Truyện:Ma Tôn - Chương 13

Ma Tôn
Trọn bộ 47 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khu rừng hoàn toàn yên lặng.

Dã trư vương nhìn vào mắt Đông Phương Thanh Thương, nuốt một ngụm nước bọt, gã không cảm giác được yêu lực của người này, thậm chí không thể phát giác quanh người kẻ đó có chút khí tức nào lay động, nhưng chỉ một ánh mắt thôi đã khiến lòng gã lạnh đi.

Tiểu lâu la lại kéo lông chân gã, "Đại... đại vương, hay là chúng ta đi trước đã..."

Dã trư vương sờ chiếc eo thon và cặp mông tròn trịa của nữ nhân trên vai mình, mỹ sắc khiến gã bạo gan hơn, gã ném Hoa Lan nhỏ xuống đất, kêu tiểu lâu la bắt lấy tay Hoa Lan nhỏ: "Ngươi trông chừng nàng ta đi!"

Dã trư vương nhổ mấy ngụm nước bọt vào lòng bàn tay mình, xoa xoa tay, sau đó rút đại đao bản rộng trên eo xuống múa ra oai, thủ thế hét lên: "Mặc kệ ngươi đến từ núi nào, hôm nay ta phải lấy nữ nhân này!"

Sau khi Hoa Lan nhỏ rời khỏi trư yêu thì không khóc nữa, nàng chùi nước mắt, khí thế bừng bừng hét với Đông Phương Thanh Thương: "Xử hắn đi! Đại ma đầu, xử hắn đi!"

Lúc này Dã trư vương đang toàn tâm toàn ý nhìn Đông Phương Thanh Thương, không màng đến lời Hoa Lan nhỏ. Bỗng nhiên! Bóng đen kia động đậy! Trư yêu nắm chặt cán đao, chờ người đó xuất chiêu đầu tiên!

Nhưng mà...

Kỳ quái là Đông Phương Thanh Thương lại xoay người đi về phía bên kia, không buồn để ý đến Dã trư vương và Hoa Lan nhỏ.

Trư yêu kia ngây người, Hoa Lan nhỏ càng ngơ ngác hơn, nàng chớp mắt, đầu chuyển động theo bóng Đông Phương Thanh Thương, thấy hắn vẻ mặt lạnh lùng đi sâu vào trong rừng, cứ như là... không nhìn thấy chuyện xảy ra ở đây vậy.

Tiểu lâu la kỳ quái hỏi: "Hình như hắn... không muốn xen vào chuyện của chúng ta?"

Đúng vậy, hình như hắn không muốn xen vào.

Không khí yên lặng một lúc.

Tiểu lâu la nhìn Hoa Lan nhỏ đang ngây người, hỏi: "Các ngươi thật sự quen nhau à?"

Quen chứ!

"Đại ma đầu!" Hoa Lan nhỏ hét về phía Đông Phương Thanh Thương, "Ta ở đây nè! Cứu ta với!"

Dã trư vương nhìn Hoa Lan nhỏ, lại phun nước bọt vào bàn tay, chỉ về phía Đông Phương Thanh Thương nói: "Đừng hòng giở âm mưu quỷ kế, tới đây đường đường chính chính quyết đấu với ta đi!"

"Cô ta và bổn tọa không có quan hệ gì." Bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Ma Tôn đại nhân.

Trư yêu quay đầu lại, nổi giận đùng đùng mắng Hoa Lan nhỏ: "Nữ nhân này còn dám gạt lão tử nữa? Cô quen mẹ gì hắn chứ? Muốn hù gia gia à?"

Hoa Lan nhỏ cũng nổi giận, đại ma đầu muốn trở mặt sao? Uổng cho nàng trước đó còn đối xử tốt với hắn, lúc hắn thả nàng đi, nàng suýt nữa thì tưởng hắn là người tốt!

Kết quả thì sao?

Hoa Lan nhỏ nhìn bóng Đông Phương Thanh Thương càng đi càng xa, lòng thầm nói, nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta giở thủ đoạn!

Nàng khí thế bừng bừng đứng dậy, giơ chân đá vào tiểu lâu la bên cạnh, vốn còn định hất Dã trư vương ra để đi bắt Đông Phương Thanh Thương, nhưng lại bị gã tóm lấy cổ tay không cho nàng đi. Hoa Lan nhỏ quay đầu, lườm trư yêu, sau đó chỉ theo Đông Phương Thanh Thương nói: "Ta nói cho ngươi biết, người ta từng lấy chính là hắn đó!"

Dã trư vương sửng sốt.

Hoa Lan nhỏ lại hét theo bóng Ma Tôn đại nhân: "Ta từng sờ ngực ngươi, từng hôn cổ ngươi! Hai ngày trước vẫn còn ở bên ngươi mỗi giờ mỗi khắc, không lâu trước đó còn đêm đêm chung giường với ngươi! Vừa rồi ngươi còn đè lên người ta, muốn gì làm nấy, tùy ý sàm sỡ!"

Bước chân của Đông Phương Thanh Thương bất chợt khựng lại.

Hoa Lan nhỏ tiếp tục kiên trì, "Đông Phương Thanh Thương, ngươi nói không có quan hệ với ta mà không thấy ngại à! Quan hệ của ta với ngươi rõ ràng là... gì ấy nhỉ, sâu hơn nước Quỳnh uyên, nóng hơn... cát sa mạc! Cả đời ngươi cũng đừng hòng vứt bỏ ta!" Thoáng suy nghĩ rồi Hoa Lan nhỏ lại nói tiếp, "Ngươi chê phiền nên không muốn cứu ta chứ gì! Tên phụ bạc vô tình kia!"

Nàng nói luôn một tràng khiến Dã trư vương càng thêm sửng sốt.

Hoa Lan nhỏ quay người lại, vỗ lên ngực Dã trư vương, "Trư đại ca! Hắn cao to dũng mãnh hơn ngươi nhiều, muốn ta đi theo ngươi thì bây giờ ngươi giết hắn đi, sau đó ta sẽ vui vẻ theo ngươi về thành thân!"

Lúc nói ra câu cuối cùng, Đông Phương Thanh Thương quay đầu lạnh lùng nhìn nàng.

Hoa Lan nhỏ vội vàng thè lưỡi làm mặt quỷ với hắn.

Nếu Đông Phương Thanh Thương đã giấu bản lĩnh không muốn giúp nàng, vậy nàng sẽ ép hắn. Hoa Lan nhỏ thầm nói, hắn không chủ động đến cứu nàng, vậy thì để con heo này chủ động tấn công, dù sao kết quả cũng như nhau cả.

Dã trư vương cũng cười ha ha, "Được, hôm nay lão tử sẽ chém hắn hầm canh cho đám huynh đệ uống!"

Trư yêu hét lớn lên, xách đại đao chém về phía Đông Phương Thanh Thương. Lúc lại gần Đông Phương Thanh Thương, gã hốt trong tay áo ra một nắm đất, ném thẳng về phía hắn.

Đông Phương Thanh Thương nhíu mày, nghiêng người tránh đi nhưng trên người vẫn vô ý dính đất do Dã trư vương ném tới. Điều kinh ngạc là sau khi đất dính vào cơ thể Đông Phương Thanh Thương lại không hề rơi xuống đất mà bắt đầu động đậy trên y phục hắn. Tựa như dần dần to ra, trong phút chốc đã phủ đầy bụng hắn, đất rơi xuống cũng bò lên chân như vật sống, ghìm chặt hắn xuống đất.

Hoa Lan nhỏ cả kinh, "Đó là cái gì vậy?"

Tiểu lâu la bên cạnh cười quỷ dị, "Đó là pháp bảo của Đại vương bọn ta, sau khi bị đất ma bám vào, cho dù là Thiên vương lão tử cũng chạy không thoát."

Tính nhầm rồi, có thế nào Hoa Lan nhỏ cũng không ngờ con heo đạo hạnh thấp kém này lại có pháp bảo kỳ quái như vậy, nhưng đối với đại ma đầu, loại pháp bảo này chắc không thành vấn đề... đâu nhỉ?

Hoa Lan nhỏ còn đang nghĩ thì thấy đại đao của Dã trư vương chém xuống vai hắn.

Hoa Lan nhỏ vô thức nhắm mắt, nhưng nghĩ đến cơ thể đao thương bất nhập của Đông Phương Thanh Thương, nàng lại mở mắt nhìn sang. Quả nhiên là vậy, đại đao của Dã trư vương chỉ dừng lại trên vai hắn.

Còn Đông Phương Thanh Thương lúc này lại nhàn nhã vốc một nắm đất đang không ngừng lan rộng trên eo mình lên, bóp bóp trong tay, ánh mắt hắn khẽ sáng lên, "Vật này từ đâu mà có?"

Dã trư vương chém lên vai Đông Phương Thanh Thương một đao, không thấy hắn bị thương, kinh ngạc trong phút chốc rồi lại nhấc đao chém mạnh xuống, "Chuyện này ngươi đi mà hỏi Diêm vương ấy!"

Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng nhếch môi, mắt ngưng tụ sát khí, "Không nói à?" Hắn đưa tay lên.

Hoa Lan nhỏ vốn tưởng Đông Phương Thanh Thương sẽ như thường lệ, chỉ vung tay là khiến Dã trư vương biến mất, nhưng kỳ quái là hắn lại đưa tay trái, lúc đại đao của Dã trư vương sắp chém xuống mình hắn, bỗng nhiên một sợi mây khô từ cổ tay hắn mọc ra, như một thanh kiếm chặn lại đại đao.

Trư yêu kinh ngạc, "Đây là thứ gì vậy?"

Trong lúc Dã trư vương còn chưa phản ứng được, trên sợi mây lại mọc ra một nhánh, cắm thẳng vào ngực gã, chỉ trong tích tắc sợi mây đã len vào ngực Dã trư vương, gã trợn to mắt, sắc mặt kinh hoàng cực độ, há to miệng nhưng trong cổ họng chỉ có máu trào ra.

Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương lạnh lẽo như đang thật sự giết một con heo, "Ngươi không nói thì bổn tọa sẽ cho nhánh cây này nở hoa trong tim ngươi."

Giọng điệu lạnh lùng u tối khiên Hoa Lan nhỏ ở xa xa cũng sởn gai ốc.

Đây hình như là... lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ma Tôn giết người.

Tiểu lâu la của Dã trư vương thấy tình thế không hay bèn chạy mất dạng như một làn khói.

Máu trong cổ trư yêu trào ra chảy xuống cằm gã, gã giãy dụa mấp máy môi: "Núi... núi Thiên Ẩn... Thiên Ẩn lang quân."

"Thiên Ẩn lang quân?" Đông Phương Thanh Thương lẩm bẩm bốn chữ này, môi hắn cong lên nở một nụ cười tà ác, "Cũng có chút tác dụng, cho ngươi được toàn thây vậy."

Vừa nói xong, sợi mây xuyên qua ngực Dã trư vương lại sột soạt lui về, cơ thể của trư yêu bị vứt sang bên cạnh như phế phẩm. Đông Phương Thanh Thương bình thản chỉnh trang lại sợi mây trên cổ tay trái.

Sau khi Dã trư vương chết, "đất ma" đầy trên cơ thể Đông Phương Thanh Thương đều rơi xuống đất, ngoài màu sắc đậm hơn một chút thì bề ngoài không khác gì đất thường.

Hắn bốc lên một nắm bóp bóp trong tay, đất vừa rồi tưởng như phủ đầy cơ thể hắn, nhưng vào trong tay chỉ có một nắm. Đông Phương Thanh Thương nghiên cứu một lúc rồi tiện tay vứt đi. Hắn quay đầu, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Hoa Lan nhỏ.

Hoa Lan nhỏ vô thức lùi một bước, sợ hãi nhìn sợi mây trên cổ tay trái hắn.

Nàng nhớ rằng, đây là chiếc vòng mà Đông Phương Thanh Thương dùng viên châu pháp lực đổi được lúc ở Thủy Tinh thành chợ yêu...

Nàng cũng nhớ lúc đó Đông Phương Thanh Thương nói vật này dùng để phòng thân, nhưng nàng chưa từng để tâm đến chuyện này. Vì lúc đó nàng cảm thấy Ma Tôn hắn vốn không cần phải phòng thân.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng vật này lại lợi hại đến vậy.

Hoa Lan nhỏ ngơ ngác nhìn Đông Phương Thanh Thương. Bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác, với tính cách của Ma Tôn hắn, bình thường đâu thèm phòng thủ, còn lúc này, hắn không dùng pháp lực giết người mà dùng vật để phòng thân, đến khi đối phương tấn công mới đánh trả, điều này có nghĩa... là gì?

"Đại ma đầu, Pháp lực của ngươi...?

Hoa Lan nhỏ còn chưa dứt lời đã thấy Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng nhếch môi đi về phía nàng: "Đại ma đầu?" Hắn nói, "Vừa rồi ngươi kêu bốn chữ Đông Phương Thanh Thương nghe sướng miệng lắm mà?" Giọng điệu hắn khiến Hoa Lan nhỏ bất giác nuốt một ngụm nước bọt, Đông Phương Thanh Thương cười nói, "Nghĩ kĩ lại thì đã nhiều năm qua ta chưa từng nghe ai gọi tên mình. Đúng là nhớ thật."

Hoa Lan nhỏ không nhịn được lùi mấy bước, bình tĩnh nói: "Vừa rồi trong lúc nguy cấp, bất đắc dĩ... tóm lại, đã không sao rồi, thôi thì núi xanh còn mãi nước biếc... uống hoài không hết!" Hoa Lan nhỏ hít một hơi lạnh, lưng nàng đã chạm vào một thân cây, còn Đông Phương Thanh Thương đã đứng trước mặt nàng.

"Ngươi từng sờ ngực bổn tọa, từng hôn cổ bổn tọa, đêm đêm chung giường với bổn tọa, thậm chí vừa rồi bổn tọa còn đè lên người ngươi, muốn gì làm nấy, tùy ý sàm sỡ?"

Hoa Lan nhỏ nhắm mắt, lắc đầu lia lịa: "Không có, không có ..."

"Quan hệ của ngươi với bổn tọa sâu như nước Quỳnh uyên, nóng như cát sa mạc! Cả đời bổn tọa cũng không thể vứt bỏ ngươi."

Sao trí nhớ của con ma to này tốt quá vậy... Hoa Lan nhỏ sắp phát khóc, "Không phải, không phải đâu..."

Đông Phương Thanh Thương bắt một lọn tóc của Hoa Lan nhỏ, "Bổn tọa vốn muốn thả ngươi đi, nhưng quan hệ của ngươi với bổn tọa thân mật như vậy..."

"Không thân mật..." Hoa Lan nhỏ vội nói, "Không thân mật chút nào! Trong lúc khẩn cấp ta mới nói như vậy! Ta cũng chỉ vì muốn sống sót thôi, ngươi không biết tên trư yêu kia ghê tởm dường nào đâu..." Hoa Lan nhỏ vừa nói vừa uất ức chùi mặt, "Ai kêu lúc đầu ngươi không chủ động giúp ta chứ..."

Đông Phương Thanh Thương liếc nàng, "Chẳng phải ngươi nói bổn tọa tùy ý đại tiểu tiện trong đời ngươi à?" Hắn nói, "Bổn tọa bị ngươi mắng như vậy, ngay cả dấu chân cũng không muốn để lại nữa."

Hoa Lan nhỏ im lặng, không ngờ... ngay cả thù này hắn cũng nhớ... đúng là đồ nhỏ mọn.

Hoa Lan nhỏ lẩm bẩm mấy câu, đổi lại là ánh mắt lạnh lùng như phóng đao của Đông Phương Thanh Thương. Vậy là nàng đành âm thầm nhẫn nhịn.

Ma Tôn đại nhân vừa bước đi vừa nói: "Vừa rồi lúc ngươi tính kế Dã trư vương để gã chém bổn tọa, ngươi chưa từng nghĩ là sau khi bổn tọa giết gã rồi thì tiểu hoa yêu bày mưu như ngươi sẽ có kết cuộc gì sao?"

Hoa Lan nhỏ cúi đầu lẩm bẩm: "Chỉ nghĩ tới kết cuộc của Dã trư vương thôi..."

Ma Tôn đại nhân hừ lạnh, chìa tay búng mạnh lên trán nàng, "Tha cho ngươi lần cuối."

Nói xong hắn quay người đi mất.

Hoa Lan nhỏ ngây người.

Đại ma đầu... cứ vậy mà nhân từ tha cho nàng sao? Đây... đâu có giống Ma Tôn chứ!

Nhìn theo bóng Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ xoa xoa trán, nàng biết hiện giờ mình nên để đại ma đầu đi, đi càng xa càng tốt, không nên nói với hắn thêm câu nào nữa, nhưng không biết tại sao, nàng lại hỏi như ma xui quỷ khiến: "Đại ma đầu, sao ngươi lại ở đây?"

Đông Phương Thanh Thương dừng bước, khẽ nghiêng đầu.

Hoa Lan nhỏ xoắn xoắn tay, "Ngươi biết ta gặp phiền phức nên cố ý đến cứu ta sao?'

Đông Phương Thanh Thương im lặng, lát sau Hoa Lan nhỏ nghe hắn dùng mũi khinh bỉ cười, "Vừa khéo đi tới thôi."

*****

Sau khi tách khỏi Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ một mình bắt đầu hành trình của nàng.

Nhưng hành trình của nàng chưa được mấy bước, Hoa Lan nhỏ đã cảm thấy có điều không đúng.

Tên trư yêu kia đã bôi đầy nước bọt lên mặt nàng, trên người nàng cũng dính không ít khí tức của con heo này, Hoa Lan nhỏ thật sự không thể chịu được mình hôi thối như vậy, bèn đến con sông nhỏ dưới chân núi tắm rửa. Đến khi nàng tắm rửa xong lên bờ, nằm trên phiến đá phơi nắng một lúc, lại ngửi thấy một khí tức kỳ quái trên người mình.

Hoa Lan nhỏ ngửi trái ngửi phải, rốt cuộc vẫn không biết mùi này từ đâu ra. Nàng bò về phía sông soi mình, hoảng hốt nhìn thấy vết thương bị nam nhân kia rạch trên cổ cơ thể này đã thối rữa một mảng.

Hoa Lan nhỏ giật mình, ôm cổ ngã lăn ra đất.

Tại ... tại sao lại như vậy?

Có hồn phách vào ở trong cơ thể thì tốc độ thối rữa phải chậm lại mới đúng chứ, làm sao lại nhanh như vậy...

Hoa Lan nhỏ cố nén sợ hãi, lại bò đến bên bờ sông, tỉ mỉ xem xét cơ thể "mới" này của mình. Đến giờ nàng mới biết vết thương trên cổ mình ghê sợ dường nào, cũng thấy được sắc mặt trắng xanh, sắc môi đen sì của mình, từ đầu đến chân đều giống như xác chết.

Hoa Lan nhỏ nổi giận, rốt cuộc đại ma đầu đã tìm cho nàng cơ thể kiểu gì đây chứ? Chất lượng kém! Phải trả hàng!

Theo tốc độ thối rửa này thì chẳng bao lâu nữa cái đầu của cơ thể này cũng rụng xuống luôn. Lúc đó nàng mang một cơ thể không đầu, há chẳng phải khó lòng đi lại ở Nhân giới sao! Đến lúc đó đừng nói trở về Thiên giới tìm chủ nhân, e là nàng sẽ bị đám người tu tiên ở Nhân giới bắt đi luyện thuốc, ngay cả địa phủ cũng không xuống được.

Nàng phải đi tìm Đông Phương Thanh Thương đòi cơ thể khác!

Hoa Lan nhỏ xé tà áo, quấn mấy vòng quanh cổ bịt vết thương lại.

Nàng vỗ vỗ mặt mình để lấy lại tinh thần, suy nghĩ kỹ càng xem rốt cuộc Đông Phương Thanh Thương đã đi đâu. Theo lẽ thường, người của Ma giới yểm bùa hắn, chắc hắn sẽ quay về Ma giới tìm đám người đó tính sổ. Nhưng hình như hắn đã mất pháp lực, quay về Ma giới cũng không ích lợi gì, chắc hắn không lỗ mãng vậy đâu.

Hoa Lan nhỏ nhớ lại lúc còn ở bên cạnh Đông Phương Thanh Thương, hình như hắn rất có hứng thú với đất ma gì đó của Dã trư vương, còn hỏi lấy ở đâu ra, có lẽ hắn muốn đến núi Thiên Ẩn tìm đất ma.

Núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ nhíu mày, dường như nàng từng nghe chủ nhân nhắc đến nơi này. Đây là một vùng đất lành huyền ảo trên biển, thoắt ẩn thoắt hiện giữa biển khơi, người không có cơ duyên thì dù có tìm một ngàn lần cũng không thấy được ngọn núi đó.

Những nơi như vậy, với phàm thể nhục thai hiện giờ của nàng làm sao mà đến đó được đây.

Nhưng Hoa Lan nhỏ bỗng nghĩ lại, hiện tại Đông Phương Thanh Thương không có pháp lực, ngoài cơ thể vạm vỡ một chút thì cũng không thể cưỡi mây đạp gió, về bản chất hoàn toàn không khác gì nàng. Nếu hắn muốn ra biển, bất kể là đi đánh cá hay đi tìm đất lành núi tiên đều phải dùng thuyền.

Hoa Lan nhỏ quyết tâm, xác định mục tiêu, mặc khải giáp đứng dậy chống gậy gỗ lên đường.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng một mình đi xa.

Nửa tháng sau, thành Lâm Hải.

Thành Lâm Hải được xây gần biển vốn là hải cảng phồn hoa quan trọng nhất của Đại Tấn, nhưng vì hiện nay thời thế loạn lạc, thành Lâm Hải cũng vàng thau lẫn lộn, ban ngày có vô số trộm, ban đêm có vô số cướp.

Hôm nay là một ngày trời mưa âm u, người trên đường qua lại vội vã. Một người đội nón rộng vành mặc áo tơi rẽ vào một con hẻm nhỏ không người, bỗng nhiên phía trước có một nam nhân chạy đến, vô tình va vào vai người mặc áo tơi.

Không ngờ người mặc áo tơi lại dễ ngã như vậy, thoáng chốc đã nằm sóng soài trên mặt đất. Chiếc nón rộng vành úp lên mặt, không biết dáng vẻ người đó thế nào.

Nam nhân kia ước lượng túi tiền vừa trộm được, dừng lại nhìn người mặc áo tơi nằm dưới đất, mỉa mai: "Thân tàn như ngươi mà cũng dám tới thành Lâm Hải. Muốn chết à, hôm nay cho ngươi nhớ lấy, từ đâu đến thì cút về đó đi."

Nói xong, hắn bỗng thấy người mặc áo tơi dưới đất chìa tay về phía mình.

Nam nhân kia nhíu máy, không hiểu gì hết.

"Kéo... kéo giúp đi ... Đa tạ."

Chìa tay cho kẻ vừa trộm tiền mình để xin giúp, lẽ nào người này có bệnh? Nam nhân kia bước tới đá người mặc áo tơi một cước, "Muốn chết à!" Cước này của hắn rất mạnh, khiến thân hình người mặc áo tơi nghiêng sang một bên, vậy là chiếc nón trên mặt người đó trượt xuống.

Nam nhân đó nhìn thấy được mặt của người mặc áo tơi, là gương mặt của một nữ nhân, nhưng cái đầu có gương mặt đó lại đang quặt quẹo dưới đất thành một góc độ chẳng biết mô tả như thế nào...

Cổ hoàn toàn đứt lìa, chỉ còn một lớp da dính lại. Nhưng cho dù như vậy, người đó vẫn có thể trợn mắt hậm hực nói: "Ngươi không kéo thì thôi, sao lại đá ta? Xương sống của ta lại vẹo hai đốt nữa rồi nè! Ta khó nắn lại lắm đó! Đồ khốn!"

Nam nhân sợ hãi đến mức hai mắt lồi ra ngoài, miệng run rẩy một hồi cũng không thốt ra được chữ nào.

Hoa Lan nhỏ khó nhọc đưa tay lên thử vặn vặn đầu, kinh ngạc la to: "Á! Đứt lìa rồi! Giờ phải làm sao đây!" Nàng trừng mắt nhìn nam nhân đã nghệch ra bên cạnh, mắng: "Mau kéo ta dậy, không thì ngươi không xong với ta đâu!"

"Yêu ... yêu quái..." Nam nhân kia trợn trắng mắt ngất xỉu.

Hoa Lan nhỏ thấy vậy lại cuống lên: "Ngươi kéo ta dậy trước đã chứ, xương sống của ta bị ngươi làm lệch rồi, không tự đứng dậy được!"

Nàng cuống cuồng hết cách nhưng lúc này bỗng nghe bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhỏ.

Mắt Hoa Lan nhỏ đảo đảo nhưng bị hạn chế trong một phạm vi nên không thấy được dáng vẻ của người lên tiếng, "Còn ai ở đó không? Giúp ta với, ta sẽ vô cùng vô cùng cảm tạ ngươi."

Hoa Lan nhỏ vừa khẩn cầu xong, có tiếng bước chân vững chãi chầm chậm bước tới bên cạnh nàng, đứng bên cạnh đầu nàng, người đến khom xuống, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: "Tiểu cô nương, sao lại ra nông nỗi này?"

Người này mặc quần áo trắng, cổ áo quấn lông hồ ly trắng, có lẽ vì thời tiết nên Hoa Lan nhỏ cảm thấy sắc mặt hắn rất tái nhợt, nhưng phong thái giữa đôi mày lại không giống người thường.

Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của nàng mà còn có thể bình tĩnh mỉm cười không bỏ chạy, thiết nghĩ không phải yêu cũng là ma, nhất định không phải kẻ dễ dây vào. Tuy nhiên Hoa Lan nhỏ cũng không còn cách nào, đành tội nghiệp cầu xin: "Nói ra thì dài lắm, ngài có thể dìu ta dậy trước không, ta ngồi lên mới có thể nắn lại xương sống, sau đó mới đặt cái đầu lên được."

Người áo trắng nhìn tư thế của Hoa Lan nhỏ, "Ta nắn lại giúp nàng nhé." Nói xong, hắn không ngại bùn đất đầy người nàng làm bẩn tay áo trắng của mình mà lật người nàng lại, cới chiếc áo tơi của nàng ra, dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt từ cổ xuống sống lưng nàng. Đến vị trí bị lệch, tay hắn dừng lại.

Lúc này đầu Hoa Lan nhỏ đã hoàn toàn lìa khỏi thân hình, chiếc đầu bên cạnh nhìn động tác thuần thục của nam nhân áo trắng, kinh ngạc khen: "Ngài làm còn chuyên nghiệp hơn ta nhiều lắm."

Nam nhân cười nhẹ, chỉnh một lúc rồi lắc lắc đầu, "Cơ thể của nàng thối rữa quá mức rồi, nắn xương cũng vô ích thôi, sau này chỉ cần đụng vào là lại vẹo. Huống hồ..." Nam nhân cười cười nâng mặt Hoa Lan nhỏ lên, "Đầu nàng ra nông nỗi này rồi, cần cơ thể này làm gì nữa."

Hoa Lan nhỏ vô cùng ảo não, "Nhưng không có cơ thể này... Không có cơ thể làm sao ta sống được, ta còn phải đến núi Thiên Ẩn tìm người ..."

Nam nhân chớp mắt, "Nàng muốn đến núi Thiên Ẩn tìm ai?"

Hoa Lan nhỏ ra vẻ căm phẫn, "Tìm kẻ phụ bạc! Bạc tình lang!"

Trong thời gian đi đường Hoa Lan nhỏ đã hiểu được bụng dạ của Đông Phương Thanh Thương.

Ngay từ đầu đại ma đầu này đã không định tìm cơ thể mới cho nàng. Hắn chỉ định giết Xích Địa nữ tử, tiến hành báo thù một cách ấu trĩ, sau đó tiện thể tìm một cơ thể cho nàng dùng.

Nhưng mà Xích Địa nữ tử là Thiên địa Chiến thần, nàng ấy hạ giới chuyển thế làm người phàm, tuy Thiên giới không có ghi chép chuyện này, nhưng đoán cũng ra mà, nếu Xích Địa nữ tử không phải vì lịch kiếp thì nhất định đã bị Thiên đạo trách phạt.

Sau khi nàng ấy chuyển thế làm người, vận mệnh và mệnh cách đều không phải do Ty Mệnh tinh quân viết mà hoàn toàn do thiên mệnh làm chủ. Bất kể trong cơ thể có linh hồn thế nào, cơ thể của nàng ấy vẫn thối rữa theo tốc độ bình thường, sau đó biến mất.

Sao Ma Tôn hắn lại không biết đạo lý này chứ!

Chả trách lúc đó hắn bằng lòng thả nàng đi, chả trách hắn nói gì mà tha cho nàng lần cuối, thì ra bất kể hắn có thả nàng đi hay không, có tha cho nàng hay không, nàng đều không thể sống quá mười mấy ngày! Cơ thể này sớm muộn gì cũng tan rã, lúc đó nàng không có cơ thể trú ngụ ở Nhân giới, sớm muộn gì cũng chết toi!

Chẳng qua là hắn không buồn ra tay thôi!

Nghĩ đến đây, Hoa Lan nhỏ lại khó tránh kích động, "Sau khi tìm được hắn ta phải cắn hắn một miếng!"

Nam nhân thấy dáng vẻ của Hoa Lan nhỏ bèn cười vui vẻ, "Vậy ta đưa nàng đi nhé."

"Lang quân!" Bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp khác, Hoa Lan nhỏ đảo mắt, nhìn thấy trên bức tường bên cạnh đổ xuống một bóng đen, thì ra vừa rồi ... bên này còn có người nữa sao...

"Tiểu tiên linh này có duyên với ta, tính tình đơn thuần, đưa về cũng không có gì không tốt. Hơn nữa ..." Nam nhân mỉm cười vừa thần bí vừa thâm sâu, nói tiếp với bóng đen bên cạnh, "Lấy bình Nạp hồn ra đây."

Hoa Lan nhỏ ngơ ngác nhìn nụ cười ôn hòa của nam nhân kia, "Ngài nhìn ra được thân phận của ta sao?"

"Đương nhiên nhìn ra, Lan hoa tiên linh." Nam nhân đưa chiếc bình màu đen cho Hoa Lan nhỏ, "Cơ thể này của nàng không dùng được nữa đâu, ta bỏ nàng vào trong bình của ta trước, nàng tạm thời ở trong đó, chờ khi về đến núi Thiên Ẩn, ta sẽ tìm cho nàng một cơ thể khác."

"Ồ... À mà không đúng, rốt cuộc ngài là..."

Nam nhân nheo mắt cười nói: "Núi Thiên Ẩn, Thiên Ẩn các, Thiên Ẩn lang quân. Nàng muốn đến núi Thiên Ẩn tìm người mà ngay cả chủ nhân ở đó là ai cũng chưa từng nghe ngóng sao?"

Giới thiệu chương sau của tác giả:

Hoa Lan nhỏ: "Đúng là đời người thiếu gì chốn gặp nhau, Đông Phương Thanh Thương, hừ, không ngờ nhỉ, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Đông Phương Thanh Thương: "Ha... Âm hồn không tan."

Hoa Lan nhỏ: "Như nhau thôi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)