta muốn nổi giận.

"Thằng kia, không liên quan mày, đây là chuyện riêng của hai bọn tao." Ông chủ cho thuê nhà hung tợn nói.

"Sao lại không liên quan tới tao?" Tiêu Trung Kiếm sải bước đi tới trước mặt tên đàn ông kia, vươn tay bắt lấy cổ tay của anh ta đang đặt trên người Kiều Kiều, sau đó dùng lực.

"Á...... Đau đau đau đau......" Ông chủ cho thuê nhà kêu khóc thảm thiết.

"Cô ta nợ tao hạnh phúc cả đời đấy, chưa trả được hết nợ thì vẫn coi như là người của tao. Mày nói coi, chuyện của cô ta có phải là chuyện của tao hay không?"

"Có có có!"

"Tao cảnh cáo mày, về sau còn dám dùng loại giao dịch hạ lưu này với khách thuê phòng, tao sẽ cho người chụp hình, rồi gửi cho bạn bè người thân của mày. Dĩ nhiên, phải gửi cho vợ của mày nữa, để cô ta biết chồng của cô ta ghê tởm tới mức nào."

"Không không, sau này tôi không dám nữa." Tên kia la oai oái cầu xin tha thứ.

"Cút." Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng nói.

*****

Ông chủ cho thuê nhà lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai biến mất ngay tức khắc ở phía sau cầu thang.

Thấy không còn nguy hiểm, Kiều Kiều chân tay mềm nhũn, mất hết sức lực. May mà Trung Kiếm phản ứng khá nhanh, vươn tay ôm lấy cô nên Kiều Kiều mới không ngã xuống đất.

"Các cậu xuống lầu trước, uống cafe chờ tôi." Tiêu Trung Kiếm nói.

"Dạ."

Dặn dò đàn em xong, Tiêu Trung Kiếm ôm Kiều Kiều đi vào trong phòng trọ, sau đó cẩn thận đặt cô xuống ghế sa lon, "Sao rồi? Bị dọa sợ hả?"

"Không sao, nhưng nếu anh không xuất hiện......" Tất nhiên trong lòng Kiều Kiều cũng rất cảm động vì sự xuất hiện của anh, cũng không thấy đáng ghét lắm, mà ngược lại bây giờ nhìn khuôn mặt anh tuấn ưa nhìn kia lại thấy khá thuận mắt.

"Hắn ta sờ vào chỗ nào?"

"Hả?" Kiều Kiều ngơ ngác.

"Nói."

"Tay."

"Tay?"

"Ừ! Hắn ta nắm chặt rất đau!" Thật kỳ lạ, sao giọng điệu của cô lại như bé gái nhỏ đang làm nũng chờ người lớn dỗ dành vậy?

Kiều Kiều vừa đưa cổ tay bị chủ nhà bóp đến đỏ hồng kia ra, Tiêu Trung Kiếm lập tức kéo qua đặt lên bàn, thấm nước sát trùng vào khăn tay rồi dùng sức chà sát, lau chùi.

Kiều Kiều trợn to mắt nhìn anh đang ra sức lau đi dấu vết mà người đàn ông khác lưu lại trên cơ thể cô, trong lòng chậm rãi dâng lên một dòng nước ấm kỳ dị.

"Còn chỗ nào nữa không?"

Cô hoảng hốt thốt lên: "Còn có ngực...... A! Không còn, không còn nữa......"

Nhưng đã muộn, anh nhanh chóng tháo hết mấy chiếc cúc còn lại trên áo sơ mi của Kiều Kiều, sau đó lại tiếp tục tỉ mỉ lau ngực cho cô.

Kiều Kiều lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt của Tiêu Trung Kiếm, cảm thấy thật đáng sợ.

Tại sao trông anh lại giống như đang vô cùng tức giận?

Nhưng mà...... lau chùi tới mức này có phải là có chút quá đáng hay không.

"Thôi được rồi, đã sạch lắm rồi!"

"Ai nói là sạch rồi? Tay của hắn ta còn chạm vào bên trong nữa thì sao?" Cứ nhớ tới thân thể khả ái của cô bị cái tên đàn ông kia sờ soạng, hình ảnh cầm thú bức mỹ nữ đó khiến anh rất muốn giết người.

"Hắn ta không chạm vào bên trong......" Kiều Kiều bắt lấy tay anh cản lại, nhưng thoạt nhìn lại giống như cô đang cưỡng bách giữ tay anh áp vào người mình, tình cảnh hết sức mập mờ.

"Người phụ nữ ngốc này!"

"Sao anh có thể tùy tiện mắng người khác như vậy hả?" Kiều Kiều tức giận nói.

"Chẳng lẽ em không biết không thể tùy tiện quyến rũ đàn ông sao? Đàn ông ai cũng xấu xa, chỉ cần một chút hấp dẫn hoặc ám hiệu, bọn họ sẽ biến thân hết."

"Biến thân giống Người Sắt à?"

"Là biến thân thành cầm thú!" Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Càng lau lực tay càng mạnh, không nghĩ tới lại khiến móc áo ngực bung ra, hai bầu ngực non mềm cứ như vậy mà nhảy ra ngoài, lắc lư dụ hoặc; Tiêu Trung Kiếm chỉ biết trợn mắt, há hốc mồm.

"A!" Kiều Kiều cũng giật mình kinh hoảng.

Trắng trắng mềm mềm, da thịt mịn màng lại co dãn, trông cực kỳ giống quả trứng luộc vừa mới bóc vỏ. Hình ảnh trước mắt kiều diễm ướt át, hết sức mê người.

"Anh.... . tên đại sắc lang này!"

Kiều Kiều xấu hổ vung tay đánh vào mặt Tiêu Trung Kiếm một cái, mặt của anh nghiêng qua một bên, sau đó chậm rãi quay lại. Gương mặt đang ngẩn ngơ đột nhiên bị sự tức giận thay thế.

"Em dám đánh tôi?"

"Anh nhìn loạn, sờ loạn, dĩ nhiên tôi có thể đánh anh. Tôi còn có thể tố cáo anh tội quấy rối tình dục, sàm sỡ, có ý đồ tính xâm hại nữa đấy......"

Tiêu Trung Kiếm bất ngờ vươn tay, giữ chặt lấy bả vai cô, dùng sức kéo cô về hướng mình. Giống như những lúc đi đòi nợ, anh dùng giọng nói lạnh lẽo bình thản phun ra từng chữ: "Chà! Nhiều tội danh quá nhỉ? Nếu vậy tôi ngại làm luôn mấy việc xấu xa đó luôn đâu."

"Cái gì?"

Kiều Kiều còn chưa rõ Tiêu Trung Kiếm nói vậy là có ý gì, anh nhân cơ hội cúi đầu, mạnh mẽ bưng mặt của cô lên, áp môi mình xuống hôn thật sâu.

Kiều Kiều có chút sửng sốt, đầu óc mơ màng, muốn đẩy anh ra mà hai tay không có một chút sức lực nào.

Lúc này, bàn tay to của anh chậm rãi đặt lên bộ ngực sữa trần trụi của cô, bắt đầu nắn bóp.

"Ưm......" Tiếng rên rỉ thoải mái chợt thoát ra tiết lộ bí mật của cô. Ngay sau đó, Kiều Kiều cảm thấy có chút rung động trên môi mình.

Anh đang cười.

"Dừng lại!" Cảm giác xấu hổ muốn chết, Kiều Kiều giống như một con mèo nhỏ hờn dỗi giãy giụa ở trong ngực Tiêu Trung Kiếm, hoàn toàn không muốn thuận theo.

Cái nhìn chăm chú của anh khiến cho cô cảm thấy thực bất an, nhịp tim không ngừng tăng nhanh. Anh dùng một tay bắt lấy tay cô, dùng lực áp chế lên trên đỉnh đầu.

"Anh muốn làm cái gì?"

Chỉ rất nhanh cô biết anh muốn làm gì rồi, anh muốn hôn bộ ngực của cô, không ngừng trêu đùa nơi nhạy cảm của phụ nữ.

"Để tôi cho em thấy bộ dạng sau khi biến thân của đàn ông là như thế nào." Tiêu Trung Kiếm khàn khàn nói.

*****

Khi môi anh chạm phải da thịt, Kiều Kiều thật sự ngạc nhiên với sự nhạy cảm của thân thể mình, gần như ngay lập tức phản ứng.

"Tôi không muốn......" Cô giùng giằng, cả người giống như con bướm nhỏ bị khống chế, chỉ có thể vô lực vỗ cánh mà thôi.

Nhưng Tiêu Trung Kiếm hoàn toàn không quan tâm, cô càng giãy dụa phản, anh lại càng hưng phấn.

Đôi môi tham lam của anh không ngừng mút liếm nụ hoa nhỏ trước ngực cô, bên ngực còn lại cũng liên tục xoa nắn, ngón tay linh hoạt vân vê điểm nhỏ khiến nó cương cứng.

"Đừng làm như vậy......" Thân thể cường tráng của anh phủ trên người cô, bàn tay nóng bỏng dùng lực vuốt ve, dường như muốn hòa tan Kiều Kiều vào trong dục hỏa.

Sự mơn trớn kích thích từ ngực truyền đến những khoái cảm tê dại, lan tràn toàn thân, khiến Kiều Kiều quên cả hành động phản kháng. Cô không nhịn được nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái lạ lẫm trước nay chưa từng có.

Dưới sự khiêu khích tận tình của Tiêu Trung Kiếm, cái gì gọi là lý trí cùng sự rụt rè của thiếu nữ vào giờ phút này đã bay mất khỏi tâm trí Kiều Kiều, mà thân thể cũng không nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Cô cong người, phóng đãng nghênh hợp anh. Hai tay nắm chặt lấy tóc Tiêu Trung Kiếm, không ngừng kéo anh dính sát vào mình.

"Ưm......" Tuy đã cố kìm nén nhưng tiếng thở dốc kiều mỵ vẫn không nhịn được bật ra.

Bàn tay không an phận của Tiêu Trung Kiếm tích cực chuyển động trên người cô, giống như một đứa trẻ tò mò đang đùa bỡn khám phá món đồ chơi mà mình vừa tìm được. Ngón tay anh giống như mang theo lửa nóng, chạm vào chỗ nào liền đốt lửa chỗ đó, cuối cùng thiêu đốt toàn thân cô thành một ngọn lửa nóng rực.

Khi Kiều Kiều sắp buông xuôi đầu hàng, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, kéo lý trí của cô quay lại thân thể.

"Đừng làm vậy nữa." Kiều Kiều lấy chân đẩy bụng Tiêu Trung Kiếm, cách anh ra xa, sau đó nắm chặt lấy quần áo của mình.

Hô! May quá may quá, suýt chút nữa không cầm lòng được, cứ như vậy mà cho anh ta rồi. Kiều Kiều tranh thủ sửa sang lại quần áo thật nhanh, gương mặt đỏ bừng, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Thấy Tiêu Trung Kiếm không nhận điện thoại, còn có vẻ vẫn rất thèm thuồng, Kiều Kiều tiếp tục dùng chân đá đá anh mấy cái.

Khó trách thời xưa đàn ông luôn thích những người phụ nữ chân nhỏ, chân của cô không những nhỏ mà còn trắng như tuyết, giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo.

Tiêu Trung Kiếm ngẩn người nhìn cô gái trước mắt, càng nhìn càng thấy dễ thương, càng nhìn càng muốn ở cùng một chỗ với cô.

Anh bất chợt lên tiếng, "Tới chỗ tôi ngủ đi!"

"Cái gì?"

--- ------ ------ --------

"Lão Đại, không phải căn phòng kia anh định để dưỡng già sao?" A Lê có chút kinh ngạc nhìn lão Đại của mình, thầm nghĩ không biết có phải anh đang nghiêm túc hay không?

"Cậu thấy tôi đã già chưa?"

"Chưa...... Còn lâu mới tới tuổi đó."

"Thế thì được rồi, cứ để muỗi sinh sản ở đấy cũng lãng phí, cậu không biết phòng ốc cần phải có hơi người mới duy trì được không khí tươi mới à?"

"Hả? Hơi người? Tươi mới? Cũng đâu phải là rau xanh hay trái cây......"

"Câm miệng, dù sao lão Đại tôi đây cũng đã quyết định, cậu quản được việc tôi thích cho ai ở chắc?"

Vẻ mặt tràn ngập sự phách lối bá đạo, cứ mỗi khi gặp phải chuyện không biết giải thích thế nào, lão đại đều dùng đến chiêu này.

"Chẳng lẽ anh thích cô gái đã phá hoại hạnh phúc của anh rồi hả?"

Bị a Lê nói trúng tim đen, mặc dù Tiêu Trung Kiếm không trực tiếp thừa nhận, nhưng khuôn mặt anh tuấn lại hơi phiếm hồng, thoạt nhìn thật đáng yêu.

"Sao có thể?"

A Lê lẳng lặng nhìn lão Đại mình đi theo từ nhỏ đến lớn, tuy rằng anh ta gọi Tiêu Trung Kiếm một tiếng lão Đại, nhưng Tiêu Trung Kiếm chưa hề coi anh ta là thuộc hạ mà sai bảo, ngược lại còn đối xử với anh như huynh đệ đồng sinh cộng tử.

Dĩ nhiên, điều này cũng có liên quan đến hoàn cảnh gia đình của Tiêu Trung Kiếm, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Tiêu Trung Kiếm rất khó sống chung, nhưng người hiểu anh thì biết rõ, anh là người thiện lương ôn nhu nhất thế giới này.

Sao có thể? Nghe giọng điệu này của lão Đại cũng có thể hiểu anh đang muốn nói "sao có thể không thích?".

Lúc này, người được a Lê cho rằng là người thiện lương, ôn nhu nhất thế giới kia chậm rãi nở một nụ cười âm hiểm, "Cậu quên là căn phòng đó có lưu truyền một lời đồn đại nho nhỏ sao?"

"Hử! Không phải anh nói là không đáng tin ư?"

"Không phải là không tin, mà là vì tôi chưa sống ở đó nên cũng chưa biết rõ được. Nếu có người thay tôi trải nghiệm một chút thì tốt quá rồi."

Nụ cười nhẹ trên mặt a Lê thoáng cứng lại, anh ta nhìn Tiêu Trung Kiếm, chầm chậm nói, "Anh muốn cô gái kia đi làm vật thí nghiệm?"

"Cô ta là yêu nữ mà, là yêu nữ đấy, làm sao có thể sợ quỷ được chứ?" Chẳng những không sợ, mà còn có "pháp lực" không tưởng cơ mà, nếu không thì mình cũng không......

Tiêu Trung Kiếm không nhịn được đè lại trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực, ngẩng đầu lên nhìn trời, thầm nghĩ, nếu không thì làm sao mình càng ngày càng không muốn buông cô ấy ra?

Nhất định là anh trúng tà rồi, nhất định là thế.

Crypto.com Exchange

Chương (1-11)