Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 56

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 56
Tình yêu nở hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô ta không tin vào ánh mắt của mình!

Không thể nào! Anh Phi Đoạt sao có thể dây dưa cùng Ngũ Y Y chứ? Nhất định là cô ta nhìn nhầm rồi! Phúc Hi kêu lên rồi trốn tránh xoay người, không muốn nhìn lại.

Hoắc Phi Đoạt xoay người lại, dựa vào thành giường nhìn Phúc Hi đang run lẩy bẩy, lạnh lùng nói: "A, em đến rồi sao, Phúc Hi."

"Em không nhìn thấy gì hết! Em không nhìn thấy gì hết!" Phúc Hi kêu lên thất thanh, ra sức lắc đầu!

"Thấy thì cũng rất bình thường, Y Y đã sớm là người của anh rồi, chẳng lẽ em không biết chuyện này ư?" Hoắc Phi Đoạt thương yêu vuốt ve mái tóc của Ngũ Y Y.

Phúc Hi chợt xoay người, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, "Tại sao lại như vậy? Anh Phi Đoạt, tại sao anh lại làm thế? Chẳng lẽ anh nhất định phải khiến lòng em tan nát mới được sao? Anh cố ý gọi em qua chính là vì muốn kích thích em phải không? Anh à, anh có biết anh đối xử với em như vậy là rất tàn nhẫn không?" Nước mắt cô ta lăn xuống như mưa.

Ngũ Y Y vẫn đang ngủ như heo, dù sao cũng mệt muốn chết.

Hoắc Phi Đoạt cười nhạt, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, "Tàn nhẫn sao? Anh không thấy. Anh chỉ thấy người tàn nhẫn là em thôi."

"Cái gì? Em tàn nhẫn? Em đối với anh thế nào, chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao? Phúc Hi em từ nhỏ đã yêu anh Phi Đoạt rồi, yêu anh, em bỏ qua rất nhiều thứ mình thích, từ nhỏ em đã coi anh là nhất, chỉ cần là chuyện anh không vui, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ! Anh đối xử với người yêu anh như vậy mới gọi là tàn nhẫn!"

"Anh không yêu em nên tất cả cố gắng của em đều không hiệu quả." Hoắc Phi Đoạt chau mày, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn, "Không phải em nói mình mang thai con của anh sao? Thật à?"

Rầm!

Thân thể Phúc Hi run lên, cô ta trợn to mắt, sợ hãi lui về phía sau."Em... Em không có......"

"Không? Không phải em chạy đến trước mặt Y Y làm bộ nói rằng em mang thai con của anh sao? Cô bé này còn tưởng thật, giận dỗi muốn chia tay với anh đấy. Phúc Hi, em một thân một mình sao có thể mang thai con của anh? Em sao có thể hoàn thành chuyện khó khăn vậy được?"

Phúc Hi sợ hãi lui lại, cơ thể không ngừng run lên. Anh Phi Đoạt lúc này thật kinh khủng!

"Em... Em chưa từng nói vậy... Không phải em...".

Hoắc Phi Đoạt cười lạnh, châm thuốc lá, nhẹ nhàng hít một hơi, "Còn nhớ những lời anh nói không? Nếu em còn dám nơi hươu nói vượn trước mặt Ngũ Y Y, anh sẽ làm gì?"

"A! Anh Phi Đoạt, đừng, không phải em! Em đảm bảo là em chưa từng nói như thế! Không phải em!" Phúc Hi sợ hãi đến hoảng hốt.

Hoắc Phi Đoạt thâm trầm nâng mắt nhìn cô ta: "Anh sẽ để em lập gia đình ngay lập tức, để em cút ra khỏi Trung Quốc!"

"A! Em không muốn! Em không muốn lập gia đình! Em xin anh, anh Phi Đoạt, đừng để em lập gia đình, em không muốn!"

"Anh trước giờ đều nói được làm được."

"Khụ khụ khụ......" Người nào đó đang ngủ thì bị sặc khói, thân thể trắng như tuyết lăn lộn mấy cái, cánh tay nhỏ mềm mại vươn ra, xoa xoa chóp mũi.

*****

Sau đó cánh tay liền để lên bụng Hoắc Phi Đoạt, gãi gãi, thầm thì: "Sặc chết người ta rồi, đừng hút thuốc." Âm thanh ướt át mà mềm mại, đơn giản chỉ là tài nghệ nói mớ.

"Được, bé yêu, nghe lời em. Anh xin lỗi." Hoắc Phi Đoạt vừa dùng giọng nói ngọt ngào chết người không đền mạng nói, vừa vỗ nhẹ lên mặt Ngũ Y Y, quả quyết dập thuốc.

Phúc Hi nhìn một màn này, cắn môi, nước mắt không nhịn được chảy ra. Tại sao anh Phi Đoạt lại đối xử tốt với Ngũ Y Y thế? Tại sao anh lại dịu dàng với con nhỏ bất thường kia!

Cô ta chung đụng với anh nhiều năm, cô ta rất si tình với anh nhưng anh chưa hề dịu dàng với cô ta như vậy.

Thậm chí cô ta còn cho rằng anh bị bệnh về mặt nào đó! Một ý nghĩ thật buồn cười, không phải anh Phi Đoạt không được, mà anh chỉ không có hứng thú thôi!

Nhận thức này khiến lòng cô ta đau nhói!

Mình quyến rũ thế nào cũng không thể khiến anh Phi Đoạt động lòng, vậy mà Ngũ Y Y...... Lại có thể khiến anh Phi Đoạt mê muội như thế! Tại sao?

Phúc Hi cắn răng nặn đi ra mấy chữ, "Anh rất thích cô ta?"

"Đương nhiên. Mắt cô mù à? Tôi yêu Y Y, đây là chuyện không thể nghi ngờ."

"Cô ta có gì đáng để anh yêu? Xuất thân cô ta thấp hèn như vậy...... Cô ta......"

"Không được nói cô ấy như vậy! Xuất thân của cô ấy chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy hết, tôi yêu cô ấy. Tôi có thể cho cô ấy cuộc sống sung túc, địa vị cao quý, khiến người ta phải hâm mộ. Phúc Hi, tôi chỉ muốn nói cô biết, tôi yêu Y Y, tôi chỉ muốn ở cùng cô ấy, những phụ nữ khác tôi đều không để vào mắt, kể cả cô. Cho nên, cô đừng làm những chuyện không có ý nghĩa kia nữa, nó sẽ chỉ làm tôi càng ghét cô hơn thôi. Tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô đi xem mắt, sớm tìm chồng cho cô, gả cô đi."

Phúc Hi lặng lẽ rơi lệ, nhẹ nhàng cắn răng: "Được! Gả em đi thì anh có thể sống tốt đúng không? Em nói cho anh biết, dù em có chết cũng không lập gia đình. Trừ anh ra, em sẽ không gả cho bất cứ ai!" Gào xong rồi, Phúc Hi khóc chạy ra ngoài.

"Shit! Con bé bốc đồng này!" Hoắc Phi Đoạt mắng một tiếng, lập tức gọi điện thoại, "A Trung! Không được để Phúc Hi đi mất, giữ cô ấy lại phòng khách!"

"À? Lão đại, ngộ nhỡ cô Phúc Hi không nghe, cứ muốn đi thì sao?"

Hoắc Phi Đoạt cắn răng, "Vậy thì dùng sức mạnh! Một con bé cũng không đối phó được thì cậu đừng lăn lộn trong bang phái nữa! Đồ vô dụng!"

"Dạ! Em hiểu rồi, lão đại!" A Trung cúp điện, thấy Phúc Hi chạy từ trên lầu chạy xuống, dằn lòng bước đến, giữ hai tay cô: "Cô Phúc Hi, lão đại của chúng tôi có lệnh, không cho phép cô rời đi! Mong cô ở lại phòng khách chờ một chút."

"Ai dám cản tôi? Tôi không thèm ngây ngô ở chỗ này đâu. Tôi muốn đi! Anh tránh ra cho tôi!" Phúc Hi ánh mắt đẫm lệ, ngón tay chỉ tầm A Trung.

A Trung thở dài, "Không được, đây là lệnh của Hoắc lão đại."

"Anh dám cản tôi? Thạch Ưng, bắt A Trung lại cho tôi!"

Thạch Ưng móc súng đi tới, gương mặt ác độc. Súng đặt sau đầu A Trung, Thạch Ưng nói với Phúc Hi, "Tiểu thư, đi mau!"

*****

A Trung cười lạnh: "Còn muốn chạy? Vậy anh nổ súng đi, Thạch Ưng, chúng ta nhìn xem, là anh nổ súng nhanh, hay những người này nổ súng nhanh."

Thạch Ưng quay đầu, thấy hơn mười tên đàn em đều giơ súng nhắm ngay anh ta.

Phúc Hi tức giận đến run người, hét to: "Các người làm phản hết rồi! Ngay cả tôi cũng dám ngăn cản! Ba tôi đã biết, sẽ bâm các người thành vạn đoạn."

A Trung xoay người, thu súng của Thạch Ưng rồi lạnh lùng nói: "Chúng tôi không ngăn cản cô bây giờ chúng tôi sẽ bị Hoắc lão đại băm thành vạn đoạn. Tiểu thư Phúc Hi, xin đừng đi, xin hãy ngoan ngoãn ngồi ở bên kia chờ tin xấu đi. Lão đại chúng tôi tức giận cũng không tốt đâu, tôi nghĩ, về điểm này, cô rõ ràng hơn so với tôi."

Phúc Hi nhìn Thạch Ưng, Thạch Ưng bất đắc dĩ gục đầu sớm.

Phúc Hi lau nước mắt, tức giận ngồi trên ghế sô pha.

Phúc Hi giống như bị nhốt trong biệt thự Vọng Hải.

Cô nhìn cảnh vật bên ngoài, nhịn không được trong lòng thở dài.

Thì ra chỗ tốt đẹp này, là chuẩn bị cho Ngũ Y Y!

Cô bắt đầu ngơ ngẩn, lại vẫn lấy tâm trang vui vẻ mà thưởng thức cảnh đẹp ở đây.

Thì ra.... tất cả nơi này đều không thuộc về cô!

Ngũ Y Y ngủ một giấc đến mấy giờ sau mới tỉnh.

Lúc cô tỉnh lại, cảm giác trước ngực có gì đè ép.

Là một tảng đá lớn đè lên sao?

Vì sao cảm thấy rất khó thở?

Ngũ Y Y mở to mắt, nhìn chung quanh một chút, lập tức giận dễ sợ!

A! Trách không được cô cảm thấy ngực khó chịu, thì ra là Hoắc Phi Đoạt kia luôn đùa giỡn tiểu mật đào của cô!

Nhào nặn như vậy, sờ soạn như vậy.

"Đùa rất vui có đúng không?"

Ngũ Y Y âm trầm hỏi.

"Hả?" Hoắc Phi Đoạt đang xem văn kiện trên di động thì ngạc nhiên, để điện thoại di động xuống, cúi đầu nhìn Ngũ Y Y, "a.... em tỉnh rồi à?"

Ngũ Y Y phồng má, dùng ngón tay chọc chọc vào lồng ngực cường tráng to lớn của Hoắc Phi Đoạt, "Tôi hỏi anh, có phải anh cảm thấy bộ dạng này chơi rất tốt đúng không?"

Hoắc Phi Đoạt cười híp mắt: "Chơi không tốt."

"Chơi không tốt vậy anh vuốt ve người tôi làm gì? Anh có biết người ta rất không thoải mái không? Tôi ngủ một đã bị anh bắt nạt! Vì sao tôi lại xui xẻo như vậy? Tôi sắp nghẹt thở chết rồi! Hất cái móng chó của anh ra."

Hoắc Phi Đoạt ngắm nhìn ngực hồng hào của Ngũ Y Y, chép miệng nói: "Tuy rằng nói đùa không vui, nhưng mà rất có cảm xúc."

"Cút ngay! Đại sắc lang!" Ngũ Y Y lật người hét to.

Thật ra âm thanh rất xấu hổ.

Hu Hu, thế nào vừa mở mắt ra đã thấy cô và Hoắc Phi Đoạt đang trong trạng thái lõa lồ rồi.

Hu Hu, quá mất mặt a!

Tay Hoắc Phi Đoạt chui vào trong chăn ôm lấy eo cô, lại chụp lên vùng phấn nộn, môi áp vào vành tai cô, môi nhẹ nhàng hôn lên vành tai, khàn giọng nỉ non: "Vừa sờ chỗ này của em... Tôi liền có một suy nghĩ...."

Ôi! Mỗ nha đầu sợ tới mức mở to hai mắt!

Anh nói cái gì?

Lại có suy nghĩ gì?

"Anh, anh là ngựa đực sao? Ngoại trừ việc này ra không có suy nghĩ gì khác đúng không? Qúa tệ! Hiện tại bên dưới của tôi còn đau nè! Không được! Tôi không thể chết được!"

Ha ha ha.... Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cười, tiếng cười có từ tính, làm cho người ta say mê.

"Vật nhỏ, là em hiểu sai rồi. Tôi có muốn nói sẽ yêu em nữa sao? Em thật háo sắc. Ý tôi nói là, có phải em đã tăng cân rồi không?"

"A!"

Ngũ Y Y cảm thấy rất mất mặt, trong lòng còn đầy căm phẫn.

*****

"Hơi tăng cân? Chẳng lẽ anh cảm thấy chỗ này của tôi nhỏ sao? Anh chán ghét tôi không đủ lớn? Hừ! Trứng thúi, chê tôi nhỏ, vậy anh đi tìm cái lớn đi! Đàn ông không có gì là tốt! Kém cỏi!"

Hoắc Phi Đoạt nằm cằm nhỏ của Ngũ Y Y, thổi hơi nóng đến gần, hạ xuống nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay to xoa nắn quả đào nhỏ của Ngũ Y Y: "Nha đầu, tôi không chê em nhỏ... Là tôi hy vọng em lớn một chút, bộ dạng này của em mới có đủ sữa cho con uống."

"Lại nói khoác lác rồi! Mới không cần! Từ từ đã... Anh vừa mới nói cái gì? Em bé?"

Ngũ Y Y đẩy gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt ra một chút, vụng trộm ngửi hương thơm nhàn nhạt phát ra từ người Hoắc Phi Đoạt.

"Chúng ta ít nhất phải sinh hai đứa bé, con trai và con gái, trách nhiệm trên người em vẫn rất gian khổ." Hoắc Phi Đoạt làm như thật nhe răng cười.

Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen, trực tiếp hôn mê.

"Em bé? Ngay từ đầu tôi không nghĩ đến chuyện sinh con, còn nữa, anh đừng có da mặt dày như vậy, ai nói muốn gả cho anh hả? Chảnh chọe muốn chết!"

Thật ra trong lòng cô rất ngượng ngùng.

Cô chụp lấy bàn tay Hoắc Phi Đoạt: "Này, sao anh lại không tự giác như vậy, đã nói với anh rồi, vì sao còn sờ người ta?"

"Tốt lắm, cho em sờ tôi lại, xem như huề nhau."

Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa, lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y đặt vào vật cứng rắn của anh.

"A a.... . Tôi không sờ! Anh thật là xấu!"

"Nơi này của tôi đã sớm thuộc về em, em còn xấu hổ cái gì?"

Ngũ Y Y cầm trong tay bảo bối của tên kia, cả người xoắn lại.

"Tôi đói bụng."

"Đúng, người vận động mạnh như vậy thì rất dễ dàng đói bụng. Gì? Tôi vận động còn nhiều hơn so với em, hẳn là tôi càng đói mới đúng. Đúng hay không bà xã?"

"Ngụy biện xằng bậy! Không đúng! Gì? Anh gọi ai là bà xã?"

"Cả người Hoắc Phi Đoạt tôi đều thuộc về Ngũ Y Y em, em nói xem tôi gọi ai là bà xã?"

"Ba hoa! Tôi không cần làm bà xã của anh!" Ngũ Y Y xấu hổ đỏ mặt, lại nói rất ngọt ngào.

Hoắc Phi Đoạt cõng Ngũ Y Y trên lưng: "Đi thôi, đi ăn cơm đi bà xã!"

"Ai da, đã nói đừng gọi tôi là bà xã mà, nghe rất kỳ cục!"

"Bà xã vất vả như vậy, tôi cõng em xuống lầu!"

Được một người đàn ông cường tráng cõng trên lưng, quả thật rất thích.

Ha ha ha.... Giờ phút này Ngũ Y Y cảm thấy rất thỏa mãn.

Hai người vừa cười vừa nói đi xuống dưới lầu, Ngũ Y Y nằm trên lưng Hoắc Phi Đoạt, còn vuốt ve bả vai Ngũ Y Y.

"Ai da, anh đừng gãi mông tôi, rất ngứa, ha ha ha..."

Ngũ Y Y liếc mắt nhìn lướt qua phòng khách, lập tức sợ ngây người.

"Này, này, thả, thả tôi xuống, có người, dưới lầu có người kìa!"

Ngũ Y Y dùng sức lắc lắc thân mình, hy vọng Hoắc Phi Đoạt có thể thả cô xuống.

Mẹ ơi, cô không muốn sống, cô thế nhưng còn liếc mắt đưa tình với Hoắc Phi Đoạt, còn bị Âu Dương Phúc Hi nhìn thấy!

Hoắc Phi Đoạt không thả cô xuống, vẫn bước xuống lầu, trong ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn đến Phúc Hi: "Tôi cõng bà xã trên lưng thì thế nào? Ai dám nói tôi nghe một chút?"

"Ai da, anh mau thả tôi xuống! Đừng cõng tôi nữa! Tôi muốn xuống dưới! Người, người ta nhìn thấy tất cả rồi."

Ngũ Y Y ở trên lưng Hoắc Phi Đoạt uốn éo vặn vẹo, gương mặt đỏ bừng.

Cô cũng không phải là một người giỏi việc về ân ái với người yêu trước mặt người khác.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)