Vay nóng Homecredit

Truyện:Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 117

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Trọn bộ 209 chương
Chương 117
Không chia tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-209)

Siêu sale Lazada


Tốt cho chiêu gắp lửa bỏ tay người! Bây giờ mọi người đều chuyển sự chú ý sang người Trình Dao Dao, Trình Chinh giận dữ nói: "Con im ngay! Chuyện của con và Thẩm Yến còn chưa xong, bây giờ còn dính líu đến Dao Dao!"

Trình Nặc Nặc vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn, cô lạnh nhạt nói: "Sao con dám nói linh tinh chứ? Bố hỏi chị Dao Dao chẳng phải sẽ biết sao?"

Thẩm Yến quyết đoán nói: "Không có chuyện này! Trình Nặc Nặc, em đừng nói vớ vẩn!"

"Không phải chuyện của con!" Mẹ Thẩm tức giận chọc đầu con trai: "Để con bé nói đi!"

Trình Dao Dao hạ quyết tâm nói: "Đúng vậy, con có bạn trai ở nông thôn!"

Mọi người kinh ngạc ồn ào ghé tai nói nhỏ. Trình Dao Dao xinh đẹp như vậy mà lại yêu một người nông dân?

"Kết hôn với nông dân, về sau hộ khẩu sẽ lưu ở nông thôn đấy!"

"Vừa rồi Nặc Nặc nói, Dao Dao ở trong nhà bạn trai, chẳng phải là..."

Ngụy Thục Quyên vỗ bàn nói: "Đúng rồi! Nghe nói có một số nữ thanh niên trí thức vì muốn trốn lao động ở nông thôn nên quan hệ với cán bộ trong thôn nha."

Đám người nghe xong, sắc mặt lập tức kỳ quái. Mọi người đều nghe về tin đồn này rồi, có loại còn khó nghe hơn nữa. Những nữ thanh niên trí thức xinh đẹp kia gặp phải chuyện gì ở nông thôn, không cần nói cũng biết. Trình Dao Dao xinh đẹp như vậy, hẳn là...

"Bà im ngay cho tôi!" Trình Chinh hét lên, ông kiềm chế tức giận nói với Trình Dao Dao: "Dao Dao, bây giờ bố mới biết chuyện Nặc Nặc và Thẩm Yến, bố sẽ lấy lại công bằng cho con. Con đừng giận dỗi nữa, việc này không đùa được đâu."

Trình Dao Dao nghiêm túc nói: "Con không nói đùa. Con thật sự nghiêm túc, con đã dự định qua mấy ngày nữa sẽ nói với bố."

"Trời ạ! Ông nhìn đi, Dao Dao tự đi tìm chồng rồi, dựa vào đâu mà ông mắng Nặc Nặc hả?" Ngụy Thục Quyên vỗ đùi nhảy lên.

Trình Dao Dao nói với Ngụy Thục Quyên: "Tôi và con gái bà không giống nhau. Tôi và Tạ Chiêu ngay thẳng rõ ràng, không làm chuyện xấu hổ không thể gặp người! Tôi đã sớm biết chuyện của Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc rồi. Coi như không có chuyện này, tôi cũng sẽ không chọn anh ta!"

Câu nói của Trình Dao Dao làm mặt Thẩm Yến đen lại. Mẹ Thẩm tức giận nói: "Trời ạ, Dao Dao có chí lớn nhỉ, cháu xinh đẹp thật đấy, nhưng Thẩm Yến nhà dì cũng không kém đâu. Tốt thôi, là Thẩm Yến nhà dì không xứng với cháu! Hai cô con gái nhà họ Trình lợi hại quá mà!"

Ngụy Thục Quyên vội vàng cười làm lành nói: "Ôi, Nặc Nặc nhà tôi không như vậy đâu! Nặc Nặc và Thẩm Yến mới là một đôi, chúng ta vẫn là thông gia tốt!"

"Ai muốn làm thông gia của bà!" Mẹ Thẩm rút tay về, ánh mắt bắt bẻ của bà lướt qua Trình Nặc Nặc. Lúc trước bà đã chướng mắt Trình Nặc Nặc, bây giờ Trình Nặc Nặc còn gầy như quả quýt khô héo. Bà nghiêm mặt nói: "Không cưới được chị gái thì cưới em gái? Nhà chúng tôi là nhà đứng đắn, không làm chuyện như vậy!"

Ngụy Thục Quyên trừng mắt, sức lực mạnh mẽ của người phụ nữ nông thôn bùng lên: "Nặc Nặc nhà tôi trong sạch ở cùng Thẩm Yến, bây giờ bà lại không muốn nhận nợ sao?"

Mẹ Thẩm và Ngụy Thục Quyên cãi nhau ầm lên, bố Thẩm vỗ bàn quát lớn, mọi người cũng vội vàng can ngăn, tình cảnh hỗn loạn.

Trình Chinh kéo Trình Dao Dao lại gần nói: "Dao Dao! Sao, sao con có thể tìm bạn trai ở nông thôn được? Con còn vào nhà cậu ta ở rồi sao? Thật điên rồ!"

Trình Dao Dao xem thường: "Bạn trai ở nông thôn thì sao? Tạ Chiêu rất tốt, bố, con nói cho bố..."

"Con im ngay!" Trình Chinh quát to: "Con nhất định phải chia tay với cậu ta! Lần này con không cần về nông thôn nữa, bố dùng hết quan hệ cũng phải giúp con ở lại đây!"

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, cô tức giận nói: "Dựa vào đâu chứ! Con sẽ không chia tay với Tạ Chiêu!"

"Chỉ bằng việc bố là bố của con!" Ngoại trừ lần trước Trình Dao Dao chạy xuống nông thôn, đây là lần đầu tiên ông tức giận như vậy: "Chuyện này không cần bàn bạc gì nữa! Lúc đầu bố không nên để con xuống nông thôn mà!"

Mắt Trình Dao Dao đỏ bừng, cô hét lên: "Ông mà là bố sao? Vì sao tôi phải xuống nông thôn? Lúc đầu tôi bị mẹ con Trình Nặc Nặc chèn ép không chịu nổi nữa mới phải rời đi! Tạ Chiêu tốt với tôi, bà nội và Tiêu Phi cũng tốt với tôi, tôi ở nông thôn vui hơn nơi này nhiều!"

Trình Dao Dao giống như viên đạn bắn thẳng vào tim Trình Chinh, sắc mặt ông lập tức xám xịt.

Trình Dao Dao giậm chân quay người đẩy cửa chạy ra ngoài.

Trình Chinh sững sờ nhìn bóng lưng Trình Dao Dao không đuổi theo, ông cảm giác mình lập tức già đi mười mấy tuổi.

"Dao Dao!" Thẩm Yến thấy cô chạy đi thì định đuổi theo nhưng bị bố Thẩm quát to: "Đứng lại ngay cho tao! Trước tiên thu dọn xong cục diện rối rắm mày gây ra đã!"

Thẩm Yến không cam lòng nhìn về phía cửa, cuối cùng vẫn không dám đi.

Đám người ồn ào khuyên mẹ Thẩm và Ngụy Thục Quyên. Bố Thẩm tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế đưa khách về. Bố Thẩm dặn dò cậu Thẩm Yến: "Đây không phải chuyện vẻ vang gì, làm mọi người chê cười rồi."

"Anh rể yên tâm đi, chúng em sẽ không nói ra bên ngoài đâu." Cậu Thẩm Yến nhỏ giọng nói: "Thật sự không cần em ở lại sao? Tốt xấu gì em cũng là cấp trêи của Trình Chinh, có em ở đây, ông ấy..."

Bố Thẩm nghiêm túc nói: "Cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, không phải chuyện hay ho gì đâu."

Buổi tiệc sinh nhật đang êm đẹp tự nhiên biến thành dạng này, ai cũng không ngờ được. Mọi người đi về, chỉ còn lại bánh ga tô và canh thừa cơm nguội. Bố Thẩm quay về phòng bao, ông thấy sắc mặt tái xanh của Trình Chinh, sau đó nhìn con trai nhà mình thì mất hồn, rồi lại nhìn hai mẹ con Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc, ông cảm thấy đánh giặc cũng không khó giải quyết như vậy.

Không nói đến tình hình trong quán cơm quốc doanh thế nào. Bên này Trình Dao Dao tức giận chạy đi thật xa. Cô ra khỏi cửa quán cơm quốc doanh náo nhiệt, con phố đằng trước lập tức lạnh lẽo vắng vẻ.

Đền đường mờ mờ, nền đất lát gạch trải dài con đường, bên cạnh ven đường trồng cây ngô đồng, lá cây héo khô, tiếp đến là các tòa nhà cao tầng mang kiến trúc phương Tây treo đầy biển quảng cáo làm người ta sinh ra một loại ảo giác không nói nên lời.

Trình Dao Dao mặc áo khoác, hai tay nhét vào túi, không khí mát lạnh làm mặt cô đỏ ửng. Sự giận dữ tan biến dần trong làn gió đêm, lâu rồi Trình Dao Dao không cảm thấy tủi thân như vậy, bố Trình hung dữ với cô!

Trình Dao Dao vẫn cho rằng bố Trình là người tiến bộ. Coi như ngay từ đầu không thể tiếp nhận Tạ Chiêu, chỉ cần cô nói rõ một chút, bố Trình sẽ hiểu Tạ Chiêu tốt như nào. Nhưng nhìn thái độ hôm nay của ông, Trình Dao Dao cảm thấy ông không thể tiếp nhận Tạ Chiêu được.

Trình Dao Dao suy nghĩ, cảm thấy tình trạng này cũng không tệ lắm, cửa sổ giấy sớm muộn gì cũng xé rách. Hôm nay Trình Nặc Nặc phơi bày mọi chuyện này trước mặt mọi người, nhà họ Thẩm sẽ không có ý đồ gì với cô nữa.

Chỉ là không biết vì sao Trình Nặc Nặc lại quay về đúng thời điểm mấu chốt này. Trình Chinh đắc tội nhà họ Thẩm, cậu Thẩm Yến có thể gây khó dễ cho ông không? Không đúng, sao cô phải lo lắng cho người bố xấu xa này chứ? Chờ trời sáng, cô sẽ thu dọn đồ về nông thôn, cô có thể ăn Tết với Tạ Chiêu!

Quyết định xong, tâm tình Trình Dao Dao tốt hẳn lên, cô cảm thấy đói bụng.

Lúc đi qua qua quán bánh Kaisiling, cô mua mấy cái bánh bơ. Điểm tâm ngon nhất ở quán Kaisiling là bánh gato hạt dẻ 12 đồng, mà hương vị của bánh bơ không thua gì bánh gato hạt dẻ. Bánh bơ là một loại điểm tâm ngọt có vỏ bánh giống bánh gato, hai miếng bánh kẹp bơ ở giữa, vừa cho vào miệng lập tức thỏa mãn.

Trình Dao Dao vừa cầm túi giấy vừa ăn bánh, cô vui vẻ nhảy nhót. Người đi lại trêи đường rất ít, Trình Dao Dao giẫm lên cái bóng của mình quanh quẩn trêи đường. Cô không mang chứng minh thư, không vào nhà nghỉ ở được, nhưng cô không muốn về nhà.

Đang do dự, bóng đèn trêи đầu cô bỗng nhiên tắt mất. Cô sợ run cả người chạy về hướng nhà họ Trình. Từ đường cái đến nhà họ Trình phải đi qua một cái ngõ, ban ngày ngõ hẻm rất náo nhiệt nhưng buổi tối lại vô cùng yên tĩnh.

Trình Dao Dao sờ soạng đi trong ngõ hẻm, thỉnh thoảng chân cô giẫm phải đồ vật linh tinh vang lên tiếng động phóng đại trong đêm tối. Trình Dao Dao hơi căng thẳng, cô luôn cảm giác có tiếng bước chân đi theo sau mình. Cô đi chậm lại, thanh âm kia liền biến mất.

Lông tơ trêи người Trình Dao Dao dựng ngược lên, cô vội vàng bước nhanh về nhà. Bây giờ cô còn giận dỗi cái gì nữa, cô chỉ muốn chạy nhanh về nhà thôi.

Lúc sắp ra khỏi ngõ hẻm, đột nhiên phía sau lưng có một cánh tay duỗi ra bịt miệng cô lại, Trình Dao Dao kêu "ưm ưm", bị sức mạnh khổng lồ kéo về sau.

Trình Dao Dao cố gắng đạp mạnh nhưng cánh tay kia kẹp chặt cô như kìm sắt, người đó kéo cô vào trong ngõ hẻm đen tối sau đó đè cô lên tường. Mặt tường thô ráp ma sát làm người cô đau đớn, Trình Dao Dao liều mạng giãy dụa nhưng không thoát ra được.

Cổ áo khoác lạnh lẽo của người đàn ông cọ vào má cô, lòng Trình Dao Dao lạnh buốt, cô cố gắng lắc đầu: "Ưm ưm ưm!"

Đèn đầu đường bị hỏng, xung quanh đen như mực. Người đè ép cô rất cao, trêи người hắn mang theo mùi rượu phả vào mặt cô. Cái tay bịt miệng cô thoáng buông ram Trình Dao Dao muốn hét lên nhưng bị hắn bóp chặt hai má.

Trình Dao Dao lập tức im lặng.

Tiếng nói đè thấp thô dát: "Không được hét lên!"

"Tôi... Tôi không hét..." Mặt Trình Dao Dao đau nhức, nước mặt rơi liên tục, cô thấp giọng nói: "Trong túi xách của tôi có... có tiền, anh lấy đi. Tôi không báo cảnh sát đâu."

Người kia ngẩng đầu lên, đôi mắt như sói quan sát cô trong bóng tối. Trái tim Trình Dao Dao đập thình thịch, cô biết rõ người đối diện không nhìn thấy mặt mình nhưng cô vẫn bị dọa sợ, tay chân muốn nhũn ra.

Chân cô run run đứng không vững, cô bị kẹp giữa bức tường và người đàn ông kia, Trình Dao Dao không dám động đậy, không không dám thở mạnh chỉ hy vọng đối phương cầm tiền rời đi.

Nhưng người đàn ông này không thả cô ra, cũng không động vào ví tiền của cô, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve gò má cô, ánh mắt chậm rãi dò xét mặt cô trong bóng tối.

Trình Dao Dao nấc một tiếng. Lồng ngực người kia rung động nhẹ, bàn tay tựa hồ buông lỏng ra.

Nhân cơ hội này, cô nâng đầu gối đá mạnh vào người hắn, cách lớp áo khoác dày không biết đá vào đâu. Người đàn ông kêu đau, bàn tay lớn càng kìm chặt hơn, đôi chân dài giữ chặt đầu gối Trình Dao Dao.

Hơi thở mạnh mẽ bao phủ quanh người, Trình Dao Dao lập tức khẩn trương. Tình huống cô sợ nhất vẫn xảy ra.

Đầu Trình Dao Dao kêu vù vù, cô cố gắng bình tĩnh nói: "Bố tôi là kỹ sư cao cấp có quan hệ với người trong quân đội. Anh... Anh đừng làm loạn."

"Trong túi xách của tôi còn một cái sổ tiết kiệm, bên trong có rất nhiều tiền, anh thả tôi ra tôi sẽ cho anh!"

"Ưm... anh thả tôi ra... Anh không biết xấu hổ, anh... cứu mạng ưm!" Tiếng thét chói tai của Trình Dao Dao bị chặn lại trong miệng, eo cô được nâng lên.

...

Trình Dao Dao dựa vào mặt tường, bức tường cứng rắn, thô ráp ma sát vào lưng cô đau nhức. Có người đi xe máy qua, đèn pin cầm tay chiếu sáng gương mặt đẹp trai, đôi mắt hẹp dài nóng bỏng.

Sự sợ hãi của Trình Dao Dao được quét sạch, mắt cô long lanh nước nhìn Tạ Chiêu, cô ngơ ngác: "Tạ... Tạ Chiêu?"

Tạ Chiêu để cô ngồi trêи cánh tay mình nhẹ nhàng đung đưa, tư thế rất quen thuộc.

"Anh! Anh đáng ghét! Anh dám dọa em!" Trình Dao Dao nhào lên muốn cắn hắn.

Tạ Chiêu đỡ cô lên, khóe môi còn mỉm cười nhẹ. Hai tay Trình Dao Dao khua loạn nhưng không đánh được hắn. Sự sợ hãi biến thành tủi thân, Trình Dao Dao khóc thành tiếng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-209)