Tu La Tràng
← Ch.115 | Ch.117 → |
(Tu La Tràng: là ngôn ngữ Phật giáo, người ta thường dùng nó để hình dung chiến trường thê thảm. Ngoài ra nó còn có ý là một người cố gắng sống sót trong hoàn cảnh khó khăn. )
Nhà họ Thẩm bao trọn một phòng ăn, Trình Chinh, Ngụy Thục Quyên và khách mời đã tới đông đủ, họ đang nói chuyện náo nhiệt trong phòng. Trêи bàn chính đặt một cái bánh kem hai tầng.
Trình Dao Dao vào phòng lấy quà ra cười nói: «Chúc dì sinh nhật vui vẻ ạ. »
Mọi người ồn ào nói: « Dao Dao, Thẩm Yến, hai người đến chậm nhé, phải phạt rượu! »
Trình Chinh cười nói: «Dao Dao nhà tôi không thể uống rượu, Dao Dao đến đây, ngồi cạnh bố. »
Trình Chinh và Ngụy Thục Quyên ngồi cạnh nhau, có lẽ Ngụy Thục Quyên đã bị giáo huấn qua, mặt bà kéo căng không rêи một tiếng, cũng không nói lung tung.
Mẹ Thẩm ăn mặc rực rỡ, bà cười nắm chặt tay Trình Dao Dao: «Dao Dao là con gái, không thể uống rượu. Được rồi, mọi người mau ngồi xuống đi. Dao Dao ngồi cạnh dì. »
Trình Dao Dao nhìn Trình Chinh, Trình Chinh cười nói: «Dì bảo con ngồi thì con ngồi đi. »
Trình Dao Dao đành phải ngồi xuống. Mọi người cực kỳ nhiệt tình với Trình Dao Dao, trong bữa ăn, họ luôn tìm cách mời rượu nói chuyện, hỏi thăm cuộc sống ở nông thôn của Trình Dao Dao, nhưng đều bị nhà họ Thẩm ngăn lại làm nhóm người trêu chọc không ngừng.
« A Yến và Dao Dao cùng nhau xuống nông thôn, tình cảm phát triển nhanh chóng, cũng biết che chở Dao Dao rồi! Không giống như trước, lúc nào cũng tránh Dao Dao! »
Lúc trước Thẩm Yến luôn tránh xa Trình Dao Dao kiêu căng tùy hứng, mọi người đều nhìn ở trong mắt. Thẩm Yến xấu hổ cười cười, mẹ Thẩm vội nói: « Lúc trước A Yến còn không hiểu chuyện. Bây giờ nó hiểu chuyện rồi! »
Bố Thẩm nói: «Thanh niên 20 tuổi rồi còn không hiểu chuyện cái gì nữa! Lúc tôi bằng tuổi nó tôi đã kết hôn rồi! »
Có người lên tiếng: « Ôi, A Yến muốn kết hôn không phải có sẵn rồi sao? Thanh mai trúc mã quyết định thông gia từ nhỏ! »
Trình Dao Dao đang ăn bánh gato bỗng nhiên bị nhóm người nhìn chằm chằm, rốt cuộc cô cảm thấy là lạ.
Mẹ Thẩm cười nâng chén rượu lên cười nói với mọi người: «Hôm nay là sinh nhật của tôi, cũng là lễ đính hôn của A Yến và Dao Dao. Tôi kính rượu mong ông Trình gả Dao Dao về làm dâu nhà tôi! »
Trình Chinh mỉm cười xúc động, ông nâng chén rượu lên: « Được. Đứa nhỏ Thẩm Yến này, tôi đã nhìn kỹ rồi. Dao Dao nhà chúng tôi... »
« Chờ một chút! » Trình Dao Dao đặt cái nĩa xuống la lên: « Đính hôn gì chứ, mấy người đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa? »
Sắc mặt mẹ Thẩm thay đổi: « Dao Dao, tối nay là lễ đính hôn của con và Thẩm Yến, con không biết sao? »
«Nói vớ vẩn! » Trình Dao Dao hỏi Trình Chinh: « Con đồng ý đính hôn với anh ta lúc nào? »
Mắt Ngụy Thục Quyên rung động, Trình Chinh biến sắc nói: «Dao Dao, đây không phải là ý nguyện từ nhỏ của con sao? Con và Thẩm Yến... Không phải mấy ngày nay con và Thẩm Yến đi ra ngoài suốt sao, bố cho là con... »
"Con không có..." Trình Dao Dao cảm nhận được cái gì gọi là tự đập đá vào chân mình, cô thề thốt: "Con sẽ không kết hôn với anh ta!"
Mọi người nhìn nhau, cậu Thẩm Yến cười hòa giải: "Chị, em phải góp ý một câu, mấy người làm việc không cân nhắc mà! Ở trước mặt mọi người, con gái sẽ thẹn thùng."
Trình Chinh kéo Trình Dao Dao lại nhỏ giọng dỗ cô: "Dao Dao, con không phải là trẻ con nữa. Con cãi nhau với Thẩm Yến cũng không thể giận dỗi trong trường hợp này."
"Đúng, đúng, đúng." Mẹ Thẩm kéo Thẩm Yến qua nói: "Dao Dao, có phải Thẩm Yến làm con tức giận không? Dì bảo nó nhận lỗi với con!"
"Không phải!" Trình Dao Dao bực bội nói: "Con sẽ không ở cùng anh ta đâu!"
Sắc mặt Thẩm Yến tái nhợt, hắn nói: "Dao Dao, anh biết trước kia anh làm sai một số chuyện chọc em tức giận. Nhưng anh đang cố gắng đền bù, chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trêи thế giới!"
Trình Dao Dao cười khinh: "Anh cũng từng nói lời này với người khác đúng không?"
Trình Dao Dao có ý riêng, cô đâm trúng tử huyệt của Thẩm Yến, sắc mặt hắn thay đổi: "Dao Dao, em..."
Mẹ Thẩm không nhìn nổi nữa, bà nói với Dao Dao: "Dao Dao, con không thích A Yến cũng không thể nói nó như vậy nha!"
Trình Dao Dao tức giận: "Cháu làm sao chứ?"
Trình Chinh kéo Trình Dao Dao qua, ông nói với mẹ Thẩm: "Từ trước đến nay Dao Dao không nói lung tung bao giờ, chỉ sợ giữa con bé và A Yến có chuyện hiểu làm gì đó."
Cậu Thẩm Yến và những người khác cũng thay nhau hòa giải, tình hình lập tức hỗn loạn, ai cũng tranh nhau nói. Ngụy Thục Quyên vừa lén nhét đồ ăn vào túi vừa ngồi một bên xem kịch.
Bố Thẩm vỗ bàn trầm giọng nói: "Tất cả im lặng ngay!"
Bố Thẩm uy nghiêm làm mọi người yên tĩnh lại. Bố Thẩm nhìn Trình Dao Dao nói: "Dao Dao, trước khi xuống nông thôn cháu và Thẩm Yến đã nói chuyện yêu đương rồi, hai người cùng nhau sinh hoạt ở nông thôn hơn một năm, tình cảm cũng phát triển đến mức nhất định, chuyện tình cảm này có cơ sở rõ ràng! Bây giờ phụ huynh hai bên đồng ý chuyện kết hôn, bỗng nhiên cháu lại nói không đính hôn? Các cháu lấy chuyện kết hôn ra làm trò đùa à?"
Giọng nói của bố Thẩm không làm Trình Dao Dao chán ghét, cô thở dài nói: "Bác Thẩm, cháu và Thẩm Yến từ trước đến nay chưa từng yêu nhau."
Bố Thẩm không tin: "Nhưng cháu vì Thẩm Yến mới xuống nông thôn, chúng ta đều biết chuyện này."
Trình Dao Dao nhắm mắt lại. Sao mọi người đều biết chuyện nguyên chủ thích Thẩm Yến vậy? Cô nói: "Sau khi cháu xuống nông thôn mới biết rõ, Thẩn Yến và..."
"Thẩm Yến đi cùng cháu." Tiếng nói khác lạ vang lên.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía cửa ra vào, thân ảnh nhỏ gầy đứng trước cửa phòng bao.
"Đây là ai vậy?" Mọi người chụm đầu vào nói nhỏ, không ai nhận ra cô gái xa lạ này.
Thẩm Yến giống như gặp quỷ, hắn hỏi: "Nặc Nặc, sao em lại tới đây?"
Trình Dao Dao không ngờ Trình Nặc Nặc lại xuất hiện ở đây.
"Đây là... Đây là Nặc Nặc sao?" Trình Chinh không thể tin nhìn Trình Nặc Nặc, trong trí nhớ của ông, mặc dù dáng người con gái nhỏ không đẹp lắm nhưng gương mặt cũng trắng nõn xinh tươi, còn Trình Nặc Nặc bây giờ khác hẳn, bảo cô 30 tuổi cũng có người tin!
Đám người càng ngạc nhiên hơn, dáng người Trình Nặc Nặc nhỏ gầy, lúc trước da trắng mắt ngập nước nhìn còn có mấy phần đáng yêu. Nhưng Trình Nặc Nặc đang đứng đây có làn da khô vàng, đôi mắt buồn bã, tóc khô như cỏ dại cộng thêm vẻ mặt rụt rè làm người ta không cảm thấy đáng yêu mà cảm thấy sợ hãi và đáng thương nhiều hơn.
Trình Nặc Nặc còn cố ý mặc váy và áo khoác của Trình Dao Dao giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn vậy. Cô đứng cạnh Trình Dao Dao xinh đẹp động lòng người làm họ cảm thấy nhìn cần mặt cô một chút thôi cũng là sự tàn nhẫn đối với cô.
Ngụy Thục Quyên chạy tới gào to: «Nặc Nặc! Ôi trời ơi con gái của mẹ, con ở ông thôn chịu nhiều khổ cực lắm đúng không?! »
Gân xanh trêи trán mẹ Thẩm nổi lên. Bà đang tổ chức sinh nhật đấy, Ngụy Thục Quyên ở đây khóc tang cái gì chứ! Mẹ Thẩm bước nhanh kéo tay Nặc ƈôи ȶɦịt: « Nặc Nặc, sao cháu lại đến đây? Nhìn bộ dáng này của cháu xem, chắc trêи đường đi mệt mỏi lắm đúng không? Đến đây, dì đưa cháu đi rửa mặt. »
Trình Nặc Nặc đứng im tại chỗ, cô nhìn qua Thẩm Yến, sau đó lại nhìn qua nhóm người xung quanh và bánh gato hai tầng cười nói: «A Yến, hôm nay đính hôn à? Sao anh không nói cho em biết? »
Thẩm Yến xẩu hổ tránh ánh mắt của cô.
Bố Thẩm nói: «Nặc Nặc, cháu vừa nói cái gì? »
Đôi môi khô nứt nẻ của Trình Nặc Nặc mấp máy: « Bác trai, cháu nói, , , »
« Nặc Nặc! » Mẹ Thẩm mở miệng cắt ngang lời Trình Nặc Nặc. Bà nắm chặt cổ tay Trình Nặc Nặc vội vàng nói: «Tối nay là sinh nhật của dì, không nghĩ tới cháu cũng về! Đúng lúc ngồi xuống ăn chút đi, :
Nụ cười của mẹ Thẩm sắp không chịu nổi nữa rồi.
Trình Dao Dao có một sư nhận thức mới về người phụ nữ luôn dịu dàng dễ gần này: Bà biết chuyện của Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc, bà ấy vẫn luôn biết.
Ngụy Thục Quyên vội vàng nói với bố Thẩm: «Tôi biết! Nặc Nặc nhà chúng tôi nói, Thẩm Yến và con bé ở bên nhau! Tôi có thể chứng minh truyện này! »
Bố Thẩm gật đầu hỏi Thẩm Yến: «Bà ấy nói con và Nặc Nặc ở bên nhau? Chuyện này có phải thật hay không? »
Thẩm Yến không dám nhìn thẳng vào mắt bố hắn, hắn sốt ruột giải thích: «Chúng con đã từng ở bên nhau, nhưng đã chia tay từ sớm rồi. Bây giờ còn chỉ thích Dao Dao... »
Ngụy Thục Quyên gào lên: « Cậu nói bằng lương tâm của mình đi! Không phải lúc trước cậu theo đuổi con gái của chúng tôi, ngày nào cũng ở sau lưng Dao Dao mua đồ tốt cho con bé sao? Cậu là con ông cháu cha nhưng lại muốn xuống nông thôn với Nặc Nặc. Cậu không thể không quỵt nợ được! »
Ngụy Thục Quyên úp sọt nói hết chuyện của Thẩm Yến và Nặc Nặc ra. Mẹ Thẩm và bố Thẩm muốn đè xuống cũng không được, đám người sợ ngây người tiếp nhận tin tức này.
Lúc trước Thẩm Yến chủ động xuống nông thôn, bọn họ đã cảm thấy khó hiểu rồi, Trình Dao Dao còn đuổi theo hắn xuống nông thôn, bọn họ cảm động không thôi. Không ngờ Thẩm Yến lại đuổi theo Trình Nặc Nặc! Nhìn bộ dáng xinh đẹp động lòng người của Trình Dao Dao, rồi lại nhìn bộ dáng nhỏ gầy của Trình Nặc Nặc, đám người thực sự không hiểu nổi.
Ngụy Thục Quyên vỗ đùi ồn ào: «Bây giờ con gái tôi vất vả đuổi tới, cậu lại cắt đứt quan hệ trước mặt mọi người! Đều là lễ đính hôn, Dao Dao không đồng ý thì cưới Nặc Nặc nhà chúng tôi đi! »
Bố Thẩm do dự nói: « Việc này... »
Thẩm Yến vội la lên: « Con muốn Dao Dao! »
« Đồ vô liêm sỉ! » Tiếng nói giận dữ vang lên, là Trình Chinh.
Vừa rồi Trình Dao Dao giận dỗi trước mặt mọi người, ông cũng chỉ nhẹ nhàng thuyết phục cô. Bây giờ ông tức đến mức sùi bọt mép, cổ và mặt đỏ bừng: « Cậu... Cậu đã làm chuyện gì với con gái của tôi rồi hả? Đò vô liêm sỉ! Tôi thấy cậu là người tốt mới đồng ý gả Dao Dao cho cậu, thế mà cậu... thế mà... Đồ không biết xấu hổ! »
Mọi người vội vàng giữ chặt Trình Chinh, không ngờ người luôn lịch sự, nhã nhặn như Trình Chinh nổi giận lên lại đáng sợ như vậy. Mẹ Thẩm nói: « Kỹ sỹ Trình, ông đừng vội! Một cây làm chẳng nên non, sao có thể tại Thẩm yến nhà chúng tôi được. Thẩm Yến nhà chúng tôi chủ động chạy theo Nặc Nặc nhà ông sao? »
Thẩm Yến vội nói: « Chú Trình! Cháu thật sự thích Dao Dao, cháu sẽ sửa đổi mà! Cháu cầu xin chú cho cháu một cơ hội! »
Bố Thẩm đứng bật dậy, mọi người xung quanh lại vội vàng kéo ông lại, bố Thẩm xuất thân từ quân đội, nếu Thẩm Yến bị đánh nhất định sẽ gãy chân. Cậu Thẩm Yến cố gắng giữ chặt bố Thẩm: «Anh rể, anh rể! Người trẻ tuổi khó tránh khỏi xúc động, có chuyện gì từ từ nói! »
Bố Thẩm tức giận lắc đầu.
«Đồ... Đồ vô liêm sỉ! » Trình Chinh chỉ vào Thẩm Yến lặp đi lặp lại một câu: « Con gái Trình Chinh tôi dù có chết cũng không kết hôn với cậu! »
Ngụy Thục Quyên vội nói: « Đừng nói đến chết, ông còn có một cô con gái nhỏ đấy! Nặc Nặc nhà chúng ta và Thẩm Yến rất tốt mà! »
« Bà câm miệng ngay! » Ngón tay của Trình Chinh run rẩy chỉ vào Trình Nặc Nặc: « Con, con còn dám cướp bạn trai của chị gái con, con có biết xấu hổ hay không hả? »
Trình Dao Dao vui vẻ cầm túi xách muốn chuồn đi thì nghe thấy Trình Nặc Nặc nói: "Chị Dao Dao có bạn trai rồi."
Thẩm Yến tức giận nói: « Em im miệng ngay! »
Trình Nặc Nặc trợn mắt nhìn hắn, cô cười lạnh: « Chị Dao Dao ở nhà địa chủ, đi đi lại lại với con trai nhà địa chủ, bọn họ yêu nhau hơn nửa năm rồi, người nào ở trong thôn không biết chứ? Anh cũng không biết sao? »
Thẩm Yến thở hổn hển, sắc mặt hắn đỏ bừng, đây không phải nói rõ cho đám người, hắn phải đội nón xanh sao?
Trình Dao Dao đang đi tới cửa lập tức trở thành trung tâm.
Trình Chinh nhìn Trình Dao Dao, giọng nói rất nhẹ: "Dao Dao, em con nói thật không?"
← Ch. 115 | Ch. 117 → |