Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 51

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 51
Cảm giác được cái gì
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khóe môi Hoắc PhiĐoạt nhẹ nhàng nhếch lên đường cong, mang theo một loại tà mị kinh diễm, đôi mắt đẹp ngắm nhìn Ngũ Y Y, thổi hơi nóng bên tai cô: "Nha đầu, không thể tưởng tượng được... em thế nhưng lại chủđộng như vậy."

"không phải."Ngũ Y Y thật muốn đập đầu chết đi, bộ dáng hết đường chối cãi phát điên lên:"Tôi không phảicố ý, thật sự! Tôi thề, tôi thật sự không biết chỗ đó của anh, tôi thề tuyệt đối tôi sẽ không đụng đến chỗ vật cứng ấy của anh..."

Có vẻ như càng nói càng không rõ ràng nha.

"Ha ha." Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa, cánh tay đưa, đè lại bàn tay nhỏ bé đang muốn rút ra của Ngũ Y Y, khiến cho tay cô càng gắt gao giữ chặt nơi đó của anh, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.

"Chỗ này của tôi là cái gì?"

Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm, không dám hít thở.

Mẹ ơi, cô muốn chết...

Tay cô lại có thể để chỗ quan trọng của tên đàn ông này hơn nữa, cô còn cảm nhận sâu sắc, bàn tay nhỏ bé của cô đang vuốt ve cái đó, từ từ lớn dần, lại thay đổi đột ngột như vậy.

"Trả lời tôi, chỗ em đang vuốt ve là cái gì?" Hoắc Phi Đoạt dùng chóp mũi của anh ta, nhẹ nhàng cọ vào gương mặt Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y run rẩy, mặt đỏ bừng, muốn rút tay cô ra nhưng lại không nhúc nhích được.

Hơi thở này càng nóng lên.

"Tôi không biết." cô mặt dày nói dối.

"không biết, em đã ăn nó rồi, thế nhưng còn nói không biết? Hả? Vật nhỏ, không thành thật." Hoắc Phi Đoạt chợt vươn đầu lưỡi liếm vành tai Ngũ Y Y.

"A..." Đó là một loại cảm giác nónghổi như điện giật, Ngũ Y Y nhịn không đượcphát ra tiếng kêu sợ hãi.

cô phát ra tiếng kêu tà mị không xương như vậy.

thật mất mặt nha.

Hoắc Phi Đoạt đúng là càng đùa cô càng nghiện, anh nở nụ cười quỷ dị, nhẹ nhàng nỉ non, "Có cảm giác được cái đó trong lòng bàn tay em đang nhảy lên không?"

Tất nhiên Ngũ Y Y cảm giác được rồi.

Vị trí kia của Hoắc Phi Đoạt thật hư hỏng, thế nhưng lại to lớn như vậy, thật đáng sợ.

Nơi đó to lớnvĩ đại của anh ta lập tức chui vào trong đầu cô, trong lúc nhất thời tim đập nhanh hơn.

cô xong đời rồi.

cô thành một cô gái dâm dục rồi.

Sờ nơi đó của đàn ông một chút, cô lại có thể suy nghĩ đến những động tác vận động kịch liệt tiếp theo.

cô thật là mất mặt.

"không, không có cảm giác."

Có cảm giác được cũng không thể thừa nhận.

Đáy lòng đang mắng: "Mẹ ơi! Chỗ vị trí quan trọng của Hoắc Phi Đoạt lại ngang ngược như vậy? lại còn có thể dài rathêm, hù chết con gái mà."

"A, không có cảm giác được sao? Vậy thì lấy ra xem một chút."

"A, không cần."Ngũ Y Y bị anh ta nói dọa sợ hãi, chỗ này là bệnh viện, không phải nhà anh, tên tiểu tử kia lại có thẩ mặt dày đến trình độ này, ở trong phòng bệnh của bệnh viện mà dám làm càn làm bậy, thật kỳ quái!

"Cảm giác được, lúc này không phát hiện, bây giờ cẩn phận cảm giác lại, cảmgiác được rồi."

Ngũ Y Y sợ người kia sẽ làm càn, sốt ruột nói.

một bàn tay Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng sờ trước ngực Ngũ Y Y, chạy loạn một vòng, cuối cùng nụ hồng kia lộ ra.

"Cảm giác được rồi hả?"

"Ừ ừ, cảm giác được rồi, xin anh đừng làm càn nữa."

"Cảm giác được cái gì rồi hả?"

"Ách..."Ngữ Y Y chợt ngẩn ra.

Hoắc lão đại này thật là dày vò, sao lại hỏi vấn đề xảo trá như vậy?

*****

"Cảm giác được nó trong lòng bàn tay tôi nhảy lên."

Ngũ Y Y mặt dày cắn răng nói ra.

Mẹ ơi, có trời đất chứng giám, cô có thể chết đi vài chục lần nha.

Rất mất mặt.

"Còn có không?"

"Còn có?

"Còn cảm giác được cái gì?"

"A... này này... còn rất lớn." Ngũ Y Y bất chấp .... Nhắm mắt lại rống to.

Chết đi chết đi.

"Ha ha...." cô nghe được tiếng cười của Hoắc Phi Đạt xấu xa vang lên.

Đáng chết, Hoắc Phi Đạt đúng là gian trá, phải từng bước một bắt cô nói chuyện mất mặt như vậy anh ta mới hài lòng.

cô muốn giết chết anh ta.

"Ha ha, nha đầu, không thể tưởngtượng được em thế nhưng lại háo sắc như vậy.

Ầm.

Ngũ Y Y mở to hai mắt.

Trời đất ơi, người này có nói đạo lý hay không a...?

Những lời này là do anh ta lòng dạ đen tối bắt cô nói ra!

Thế nào đổ tới đổ lui, đổ lại thành cô háo sắc chứ?

"họ Hoắc kia, anh thật quá đáng."

"Ha ha ... nhưng mà ... tôi thích em như vậy ....."

Hoắc Phi Đạt thoải mái nói một câu. Sau đó ôm chặt Ngũ Y Y.

Hoắc Phi Đạt cười trông thật mê người.

Bờ môi của anh ta thật gợi cảm.

Hoắc Phi Đạt áp người xuống hôn nồng nhiệt, hôn đến thật triền miên ...

Ngũ Y Y côn người, hai bàn tay nhỏ bé vẻ loạn trên người Hoắc Phi Đạt, nhịn không được hôn đáp trả lại anh.

Dù sao ngủ cũng đều ngủ qua rồi. chuyện nên làm hai người bọn họ cũng đã làm tất cả rồi, như vậy cô còn dè dặt cái gì nữa.

Người đàn ông này đã là của cô rồi.

cô đã dùng qua rồi.

Đánh dấu ấn của cô rồi. !

Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đạt trêu chọc cả người nóng lên, máu trong người ngày càng nóng lên.

cô không được, hai móng vuốt nhỏ vẻ lung tung, hận không thể cùng anh hòa làm một.

"Tôi muốn ..."

Ngũ Y Y thật không ngờ chính cô lại nói ra những lời không biết xấu hổ như thế.

Quả nhiên là người phụ nữ làm qua những chuyện kịch liệt kia, một khi bị khai phá thì không thể vãn hồi, đều sẽ nhanh chóng biến thành bộ dạng dục nữ.

Cả người Ngũ Y Y ngứa ngáy, móng vuốt nhỏ sờ soạn đai lưng của Hoắc Phi Đạt, uốn éo cơ thể: "Nóng quá, khó chịu quá, tôi muốn.."

Trong mắt Hoắc Phi Đạt nhóm lên hai ngọn lửa dục vọng.

Đáng chết, anh càng muốn.

Anh ăn cơ thể cô mới à nghiện.

Anh cuồng nhiệt hôn cô, vuốt ve cơ thể cô, phía dưới bành trướng nóng lên như bàn ủi!

"Y Y, Y Y ... tiểu yêu tinh câu dẫn người này.... Tôi chịu hết nổi rồi.... ."

Ngũ Y Y đột nhiên cười xấu xa, đôi mắt quyến rũ giọng nói nỉ non "Chú, đưa người ta đi thôi ...."

Đôi mắt Hoắc Phi Đạt nhợt nhíu lại, lửa giận vang khắp nơi.

"Vật nhỏ! Lại trêu chọc tôi! Lại gọi tôi là chú?"

Ngũ Y Y không thể nói nữa, cô bị Hoắc Phi Đạt hôn nồng nhiệt.

Hai người giống như hai con rắn nồng nhiệt, ở trên lộn xộn, cọ sát, vặn vẹo.

Hai người bị vây trong trạng thái không thể khống chế được, ngọn lửa dục vọng vây quanh đến cực điểm.

Bốp!

Hoắc Phi Đạt chợt bắt được bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, rời khỏi môi cô, thở hào hển từng ngụm.

rõ ràng trong ánh mắt anh đều là lửa nóng, nhưng lí trí nói "không thể"

Ngũ Y Y mở to hai mắt đến cực độ:

"Cái gì?"

Anh ta nói cái gì?

Cái gì không thể?

*****

Ngũ Y Y xụ mặt xuống, bày ra bộ dạng xấu xa: "Mặc kệ, mặc kệ, tôi không sao, cơ thể tôi đã sớm hồi phục rồi."

Hoắc Phi Đoạt híp mắt, anh đứng dậy thở dài: "Em nghĩ rằng tôi và em không muốn? Tôi còn khó chịu hơn em, nhưng mà bây giờ không thể, muốn phải sau khi xuất viện. Sức khỏe của em là quan trọng nhất."

Ngũ Y Y ôm chân bao lấy thân mình, bên trong bất mãn lăn qua lăn lại.

Hoắc Phi Đoạt nhăn đôi mày kiếm, cúi đầu nhìn bên dưới, cao cao nổi lên một khối, bất đắc dĩ thở dài.

Vì sức khỏe của cô, hôm nay anh phải kiềm chế.

Hoắc Phi Đoạt kéo chăn ra, lộ ra gương mặt trắng hồng của Ngũ Y Y.

Ở bên trong ngộp, không sợ bị chết ngộp sao?"

Hoắc Phi Đoạt luôn che giấu cảm xúc rất tốt, giờ phút này nhìn bộ dạng có chỗ nào giống như chưa thỏa mãn dục vọng.

Ngũ Y Y hung hăng liếc mắt người đàn ông tuấn tú một cái: "Họ Hoắc kia! Anh nhớ kỹ cho tôi! Hôm nay lão nương tung cành oliu cho anh! Anh lại không nhận. Chờ xem đi, lão nương mang thù nhất rồi."

Ngũ Y Y xoay mặt đi, xoa xoa lối mũi, hết sức thở phì phò.

A a a a..... , tức chết cô rồi! cô một cô gái chủ động mời anh, nhưng anh lại có thể cự tuyệt!

Mặt mũi cô thế nào?

Hoắc Phi Đoạt cười khẽ, kiềm nén ngọn lửa mạnh mẽ trong lòng, vẻ mặt vân đạm phong khinh, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi Ngũ Y Y: "A, không thể tưởng tượng được em thế nhưng lại cấp thiết đến trình độ này rồi? Nhìn không ra em giống như sói như hổ vậy?"

"Cút! Lười phản ứng lại với anh."

"Hung dữ như vậy, cọc cằn như vậy, một chút tư vị của người phụ nữ cũng không có." Hoắc Phi Đoạt sủng ái vuốt ve mái tóc cô.

"Đúng, đúng, đúng, anh nói đúng, tôi một chút tư vị của người phụ nữ cũng không có! không có một chút tư vị của người phụ nữ như cô em gái công chúa của anh, không có tư vị phụ nữ của những người mẫu linh tinh kia, vậy anh đi đi, đi tìm các cô ấy đi, đi tìm người nào giống con gái một chút."

Hoắc Phi Đoạt nhịn không được cười khẽ: "Ha ha, thật vui."

Ngũ Y y tức giận trợn to hai mắt: "Vui vẻ cái đầu anh!"

"một người nào đấy lúc ăn dấm chua thật là đáng yêu. Vì tôi đáng đổ một bình dấm chua lớn như thế, tất nhiên là tôi vui vẻ rồi."

Ngũ Y Y nhăn gương mặt nhỏ nhắn lại, hừ hừ mũi, dùng sức trừng mắt Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt ôm má cô, bước đến gần hôn nhẹ lên môi cô, thấp giọng nói: "Chờ em ra viện, em cho tôi chờ lâu, mỗi buổi tối tôi không đem em cầu xin tha thứ, tôi sẽ không phải họ Hoắc."

Ách....................

Người nào đấy dại ra, sau đó chính là sợ hãi, sau đó lại suy nghĩ, trong đầu nhẹ nhàng suy nghĩ, cuối cùng cười to lên.

Di động trong túi Hoắc Phi Đoạt rung lên, Ngũ Y Y trợn hai mắt: "Này, di động của anh vang lên rồi, anh không nhận sao?"

"Lười nhận."

Hoắc Phi Đoạt lấy di động ra, nhìn thoáng qua, nhịn không được phiền chán thở dài.

"Là điện thoại của ai?"

Ngũ Y Y vừa nhìn thấy, lập tức cũng không vui vẻ.

Là điện thoại của Phúc Hi.

"Nhận đi, vì sao anh không nhận? Thế nào? Yên lặng một chút sợ tôi nghe được sao?"

Ngũ Y Y vểnh môi, nhìn lên trần nhà.

Đáy lòng từng đợt chua xót.

thì ra, tư vị ghen thật không tốt chút nào.

Phiền muốn chết.

Ngón tay Hoắc Phi Đoạt véo nhẹ cái mũi nhỏ của Ngũ Y Y: "Tôi và cô ấy có thể nói cái gì? Em cũng thật đoán mò."

"Vậy vì sao anh không nhận điện thoại của cô ấy? Còn không dám nói chuyện trước mặt tôi?"

*****

"Tôi biết rồi. Phúc Hi là vị hôn thêcủa anh! Nhất định phải gả cho anh rồi! Hừ."

Hoắc Phi Đoạt rầu rĩ xoa xoa huyệt thái dương, thở dài nói: "Ai nói cô ấy là vị hôn thê của tôi? Cho tôi bây giờ tôi vẫn không xem cô ấy là một người phụ nữ, tôi chỉ xem cô ấy làem gái. Tôi làm sao sẽ sinh ra tình cảm với em gái mình? Đây không phải là rất kì quái sao?"

"thật vậykhông? Anh thật sự không thích cô ấy sao?"

"Tất nhiên là không thích cô ấy, bằng không thích em làm gì?"

Nhưng mà Phúc Hi nói cô ấy là vị hôn thê của anh, nhất định phải gả cho anh."

"Phúc Hi? Em gặp cô ấy rồi sao?"

"Tất nhiên là gặp rồi! Hôm thứ sáu cô ấy chạy đến trường học của tôi tìmtôi đi chơi, còn nói phải làm bạn với tôi, tôi còn đi dạo với cô ấy thật lâu ở cửa hàng tổng hợp nữa."

Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt lập tức nheo lại, suy nghĩ hỏi: "Sau khi em vàcô ấy chia tay, em liền bất tỉnh phải không?"

"Ách... Sau khi tôi và cô ấy chia tay, tôi đến trường thì cảm thấy đầu óc choáng váng. Thế nào? Anh nghi ngờ Phúc Hi làm sao?"

Ngũ Y Y trợn mắt, vẻ mặt không dám tin.

Hoắc Phi Đoạt lắc đầu: "Phúc Hi sẽ không làm như vậy. Tuy rằng cô ấy tùy hứng, nhưng mà rất ngoan."

Ngũ Y Y bĩu môi: "A a, thấy người tangoan đúng không? nói đúng là người ta ngoan hiền thục nữ, rất ôn nhu, rất xinh đẹp."

Hoắc Phi Đoạt nắm chặt cằm Ngũ Y Y, cười nhẹ: "Hôm nay em có chuyện gì vậy? nói những câu thẳng thừng? Tôi đắc tội em chỗ nào hả? Hả?"

Ngũ Y Y đánh vào tay Hoắc Phi Đoạt: "Mới không có! Tôi là ăn ngay nói thật! không phải anh nói tôi bộ dáng không ra gì cả, dáng người cũng không tốt, thuộc loại chờ tàn phế đó sao? Vậy làm sao anh thích người tàn phế như tôi?"

Hoắc Phi Đoạt cười thầm ngước mắt nhìn Ngũ Y Y, than thở: "không có cách nào, ai bảo lòng dạ tôi không tốt. không nghĩ em đi phá hoại người đàn ông khác, rõ ràng là tôi thu nhận em."

"Hả?" Ngũ Y Y tức giận trừng mắt: "Anh coi tôi là đồ bỏ đi, còn thu tôi? Hoắc Phi Đoạt, tôi không cần anh thu nuôi tôi. cô nãi nãi đây có thể thiếu đàn ông sao? Anh cảm thấy anh rất tuấn tú phải không? Anh cảm thấy anh thật giỏi có phải hay không?"

Ngũ Y Y vung chân lên đá Hoắc PhiĐoạt.

Hoắc Phi Đoạt cũng không xem ra gì, tùy ý nha đầu này đánh đánh đáđá sau lưng anh.

Nhìn qua, đơn thuần là Ngũ YY khi dễ Hoắc Phi Đoạt.

Lúc hai người đang ồn ào, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Ngũ Y Y hậu tri hậu giác, đá sau lưng Hoắc Phi Đoạt thành nghiện. A, hiện tại ông đang ức hiếp Hoắc Phi Đoạt, thật là sung sướng.

"Xem anh còn nói tôi là tổn thương anh, xem anh còn nói hay không?"

Phúc Hi giật mình nhìn tình cảnh trong phòng bệnh, bàn tay cầm túi xách dần dần nắm chặt lại.

Ngũ Y Y cô gáinày, đanglàmgì?

Giống như đàn bà chanh chua không phân rõ phải trái, dùng chân đá anhPhiĐoạt?

Rất kỳ quái rồi!

"cô đang làm cái gì đó?"

Phúc Hi nhịn không được gọi to.

"Hả?"

Lúc này Ngũ Y Y giật nảy mình, dừng lại động tác, nhưng mà chân còn nằm trên lưng Hoắc Phi Đoạt.

"Phúc Hi, cô, sao cô lại đến đây hả?"

Má ơi, sao cô có cảm giác như mình cướp đi người đàn ông của Phúc Hi chứ?

*****

Ngũ Y Y cảm thấy mình thấp đi một nửa.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng bắt lấy bàn chân Ngũ Y Y để vào trong chăn, giúp cô đắp chăn kín đáo, anh cũng không đứng lên, vẫn ngồi bên cạnh Ngũ Y Y, lạnh lẽo nhìn Phúc Hi đứng trước cửa, hỏi: "Phúc Hi, sao em chạy đến bệnh viện vậy?"

không chờ Phúc Hi trả lời, Hoắc Phi Đoạt cao giọng hỏi: "A Trung, sao cậu để như vậy, trong bệnh viện nhiều vi trùng như vậy, tại sao để Phúc Hi đến đây? Cậu làm ăn cái gì thế không biết?"

Ý nói rất rõ ràng, anh đang chỉ trích A Trung không ngăn cản Phúc Hi lại, sao lại để Phúc Hi thoải mái xông vào.

A Trung vẻ mặt khó xử, bộ dáng có chuyện mà không nói nên lời.

"Anh đừng hung dũ với anh ta, việc này không trách A Trung được, là em dùng súng để ở huyệt thái dương ép buộc anh ta để em vào." Phúc Hi cười khổ, nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Bởi vì em thử qua, chĩa súng vào đầu A Trung cũng không có tác dụng gì, anh ta thà rằng chết cũng không cho em đi vào. không còn cách nào khác, em chỉ có thể chĩa súng về phía mình! Y Y, cô thật sự rất giỏi, chiêu bài thật ghê gớm, thế nhưng tôi khó khăn như vậy mới có thể nhìn thấy mặt cô."

Thạch Ưng đứng sau lưng Phúc Hi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y, rét lạnh mà lại không thể coi thường.

Hoắc Phi Đoạt thật tự nhiên nắm lấy bàn tay Ngũ Y Y, rồi đặt vào lòng bàn tay anh, yêu thương vuốt ve, nhìn Phúc Hi, gật đầu: "Em đã đến đây, vậy thì vào đây ngồi với Y Y một chút đi. Phúc Hi, em không chỉ đến tìm Ngũ Y Y, mà còn là bạn tốt của cô ấy sao? Sau khi anh nghe nói chuyện này thì rất vui, trước tiên cô gặp mặt, rồi trở thành bạn thân, sau này trở thành người một nhà, ở chung thật tốt quá!"

"Cái gì? cô cái gì? Cái gì mà người một nhà?"

Phúc Hi ngạc nhiên mở to hai mắt, thân hình lắc lư.

không phải chứ, anh Phi Đoạt muốn công khai quan hệ của bọn họ sao?

"Phúc Hi, em thấy rồi đó, anh với Y Y là người yêu, tương lai Y Y chính là chị dâu của em, không phải em là cô em chồng nhỏ của cô ấy sao?"

Ngũ Y Y giật mình, nhẹ nhàng dùng ngón tay véo nhẹ vào lòng bàn tay Hoắc Phi Đoạt.

"Cái gì? Chị dâu? Anh không nói đùa chứ anh Phi Đoạt?"

"Em xem bộ dáng anh đang đùa sao?" Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng trả lời.

Phúc Hi nghiêm mặt, sắc mặt tái nhợt, nhìn Ngũ Y Y rồi lại nhìn Hoắc Phi Đoạt, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "thật sao? Nếu là thật, vì vậy em chúc mừng hai người, Y Y, cô thật hạnh phúc."

Y Y đối mặt với nụ cười miễn cưỡng của Phúc Hi, thế nhưng cảm thấy bản thân rất có lỗi với cô ấy. Aizzz, cô cảm thấy bản thân mình đã cướp đi thứ gì đó của Phúc Hi?

"Phúc Hi, chuyện xảy ra rất đột ngột, thật ra lúc đầu tôi và Hoắc lão đại không có ý này, sự việc này nói thế nào đây? Chính là tạo hóa trêu người, cũng không biết tại sao lại thế này, tôi và anh ấy đã đến với nhau rồi, thật ra.... ."

Ngũ Y Y không biết mình muốn nói cái gì, dù sao đối mặt với Phúc Hi, đầu óc của cô rất rối loạn.

"Em cái gì cũng không cần nói, Y Y."

Phúc Hi đưa tay vén loạn tóc, mượn việc này để che giấu cảm xúc của mình: "thật ra tôi đã biết từ lâu, sớm muộn gì sẽ có một ngày anh Phi Đoạt sẽ tìm được người trong lòng, bởi vì anh Phi Đoạt luôn xem tôi là em gái. Bởi vì anh Phi Đoạt là một người rất hoàn mỹ, người phụ nữ nào cũng yêu anh Phi Đoạt, tôi cũng không ngoại lệ."

*****

"Nhưng tôi giống như một cô bé vậy thôi, tôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi không ngờ anh ấy đã tìm được cô gái anh ấy yêu nhanh như vậy, càng không nghĩ đến sẽ là cô. Nhưng mà, tôi còn muốn chúc các người hạnh phúc."

nói xong, Phúc Hi không muốn lên tiếng nữa.

"Phúc Hi, cô thật vĩ đại, tôi khâm phục cô." Ngũ Y Y giơ ngón tay cái về phía Phúc Hi.

Phúc Hi cười khổ một tiếng, nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt: "Anh Phi Đoạt, anh không thể như vậy được nha, hơn nữa bây giờ anh có bạn gái rồi, không thể không để ý đến đứa em gái này nha? Em gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh như vậy sao anh không nghe máy? thật ra em muốn hỏi anh một chút, bữa cơm chiều anh có về nhà ăn không? Anh xem anh đi, không nghe điện thoại làm hại em phải chạy đến bệnh viện tìm anh."

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ: "hiện tại em đã thấy, Y Y bị bệnh, anh phải ở lại canh giữ bên cạnh cô ấy. Vì vậy sẽ không về ăn cơm. Em về nhà trước đi."

Vẻ mặt Phúc Hi lập tức hiện lên nỗi thất vọng.

Ngũ Y Y dùng chân huých vào Hoắc Phi Đoạt."Nếu không anh về nhà ăn cơm đi, không phải ở đây còn có Giang Đình sao? Hơn nữa, anh cũng không phải là bác sĩ hay y tá, anh ở trong này cũng không có làm gì."

Hoắc Phi Đoạt trừng mắt Ngũ Y Y: "trên người em đang có bệnh, bác sĩ nói không có cách nào trị được, chỉ có mình tôi mới có thể trị được thôi."

Ngũ Y Y nín bặt người, vẫn không rõ.

Phúc Hi đứng bên cạnh tức giận cắn chặt môi.

Hoắc Phi Đoạt thuận tay kéo chiếc vớ trên chân Ngũ Y Y: "Tất chân thối rồi, tôi đi giặt giúp em."

Phúc Hi nhìn Hoắc Phi Đoạt cầm lấy chiếc tất thối của Ngũ Y Y, một chút cũng không ghét bỏ.

Cả người cô ta nhịn không được liền run rẩy.

Anh Phi Đoạt rất thích sạch sẽ, anh luôn sạch sẽ, đồ người khác dùng qua anh đều ngại bẩn, drap trải giường của anh chỉ cần người khác làm bẩn một chút anh sẽ thay cái khác.

Mà bây giờ....

Anh lại không ngại đôi tất thối của Ngũ Y Y

Ông trời ơi!

Ngũ Y Y xấu hổ đỏ bừng mặt, cố gắng bắt lấy tay anh: "Tôi không cần anh giặt. Tự tôi giặt được rồi. Tôi không cần anh giúp, để tất của tôi lại đây."

thật mất mặt, đôi vớ thối của cô lại để cho Hoắc lão đại đi giặt.

Hoắc Phi Đoạt cầm lấy đôi tất của Ngũ Y Y đi vào nhà vệ sinh, vẻ mặt thản nhiên liếc mắt nhìn Phúc Hi, cất giọng nói: "Phúc Hi, em trở về đi."

Phúc Hi vô lực gật đầu: "Tốt lắm, em đi về đây. Y Y, cô dưỡng bệnh cho tốt nha. Chờ thân thể cô khỏe lại, chúng ta cùng đi dạo phố. Nhất định hai chúng ta sẽ trở thành chị em tốt."

Ngũ Y Y cười híp mắt: "Được, nhưng mà tôi không có sức lực lớn để đi dạo phố."

Phúc Hi nở nụ cười cứng ngắt, nhìn Hoắc Phi Đoạt. thật đáng tiếc, cô chỉ nhìn Hoắc Phi Đoạt đang giặt tất, vậy mà Hoắc Phi Đoạt không nhìn cô.

Phúc Hi vẫy tay với Ngũ Y Y rồi đi ra ngoài.

Phúc Hi vừa đi, Ngũ Y Y ở lại phòng bệnh, chợt phát điên gào tô: "Họ Hoắc kia! Ai cho phép anh chưa được sự đồng ý của tôi đã nói lung tung vậy hả? Ai muốn gả cho anh chứ? Ai nói? Sao anh lại có thể nói như vậy? Còn nữa, ai cho anh giật tất của tôi? Anh thật mù quáng khó chịu!"

Hoắc Phi Đoạt phơi đôi tất, lau khô tay, đi đến trước mặt Ngũ Y Y, bàn tay giữ chặt gáy Ngũ Y Y: "Em nhìn xem, đây là lần đầu tiên tôi giặt đồ cho người khác. Tôi không chê em, em lại ngại tôi sao? không có lương tâm."

*****

"Người ta không cho anh làm việc, anh làm gì phải hoảng hốt làm loạn chứ? Có biết anh làm như vậy, người ta đều không vui!"

Hoắc Phi Đoạt tức giận: "Lại nói nhiều, tôi đây sẽ đem em đi tắm rửa sạch sẽ."

Ách....

Ngũ Y Y sửng sốt, lập tức ngậm miệng không dám lên tiếng.

Lăn qua lăn lại.... Đáng ghét, Hoắc lão đại vừa nói chuyện thôi đã háo sắc như vậy? Lại khiến cô suy nghĩ lung tung rồi?

một lát sau, Ngũ Y Y cười xấu xa, nhìn Hoắc Phi Đoạt, đề nghị: "Hôm nào đó tôi cho anh nhảy thoát y có được không?"

Hoắc Phi Đoạt nhướng mày, liếc nhìn Ngũ Y Y: "Em nói cái gì đó?"

Ngũ Y Y suy nghĩ: "Hắc hắc, dáng người anh đẹp như vậy, anh nhảy thoát y, lột từng món đồ ra, tôi lấy di động quay lại cho anh xem, hắc hắc."

Hoắc Phi Đoạt ôm đầu Ngũ Y Y, làm cô hoảng hốt: "Em xong đời em rồi! Vật nhỏ, bây giờ em đến nông nỗi bị tình dục thiêu đốt rồi đấy.

Hàn Giang Đình ở bên ngoài nhìn mấy người đầu bếp bưng mâm thức ăn đi vào, hương thơm ngào ngạt từ đồ ăn bay vào phòng bệnh.

"Ai da, nhiều đồ ăn ngon như vậy, tôi có thể ăn cùng Y Y không?"

A Trung mất mặt: "Cậu? Cậu ở trong này thật sự làm bóng đèn. đi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."

Hàn Giang Đình vui vẻ theo A Trung đến phòng ăn, vừa nhìn lên bàn ăn, lập tức sa sầm mặt: "Thế nào chỉ có bốn món ăn, Y Y bên kia có ít nhất mười món ăn."

"Cậu là con gái sao?"

"Tất nhiên là không, có thể kiểm tra cậu em ở bên dưới."

Về chuyện này, Hàn Giang Đình trả lời rất xấu xa.

"Cậu có biết Hoắc lão đại có siêu năng lực tra tấn không?"

Hàn Giang Đình dùng sức lắc đầu: "Tất nhiên không có!"

"Vậy cậu ngoan ngoãn ở trong này ăn cơm với tôi, nếu không đến cả cái gì cũng không có mà ăn."

Hàn Giang Đình thở dài, nhận lệnh ngồi xuống, nhịn không được hỏi "Bọn người Y Y đều ăn thức ăn ở đâu?"

"Có đầu bếp chuyên chế biến món ngon. một bữa cơm sẽ tiêu hao hàng vạn."

"A! Trời ơi, kiếp sau tôi nhất định sẽ đầu thai thành con gái."

Hoắc Phi Đoạt đợi sau khi Ngũ Y Y ngủ say, đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài.

"A Trung, đến đây một chút!"

A Trung lập tức đi đến.

Hai người đến phòng trống không có người.

"Lão đại...."

"Nhất định phải làm tốt việc bảo vệ Y Y, hiện tại tôi đang lo lắng Phúc Hi, sau sự kiện hạ dược này, tôi hơi nghi ngờ Phúc Hi."

"A, ngài nói tiểu thư Phúc Hi đối với Ngũ Y Y...." A Trung ngạc nhiên trừng to hai mắt.

"Chỉ là nghi ngờ, vẫn chưa xác định." Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại: "Hiển nhiên tôi không hy vọng là cô ấy. Nhưng mọi việc cần phải cẩn thận một chút, việc bảo vệ an toàn cho Y Y phải làm tốt."

"Vâng!"

Phúc Hi và Thạch Ưng ra khỏi bệnh viện, vẫn chưa lên xe, Phúc Hi nhịn không được rơi nước mắt.

"thật quá đáng! Anh Phi Đoạt thật quá đáng! Vì sao anh ấy lại đối xử với tôi như thế? Làm sao không để ý đến cảm nhận của tôi, cứ như vậy tuyên bố gọn gàng tin tức chuyện anh ấy và Ngũ Y Y?"

Thạch Ưng đưa khăn giấy cho Phúc Hi, nói: "Tôi đoán Hoắc Phi Đoạt cố ý nói như vậy."

"Hả? Anh nói cái gì?"

Phúc Hi trừng to hai mắt đẫm nước mắt, không hiểu nhìn Thạch Ưng.

"cô nghĩ xem, từ nhỏ Hoắc Phi Đoạt là người biết nhận thức, có khi nào cô gặp anh ta nói chuyện hiền lành như vậy, anh ta là loại người im lặng là vàng, đều không nói gì cho người ngoài nghe. Mặc dù anh ta thích Ngũ Y Y, muốn kết hôn với Ngũ Y Y, chuyện như vậy anh ta cũng sẽ không nói cho người khác."

*****

"Đúng vậy, anh Phi Đoạt làm việc chưa bao giờ nói ra, bình thường anh ấy rất ít nói."

Thạch Ưng gật đầu: "Vì vậy mới nói, anh ấy làm như vậy chỉ có một lí do, đó chính là, bên ngoài muốn nói cho cô biết, anh ta rất để ý Ngũ Y Y, đồng thời cũng cảnh cáo cô, không có ý nghĩ động đến Ngũ Y Y."

"A?" Phúc Hi phát hoảng "Anh, ý của anh là..."

"Đúng, Hoắc Phi Đoạt đã nghi ngờ cô rồi."

Phúc Hi lập tức nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Hôm nay biểu hiện của cô không tệ, lúc đó tôi sợ cô nổi trận lôi đình lên, như vậy thật sự xong đời, Hoắc Phi Đoạt hoàn toàn nghi ngờ cô. Trong thời gian này cô phải diễn thật tốt, cố gắng làm bộ dạng rất thích Ngũ Y Y, loại bỏ cảm giác và nghi của Hoắc Phi Đoạt đối với cô."

"Hả? Muốn tôi phải luôn thích cô ta sao? Việc này rất khó! Đối với tôi quả thật là một dày vò, tôi hận không thể lập tức giết chết cô ta!"

Phúc Hi bất mãn nhăn mặt lại.

Thạch Ưng mở cửa xe cho Phúc Hi, thở dài: "không còn cách nào khác, nếu để cho Hoắc Phi Đoạt nghi ngờ đến cô, tôi nghĩ rất nhanh cô phải rời khỏi Trung Quốc."

Phúc Hi cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng, tôi sợ đến lúc đó tôi không làm được, bóp chết con nha đầu chết tiệt kia!"

Hoắc Phi Đoạt chuẩn bị trở lại phòng bệnh, đến hành lang thấy Hàn Giang Đình ngáp liên tục, anh đi qua, vỗ vai Hàn Giang Đình, nói: "Giang Đình, hay là cậu về nhà đi, có anh em ở đây chăm sóc Y Y rồi. Mấy ngày nay cậu cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt."

"Hả?"

Hàn Giang Đình bị doạ sợ hãi, chớp chớp mắt, gật đầu nói: "Được rồi, tôi đi về đây."

Vừa đi được hai bước, anh quay đầu lại, dường như nhớ tới điều gì: "Đúng rồi, có một chuyện tôi phải nói một chút."

"Ừ, cậu nói đi."

"Hôm nay ba của Y Y đến bệnh viện thăm Ngũ Nhân Ái, nhưng không đến thăm Y Y, kết quả tôi nghe thấy Y Y nói chuyện với ba cô ấy, rất thương tâm. Tôi biết rõ Y Y, tuy rằng bề ngoài cô nguỵ trang kiên cường, thật ra nội tâm cô ấy rất khát vọng được quan tâm, nhất là một gia đình ấm áp."

"Hả?"

Hoắc Phi Đoạt nhướng mày, dường như đã hiểu rõ, gật đầu: "Được, tôi đã hiểu. Cảm ơn cậu luôn quan tâm đến Y Y."

Hàn Giang Đình gãi đầu: "Hắc hắc, không có việc gì, Hoắc lão đại, có phải anh nên suy nghĩ một chút chuyện thu nhận tôi làm đệ tử không? Tôi muốn đi theo anh học võ."

Hoắc Phi Đoạt nghiêm túc nói: "Tôi thật không có thời gian, bằng không tôi đến công ty tìm một cao thủ dạy võ cho cậu, để cậu bái anh ta làm sư phụ, rồi dạy võ cho cậu. Thế nào?"

"Oa! thật là tốt quá."

Ngũ Học Phong đang ngủ, điện thoại vang lên, ông ta bất mãn trở mình mấy lần, ngồi dậy bật đèn, miệng xụ xuống: "Nửa đêm là ai đây, nếu là gọi điện thoại nhầm số thì tuyệt tử tuyệt tôn."

Ông nhận điện thoại, miệng còn ngáp, cất giọng chất vấn: "Ai đó? Phiền chết đi."

"Tôi là Hoắc Phi Đoạt."

"A... A, ai ai? Ngài nói ngài là ai đó?" Hai mắt Ngũ Học Phong trừng to như viên đạn.

"Hoắc Phi Đoạt tập đoàn Đế Vương."

"........."

Ngũ Học Phong choáng váng vài giây, lúc này chuyện bé xé ra to cao giọng nói: "Là ngài à? Tổng giám đốc Hoắc ngài khoẻ! Ngài rất rất rất rất khoẻ!"

Ngũ Học Phong sợ đến mức từ trên giường nhảy xuống, đứng trên mặt đất, cúi đầu, khom lưng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)