Truyện:Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên - Chương 09

Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên
Trọn bộ 13 chương
Chương 09
Vì đó là anh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Sa

Đường Hoa Sơn vắng lặng như thường ngày, chiếc chìa khóa xoay trong ổ khóa hoen gỉ phát ra tiếng ken két hơi chói tai. Lúc đẩy cửa ra, trong thoáng chốc, tôi như nghe thấy tiếng của ba từ trong nhà truyền ra: "Sao bây giờ mới về?"

Trong ký ức của mình, tôi không trò chuyện nhiều cùng ba mẹ, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu lại vang lên câu nói ấy. Ngoài sân chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió, tựa như âm thanh đưa tôi về với hồi ức xa xăm. Đứng trên những hòn đá nhấp nhô được xếp thành hàng để lót đường, qua màn cửa, tôi thấy có ánh đèn hắt ra từ trong nhà.

Ai đang ở trong nhà thế nhỉ?

Tôi cúi đầu cố mở khóa nhưng bất cẩn làm rơi chìa khóa xuống đất. Trogn đêm tối, tôi giật mình bởi tiếng leng keng lanh lảnh mà tự tôi tạo ra.

Lúc ngồi xuống nhặt chìa khóa, cửa được mở ra.

Tôi ngẩng đầu, nhìn dáng người cao lớn ấy. Anh nhíu mày nhìn tôi, "Sao bây giờ mới về?"

Tôi đứng lên, chìa tay ra, "Ai cho anh tự ý vào nhà em, trả chìa khóa đây."

Thẩm Khâm Tuyển nhìn tôi một lúc rồi bật cười: "Được rồi, vào đi."

Ngôi nhà đã có sự thay đổi so với lần đầu tôi đến. Mặc dù mọi thứ vẫn y nguyên như cũ, nhưng đã có hơi ấm của sự sống.

Tôi cởi giày cao gót ra, để chân trần đi tới ngồi xuống sofa, cảm giác rất tự nhiên, cứ như tôi đã luôn sống ở đây suốt hơn hai mươi năm qua. Sau khi rót cho tôi ly nước, Thẩm Khâm Tuyển ngồi xuống dối diện tôi xem tài liệu. Khi làm việc, trông anh trí thức và dễ gần hơn rất nhiều với đôi kính cận nằm trên sống mũi. Tôi vơ lấy tờ báo mới ra ngày hôm nay để giết thời gian, được một lúc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh. Có lẽ vì ngại sự có mặt của tôi nên anh cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện.

Một lúc lâu sau, khi tôi đã xem hết tờ báo, anh mới vào nhà, nói, "Anh đặt sữa tươi cho em rồi, sau này nhớ phải ra hòm thư lấy mỗi sáng đấy." Anh ngồi xuống cạnh tôi, chỉnh lại kính, không biết nghĩ đến cái gì mà khẽ cười, "Lúc nhỏ, em rất thích uống sữa tươi của hãng đó. Có một lần anh tới chơi, mẹ em bảo em chia cho anh nửa bình sữa."

"Em hào phóng cho anh chứ gì?"

"Không, em ôm chặt bình sữa khóc hơn một tiếng đồng hồ chứ không chịu cho."

"... Thật ra thì bây giờ em cũng nhỏ mọn vậy đó."

Anh cười, giơ tay véo má tôi, "May mà anh tương đối hào phóng."

"Đương nhiên là anh hào phóng rồi." Tôi như cười như không, "Thẩm Khâm Tuyển, em không muốn vòng vo với anh nữa."

Anh tháo kính xuống, nhìn tôi không chớp mắt.

"Em vừa đi gặp Cao Kỳ, ông ta muốn mua cổ phần của em." Tôi nhìn thẳng vào anh, "Thật ra thì anh cũng biết đúng không, sao không hỏi em?"

"Hỏi em chuyện gì?" Anh gập kính lại rồi đặt lên bàn, giống như chuyện tôi đang nói chẳng có gì to tát.

"Rõ ràng anh đang gặp khó khăn, đến cả ông cũng phải ra mặt thương lượng với cổ đông để anh nhận được sự ủng hộ của họ. Cổ phần trong tay em không phải là con số nhỏ, nhưng tại sao anh không nói gì với em? Tại sao không nhờ em giúp đỡ?" Những lời tôi chôn giấu bấy lâu nay không thể nằm yên nơi đáy lòng được nữa, "Anh luôn nói xem em như người một nhà, nhưng có người một nhà nào lại không thể nói những chuyện này không?"

Đôi mắt đen láy của anh như càng thêm sâu thẳm, "Ai nói với em là anh đang gặp khó khăn?"

"Cao Kỳ muốn mua cổ phần trong tay em với giá cao hơn 150% so với giá thị trường, anh bảo em có nên bán không?" Tôi lạnh lùng khiêu khích anh.

"Anh đã nói rồi, cổ phần của em là do ba mẹ em để lại cho em, em có quyền làm bất cứ việc gì với nó." Anh khẽ thở dài, "Nhưng trước khi quyết định thì phải suy nghĩ kỹ lưỡng."

Giọng của anh rất điềm tĩnh, giống như phụ huynh đang dạy dỗ con mình.

"Nếu em bán cho anh thì sao?" Tôi nhướn mày, "Em không quen Cao Kỳ, nói thật là em không yên tâm khi bán cổ phần cho ông ta."

Anh bình tĩnh nhìn tôi, "Tiểu Hi, đây không phải là chuyện nhỏ, em có biết việc từ bỏ vai trò cổ đông có nghĩa là gì không?"

"Tất nhiên là em biết, nếu em chuyển nhượng cổ phần cho Cao Kỳ có nghĩa là số cổ phần mà QL nắm giữ sẽ cao hơn Vinh Uy, nói cách khác, khi đó anh không còn là ông chủ của Vinh Uy nữa." Nhìn khuôn mặt tuấn tú tựa điêu khắc của anh, bỗng nhiên tôi rất muốn giơ tay xé nát sự bình tĩnh khiến người ta phải phát điên ấy.

Anh khẽ rũ mắt, giọng nói lãnh đạm, "Bạch Hi, anh nói rồi, anh sẽ không can thiệp vào quyết định làm gì với cổ phần của em."

"Vậy thì em bán cho anh." Tôi lặng lẽ nhìn anh, cuối cùng nói ra quyết định của mình.

Anh vuốt tóc tôi, lòng bàn tay anh rất ấm, "Đây không phải chuyện nhỏ, em phải suy nghĩ thật kỹ. Huống hồ..."

Tôi nín thở nghe anh nói.

"Huống hồ bọn họ trả cho em tới hơn 150% giá trị trường. Tiểu Hi, trước mắt anh không xoay xở được nhiều tiền mặt, cũng không thể đưa ra giá cao như vậy được."

Đúng là giá trị toàn bộ cổ phiếu trong tay tôi rất lớn, nhưng tôi từng làm việc tại phòng tài vụ của Vinh Uy, cũng đã từng đọc bài thống kê tài sản mà Thẩm Khâm Tuyển đang nắm giữ trên báo kinh tế nên khoản tiền đang nói đến chẳng thấm là bao với anh. Điều đó có nghĩa là sự việc bây giờ còn nghiêm trọng hơn cả những gì tôi nghĩ?

"Tình huống trước mắt của tập đoàn là..." Anh do dự, suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp, "Chắc em cũng biết anh và QL đang xảy ra xung đột, bọn họ yêu cầu tất cả các hạng mục mà Vinh Uy thực hiện đều phải thông qua sự phê duyệt của phía họ. Có rất nhiều hạng mục chờ họ xem xét xong thì đã quá muộn. Cho nên bắt đầu từ năm ngoái, anh đã giao toàn bộ hạng mục cần đầu tư cho công ty con để tránh được các cuộc họp hội đồng quản trị vô ích đó. Thế nên vấn đề tài chính tương đối khó khăn."

Tôi nghiêng người, làm bộ rất có nghĩa khí vỗ vai anh, "Em đâu có đòi anh giá 150% đó đâu! Thế này đi, anh cứ tự định giá đi, em thì bao nhiêu cũng được, quyết định bán cho anh rồi đó."

Anh lẳng lặng nhìn tôi, đáy mắt hiện lên sự lo lắng và mâu thuẫn, nhưng cuối cùng, anh vẫn là anh của thường ngày: "Bạch Hi, anh đã nói đây không phải là chuyện nhỏ mà. Tốt nhất là em hãy hỏi ý kiến của luật sư hoặc cố vấn quản lý tài sản, chúng ta có thể thương lượng chuyện này sau."

"Nếu em bán cho Cao Kỳ thì sao?" Tôi nổi giận, lạnh lùng nhìn anh, "Anh thấy ông ta đưa ra giá thích hợp không?"

"Hơn 150% giá thị trường quả là giá rất cao, nếu em đã quyết định như vậy thì anh sẽ không nói gì nữa." Vẻ mặt anh vẫn bình thản như trước giờ, anh cúi đầu thu dọn tài liệu, "Anh với em đi xem phòng nhé."

Lúc trước đọc tiểu thuyết võ hiệp thường nhắc tới một loại võ công tên là "Trong bông có kim", tôi nhìn tấm lưng của Thẩm Khâm Tuyển, nhận ra khi nói chuyện với anh, cảm giác cứ như đánh vào túi bông. Anh không nóng cũng chẳng lạnh, nói hồi lâu, cuối cùng chẳng giải quyết được gì.

Tôi đi theo anh lên một căn phòng trên lầu, tường trong phòng được dán giấy màu vàng nhạt, chiếc giường theo kiểu châu Âu.

Trong phòng có một phòng nhỏ được dùng để bày quần áo. Lúc mở ra, tôi thấy bên trong đã treo lên mấy bộ đồ, thoáng nhìn qua, đều là đồ mới.

"Anh mua cho em vài bộ. Sau này đi họp ở công ty sẽ cần đấy." Anh đi qua một bên mở một cái tủ ra, mỉm cười, "Anh nghĩ em sẽ thích mấy cái này hơn."

Tôi treo váy áo lên lại giá rồi đi qua chỗ anh. Qua bờ vai anh, tôi nhìn thấy ống kính, còn có mấy chiếc Canon mới sản xuất được xếp thẳng hàng thành từng kệ.

Tôi há hốc mồm, giọng nói tựa như không phải của mình, "Aaaa!"

"Lầu trên có hai phòng, có thể đổi thành phòng rửa ảnh." Anh vỗ vai tôi, "Em muốn sửa sang sao thì tùy."

"Em, em bán cổ phần cho anh. Anh định giá đi." Tôi không thể nào nói trôi chảy được nữa, "Em nói thật đấy Thẩm Khâm Tuyển."

Vẻ mặt anh rạng ngời hẳn lên, anh ấn đầu tôi vào vai anh, bật cười, "Em dễ bị mua chuộc quá."

"Ước mơ của em là có một phòng chỉ toàn đặt dụng cụ, thiết bị chụp ảnh." Tôi mân mê ống kính trên tay, chẳng biết hồn phách đã bay đi đâu rồi.

Anh nâng mặt tôi lên, nghiêm túc nói, "Tiểu Hi, anh tốt với em là vì anh muốn thế. Kể từ ngày em được đưa đến Thịnh Hải, anh thường nghĩ nếu có thể làm được việc gì khiến em vui vẻ thì anh sẽ nguyện làm hết."

"Vậy trước đây, lúc hẹn hò cùng Tần Mâu, có phải chỉ cần có việc gì khiến cô ấy vui vẻ thì anh cũng sẽ nguyện làm hết đúng không?" Tôi cúi đầu, giọng rất nhỏ.

Cô ấy muốn đóng phim, cô ấy muốn quay quảng cáo... Chỉ cần cô ấy muốn, anh sẽ cho.

Không khí ấm áp trở nên lạnh lẽo. Anh buông tôi ra, giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc nào, "Anh nghĩ là mình đã giải thích rõ ràng chuyện của cô ấy với em rồi."

Tôi biết anh sẽ không vui, nhưng chẳng hiểu sao vẫn không kiềm được câu hỏi ấy, có lẽ trong tiềm thức, tôi rất muốn chọc giận anh. Anh nhanh chóng ổn định cảm xúc, đi ra ngoài, "Anh ngủ phòng kế bên."

"Anh không về nhà hả?" Tôi ngạc nhiên.

"Em ở trong căn nhà lớn thế này mà không sợ à?" Anh hỏi.

Tôi nghe thấy tiếng phòng ngủ đóng lại. Sự hứng khởi với những thứ trong chiếc tủ này bay sạch. Tôi đóng cửa tủ lại, leo lên giường, mở QQ gửi tin nhắn cho đàn anh.

Đàn anh ơi, bạn em đang có cổ phần của Vinh Uy, bây giờ có người muốn mua lại với giá XXX, anh thấy sao?

Đàn anh nhanh chóng trả lời tôi: Bán đi, đừng đắn đo gì nữa.

Tại sao?

Mặc dù tình trạng hiện tại của Vinh Uy rất tốt nhưng hai bè phái xung đột nhau đã ảnh hưởng rất lớn tới chính sách phát triển của Vinh Uy. Anh nghe nói sắp mở cuộc họp Hội đồng quản trị rồi, điều này có nghĩa là các cổ đông đã không thể tự quyết định. Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm.

Trên cương vị là một người đứng ngoài, đàn anh phân tích rất khách quan. Những lời anh ấy nói khiến tôi phải suy nghĩ.

Vậy anh nghĩ bên nào sẽ thắng?

Mười mấy giây sau, anh ấy mới trả lời tôi: Ha ha, khó nói lắm, cái đó phải hỏi bạn của em rồi. Bên nào dám ra giá cao như thế thì tỷ lệ thắng của bên đó sẽ cao hơn một chút.

Tôi hỏi thêm mấy người bạn nữa thì đều có đáp án giống nhau, thậm chí có người còn nói thẳng: Thẩm Khâm Tuyển vốn đang có ưu thế, nhưng vào lúc dầu sôi lửa bỏng thì lại hủy hôn khiến người ta mất lòng tin. Đây là vết thương chí mạng đấy.

Tôi trở người, bóng cây ngô đồng xuyên qua ô cửa kính tạo ra những mảng đen loang lổ trên tường.

Ngay cả lúc này, anh vẫn kiên nhẫn, vẫn nhẹ nhàng với tôi mà không hề nói ra nửa lời có lợi cho công ty. Tôi muốn giúp đỡ anh hết mức có thể, còn anh thì hoàn toàn không muốn nhận.

Tôi không rõ đó là vì lòng tự tôn của anh hay là vì anh không tin tưởng tôi.

Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?

Cách một bức tường, liệu anh cũng đang mất ngủ giống tôi?

*****

Edit: Sa

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Tôi gõ cửa phòng kế bên. Không ai trả lời.

Tôi đẩy nhẹ cửa ra, trong phòng không có ai cả, rèm cửa sổ được kéo qua, ánh mặt trời chiếu lên chiếc giường màu xám. Chăn gối được xếp ngay ngắn, nếu không có ly nước ở đầu giường thì có lẽ không ai nghĩ đã có người ngủ trong phòng vào tối qua.

Thẩm Khâm Tuyển sống ngăn nắp quá, chẳng giống tôi tẹo nào, bình thường khi ngủ dậy, tôi chẳng chịu xếp chăn.

Ở một mình trong căn nhà to thế này làm tâm trạng của tôi hơi sa sút. Tôi chạy về phòng thay bộ quần áo thoải mái rồi lấy cái máy ảnh đi ra ngoài.

Trên đường Hoa Sơn có một quán cà phê mới mở, cô gái phục vụ vừa ngân nga điệu hát dân gian vừa lau ly tách, sau đó chuẩn bị một ly latte và sandwich cho tôi. Thừa dịp cô ấy không chú ý, tôi chụp dây tạp dề được thắt thành nơ con bướm đằng sau lưng cô ấy. Qua ô cửa kính, tôi nhìn thấy có một cô bé khoảng bảy tuổi đang cười vui vẻ chạy tung tăng.

Đây chính là cuộc sống mà tôi hằng mong ước, một cuộc sống không có áp lực, ngủ mấy giờ dậy cũng được, nhưng đến khi thực sự có được rồi thì lại phát hiện nó không như mình nghĩ. Giống như có càng nhiều chuyện để phiền lòng.

Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại reo chuông.

"Chào cô Tô, tôi họ Trương, là luật sư nhận sự ủy thác của ông Cao Kỳ. Không biết cô đã suy nghĩ về đề nghị tối qua của ông Cao Kỳ chưa?"

Bọn họ liên lạc lại nhanh quá, nhất thời tôi không biết phải trả lời thế nào.

Đối phương không hề khó chịu mà vẫn rất kiên nhẫn: "Thứ sáu này Vinh Uy sẽ tổ chức đại họi cổ đông. Cô Tô, nếu được thì bên tôi hy vọng chúng ta sẽ hoàn thành chuyển nhượng trước hôm đó. Chúng tôi đã làm xong hợp đồng chuyển nhượng, cô có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào."

"Đây không phải là chuyện nhỏ, tôi đang suy nghĩ." Tôi nói đơn giản, "Tôi sẽ trả lời sớm nhất có thể."

Uống xong ly cà phê, tôi đến phòng khám của bác sĩ Hạ.

Lần này không chỉ nói chuyện đơn thuần như lần trước. Bác sĩ Hạ đưa cho tôi một tờ giấy trắng, cô ấy bảo tôi vẽ ra những đường đơn giản, vẽ gì cũng được. Cuối xuân nên không khí rất dễ chịu, dưới tiếng nhạc dặt dìu, tôi làm theo yêu cầu của cô ấy, trong đầu không nghĩ gì cả, lòng cũng rất phẳng lặng, tôi đưa ngòi bút lướt nhẹ trên trang giấy.

Không biết bao lâu sau, đến khi ngòi bút dừng lại, ký tên mình bên dưới góc tờ giấy, tôi lặng lẽ ngắm lại những đường phác họa của mình. Hạ Hội Khê nhận lấy tờ giấy, giơ nó lên, dưới ánh sáng xuyên qua cửa sổ, trông chúng rất sống động. Tôi không biết cô ấy nhìn thấy gì từ những đường nét ngoằn ngoèo đó nên chỉ đành ngồi im chờ đợi.

"Tâm trạng mấy ngày qua thế nào?" Cô ấy đặt tờ giấy xuống, đột nhiên hỏi một câu rất bình thường.

"Rất tốt."

Tôi không muốn nói dối cô ấy, nhưng thực sự tôi không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào, nên ngoài "rất tốt" ra, tôi không biết nên nói gì khác.

"Rõ ràng mọi chuyện rất bình thường, nhưng có cái gì đó là lạ." Cô ấy chống cằm, hỏi với vẻ rất thoải mái, "Cô có cảm thấy thế không?"

"Có." Tôi nói với vẻ khó khăn, "Tôi đang cảm thấy như vậy."

"Thế giới này rất chân thật, khi cô cảm thấy có gì đó là lạ thì chắc chắn có chỗ lạ." Cô ấy nhẹ nhàng nói, "Chẳng qua là cô chưa nhận ra thôi."

"Là do tinh thần của tôi có vấn đề ư?" Tôi dè dặt hỏi.

"Không phải, Bạch Hi à, tinh thần của cô rất bình thường." Cô ấy cầm ấy bức tranh của tôi, đặt vào giữa chúng tôi, mỉm cười nói, "Tôi cứ tưởng sau chấn động tâm lý lúc nhỏ, mặc dù đã tiếp xúc được với người khác, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của cô. Nhưng bức tranh này không có bất cứ nét đứt nào. Điều đó chứng tỏ quá trình trưởng thành của cô rất tốt."

Tôi ngạc nhiên, cầm lấy tờ giấy nhìn một cách tỉ mỉ. Bác sĩ Hạ vỗ nhẹ vào vai tôi, "Cô chờ một lát nhé, tôi ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ nói chuyện tiếp."

Hôm nay tương đối rảnh rang nên tôi cũng chẳng hối thúc gì. Phòng khám chìm trong tiếng nhạc không lời du dương, ánh sáng dìu dịu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, nhưng không có ai đi vào phòng. Mùi hoa ngan ngát bay vào phòng vấn vương bên chóp mũi, một cơn gió nổi lên mang theo mùi đất ẩm ướt rõ rệt và chân thực.

Tôi tựa vào thành sofa êm ái, thầm nghĩ thời tiết thế này rất thích hợp để nằm nhà ngủ. Đột nhiên, có người đẩy cửa vào gọi tôi: "Nghiên Nghiên, chúng ta đi chơi nhé?"

"Mẹ ơi, con không muốn đi đâu hết." Vì ngược nắng, tôi không thấy rõ hình dáng của người đó, nhưng không hiểu sao lại thấy rất ỷ lại vào người đó, muốn làm gì thì làm.

"Mẹ thay cho con chiếc váy mà con thích nhất nhé?" Có đôi tay ôm lấy tôi, dịu dàng xoa đầu tôi, "Anh đến chơi đấy, chúng ta đi chơi với anh nhé?"

"Nhưng ba đã nói hôm nay ở nhà vẽ tranh với con mà." Tôi rất không muốn đi, trở mình, "Mẹ, con không thích trò đụng xe ở công viên chút nào."

Tôi thực sự không muốn đi đâu cả, ba rất ít khi ở nhà mà không làm việc, lần trước ba vẽ tranh cho tôi làm cả lớp ai cũng hâm mộ. Hơn nữa hôm bữa chơi trò đụng xe với anh, đầu của tôi bị đập vào vô lăng, sưng một cái u to đùng.

"Cô ơi, Nghiên Nghiên dậy chưa ạ?" Một bé trai đi vào, vẻ mặt rất hớn hở.

"Dậy ngay đây." Mẹ ôm tôi dậy, dỗ tôi, "Nghiên Nghiên ngoan nào."

Thấy gương mặt phụng phịu của tôi, cậu bé có vẻ mất hứng, chẹp miệng: "Chú sắp đi rồi kìa."

Mẹ quay đầu, cười với cậu bé, "A Tuyển đừng lo, Nghiên Nghiên vừa ngủ dậy, chúng ta sẽ đi ngay mà."

Mẹ đặt tôi ngồi trên giường thay quần áo cho tôi, tôi vịn vai mẹ, muốn khóc quá: "Mẹ ơi, sao anh cứ đòi đi đâu là mẹ sẽ dẫn anh đi? Nghiên Nghiên muốn ở nhà vẽ tranh cơ!"

Mẹ nghiêm nghị nhìn tôi, "Con biết là anh không có ba mẹ mà."

Tôi thút thít, không dám phản đối nữa, hỏi nhỏ: "Vậy chơi xong trò đụng xe mà anh thích nhất thì Nghiên Nghiên có thể về nhà không?"

"Ừ, anh ít tới nhà chúng ta chơi lắm, nên Nghiên Nghiên phải vui lên nhé." Mẹ hôn vào má tôi, người mẹ có mùi hoa bạch ngọc lan dìu dịu. Mẹ nói, "Về nhà mẹ sẽ làm bánh cho con ăn."

Cuối cùng tôi cũng thấy bớt tủi thân, để yên cho mẹ thay váy.

Thẩm Khâm Tuyển ủ rũ ngồi chờ phòng khách, mãi cho đến khi bố tôi nói to: "A Tuyển, chúng ta đi thôi." thì anh mới vui vẻ hẳn lên. Anh ngoảnh đầu nhìn tôi một cái rồi chạy đến chỗ ba tôi để đi với ông.

Ba khởi động xe, mẹ ôm tôi vào lòng, ngồi cùng anh ở ghế sau.

Mọi người rất vui vẻ, trừ tôi.

Tôi và Thẩm Khâm Tuyển khá thân thiết với nhau, trừ những lúc... Có đôi khi tôi rất nhỏ mọn, tôi sẽ cảm thấy ba mẹ đối xử với anh ấy còn tốt hơn cả tôi, sẽ cảm thấy ba mẹ còn thương anh ấy hơn cả tôi, chỉ cần anh muốn đi công viên chơi thì bất kể có bận rộn hay mệt mỏi ra sao, ba mẹ đều đồng ý. Giống như hôm nay, trong khi tôi thực sự rất muốn ở nhà vẽ tranh.

Ba cũng biết tôi không vui, ông nhìn vào gương chiếu hậu, dỗ tôi: "Nghiên Nghiên, lát nữa ba dẫn con đi ăn kem nhé."

Tôi rúc vào lòng mẹ, nhìn màn sương mờ mờ phía trước, nghe mẹ nói với ba: "Anh chạy chậm thôi."

Ba đồng ý, nhưng đột nhiên xe chuyển hướng, có cái gì đó va rất mạnh vào xe, trong tiếng la hét, mẹ nhào tới đè lên người tôi và Thẩm Khâm Tuyển...

Mùi bạch ngọc lan xen lẫn với mùi máu. Tôi choàng tỉnh, lúc này mới phát hiện bàn tay mềm mại của bác sĩ Hạ đang nắm chặt tay tôi, gương mặt cô ấy hiện rõ sự dịu dàng và ân cần.

Tôi lấy lại bình tĩnh, tâm trạng dần dần ổn định, "Tôi vừa bị thôi miên ư?"

Bác sĩ Hạ cười, nói đơn giản: "Nói dễ hiểu là sau khi phân tích bức vẽ thì chính là lúc sự phòng ngự của cô ở mức thấp nhất."

Tôi vẫn nắm chặt tay cô ấy, bí mật chôn sâu từ nhiều năm trước đột ngột bị khai phá khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Cô ấy đưa tay xoa đầu tôi, ấm áp và vững chãi, "Bạch Hi, cô nhìn thấy cái gì thế?"

"Tôi thấy ba mẹ tôi..." Tôi lắc đầu, giọng càng lúc càng nhỏ, "Nhẽ ra sẽ không xảy ra tai nạn..."

Cô ấy chăm chú lắng nghe, nhưng tôi lại chẳng thể nào nói được, còn thân thể thì bắt đầu run rẩy.

Nếu như hôm đó anh không đến nhà tôi, nếu như anh không đòi đi công viên trò chơi, nếu như ba ở nhà vẽ tranh với tôi...

Tôi cắn mạnh môi mình để buộc bản thân thoát khỏi hai chữ "Nếu như".

"Thế giới này rất chân thật, khi cô cảm thấy có gì đó là lạ thì chắc chắn có chỗ lạ." Lời của bác sĩ Hạ vang lên trong đầu tôi, chỉ trong thoáng chốc, câu nói ấy như đã giải đáp tất cả nghi vấn của tôi.

Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi, giúp tôi sửa sang lại nhà cửa, lo tôi ở một mình sẽ sợ...

Thì ra là như vậy.

Bởi vì áy náy do yêu cầu đi chơi của mình, nên trong suốt hai mươi năm sau đó, anh luôn cố gắng hết sức để đền bù.

Một việc khác cũng làm tôi rối rắm rất nhiều, đó là tại sao anh đang gặp khó khăn nhưng lại không chịu nhờ tôi giúp đỡ... Tôi luôn nghĩ đó là vì lòng tự trọng của anh, nhưng xem ra có lẽ đó là vì áy náy nên anh mới không muốn nhận sự giúp đỡ của tôi...

"Bạch Hi?" Bác sĩ Hạ nhẹ nhàng gọi tôi, giọng nói nhỏ nhẹ, "Cô có hối hận khi nhớ lại chuyện đó không?"

Trước mắt tôi trở nên mờ mịt, nhưng đáp án rất rõ ràng bên trong tôi.

"Không, tôi chỉ hy vọng... nhìn thế giới này rõ ràng hơn thôi. Có lẽ sẽ đau khổ, nhưng tôi không hối hận." Tôi hít sâu, trả lời kiên quyết.

Cô ấy khẽ mỉm cười, tay vén nhẹ tóc mái trên trán tôi, "Rất nhiều bệnh nhân vì muốn trốn tránh sự đau khổ mà sống trong những tưởng tượng của mình. Tôi nghĩ cô sẽ không như vậy."

Ra khỏi phòng khám, luật sư của Cao Kỳ gọi điện đến, tôi nhận ra số điện thoại ấy. Lúc này, tôi không có tâm trạng nghe máy nên từ chối cuộc goi, sau đó, điện thoại nhanh chóng nhận được tin nhắn mới. Nội dung tin nhắn đại khái là QL chấp nhận nâng mức giá.

Tuy tôi luôn tỏ ra lịch sự với Cao Kỳ nhưng trong thâm tâm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ bán cổ phần cho ông ta. Bởi vì cổ phần là của tôi, muốn chuyển nhượng thì cũng chỉ chuyển nhượng cho Thẩm Khâm Tuyển mà thôi.

Nhưng bây giờ, nhìn dòng tin nhắn, tâm trạng tôi đã khác.

Tôi tắt điện thoại, bắt taxi, đi khoảng nửa tiếng thì tới nghĩa trang. Tài xế tốt bụng hỏi: "Cô có cần tôi ở đây chờ không? Nơi này khó bắt xe lắm."

"Không cần đâu, tôi tự về được, cảm ơn anh."

Trong buổi tối rối rắm ấy, Thẩm Khâm Tuyển đã dẫn tôi tới đây, mặc dù trời rất tối nhưng tôi vẫn nhớ đường. Mấy ngày qua không có mưa, nơi này rất khô ráo và vắng vẻ.

Nghĩa trang chỉ có mình tôi, mặt đất bốc lên hơi nóng ban trưa. Tôi đứng đó rất lâu, mãi cho đến khi hơi nóng dần tan, mặt trời sắp ngả về tây.

Ba mẹ như đang đứng bên tôi, những suy nghĩ hỗn loạn dần lắng xuống.

"Ba mẹ, con làm thế... có sai không?" Tôi nhìn tấm ảnh đã phai màu, thầm nghĩ nếu lúc này họ ở bên cạnh tôi, liệu họ có ủng hộ tôi không?

Nhưng xa cách đã hai mươi năm, tôi thực sự không biết liệu ba mẹ có vui khi nhìn thấy tôi trở thành "tôi" như bây giờ không?

"Cho dù thế nào đi nữa, giá như hôm đó anh ấy không tới nhà chúng ta, giá như anh ấy không đòi đến công viên trò chơi thì tốt quá." Tôi giơ tay, đầu ngón tay chạm vào tấm bia lạnh lẽo, lạnh đến tận tim, "Ba mẹ ơi, giá như ba mẹ lại ở bên con thì tốt quá."

Tôi mở điện thoại, trả lời tin nhắn: Luật sư Trương, ngày mai có thể gặp nhau để thảo luận việc chuyển nhượng cổ phần.

*****

Edit: Sa

Ra khỏi nghĩa trang, đúng như lời tài xế, đừng nói là taxi, ngay cả xe riêng cũng rất ít chạy qua đây.

Tôi không có việc gì làm nên cũng không có gì phải sốt ruột, nhưng ở đây xa nội thành quá, đi đến ngã tư thì tôi không biết phải đi thế nào nữa nên đành mở bản đồ trên điện thoại ra xem. Trời càng lúc càng tối, những cột đèn đường tựa như chuỗi ánh sáng kéo dài đến vô cực.

Xa xa có một chiếc xe đang lao tới, đèn xe rọi vào mắt khiến tôi phải quay đi nơi khác. Tiếng lốp xe ma sát mạnh trên mặt đường, hóa ra là xe phanh gấp.

Tôi dừng lại, chiếc xe rung lên mấy cái vì phanh gấp. Thẩm Khâm Tuyển xuống xe, chạy tới trước mặt tôi, sắc mặt rất xấu, "Sao không nghe điện thoại?"

Tôi lặng lẽ lùi về sau, tránh ánh mắt của anh, "Sao anh biết em ở đây?"

Anh mấp máy môi, không biết đang vui hay giận, "Xem định vị điện thoại của em. Em đi thăm mộ?"

"Vâng." Tôi cúi đầu nói, "Em nhớ ba mẹ."

Anh mặc âu phục, không biết vì nóng hay vì gấp gáp mà trán lấm tấm mồ hôi. Nghe câu trả lời của tôi, anh không nói gì nữa, chỉ nắm tay tôi, "Về thôi."

Trước đây, đối với tôi, bàn tay của anh là sự ấm áp và an toàn, nhưng lúc này, tôi thấy hơi nóng, lòng bàn tay còn ươn ướt mồ hôi. Tôi không biết phải làm sao để tỏ ra tự nhiên, chỉ biết rút tay về rồi chỉ lung tung, nói với vẻ thoải mái: "Vữa nãy xem bản đồ, suýt thì em đi hướng kia rồi."

Thẩm Khâm Tuyển cũng rút tay về, anh nhìn tôi, hình như anh không biết gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Sau này nếu muốn đến đây nữa thì kêu... tài xế chở đi."

Tôi ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn, hạ cửa sổ xe xuống.

"Công việc có thuận lợi không?" Tôi hỏi bâng quơ, "Khi nào sẽ triệu tập đại hội cổ đông?"

"Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc là thứ sáu." Anh đánh vô lăng bẻ tay lái, cười, "Bắt đầu quan tâm đến đại hội cổ đông rồi đấy."

"Em nghĩ đa số cổ đông sẽ ủng hộ quyết sách của anh thôi." Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, biết rõ anh sẽ không nói cụ thể cho tôi biết nhưng vẫn muốn nói với anh, "Em đã thấy văn bản ủng hộ của nhân viên Vinh Uy trên mạng."

"Chiến lược truyền thông thôi." Anh nói bình thản, "Kết quả tại Đại hội cổ đông phụ thuộc vào số cổ phần bên nào nắm giữ nhiều hơn."

"Vậy những tin đồn trong thời gian vừa qua cũng là... chiến lược truyền thông?" Tôi do dự hỏi.

Đúng lúc đèn đỏ, anh nghiêng đầu, nhướn mày cười với tôi, trông như đang xấu hổ, "Em đọc được hả?"

"Mấy tấm hình đó trông lộ liễu quá." Tôi nhìn đi chỗ khác, tấm hình được phát tán trên weibo là anh và một nữ ngôi sao cùng đi vào câu lạc bộ cao cấp. Những bức ảnh này quá rõ ràng, ngay cả lúc đỡ tay cô gái kia, nụ cười mỉm của anh cũng được chụp rõ nét.

"Thế hả? Chắc là do bảo vệ của câu lạc bộ đó không làm tròn chức trách." Anh xoa ấn đường.

Tôi bĩu môi, anh đang giả ngốc với tôi đây mà. Anh và Tần Mâu hẹn hò suốt mấy năm nhưng chẳng bao giờ bị chụp ảnh, cho dù là tin đính hôn thì cũng do đại diện công ty thông báo chứ phóng viên chẳng mò ra được tin tức gì.

"Vào sáng sớm hôm đó đúng không?" Tôi do dự trong chốc lát, "Cái hôm mà sau khi nói cho em sự thật, anh đã đi với cô ấy?"

Vẻ mặt anh trở lên lúng túng.

"Chắc chắn anh sẽ bị fans của Tần Mâu mắng chết." Tôi nhìn anh, "Mắt thẩm mỹ suy giảm quá mà."

Anh không giải thích, chỉ chậm rãi nhấn chân ga, ánh mắt lãnh đạm, "Chỉ là gặp dịp thì chơi thôi."

Tôi ngẩn người, anh nói như đó là lẽ đương nhiên, thế ai đã dịu dàng nói sẽ chăm sóc tôi trong đêm hôm đó? Mặc dù tôi cũng không biết lời nói đó xuất phát từ tình cảm hay vì áy náy.

Tôi cố gắng làm lơ nỗi đau âm ỉ, "Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa, muốn ăn gì?"

"Chúng ta về nhà ăn nhé? Em sẽ nấu. Anh chưa từng ăn thức ăn do em nấu đúng không?"

Ánh mắt anh hiện lên sự nghi hoặc, "Em biết nấu?"

Mặc dù nghi ngờ nhưng anh vẫn làm theo lời tôi, cho xe tấp vào lề đường, "Sao không đến siêu thị?"

"Đi siêu thị mất công gửi xe lắm." Tôi cẩn thận đi qua vũng nước đọng trong con đường hẹp, "Rau ở đây lấy nguồn từ nông dân ở gần đây, tươi lắm."

Tuy là lần đầu tiên đi chợ chồm hổm nhưng Thẩm Khâm Tuyển không hề tỏ vẻ thiếu gia mà cũng ngồi xuống lựa rau, thậm chí còn trả giá với bác bán hàng nữa.

"Được rồi được rồi, cháu lấy đi, bán xong bác còn về."

Thẩm Khâm Tuyển lục túi quần, sau đó quay đầu hỏi tôi, "Có tiền lẻ không?"

"Thời nay hiếm mấy cặp vợ chồng mua đồ về nhà nấu cơm như hai đứa đâu." Bác ấy vừa tìm tiền lẻ để thối cho tôi vừa nói.

Tôi và Thẩm Khâm Tuyển đều im lặng. Qua một lúc, tôi hắng giọng, "Không phải..."

Anh lấy bó rau đứng lên, cắt ngang lời tôi, "Đi thôi, còn phải mua thịt nữa."

Trong không khí ngập tràn hương vị gia đình, anh ở ngay cạnh tôi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn anh, tôi lại thấy nụ cười của anh như bị ngăn cách bởi lớp màn mỏng, xa xôi và mờ ảo.

"Này." Thẩm Khâm Tuyển bỗng dưng kéo mạnh tôi lại, giúp tôi không đụng vào chiếc xe ba gác, "Anh hỏi em hàng thịt bò ở đâu mấy lần rồi đó."

"À... Chỗ kia." Tôi lấy lại tinh thần, chỉ về hàng thịt.

Anh lấy hai cân thịt bò, quay lại hỏi tôi: "Một mặn một rau đủ không?"

"Nhà có gạo không?"

"Có." Anh suy nghĩ một chút rồi nói chắc chắn, "Lúc sửa nhà đã mua rồi."

Không hiểu sao mà tôi thấy hơi buồn cười, vì cuộc sống như thế này... không thích hợp cho tôi và Thẩm Khâm Tuyển. Có lẽ anh cũng nghĩ giống tôi nên trong thoáng chốc, đáy mắt anh hiện lên nét cười.

Mặc âu phục đi mua thức ăn ở cái chợ nhỏ ven đường, đôi giày da băng qua những vũng nước đọng bẩn thỉu, có lẽ Thẩm Khâm Tuyển chưa từng làm việc thế này.

Tôi đi sau anh, nhịn cười: "Sau giờ làm mặc âu phục đi chợ, nếu không phải nhân viên cung ứng hàng thì là dân bán hàng đa cấp."

Anh không thèm quan tâm đến tôi, đút tay vào túi quần lấy chìa khóa, sau đó bỗng nhiên dừng bước khi còn cách xe chỉ nửa con hẻm.

Hự, mới hai mươi phút mà đã bị dán giấy phạt rồi.

Anh để đồ ở ghế sau, ngồi vào xe, thắt dây an toàn xong thì nghiêm mặt khẽ quát tôi: "Thắt dây an toàn vào."

Tôi không cười nữa mà nhìn anh trong ánh sáng mờ mờ, sau đó chồm tới ôm nhẹ anh.

Cơ thể anh bỗng cứng đờ, bối rối quay đầu làm trán tôi đụng vào mặt anh, "Sao thế?"

"Em chỉ..." Hai tay tôi bám vào vai anh, không thể nói cho suôn sẻ, "Em biết anh muốn em... có cuộc sống như một người bình thường."

Anh từ từ giơ tay ra ôm lấy tôi, nói rất nhỏ: "Bạch Hi, thế này thì anh không lái xe được đâu."

Tuy nói thế nhưng anh không buông tôi ra. Hơi thở của anh khẽ khàng lướt qua gáy tôi, không khí rất ấm áp và chân thật, cho đến khi chuông điện thoại của tôi reo lên phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Tôi vội ngồi thẳng lại, nhìn màn hình điện thoại rồi mở cửa xuống xe, "Em nghe điện thoại."

Thẩm Khâm Tuyển lặng lẽ nhìn tôi, anh không nói gì nhưng hàm thì bạnh ra.

Tôi không thể từ chối cú điện thoại này.

Giọng Cao Kỳ vừa gấp gáp vừa mong chờ, "Cô Tô, tôi vừa đi công tác ngoại tỉnh về, nghe nói cô đã đồng ý chuyển nhượng cổ phần?"

"Tôi đã nói với luật sư của ông là ngày mai sẽ gặp nhau để trao đổi."

Có vẻ như ông ta không đợi được nữa, vội vàng nói: "Cô Tô, đại hội cổ đông sẽ được triệu tập vào thứ sáu, nên tối nay tôi phải gặp cô."

Tôi đứng một bên nhìn Thẩm Khâm Tuyển đang ngồi trong xe. Dưới ánh đèn, đường nét gương mặt của anh trông nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng vẻ mặt lại quá bình thản, và cô đơn. Tôi hít sâu một hơi, "Được, ông ở đâu?"

Cúp máy, tôi mở cửa xe, khom lưng thò đầu vào. Thẩm Khâm Tuyển nhìn qua, không hỏi gì về cú điện thoại mà chỉ nói: "Lên xe đi."

Tôi gượng cười, "Bạn em tìm em có việc gấp nên bây giờ em không về được."

Anh hơi ngạc nhiên, "Có cần anh đưa em đi không?"

"Không tiện đường lắm." Tôi nói nhanh, "Để em tự bắt xe."

Tôi không dám nói nhiều vì sợ anh phát hiện ra sự khác lạ. Tôi nhanh chóng đóng cửa xe lại, chạy đến lề đường bắt taxi. Sau khi lên xe, tôi quay ra đằng sau, xe của Thẩm Khâm Tuyển đang đi về hướng khác.

Cao Kỳ tự tay mở cửa xe cho tôi, cười xã giao, "Cô Tô, tìm cô gấp thế này là do tình thế bất đắc dĩ quá."

Tôi gật đầu, "Tôi hiểu mà, chuyện này rất quan trọng."

"Chi tiết thế nào thì ngày mai chúng ta sẽ thảo luận." Cao Kỳ đi bên cạnh tôi, điềm tĩnh nói, "Hôm nay tôi chỉ muốn xác nhận thành ý của cô Tô thôi."

"Tôi rất thật lòng." Tôi cong môi, "Mức giá đưa ra sau đó đã khiến tôi phải suy nghĩ."

"Nhưng tôi nghe nói quan hệ của cô Tô và Thẩm Khâm Tuyển không tầm thường." Cao Kỳ ngồi xuống đối diện tôi, ánh mắt của người đàn ông trung niên ấy thể hiện sự sắc bén, "Tôi nghĩ người như cô Tô hẳn là sẽ không quan tâm đến tiền bạc mới đúng."

Phục vụ mặc sườn xám Tô Châu quỳ xuống rót nước cho tôi. Tôi nắm hai tay đặt trên đầu gối, một lúc sau mới khẽ cười, "Xem ra ông Cao đã bỏ công điều tra tôi rồi."

"Nói điều tra thì hơi quá, chỉ là tìm hiểu một chút thôi."

"Vậy chắc là ông Cao cũng biết cổ phần của tôi đến từ đâu." Tôi bình tĩnh nói.

"Cha của cô Tô là công thần của Vinh Uy." Cao Kỳ nhẹ giọng than, "Thật đáng tiếc."

Tôi cười giễu, "Nhưng chắc là ông không biết vì sao ba mẹ tôi lại ra đi."

Khóe môi của ông ta trễ xuống, áy náy gật đầu, nhưng ánh mắt lại sáng quắc trông chờ đáp án từ tôi.

Đối với chuyện này, lòng tôi vẫn còn gợn sóng nên chỉ nói qua loa đôi câu.

Cao Kỳ im lặng lắng nghe xong câu chuyện, giọng trầm xuống, "Cô Tô, tôi rất lấy làm tiếc."

Tôi cố gắng ổn định tâm trạng, "Không có gì." Dừng một chút lại nói: "Ông Cao, ông cũng biết là vì tai nạn đó mà tôi đã quên rất nhiều chuyện. Nói thật là trước chiều nay, tôi vẫn không hề có ý định hợp tác với ông."

Không khí trở nên lúng túng, nhưng sự yên tâm lộ rõ trên khuôn mặt của Cao Kỳ.

"Tôi hy vọng chuyện chúng ta gặp nhau sẽ được giữ bí mật." Tôi nói tiếp, "Ít nhất là trước Đại hội cổ đông... không được để cho anh ấy biết."

Cao Kỳ nở nụ cười, "Về chuyện này thì chúng ta rất ăn ý đấy." Ông ta ngừng lại một chút, "Cô Tô, cô có hận cậu ta không?"

Tôi mù mờ lắc đầu, "Không... Tôi không hận anh ấy. Tôi chỉ..."

Tôi không biết phải biểu đạt như thế nào, suy nghĩ rất lâu mới nói, "Tôi chỉ không biết phải làm sao đối mặt với anh ấy để... cắt đứt hoàn toàn."

Ông ta nhìn tôi, "Tôi hiểu."

"Nhưng ông Cao này, cổ phần của tôi là do ba tôi để lại, tôi mong ông sẽ sử dụng một cách hợp lý. Thế nên tôi muốn đợi đến ngày mai, chờ có mặt quản lý tài sản và luật sư của tôi thì mới thảo luận chi tiết."

"Tất nhiên, tất nhiên rồi." Cao Kỳ nói, "Tôi nghĩ chắc là cô Tô cũng nhìn thấy được thành ý của chúng tôi khi đã đưa ra mức giá đó."

Cao Kỳ cho xe đưa tôi về nhà, cả đêm không ăn gì nên dạ dày hơi khó chịu. Xe gặp đèn đỏ, tôi bắt đầu say xe, đành nói: "Dừng ở đây là được rồi, cảm ơn."

Làn gió đêm làm tôi tỉnh táo hơn nhiều, tôi vào cửa hàng tiện lợi mua bánh cá hầm và cốc cà phê, sau đó gọi điện thoại. May mà có đứa bạn thân là luật sư. Tôi gọi điện cho Hứa Trác, giải thích đơn giản mọi chuyện.

Cô nàng hít sâu một hơi, nói: "Tớ cứ nghĩ hồi bữa giờ cậu đi đâu chụp ảnh cơ đấy! Cậu, cậu cho tớ cảm giác vừa yêu vừa hận người giàu từ trong trứng!"

Tôi cười khổ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cảm xúc cứ lên lên xuống xuống, nhưng tôi không muốn nói những điều đó qua điện thoại, "Được rồi, đừng nói lung tung nữa. Tớ định nhờ cậu thảo luận hợp đồng."

Hứa Trác vốn không sợ trời không sợ đất lúc này lại ngẩn người, ấp úng: "Cậu cũng biết là tớ chỉ làm trợ lý cho mấy luật sư thôi mà."

"Nhưng cậu đã có chứng chỉ hành nghề rồi đúng không?" Tôi cắt ngang lời cô ấy, "Thế nhé, cậu giúp tớ soạn hợp đồng đi."

Hứa Trác như hạ quyết tâm, nói: "Tớ liều vậy. Cậu nói tình huống cụ thể đi." Tôi vừa ăn vừa thảo luận với cô nàng. Hơi lạnh từ máy điều hòa phả vào người, nhân viên gà gật sau quầy thanh toán, người đi đường vội vã lướt qua ô cửa kính trước mặt tôi, bất tri bất giác, con đường đã vắng lặng từ bao giờ. Điện thoại nóng hổi, Hứa Trác nói: "Cậu làm vậy thật hả?"

"Ừ." Tôi khuấy nửa cốc cà phê đã lạnh, "Tớ nghĩ kỹ rồi."

"Được rồi, lát nữa cậu gửi tài liệu cho tớ nhé, tớ sẽ nghiên cứu kỹ."

Về đến nhà, trời đã khuya lắm rồi. Từ lúc ngủ dậy tới bây giờ, chỉ mấy giờ ngắn ngủi mà tôi cảm thấy rất dài, vì đã thấy rõ một số người, thấy rõ thế giới này, quan trọng nhất là thấy rõ chính mình.

Phòng khách yên ắng bật đèn bàn, Thẩm Khâm Tuyển nửa nằm nửa ngồi trên sofa, đôi kính còn đeo trên mắt, anh đang ngủ. Trên bàn có hai món ăn, tôi nhẹ nhàng đi tới gần, là món rau xào và thịt bò cà ri, chắc anh đã ăn rồi, còn đồ này là để dành cho tôi.

Tôi kéo ghế ra ngồi xuống, ngơ ngác nhìn hai món ăn không được đẹp mắt cho lắm trên bàn, rõ ràng đang rất no nhưng vẫn lấy đũa gắp thức ăn cho vào miệng.

"Có cơm trong phòng bếp đấy." Giọng nói đầy mệt mỏi của Thẩm Khâm Tuyển vang lên, "Anh đi xới cơm cho em."

"Anh tỉnh rồi hả?" Tôi ngậm rau, nhìn anh còn ngái ngủ, tóc tai rối bù đi vào phòng bếp.

Anh bưng chén cơm nóng hổi ra ngoài, ngồi xuống đối diện tôi, mỉm cười nhìn tôi, "Ăn từ từ thôi."

Vốn chỉ định ăn một miếng thôi, nhưng không ngờ Thẩm Khâm Tuyển nấu rất ngon, tôi không kiềm lòng được mà ăn tiếp. Thịt bò hơi nguội, nếu còn nóng thì chắc có lẽ tôi sẽ nghĩ là mình đã ăn được món ăn ngon nhất thế gian.

Anh nhìn tôi, "Ăn ít thôi, muộn rồi."

Đến khi tôi ăn xong chén cơm, càn quét hai đĩa thức ăn, anh lấy kính xuống, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp.

Tôi thấy hơi ngại nên vội vàng đứng dậy: "Để em."

"Không sao." Anh xoay người, "Nhóc con, muộn lắm rồi, em mau tắm rửa rồi đi ngủ đi. Anh còn phải làm việc nên cần yên tĩnh một chút."

Sau khi giành rửa bát thêm mấy lần mà không thành, tôi dựa vào cửa phòng bếp nhìn anh rửa bát.

"Anh không hỏi em đi đâu hả?" Tôi nhìn tấm lưng của anh, thử thăm dò.

"Gặp bạn?" Anh không ngoảnh đầu lại, nói nhỏ nhẹ, "Mấy ngày qua vì có việc nên mới bảo em ít ra ngoài, bây giờ thì không sao rồi."

Anh mặc quần áo và mang dép ở nhà, không có vẻ gì là nghiêm trang, cúi đầu chăm chú rửa bát. Tôi nhìn đằng sau anh, rõ ràng rất buồn ngủ nhưng không hiểu sao lại muốn đứng đó nhìn anh, dù cả hai không nói gì.

"Thứ sáu diễn ra Đại hội cổ đông rồi, anh có nắm chắc phần thắng không?" Tôi khẽ ngáp.

"Em có ủng hộ anh không?" Anh vẫn không ngoảnh đầu lại.

Tôi do dự một lát, đáp qua loa: "Ừm."

Anh quay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt tôi: "Vậy thì anh có gì phải lo lắng nữa?"

Bỗng nhiên tôi không chịu nổi sự tin tưởng như thế, đành dụi mắt nói: "Em lên lầu ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé."

Có lẽ vì đã hạ quyết tâm nên giấc ngủ của tôi rất an ổn, ngủ một giấc tới sáng mà không mộng mị, còn tự giác thức dậy trước khi đồng hồ báo thức reo lên. Thẩm Khâm Tuyển đã đi rồi, tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi gặp Hứa Trác.

Gần khu nhà trọ của chúng tôi chỉ có quán KFC. Hứa Trác thức cả đêm, mắt vằn tơ máu ôm máy tính xông tới, hét lên, "Mua cà phê giúp tớ."

"Hôm nay cậu không đi làm hả?"

"Bạch Hi, tớ nói nghe nè, cậu phải trả tiền công cho tớ đấy!" Cô ấy nói hùng hổ, "Tớ mặc kệ hết, dù sao bây giờ cậu cũng thuộc tầng lớp giàu có rồi, tớ sẽ dựa vào cậu để thành danh!"

Tôi câm nín nhìn cô nàng, thấy rất lo lắng, "Cậu có biết chúng ta đang làm gì không? Đắc tội với người đó thì sẽ không được yên thân đâu."

"Biết chứ." Cô ấy nói như lẽ đương nhiên, "Nhưng tớ thấy cậu làm đúng."

"Tớ hẹn với QL lúc mười giờ."

"Không thành vấn đề, tớ sẽ làm xong trước thứ sáu."

Cô ấy vùi đầu gõ bàn phím, một lát sau ngẩng đầu lên hỏi tôi: "Cậu có đọc được tin Thẩm Khâm Tuyển có bóng hồng mới chưa?"

"Rồi."

"Quá đáng ghê." Cô ấy hừ một tiếng rồi lại vùi đầu vào công việc.

*****

Edit: Sa

Sự thật chứng minh Hứa Trác bỏ rất nhiều công sức vào phi vụ này. Xét về kinh nghiệm thì cô ấy thua xa đoàn luật sư đã hóa sói của QL, nhưng cô ấy hơn họ ở lòng nghĩa hiệp, bọn họ muốn có được cổ phần trong tay tôi thì phải đáp ứng hết điều kiện mà Hứa Trác đưa ra. Hai ngày sau, lúc cầm lấy hợp đồng đã được sửa đổi của đối phương, Hứa Trác hết sức đắc ý, "Tớ vừa giúp cậu mua được một căn hộ cao cấp đấy."

"Cô Tô, hợp đồng đã được sửa đổi theo yêu cầu của cô." Luật sư Trương mệt mỏi đẩy cửa đi vào, "Nếu không có vấn đề gì nữa thì có thể ký ngay bây giờ."

"Chiều mai mới mở Đại hội cổ đông." Tôi bình tĩnh nói, "Tôi và luật sư còn phải nghiên cứu một đêm nữa đã."

Có vẻ như luật sư Trương đã hết kiên nhẫn sau mấy ngày qua, giọng nói nửa đùa nửa thật đầy vẻ hoài nghi, "Cô Tô, qua mấy ngày nay, chắc hẳn cô đã cảm nhận được thành ý của chúng tôi, tiền bạc cũng đã được thu xếp đâu vào đấy rồi. Nhưng bây giờ cô vẫn chưa chịu ký tên, chẳng lẽ cô đang đùa với chúng tôi ư?"

Tôi chưa kịp nói gì thì Hứa Trác đã lạnh lùng nói: "Ông Trương này, không phải chỉ có các ông mới tỏ thành ý với cô Tô đâu. Chúng tôi đã thảo luận với các ông suốt ba ngày rồi, nếu chúng tôi không có ý muốn hợp tác thì việc gì phải lãng phí thời gian và công sức như vậy?"

Luật sư Trương do dự trong thoáng chốc, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại. Một lúc sau, ông ta cầm điện thoại đi vào, nói với tôi: "Cô Tô, ngài Cao muốn nói chuyện với cô."

Tôi nhận lấy điện thoại, giọng nói của Cao Kỳ vang lên, không hề tỏ ra khó chịu chút nào.

"Tất nhiên là cô Tô có quyền đem hợp đồng về, sáng mai ký cũng được."

"Cảm ơn."

Trước khi cúp máy, ông ta đột ngột gọi tôi, nói bâng quơ: "Cô Tô, tới nước này rồi thì chúng tôi buộc phải có được Vinh Uy, không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Tôi hy vọng là cô hiểu."

Ông ta đang gián tiếp uy hiếp tôi. Tôi cố giữ giọng nói thật bình tĩnh, "Tôi hiểu."

Tôi và Hứa Trác cầm hồ sơ, mỗi người đều có tâm sự riêng. Đến khi lên taxi, cô ấy bỗng nhiên ôm lấy vai tôi, nói nhỏ: "Nhiều tiền lắm đấy."

"Nhiều thật." Tôi ngả vào lòng cô bạn, một suy nghĩ ùa đến, bỗng thấy đau lòng quá.

Hai ngày qua, tôi nói với Thẩm Khâm Tuyển là ở nhà bạn nên không về nhà. Anh cho rằng tôi bận nên cũng không liên lạc với tôi, chỉ có trợ lý ở Vinh Uy gọi tới nhắc tôi tham gia Đại hội cổ đông vào ngày mai và gửi tài liệu cho tôi xem. Xe dừng trước cửa khách sạn, hai chúng tôi im lặng chui ra khỏi xe. Hứa Trác buồn bực nói: "Mệt chết mất, tớ muốn ngâm mình trong bồn tắm."

Tôi nịnh nọt nhìn cô ấy, "Tất nhiên là được. Cậu muốn ngâm bao lâu cũng được, có cần tớ thuê luôn một tháng cho cậu ngâm không?"

Để thuận tiện, chúng tôi thuê phòng ở khách sạn Vạn Hào gần Vinh Uy. Nói thật là lúc đi đặt phòng, nhìn giá tiền lên tới bốn chữ số, tôi rất đau lòng, nhưng Hứa Trác quyết đoán hơn tôi nhiều, cô ấy không hề chớp mắt mà đặt phòng. Ba ngày ở đây bằng một tháng lương của tôi.

"Hứ, xài nhiều tiền cho cậu đau lòng chết luôn."

Mấy ngày nay Hứa Trác luôn mồm nói thế nên hôm nay tôi cũng quen rồi. Hai đứa đi về phía thang máy, đột nhiên Hứa Trác giật tôi lại, nói nhỏ: "Cậu nhìn kìa."

Tôi nhìn về bên trái, nhìn thấy một chàng trai cực kỳ khôi ngô. Chàng trai đẹp đến lóa mắt ấy có người đẹp sánh vai cũng là chuyện thường tình.

Tôi biết mấy ngày qua không ngừng phát tán tin đồn về anh, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy anh ôm một cô gái xinh đẹp đi qua trước mặt thì tôi bỗng thấy hoang mang. Chàng trai luôn dịu dàng với tôi trong khoảng thời gian qua, chàng trai tự mình xuống bếp nấu ăn cho tôi... là người có thể thay đổi mặt nạ bất cứ lúc nào ư?

Hứa Trác kéo tôi vào thang máy, bấm số tầng. Cửa thang máy từ từ khép lại, cô ấy nhìn tôi với vẻ khó hiểu, nhưng lại không hỏi gì. Tôi nhìn bóng mình in trên chiếc gương trong thang máy. Cô gái trong gương có vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt to thâm quầng được giấu dưới gọng kính đen, tóc hơi bết, nhìn là biết đã mấy ngày không gội đầu.

Về phòng, Hứa Trác điện thoại gọi đồ ăn, sau đó lấy giấy tờ ra, nhìn tôi, "Nghĩ kỹ chưa? Chỉ thiếu chữ ký của cậu thôi."

Tôi dựa người vào sofa, uể oải nhìn cô bạn thân của mình.

Có lẽ cô ấy biết lòng tôi đang khó chịu nên cũng không hối thúc.

Tôi nắm chặt điện thoại, quyết định đi ra ban công gọi cho số máy đó.

Đợi rất lâu, lâu đến mức tôi mất hết kiên nhẫn, Thẩm Khâm Tuyển mới nghe máy.

"Tiểu Hi?"

"Anh đang làm gì thế?" Tôi do dự một chút rồi cũng hỏi.

"Còn làm gì nữa chứ? Vừa ăn cơm với khách hàng, bây giờ trở về công ty tăng ca." Anh dừng lại một chút, có lẽ cảm nhận được tâm trạng tôi không tốt nên hỏi, "Em có nhớ cuộc họp vào ngày mai không?"

"Ăn cơm với khách hàng?" Tôi lặp lại, môi mấp máy, "Nữ ngôi sao đó là khách hàng của anh à?"

Anh ngẩn người, sau đó từ điện thoại truyền đến tiếng cười, "Em đã đến Vạn Hào hả?"

Tôi không phủ nhận.

"Anh cố ý để họ chụp đấy." Anh đột ngột trả lời tôi.

"Tại sao? Anh sợ chưa đủ chuyện hả?" Biết rõ sắp diễn ra Đại hội cổ đông mà còn tạo nhiều tin đồn như thế, anh muốn làm giảm sự ủng hộ của cổ đông ư?

Anh im lặng một thoáng, giọng nói trầm xuống, "Bạch Hi, các cô ấy đều chỉ là gặp dịp thì chơi thôi."

Tôi phải nói gì nữa đây?

"Vì em ư?" Giọng tôi khẽ run, rốt cuộc vẫn thốt ra nghi vấn đã giấu trong lòng bấy lâu, "Anh thà để người ta đưa tin anh cặp kè với hết cô này đến cô khác cũng không để em bị truyền thông chú ý đúng không?"

Anh không trả lời, tôi không rõ đó có được xem là thừa nhận hay không.

Tầng chín của khách sạn rất cao, cả thành phố ngay dưới chân, tựa như một quyển sách không có tác giả mà tự viết nên những câu chuyện. Hơi lạnh lan tỏa trong bóng đêm, bầu trời xa vời vợi không thể chạm đến.

"Anh không cần làm thế đâu, những chuyện này không phải trách nhiệm của riêng anh."

Tôi cúp điện thoại, mở cửa sổ sát đất đi vào phòng.

Trong phòng đầy mùi rau thơm và dầu rán, Hứa Trác đang ngồi trên thảm ăn ngấu nghiến.

Dạ dày trống rỗng, rõ ràng là rất đói nhưng tôi vẫn đẩy khay thức ăn sang một ben, bắt đầu ký tên lên giấy.

Chữ ký là "Tô Nghiên", vì chưa bao giờ ký cái tên này nên nét bút hơi cứng.

Tôi biết mình đang làm gì. Tôi đang dùng một cái tên khác để làm một chuyện kỳ lạ.

Hứa Trác đẩy khay thức ăn qua một bên, lẳng lặng giúp tôi sắp xếp hợp đồng, đợi tôi ký xong, cô ấy nhìn tôi, "Bát nước đã đổ sẽ không hốt lại được đâu."

Tôi dụi mắt, "Cứ vậy đi."

"Tớ chuyển đi giúp cậu." Cô ấy cầm lấy túi công văn, hỏi lại tôi lần cuối, "Cậu chắc chắn chứ?"

Tôi nửa nằm nửa ngồi trên sofa, lấy điện thoại đặt vé máy bay vào sáng mai, không thèm ngẩng đầu lên, "Chắc chắn."

"Cậu đang làm gì thế?"

"Bắt chước Lương Triều Vỹ đi Luân Đôn cho bồ câu ăn."(1)

Trong căn phòng rộng rãi, tiếng bước chân của Hứa Trác mất hút dưới tấm thảm dày, tôi trở người vùi mặt vào sofa, ngủ thiếp đi.

(1) Những lúc có chuyện buồn, Lương Triều Vỹ sẽ lên máy bay đi đâu đó, ví dụ như đến Luân Đôn, một mình ra quảng trường cho bồ câu ăn. Tối đó sẽ bay về nước như không có chuyện gì.

Hôm sau, tôi dậy rất sớm, sớm nhất trong khoảng thời gian này.

Có lẽ vì tối qua đã giải quyết xong rắc rối mang tên chuyển nhượng nên tảng đá trong lòng cũng biến mất. Tôi vừa ngân nga vừa ăn bữa sáng do phục vụ đưa đến, sau đó nói với Hứa Trác còn đang say ngủ, "Tớ đi trước đây, chuyện còn lại giao cho cậu nhé."

Cô ấy mơ màng nhìn tôi một cái rồi lại ngủ mất.

Tôi gọi điện cho lễ tân, dặn họ nửa tiếng sau gọi lên phòng rồi đi ra ngoài.

Sân bay vào sáng sớm không đông lắm, tôi thuận lợi làm thủ tục lên máy bay, nữ tiếp viên hàng không mỉm cười nhắc nhở hành khách: "Vui lòng tắt điện thoại, ..."

Ngay khi ra khỏi khách sạn, tôi đã tắt điện thoại. Nhờ nữ tiếp viên hàng không lấy giúp tờ báo thì cô ấy đưa cho tôi báo "Tài chính và Kinh tế", chẳng lẽ cô ấy nghĩ ai ngồi ở khoang hạng nhất đều là thương nhân? Tôi mất hứng định gấp tờ báo lại, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà lật ra trang sau, trang này tổng hợp diễn biến cuộc chiến của Vinh Uy.

Thời đi học bị ép đọc báo kinh tế mỗi ngày nên tôi chẳng mấy xa lạ với những thuật ngữ ấy, cộng thêm máy ngày qua thảo luận hợp đồng tài chính với Hứa Trác nên càng hiểu rõ. Bài viết này rất hay, không hỗ danh cây bút nổi tiếng của tòa soạn báo kinh tế hàng đầu.

Tôi cứ nghĩ vì Thẩm Khâm Tuyển phát triển Vinh Uy quá tốt nên bây giờ QL mới muốn trở mặt, nhưng từ góc nhìn của bài báo này, có vẻ như các vấn đề đã nảy sinh từ lâu, đúng lúc bùng nổ dưới thời của Thẩm Khâm Tuyển mà thôi. Báo có một đoạn:

Có thể nói tranh chấp giữa Thẩm Khâm Tuyển và QL bùng phát với nguyên nhân giảm biên chế là một ẩn ý sâu xa. Việc giảm biên chế ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của nhân viên, bất kể kết quả ra sao, nhân viên đều sẽ ủng hộ Thẩm Khâm Tuyển. Dĩ nhiên QL đã nhận được không ít lời hứa hẹn của các cổ đông Vinh Uy, nếu có được nhiều cổ phần hơn thì cũng chỉ lấy được quyền quyết định các chính sách chứ không hề chiếm được sự ủng hộ của nhân viên, vì một khi đá Thẩm Khâm Tuyển khỏi ghế tổng giám đốc, đại diện hàng đầu cho ngành công nghiệp nặng của đất nước sẽ rơi vào khủng hoảng.

Tôi nhìn đồng hồ, lúc này chắc là bắt đầu cuộc họp rồi.

Có lẽ Thẩm Khâm Tuyển đã nhận được tin tức.

Nhưng những chuyện đó không liên quan tới tôi.

Tôi nhắm mắt lại, sau phong ba bão táp, Bạch Hi cũng được, mà Tô Nghiên cũng xong, tôi đã không còn ở nơi đó nữa, tôi đã kiệt sức để suy đoán và chờ đợi anh rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-13)