← Ch.044 | Ch.046 → |
Thân là Miêu Công, Sơn Bà Sa là một tiểu tinh quái, cho dù đụng phải một trăm con nàng cũng sẽ không mắc bệnh, nhưng tiểu lang quân là một người bình thường, đụng phải thứ bẩn thỉu này khẳng định sẽ bị bệnh một lần.
Đang yên đang lành mời người đến du ngoạn, kết quả không trông coi hại người sinh bệnh, điều này cũng quá tệ.
Tâm tình Vũ Trinh không ổn, Mai Trục Vũ lại cảm thấy rất may mắn, may mà hắn giải quyết được Sơn Bà Sa trước, dù sao hắn cũng là một đạo sĩ tu vi không tầm thường, căn bản không coi Sơn Bà Sa là tiểu tỉnh quái.
Loại vật này không thể để cho hắn sinh bệnh, nhưng Vũ Trinh thì khác, nếu để cho nàng không cẩn thận đụng phải Sơn Bà Sa, khẳng định sẽ sinh bệnh, nếu hôm nay hắn để cho người trong lòng ở chỗ này bởi vì dính vào đồ vật bẩn mà sinh bệnh, nhất định sẽ xấu hổ đến chết.
Hai người đều có tâm sự riêng, lại đi thêm một đoạn đường ngắn, Vũ Trinh đột nhiên dừng bước, kéo vạt áo Mai Trục Vũ, nghiêm mặt nói với hắn: "Ta muốn thất lễ một chút."
Mai Trục Vũ ngơ ngác: "?"
Vũ Trinh kéo đầu hắn xuống, ngửa mặt hôn lên môi hắn.
Vì không muốn tiểu lang quân về đến nhà liền sinh bệnh, chỉ có thể cho hắn một chút nước miếng để trừ khử những thứ dơ bẩn dính phải, Vũ Trinh nghĩ thầm.
Không phải nàng muốn đùa giỡn lưu manh, mà vì suy nghĩ cho thân thể tiểu lang quân, nàng chỉ đành làm kẻ lưu manh một lần.
Mặc dù nhìn qua là một nam nhân có chút lạnh lùng cứng rắn, nhưng hôn lên lại mềm mại ngoài dự liệu.
Vũ Trinh buông Mai Trục Vũ ra, thấy hắn vẫn thần sắc mờ mịt, môi khẽ nhúc nhích, dường như đang nói điều gì đó.
Nàng dựa sát vào quá gần, nghe được mấy chữ lẻ tẻ "Thường Ứng... Tĩnh... Tĩnh hỹ..."
Cái gì? Vũ Trinh nghỉ hoặc suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra, tiểu lang quân niệm hình như là Thanh Tĩnh Kinh... Bị một nữ tử đột nhiên hôn, phản ứng thế nào cũng không nên là niệm kinh chứ? Nếu nói ra e rằng sẽ bị người ta cười chết mất.
Vũ Trinh cảm thấy thật buồn cười, nhịn không được liền bật cười thành tiếng.
Thấy tiểu lang quân vẫn giữ nguyên tư thế bị nàng kéo cúi đầu, cong lưng, nàng buồn cười vỗ vỗ ngực tiểu lang quân, "Lang quân, hoàn hồn đi."
Sau đó nàng liền đẩy ngã tiểu lang quân đáng thương vừa bị nàng phi lễ lại bị nàng chế giễu, ngã vào bụi hoa, lập tức phấn hoa bay tán loạn.
dậy, đỡ lấy cành hoa đè trên người mình.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, Vũ Trinh ngồi xổm trước mặt hắn, ánh mắt vi diệu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Lang quân, chàng có phiền lòng nếu hôn lễ của chúng ta đẩy sớm một chút không?"
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, Vũ Trinh thích cùng các nương tử lang quân xinh đẹp đồng du ngoạn, nhìn ngắm cảnh đẹp ý vui, nhưng nàng chưa từng cảm thấy mình là kẻ háo sắc, bởi người đẹp cùng hoa đẹp đều giống nhau, đều xuất phát từ lòng thưởng thức, nàng cũng chưa từng có suy nghĩ bất chính gì.
Nhưng giây phút vừa rồi, nhìn thấy tiểu lang quân ngạc nhiên ngã vào bụi hoa, lại mím môi ngồi dậy, cổ ửng đỏ, một bộ dạng chật vật nhưng trầm mặc nhẫn nhịn, nàng chợt thấy có chút muốn nhào tới.
Loại cảm giác này, quả thật là lần đầu tiên nàng trải qua.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, tiểu lang quân trầm mặc lắm, chẳng thích nói chuyện cũng chẳng ưa náo nhiệt, tướng mạo cũng tầm thường, vì sao ngược lại lại hấp dẫn nàng hơn những lang quân tuấn tú kia?
Mai Trục Vũ không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại chuyển sang chuyện này, nhất thời không kịp chuyển bị, lẩm bẩm lặp lại: "... Sớm hơn ư?"
Vũ Trinh nói: "À, bởi vì ta cảm thấy một lang quân như ngươi, hễ bị hôn một cái là phải niệm kinh Thanh Tịnh, hẳn là không tán thành chuyện có tiếp xúc thân mật gì đó khi chưa thành thân đâu nhỉ."
Mai Trục Vũ: "..." Vừa rồi chính mình có niệm kinh Thanh Tịnh không nhỉ?
Vũ Trinh: "Hay là chàng hôm nay chứng kiến hành vi của ta, cảm thấy không thể chấp nhận, không muốn cưới ta nữa?"
Ngực Mai Trục Vũ phập phồng một chút, lập tức nói: "Không, ta muốn cưới nàng, nàng không có gì không tốt cả, là ta không hợp thời nghi." Hắn sống trong quan lâu như vậy, với người bình thường vẫn luôn có sự khác biệt, càng không biết phải ở chung với nữ tử như thế nào, nếu giữa hai người bọn họ có vấn đề, vấn đề này đại khái cũng xuất phát từ chính hắn.
Mai Trục Vũ nghĩ đến phản ứng chật vật vừa rồi của mình, bắt đầu tự vấn liệu có phải mình quá mức câu nệ hay không.
Nhưng mà, nếu thật sự như thế... Hắn lại làm không được.
Vũ Trinh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chàng tiểu lang quân giọng điệu nghiêm túc kiên định, vẻ mặt lại hơi thấp thỏm bất an.
Trên ngực hắn rơi một đóa hoa đỗ quyên đỏ thắm, tựa như đôi tai hắn vẫn chưa hết ửng hồng.
Vũ Trinh đột nhiên đưa tay nhặt lấy đóa hoa, tay kia nắm lấy Mai Trục Vũ, kéo hắn đứng dậy từ trong bụi hoa.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |