Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 73

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 73
Anh rất nhớ em
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiêu Lạc nói xong những lời này rồi rời đi.

Hắn không có lời thừa thãi để nói với cô bé này.

Đối với anh mà nói, trên thế giới chỉ có một người phụ nữ duy nhất đó chính là Ngũ Y Y.

Anh chỉ vì một người phụ nữ mà sống.

Mà cô gái kia, tên là Nguyễn Lâm Tịch.

Chính cô là người canh giữ Âu Dương Chấn Đình trong biệt thự, chính là cô gái cùng mình giao đấu.

Tiêu Lạc không nghĩ tới, sau ngày đó trở về.

Mở cóp xe phía sau phát hiện cô đang hôn mê.

Sau khi tỉnh lại, Nguyễn Lâm Tịch không chịu đi.

Cô đưa ra lý do thật sự khiến Tiêu Lạc không thể nào tiếp thu được.

"Lão đại, anh lần trước bảo tôi điều tra người canh giữ Âu Dương Chấn Đình trong biệt thự bị mất tích. Tôi đã tra được một chút manh mối."

A Trung hướng Hoắc Phi Đoạt báo cáo.

"Nói!"

Hoắc Phi Đoạt cho tới bây giờ không muốn nghe nhiều lời nói vô ích.

"Dạ! Người kia bảo vệ trị an bị mất tích, là người mà chúng ta khi đó đặc biệt tin dùng. Bởi vì cô là người có võ thuật vô cùng lợi hại, cho nên lúc đó chúng ta mới dùng cô ấy. Thế nhưng trong lúc hợp tác có một điều kiện, chính là chúng ta không được tiết lộ ra bất kỳ tư liệu nào về cô ấy. Sau đó tôi cũng có đi điều tra về gia cảnh của người này, nhưng là, không có tra ra được gì cả."

A Trung lắc đầu một cái, người này thật rất thần bí.

"Tại sao lúc ấy không báo cáo với tôi chuyện này?"

Hoắc Phi Đoạt nghe được A Trung báo cáo, càng cảm thấy kỳ quái.

Một người thần bí là thuộc hạ của mình làm công việc vô cùng quan trọng, mà mình cũng không biết rõ gương mặt thật của cô.

Quan trọng nhất là, người này, lại là một cô gái.

"Lão đại, lúc ấy anh mới vừa tiếp nhận cả một tập đoàn công ty hắc đế, vô cùng bận rộn. Tôi nghĩ chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến anh."

A Trung xem chuyện này đã khiến cho Hoắc Phi Đoạt hứng thú.

"Tiếp tục điều tra!"

Trong lòng Hoắc Phi Đoạt nói cho anh biết, người phụ nữ này biến mất, không có đơn giản như vậy.

"Dạ!"

A Trung nhận lệnh.

Nguyễn Lâm Tịch ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ.

Hồi tưởng lại thời điểm mình rời khỏi sư phụ, đối với sư phụ phát thề nói.

Cô không phải vì cái xã hội phức tạp này mà lăn lộn.

Mới đồng ý yêu cầu của tập đoàn đế quốc.

Không ngờ, cũng là vì vậy công việc hài lòng này, khiến cho lời thề có hiệu lực.

Nhưng, tại sao trong tim của anh đã có người khác rồi?

Mình, lần đầu tiên nhìn liền yêu anh.

Tiêu Lạc ngồi xuống cạnh cửa sổ, một người uống rượu.

Hồi tưởng lại ngày đó cùng Y Y yêu nhau.

Lại đột nhiên cảm thấy ngực đau quá.

Trên thế giới chuyện tình đều là không như theo ý muốn của con người sao?

Tại sao không thể cùng người yêu của mình cùng nhau đi đến cuối đời?

Thời điểm Tiêu Lạc đang suy nghĩ, là bởi vì mình quá yếu ư, không đủ mạnh mẽ, cho nên không thể bảo vệ người mình yêu.

Nhưng, Y Y tại sao lại không để ý tới mình.

Không phải nói mọi người yêu nhau trái tim luôn hướng về nhau sao?

Mỗi khi nhớ tới đoạn ngắn ngủi cùng Y Y hôn nhau.

Những mảnh vụn ký ức kia giống như rễ cắm thật sâu ở bên trong đầu óc mình.

Thỉnh thoảng lại nhảy ra.

Môi của của cô ấy mềm mại, mỗi lần chạm vào cũng sẽ cẩn thận sợ làm hư.

Lưỡi của cô ấy linh hoạt, mặc dù không hiểu thế nào di động, cũng làm cho lòng người hỗn độn.

Tiêu Lạc cười khổ nhớ lại tất cả.

Bất tri bất giác uống xong ba bình rượu mạnh.

Hiện tại, đầu có chút choáng váng.

Nguyễn Lâm Tịch ở trong phòng thật sự là buồn bực không chịu nổi, mở cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài hóng mát một chút.

Thời điểm tới phòng khách, đột nhiên nghe được âm thanh chai rượu ngã xuống đất.

*****

Thời điểm tới phòng khách, đột nhiên nghe được âm thanh chai rượu ngã xuống đất.

Cảnh giác cô lập tức nín thở lắng nghe.

Thế nhưng nghe được tiếng thở dốc nặng nề.

Không phải là tới đánh lén người, núp trong bóng tối không muốn bị phát hiện người này tại sao lại phát ra tiếng thở dốc lớn như vậy.

Canh giữ Âu Dương Chấn Đình tại biệt thự ba năm, võ công của Nguyễn Lâm Tịch cũng không phải là thường.

Vậy sẽ là ai?

Đã trễ thế này một người ở trong phòng khách, cũng không mở đèn, đen như mực.

Nguyễn Lâm Tịch nghe âm thanh tìm đến, đi vào nhờ ánh sáng của trăng, lại thấy Tiêu Lạc nằm ở trên bệ cửa sổ.

Nhìn lại bên cạnh để chai rượu, Nguyễn Lâm Tịch hiểu.

Ánh trăng dịu dàng chiếu lên trên gương mặt tuấn tú của Tiêu Lạc.

Nguyễn Lâm Tịch nhìn có chút ngây người, không nhịn được đưa tay ra, muốn sờ lên mặt của anh một cái.

Nhưng, không biết nguyên nhân gì, lại khiến Nguyễn Lâm Tịch thu tay về.

Nhưng trong nháy mắt thời điểm cô đang muốn thu tay về, cánh tay thon dài, lại bị người đang nằm kia nắm thật chặt.

"A!"

Nguyễn Lâm Tịch bị sợ khẽ kêu một tiếng.

"Đừng đi, em đừng đi! Anh rất nhớ em!"

Tiêu Lạc từ từ ngẩng đầu lên, lại thấy Ngũ Y Y đang đứng ở trước mặt của mình.

anh làm sao có thể để cho cô rời khỏi mình?

Tiêu Lạc dùng sức, liền đem Nguyễn Lâm Tịch vẫn còn đang đứng sững sờ kéo vào trong ngực mình.

Nguyễn Lâm Tịch lần này bị kinh sợ không nhỏ.

Thế nào, thế nào đột nhiên lại thân thiết như vậy.

Mới vừa không phải còn nói trong lòng đã có người sao?

Thế nào hiện tại lại chặt ôm mình chặt mình như vậy.

Nguyễn Lâm Tịch khẩn trương hít thở không được, ngay cả có thể nghe được tiếng tim mình đập rõ ràng.

"Tiêu Lạc, anh... anh đang làm gì vậy?"

Nguyễn Lâm Tịch khẽ đẩy Tiêu Lạc, cố gắng để cho anh tỉnh lại.

Nhưng bây giờ Tiêu Lạc đã say không phân rõ trắng đen.

Huống chi ánh mắt anh nhìn, rõ ràng là Ngũ Y Y.

Anh làm sao có thể buông tay đây?

Nguyễn Lâm Tịch càng đẩy, Tiêu Lạc càng ôm chặt.

Nguyễn Lâm Tịch từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng chưa có cùng người đàn ông nào có khoảng cách tiếp xúc thân mật như vậy.

Cho dù có, cũng chỉ là trong chiến đấu.

Đó không phải là xen lẫn tình cảm.

Nhưng bây giờ, khí này quá mức tế nhị.

Cảm giác này quá nhiều mập mờ.

Nếu như đèn mở ra, có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Lâm Tịch đã hồng như quả táo.

Đây rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Nguyễn Lâm Tịch bị Tiêu Lạc ôm như vậy, đầu óc đã không thể vận chuyển bình thường được.

"Anh muốn em, hiện tại liền muốn em!"

Tiêu Lạc mơ mơ màng màng nói ra câu này khiến Nguyễn Lâm Tịch thiếu chút nữa dọa ngất.

"Muốn em?"

"Đúng! Muốn em!"

"Anh sẽ không bỏ em, em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh. Hiện tại liền muốn em trở thành người phụ nữ của anh!"

Tiêu rơi cơ hồ gầm lên nói ra những lời này.

Mặc dù võ công của Nguyễn Lâm Tịch so với người thường cô có thể đấu lại.

Nhưng, dưới tình hình này, cô làm sao có thể có năng lực phản ứng đây?

Thời điểm Nguyễn Lâm Tịch đang không biết làm sao, Tiêu Lạc bế cô lên.

Bước nhanh hướng vào phòng ngủ của mình.

Y Y, tối nay em sẽ là của anh.

Qua tối nay, em vĩnh viễn là của anh.

Không người nào có thể từ cướp em từ bên cạnh anh.

Y Y, em rốt cuộc đã tới, anh biết trong lòng em còn có anh, sẽ không dễ dàng bỏ anh như vậy.

Tiêu Lạc trong lòng suy nghĩ.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị Tiêu Lạc hung hăng mở ra.

Nguyễn Lâm Tịch đã bị Tiêu Lạc ném lên giường.

Đèn vẫn không có mở, trong phòng chỉ có thể mơ hồ thấy một bóng người.

Nguyễn Lâm Tịch chợt có chút sợ.

Tại sao đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, còn đem mình ôm đến trong phòng ngủ.

*****

Tại sao đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, còn đem mình ôm đến trong phòng ngủ.

Mặc dù Nguyễn Lâm Tịch chỉ mới có mười chín tuổi, còn chưa có trải qua loại chuyện như vậy.

Nhưng cô cũng không phải ngốc, cô rất rõ ràng đi tới nơi này là muốn làm cái gì.

Không để cho cô kịp suy nghĩ, Tiêu Lạc đã nhào tới.

Nguyễn Lâm Tịch ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, ngửi thấy mùi trên người Tiêu Lạc.

Không sai, ngày đó ở Sơn Trang, mình ngửi thấy được đúng là mùi này.

Dịu dàng, tinh tế, cái loại đó vừa ngửi sẽ nghiện.

Thì ra là chính là trên người anh.

Lúc này, Tiêu Lạc đã đưa tay vào quần áo của cô.

Bao phủ lên nơi mềm mại đáng yêu.

Nguyễn Lâm Tịch giống như là bị chạm điện giật.

Cô cho tới bây giờ cũng chưa bị người nào sờ qua, Tiêu Lạc đột nhiên như vậy, làm cho cô phản xạ có điều kiện.

Cứ cho Tiêu Lạc là người đàn ông mà cô yêu, nhưng việc không rành sự đời cũng có chút làm cho cô sợ.

Nhưng Tiêu Lạc không nghĩ như vậy, bởi vì hiện tại người anh thấy, chỉ có Ngũ Y Y.

"Em luôn trốn tránh anh, tại sao cho đến bây giờ vẫn trốn tránh anh. Em không phải là nói thích anh sao? Không phải sao? Vậy thì trở thành người phụ nữ của anh đi."

Trong giọng nói của Tiêu Lạc, mang theo chút bi thương.

Nguyễn Lâm Tịch nghe vào trong tai, không hiểu sao có chút đau lòng.

"Tiêu Lạc, là, là em. Em là......"

Nguyễn Lâm Tịch muốn khiến Tiêu Lạc tỉnh táo một chút, lời cô còn chưa nói hết.

Đôi môi liền bị Tiêu Lạc bắt lấy.

Cứ như vậy, Nguyễn Lâm Tịch không còn biết gì......

Lưỡi Tiêu Lạc linh hoạt mà giảo hoạt.

Thừa dịp Nguyễn Lâm Tịch không chú ý, liền chui vào trong khoang miệng của cô.

Tham lam mút nước miếng trong miệng của cô.

Y Y, môi của em vẫn như thế luôn làm anh mê luyến.

Bảo anh làm sao có thể buông tay!

Tiêu Lạc đặt tay lên đỉnh núi cao.

Chỗ kín dục vọng cũng đã trướng lên.

Y Y, anh rốt cuộc cũng có được em.

Tiêu Lạc dùng sức hôn, Nguyễn Lâm Tịch thậm chí có chút làm đau.

Chẳng lẽ hôn môi đều là như vậy sao?

Trong lòng cô gái đơn thuần lặng lẽ nghĩ.

Hai vú bị Tiêu Lạc nắm, toàn thân giống như sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu.

Rõ ràng cô muốn đưa tay đẩy ra, nhưng lại không dùng sức được.

Tiêu Lạc đặt tay lên bóp nhẹ đôi nhũ phong nhỏ bé đáng yêu, sau đó đưa nó đẩy tới.

Hạt đậu nhỏ bé của Nguyễn Lâm Tịch cứng rắn xuất hiện trước mặt Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc nhẹ nhàng ngậm một viên, đầu lưỡi vòng quanh nó xoay một vòng.

"Ừ......"

Bị liếm như vậy, Nguyễn Lâm Tịch không nhịn được từ trong khoang mũi phát ra một tiếng than nhẹ.

Một tay khác của Tiêu Lạc vẫn vuốt ve nơi thịt non mềm mại trắng nõn.

Xúc cảm thật sự rất kỳ lạ.

Một lát, Tiêu Lạc thình lình ngậm trong miệng quả anh đào nhỏ, xoay vòng ngậm một viên khác.

Quả anh đào nhỏ vừa rồi được vỗ về, mang theo sợi tơ trong suốt.

Ánh trăng chiếu lên, ửng sáng, Nguyễn Lâm Tịch xấu hổ không dám nhìn.

Tiêu Lạc hướng về phía đôi nhũ phong vừa rồi bị đè ép, yêu thích không buông tay.

Đùa bỡn một hồi lâu, chỉ mới vừa bị trêu chọc, đã làm cho Nguyễn Lâm Tịch chưa biết mùi đời thủy triều tràn lan.

Cô cho tới bây giờ cũng chưa có trải nghiệm qua loại cảm giác này, toàn thân nóng lên.

Đột nhiên, tay của cô giống như đụng phải một vật cứng.

Mặc dù không có thấy qua vật kia, nhưng là nàng hiểu đây là cái gì.

Xấu hổ lập tức thu tay về.

Nhưng tay nhỏ bé, lại bị kéo về chỗ vật cứng đó lần nữa.

"Không... không được!" Nguyễn Lâm Tịch xấu hổ cực kỳ, cô muốn thu tay.

Nhưng Tiêu Lạc làm sao có thể đồng ý.

Đem tay cô đặt lên chỗ nổi lên của mình.

Tiêu Lạc nghĩ thầm, Y Y, chẳng lẽ em không muốn sờ anh sao?

*****

Tiêu Lạc nghĩ thầm, Y Y, chẳng lẽ em không muốn sờ anh sao?

Nguyễn Lâm Tịch bị xúc cảm vật cứng này làm cho hù sợ, làm sao lại cứng như vậy, lớn như vậy, giống như, là một cây gậy sắt.

Mặc dù là cách quần, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của vật kia.

Tiêu Lạc bị đôi tay vụng về đụng vào làm cho dục vọng sâu hơn.

Anh đem Nguyễn Lâm Tịch đè lên giường, không để ý nhiều như vậy, liền kéo sạch quần áo trên người cô.

Một thân thể xinh đẹp trong suốt đặt dưới ánh trăng, ở trước mặt Tiêu Lạc.

Người trước mắt, đỏ mặt, không biết nên che mặt hay che phía dưới.

Bộ dáng làm cho động lòng người.

Y Y, em thật xinh đẹp.

Trong lòng Tiêu Lạc nghĩ.

Cởi ra quần dài của mình, Tiêu Lạc đã dựng đứng.

Mặc dù đèn trong phòng rất tối, nhưng là Nguyễn Lâm Tịch có thể thấy được bộ vị nam tính kia.

Cô xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, lại bị Tiêu Lạc quay qua.

"Thế nào, em cũng đã sờ, còn không dám nhìn sao?"

"Em......"

Vốn thân thể trần truồng cũng đã làm cho cô rất hốt hoảng, bây giờ lại muốn cô xem chỗ đó.

Tiêu Lạc vuốt ve thân thể nhạy cảm của Nguyễn Lâm Tịch.

Dùng miệng hôn cái trán của cô, cái mũi của cô, đôi môi của cô còn có xương quai xanh.

Xuống phía dưới, hôn bầu ngực của cô cùng bụng nhỏ còn có bắp đùi bắp chân.

Giống như mỗi một tấc da thịt trên người cô cũng không thể bỏ qua cho, Tiêu Lạc hôn nghiêm túc cẩn thận như vậy.

Bị người hôn như vậy ở trên người, cơ thể Nguyễn Lâm Tịch hơi run rẩy.

Tiêu Lạc kéo chân dài của cô khoác lên trên vai.

Trong lòng Nguyễn Lâm Tịch lập tức nói lên.

Sắp tới sao? Muốn bắt đầu sao?

Có thể hay không rất đau?

Thật muốn đem lần đầu tiên quý giá của mình cho người đàn ông này sao?

Nhưng tại sao, đến bây giờ, anh cũng không một lần kêu lên tên của mình?

Ngược lại giống như là, đem mình trở thành một người phụ nữ khác.

Trong lúc Nguyễn Lâm Tịch đang rối rắm suy nghĩ.

Tiêu Lạc đẩy phân thân vào, đâm vào thân thể của cô.

"A! Thật là đau!"

Không có chuẩn bị sẵn sàng đột nhiên xông vào làm cho Nguyễn Lâm Tịch thiếu chút nữa nước mắt chảy ra ngoài.

Một giọt máu đỏ tươi ở trên chiếc khăn trải giường trắng bạch.

Giống như một đóa hoa anh đào nở rộ, giống như là nói với một cô gái yêu say đắm.

"Ừ......"

Bị này khít khao bao vây, Tiêu Lạc cũng là nhịn không được than nhẹ một tiếng.

Anh bắt đầu chậm rãi rút ra vật to lớn.

Nằm ở trên người của Nguyễn Lâm Tịch, trong đầu Tiêu Lạc là một người khác.

Y Y, em rốt cuộc cũng cùng anh trầm luân!

Anh rốt cuộc, cũng có thân thể của em.

Cảm giác đau đớn bao quanh Nguyễn Lâm Tịch.

Cô nghĩ, làm chuyện này đau như vậy, tại sao còn có nhiều người vẫn nguyện ý đi làm.

Cô đau đến nỗi muốn gào thét, nhưng người kiên cường như cô, làm sao lại không nhịn được loại đau đớn này.

Tiêu Lạc từ đút vào, Nguyễn Lâm Tịch phát hiện cảm giác đau đớn giống như từ từ biến mất.

Thay thế là loại cảm giác toàn thân tê dại.

Đột nhiên có loại cảm giác trống rỗng, Nguyễn Lâm Tịch thật là muốn Tiêu Lạc vào sâu hơn một chút.

"Cảm nhận được sao? Cảm nhận được anh sao?"

Tiêu Lạc chậm rãi hỏi.

Nguyễn Lâm Tịch nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Không ngờ Tiêu Lạc lại lớn tiếng nói: "Nói chuyện, anh muốn nói chuyện với em! Nói em cảm nhận được anh, nói em được anh làm cho vô cùng thoải mái!"

Nguyễn Lâm Tịch bị dọa sợ, ban ngày Tiêu Lạc dịu dàng làm sao sẽ biến thành cái bộ dáng này.

"Em... em cảm nhận được!"

Nghe được câu này, Tiêu Lạc hình như được khích lệ.

Đột nhiên tốc độ nhanh hơn.

Phía dưới đột nhiên nhận được cảm giác trước nay chưa từng có.

*****

Phía dưới đột nhiên nhận được cảm giác trước nay chưa từng có.

"Ừ...... A! Ừ...... Ừ, ừm!"

Nguyễn Lâm Tịch không kêu, giường. Cô chỉ cất tiếng rên rỉ.

Thế nhưng đối với Tiêu Lạc mà nói, quả thực là loại thuốc kích thích.

Tiêu Lạc chạy nước rút mạnh hơn, một cái tiếp một cái càng không ngừng đụng chạm vào lối đi giữa của Nguyễn Lâm Tịch.

Thỉnh thoảng người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Tiêu Lạc cảm thấy dục vọng mình giống như bị vô số cái miệng nhỏ nhắn dùng sức hút.

Mỗi động một cái, càng thít chặt hơn.

Không ngờ mật đạo Y Y lại nhỏ như vậy.

Tiêu Lạc xem người phía dưới một chút, đầu tóc rối bời ở trên giường, còn có một ít ở trên mặt.

Nguyễn Lâm tịch hai tay bởi vì hưng phấn quá mức cùng kích động, không tự chủ được vòng qua sau lưng Tiêu Lạc.

Cùng tiếp xúc, Nguyễn Lâm tịch cũng không nghĩ buông tay.

Đây là cô muốn lấy người đàn ông này cả đời, tiếp xúc nhiệt độ trên người của anh như vậy, không phải là điều mình muốn sao.

Mặc dù lần này là bị anh ép buộc, nhưng là bây giờ, mình cũng là cam tâm tình nguyện, không phải sao?

Nhìn người đàn ông dùng sức ra vào, Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên nguyện ý vì người đàn ông này làm bất cứ chuyện gì.

Cô nghĩ, có lẽ đây chính là yêu.

Vì người yêu, cái gì cũng nguyện ý bỏ ra.

Tiêu Lạc dùng sức đút vào, rốt cuộc sau cùng xông lên sau, phun ra dục vọng đã nén lâu nay.

Một trận này nhiệt lưu đối với Nguyễn Lâm Tịch mà nói quả thực là kích thích trí mạng.

Chỉ cái này hạ xuống, nàng cũng phun ra chất mật.

Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút ẩm ướt, duỗi tay lần mò, là nước.

Nước từ đâu tới đây?

Vừa ngẩng đầu, thế nhưng nhìn thấy Tiêu Lạc hốc mắt ướt đỏ.

Anh khóc sao? Tại sao lại khóc?

Mình cũng không trách anh, ngay cả đem lần đầu tiên quý báu cứ như vậy cho anh.

Y Y, anh rốt cuộc, rốt cuộc làm được.

Đàn ông không dễ khóc, nhưng rốt cuộc đối với người phụ nữ mình yêu, cũng là chỉ có thể rơi nước mắt mà thôi.

Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên đối với người đàn ông này có chút đau lòng.

Đưa tay ôm anh hết sức chặt.

Mà hương thơm dịu dàng trong ngực Tiêu Lạc, cùng với say rượu, nặng nề đi ngủ.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ trút xuống đi vào, bỏ ra chùm sáng màu vàng óng.

Tiêu Lạc ôm người trong ngực, vẫn còn đang ở trong mộng.

Có lẽ hiện tại anh rất hạnh phúc, bởi vì đêm qua ấy là lửa nóng.

Nhưng Tiêu Lạc không biết, này, tất cả đều là hiểu lầm.

Mà lúc này giờ phút này, Ngũ Y Y đang nằm ở trong ngực Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt nhìn gương mặt ngủ ngon củacô, trong lòng nhất thời mềm mại lên.

Lúc nào bắt đầu, nguyện ý vì cô mà thay đổi.

Lúc nào bắt đầu, nguyện ý vì cô mà tuân thủ.

Hoắc Phi Đoạt thậm chí nghĩ, nếu như thời gian có thể dừng lại, anh hy vọng là giờ khắc này.

Y Y nằm ở trong ngực của mình, không buồn không lo mà ngủ.

Mà mình, có thể lâu dài chăm chú mà nhìn lên.

Hoắc Phi Đoạt thấy cái miệng nho nhỏ của cô giật giật, không nhịn được nghĩ muốn hôn cô một cái.

Nhưng môi mỏng mới vừa đụng phải môi của cô, Ngũ Y Y liền mở ra hai mắt thật to.

Hoắc Phi Đoạt phản xạ có điều kiện mà nghĩ muốn tránh né, không ngờ lại bị người phía dưới ôm cổ.

"Thế nào, hôn em anh còn muốn chạy sao!"

Ngũ Y Y thừa dịp hôn lên, Hoắc Phi Đoạt bị cô chủ động làm cho không biết phải làm sao.

Nhưng, ngoài miệng cũng không có nhàn rỗi.

Một màn này tràn đầy hình ảnh tình yêu, đồng thời tại một gian phòng ngủ khác.

Tiêu Lạc chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cặp mắt mơ hồ.

Nhưng kỳ quái, bên cạnh thế nhưng truyền đến hơi thở nhỏ nhẹ.

*****

Tiêu Lạc nở nụ cười, Y Y còn đang ngủ sao?

Trong khoảnh khắc quay đầu, Tiêu Lạc đều tỉnh cả rượu!

Nguyễn Lâm Tịch!

Làm sao có thể, làm sao mình và Nguyễn Lâm Tịch lại trần truồng nằm chung một cái giường lớn, đắp cùng một cái chăn bông chứ.

Tuy người trước mắt còn đang ngủ say, nhưng cũng xinh đẹp động lòng người.

Lông mi thật dài, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng rung động.

Nhưng đối với Tiêu Lạc chính là sai lầm, không đáng.

Tiêu Lạc nhảy xuống giường, nhanh chóng tìm kiếm quần áo của mình.

Cử động của anh lại đánh thức Nguyễn Lâm Tịch đang nằm trên giường.

Tuy đêm qua đã như thế, nhưng khi Nguyễn Lâm Tịch nhìn bộ dáng trần truồng của Tiêu Lạc, vẫn còn có chút xấu hổ.

Dùng mền che chính mình, Nguyễn Lâm Tịch nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh tỉnh rồi?"

Tiêu Lạc đang mặc quần lại nghe được giọng nói này, bị dọa suýt ngã xuống đất.

"A, à! Phải!"

Tiêu Lạc luống cuống tay chân, cuối cùng lại mặc quần áo vào.

"Anh, anh đi ra ngoài, em mau mặc quần áo vào đi. Chúng ta nói chuyện!"

Nói xong cũng đi ra ngoài, bỏ lại một mình Nguyễn Lâm Tịch.

Đây không phải là lần đầu tiên của Tiêu Lạc, nhưng anh ta không hiểu vì sao mình còn khẩn trương hơn so với lần đầu tiên.

Nguyễn Lâm Tịch thật không phải là người chậm chạp, rất nhanh đã mặc quần áo tử tế, gọn gàng xuất hiện trước mặt Tiêu Lạc.

"Ngồi đi, trước tiên ăn một chút."

Tiêu Lạc ngồi trước bàn ăn, trước mặt bày ra bữa sáng.

Nguyễn Lâm Tịch nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai, chậm rãi ngồi vào vị trí đối diện với Tiêu Lạc.

Hai người đều không dám ngẩng đầu, ngồi im lặng.

Cũng không ai ăn cơm.

"Này, cái đó......." Vẫn là Tiêu Lạc phá vỡ không khí yên tĩnh này trước.

Chính anh ta cũng không hiểu vì sao mình có cảm giác tội lỗi.

Lại thật sự có lỗi với cô gái trước mắt này.

Lúc trước, anh ta không hề giữ lại chút kỉ niệm nào, cũng không cần giữ liên lại với đàn bà cùng ăn nằm với mình.

Mà lần này, anh ta lại muốn nói chuyện với cô ấy.

"Ừ...... Anh nói đi!"

Nguyễn Lâm Tịch vẫn cúi đầu.

"Ngày hôm qua, anh, anh uống say!"

Tiêu Lạc thế nhưng lại nói chuyện hơi cà lăm.

"Anh không nhớ sau khi uống say đã xảy ra chuyện gì."

Thật ra anh ta làm sao có thể không nhớ, vậy là trong trí nhớ của anh ta chỉ khắc sâu vào một đêm kia.

Bởi vì đêm qua, anh ta nghĩ rằng người nằm trong ngực mình chính là Ngũ Y Y.

Thật ra Nguyễn Lâm Tịch không nghĩ đến muốn anh ta phải chịu trách nhiệm, nhưng anh ta nói như vậy làm cô cảm thấy hơi đau khổ.

"Không nhớ rõ, vậy thì quên đi, Dù sao cũng không có chuyện gì lớn."

Cô cố gắng kìm nén nước mắt của mình sắp chảy xuống, giọng nói hơi nghẹn ngào.

"Anh nói, anh không nhớ rõ. Em nói cho anh biết đi."

Giọng nói của Tiêu Lạc vang lên lần nữa.

"Cái gì?"

Nguyễn Lâm Tịch nghe thế, lắp bắp sợ hãi, mạnh mẽ ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc chợt phát hiện, ánh mắt của cô đều sáng ngời giống như ánh mắt của Y Y>

Nhưng lại không giống như thế.

"Em nói cho anh biết đi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Lạc lặp lại lời nói một lần nữa.

"Hôm qua, đêm qua, lúc em ra ngoài hóng mát, cảm thấy trên người anh có mùi rượu, đèn cũng không có mở. Sau đó anh, lại đột nhiên ôm lấy em....... ."

Mặt của Nguyễn Lâm Tịch ngày càng đỏ, nói không được nữa.

Những hình ảnh kia lại xuất hiện làm cô xấu hổ muốn chết.

Nghe đến đó, Tiêu Lạc đã xác định được đêm qua thật sự đã phát sinh quan hệ với cô bé này.

Sở dĩ vừa rồi anh ta muốn cô ấy nói ra, chính là muốn xác định cô không có nói láo.

*****

Sở dĩ vừa rồi anh muốn cô nói ra, chính là muốn xác nhận xem cô có nói dối không.

Nghe giọng nói của cô, nhất định là sự thật.

"Chuyện đêm qua, anh chỉ có thể nói thật xin lỗi! Do anh uống say!"

Giọng nói của Tiêu Lạc khôi phục lại lạnh lùng như trước.

Nguyễn Lâm Tịch ngây ngẩn cả người, cô thật không ngờ đêm qua sau khi nhiệt tình lại đổi lấy gương mặt giống như tòa núi băng của anh.

"Em biết, anh không có cách nào phải chịu trách nhiệm với em, phải không!"

Tiêu Lạc nhìn Nguyễn Lâm Tịch, nhưng cô ấy lại cúi đầu.

Thật lâu cũng không thấy nói gì, Tiêu Lạc cầm lấy dao nĩa, bắt đầu tao nhã dùng bữa sáng.

Nhưng trong lòng Tiêu Lạc lại không bình tĩnh được.

Bỗng dưng Nguyễn Lâm Tịch ngẩng đầu, lộ ra nụ cười tươi.

"Được rồi. Em biết rồi. Dù sao trong chuyện này cả hai đều tự nguyện, em không cần anh chịu trách nhiệm!"

Tiêu Lạc dừng lại động tác trong tay, anh ta chợt cảm thấy hơi mất mát.

Tại sao phải như vậy, chẳng lẽ anh ta lại hy vọng cô khóc lóc nói nhất định anh ta phải chịu trách nhiệm sao?

Không, không thể nào.

Tiêu Lạc vứt bỏ những suy nghĩ kỳ quái đó.

"Nhưng em có một yêu cầu." Nguyễn Lâm Tịch nói tiếp.

"Yêu cầu gì?" Tiêu Lạc ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt của Nguyễn Lâm Tịch rất kiên định, nói: "Để em ở lại chỗ này, bên cạnh anh!"

Tiêu Lạc suýt chút làm rơi cái nĩa trong tay.

Rốt cuộc cô bé này nghĩ thế nào, anh ta muốn cơ thể cô, còn không chịu trách nhiệm, cô còn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta?

Tiêu Lạc nghĩ nghĩ, lại gật đầu đồng ý.

Không biết có phải vì chuyện đêm qua hay không, Tiêu Lạc cảm thấy mình không thể cự tuyệt cô nữa.

Nguyễn Lâm Tịch nói lời cảm ơn, liền đứng dậy rời đi.

Tiêu Lạc bị câu nói cảm ơn kia của cô khiến anh ta cảm thấy khó hiểu.

Sao anh ta cảm thấy mình chợt biến thành người xấu, muốn người ta, còn muốn người ta cảm ơn.

Tiêu Lạc cũng ăn không nhiều, rồi trở lại phòng ngủ.

Tiêu Lạc nhìn thấy một đóa hoa anh đào nở rộ trong tuyết trắng. Đó là chứng thực cho trận kích tình vào đêm qua.

Tiêu Lạc cảm thấy trong lòng rất buồn bực, có một loại cảm giác kìm nén nói không nên lời, làm cho anh ta cả thấy rất khó chịu.

Cô ấy còn là xử nữ, chưa từng trải qua chuyện như vậy!

Nhưng đêm qua anh ta say rượu, nghĩ rằng người khác nên hung hăng cướp đi sự trong sạch của cô ấy.

Nhưng hôm nay, ngay cả khi anh nói sẽ không chịu trách nhiệm, một câu oán hận cô cũng không nói.

Tiêu Lạc cảm thấy ái náy sâu sắc, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình rất không phải là đàn ông.

Làm chuyện như vậy đối với người ta, lại coi như xong việc.

Nhưng bây giờ trong lòng Tiêu Lạc chỉ có một mình Y Y.

Anh khắc sâu cảm giác tội ác này vào trong lòng, chôn vùi trong lòng mình, không muốn để ý đến.

Sau khi Nguyễn Lâm Tịch trở lại phòng cô, nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống.

Nhưng cô gắt gao cắn chặt răng, không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bởi vì cô không phải là một cô gái bình thường.

Cái gì cô cũng có thể chịu đựng được.

Tuy là chuyện như vậy, nhưng cô sẽ không nói với bất kỳ ai.

Cô cũng không hối hận, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Tiêu Lạc là tốt rồi.

.............

Âu Dương Chấn Đình và Thạch Điền Thái Lang đang tiến hành kế hoạch.

Bọn họ chờ đợi tặng phần quà gặp mặt này cho Hoắc Phi Đoạt.

"Lão đại, gần đây em cảm thấy việc làm ăn của chúng ta ở khắp mọi nơi đều quá thuận lợi rồi." A Trung hơi lo lắng.

"Hả? Phải không?"

"Đúng vậy lão đại, tuy việc làm ăn của chúng ta không tệ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có vài tên tiểu nhân gây sự, nhưng khoảng thời gian gần đây, dường như quá mức yên tĩnh rồi."

*****

A Trung cũng không phải là người ngu, anh mặc dù ở giới hắc đạo, nhưng về phương diện buôn bán, vô cùng khôn khéo.

"Tôi nghĩ, đây là lễ vật đầu tiên Âu Dương Chấn Đình tặng cho tôi."

"Âu Dương Chấn Đình? Ông ta mới trốn ra được, như thế nào lại có năng lực làm như vậy?"

Nghĩ đến Âu Dương Chấn Đình, A Trung có chút không tin tưởng.

Cái tên kia mới được Tiêu Lạc cứu ra, cứ coi như Tiêu Lạc giúp đỡ, nhưng tập hết hết tất cả đối phó với tập đoàn đế quốc, cũng không tránh khỏi chịu thua thiệt.

"Cậu không nên coi thường năng lực của ông ta, không phải còn có Thạch Điền sao? Hừ, hai lão thật đúng là không biết lượng sức."

"A Trung, cậu nói với mọi người, khi bọn họ chuẩn bị hành động, chúng ta chủ động xuất kích."

Hoắc Phi Đoạt làm sao sẽ để lại cho đối có cơ hội ra tay, anh từ trước đều là như vậy.

Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Này chỉ sợ Âu Dương cùng Thạch Điền không có nghĩ tới thôi.

"Lão đại, chúng ta làm như vậy, sẽ có hay không có chút không ổn? Dù sao, làm như vậy, chính là chúng ta chủ động thêu dệt chuyện rồi."

A Trung vẫn còn có chút nghi ngờ, ngộ nhỡ lão đại phân tích không đúng, về sau muốn đối mặt cũng sẽ khó đối phó rồi.

"Lời của tôi... , làm theo!"

Hoắc Phi Đoạt làm sao sẽ không nghĩ tới, nhưng, nếu như anh không mạo hiểm đánh trước, như vậy cuối cùng bị thương, cũng chỉ có thể bên mình.

Tiêu Lạc đột nhiên nảy ra ý nghĩ, có lẽ, mình nên nghĩ biện pháp đến gần Ngũ Y Y.

Mà không cần phải đợi người khác trợ giúp mình.

Trong lòng nảy sinh ra ý tưởng tà ác, nhưng, vì có được Ngũ Y Y, Tiêu Lạc không có biện pháp khác.

"Này này, Hàn Giang Đình, cậu rốt cuộc sao vậy, mất hồn mất vía cả ngày."

Ngũ Y Y dùng chiếc đũa chọc chọc cũng không có tức giận, gục xuống bàn Hàn Giang Đình.

"Cơm cũng không ăn, cậu nghĩ gì vậy, cậu đừng nói với mình là cậu đang yêu đơn phương nha!"

Ngũ Y Y miệng đầy thức ăn, ăn cực kỳ vui vẻ.

Hàn Giang Đình nghe được lời nói Ngũ Y Y lời nói, từ từ ngồi dậy.

"Đúng, chính là cái này. Mình nói mình như thế nào không nghĩ ra, cả ngày đều giống như mất hồn không có tinh thần, thì ra là yêu đơn phương."

"Phốc......"

Ngũ Y Y một miệng cơm thiếu chút nữa phun ra.

Mặc dù mình mất trí nhớ không nhớ rõ Hàn Giang Đình là người như thế nào rồi.

Nhưng mấy ngày nay quan sát, hoàn toàn có thể chắc chắn cậu ta chính là người không có kiên nhẫn.

Còn yêu đơn phương, lừa gạt ai đó.

Mỗi ngày khi cậu ta cùng phụ nữ qua đêm xếp hàng dài, có thể lượn quanh trường học ba vòng rồi.

"Cậu làm gì thế, người ta đã đủ khổ sở rồi, cậu còn thêm dầu vào lửa!"

Hàn Giang Đình thấy dáng vẻ Ngũ Y Y, cực kỳ tức giận.

"Ôi chao, mình đây không phải có chút không kềm chế được kích động trong lòng. Cậu mà cũng phải yêu đơn phương? Là cô gái nào vậy làm cậu trở nên như vậy?"

Nếu là thật có, Ngũ Y Y cảm thấy nhất định phải đi theo cô gái đó học hỏi một chút.

Thủ đoạn Hàn Giang Đình cô rất rõ ràng, bản lãnh quyến rũ một cô gái, đây chính là thế giới hạng nhất.

Tránh cho chính mình bị Hoắc Phi Đoạt bại hoại quyến rũ, liền tự động hiến thân.

"Là cô gái nhà nào vậy?"

Ngũ Y Y hỏi, mặc dù nàng biết, khả năng tồn tại của cô gái này là số lẻ.

"Này, Y Y, cậu có biết hay không trường học chúng ta xã đoàn võ thuật có một hội trưởng mới"

"Hội trưởng? Không biết, mình không có tham gia xã đoàn võ thuật, làm sao biết."

Ngũ Y Y bĩu môi, người này như thế vào vừa nãy còn đang yêu đơn phương giờ lại chuyển sang xã đoàn võ thuật, sẽ không phải bị bệnh tâm thần phân liệt chứ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)