Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 55

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 55
Lần Đầu Tiên Cho Anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Đáng chết! Tên tiểu tử cậu định đụng chết tôi à!"

Ngũ Y Y đầu bị đụng vào kính chắn gió, mặt mày bị vặn vẹo biến dạng, giống cái bánh mì lớn.

Chỉ biết tên tiểu tử Hàn Giang Đình này làm việc không đáng tin....

Không thể tưởng tượng được không đáng tin đến mức này.

"Y Y! Đừng gào thét nữa! Cậu mau nhìn phía trước đi, phía trước, trước cổng trường học đó!"

Đầu óc Hàn Giang Đình đều ong ong, bởi vì kích động mà giọng nói lớn đến dọa người, lỗ tai Ngũ Y Y bị cậu ta làm cho chấn động ong ong cả lên.

Ngũ Y Y trợn tròn mắt, liếc nhìn phía trước.

Ách.... Ngũ Y Y bỗng chốc ngây dại.

Bình thường trước cổng trường rất ít người ra vào, hiện tại bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, hai hàng vệ sĩ mặc áo đen đứng đầy cổng trường.

Chặn đường trước cổng trường.

Phía trước là một chiếc xe xa hoa.

Biển số xe này, thân xe bóng loáng, Ngũ Y Y nhìn một cái có thể biết là ai.

Ngoại trừ Hoắc Phi Đoạt lái loại xe xa hoa này thì còn có thể là ai?

Ngũ Y Y nhìn trước mắt đều trợn mắt há hốc mồm.

"Đúng, đúng là Hoắc lão đại nhà cậu không?"

Hàn Giang Đình dụi dụi mắt.

"Ai, nhà ai a! Anh ta không phải là vật sở hữu của mình, chạy nhanh chút, Hàn Giang Đình chết tiệt kia, cậu còn thất thần làm cái gì, nhanh chóng quay đầu chạy đi."

"Chạy, không phải chúng ta đi học sao?"

"Còn học cái rắm gì, trước tiên chạy thoát rồi hãy nói!"

"A, nha, tuân lệnh!"

Hàn Giang Đình đang chuẩn bị chạy trốn, chợt nhìn vào kính chiếu hậu thốt lên: "Y Y, xem ra chúng ta không còn đường chạy trốn rồi."

"Sao rồi hả?"

"Chính cậu nhìn phía sau đi."

Ngũ Y Y run bắn người, nhanh chóng nhìn phía sau.

Mẹ ơi! Xe của bọn họ bị bao vây rồi!

xe của người bên công ty Hắc Đế bao vây phía sau xe bọn họ rồi!

Hàn Giang Đình há hốc miệng, không biết làm sao.

"Làm sao giờ, Y Y?"

Ngũ Y Y giật giật mí mắt: "Còn có thể làm sao? giả trang thành con cún."

"Cái gì?"

"Ngu ngốc! Chúng ta còn có thể làm sao? Thì ngồi trong xe, sống chết cũng không xuống xe, xem bọn họ làm gì được chúng ta."

Ngũ Y Y ngạo mạng nói xong, dùng mũ che đầu lại, hơi rụt cổ xuống.

Hàn Giang Đình dẫu môi, trong lúc nhất thời hơi cà lăm: "Thì... cứ như vậy sao? Mình còn tưởng rằng cậu có cách nào tốt? Y Y, sao đối mặt với Hoắc lão đại, chỉ số thông minh của cậu đều thoái hóa hết rồi vậy?"

Ngũ Y Y giật giật khóe mắt, môi run run, không dám lên tiếng.

Trong lòng nói thầm: "Tất nhiên, mình bị Hoắc lão đại ăn tươi nuốt sống rồi, chỉ số thông minh còn bảo trì chất lượng tốt sao?"

Bởi vì sáng sớm tinh mơ công ty Hắc Đế đã dàn trận rồi, khiến cho nhiều con đường phải tắt nghẽn.

Trong sân trường các học sinh đều rất tò mò, có rất nhiều học sinh cả nam lẫn nữ đều trèo lên cây cao nhìn về phía cổng trường.

Lão đại xã hội đen trong truyền thuyết!

Nghe nói diện mạo đẹp trai, hơn nữa cực kỳ gợi cảm!

Không nhìn mới lạ, không xem thiệt thòi lớn.

A!

Một nam sinh hét toán lên, nắm đấm đấm vào cây đại thụ.

Âu Dương Tinh vỗ tay, tiếp tục trèo lên: "Hừ, dám cản trở lão nương trèo tường xem mĩ nam! Tất cả đều tránh ra cho lão nương!"

Một tiếng sư tử rống, lá cây ào ào rơi xuống!

"Lão đại, Ngũ tiểu thư không xuống xe." A Trung xoay người, ở trước cửa xe hơi nói nhỏ.

"Muốn trốn tôi sao? Nằm mơ đi!"

Hoắc Phi Đoạt quét mắt một cái, mở cửa xe: "Cô ấy không đi, vậy chúng ta qua đó là được."

*****

Anh Trung nhanh chóng bảo vệ cửa xe phía sau.

Một đôi giày bóng loáng dò xét xuống đất, sau đó, lúc trong sân trường hít một ngụm khí lạnh, Hoắc Phi Đoạt đã đứng sưởi nắng sớm.

Thân hình cao lớn như một tòa điêu khắc, đẹp như một bức họa.

"Xong, xong đời rồi Y Y!, anh ta, anh ta đến đây!"

Hàn Giang Đình suýt chút khóa chặt mình như cái quả trứng.

Ngũ Y Y toát mồ hôi lạnh, từ cánh cửa kính, trơ mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt đẹp như thiên thần, anh đang bước từng bước đi về phía cô.

Tim đập nhanh theo từng bước chân của anh.

Hồng hộc, hô hấp cũng dọa người.

"Khóa, khoát chặt cửa xe lại."

Ngũ Y Y ra lệnh cho Hàn Giang Đình, giọng nói run run.

Cô không có làm sai chuyện gì, vì sao lại run đến vậy chứ?

Người làm sai là Hoắc Phi Đoạt, dựa vào cái gì anh ta có thể ngông nghênh như vậy?

Không có thiên lý mà!

Hàn Giang Đình nhanh chóng khóa chặt cửa xe.

Hoắc Phi Đoạt đến bên cửa xe của Ngũ Y Y, đưa tay mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã bị khóa.

"Mở cửa xe, Y Y."

Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, giọng nói ôn hòa vang lên.

"Sẽ không ra! Anh là ai chứ? Vì sao tôi phải mở cửa xe cho anh? Đây là xe của anh sao? Hoắc Phi Đoạt, chỗ này không phải là công ty Hắc Đế của anh, tôi cũng không phải là cấp dưới của anh, dựa vào cái gì tôi phải nghe điện thoại của anh? Anh tránh ra, hai chúng tôi còn muốn ở trong xe nghỉ ngơi một chút, tránh ra!"

Ngũ Y Y ló đầu ra, cách cửa kính xe nhìn Hoắc Phi Đoạt một hồi rồi nói liên thanh, tiện thể cô còn thay đổi biểu cảm.

Hoắc Phi Đoạt cách cửa kính nhìn Ngũ Y Y, nhịn không được tâm rất khó chịu, rất muốn xoa bóp gương mặt hồng hào của nha đầu kia.

Là sao? Không mở cửa phải không? Tốt lắm."

Hoắc Phi Đoạt không sốt ruột, mỉm cười, từ từ móc trong túi áo ra một vật rất tinh xảo, rất đẹp, còn rất vừa tay.... súng lục!

"A! Súng!"

Ngũ Y Y sợ tới mức ngã ngửa về phía sau, đè cổ Hàn Giang Đình suýt chút gãy ra.

"Cái gì cái gì? Cái gì súng?"

Hàn Giang Đình theo Ngũ Y Y nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt mặt cười như không cười, môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy: "Lại không mở cửa, tôi có thể lấy nó ra làm giúp rồi."

"Không thể!" Hàn Giang Đình không chống đỡ được: "Đừng phá hỏng xe của tôi! Tôi mở cửa cho ngài! Lập tức mở liền."

Hàn Giang Đình nhanh chân lẹ tay mở cửa xe.

Ngũ Y Y tức đến phát điên: "Hàn Giang Đình, tên tiểu tử thúi! Xe cậu quan trọng hay là bạn bè quan trọng?"

Hàn Giang Đình hơi ngập ngừng: "Chết vào lúc này, xe quan trọng hơn."

"Cậu đi chết đi."

Ngũ Y Y vung nắm đấm đánh vào đầu Hàn Giang Đình.

Hàn Giang Đình, cả người đều chui vào trong xe.

"Xuống xe."

Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho Ngũ Y Y, toàn bộ cơ thể to lớn đều bao phủ lên người cô.

Ngũ Y Y có thể cảm giác được, mặt Hàn Giang Đình hơn run run dán chặt vào lung cô

Tiểu tử ngốc này, nhất định là bị bàn tay to lớn của Hoắc Phi Đoạt dọa sợ rồi.

Tên nhát gan!

"Không, không xuống, dựa vào cái gì mà phải nghe anh nói, tại sao tôi phải nghe lời?"

Ngũ Y Y đụng phải lá gan dám tranh luận.

Hơi nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Hoắc Phi Đoạt, cô nhịn không đươc hết hồn.

Mẹ, kỳ quái! Vì sao bộ dạng của Hoắc Phi Đoạt lại đẹp trai như vậy? làm cho người ta nhìn một cái thì nhịn không được chân muốn nhũn ra.

A di đà phật! Cô không muốn nghĩ đến cảnh sắc lúc anh ta khỏa thân!

Trên người Hoắc Phi Đoạt có hương thơm nhàn nhạt, tràn ngập trong xe hơi, bao phủ cả người Ngũ Y Y lại.

*****

"Không xuống? Tốt, tôi ôm em xuống."

Hai cánh tay hữu lực của Hoắc Phi Đoạt đưa qua, đưa đến trước đùi Ngũ Y Y.

"A, anh làm gì? Không cho anh ép buộc tôi! Tôi không muốn xuống xe! Anh buông tôi ra, Giang Đình, cứu mình! Giang Đình, cậu nhanh giúp mình một chút!"

Ngũ Y Y dùng hai tay đánh loạn trên người Hoắc Phi Đoạt, giống như đánh lên sắt thép, ánh mắt Hoắc Phi Đoạt vẫn không chớp một cái.

Hàn Giang Đình sợ tới mức cả người run rẩy, run giọng nói: "Bây giờ mình đang ngủ, tỉnh lại sẽ trả lời cậu."

Hu hu, Hoắc lão đại rất mạnh, trong ánh mắt đều là sát khí không thể xâm phạm, cậu ta không dám ngăn cả Hoắc lão đại.

Cậu còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Hoắc Phi Đoạt tách hai đùi Ngũ Y Y ra, sau đó để cô quấn vào mình, bàn tay to ôm mông cô, nâng cô từ trong xe ra.

"A a a! Buông tôi ra, buông tôi ra!"

Ngũ Y Y gấp đến độ giật loạn xạ trên tóc Hoắc Phi Đoạt.

A Trung đứng một bên nhìn mà trợn mắt há mồm.

Ông trời ơi, lão đại của bọn họ chưa bao giờ chật vật như thế.

Lại còn có con gái dám giật tóc lão đại.

Ngũ Y Y xấu hổ muốn ngất đi.

Hiện tại đây là tư thế gì của cô?

Cái tư thế gì a a a!

Hai chân cô đều tách ra vòng qua bên hông Hoắc Phi Đoạt, anh tay đang ôm lấy mông cô, lâu lâu còn bị anh ta nhéo vài cái, cái tư thế này.... . có phải quá sắc rồi không?

Hàn Giang Đình từ trong xe nhìn ra, nhìn bóng dáng cao lớn của Hoắc Phi Đoạt đang đùa giỡn với Ngũ Y Y, nhìn như vậy cảm thấy Ngũ Y Y thật nhỏ bé? Giống như Hoắc lão đại đang bế con mình.

Ngũ Y Y luôn thét chói tai, lắc lắc thân mình, đánh loạn lên người Hoắc Phi Đoạt.

Sau khi đặt Ngũ Y Y vào trong xe, tiện thể anh cũng áp đến, anh ở trên, Ngũ Y Y ở dưới, đem cả người cô nhốt chặt lại.

Hai chân cô đều nâng cao lên, quấn chặt vào hông anh.

Ngũ Y Y run sợ vài giây.

Ách, tư thế này.... Thế nào cũng giống như tư thế ma sát trên giường vậy?

Xe hơi chuyển động.

Ngũ Y Y giật mình phản ứng lại: "Anh, anh muốn làm gì? Tôi không muốn ngồi xe của anh, anh thả tôi đi, tôi là tự do, anh không thể ép buộc tôi!"

Hai bàn tay của Ngũ Y Y quơ loạn trên người Hoắc Phi Đoạt.

Cô bị thân hình cao lớn của anh bao phủ làm cho vị trí thật bất lợi, còn có khí thế nào đáng nói?

"Ầm ĩ muốn chết."

Hoắc Phi Đoạt lầm bầm, đè ép thân mình, bắt lấy hai cánh tay Ngũ Y Y ngăn không cho cô đánh loạn, sau đó dùng một tay nâng mặt cô lên, không cho Ngũ Y Y một giây thời gian này, trực tiếp áp xuống chiếm lấy môi cô.

Đó là cái hôn rất thô bạo.

Như mưa rền gió dữ, trực tiếp đem Ngũ Y Y giết chết.

Anh mang theo loại thô bạo và tà khí, hoàn toàn khóa chặt môi cô, dùng sức mút chặt đôi môi mọng nước của cô, làm cô suýt ngất đi.

Khó khăn lắm anh mới buông cô ra một chút, cô vội vàng thở dốc, lưỡi của anh từng bước tiến vào càn quét môi cô.

Cô hoàn toàn bị lạc phương hướng.

Chỉ có thể theo tiết tấu của anh, đi theo ngọn lửa của anh, run run, thở dốc, than nhẹ

"Không, không...."

"Đừng, đừng...."

"Buông, buông tôi ra..."

Ngũ Y Y nói những lời vụn vặt khi môi hai người được tự do.

Ngược lại càng có không khí ái muội triền miên.

*****

Ngũ Y Y bất tri bất giác nhắm chặt hai mắt lại, tùy ý để người đàn ông đòi lấy.

Dần dần, cô lại bắt đầu dâng tặng anh, đáp lại anh.

Hoắc Phi Đoạt càng thêm cuồng nhiệt, dường như muốn hút hết hơi thở của cô, hôn đến khi cô muốn hít thở không thông mới buông ra.

Không được, cô sắp nghẹn chết rồi!

Nhanh rời khỏi một chút, cô muốn thở!

Hiện tại yêu cầu của cô không cao, để cho cô thở một ngụm, không nghẹn chết cô là được rồi.

Hai móng vuốt nhỏ bé của cô bám chặt vào cơ bắp cứng rắn của anh, hy vọng có thể đẩy anh ra xa một chút, nhưng không cẩn thận lại đụng đến một vật cứng rắn khổng lồ, bị móng vuốt nhỏ bé của cô cọ sát, cái vật kia ngày càng bành trướng thêm!

Cứng rắng như bàn ủi!

" Ôi........"

Hoắc Phi Đoạt than nhẹ, hung hăng hít một hơi thật sâu, bụng lập tức căng thẳng lên!

Dưới thân nóng rực, một trận lửa nóng như dung nham.

" Cô bé, em đùa với lửa........"

Hoắc Phi Đoạt híp đôi mắt đẹp, lỗ mũi thở khí nóng lên mặt Ngũ Y Y.

Cô thở hổn hển......Hiện tại cái gì Ngũ Y Y cũng không nghĩ đến, chỉ há miệng thở dốc.

Không khí, khí oxy, mau tới đây đi.

Trong ánh mắt Hoắc Phi Đoạt đều mê loạn, bàn tay bá đạo nắm chặt lấy cái tay nhỏ bé của Ngũ Y Y đặt lên hạ thân của anh, cả người đều nóng như lửa, hung hăng hôn lên cổ Ngũ Y Y.

Ầm.........

Ngũ Y Y muốn hôn mê rồi.

Sao, sao lại thế này?

Trong tay cô là thứ gì vậy?

Lửa nóng trên người đàn ông này là cái gì?

Không phải chứ!

" Buông tôi ra, Hoắc Phi Đoạt, anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh không được ép buộc tôi, buông tôi ra!"

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng bắt được hai tay cô, sau đó đặt cố định trên đỉnh đầu cô.

" Tôi nói rồi....... Sau khi em ra viện sẽ không bỏ qua cho em.... Đã quên rồi sao?"

Hoắc Phi Đoạt chậm rãi thổi khí nói, trong ánh mắt đều là lửa nóng thiêu đốt.

Ngất!

Ngũ Y Y sửng sốt, sợ tới mức run bắn người!

Không phải chứ?

" Hai chúng ta đã chia tay, đều không có quan hệ gì với nhau, vì sao anh còn không chịu buông tha cho tôi?"

" Loại quan hệ này không thể miễn cưỡng! Phải là lưỡng tình tương duyệt! Hiện tại tôi không đồng ý!"

" Không có việc gì, chờ đợi, từ từ em sẽ đồng ý. Tôi cam đoan em sẽ rất hưởng thụ."

A a a, Ngũ Y Y sắp điên rồi.

Hoắc Phi Đoạt nở nụ cười quỷ dị, cách lớp quần áo bắt được ngực nhỏ của cô.

Anh mút, khẽ cắn.

" A......"

Ngũ Y Y đỏ bừng mặt, cả người run rẩy, nhịn không được thở gấp, thét chói tai.

Rất, rất nhạy cảm.....

Hai chân nhịn không được phát run.

Xe hơi từ từ dừng lại.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cười, ôm lấy Ngũ Y Y xuống xe.

Ngũ Y Y từ trên người Hoắc Phi Đoạt đánh giá mọi nơi, lúc này mới phát hiện đã đến biệt thự Vọng Hải.

Ôi!

Anh ta đưa cô đến đây làm gì?

Chẳng lẽ........

Tim Ngũ Y Y đập thình thịch.....

" Tôi muốn đi nhà vệ sinh, anh thả tôi xuống!"

Ngũ Y Y tìm lý do, rốt cuộc cũng nhảy từ trên người Hoắc Phi Đoạt xuống.

Có ý định chạy trốn vào rừng cây, lại phát hiện xung quanh đều là vệ sĩ, không có cách nào, Ngũ Y Y đành kiên trì chạy vào trong biệt thự.

Hoắc Phi Đoạt cho A Trung một cái liếc mắt, A Trung gật đầu, đa số vệ sĩ đều canh giữ ở bên ngoài.

A Trung rút một điếu thuốc, một tên tiểu tử lập tức bật lửa, cười hắc hắc: " Anh Trung, lão đại đưa phụ nữ vào đây làm gì vậy?"

*****

A Trung hít một hơi cấp cho tên tiểu tử một cái liếc mắt, cười xấu xa: "Có khả năng gì? Đàn ông phụ nữ không phải về chuyện đó sao, còn có thể làm gì được?"

"Ha ha ha.... ."

Mấy tên tiểu tử đều cười ầm lên.

Ngũ Y Y nhanh chân chạy vào biệt thự, vòng vo vài vòng lúc này mới giật mình phát hiện, sao trong biệt thự lớn lại không có một người nào?

Người hầu lúc trước đâu? Đi đâu rồi hả?

Lão quản gia cũng không thấy tăm hơi đâu!

"Đừng tìm nữa, tôi cho tất cả nghỉ phép hết rồi."

Hoắc Phi Đoạt xấu xa nói, nhàn nhã cởi áo khoác, con ngươi như nước vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y, cười nhạt: "Bây giờ trong này chỉ có tôi và em thôi."

"A!"

Ngũ Y Y sợ tới mức ôm chặt hai tay.

Toàn bộ biệt thự lớn, cao mấy tầng, chẳng lẽ chỉ có hai người cô và Hoắc Phi Đoạt thôi sao?

"Anh, anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi còn muốn đi học đó!"

Ngũ Y Y đứng ở phía sau ghế sô pha, ánh mắt phòng bị trừng Hoắc Phi Đoạt.

Tiểu tử, làm gì mà cởi áo khoác sớm thế.

Áo khoác làm bằng len cũng cởi, hiện tại ở trên người chỉ còn áo trong bó sát người.

Đáng chết không biết phụ nữ nhìn thân thể cường tráng của đàn ông sẽ chảy nước miếng, cũng sẽ thất thường sao? Kém cỏi!

"Có một số việc, hai chúng ta cần phải bình tĩnh nói chuyện một chút, được rồi... khai thông một chút."

Khai thông? Từ này nghe sao kỳ quái vậy?

Hẳn là khai thông đi?

"Không có gì tốt! Hai chúng ta đã kết thúc. Tất nhiên nếu tôi biết tình hình này, căn bản là không có bắt đầu. Anh cứ xem tôi như những người khác cả bắt đầu cũng không có đi! Nếu anh là đàn ông, là anh hùng, là đại hào kiệt, bây giờ anh phái người đưa tôi đi, ép buộc một người phụ nữ thì không phải là đàn ông!"

Hoắc Phi Đoạt giận quá hóa cười: "Ha ha, tốt lắm, ở trước mặt em, tôi không phải là anh hùng, không phải là hào kiệt, không phải là đàn ông chân thực."

"Hả? Làm sao anh có thể như vậy? Không thể vô lại như vậy!"

"Ở trước mặt cô gái mình thích, tôi dựa vào da mặt dày thì có gì à?"

"Tôi mới không phải là cô gái anh thích! Tôi không phải!"

"Hoắc Phi Đoạt tôi lớn như vậy, chỉ hôn môi một cô gái, lần đầu tiên đụng chạm một cô gái cũng là em, tất cả lần đầu tiên đều cho em, em còn mặt mũi nói tôi không thích em?"

"Hả?" Ngũ Y Y bị dọa cho sợ hãi.

Không đùa chứ? Anh ta là Hoắc Phi Đoạt, Hoắc lão đại đó! Lão đại xã hội đen còn duy trì tấm thân xử nam hả?

Anh ta nói cái gì? Lần đầu tiên hôn môi cô, lần đầu tiên làm chuyện đó cũng là cô?

"Đừng nói ngốc nữa! Tôi không tin!"

"Tôi có tính sạch sẽ, luôn luôn chướng mắt với phụ nữ bên cạnh, cảm giác các cô ấy đều rất bẩn, ai biết em lại gặp may mắn thế nào, đến khi chạm phải em, tất cả giác quan của tôi đều không nhạy bén, đều không ghét bỏ được."

Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen.

Hoắc lão đại là lần đầu tiên?

Bọn họ là lần đầu tiên nha!

Thật đúng là cô có lời rồi!

"Phúc Hi đã có thai con của anh, anh còn mặt mũi nói lần đầu tiên của anh à? Phi, nói dối không đỏ mặt là trứng thối."

Hoắc Phi Đoạt chợt ngẩn ra.

Sau đó vẻ mặt nghi ngờ: "Phúc Hi có thai con của tôi?"

"Anh đừng nói là anh không biết!"

"Ha ha, buồn cười chết mất! Tôi đều không hôn môi Phúc Hi, nhiều nhất chỉ là hôn mặt cô ta, ý vẫn là chuồn chuồn lướt, chứ như vậy cô ta có thể mang thai? Chẳng lẽ thụ tinh với không khí?"

Ngũ Y Y đỏ mặt thấp giọng mắng: "Đồ xấu xa! Làm gì nói hai chữ thụ tinh dõng dạc như vậy? Trứng thối!"

*****

Hoắc Phi Đoạt nở nụ cười: "Phúc Hi nói những lời nói dối thấp hèn này em cũng mắc lừa, chứng tỏ em rất rất để ý đến tôi."

"Mới không có! Tôi không có để ý đến anh! Tôi chỉ là không muốn làm tiểu tam bị người ta phỉ nhổ thôi!"

"Em còn không xứng đáng làm tiểu tam."

"Gì?"

"Gương mặt này của em, chỉ xứng đáng làm người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt tôi, cũng chính là vợ chính thức, muốn làm tiểu tam, còn chưa đủ tư cách. Nhìn trước mắt xe, tiểu tam là Phúc Hi, hơn nữa còn quyết tâm làm tiểu tam."

"Hả?" Ngũ Y Y bị những lời nói của Hoắc Phi Đoạt làm cho mơ hồ.

Cô nghe xong không hiểu hiện tại Hoắc Phi Đoạt đang khen cô hay chửi cô, thương hại cô.

Hoắc Phi Đoạt bắt đầu tháo dây thắt lưng, cởi quần.

"Cô bé, em còn chưa biết những lời tôi nói sao?"

Ngũ Y Y theo bản năng lắc đầu, lắc lắc đầu mới giật mình hét to: "Này, anh làm gì? Vì sao anh lại cởi quần? Anh mặc vào đi, không được thiếu văn minh!"

Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa: "Tôi ở trong nhà mình, trước mặt người phụ nữ của mình, vì sao tôi gọi là thiếu văn minh?"

Ngũ Y Y tức giận đến trợn trắng, lại không có cách nào với Hoắc Phi Đoạt, đành phải giả vờ không nhìn anh, lại vẫn vụng trộm nhìn bên dưới thân anh vài lần!

Rầm!

Cô nhịn không được nuốt từng ngụm nước miếng.

Mẹ ơi, phụ nữ sau khi trải qua chuyện nam nữ, thật dễ dàng trở nên háo sắc.

"Ý của tôi chính là, tôi chỉ có một người phụ nữ, chưa từng chạm qua người phụ nữ khác, tôi và Phúc Hi chưa có quan hệ gì đó, tính ra Phúc Hi vẫn còn là xử nữ, ba cô ấy đối với cô ấy có yêu cầu rất nghiêm, cô ấy không dám dính vào mấy chuyện đó."

Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.

Phúc Hi vẫn còn là xử nữ?

"Anh nói cái gì tôi đều tin cái đó sao? Nếu như anh đang nói dối tôi thì sao?"

"Vậy thì tôi sẽ bị bắn chết!" Hoắc Phi Đoạt nghiêm túc thề thốt,

"A? Anh là đồ ngốc, nào có ai nguyền rủa mình chứ? Đồ ngốc! Anh nhanh chóng phi vài tiếng, lời đã nói vừa rồi xem như chưa tính gì hết, anh nhanh một chút."

Ngũ Y Y gấp đến độ dậm chân.

Hoắc Phi Đoạt cười: "Tôi không nói."

"Anh nhanh chút! Nhanh phi vài tiếng!"

Ngũ Y Y thực gấp gáp.

"Tôi nói, chỉ cần em phải tin tôi mới được."

"Tin tin tin! Anh có thể nói chưa?"

"Phi phi."

Hoắc Phi Đoạt nghe những lời mê tín của Ngũ Y Y rồi làm theo phi hai lần, lúc này Ngũ Y Y mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Phi Đoạt chợt mạnh mẽ nhảy đến, ôm Ngũ Y Y vào ngực.

"A!" Ngũ Y Y sợ tới mức hét chói tai.

Hoắc Phi Đoạt thấp giọng cười: "Ha ha, không phải em rất sợ người đàn ông của em chết sao? Sợ em thủ tiết đúng không?"

Ngũ Y Y giận đến phát điên: "Không được nói những lời có từ chết nữa, điềm xấu!"

Hoắc Phi Đoạt nhướng mày: "Qủa nhiên rất sợ tôi chết..."

"Hoắc Phi Đoạt! Ưm ưm...."

Những lời nói phía sau của Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt nuốt vào.

Giọng nói của cô bị cái hôn nồng nhiệt che lấp.

Ngũ Y Y đã không có ý nghĩ cự tuyệt.

Lời Hoắc Phi Đoạt vừa nói, không tin sẽ đánh mất cô.

Là anh có tài ăn nói quá tốt sao?

Hay là cô căn bản không muốn nghĩ xấu về Hoắc Phi Đoạt?

Ngũ Y Y hôn trả anh, làm cho cả người Hoắc Phi Đoạt nóng lên, cũng căng lên nơi nào đó từ từ dựng thẳng lên.

Hoắc Phi Đoạt vòng tay ôm sau lưng cô, không để cho cô có đường thoát, mạnh mẽ mút lấy nước bọt của cô.

Ngũ Y Y đầu óc mơ màng, chân muốn nhũn ra, căn bản là đứng không nổi, cả người suýt ngã xuống.

Hoắc Phi Đoạt tiến lên phía trước ôm cô lên, chuyển đến trước ghế sô pha, sau đó đặt cô nằm lên ghế sô pha.

*****

Cuồng nhiệt hôn cô, hôn cho đến khi cô không thể mở mắt, thở không ra hơi, không còn chút sức lực.

"Y Y.... . Tôi bị em hành hạ chết mất.... . Chết mất...." Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng nỉ non, nụ hôn nóng bỏng rơi trên cổ Ngũ Y Y, trên xương quai xanh của cô.

Bàn tay to lớn ngao du trên người cô, vén quần áo cô lên còn chưa đủ, anh còn dùng lực xé rách chúng.

"A! Tên phá của! Tại sao lại xé quần áo của tôi?" Ngũ Y Y dùng tay che phía trước.

"Rách thì mua mới, đỡ mất công. Trong bệnh viện tôi đã không chịu nổi rồi, em còn muốn hành hạ tôi thế nào nữa?" Hoắc Phi Đoạt kéo bàn tay nhỏ đặt trước ngực cô ra, cúi đầu hôn lên đó.

"A.... . Nhẹ chút......" Ngũ Y Y mắc cỡ uốn éo người, rất giống một con cá nhỏ. Nhưng cô càng như vậy thì càng khơi dậy ngọn lửa trong lòng anh.

Phía dưới của anh to lớn đến đáng sợ!

"Không.... Đừng ở đây...." Ngũ Y Y mắc cỡ nhìn hai bên, chỗ này là phòng khách đó! Nếu có người đẩy cửa đi vào là có thể nhìn thấy họ rồi!

"Về, về phòng ngủ có được không...."

Hoắc Phi Đoạt cười gian: "Phải ở đây! Tôi còn muốn để em dùng sức kêu nữa."

"Đừng! Chỗ này không được đâu.... !"

"Đây là nhà của chúng ta, tại sao không được?"

"Sẽ có người đi vào!"

"Đi vào thì đi vào, em là người phụ nữ của tôi, sợ cái gì?"

"A a a a a, đừng." Ngũ Y Y xấu hổ kêu, Hoắc Phi Đoạt lặng lẽ đưa tay đến giữa hai chân cô tìm đến chỗ mềm mại mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng xoa.

"A! Anh.... Anh.... Không.... Đừng...." Ngũ Y Y trợn mắt, thiếu chút nữa ngất đi, hai chân nhỏ đều run rẩy, từ nơi nào đó sinh ra một luồng điện rất nóng, khiến cả người cô tê tê.

Qúa xấu hổ!

Cô bị anh chơi đùa như vậy rất xấu hổ. Nhưng.... Lại thích thích.

Cô muốn khép chân vào không để anh làm thế, nhưng cả hai chân đều không nghe sai khiến.

"Bé con, em đang nghĩ tới tôi có đúng không?" Bên tai, là giọng nói nhè nhẹ của anh.

"Không, không...." Ngũ Y Y kéo dài hơi tàn. Vẫn có thể nói ra những lời ương ngạnh đó nhưng cái đầu nhỏ bắt đầu hơi hoảng hốt.

"Cái này trong người em.... Bán đứng em rồi.... ." Hoắc Phi Đoạt rất kiên nhẫn trêu chọc cô, hôn từng cái lên thân thể cô.

Y phục của cô bị anh xé tan tác, thân thể trắng như tuyết của cô rung động trên sofa, toàn thân phiếm hồng. Cực kỳ mê người!

"A...." Ngũ Y Y đột nhiên hét chói tai, sau đó cả người cũng run rẩy không ngừng, móng vuốt nhỏ gắt gao ôm lấy anh.

"Đã đầu hàng rồi sao? Còn chưa bắt đầu đâu. Bé con, Anh tới đây." Hoắc Phi Đoạt nâng chân cô lên, hai mắt như lửa ẩn chứa nụ cười, lửa nóng động thân đi vào!

"A......" Ngũ Y Y kêu lên mềm mại và quyến rũ.

Hoắc Phi Đoạt than một tiếng, ngừng một giây rồi lập tức điên cuồng vận động.

"Em sắp chết rồi, chết mất.... Anh thật là hư..." Ngũ Y Y gạt lệ khóc.

Người này cực kỳ hung mãnh, hông của cô muốn đứt ra rồi. Thoải mái thì thoải mái nhưng cũng rất mệt.

"Y Y, anh yêu em.... ."

"A.... ." Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt hung hăng đụng vào, khiến cô đê mê. Từ trên ghế salon, chiến đấu liên tục xuống thảm trải sàn. Lại từ trên mặt thảm lên trên lầu. Đến khi cô đi tắm, thú tính của anh lại bộc phát lại chiến đấu một hiệp nữa....

Trong bồn tắm thật to, Ngũ Y Y quỳ gối khóc lóc cầu xin tha thứ, " Em không được nữa rồi, anh mau dừng lại đi, em xin anh còn không được sao? Em thật sự không được nữa, hu hu hu."

*****

Hoắc lão đại quả nhiên nói được làm được, quả nhiên làm cô phải khóc lóc cầu xin tha thứ.

Bọt nước văng khắp nơi, mấy lần Ngũ Y Y còn bị ngập trong nước, tay vung loạn xạ. Vị sau lưng có thể đừng hung mãnh như vậy không?

Khi Hoắc Phi Đoạt tắm rửa sạch sẽ cho Ngũ Y Y xong, ôm cô vào trong chăn thì cô đã không còn hơi sức để nói chuyện, chỉ rúc vào ổ chăn mềm mại, ngủ thiếp đi.

Hoắc Phi Đoạt cúi đầu hôn lên má cô, nhỏ giọng nói, "Lần này cho em ăn no rồi chứ?"

Cô thì mệt mỏi không chịu được, còn anh lại tinh thần sáng láng, cả người đều rất nhiệt tình.

Quả nhiên, âm dương hòa hợp, thân thể chính là thoải mái nhất.

Hoắc Phi Đoạt bước ra khỏi phòng ngủ, gọi cho A Trung, "A

Trung, cậu vào đây."

"Vâng."

Mấy phút sau, A Trung đã đứng trước sofa ở phòng khách, nhìn Hoắc Phi Đoạt chỉ mặc đồ ngủ cạnh đó.

"Bây giờ cậu đưa Phúc Hi đến đây cho tôi."

"Hả? Lão đại......"

"Cô ấy còn chưa tới đây, cũng nên để cô ấy đến thăm thú một chút, không phải sao?" Hoắc Phi Đoạt cười nhưng trong mắt lại xuất hiện sự tàn nhẫn.

A Trung sợ đến run cả người, cậu ta gật đầu một cái rồi lập tức ra ngoài.

Khi A Trung trở lại biệt thự cũ thì Thạch Ưng đang cùng Phúc Hi chăm sóc hoa cỏ trong vườn.

"Cô Phúc Hi?"

"Hả? A Trung? Sao vậy? Anh có chuyện gì à?" Phúc Hi đứng ở trong bụi hoa, xinh đẹp như một thiên sứ.

Thạch Ưng nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn A Trung.

A Trung gật đầu, "Có chuyện. Lão đại của chúng tôi bảo tôi tới mời cô đến biệt thự Vọng Hải."

"Biệt thự Vọng Hải? Đó là?"

"Đó là biệt thụ lão đại mới mua, nói cô Phúc Hi chưa từng đến nên sai tôi tới đón cô qua thăm thú một chút."

"Được! Tôi đi xem biệt thự mới! Nếu bên đó tốt tôi sẽ rời đến ở."

Nghe những lời này của Phúc Hi, khóe miệng của A Trung không khỏi giật giật mấy cái.

Biệt thự Vọng Hải là chỗ cô Phúc Hi muốn đến thì đến sao?

Phúc Hi ngồi lên xe A Trung, còn Thạch Ưng thì ngồi lên chiếc xe khác theo sau.

Dọc đường đi, Phúc Hi cực kỳ hưng phấn, A Trung không nói câu nào. Vừa tiến vào biệt thự Vọng Hải, Phúc Hi liền không nhịn được thở dài nói, "Oa! Chỗ này đẹp thật đấy! So ra thì tốt hơn biệt thự kia nhiều! Ở đây có thể nghe được tiếng biển, quang cảnh lại tuyệt đẹp! Tôi thích chỗ này! Nếu được, tôi sẽ nói với anh Phi Đoạt, tôi muốn tới đây ở!"

A Trung không cười nổi.

Phúc Hi cười hì hì đi vào biệt thự Vọng Hải.

Phòng khách rộng rãi sáng ngời, ánh nắng chiếu thẳng vào. Phúc Hi quay vài vòng trong phòng khách, vui vẻ cười khanh khách.

Đột nhiên, cô ta nhìn thấy mấy bộ quần áo trên ghế sa lon. Nụ cười lập tức tắt ngúm, cô ta nghi ngờ đi tới, nhặt bộ quần áo lên, sợ run mấy giây rồi tức ném ra.

Là quần áo của phụ nữ! Hơn nữa còn là quần áo phụ nữ bị xé rách!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ở đây là có quần áo phụ nữ bị xé nát? Sự vui mừng hớn hở dọc đường đi tiêu tan, đột nhiên Phúc Hi cảm thấy sợ hãi.

Cô ta khó khăn bước lên lầu. Khi cô ta đẩy cửa phòng ngủ ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc áo lót xốc xếch. Trên sàn nhà bằng gỗ còn lấm tấm nước......

Phúc Hi che vòm ngực đang đập thình thịch, đi từng bước vào bên trong đi.

Rầm!

Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người cô ta đều cứng đờ. Trên giường lớn, thân thể trắng như tuyết của Ngũ Y Y phơi bày ở đó, trên ngực cô là một bàn tay to đang nhẹ nhàng chuyển động.

Nửa thân người cường trắng của Hoắc Phi Đoạt lộ ra ngoài không khí, anh phủ trên người Ngũ Y Y, nhẹ nhàng hôn ngực của cô.

Phúc Hi choáng váng. Ngây ngô đứng đó, khoảng một phút sau cô ta mới bịt lấy lỗ tai, thất thanh kêu lên.

"A a a a a......"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)