Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 72

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 72
Người nào đó thích ăn dấm chua
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mỗi khi Tiêu Lạc nghĩ đến Ngũ Y Y ở gần anh ta như vậy, hai bàn tay xinh xắn vụng về cài nút cho mình. Bộ dạng đáng yêu là cho anh ta muốn cắn một cái.

Nhưng bây giờ, cô đang nằm dưới người khác, bị người mình ghét nhất chinh phục.

Vì sao cô không yêu anh ta.

Vì sao anh ta không hiểu chính mình.

Không biết Tiêu Lạc đã tự hỏi bao nhiêu lần.

Nhưng cho dù hỏi hàng ngàn hàng vạn lần thì như thế nào?

Có thể thay đổi được gì?

Trừ khi Hoắc Phi Đoạt biến mất.

Chỉ có như vậy, Y Y mới có thể trở lại bên cạnh anh ta lần nữa.

Tiêu Lạc cố chấp nghĩ rằng như vậy.

Cũng vì nguyên nhân này, anh ta vẫn cố gắng làm những việc như bây giờ.

Tuy anh ta biết rõ việc này rất nguy hiểm, rất có thể mất đi tất cả. Nhưng chỉ có một cơ hội có thể lật đổ được Hoắc Phi Đoạt.

Anh ta nhất định phải thử xem.

Người nào nói Hoắc Phi Đoạt vô địch?

Có lẽ đó là bởi vì anh ta vẫn chưa gặp đối thủ thật sự!

Ngũ Y Y hắc xì một cái thật to.

"Ơ! Kỳ lạ! là ai đang nhớ mình ư!"

Ngũ Y Yxoa xoa mũi, lầm bầm lầu bầu.

Những lời này không trốn được lỗ tai của Hoắc Phi Đoạt.

"Là ai?"

"Cái gì là ai?"

Ngũ Y Y bị anh hỏi đến bối rối!

"Em nói ai đang nghĩ đến em!"

Ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt không được bình thường.

"Em chỉ hắt hơi một cái mà thôi, anh anh anh. anh cũng thích ghen tị à! Ha ha ha!"

Ngũ Y Y nhìn bộ dạng của Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được phá lên cười.

Không ngờ Hoắc Phi Đoạt lại xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Ngũ Y Y, không nói câu nào.

"Này, anh Phi Đoạt, ông chú xã hội đen, này!"

Ngũ Y Y dùng ngón tay chọc chọc anh mà vẫn không có phản ứng.

Thế nào? Còn tức giận sao?

Ngũ Y Y nhảy xuống giường, rón ra rón rén đi vòng qua trước mặt Hoắc Phi Đoạt. Bỗng chốc bổ nhào lên người anh.

Hai bàn tay mập mạp ôm lấy gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt.

"Vị rất rất đẹp trai này, siêu cấp đẹp trai đến người và thần đều phẫn nộ, ngài đây là đang rảnh rỗi ăn dấm chua sao?"

Nói xong lại hung hăng hôn lên trán Hoắc Phi Đoạt 1 cái.

"Có người khác nhớ em, em còn không nói cho anh biết là ai. Anh có thể không tức giận sao?"

Hoắc Phi Đoạt giống như một đứa bé đang làm nũng với Ngũ Y Y.

"Anh đang làm nũng sao?"

Ngũ Y Y thật sự không nhịn nổi, bật tiếng cười to.

"Ha ha ha....... ."

Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại.

"Vậy em đang chê cười anh sao?"

"Chú Phi Đoạt, sao trước kia em không phát hiện ra anh đáng yêu như thế chứ?"

Ngũ Y Y vẫn ngồi trên người Hoắc Phi Đoạt.

"Còn không nói cho anh biết là ai sao?"

Hoắc Phi Đoạt vẫn kiên quyết không bỏ qua chuyện kia.

"Rốt cuộc là ai nhớ em?"

Ngũ Y Y nhìn bộ dạng này của anh, lắc đầu nói: "Ai, Anh thật sự đã già rồi, chẳng lẽ không biết em là một nữ sinh có vóc dáng vừa đẹp vừa đáng yêu đó sao? Chính Hàn Giang Đình giới thiệu cho em một vị học trưởng xuất sắc! Em cũng không biết có nên chọn người kia không?"

"Em nói cái gì? Tên tiểu tử Hàn Giang Đình............" Hoắc Phi Đoạt ngồi thẳng dậy, trực tiếp lật Ngũ Y Y vẫn đang ngồi trên người mình lại.

Ôm Ngũ Y Y vào trong ngực, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Hoắc Phi Đoạt rất rất nghiêm túc nói: "Tiện thể nhắn với tên xú tiểu tử Hàn Giang Đình kia, cậu ta còn dám dẫn em đi gặp mặt tên ngựa đực kia, anh sẽ bẻ gãy cổ cậu ta!"

*****

Ngũ Y Y mở to hai mắt, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hoắc Phi Đoạt như vậy khiến cô bị dọa sợ hãi.

"Còn nữa!, Tại sao em phải hắt hơi, nhất định là có người nhớ em, em còn không nói cho anh biết. Muốn gạt anh à, có phải không? Nói, rốt cuộc là ai?"

Hoắc Phi Đoạt nói xong trên mặt đã vui vẻ, gương mặt vùi vào cổ của Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y bị ngứa không thể chịu được.

Lập tức mở miệng cầu xin tha thứ!

..............................

Ngũ Học Phong ngồi ăn cơm cùng hai cô con gái, trong nhà đột nhiên thiếu nhiều người như vậy.

Ba người đều không nói lời nào, nhưng trong lòng đều rất rõ.

Ngũ Học Phong mở miệng nói: "Nhân Tâm, Nhân Lệ. Ba nghĩ lần trước lúc Y Y đến đây, có thể các con phát hiện ra nó không giống trước đây."

Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ nghe lời ông ta nói, nhẹ nhàng gật đầu.

"Lúc trước, là ba có lỗi vì đã đối xử hơi khắc khe với nó." Ngũ Học Phong than thở.

"Ba, đó cũng là lỗi của chúng con."

Ngũ Nhân Tâm vẫn không thể chấp nhận Ngũ Y Y.

Chỉ cần vừa nghĩ đến tên tiểu tử Hàn Giang Đình kia suốt ngày đều đi với cô, là cô ta lại tức giận.

"Chị hai, nhưng chúng ta cũng có lỗi!"

Dường như Ngũ Nhân Lệ đã đồng ý mở lòng với Ngũ Y Y rồi.

Từ lần trước, sau khi được Ngũ Nhân Lệ được Ngũ Y Y cứu vì suýt chút nữa đã bị chậu hoa rơi vào người.

Ngũ Nhân Lệ liền có sự thay đổi, mặc dù cô ta không muốn thừa nhận.

"Bây giờ, Y Y bị mất trí. Những chuyện trước kia, chúng ta không nhớ rõ, đối với chúng ta, đây không phải là chuyện tốt." Ngũ Học Phong trầm tư một lát, cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Nhân Tâm, Nhân Lệ, ba vẫn muốn nói cho các con biết. Ba biết các con vẫn không thích Y Y, là vì mẹ của nó. Ở trong mắt các con, ba và mẹ là bị bà ấy chia rẻ. Cho nên các con hận nó, có đúng hay không?"

Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ gật gật đầu.

Đúng vậy, khi đó bọn họ còn nhỏ. Chỉ thấy mẹ thường xuyên khóc trong đêm khuya.

Chỉ biết là ba bị một dì xinh đẹp mê hoặc.

Vì vậy bọn họ đều ghét dì kia, thì ra là mẹ của Ngũ Y Y.

Ngũ Học Phong nói tiếp: "Nhưng đối với Ngũ Y Y, ba lại là đầu sỏ vứt bỏ mẹ con nó! Chuyện này, từ đầu đến cuối đều là lỗi của ba! đều tại ba!"

"Ba...... người đừng nói như vậy!"

Mắt của Ngũ Nhân Tâm cũng bắt đầu đỏ ửng.

Ngũ Nhân Lệ là người đã khóc trước rồi.

Tuy tiểu thư nhà họ Ngũ các cô được cưng chiều như vậy. Cũng trải qua thời thơ ấu khiến lòng người chua xót như vậy.

"Vì vậy ba hy vọng các con có thể tha thứ cho ba, tất nhiên, hy vọng nhất là các con có thể chấp nhận Y Y! Nó thật sự rất đáng thương!"

Cuối cùng Ngũ Học Phong cũng nói ra những lời chôn giấu tận đáy lòng đã nhiều năm qua.

Có lẽ tất cả đều bị lay động từ việc Ngũ Y Y bị mất trí.

"Ba, ba đừng lo. Chị cả không ở bên cạnh chúng con, dì Mai cũng chẳng biết đi đâu. Trong nhà không thể tiếp tục như vậy nữa."

Ngũ Nhân Tâm đưa tay nắm chặt tay Ngũ Học Phong.

"Chúng ta sẽ đối xử tốt với Y Y."

Ngũ Học Phong nghe được câu này, cuối cùng đã giải quyết xong việc cất giấu trong lòng.

"Này! Ngũ Y Y, rốt cuộc cậu đã nói gì với sự phụ của mình? Vì sao sáng nay mình chào hỏi ngài ấy mà ngài ấy lại không để ý đến mình vậy?"

Hàn Giang Đình đã đi theo Ngũ Y Y cả một buổi sáng.

Vẫn đi theo sau cô mà không ngừng cằn nhằn.

"Y Y, cậu là người điếc sao? Thế nào, trở thành sư mẫu của mình, không phải mất đi một người bạn thân là mình chứ?"

*****

Hàn Giang Đình như kéo dính kề cận Ngũ Y Y không tha.

Ngũ Y Y sao có thể cho cậu ta biết chính cô vạch tội cậu ta chứ.

Vì vậy chỉ có thể lựa chọn xem cậu ta là không khí.

Nhưng mà người này như một tên bám theo đuôi.

Ngũ Y Y học cái gì, cậu ta đều đến học cái đó.

Ngũ Y Y đi chỗ nào, cậu ta đều đi theo đến đó.

Cho dù ngũ Y Y vào phòng vệ sinh nữ, cậu ta cũng chờ đợi ở bên ngoài.

"Cậu có biết sự phụ đối với mình quan trọng biết bao không? Nếu ngài ấy không để ý đến mình thì ai sẽ dạy võ cho mình!"

Giọng nói của Hàn Giang Đình vẫn luôn quanh quẩn lỗ tai của Ngũ Y Y.

"Ôi rốt cuộc cậu có thấy phiền không, có phải cậu nhớ Thiết Sa chưởng* của bà cô tôi không?

"Này cậu! Không phải mình cười nhạo cậu, đừng tưởng rằng cậu ở cạnh sư phụ tôi có hai ngày đã dám diễu võ dương oai nha!

Hàn Giang Đình hất cằm, một bộ dạng xem ai sợ ai!

Ngũ Y Y nhìn bộ dạng này của cậu ta, không muốn để ý đến cậu ta nữa.

Vừa ta học, bụng đói của Ngũ Y Y đã thầm kêu to.

"Này, Hàn Giang Đình! Có phải cậu muốn biết vì sao Hoắc Phi Đoạt không để ý đến cậu không?"

Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Hàn Giang Đình đang cúi đầu, vẻ mặt rất cô đơn.

"Tất nhiên tất nhiên, Y Y cậu là tốt nhất, mau nói cho mình biết đi."

Vừa nghe cơ hội đến, làm sao Hàn Giang Đình có thể bỏ qua.

"Ôi, Y Y xinh đẹp nhất. Quả thực chính là tiên nữ hạ phàm, không không không, tiên nữ hạ phàm cũng đẹp không bằng cậu. Có thể làm bạn với cậu, thật là điều vinh hạnh đối với mình, mình......."

"Dừng dừng dừng! nói như thế vượt quá giới hạn rồi!"

Trong lòng của Ngũ Y Y tràn đầy khinh bỉ.

Lúc này một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, bây giờ sao lại nói chuyện dễ nghe vậy.

Ngũ Y Y thầm dán cho Hàn Giang Đình một nhãn hiệu thật bắt mắt: Gió chiều nào theo chiều đó.

"Mình nói cho cậu biết, nhưng mà......" Ngũ Y Y chỉ chỉ vào bụng mình.

"A, hiểu rồi hiểu rồi!"

Hàn Giang Đình lập tức ngầm hiểu, nhìn thấu tâm tư nhỏ của Ngũ Y Y.

Đi vào nhà hàng, Ngũ Y Y đặt mông liền ngồi xuống.

Đây chính là nhà hàng xa hoa gần trường học nhất, Ngũ Y Y làm sao bỏ qua cơ hội để Hàn Giang Đình coi tiền như rác chứ.

"Tôi muốn....... Cái này, cái này, còn có cái đó nữa. A còn có cái đó cái đó!"

Ngũ Y Y gọi một hơi hơn mười món ăn.

Tên gió chiều nào theo chiều đó, phải dạy dỗ cậu ta thật tốt mới được.

Hàn Giang Đình ngồi một bên đầu đầy vạch đen.

Trong lòng thầm nghĩ: "Không phải mất trí sao? Không phải đã nói rõ với mình là cô ấy bị mất trí sao? Vì sao còn nhớ những việc này! Ăn chết cậu! Đây không phải là Ngũ Y Y lúc ban đầu sao!

"Thế nào, nhìn mặt cậu xấu như vậy, không phải là mất hứng chứ!" Ngũ Y Y cố ý hỏi.

"Nào có nào có! Túi tiền của mình không phải bình thường! Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!"

Hàn Giang Đình lấy bóp tiền ra đặt mạnh lên bàn.

Hắc hắc, tiểu tử ngốc.

Ngũ Y Y cười thầm.

"Này, Giang Đình. Trước kia chúng ta là bạn rất thân sao?" Ngũ Y Y vừa gắp thức ăn vừa hỏi.

"Đúng vậy, không phải bản thiếu gia đã nói với cậu rồi sao. Cậu cái gì cũng tốt, nhưng ai đến gần cậu cũng đều bị tính tình xấu xa của cậu thổi bay ngàn dặm. Chỉ có tính tình bền gan vững chí của bản thiếu gia mới có thể chịu đựng được cậu."

Hàn Giang Đình này, chính là điển hình của bọn cướp.

"Duyên phận chúng ta không tốt như vậy chứ? Mình còn tưởng rằng rất tốt đó! Này, mình và chị hai, chị ba của mình có quan hệ thế nào?"

*****

"Nào có nào có, túi tiền của mình không phải bình thường! Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!"

Hàn Giang Đình lấy bóp tiền của mình ra đặt mạnh lên bàn.

Ha ha, tên ngốc này.

Ngũ Y Y cười thầm.

"Này, Giang Đình. Trước kia, chúng ta là bạn rất thân sao?"

Ngũ Y Y một bên gắp thức ăn hỏi.

"Đúng vậy, không phải bản thiếu gia đã nói với cậu rồi sao. Cậu cái gì cũng tốt, nhưng ai đến gần cậu cũng bị tính tình xấu xa của cậu thổi bay ngàn dặm. Chỉ có tính tình bền gan vững chí của bản thiếu gia mới có thể chịu đựng được cậu."

Hàn Giang Đình này, chính là điển hình của bọn cướp.

"Duyên phận của chúng ta không tốt như vậy chứ? Mình còn tưởng rằng rất tốt đó! Này, mình cùng chị hai, chị ba của mình có quan hệ như thế nào?"

Ngũ Y Y nghĩ thầm, con khỉ con, xem chị cậu làm sao cho cậu mắc câu.

"Cậu còn nói, cậu cùng hai người chị gái, thật ra đều không phải......"

"Khụ khụ, nhân viên phục vụ, món ăn này bị sao vậy, muốn làm cho tôi mặn chết sao?"

Hàn Giang Đình đang nói, đột nhiên chuyển sang đề tài khác.

Trong lòng Hàn Giang Đình đang vuốt ngực trấn an mình nói: cũng may, thiếu chút nữa đem lời sư phụ giao phó nói ra hết!

Ngũ Y Y bĩu môi, xem ra hiện giờ không vui.

Ngũ Y Y phát hiện, gần đây ở trong trường học.

Mặc kệ là bạn học hay giáo viên, giống như đều dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.

Tại sao lại nói là kỳ lạ.

Bởi vì đó là một loại vô cùng ánh mắt phức tạp, trong đó bao hàm hâm mộ, đố kỵ, ngờ vực, cùng với tiếc hận.

Trước đây ba loại này, Ngũ Y Y vừa nghĩ sẽ hiểu.

Hâm mộ ghen tỵ là dĩ nhiên, giống như Hoắc Phi Đoạt là người đàn ông không dính bụi trần gian, thế nhưng lại vì mình mà hạ thấp bản thân.

Không khỏi làm cho nhiều cô gái phải đỏ mắt lên.

Cái loại hiểu lầm này làm cho Ngũ Y Y vô cùng khó chịu.

Thế nào, Ngũ Y Y tôi không đủ tư cách theo Hoắc Phi Đoạt sao?

Mặc dù thời điểm nói ra lời này, trong lòng Ngũ Y Y cũng là rất yếu đuối.

Nhưng, dù sao cũng không thể thua khí thế của người khác được.

Cuối cùng là một loại, tiếc hận!

Ngũ Y Y vẫn không hiểu, rốt cuộc có một ngày cô cũng hiểu ra.

Đây không phải là tiếc hận chính mình bị Hoắc Phi Đoạt con sói này đoạt lấy tuổi thanh xuân thiếu nữ sao?

Không sai không sai, nhất định là như vậy.

Kể từ khi hiểu rõ được điểm này, Ngũ Y Y lại dùng ánh mắt ấy nhìn người của mình.

Trong lòng cũng sẽ bắt đầu sinh ra một loại ấm áp.

Xem ra họ cũng đều bị Hoắc Phi Đoạt vô tình vô nghĩa hời hợt làm cho hôn mê.

Chỉ là, tại sao ngay cả nam sinh cũng dùng loại ánh mắt ghen tỵ nhìn Ngũ Y Y và Hoắc Phi Đoạt.

Cô cũng không hiểu nổi.

Dù sao, cô cũng không phải là hũ nữ nên khó lý giải được.

Gần đây hình như công việc của Hoắc Phi Đoạt nhiều hơn trước, trước kia anh sẽ tự mình đến chở Ngũ Y Y tan lớp trở về.

Nhưng liên tiếp hai ngày, cũng chỉ có một người tài xế này.

Ngay cả A Trung cũng không thấy bóng dáng.

Thấy tài xế bóng lưng gầy teo, Ngũ Y Y cảm thấy trở về phải nói tốt cho những người dân lao động này.

Thế nào đem người ta nghiền ép biến thành gầy ra như vậy.

Nhà tư bản vô tình, Vampire độc ác.

Cúi đầu xem bản thân, Ngũ Y Y chậc chậc miệng.

Ai, chuyện này cũng không tiện mở miệng.

Nói đến mình cũng là người dân lao động, hơn nữa mỗi ngày buổi tối lượng công việc lớn như vậy, thế nào hiện tại ngược lại càng ngày càng mập vậy.

Nhìn tấm gương sống sờ sờ trước mắt này, Ngũ Y Y quyết định hay là chờ mình giảm cân thành công sau đó thay tiểu tài xế đáng thương mà làm việc nghĩa.

*****

"Này, tài xế, sư phụ, tài xế sư phụ......"

Ngũ Y Y vừa mở miệng mới phát hiện, mình gọi như thế nào tại sao cũng thấy không hợp.

"Ách, Ngũ tiểu thư, cô có chuyện gì cần căn dặn?"

"Này, có thể hay không đưa tôi đến công ty của Phi Đoạt?"

Ngũ Y Y thử dò xét hỏi, cô cũng này không biết là vì cái gì.

"Ừ...... Được! Tôi sẽ quay xe lại!"

Tài xế suy nghĩ một chút, ông chủ muốn phải đưa an toàn về nhà, như vậy cũng coi như là đưa đón an toàn rồi.

Không thể coi là mình thất trách được.

Ngũ Y Y đứng ở phía dưới tòa nhà đồ sộ.

Nâng cái đầu nhỏ lên, cảm thấy cổ ngửa ra muốn gãy, còn chưa thấy được đỉnh của tòa nhà.

"Đúng là kẻ có tiền, một nhà lầu mà thôi, có cần cao như vậy không?"

Ngũ Y Y vẫy tay, đi vào.

Vốn dĩ cho rằng sẽ có một người đàn ông mặc áo đen đeo kính mắt lục soát mình.

Kết quả không ngờ cả người bảo vệ gác cửa cũng không thấy.

Ngũ Y Y rất tò mò, tòa lầu này cao như vậy, nhưng an toàn hệ thống phòng vệ quá kém.

Trở về nhất định phải kiến nghị với Phi Đoạt, phải tuyển nhiều bảo vệ trị an.

Hoắc Phi Đoạt ngồi ở trên ghế, trên mặt mang theo nụ cười nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.

Một bóng dáng nhỏ hiện tại đang xuất hiện trên màn hình, Ngũ Y Y!

Ngồi trên tầng cao nhất, Ngũ Y Y xinh đẹp dưới sự hướng dẫn của thư ký đi tới cửa phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt.

"Cốc cốc cốc......"

Ngũ Y Y giơ tay nhỏ bé dùng sức gõ lên cửa mấy cái.

"Vào đi." Hoắc Phi Đoạt lên tiếng.

Ngũ Y Y không biết tại sao, tuy chỉ có một ngày không gặp anh, nghe được âm thanh của anh, thậm chí có chút khẩn trương.

Đẩy cửa ra đi vào, Ngũ Y Y bị phòng làm việc to làm hấp dẫn.

Cũng không nhìn Hoắc Phi Đoạt ở trước mặt một cái.

"Woa! Cửa sổ lớn như vậy!"

Ngũ Y Y bỏ cặp xuống lại gần cửa sổ lớn sát đất trước mặt.

"Woa, phong cảnh nơi này thật là đẹp!"

Cả người đã dính vào thủy tinh trong suốt kia rồi.

Hoắc Phi Đoạt ở một bên mặt đen lại, vốn cho là cô nhóc kia sẽ trực tiếp chạy về phía lồng ngực mình, kết quả lại là bị khối thủy tinh kia hấp dẫn.

Không được, hôm nào phải cho người đem chặn lại cửa sổ này hết, tháo bỏ thủy tinh xuống, đập bể!

Hoắc Phi Đoạt nhỏ mọn lại bắt đầu ghen.

"Woa, đây là súng thật sao?" Ngũ Y Y thấy trên tường treo một thanh súng săn.

Tấm tắc tán dương.

Hoắc Phi Đoạt nhớ lại, ngày đó dùng súng săn đánh anh không phải là cô nhóc này sao?

Hiện tại lại đưa ra một bộ dáng như chưa từng nhìn qua nó.

"Ôi! Trời ơi. Con hươu này sẽ không phải cũng là thật chứ."

Đảo mắt cô lại chạy tới trước mặt mẫu vật con hươu Châu Phi.

Trong lòng Hoắc Phi Đoạt quyết định nhất định phải đem con hươu chết kia đem vứt đi.

"Ngũ Y Y?"

Hoắc Phi Đoạt dùng giọng điệu bất mãn để thu hút Ngũ Y Y đang đi thăm quan phòng làm việc này.

Hoắc Phi Đoạt quả thật đau lòng đến cực điểm, vốn dĩ có người báo cáo rằng cô tới.

Mình vui mừng có chút khoa tay múa chân.

Kết quả cô nhóc này căn bản không để mình vào trong mắt.

"Ngũ Y Y!"

Hoắc Phi Đoạt gọi lần nữa, lúc này mới đem Ngũ Y Y trở về thực tại.

"A, Phi Đoạt!"

Ngũ Y Y xoay người thấy Hoắc Phi Đoạt mặt đen lại, mới ý thức tới mình giống như chọc giận vị này rồi.

Vội vàng cười làm lành.

"Hi hi, hi hi......"

Hoắc Phi Đoạt cũng không để mình chịu thiệt, chỉ nói một câu: "Tới đây!"

Rõ ràng chính là giọng ra lệnh, Ngũ Y Y thật sự không dám không nghe theo.

Làm sao biết được vừa mới đứng bên người Hoắc Phi Đoạt, liền bị anh một phát bắt được, kéo đến ngồi lên trên đùi của anh.

*****

Làm sao biết được vừa mới đứng bên người Hoắc Phi Đoạt, liền bị anh một phát bắt được, kéo đến ngồi lên trên đùi của anh.

Mặc dù trước kia Ngũ Y Y không phải là chưa từng ngồi lên chân anh.

Nhưng dù sao trước kia là ở phòng ngủ.

Nhưng hiện tại đang ở trong phòng làm việc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực của anh.

Ngũ Y Y khẩn trương hít thở không thông.

Hiện tại Ngũ Y Y mới phát hiện, hôm nay hiếm khi thấy Hoắc Phi Đoạt mặc áo sơ mi trắng quần tây đen.

Vài sợi rũ xuống cái trán.

Góc cạnh gương mặt rõ ràng, cộng them song mũi thẳng cao cùng hai mắt có hồn.

Hôm nay Hoắc Phi Đoạt quả thực là sát thủ văn phòng.

Quá đẹp trai rồi, Ngũ Y Y không nhịn được mà ở trong lòng gào thét.

Đột nhiên nhìn đến xương quai xanh của anh, Ngũ Y Y không nhịn được thân thể căng thẳng, thật hấp dẫn!

Hoắc Phi Đoạt cúi đầu nhìn cô nhóc đang quan sát trên người mình.

Lúc này mới coi như trong lòng cân bằng một chút.

Bằng không tuyệt đối sẽ không tha cho cô.

"Thế nào, nhìn đến ngây người như vậy?"

Hoắc Phi Đoạt thấy Ngũ Y Y vẫn mím môi không nói lời nào, cố ý đùa cô một chút.

"Có, nào có?" Ngũ Y Y đột nhiên bị hỏi như vậy, cực kỳ xấu hổ.

"Hả? Chưa? Nói như vậy là anh vẫn chưa đủ hấp dẫn sao?"

Hoắc Phi Đoạt cố ý hơi nhíu mày.

"Không, không phải. Đủ rồi!"

Ngũ Y Y quả nhiên là rút lui.

Bàn tay Hoắc Phi Đoạt đã bắt đầu Không an phận ở trên người Ngũ Y Y di động.

"Phi, Phi Đoạt! Em muốn cùng anh nói chuyện."

Ngũ Y Y ý thức được tình hình không ổn.

"Chuyện gì?"

Hoắc Phi Đoạt ngoài miệng trả lời, nhưng tay vẫn không ngừng.

Tiếp tục vuốt ve lên cơ thể nhỏ nhắn.

"Này, cái đó, em vừa bước vào mới phát hiện. Các anh, công ty của các anh như thế nào ngay cả bảo vệ trị an cũng không có! Như vậy nếu như người xấu tới thì làm thế nào!"

Một tay của Ngũ Y Y chặn lại bàn tay không an phận, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói.

Hoắc Phi Đoạt không trả lời cô, ở trong lòng đang vui mừng.

Cô nhóc này thật là kỳ quái, thế nào lại liên quan đến an toàn của công ty.

Nếu như người xấu tới làm thế nào?

Cô chẳng lẽ không biết, chính mình mới là người xấu lớn nhất sao?

Nghĩ như vậy, lại càng phát hiện cô nhóc này càng đáng yêu.

Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, đem sự chú ý của Ngũ Y Y vẫn còn ở trên tay mình chống đỡ.

Không chút lưu tình hôn.

Đã rất lâu rồi không có hôn môi như thế này.

Hoắc Phi Đoạt thậm chí có chút nhớ, lúc mới bắt đầu, yêu thích dáng vẻ của cô bé ngốc lúc mình cưỡng hôn.

Rốt cuộc là vào thời điểm nào, mình mở mới luân hãm vào trong sự dịu dàng của cô.

Hoắc Phi Đoạt nhớ, hình như là lúc cô kiêu ngạo nói muốn bán lần đầu tiên của mình.

Liền bị một chút sự kiêu ngạo này, rồi lại bị cô nhóc mềm yếu này bắt sống.

"Y Y......"

Giọng nói trầm thấp của Hoắc Phi Đoạt chui vào trong lỗ tai của Ngũ Y Y.

Xong rồi, người này không phải là muốn.

Ngũ Y Y đang chuẩn bị thừa dịp anh còn chưa có bất kỳ phản ứng gì liền chạy đi.

Nhưng, nếu để cho cô chạy trốn được, Hoắc Phi Đoạt cũng không gọi Hoắc Phi Đoạt.

"Phi Đoạt, nơi này là phòng làm việc."

Ngũ Y Y khẽ đẩy đầu Hoắc Phi Đoạt đang vùi trong ngực cô.

Nhưng mình bây giờ đang ngồi ở trên người ta, làm sao có thể chạy trốn đây.

"Phòng làm việc? Thế nhưng bên trong là phòng làm việc của anh."

Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa cầm lên một hộp giống như điều khiển ti vi, hướng về phía cửa chỉ xuống.

Liền nghe cạch một tiếng, cửa hình như là bị khóa lại.

Ngũ Y Y hiện tại khóc không ra nước mắt.

Mình hôm nay quả thật chính là dê vào miệng cọp, còn là tự mình đưa tới.

Sau đó Hoắc Phi Đoạt chỉ vào cửa sổ lớn sát đất.

*****

Nhưng Ngũ Y Y không phát hiện cửa sổ kia có gì thay đổi, nhưng ánh sáng trong phòng đột nhiên tối xuống.

Ngay sau đó là ánh đèn mờ nhạt sáng lên.

Ngũ Y Y nhất thời cảm giác mình giống như người thổ dân từ thời xa xưa.

Loại này công nghệ cao này cô chỉ thấy ở trong phim.

Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y đặt lên bàn làm việc to.

Bắt đầu say sưa hôn nàng.

"Ừ...... Ưmh......"

Ngũ Y Y thật vất vả tránh thoát môi Hoắc Phi Đoạt, gấp gáp nói.

"Phi, Phi Đoạt, có người từ ngoài cửa sổ nhìn thấy được thì làm thế nào."

Lúc này hai gò má Ngũ Y Y ửng hồng, mắt cũng rất giống ngấn lệ, nước mắt lưng tròng.

Hoắc Phi Đoạt thật vất vả đè nén xuống dục vọng đang bành trướng lên.

Vốn là muốn hôn cô, sẽ đưa cô trở về.

Nhưng bây giờ cô lại nói có người thấy nên làm cái gì.

Nhận cái hôn cũng sợ bị nhìn đến sao?

Còn phải che đậy?

Thật là một tiểu yêu tinh.

"Cửa sổ hiện tại chỉ có thể nhìn bên ngoài, nhưng không thể nhìn thấy bên trong. Như thế nào, yên tâm?"

Ngũ Y Y tò mò nhìn chằm chằm cửa sổ lớn.

Bộ dáng kia, khiến Hoắc Phi Đoạt trong nháy mắt muốn sụp đổ.

"A! Phi Đoạt!"

Quần áo trên người Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt trực tiếp xé rách.

Cứ như vậy hai đỉnh núi căng tròn nhảy vào trong tầm mắt Hoắc Phi Đoạt.

Lúc này Ngũ Y Y ngồi ở trên bàn làm việc, mà Hoắc Phi Đoạt đứng ở bên cạnh bàn, đối với cô giở trò.

Hoắc Phi Đoạt một đường từ môi của cô hôn đến cổ của cô, tiếp theo là xương quai xanh tinh xảo.

Sau đó là đỉnh núi mềm mại.

Áo ngực của Ngũ Y Y đã bị cởi ra.

Hoắc Phi Đoạt ngậm tiểu anh đào.

Cơ thể Ngũ Y Y nhịn không được run rẩy.

"Thế nào, như vậy đã không chịu nổi?"

Hoắc Phi Đoạt cố ý làm chuyện xấu, khẽ cắn một cái tiểu anh đào đã sớm đỏ thẫm.

"A......"

Ngũ Y Y kêu nhỏ một tiếng.

Hoắc Phi Đoạt kéo khóa quần jean Ngũ Y Y xuống cởi ra.

Vừa dùng chút lực, quần jean bó sát người đã bị gạt ra.

Thân thể trần truồng của Ngũ Y Y chỉ mặc một cái quần lót nhỏ ở dưới ngồi nghiêng ở trên bàn.

Tình cảnh hết sức nóng bỏng.

Hoắc Phi Đoạt cảm giác phân thân giống như sắp nổ tung, nhịn khổ cực kỳ.

Một bên gạt quần lót nhỏ của cô.

Ngũ Y Y đáng thương hết che nơi này tới nơi kia.

Làm sao để che được.

Bộ dáng kia chọc cho Hoắc Phi Đoạt nhịn không được nữa.

Giơ lên hai chân của cô, lấy dục vọng của mình ra, không có dấu hiệu nào liền tiến vào cơ thể của cô.

"A!"

Ngũ Y Y hét lên một tiếng, cổ nhỏ của ngửa ra sau.

Đột nhiên bị cảm giác căng đầy làm cho không biết làm sao.

Hoắc Phi Đoạt đầu tiên là từ từ đi tới, rồi chầm chậm rút ra.

Ngũ Y Y bị anh làm cho nhột khó nhịn.

Vừa xấu hổ muốn anh nhanh lên một chút, nhưng kìm nén lại.

Lông mày hơi nhăn lại cúi đầu rên rỉ.

Đột nhiên, Hoắc Phi Đoạt bắt đầu gia tăng tốc độ.

Ngũ Y Y hình như rốt cuộc cũng thỏa mãn.

Trong lỗ mũi tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn.

Đến cuối cùng không để ý hình tượng lớn tiếng kêu lên.

"A! A...... Ừ...... A......"

Đây đối với Hoắc Phi Đoạt chính là một liều thuốc tốt nhất.

Ngũ Y Y thậm chí có thể cảm thấy này vật to lớn ở trong mình hoạt động giống như to ra mấy phân.

Hoắc Phi Đoạt đâm vào mấy cái, đem Ngũ Y Y từ trên bàn làm việc ôm xuống.

Để cho cô cơ thể trần truồng đứng trước cửa sổ lớn sát đất.

Mặc dù biết bên ngoài không thấy được cảnh tượng bên trong.

Thế nhưng bộ dạng không mảnh vải che thân đứng ở phía trước cửa sổ, làm cho Ngũ Y Y xấu hổ không chịu được.

Nhưng không để cô có chút cơ hội để thở.

*****

Nhưng không để cho cô có cơ hội để thở.

Hoắc Phi Đoạt đã từ phía sau cô tiến vào.

Ngũ Y Y bị đè ở trên thủy tinh.

Phong nhũ bị chen chúc tại trên thủy tinh, thủy tinh lạnh lẽo làm cho cô có cảm giác nhạy cảm hơn.

Đôi nhũ vốn đứng thẳng nay càng cứng rắn hơn.

Sau lưng bị vật khổng lồ hạ xuống đánh thẳng vào mình.

Ngũ Y Y cảm giác một luồng nhiệt từ đùi thổi quét toàn thân.

Hoắc Phi Đoạt thở gấp ngay tại bên tai.

Ngũ Y Y cảm thấy trước nay chưa có cảm giác kích thích này.

Sau lưng Hoắc Phi Đoạt hình như cũng hưởng thụ.

Hai tay chống thủy tinh, nhanh chóng rút ra cắm vào.

Nhìn người trước mắt thở gấp không ngừng, anh chỉ nghĩ nhanh hơn nữa.

"A, a a!"

Ngũ Y Y giống như đã leo lên ngọn núi cao nhất, Hoắc Phi Đoạt cảm giác lối đi nhỏ hẹp giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn hút mình vào.

Một luồng nhiệt lên đến đỉnh.

Hoắc Phi Đoạt bị một nhát này kích thích, cũng tăng nhanh tốc độ chạy nước rút.

Rốt cuộc sau khi ra sức chạy nước rút, Hoắc Phi Đoạt đem lấy mầm móng của chính mình bắn vào trong cơ thể Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y lúc này đã không còn hơi sức, áp sát vào thủy tinh lạnh lẽo, thân thể không ngừng run rẩy.

Hoắc Phi Đoạt từ phía sau ôm lấy cô, hai người còn kết hợp chặt chẽ với nhau.

Hai người bọn họ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hưởng thụ nhiệt độ lẫn nhau.

Tiêu Lạc nhìn cô gái trước mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Cô tại sao nhất định phải đi theo tôi?"

Tiêu Lạc lạnh lùng đặt câu hỏi.

"Tôi đã sớm nói qua, anh là người đàn ông đầu tiên đánh bại tôi, tôi phải đi cùng với anh."

Cô gái kia, không, chính xác mà nói, phải là một nữ sinh.

Giống như mới 18 tuổi.

Tóc thật dài, đen như mực.

Gương mặt mặc dù không không trắng lắm, nhưng màu sắc lại vô cùng khỏe mạnh.

Khéo léo sóng mũi đứng thẳng.

Lông mày rậm giống như con trai, nhưng hợp với mắt lấp lánh.

Khác nhau có một lần ý vị.

Vóc người cũng là nhất đẳng tốt, thon dài cao lớn.

Một đôi chân, càng thêm có lực.

Dù sao nói tóm lại, này có thể nói là phong cách của mỹ nữ.

Quan trọng nhất là, cô ấy là một cao thủ võ thuật.

"Tôi đã nói qua, trên đời này, có thể có rấtt nhiều người đàn ông đánh cô mà. Mà tôi, chẳng qua là ngẫu nhiên người đầu tiên đánh trước."

Tiêu Lạc đối với lời của cô... , cảm thấy vô cùng thái quá.

Hiện tại cũng không phải là ở quay kịch trên TV, hai người bọn họ cũng đều không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp.

Tại sao cứ nhất định phải lập lời thề là người đàn ông đầu tiên đánh bại mình?

"Tôi mặc kệ, tóm lại, anh chính là người đàn ông kia. Cho nên, tôi nhất định muốn cùng anh ở chung một chỗ. Coi như anh không cần tôi... tôi tuyệt đối cũng không sẽ rời đi."

Cô bé kia hình như vô cùng quật cường, lời nói của Tiêu Lạc, cô căn bản không nghe lọt.

"Cô bây giờ rốt cuộc đang nói cái gì? Tôi không phải là cái người tốt gì, không đáng giá như cô vậy, hơn nữa, trong lòng của tôi đã có người khác."

Giọng nói Tiêu Lạc lạnh như băng vang lên trong căn phòng nhỏ.

Cô gái hình như nghe đến một câu cuối cùng thì thân thể có nhỏ nhẹ lay động.

Nhưng nàng lập tức liền khắc chế.

Mắt to lấp lánh giống như có chút ửng hồng.

Thế nào, không chấp nhận mình là bởi vì trong lòng đã có người sao?

"Vậy anh lúc ấy tại sao không giết tôi?"

Cô gái nhỏ hỏi.

"Tôi hiện tại rất hối hận lúc ấy lại không làm như vậy, tóm lại, thương dưỡng cho tốt, sau đó liền rời khỏi nơi này."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)