Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 52

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 52
Chỉ xứng đáng làm việc này
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiêu Mai nằm trong chăn bực bội lầm bầm: "Trời ơi, ông bị bệnh gì à, nửa đêm không ngủ được kêu la cái gì? Nhanh chóng ngậm miệng lại, ngủ!"

"Đừng lên tiếng!"

Ngũ Học Phong nhảy qua, dùng chăn che mặt Tiêu Mai lại, suýt chút làm Tiêu Mai bị ngộp chết.

"Hoắc, tổng giám đốc Hoắc, mời ngài nói, tôi sẽ rửa tai lắng nghe."

Giọng nói Ngũ Học Phong run run.

Hoắc Phi Đoạt công ty Hoắc đế, chỉ cần anh ta rống lên, dường như cả nước lung lay và chết.

Ai dám chọc giận!

"Y Y nằm viện, là con gái của ông đi?"

"Ai? Ai?"

Ngũ Học Phong cảm thấy đầu như bị chập mạch.

Từ miệng Hoắc Phi Đoạt nói ba chữ tên Ngũ Y Y kia, thế nhưng trong lúc nhất thời ông ta không phản ứng kịp Ngũ Y Y là ai.

"Ngũ Y Y có phải là con gái của ông không?"

" A, Y Y à, phải phải phải, tất nhiên nó là con gái của tôi."

"Con gái của ông nằm viện, ông thân là cha của cô ấy, có phải ông nên đến bệnh viện nhìn cô ấy một cái chứ?"

"A, phải, nên! Phải nên đi thăm nó! thật nên!"

Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt lạnh như băng: "Tốt lắm, vậy ngày mai ông đi thăm cô ấy, tiện thể nhớ mang theo vẻ mặt chân thành quan tâm."

"Được được, tôi nhất định sẽ đi, tôi nhất định phải đi, xin ngài yên tâm, tổng giám đốc Hoắc."

Rốt cuộc Tiêu Mai từ trong chăn ló đầu ra, bà ta thở hồng hộc, cầm lấy tay Ngũ Học Phong cắn mấy cái.

Tôi cạp cho ông chết!

Hoắc Phi Đoạt chau mày cốt, nhìn bóng đêm bên ngoài, giọng nói lạnh như băng: "Tôi nghĩ ông hẳn đã nhớ kỹ, tôi chưa từng gọi điện thoại cho ông, hiểu chưa?"

Lúc đó Ngũ Học Phong thật không hiểu rõ, choáng váng hai giây mới hoảng sợ không kịp nói: "Hiểu rõ, hiểu rõ! Tổng giám đốc Hoắc ra lệnh, tôi kiên quyết phải hiểu, ngài chưa bao giờ gọi điện thoại cho tôi!"

"Được, cứ như vậy."

Hoắc Phi Đoạt thẳng thắn cúp điện thoại, hơi nhớ đến hoàn cảnh đáng thương của Ngũ Y Y, liền nhịn không được thở dài.

một nha đầu tốt như vậy, sao lại gặp một người cha như thế này?

"Lão đầu tử, ông làm tôi ngộp chết, tôi bị ngộp chết ông lại cưới cô gái trẻ khác đi? Làm gì lấy chăn bịt mũi tôi? Tôi chết ông vui lắm."

Tiêu Mai tức giận hô to.

Ngũ Học Phong chán nản nói: "Bà được chưa? Câm miệng cho tôi! Lúc nãy là Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại tới!"

"Điện thoại của ai?"

Tiêu Mai ngạc nhiên mở to mắt.

"Có bao nhiêu Hoắc Phi Đoạt? Có thể dậm chân một cái người trên trái đất này đều run rẩy, không phải anh ta sao?"

"Hoắc Phi Đoạt? Vì sao anh ta gọi điện thoại cho ông? Có phải anh ta muốn cho công ty ông một hạng mục làm ăn không?"

"Cho cái đầu! Anh ta bảo tôi ngày mai đi thăm Y Y, còn muốn tôi phải mang theo nụ cười ôn nhu. Bà nói một chút, sao Hoắc Phi Đoạt lại có tâm tư quản một chuyện nhỏ như hạt đậu chứ? Anh ta đã lên tiếng, ngày mai tôi nhất định phải đi. Người này giống như ma quỷ, không dám đắc tội. Haizz.........."

Ngũ Học Phong mệt mỏi nằm dài, nắm chặt tóc.

Sau khi Tiêu Mai suy nghĩ, ngạc nhiên nói: "Ơ, nhưng mà kỳ lạ, Y Y nằm viện sao Hoắc Phi Đoạt lại biết rõ chứ? Chuyện này là việc nhà của chúng ta, vì sao Hoắc Phi Đoạt lại nhúng tay vào?"

"Đúng nha, tôi còn không nghĩ đến điều này đó."

Ngũ Học Phong vừa nhắm mắt lại, lập tức mở ra: "Vợ, em cảm thấy không? Cảm thấy vì sao không?"

"Hừ, còn có vì sao, nhất định con nha đầu kia làm gái ăn chơi cao cấp, lúc này đã thành công của Hoắc Phi Đoạt."

*****

"Cắt, từ lúc bắt đầu tôi đã không vừa mắt con nha đầu này, mẹ của nó sao có thể dạy nó thành một đứa bé ngoan được? Cho dù đứa nhỏ đi theo người mẹ xuất thân từ loại người này cũng trở thành đứa trẻ hư."

Tiêu Mai lắc đầu thở dài, đi vào nhà vệ sinh.

Ngũ Học Phong trợn tròn hai mắt, lầm bầm lầu bầu: "Y Y thành công cụ của Hoắc lão đại? Công cụ của Hoắc Phi Đoạt? Y Y thật sự có năng lực này sao? Nó có thể trở thành người bên cạnh Hoắc lão đại? Ai da, Mai Mai cà, nếu Y Y chúng ta có thể trở thành tình nhân của Hoắc lão đại, chúng ta có thể phát tài rồi."

"Phát tài? Phát tài cái gì?"

"Em nghĩ xem, Hoắc lão đại là loại người nào? Anh ta là nhà giàu số một Châu Á, còn quản lý một bang xã hội đen lớn như vậy, hai phía hắc bạch anh ta đều nắm hết, một nhân vật lợi hại như vậy, nếu Y Y chúng ta trở thành tình nhân của anh ta, như vậy sau này anh sẽ không lo lắng cho công ty chúng ta nữa, trực tiếp theo hạng mục Hoắc Phi Đoạt muốn, mấy đời đều ăn không hết."

"Ơ, ông phân tích như vậy, tôi thấy cũng có lý."

Tiêu Mai sắc mặt vui mừng giống như phát hiện châu lục mới: "Nhưng mà tôi sợ chuyện Y Y trở thành tình nhân nhỏ của người ta truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta thì sao? Hơn nữa chuyện này vừa mới xảy ra, sau này lỡ Hoắc Phi Đoạt bỏ Y Y, thanh danh cũng truyền ra ngoài, nó cũng đừng nghĩ lập được gia đình, cho dù có gả, cũng đừng nghĩ có thể gả cho người trong sạch."

Ngũ Học Phong cau mày suy nghĩ, thở dài: "Bỏ xa bảo vệ đẹp trai, cũng chỉ có thể như vậy thôi, công ty kiếm nhiều tiền, có thể hy sinh nó một chút. nói thế nào thì anh cũng nuôi nó lớn, nó cần phải vì gia đình này mà kiếm sống sao? Nó phải như vậy."

Tiêu Mai gật gật đầu.

Lúc này đã là ban đêm, đối với Tiêu Lạc là một đêm không ngủ.

"Lạc! đã trễ thế này mà anh còn đi sao?"

Tiêu Lạc đứng ở cửa phòng bệnh, không xoay người nhìn Ngũ Nhân Ái, chỉ lạnh lùng nói: "đi ra ngoài một chút."

"đã trễ thế này, anh còn có việc gì sao? Đừng đi, ở lại phòng bệnh với em."

Ngũ Nhân Ái nói giọng mềm mại cầu xin.

Cả Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều về nhà, chỉ còn Tiêu Lạc và cô ta trong bệnh viện.

"Mặc kệ tôi!"

Tiêu Lạc không vui nói giọng trầm thấp.

"Nhưng cổ tay anh còn bị thương mà! Anh cũng phải nghỉ ngơi." Ngũ Nhân Ái nhìn cổ tay Tiêu Lạc băng bó vết thương, thở dài một tiếng.

Tiêu Lạc không chú ý đến vết thương trên người anh ta, mỗi ngày trôi qua anh ta giống như một linh hồn, không nói gì, rất dọa người.

"đã nói không cho cô quả tôi!"

Tiêu Lạc ném lại một câu rồi bỏ đi ra ngoài.

Ầm! Cửa đóng lại, phát ra âm thanh thật lớn.

Ngũ Nhân Ái bị chấn động, cả người run rẩy.

Sửng sốt vài giây, cô ta mới phản ứng kịp, nhảy xuống giường, giày cũng không kịp mang, nhanh chóng đuổi theo.

"Lạc! Tiêu Lạc! Lạc!"

Ngũ Nhân Ái hô to, ở góc cầu thang nắm được góc áo Tiêu Lạc.

"Tiêu Lạc! Anh đừng đi, một mình em ở trong này rất sợ, em van xin anh, ở cùng em không được sao? Đừng đi, cầu xin anh."

Tiêu Lạc cắn răng, hung hăng hất tay áo, hất Ngũ Nhân Ái văng vào góc tường.

"Buông tôi ra, thật ghê tởm!"

"A!"

Ngũ Nhân Ái hét một tiếng chói tai.

Lúc này Tiêu Lạc tiếp tục bước chân, xoay người nhìn Ngũ Nhân Ái, hừ lạnh một tiếng: "cô còn muốn thế nào? Đây không phải như cô muốn sao? Rốt cuộc đã đính hôn với tôi, thật hạnh phúc không? Sau này, cô sẽ càng thêm hạnh phúc."

*****

Tiêu Lạc nghiến răng nghiến lợi, tức giận bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.

Ngũ Nhân Ái ngây ngốc ngồi một góc, trong đầu đau đớn không thể chấp nhận nổi.

Cả người lạnh như băng, rét lạnh thấu xương.

Lúc nãy...... Những lời Tiêu Lạc đã nói.... Có ý gì?

Vì sao cô cảm thấy cả người run rẩy?

Hạnh phúc?

Tiêu Lạc nói hạnh phúc là có ý gì?

"Hu hu hu...... Tôi sai lầm rồi sao? Tôi theo đuổi người mình thích, chẳng lẽ là tôi đã sai lầm rồi sao? Tôi theo đuổi người mình thích, chẳng lẽ phải chết sao? Anh nói với em đi, em thích anh là sai lầm rồi sao? A a a a a......"

Ngũ Nhân Ái lấy tay đấm mạnh lên mặt đất lạnh như băng, khóc rất thương tâm.

Trong quán bar xa hoa trụy lạc, ồn ào hỗn loạn.

Tiêu Lạc nghiêm mặt bước vào, đụng thẳng vào cô gái trẻ đi bên cạnh.

"A! Anh làm gì đó? Anh không có mắt à?"

cô gái trang điểm đậm, tóc rối bời, trên tai đeo bông tai thật lớn. Vừa nhìn là biết đây là phong cách của con gái mới lớn.

cô gái từ trên mặt đất đứng lên, ngón tay chỉ vào mũi Tiêu Lạc, kiêu ngạo nói: "TMD! Dám đụng lão nương! Anh có mắt như mù à? Nhanh chóng xin lỗi với lão nương! Cúi đầu xin tha lỗi! không nghe lời lão nương đây sẽ chém anh!"

Tiêu Lạc không liếc mắt nhìn cô gái, chỉ lạnh lùng nặn ra mấy chữ: "Đừng chọc giận tôi!"

"A a! Nhìn anh tuấn tú một chút, lão nương đây sẽ không tức giận, tiểu tử thối, anh muốn chết à? Các anh em, tên này đụng vào tôi, tất cả đến đây đập cho tên chán sống này một trận!"

cô gái kiêu ngạo hô to, lập tức có sáu bảy thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, một đám bộ dáng hung thần sát khí.

Các anh em, lên!"

một tiếng huýt sáo, sáu bảy tên tiểu tử cùng nhau tấn công Tiêu Lạc.

Ầm!

Tiêu Lạc đánh mấy tên tiểu tử nằm dài trên mặt đất, những tên này nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, làm sao cũng không bò dậy nổi.

một lực mạnh mẽ ném qua vai, dọa những người có mặt ở đây sợ hãi, họ nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.

Tiêu Lạc lướt ánh mắt sắc bén, nhìn cũng không nhìn những người này, kéo cánh tay của một tên quăng ra bên ngoài, thì nhìn thấy xung quanh Tiêu Lạc, mấy tên tiểu tử kia lăn qua lộn lại như cá chép.

Nửa phút sau, quán bar náo nhiệt cũng yên tĩnh lại.

Bảy tám tên tiểu tử quỳ rạp trên mặt đất.

Tiêu Lạc vẫn đứng tại chỗ, một thân nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt trầm thấp.

cô gái vừa mới la lối om sòm kia đứng hóa đá tại chỗ, đầu óc choáng váng.

Má ơi, tên đàn ông này có phải là quỷ không? Vì sao anh ta có thể nhẹ nhàng đánh bay bảy tám người thanh niên được huấn luyện như vậy?

"đã nói không cần chọc tôi, hôm nay lão tử rất bực bội, tự tìm cái chết!"

Tiêu Lạc nhổ một ngụm nước bọt.

"A a a......."

Lúc này cô gái mới phản ứng kịp, la hét chói tai bỏ chạy ra ngoài.

Tiêu Lạc cầm lấy chai rượu, ném qua một cái, chỉ nghe thấy âm thanh thanh thúy của tiếng thủy tinh vỡ vang lên, cô gái nằm sấp ở cửa, sau gáy máu chảy lênh láng, bất tỉnh nhân sự.

A.............

Tất cả những người xem náo nhiệt đều sợ hãi hít một ngụm khí lạnh.

Nhìn qua người đàn ông rất lịch sự này, lại xuống tay độc ác như vậy!

Bốp bốp bốp!

Từ xa có người vỗ tay.

"Anh Tiêu Lạc, anh được đó, không nhìn ra, thân thủ của anh lại mạnh mẽ như thế! Để anh em mở mang tầm mắt rồi!"

*****

"Cố Tại Viễn cười nham hiểm bước từng bước đến trước mặt Tiêu Lạc, ánh mắt đào hoa cong cong, trong tay cầm một ly sâm banh, bộ dạng hoa hoa công tử.

Đi theo phía sau còn có vài người phụ nữ, và vài tên bảo tiêu.

"Cố thiếu! tên tiểu tử này giết người của chúng ta, làm sao bây giờ?"

Quản lý quán bar báo cáo với Cố Tại Viễn.

Cố Tại Viễn cười khẽ hai tiếng, lơ đễnh khoát tay: "Thôi, phái người dọn dẹp chỗ này, đừng để lại mùi máu tanh làm ảnh hưởng tâm tình lão tử đang uống rượu! Tổng giám đốc Tiêu không phải người ngoài, nói ra thì anh ta là bạn của tổng giám đốc Hoắc và tôi, vài mạng người mà thôi, xử lý tốt là được rồi."

Những người ở đây đều run bắn người.

Ngần này tám mạng người, trong miệng Cố Tại Viễn không gọi là gì.

Tiêu Lạc nhìn cũng không nhìn Cố Tại Viễn, ngồi trong quầy bar, xoa xoa cái bàn, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, đừng nghĩ rằng tôi sẽ nhớ đến người của anh."

"ha ha ha............." Cố Tại Viễn cười yêu nghiệt, bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lạc, mấy người phụ nữ cũng ngồi xung quanh bọn họ, ánh mắt đào hoa nhẹ nhàng nhìn Tiêu Lạc, ý vị sâu xa nói: "Lão đại chúng tôi cướp đi người phụ nữ của anh, tôi là anh em với anh ta, làm sao cũng muốn trấn an người bị thương một chút chứ."

"Ai cũng đừng nghĩ cướp đi người phụ nữ của tôi!"

Tiêu Lạc chợt khó thở, một quyền đánh về phía Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn đang muốn uống rượu, nhìn thấy nắm tay của Tiêu Lạc bay đến, chấp nhận bị ném về phía không trung, anh ta ngồi ghế dựa, nghiêng người về phía sau, tránh được một quyền kia của Cố Tại Viễn, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu, tao nhã hớp một ngụm, thái độ tự nhiên.

Bốp bốp bốp bốp.................

Mấy người phụ nữ kia cùng lấy lòng Cố Tại Viễn: "Cố Thiếu, công phu của anh thật lợi hại nha."

"Tất nhiên, tôi ở trên giường công phu la hét mới gọi là lợi hại, đảm bảo cho em gọi khàn cả giọng, ha ha ha."

Tiêu Lạc híp mắt, nhìn chằm chằm vào ly rượu của anh ta, một tay đặt trên bàn, ngón tay chỉ vào Cố Tại Viễn: "Anh nói với Hoắc Phi Đoạt! Đừng tưởng anh ta có thể một tay che trời, anh ta sẽ bại dưới tay tôi."

Cố Tại Viễn đứng lên, nhẹ nhàng cười: "Hiện tại anh chỉ là bộ dạng chó chết chủ, còn nói suông cái gì? Tôi nói với anh, kẻ thù của Hoắc lão đại chúng tôi chỉ có thể là anh, lão đại chúng tôi còn yêu thích một tay che trời, có phải tính toán gì không? Tài nghệ của anh còn chưa đối phó được tôi, anh còn hy vọng đối phó Hoắc lão đại? bãn lĩnh của lão đại gấp tôi một trăm lần, sẽ không như vậy đi? Có tính rời đi vài năm học hỏi thêm không? Ha ha ha............"

Cố Tại Viễn rất hài lòng, nói đến làm Tiêu Lạc mặt tái xanh.

Cố Tại Viễn kéo thắt lưng, đón tiếp những người phụ nữ: "Đi thôi các bảo bối, đêm nay gia cao hứng, sẽ sủng hạnh tiểu muội muội của các người, ha ha ha................"

Tất cả những người phụ nữ này lắc lắc mông chạy theo Cố Tại Viễn.

Tiêu Lạc tức giận cầm lấy chai rượu, ngửa đầu uống ừng ực vào miệng.

"Hoắc Phi Đoạt! mày đừng đắc ý! Tiêu Lạc tao thề không đội trời chung với mày! Mày hãy chờ lấy!"

Tiêu Lạc cầm chai rượu ném lên sàn nhà.

Mùi rượu bốc lên, nhưng trong ánh mắt tia tinh quang bắn ra bốn phía.

Khi Ngũ Y Y tỉnh lại, phát hiện bên người thật ấm, giống như đang ôm một con chó lớn.

*****

Vừa mở to mắt thì nhìn thấy, mẹ ơi, Hoắc Phi Đoạt ôm cô trong ngực rồi ngủ.

Mà bàn tay nhỏ bé của cô lại nằm trong áo lót của anh ta, vuốt ve người ta đang ngủ.

Đùi cô lại làm càn để trên đùi của người ta.

Tóm lại, giờ phút này tư thế của cô giống con bạch tuộc, gắt gao bám chặt vào Hoắc Phi Đoạt.

thật mất mặt!

Nếu để cho Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy, không biết sẽ cười nhạo cô thế nào.

Chạy nhanh, thừa dịp anh ta còn đang ngủ, nhanh chóng tách cô ra khỏi người anh ta.

Ngũ Y Y vừa nâng chân mình lên một chút, chợt một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: "Em ngủ có thể thành thật một chút được không?"

A!

Ngũ Y Y mở to mắt, chân giơ lên cao, xoay người cười hì hì nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Hắc hắc, anh tỉnh rồi à?"

Hoắc Phi Đoạt thản nhiên nói: "Tối hôm qua em giống như đang vẽ bản đồ, nằm trên giường lăn qua lộn lại, thật khó tưởng tượng, cái giường nhỏ như vậy, sao đầu em lại lăn tới bên này?"

"Hả? không phải chứ? Tôi ngủ luôn thật ngoan."

Ngũ Y Y kiên trì nói dối.

"Ngoan? Chính em nói sao? Sao nghe hoàn toàn không đúng? Em đá chăn xuống đất, làm hại tôi nhặt lại cho em mấy lần. Tôi sợ em rơi xuống, nên ôm em lại ngủ, em lăn lộn, bám chặt vào tôi, cuối cùng tôi chỉ có cách ngủ chung giường với em. Ngũ Y Y, tôi không phát hiện ra, em ngủ như vậy mà lại là người sao? Em giống như con cún cưng, hận không thể chui vào lòng tôi."

"Tôi... Anh nói bậy! Đây mới không phải tôi! Anh, Anh, anh đổi trắng thay đen, rõ ràng, rõ ràng anh chiếm tiện nghi của tôi, thừa dịp tôi ngủ say, đến giở trò với tôi, chiếm tiện nghi một cô gái như tôi à?"

Ngũ Y Y rất bội phục với chính cô, lại có thể đổi trắng thay đen lời nói. Nhân tài a!

Hoắc Phi Đoạt mày khẽ nhíu, bắt Ngũ Y Y, để cô dưới thân, anh lật nghiêng một cái, nằm đè lên người cô: "Vật nhỏ, nếu tôi giở trò với em như vậy, nếu đã nói như vậy, tất nhiên tôi muốn thực tế một chút, nếu không thật là tiếc. Em nói xem, tôi nên sờ chỗ nào mới tốt đây?"

Hoắc Phi Đoạt cười nhe răng.

Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.

"Này, chỗ nào cũng không cần."

Vừa nói xong, tay Hoắc Phi Đoạt liền vững vàng sờ vào nụ hoa trước ngực cô.

"A! Quỷ háo sắt."

Ngũ Y Y nhắm mắt lại thét chói tai.

thật đáng chết, thì ra Hoắc Phi Đoạt là một người rất lạnh tình, vì sao lại trở nên như vậy... Vì sao lại háo sắc?

"Quỷ háo sắc? Quỷ háo sắc sờ nơi này nhất định rất thỏa mãn nha? Vậy thì..."

Tay Hoắc Phi Đoạt lướt dọc theo sườn eo Ngũ Y Y, từ từ xuống phía dưới, lướt qua vùng bụng của cô, lại xuống dưới...

Ngũ Y Y chuông báo động mãnh liệt, nhanh chóng thu tay chân lại, không để tên địch có cơ hội cuối cùng.

Đáng tiếc...

đã chậm một bước.

Tay Hoắc Phi Đoạt nóng như bàn ủi điện, trực tiếp chui vào.

"A... Trứng thối! không được như vậy, không cần..."

Ngũ Y Y lắc lư cơ thể, tránh bàn tay đang chọc ghẹo của Hoắc Phi Đoạt.

cô thở hổn hển, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Hoắc Phi Đoạt vốn đùa giỡn Ngũ Y Y, nhưng không biết làm sao hô hấp anh ngày càng nặng, cúi đầu cắn cắn vành tai cô nhỏ giọng nói: "Có biết thời điểm sáng sớm của đàn ông, thèm ăn mãnh liệt không?"

Ngất!

Ngũ Y Y sợ tới mức run bắn người!

không thể nào!

Hoắc Phi Đoạt muốn bây giờ... trong phòng bệnh... sáng sớm tinh mơ... muốn cùng cô làm cái kia đi?

*****

Mắt to xoay tròn hai vòng, đột nhiên hai chân Ngũ Y Y vòng lên lưng Hoắc Phi Đoạt, hiên ngang lẫm liệt nói: "Được rồi, vậy thì đến đây đi. Anh xác định cửa phòng bệnh bị người khác khóa lại rồi chứ?"

Hoắc Phi Đoạt run bắn người.

Ngón tay gõ gõ trán Ngũ Y Y, cười mắng: "Em, con mèo háo sắc này! không phải đã nói chờ em xuất viện rồi sao?"

Ngũ Y Y chớp chớp mắt, mắt sáng nhìn xung quanh: "không sao, hiện tại tôi rất khỏe mạnh."

"không được."

"A a a, Hoắc Phi Đoạt! Anh có phải là đàn ông hay không? Có phải không được đúng không?"

Ngũ Y Y nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt nhịn không được chảy nước miếng.

Mẹ ơi, có người phụ nữ nào động tâm với gương mặt tuấn tú này của Hoắc Phi Đoạt không? Hơn nữa, dáng người của người này lại nóng bỏng như vậy, sờ vào chỗ đó của anh ta có cảm xúc rất tốt, huống hồ tiểu huynh đệ của anh ta lại như vậy... Làm cho người ta mất hồn...

Làm sắc nữ thì làm đi! cô cũng mặc kệ!

Hoắc Phi Đoạt nhướng mày, tất nhiên là đang kiềm chế, anh hít sâu một hơi, lưu loát từ trên người Ngũ Y Y nhảy xuống, mặc áo trong, đưa lưng về Ngũ Y Y lạnh giọng nói: "Vật nhỏ, bây giờ em không cần nói lớn chờ đến sau khi em xuất viện, có khi em sẽ khóc. Đến lúc đó, tôi sẽ không kềm chế gì nữa."

Ngũ Y Y nghe hai mắt mở to.

Đừng kềm chế, đừng kềm chế, hiện tại anh không cần kềm chế, đến đây đi, đến đây đi.

Làm cho Hoắc Phi Đoạt tấn công mãnh liệt chút đi!

Ngũ Y Y lau khóe miệng của cô, xác định bây giờ cô đã trở thành một sắc nữ.

"Hôm nay chuyện ở công ty tương đối nhiều, cũng rất quan trọng, tôi không thể ở đây với em, bác sĩ nói tối nay em có thể xuất viện, buổi tối tôi đến đón em xuất viện."

Ăn điểm tâm xong, Hoắc Phi Đoạt nói xin lỗi với Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y hai mắt vui vẻ: "thật sự? Buổi tối tôi có thể xuất viện sao? thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể rời khỏi chỗ này rồi."

Hoắc Phi Đoạt cười tà một tiếng: "Thế nào? Sao em gấp gáp vậy?"

"Tôi... Tôi nào có! Tôi chỉ muốn đến nơi có hương vị sông nước, nào có nghĩ đến chuyện tôi và anh cái gì kia. thật là! Đừng đem chuyện háo sắc này nói ra được không?"

Cho dù cô có háo sắc cũng không dám thừa nhận.

không nên trách cô háo sắc, có trách thì trách dáng người yêu nghiệt của anh ta.

Dẫn tội phạm nhận tội thôi.

"Tôi chỉ nói em gấp gáp, chứ tôi không nói muốn cùng em làm cái gì kia, là chính em nói ra, thì ra em luôn có tinh thần muốn làm chuyện đó."

Hoắc Phi Đoạt cười gian trá, mặc âu phục vào, cầm túi công văn đi ra ngoài.

Ngũ Y Y há to miệng, sững sốt một lúc lâu, lúc này tức giận đấm lên chăn: "A a a! thật là mất mặt quá! Vì sao chỉ số thông minh của tôi không bằng Hoắc Phi Đoạt, vì sao?"

Ngũ Y Y nằm đó, nhàn rỗi không có việc gì làm, bật tivi lên xem lung tung.

đang nằm xem, bên ngoài có người gõ cửa.

Ngũ Y Y thật ngạc nhiên, cất giọng hô to: "Ai đó, mời vào!"

Cửa mở ra, trước tiên là gương mặt cười gượng của Ngũ Học Phong, "Hắc hắc, ba đến đây thăm con."

Ngũ Y Y ngớ người, giật mình mở to hai mắt, nhìn Ngũ Học Phong, thế nhưng trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Ngũ Học Phong tươi cười bước đến, mở cửa bước vào, trong tay còn cầm theo giỏ trái cây, lắc lắc: "Y Y, bà còn đặc biệt mua nhiều trái cây ngon cho con. Dì Mai còn đặc biệt mua bánh ngọt cho con, hương vị sô cô la, rất thơm ngon."

Ngũ Học Phong liếc mắt nhìn sau lưng một cái, Tiêu Mai cười giả vờ cũng đi vào.

*****

"Y Y à, thân thể thế nào? Chúng ta không biết chuyện con nằm viện, nếu biết sớm chúng ta đã qua đây thăm con rồi. Ha ha ha."

Ngũ Y Y sa sầm mặt.

Ngày hôm qua bọn họ biết tin cô nằm viện... còn nói dối!

"Tôi không sao, các người không cần đến đây."

Tuy rằng Ngũ Y Y nói mạnh miệng, nhưng ánh mắt cảm ơn vẫn nhìn về phía Ngũ Học Phong.

Đột nhiên phát hiện, mái tóc của Ngũ Học Phong có rất nhiều tóc bạc, chỉ là mấy hôm mà thôi, mà hiện tại tóc đen còn rất ít.

Ba cứ như vậy già đi rồi.

Từ lúc cô biết đến nay, ba là một người không mập, tuy rằng không thuộc loại đẹp trai nhanh nhẹn phóng khoáng, nhưng cũng không già.

Thời gian thật sự là một thứ rất đáng sợ.

Ngũ Học Phong xoa xoa tay đi đến bên giường, nhìn cách trang trí trong phòng, tán thưởng nói: "thật không tệ, phòng này chính là phòng chăm sóc đặc biệt đi? Rộng lớn như vậy, cái gì cũng có. Mai Mai, em xem đi, ở đây còn có lò vi sóng, đầy đủ mọi thứ. không hổ là phòng bệnh dành cho người có tiền, chính là không giống nhau."

Tiêu Mai cũng gật đầu theo, "Qủa nhiên có điều kiện tốt, Y Y thật hạnh phúc."

Ngũ Y Y nhíu mày: "Nằm viện mà cũng gọi là hạnh phúc! Có ai vui vẻ nằm viện đâu! Dù cho điều kiện thế nào thì chỗ này cũng không phải là chỗ tốt, nào có người vui vẻ khi đến bệnh viện."

thật là, Tiêu Mai nói chuyện làm cô rất mất hứng.

Tiêu Mai thu hồi nụ cười, không vui liếc mắt nhìn Ngũ Y Y.

đã nói Ngũ Y Y không làm cho người ta thích, nói chuyện khiến cho người ta tức chết. Dường như đều nghĩ rằng ai cũng vui vẻ khi đến thăm cô, nếu không phải Hoắc Phi Đoạt tạo áp lực.... cô ta mới không đến đâu.

Ngũ Học Phong kéo tay áo Tiêu Mai, ý bảo cô ta không cần tức giận, Ngũ Học Phong cười gượng ngồi trên ghế dựa, nhìn Ngũ Y Y, giả vờ thân thiết hỏi: "Y Y, khi nào thì xuất viện?"

"Xế chiều hôm nay."

"Ha ha, tốt, xuất viện là tốt rồi. Đến lúc đó ai sẽ đón con xuất viện."

"A? Tôi làm sao mà biết?"

Ngũ Y Y khẽ cau mày nhìn Ngũ Học Phong.

Ngũ Học Phong cố ý nói lời này. Ông là ba tôi, con gái xuất viện, đây không phải là chuyện một ngời cha nên làm sao? Vì sao ông ta muốn hỏi ai đón cô xuất viện?

"Ha ha, ba biết, tổng giám đốc Hoắc đối xử với con tốt lắm..."

Ngũ Học Phong cố ý nói lời này, sau đó dừng lại.

Trong đầu Ngũ Y Y ầm một tiếng, gương mặt lập tức đỏ một chút.

Chẳng lẽ mình và Hoắc Phi Đoạt xảy ra chuyện kia, cả thiên hạ đều biết sao?

Đừng a!

Tiêu Mai nhịn không được nói: "Y Y à, mày xuất thân loại người này, mày cũng biết, muốn gả cho nhà giàu có quyền thế tỉ lệ rất thấp, nhà nào có uy tín danh dự cũng sẽ không tìm mày, đây là sự thật. Mày không giống Nhân Tâm và Nhân Lệ, chúng nó đều là con vợ cả, đều có thể gả cho người tốt. thật ra nói trắng ra là, địa vị bây giờ của mày, cũng rất phù hợp với tình huống bây giờ. Mày không cảm thấy xấu hổ, cũng không cần cảm thấy ngẩng đầu lên được, tao cùng ba mày hôm nay đến đây thăm mày, tuy rằng mày không làm tình nhân của người ta, nhưng mà đối tượng khác nhau, đối tượng không phải bình thường, chuyện này cũng khác nhau, mặc dù làm tình nhân cũng tốt."

Lời nói của Tiêu Mai trực tiếp khiến Ngũ Y Y mờ hồ.

"Bà, bà nói cái gì? Tình nhân?" Ngũ Y Y khó hiểu trừng to hai mắt.

"Đúng a, chúng tôi biết mày rất xấu hổ khi thừa nhận chuyện này, nhưng mà, mày được tổng giám đốc Hoắc ưu ái như thế, chúng ta cũng không phải là đứa ngốc, cũng có thể đoán được vài phần."

*****

"Con nói xem, Hoắc Phi Đoạt người ta sao có thể đối xử tốt với con như vậy chứ? thật ra làm tình nhân của Hoắc Phi Đoạt cũng tốt lắm, thân phận con như vậy, có thể làm tình nhân của Hoắc Phi Đoạt xem như kiếm được lời rồi."

Hai tay Ngũ Y Y trong chăn đều run rẩy.

Cắn răng, môi trắng bệch.

Cũng giống như mẹ cô, chỉ có thể làm tình nhân của người ta, hơn nữa còn là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Ngũ Học Phong xoa xoa tay nói: "Y Y à, trước tiên hãy theo Hoắc lão đại đi, cũng không thể đắc tội với anh ta, ngộ nhỡ chọc anh ta tức giận, công ty ba xem như xong rồi, anh ta muốn cho ba phá sản, buổi chiều ba cũng có thể đi xin cơm. Vì vậy ba muốn nói rõ với con một chút, con ngàn vạn lần không được đùa giỡn quá đáng trước mặt Hoắc lão đại, phải hầu hạ Hoắc lão đại thật tốt, mặc dù tương lai bị anh ta bỏ, cũng có thể bảo vệ được hạng mục hiện tại của ba. Theo Hoắc lão đại tới chỗ đó đều là làm ăn lớn, ba kiếm tiền sẽ chia cho con một nửa, như vậy tương lai con không cần lo lắng cho cuộc sống của mình. hiện tại phải hầu hạ Hoắc lão đại thật tốt, tương lai nếu bị anh ta chán, cũng không sao, ba cho con tiền, tìm cho con một người đàn ông gả đi, cũng có thể yên ổn sống qua ngày."

"Đủ rồi." Ngũ Y Y nhịn không được quát to, âm thanh sắc bén làm Ngũ Học Phong đột nhiên sợ hãi.

"Đủ rồi! không cần nói nữa! Ngũ Học Phong, ông coi tôi là cái gì? Ông đem con gái mình thành heo chó bán đi sao? Chỉ cần cái gì có lợi cho ông, chỉ cần ông có thể kiếm tiền, ông đều có thể bán tôi cho người nào sao, có phải hay không? Tình nhân? Ông cảm thấy Ngũ Y Y tôi chỉ xứng đáng làm tình nhân sao? Có phải ông cảm thấy tôi sinh ra chính là sai lầm, mang đến sỉ nhục cho ông? Thân phận của mẹ tôi làm cho ông cảm thấy mất mặt, có phải không? Đứa con của bà đều là hạ lưu, có phải không? Ngũ Học Phong, sao ông có thể làm tổn thương tôi như thế? Ông không yêu thương tôi, không coi tôi là con gái thì thôi, vì sao ông còn muốn làm tổn thương tôi như thế, vì sao? Vì sao tôi có một người ba như vậy?"

Ngũ Học Phong và Tiêu Mai đều ngạc nhiên, trừng to hai mắt.

"Tôi nói cho ông biết, cho dù có chết, tôi cũng sẽ không làm tình nhân của bất kì kẻ nào. Tôi mới không làm tình nhân, sẽ không."

Ngũ Y Y gào to, nước mắt chảy ròng.

Ngũ Học Phong thở hổn hển, tức giận đứng dậy chỉ vào mặt Ngũ Y Y: "Mày là cái thứ không biết tốt xấu! Tao nuôi mày đến lớn, mày lấy của tao bao nhiêu tiền, mày cũng không biết làm một cái gì vì tao! Làm tình nhân thì thế nào? Chỉ cần có thể kiếm một số tiền lớn, làm tình nhân thì thế nào? Tao đều không ghét bỏ, mày ghét bỏ rồi hả? Tao nói cho mày biết, nếu mày đắc tội với Hoắc lão đại, trước tiên tao bóp chết cái tính bất hiếu của mày, mày cho là mày có thể làm gì? Mày cho là mày có thể gả cho Tổng Thống hả? Tao nói cho mày biết, mẹ mày là thân phận này, mày được xem là tình nhân của Hoắc lão đại là đã tốt lắm rồi, mày biết chưa?"

"Ông cút, tất cả đều cút cho tôi, tôi không có người ba này! Tôi và ông đoạn tuyệt quan hệ.

Ngũ Y Y khóc đến thương tâm.

Tiêu Mai giọng nói sắc bén vang lên: "Mày là con sói cái! Tất cả đồ ăn uống đều là ba mày lo, nuôi mày lớn như vậy, mày nói đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt sao? Mày cho mày là ai? Mày đã làm lỗ mãng, còn không để cho chúng ta nói à? Loại người như mày chỉ xứng đáng làm tình nhân! Mày đã coi mày là quan trọng à? Có thể ở bên cạnh Hoắc lão đại giống như mèo mù đụng phải chuột chết vậy!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)