Vay nóng Tinvay

Truyện:Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi - Chương 02

Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi
Trọn bộ 11 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Ở giữa dòng người đông đúc, một người đàn ông trung niên mập lùn đang ôm một cô gái trẻ tuổi đi ra từ trung tâm bách hóa. Hai người thân mật vừa nói vừa cười, hồn nhiên không biết nguy hiểm đang đến gần.

"Lão Đại, đã tìm được rồi." Đàn em theo dõi đã lâu lập tức báo cáo.

"Rất tốt." Tiêu Trung Kiếm lộ ra nụ cười lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm túc rất ra dáng đại ca uy phong lẫm liệt, "Lão già kia lại dám cầm tiền của ông đây chạy loạn khắp nơi đi cua gái, đã vậy còn lẩn trốn để ông đây phải mất công truy tìm, lần này lão già đó nhất định phải chết."

A Lê thật sự rất khâm phục lão Đại của mình, anh có thể nói một lèo những lời ngoan tuyệt như vậy mà lại mang theo cảm giác thần bí. Khả năng này có lẽ là được bồi dưỡng từ nhỏ với hàng loạt những vở hí kịch đi?

"Lão Đại, đã ra tay được chưa?"

Tiêu Trung Kiếm nhìn sang người đàn ông có dáng vẻ lịch sự bên cạnh, anh ta trông giống như một sinh viên Đại học, đeo mắt kính, da thịt trắng trẻo, khuôn mặt tuấn tú, quả thật không nhìn ra là người ở trong xã hội đen.

"Ừ!"

Thạch Lôi to con lập tức hành động muốn xông ra, lại bị A Lê vươn tay ngăn cản.

"Chờ một chút."

"À!" Đã chuẩn bị xong từ lâu, cả tay thấy ngứa ngáy nhưng Thạch Lôi vẫn ngoan ngoãn dừng lại nhìn Tiêu Trung Kiếm.

"Lão Đại, muốn xử lão ta đến mức nào?" A Lê nhìn Thạch Lôi đang bẻ tay răng rắc chờ lệnh, ánh mắt anh ta tràn đầy hưng phấn lên tiếng hỏi. Có thể thấy được việc động thủ đánh người đối với kẻ dễ xúc động này mà nói, cũng chỉ đơn giản giống như việc tìm một món đồ chơi để đùa giỡn.

Aiz! Qua đây lại càng khẳng định thiên phú tận dụng nguồn lực và nhân lực của lão Đại, đào ra được tên to con này, bớt được không ít chi phí tổn thất.

"Sống dở chết dở." Tiêu Trung Kiếm lười biếng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi máy chơi game cầm trên tay.

Anh là người biết chừng mực, sau khi dạy dỗ vẫn phải để cho đối phương còn lại một hơi tàn còn đòi tiền. Trừ trường hợp anh thực sự bị chọc giận, quyết định ngay cả tiền cũng không cần thì nạn nhân mới thảm.

Thật may những người rơi vào trường hợp thứ hai vẫn chưa có.

"Ya~!" Thạch Lôi hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, sau đó phóng tới phía người đàn ông trung niên kia.

"Lão Đại, anh xem anh xem, lại còn ya~ nữa cơ đấy! Có thể hưng phấn đến mức này đúng là phục cậu ta." A Lê không nhịn được thở dài.

"Cứ kệ cậu ta. Cậu không thấy để cậu ta ra trận thì hai anh em chúng ta rất sạch sẽ à, ngay cả cơ hội chảy mồ hôi cũng không có, chứ chưa nói đến chuyện đổ máu."

"Đúng thế!"

A Lê nhớ lại ngày trước, khi anh ta và lão Đại đang ở Hải Cảng ăn hải sản, bỗng thấy Thạch Lôi đang bị một đống người đuổi giết. Tuy rằng thân hình to con, nhưng vẫn đánh không lại được đám người liên thủ kia, dĩ nhiên là liên tiếp bị đánh cho lùi lại.

Thạch Lôi này lùi chỗ nào không lùi, cứ nhằm đúng cái bàn bọn họ đang ngồi mà lùi tới.

Vốn dĩ không muốn tham gia nhưng mấy người kia đúng là không có não, cứ thế bổ thẳng về phía Tiêu Trung Kiếm. Tiêu Trung Kiếm nhất thời nổi giận, đứng bật dậy đánh cho mấy kẻ đó bầm dập ngay tại chỗ. Sau đó, Thạch Lôi xin gia nhập vào công ty chuyên cho vay nặng lãi của Tiêu Trung Kiếm, trở thành "nhân viên" đòi nợ thuê chuyên nghiệp.

Tắt máy chơi game, Tiêu Trung Kiếm ngước mắt lên nhìn đàn em bắt đầu thực hiện hành động truy đuổi heo. Anh đứng ở chỗ xa, nhãn nhã hút thuốc xem kịch vui, không hiểu sao đột nhiên nhớ tới có "người" đã yên ổn mấy ngày nay rồi.

Tiêu Trung Kiếm rút ví da từ trong túi quần, mở ví lấy ra tấm hình một cô gái thật đáng yêu. Anh đặt một nụ hôn thật sâu ở trên đó, bày tỏ mình yêu thích cô gái trong hình nhiều đến mức nào.

Mà đổi sang hình của một cô gái khác thì hoàn toàn ngược lại, hai mắt cô gái bị vẽ thành mắt gấu mèo thật đậm, bị chấm chi chít nốt ruồi ở trên mặt, còn được vẽ thêm cả râu cá trê, có thể thấy được anh chán ghét cô gái này đến mức nào.

Tiêu Trung Kiếm nhìn chằm chằm bức hình bị tàn phá tơi tả kia, ánh mắt bắn ra một loại ánh sáng muốn giết người, sau đó nắm tay lại tạo hình giống cái súng, chỉa chỉa vài cái về phía tấm ảnh.

"Đồ Kiều Kiều, đừng tưởng rằng có cùng tên với một trong mười "đại ác nhân" mà tôi không dám đụng đến cô, đừng quên tên tôi là Tiêu Trung Kiếm."

Đúng lúc này, một cơ thể khổng lồ đang thở hổn hển, còn liên tục kêu đau bị mấy tên đàn em bắt được, người đàn ông trung niên mập mạp bị kéo tới trước mặt Tiêu Trung Kiếm.

Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng nói: "Ông Vương à, ông thực sự nghĩ rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng tôi sao? Ông nợ tôi không ít tiền đâu!"

Một cơn gió lạnh quét qua, thân thể béo múp cũng không nhịn được phát run.

" 'Đại hiệp', cậu làm ơn làm phước cho tôi thêm mấy ngày đi mà, cầu xin cậu." Lão Vương chật vật quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa cầu khẩn.

Tuy rằng đang ở bên lề đường, nhưng đội ngũ hùng hậu của Tiêu Trung Kiếm đứng tránh thành một bức tường, cho nên người qua đường có thấy tò mò cũng không thể biết đang có chuyện gì xảy ra, mà cũng không dám đến gần. Đám người này ai cũng mang theo nụ cười ôn hòa nhưng cái loại đó cười vừa nhìn đã biết chỉ là thủ thuật che mắt, ai dám đến gần thì chết chắc.

"Mặc dù tên tôi là Tiêu Trung Kiếm, nhưng xin lỗi, toàn thân tôi từ cao đến thấp không có một xíu tế bào chính nghĩa nào, cho nên tôi không thể cho ông thêm thời gian để chạy trốn được." Tiêu Trung Kiếm nhìn chằm chằm cô nàng mặc quần sooc ngắn cũng bị bắt cùng, trên mặt lộ nụ cười âm hiểm, "Cô em này coi như là tiền lãi thưởng cho các anh em đi."

"Không được!" Lão Vương lo lắng nói: "Nó là con gái của tôi!"

"Hừ! Con gái của ông nhiều không đếm xuể rồi, sẽ không so đo một em này chứ?" Ánh mắt của Tiêu Trung Kiếm không chút nào che giấu di động đánh giá trên vóc người mỹ lệ hút hồn của thiếu nữ, lại còn cố ý dùng loại ánh mắt dâm đãng khiến người ta khó chịu để đùa giỡn cô nàng.

*****

Cô gái nhỏ bị hù dọa khóc rối tinh rối mù, quả nhiên giả bộ rất thuần thục.

"Nó thực sự là con gái của tôi mà." Lão Vương cũng nức nở, nước mắt nước mũi tèm nhem.

"Thật sao?"

"Đúng vậy!"

"Vậy thì tốt quá, ông nên xoay tiền nhanh một chút đi, nếu như tới ba rưỡi chiều hôm nay tôi không thấy có tiền chuyển tới tài khoản thì ông cứ chờ mấy thằng đàn em của tôi gọi là bố vợ được rồi."

Tiêu Trung Kiếm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười đến tà ác, dọa cô gái kia mặt cắt không còn một giọt máu.

"Đừng mà! Ba ơi, cứu con."

Quả thực hôm nay lão Vương bị sao quả tạ chiếu mạng, vô cùng xui xẻo. Những lúc khác ông ta đều dẫn bồ nhí ra ngoài mà chả lần nào bị bắt, lần này dắt theo con gái ruột thì không ngờ lại bị tóm trúng.

Sau khi Tiêu Trung Kiếm quay về xe, anh nặng nề thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy có hơi mệt mỏi.

"Chuyện cũng giải quyết xong rồi, hôm nay không còn việc gì quan trọng nữa, các cậu về trước, tôi đi có chút việc."

"Lão Đại, anh muốn đi đâu?" A Lê hỏi.

"Xong việc thì đi thư giãn, xả hơi một chút."

A Lê liếc mắt một cái, lão Đại lại muốn đi tìm cô gái phá hoại hạnh phúc của anh ấy rồi.

Nếu là anh ta thì anh ta cũng nhất định không bỏ qua, chuyện này liên quan đến trái tim yếu ớt của một người đàn ông, dĩ nhiên không thể mặc cho một cô gái không hiểu lòng người đánh nát chỉ bằng vài câu nói.

"Lão Đại, anh cứ yên tâm đi đi! Chút chuyện nhỏ còn lại em sẽ xử lý."

"Ừ! Có cậu thì tôi yên tâm rồi." Mặc dù câu "cứ yên tâm đi" nghe thật chói tai, nhưng hiện tại anh đang có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, cũng không so đo.

Hừ! Đồ Kiều Kiều, 'đại hiệp' tôi tới đây, cô tốt nhất nên sợ hãi một chút đi.

Người hiện đại không giống với người thời xưa có không gian lớn để chạy tới chạy lui, hơn nữa thanh niên hiện đại cũng không thích vận động, yêu thích trò chuyện tán gẫu, cho nên hoạt động tiêu khiển tốt nhất chính là đi hát karaoke. Vì vậy thời điểm vừa được nhận lương xong, hiển nhiên các quán karaoke sẽ đầy ngập khách.

Hôm nay, trong một phòng bao riêng, tiếng nhạc rộn ràng.

"A...... Mười năm trước......"

"Ồ! Nghe nào nghe nào!"

Hu hu...... hu hu......

"Đàn ông không nên để phụ nữ quá mệt mỏi......"

"Đúng vậy đúng vậy! Lão đại thật biết quan tâm người khác!"

Hu hu...... hu...... hu hu......

"Dụng tâm lương khổ......"

Hu...... hu hu......

Hai hàng nữ tiếp viên xinh đẹp đứng hai bên nghiêm chỉnh vỗ vỗ tay, trong đó mơ hồ nghe thấy từng tiếng khóc sụt sùi.

"Này! Khi tôi hát thì cần phải vỗ tay chứ không phải khóc."

Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng nắm Microphone gầm nhẹ, mà đối tượng bị chỉ trích chính là Đồ Kiều Kiều bị dồn ép sát vào cửa toilet, cả người không nhúc nhích được.

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang được bao quanh bởi hàng hàng lớp lớp các em xinh đẹp. Đồng phục công ty trên người còn chưa thay ra, nhìn cũng biết cô vừa bước ra khỏi công ty đã bị ép buộc lôi tới nơi này. Đến đây tuyệt đối không phải là để ca hát, mà cô khóc cũng không phải vì sợ hãi khi bị đe dọa, mà là đau lòng vì mình bị cướp tiền.

Coi bói trên máy tính thật là chính xác, buổi trưa mới nói hôm nay cô phải cẩn thận tránh bị cướp tiền, vất vả lắm mới từ chối được mấy lời hẹn đi chơi để cắt đứt mọi khả năng có thể bị trấn lột.

Nhưng cô lại quên mất, nếu đã bị cướp tiền thì dĩ nhiên quyền quyết định không nằm trong tay cô.

"Tất nhiên tôi phải khóc rồi! Anh hát thì cứ hát, gọi một đống tiếp viên đến để làm gì?"

Thêm một tiếp viên là mất một đống tiền, đã thế anh ta còn gọi nhiều như vậy!

Mà trọng điểm là, anh ta còn bắt cô bỏ tiền ra mời khách, có lầm hay không?

"Tôi muốn thế! Như vậy mới kích thích." Nói xong, Tiêu Trung Kiếm lại ngồi xuống, sau đó trái ôm phải ấp, còn nhẹ hôn trộm lên má mỗi cô nàng một cái.

"Hạ lưu." Kiều Kiều không nhịn được khẽ mắng một tiếng, quả nhiên đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa người dưới.

"Cô nói cái gì? Đừng có quên, là cô nợ tôi."

"Tôi nợ anh hạnh phúc, chứ đâu phải nợ anh tiền."

"Hiện tại tôi cần tiền của cô để khiến tôi hạnh phúc, được chưa?"

"Tôi biết loại người như anh chỉ biết hút máu người khác thôi mà, lúc trước tôi khuyên Tiểu Linh không chọn anh là đúng, chứ không thì Tiểu Linh đáng thương sẽ trở thành người phụ nữ của Vampire rồi, phải sống một cuộc đời khốn khổ."

"Cô nói cái gì?" Đôi mắt đen nhánh bắn ra ánh sáng dọa người.

Anh ta thích trừng thế nào thì trừng, cô chẳng quan tâm nhiều như vậy, đã động đến đồng tiền xương máu của cô thì cô phải bảo vệ đến cùng.

*****

"Hừ! Tên đàn ông ghê tởm, thích ôm thì cứ ôm đi, nhưng những người nào bị bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào thì nhất định sẽ thối thịt. Còn nữa, tôi tuyệt đối không thay anh trả tiền." Nói xong, cô xách túi lên muốn đi ra khỏi phòng bao.

Ở lại nơi này thêm một khắc nữa thôi cô cũng không chịu nổi.

Kiều Kiều vừa chạm tay vào nắm đấm cửa, đang định mở ra thì bên ngoài cũng có người mở cửa đi vào. Sự việc bất ngờ làm Kiều Kiều không kịp phản ứng, bị cánh cửa đập thẳng vào mặt.

"Xin lỗi, tôi mang thức uống đến."

Bước vào là một nhân viên phục vụ, mọi người trợn tròn mắt nhìn nhau, anh chàng phục vụ ngơ ngác không biết mình đã làm sai điều gì?

"Tôi...... đưa......"

"Cút!"

Tiếng quát kinh khủng vang vọng khắp gian phòng, tất cả mọi người giống như gặp hỏa hoạn tranh nhau chạy ra ngoài, y như chạy giặc.

Chờ một chút! Đừng bỏ cô lại mà.

Che cái mũi bị đập đến đỏ bừng, Kiều Kiều cũng bon chen muốn chạy ra theo, nhưng lại phát hiện gót chân của mình đã bị người khác giữ lại.

Cô chậm rãi quay đầu, là anh ta!

"Không......"

Không còn kịp nữa rồi, cô vừa ra sức kêu cứu, vừa bị lôi vào bên trong như lôi thi thể.

Một giây kế tiếp, cả người cô bị vứt xuống ghế salon, hình như có tiếng răng rắc của xương cốt thì phải. Chắc xương đã có dấu hiệu lão hóa, cần phải uống thêm sữa mới được.

Nhưng hiện giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, bởi vì có thể cô không còn mạng mà đi mua sữa nữa.

Đại hiệp tha mạng!

Á! Thật nguy hiểm! May mà cô kịp cắn cưỡi ngăn lại, chứ không mà thốt bốn chữ này ra thì thật sự quá mất mặt.

"Anh...... Anh làm cái gì thế...... Tôi trả tiền là được chứ gì?" Kiều Kiều vừa nói vừa gắng vùi nhỏ người lại, giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.

Hiện tại Kiều Kiều mới biết cảm giác kích thích khi xem TV với sự sợ hãi ở trong thực tế chênh lệch nhau tới vạn dặm, quá kinh khủng.

"Nếu như không phải do cô, Tiểu Linh đã sớm lựa chọn tôi, cùng tôi kết hôn. Nếu như không phải do cô, cô cho rằng tôi thích ở chỗ này uống rượu giải sầu, mượn rượu tìm vui hay sao?"

"Không công bằng, anh không thể đổ hết trách nhiệm lên người tôi được! Nếu anh thực sự đủ tốt, thì dù tôi có nói xấu anh cả 365 ngày, Tiểu Linh cũng sẽ không để ý đến."

Ha ha! Miệng lưỡi của mình cũng không tệ. Kiều Kiều đắc ý nghĩ thầm.

"Cái này chứng tỏ "yêu pháp" của cô thật lợi hại." Giọng nói lạnh như băng cắt đứt sự hả hê của Kiều Kiều.

"Nếu mà tôi có yêu pháp thì hiện giờ anh cũng không còn khả năng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa đâu."

"Cứ coi như cô có yêu pháp đi, thì làm sao? Chẳng lẽ tôi lại không có biện pháp để trị cô à?"

"Anh muốn làm cái gì?" Kiều Kiều trợn to mắt, thấy hai tay Tiêu Trung Kiếm đang vươn về phía mình, cô vội vàng rụt người, lùi sát vào thành ghế.

"Đàn ông trị phụ nữ không phải chỉ dùng một chiêu kia sao?"

"Một chiêu nào?" Kiều Kiều thật muốn cắn lưỡi tự vẫn, không đâu đi há mồm ra hỏi làm cái gì.

Khóe miệng Tiêu Trung Kiếm khẽ giương lên, sau đó chậm rãi nói: "Phụ nữ làm thế nào để đàn ông hạnh phúc? Đàn ông đòi hạnh phúc ở phụ nữ như thế nào?"

"Ý gì?"

Anh ta bật cười, cười đến vui vẻ, cười đến sảng khoái, cười đến thật...... đẹp trai, khiến người khác nhìn vào không nhịn được tăng nhanh nhịp tim, khó có thể kiềm chế.

Nhưng người hiện tại người đang bị cười nhạo là cô, sao cô có thể mê luyến nụ cười của đối phương được.

Tiêu Trung Kiếm lật sổ chọn bài hát, ung dung tìm một hồi, cuối cùng ấn chọn một ca khúc, sau đó vặn âm thanh lên mức lớn nhất.

Trong nháy mắt, cả phòng bao chìm trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, người ở bên ngoài hoàn toàn không nghe được bên trong đang làm cái gì.

"Anh...... Sao phải bật lớn tiếng như vậy? Người không biết còn tưởng rằng chúng ta đang làm chuyện không có đạo đức gì ở bên trong đấy."

"Thì đúng là chúng ta sẽ làm ra chuyện không có đạo đức mà!" Giọng nói mê hoặc tràn ngập tà ác.

Hai mắt Kiều Kiều trợn đến nỗi không thể trợn thêm được nữa, cô lén lút muốn chạy đi, lại đúng lúc Tiêu Trung Kiếm xoay người lại nhìn thấy. Tuy tiếng nhạc trong phòng cực ầm ĩ, nhưng Kiều Kiều vẫn có thể nghe thấy tiếng anh nói rõ ràng ——

"Hiện tại tôi muốn đòi lại hạnh phúc của tôi."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)