Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 49

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 49
Chỉ Có Thể Yêu Anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hàn Giang Đình xoa xoa hai tay, định di chuyển đến bên cạnh Ngũ Y Y, không biết nên an ủi cô thế nào.

"Haiz........"

Hàn Giang Đình đi theo Ngũ Y Y cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được thở dài.

"Thật ra mình không có ao ước được quan tâm quá."

Ngũ Y Y đột nhiên sâu kín nói.

Dọa Hàn Giang Đình nhảy dựng lên, cậu ngạc nhiên nhìn cô bé kia, rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cô bé.

Tên mạnh miệng!

Cô còn nói những lời trái lương tâm mình!

Hơi yếu đuối một chút thì thế nào chứ?

Hàn Giang Đình khẽ vỗ nhẹ vào vai Ngũ Y Y: "Có làm cha mẹ thì là thế này, cậu nhìn mình, lúc mình còn nhỏ cha mẹ mình có xem mình giống người đâu. Tất cả đều bị xem nhẹ."

Ngũ Y Y vẫn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mình cảm thấy rất kỳ quái, vì sao mình lại là con của ông ta, vì sao tên người mình lại chảy dòng máu của ông ta, mình là con của ông ta, vì sao ông ta có thể coi thường mình? Chẳng lẽ thật ra mình không nên đến thế giới này?"

Hàn Giang Đình sợ tới mức trừng to hai mắt, cậu ôm chặt Ngũ Y Y: "Không được nói hươu nói vượn! Không được nói những lời này, cậu không đến thế giới này, mình sẽ tìm ai làm bạn? Mình không muốn chết trong cô đơn, Cậu cần phải đến thế giới này."

"Mình muốn ăn kẹo hồ lô rồi."

Ngũ Y Y làm nũng với Hàn Giang Đình.

"Kẹo hồ lô? Được nha. Lập tức mua về cho cậu! Hắc hắc, cậu ngoan ngoãn nằm trong này, mình lập tức mua kẹo hồ lô về cho cậu."

Hàn Giang Đình kéo tay Ngũ Y Y, ấn cô ngồi trên giường bệnh.

Ngũ Y Y xúc động nhìn Hàn Giang Đình, thở dài: "Hàn Giang Đình?"

"Cái gì? Còn muốn ăn gì khác sao?"

"Cảm ơn cậu."

"Hả? Cái gì?"

"Mình nói, mau cút đi mua đồ đi."

"Nha đầu chết tiệt kia, chỉ biết hung dữ với mình, kiếp trước mình thiếu nợ cậu à?"

Hàn Giang Đình lầm bầm đi ra ngoài.

Dọc đường đi còn lẩm bẩm "kẹo hồ lô."

Thạch Ưng trở về biệt thự, sốt ruột tìm Phúc Hi.

Phúc Hi đang đánh đàn dương cầm, vẻ mặt lạnh như băng.

"Tiểu thư, tôi đã về."

Phúc Hi vẫn đánh đàn, đưa mắt nhìn Thạch Ưng: "Nói xem điều tra được cái gì."

"Hoắc Phi Đoạt quả thật không có xuất ngoại."

"Hả, đã biết anh ta đang gạt tôi! Còn gì nữa không?"

"Mặc khác, hôm đó Ngũ Y Y bị hạ dược, cũng không bị Tiêu Lạc mang đi."

"Cái gì?"

Phúc Hi ngừng động tác, tiếng đàn chợt ngừng lại, cô trợn to hai mắt nhìn Thạch Ưng, nhìn vẻ mặt khó xử của Thạch Ưng, đoán: "Sẽ không là.................."

Thạch Ưng gật gật đầu: "cô ấy bị Hoắc Phi Đoạt đưa đi rồi."

"Cái gì?"

Phúc Hi kinh hãi, thở hổn hển đứng lên.

Ánh mắt mở to, cả người đều run rẩy.

Ngũ Y Y bị hạ dược, không phải được Tiêu Lạc đưa đi giải độc, mà lại là anh Phi Đoạt đưa đi?

Chẳng lẽ...............

Không phải anh Phi Đoạt giải độc cho cô ta chứ?

Suy nghĩ đến cảnh Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y hai người quấn lấy nhau cùng một chỗ, Phúc Hi hận không thể giết sạch mọi người.

Cô ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt ra, trong con người đều ngoan độc.

"Tôi vốn không muốn giết cô ta, thế nhưng cô ta lại hếch mũi lên mặt, càng quá đáng rồi!"

Thạch Ưng xoa mũi, khó xử nói: "Theo tôi điều tra, lúc đó Tiêu Lạc dẫn người đi cướp người, nghĩ sẽ cướp Ngũ Y Y về, kết quả gặp được Hoắc Phi Đoạt công kích, suýt chút đã bị đánh mất mạng."

*****

Phúc Hi cười lạnh, trong nụ cười chỉ có sự vắng lặng: "Anh Phi Đoạt nổ súng chỉ vì một con đàn bà ư?"

"Không chỉ có thế, hình như tối hôm qua Ngũ Y Y đã xảy ra chuyện gì bất trắc, cả công ty Hắc Đế dốc hết toàn lực đi tìm cô ta, sau khi tìm được, Hoắc Phi Đoạt còn tự mình đưa cô ta tới bệnh viện cấp cứu, vẫn luôn ở cùng."

Rầm!

Phúc Hi nện một quyền lên chiếc đàn Piano khiến nó phát ra một âm thanh đáng sợ."Lại xem con nhỏ đó như bảo bối nữa! Hừ! Muốn đoạt đàn ông với Phúc Hi tôi sao, chẳng lẽ cô ta có chín cái mạng? Thạch Ưng, bố trí người giết chết Ngũ Y Y đi!"

"Dạ!"

Phúc Hi cả một bụng uất ức, tức giận không chỗ phát tiết, cô ta đứng lên, dùng sức đá vào cái ghế khiến nó vỡ thành mấy phần.

"Ngũ Y Y! Đối nghịch với Phúc Hi tao thì cũng đồng nghĩa với việc mày tự tìm đường chết!"

Hoắc Phi Đoạt chạy tới công ty, xử lý một đống chuyện lớn khó giải quyết.

Thư ký gõ cửa đi vào, nói: "Hoắc tổng, Phúc Hi tiểu thư nói muốn gặp ngài."

Hoắc Phi Đoạt đang vùi đầu vào đống tài liệu, nghe vậy liền dừng tay, ngẩng đầu lên chau mày.

Phúc Hi?

Anh rất muốn quên đi sự tồn tại của cô gái này. Cô ta tới làm gì? Phiền chết mất! "Nói tôi rất bận, không rảnh tiếp cô ta, bảo cô ta về nhà trước đi."

Lời còn chưa dứt, Phúc Hi đã tiến vào."Bảo em về nhà, buổi trưa anh sẽ về ăn cơm sao?"

Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại.

"Ô kìa, tiểu thư, tại sao cô lại tự tiện đi vào thế?" Thư ký kinh ngạc ngăn Phúc Hi lại.

Phúc Hi mỉm cười nhưng trong mắt lại ngập tràn sự ác độc, "Không cho tôi vào? Cô biết tôi là ai không? Tôi chính là vợ chưa cưới của Hoắc tổng, tương lai sẽ trở thành bà chủ của mấy người, ngay cả tôi cũng dám đắc tội, có phải cô muốn bị đuổi việc rồi không? Tránh ra!"

Vừa nói tránh ra xong, Phúc Hi đã bắt lấy cổ tay của thư ký, nhéo phía sau một cái rồi đá một cước vào mông cô gái, đá cô ta ra ngoài cửa.

Cô thư ký nhếch nhác nằm trên sàn nhà, còn lộ ra quần lót trong váy ngắn.

"Hứ, không chịu nổi một đá mà còn dám cản bản tiểu thư? Không biết tự lượng sức mình!" Phúc Hi nhướn mày, vỗ tay một cái.

Chuyển sang Hoắc Phi Đoạt, cô ta lập tức tươi cười rực rỡ: "Anh Phi Đoạt, mấy ngày không gặp, em nhớ anh muốn chết. Anh có nhớ em không đó?"

"Không phải là phải làm thục nữ, không tùy tiện dùng võ được hả? Tại sao hôm nay đột nhiên lại như vậy?"

Hoắc Phi Đoạt dựa vào thành ghế, híp mắt nhìn kĩ Phúc Hi. Cảm thấy hôm nay Phúc Hi có chỗ không đúng lắm.

Phúc Hi nũng nịu dậm chân một cái: "Ưm hừm, không phải đâu anh Phi Đoạt, em chỉ dùng chút thôi mà, không có lực sát thương gì đâu, sao anh lại nói em như vậy? Không phải bây giờ em rất dịu dàng ư?"

Phúc Hi cười nói, vui vẻ chạy đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, dang hai tay ôm lấy anh.

Hoắc Phi Đoạt không vui nói: "Đó là cấp dưới của anh, em không thể đối xử thô bạo như vậy với cô ấy được."

"Em biết rồi... , sau này sẽ không như vậy nữa, có được không? A, anh à, em nói xin lỗi với anh nhé."

Hoắc Phi Đoạt nhìn thư ký, nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Bạch Mỹ Mỹ lắc đầu, khổ mà không nói được, buồn bực nói: "Không sao đâu."

"Em gái tôi xưa nay vẫn bướng bỉnh như thế, tôi sẽ giáo dục nó, chuyện ngày hôm nay, tôi thay nó nhận lỗi với cô. Xin lỗi."

Khi Hoắc Phi Đoạt nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh ba chữ em gái tôi, rõ ràng là muốn phủi sạch quan hệ giữa anh và Phúc Hi.

*****

Vừa nói chuyện, anh vừa kéo cánh tay đang vòng trên cổ mình xuống.

"Anh không thể quan tâm đến em, anh còn phải làm việc, rất bận. Em về đi."

"Em không về! Cả ngày không gặp được anh, em rất khó chịu."

"Vậy thì bảo Thạch Ưng đi dạo phố với em."

"Em muốn anh đi cùng cơ."

"Anh không ở không."

"Vậy anh làm việc của anh đi, em ở đây chơi, em không cần anh chơi cùng, như vậy được chưa?"

Hoắc Phi Đoạt phiền não xoa sống mũi, sầm mặt xuống, âm trầm nhìn Phúc Hi: "Phúc Hi, tại sao em cứ muốn như vậy chứ? Rõ ràng em biết trong lòng anh chỉ xem em là em gái, em đừng có cả ngày không hiểu chuyện như vậy nữa. Em ở đây làm gì? Đây là công ty, không phải nhà của em, nếu các đồng nghiệp thấy em ở đây sẽ nghĩ thế nào? Chỗ này không phải là chỗ của em! Mau về đi!"

Phúc Hi trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt ở đối diện, muốn khóc nói: "Tại sao em nhất định phải làm em gái anh? Em muốn làm vợ của anh! Em muốn làm Hoắc phu nhân! Anh có từng nghiêm túc nhìn nhận em không? Em là con lai Trung Phát, em cực kỳ xinh đẹp! Em muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, em như vậy có chỗ nào không xứng với anh?"

Hoắc Phi Đoạt thở dài: "Không phải là em không xứng với anh, mà là anh không xứng với em. Ở trong mắt anh, anh chưa bao giờ coi em là một người phụ nữ, mà chỉ là em gái của anh thôi, anh không thể sinh ra loại tình cảm nam nữ đó với em, anh không làm được!"

Nước mắt, cuối cùng cũng tuột xuống khỏi khoé mắt Phúc Hi, cô ta lấy tay lau mạnh đi: "Vậy bắt đầu từ bây giờ anh coi em là một người phụ nữ đi, bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với em! Tình cảm... Giữa năm và nữ!"

"Anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh không muốn lặp lại nữa, có nói thêm cũng vô ích. Có phải em không muốn làm em gái của anh không, được thôi, em lập tức rời khỏi đây, trở về nước Mỹ của em đi! Coi như anh không biết em."

"Hả? Hoắc Phi Đoạt! Anh nói với em như vậy mà được à? Không coi em là em gái, chẳng lẽ coi em là người dưng? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Là ba em chứa chấp anh, là ba em truyền võ công cho anh, là ba em cho anh một tương lai! Vậy mà anh lại đối xử với đứa con gái duy nhất của ông ấy thế ư?"

"Đây là hai chuyện khác nhau, Phúc Hi!" Hoắc Phi Đoạt không nhường: "Ân tình ba em cho anh anh sẽ trả lại, nhưng không liên quan đến em! Em là em, anh luôn coi em là em gái, đây là quan hệ cả đời không thể thay đổi. Anh sẽ không hy sinh tình cảm của mình, vì báo ân mà tùy tiện cưới em về, để em cả đời không được yêu thương, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hại em! Bây giờ em về nhà đi! Anh không muốn nói nhiều đâu!" Hoắc Phi Đoạt tức giận xoay ghế qua chỗ khác, quay lưng lại với Phúc Hi.

Cô ta nhìn chằm chằm sống lưng của Hoắc Phi Đoạt, giận đến rớt nước mắt, dậm chân một cái, tức giận chạy ra ngoài.

Một bác sĩ nam đeo khẩu trang đi vào phòng bệnh của Ngũ Y Y, anh ta đẩy một chiếc xe con, bên trên đều là thuốc và dụng cụ.

Ngũ Y Y đang xem tin nhắn trong điện thoại di động, nhìn thấy bác sĩ liền đáng thương hỏi: "Lại muốn chích sao? Có thể không chích không?"

Bác sĩ nam không trả lời mà cẩn thận nhìn ra bên ngoài, đầu tiên là không trả lời, động tác này khiến Ngũ Y Y nhíu chặt mày hoài nghi.

"Anh là ai?" Ngũ Y Y cả kinh ngồi thẳng dậy.

Có phải là tới giết cô không?

*****

"Đừng sợ! Là anh! Tiêu Lạc."

Bác sĩ nam tháo khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt tuấn tú.

"À? Tiêu Lạc? Tại sao anh lại ăn mặc như vậy?" Ngũ Y Y giật mình.

Tiêu Lạc đi tới trước mặt Ngũ Y Y, quan sát cô, trong mắt đều là sự thương yêu:"Anh không còn cách nào nữa, Hoắc Đoạt cách ly cả tầng lầu này, người ngoài đừng mong đi vào, anh vắt hết óc suy nghĩ mới nghĩ ra cách này đấy. em không khỏe chỗ nào? Tại sao phải tới bệnh viện? " nói xong, Tiêu Lạc đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu Ngũ Y Y.

một cảm giác thật ấm áp, quen thuộc, thân thiết! thì ra cô luôn lưu luyến từng giây phút bên cạnh Tiêu Lạc, hắn luôn đối xử với cô như vậy, luôn có thể để cô cảm thấy ấm áp.

Ngũ Y Y thở dài, cúi đầu, nhỏ giọng nói:"Em không sao, chỉ là ngã xuống đường cái, bị thương nhẹ thôi."

"Cái gì? Ngã xuống đường cái? Tại sao em lại không cẩn thận thế? Chuyện khi nào?"

"Tối hôm qua."

"Vậy Hàn Giang Đình đâu? Chẳng lẽ cậu ta không ở cạnh em?"

Ngu Y Y lắc đầu:"không sao, chuyện qua rồi."

"Để anh xem vết thương của em."

Tiêu Lạc không nói lời nào vén tay áo của cô lên, vừa nhìn thấy đống băng gạc ý liền nhíu chặt mày, cực kỳ đau lòng:"Tại sao lại bị thương thành như vậy? Đúng là khiến người ta đau lòng mà!"

nói xong, anh ta cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên chỗ băng gạc trên tay Ngũ Y Y. Động tác này khiến cô rất hoảng sợ.

cô lập tức rút tay về, hốt hoảng nói:"Anh đừng như vậy, đừng như vậy. Em không sao, anh cứ yên tâm. Mau về di."

"đã thúc giục anh đi rồi sao? Nhóc à, em có biết em đối xử với anh như vậy sẽ khiến anh tan nát cõi lòng không?" Tiêu Lạc ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy một tay cô nhẹ nhàng hôn lên.

Ngũ Y Y hoảng sợ dùng sức kéo tay mình về, Tiêu Lạc giữ chặt không muốn buông.

"Tiêu Lạc! anh đừng như vậy! buông em ra!"

"không buông! Cả đời này anh sẽ không buông em ra!"

"Em không thích anh như vậy!"

"Em sẽ thích, anh muốn em yêu thích anh cả đời!"

Bộp! một bàn tay khác của Ngũ Y Y lao đi, tát Tiêu Lạc một cái.

Cái tát này hạ xuống khiến Ngũ Y Y sợ hãi, cũng khiến Tiêu Lạc choáng váng.

"Em... Em... Em xin lỗi. Em chỉ muốn anh buông tay em ra."

Tiêu Lạc cười khổ một tiếng:"Bây giờ em ghét anh đến thế sao? Anh cầm tay em em cũng không vui? Chằng bao lâu trước, anh hôn em, ôm em.... Em đều thích. Tại sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ phụ nữ đúng là quá hay thay đổi?"

"Là anh thay đổi trước! Là anh lừa gạt tình cảm của em, đính hôn với Ngũ Đại trước, là anh thay đổi trước! " Ngũ Y Y rơi nước mắt.

Tiêu Lác lắc đầu, thâm tình nói:"Anh không có! anh vẫn luôn không thay đổi! Tình cảm của anh đối với em luôn như lúc đầu! Anh rất yêu em, Y Y, anh rất yêu em. Nếu em không yêu anh thì đây là loại khổ sở nhất với anh! Đừng đối xử với anh như vậy.... Đừng không để ý đến anh, hãy yêu anh.... Có được không?"

Tiêu Lạc thâm tình khẩn thiết nói, đưa mặt đến gần Ngũ Y Y, ánh mắt si mê tập trung vào cô.

Anh ta nang nhiên xông qua, cách môi cô ngày càng gần.......

Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Nhân Tâm trò chuyện với Ngũ Nhân Ái.

*****

"Chị cả, tối hôm qua chị có cùng với Tiêu Lạc làm cái gì không?" Ngũ Nhân Tâm nhiều chuyện chớp mắt.

Ngũ Nhân Ái vẻ mặt ngưng trọng, cô tất nhiên hiểu được những lời em gái mình nói là có ý gì.

Nhưng mà, cô không thể ăn ngay nói thật, nói Tiêu Lạc ghét bỏ mình, cô còn trần truồng đứng trước mặt anh ta, anh ta đều sở vi bất động đi? Như vậy đã có thể mất mặt lắm rồi.

"Chị không hiểu em đang nói cái gì."

"Ôi chào, không phải là ân ái thôi, chị cả, tối hôm qua chị và anh rể có ân ái kịch liệt không?"

Ngũ Nhân Tâm hưng phấn chớp chớp mắt.

Ngũ Nhân Lệ cũng cuồng nhiệt hỏi: "Chỗ đó của Tiêu Lạc như thế nào? Kích cỡ như thế nào? Có phải rất đau không chị cả?"

Ngũ Nhân Ái mặt đã rất thối, cô thở dài, miễn cưỡng nói: "Có tới kịp làm đau đâu, không phải chị bị thương sao?"

"A đúng nha, chị còn chưa kịp, thật sự là đáng tiếc." Ngũ Nhân Tâm nhìn trần nhà tha hồ suy nghĩ: "Em thường xuyên suy nghĩ, nếu em và Hàn Giang Đình có xảy ra chuyện kia, có phải xấu hổ đến ngất đi không. Hàn Giang Đình nhà em là cao thủ trên giường, chắc chỗ đó của anh ta rất lớn."

Ngũ Nhân Lệ phẫn nộ: "Làm sao chị biết Hàn Giang Đình là cao thủ về mặt này?"

"Rất nhiều cô gái đồn đại nha."

"Đúng, Hàn Giang Đình ngủ với nhiều cô gái như vậy, em còn muốn cậu ta sao?"

Ngũ Nhân Tâm tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ: "Ngủ qua với nhiều cô gái thì thế nào? Điều này chứng tỏ Hàn Giang Đình nhà chị có mị lực có đủ bản lĩnh! Tuổi trẻ bây giờ người nào mà không ngủ qua với rất nhiều người rồi sau đó mới tiến vào hôn nhân, chuyện bé xé to!"

Ngũ Nhân Lệ nói không lại Ngũ Nhân Tâm, nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên kinh ngạc hô to: "Ơ? Đó không phải là Hàn Giang Đình sao? Sao cậu ta cũng đến bệnh viện vậy?"

"Chỗ nào? Chỗ nào?" Ngũ Nhân Tâm kích động chạy đến bên cửa sổ, trừng to hai mắt nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, bên dưới gốc cây là một cậu thanh niên đẹp trai, không phải là tên Hàn Giang Đình thối tha kia sao?

Tên tiểu tử này hôm nay mặc một thân quần áo màu cà phê rất soái khí, đôi chân thon dài, nhiều cô gái đi ngang qua người cậu không nhịn được phải ngoái đầu lại nhìn.

"thật là Giang Đình nha! thật là Giang Đình của mình!"

Ngũ Nhân Tâm kích động vỗ cửa sổ.

Ngũ Nhân Lệ trợn to hai mắt: "Cái gì mà Giang Đình nhà chị? Người ta có quan tâm đến chị sao?"

"Nha đầu thối, đừng có nói những lời mất hứng! Ai da, nhìn từ xa như vậy, liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra Hàn Giang Đình nhà chị đẹp trai hơn người nha." Ngũ Nhân Tâm chớp đôi mắt đào hoa, say mê không biết trời đất.

Ngũ Nhân Lệ ngạc nhiên hỏi: "Vì sao anh ta đến bệnh viện này?"

Ngũ Nhân Ái nhíu chặt chân mày: "Hàn Giang Đình có quan hệ tốt với Ngũ Y Y, chẳng lẽ là vì Ngũ Y Y?"

"Cái gì?" Ngũ Nhân Tâm trừng to hai mắt: "Hàn Giang Đình cũng không thể làm bụng Ngũ Y Y lớn lên, rồi đưa cô ta đến đây phá thai chứ? Trời ạ, nếu như là vậy, chị nhất định phải nói cho ba biết, để ba đem con tiện nhân này đuổi ra khỏi nhà."

Ngũ Nhân Ái suy nghĩ: "sẽ không."

Ngũ Nhân Tâm sùng bái chỉ số thông minh của Ngũ Nhân Ái, lập tức vỗ vỗ ngực thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi, không phải là tốt rồi."

Ngũ Nhân Lệ nói: "Em đã biết! có phải cậu ta đến đây thăm chị cả không?"

Ngũ Nhân Tâm vỗ tay mấy tiếng: "Chắc là đúng! Các người nghĩ xem, nhà cậu ta và nhà mình có quan hệ tốt như vậy, lúc chị cả phát bệnh nằm bệnh viện, nhất định ba sẽ báo cho bác Hàn biết, Giang Đình nhất định thay mặt nhà cậu ta đến thăm chị cả! nói không chừng Giang Đình vừa nghe nói em cũng ở đây với chị cả, càng cao hứng đi về rồi."

*****

Ngũ Nhân Lệ bị Ngũ Nhân Tâm tưởng tượng không giống sự thật khiến cô khiếp sợ bĩu môi.

Ngũ Nhân Tâm cao hứng ngập tràn phấn khởi: "Em phải đi ra đón anh ấy! Em đi đón Hàn Giang Đình!"

nói xong, Ngũ Nhân Tâm chạy lạch cạch ra ngoài.

Hàn Giang Đình lắc lắc hai cây kẹo hồ lô, vừa ngâm nga khúc nhạc vừa đi lên lầu.

Đợi Y Y nhìn thấy kẹo hồ lô, chắc chắn sẽ vui vẻ.

Hôm nay nhiệm vụ của cậu là phải dỗ Y Y vui vẻ.

"Giang Đình!"

"Ôi cha mẹ ơi, hù chết tôi rồi!" Hàn Giang Đình cả người run rẩy, chớp mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm cười quá đáng, bực bội quát to: "cô làm gì vậy? Có biết dọa người như thế là có thể hù chết người không? cô tốt nhất là đi đường khác đi, cô ầm ĩ xuất hiện ở đây, còn gào to tên như vậy, tôi còn tưởng gặp quỷ chứ!"

Ngũ Nhân Tâm dẩu môi, nhíu mày, nhỏ giọng nói: "không phải người ta nhìn thấy anh rất vui sao?"

"Tất nhiên, cô vui vẻ, người khác thì muốn khóc. Sao tôi lại gặp xui xẻo thế này?"

"Giang Đình, anh đến thăm chị cả à, có đúng không?"

"Cái gì?" Hàn Giang Đình quắc mắt nói: "Tôi có bệnh sao mà đến thăm cô ta?"

"Anh không đến thăm chị cả của em, vậy anh đến đây làm gì?"

Hàn Giang Đình ngước mắt nhìn trời: "Tất nhiên là đến thăm con dâu nuôi từ bé của tôi rồi."

"Cái gì?"

Những lời con dâu nuôi từ bé này, đây không phải là lần đầu tiên Hàn Giang Đình nói những lời này.

Ngũ Nhân Tâm giật giật khóe môi: "Anh nói anh đến thăm Ngũ Y Y?"

Hàn Giang Đình gật gật đầu: "Tất nhiên, nếu không thì còn có ai? Có thể khiến bổn đại gia tự mình hành động, ngoại trừ Ngũ Y Y nhà tôi ra, thì còn có thể là ai? Ai da, cô tránh ra một chút, cản trở tôi đi lên lầu rồi, chó ngoan không cản đường!"

Hàn Giang Đình không thèm nhìn đến Ngũ Nhân Tâm, nhảy từng bậc thang đi lên lầu.

Ngũ Nhân Tâm lỗ mũi phóng to, dùng sức thở hổn hển: "thật ra là đến thăm con tiện nhân Ngũ Y Y kia mà!"

Ngũ Nhân Tâm vui vẻ khi đi, mất hứng khi về.

Ngũ Nhân Ái nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm nắm chặt nắm đấm mặt tối đen đi về, thì đoán được tám chín phần.

"Chị hai, thế nào? Nhìn thấy Giang Đình nhà chị không?"

"Tiểu tử chết tiệt, nếu không phải bộ dạng anh ta đẹp trai, anh ta đối với chị như vậy, chị đã đạp bẹp anh ta từ lâu rồi. thật quá đáng! Anh ta lại đến đây thăm Ngũ Y Y!"

"Cái gì?"

Cả Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều ngạc nhiên mở to hai mắt.

Sau một lúc lâu Ngũ Nhân Ái mới nhíu mày, run giọng nói: "Chẳng lẽ.... Ngũ Y Y ở trong bệnh viện này?"

Nếu là thế này, như vậy Tiêu Lạc thường biến mất một chút, vậy là có thể giải thích rồi.

Nhất định là anh ấy đi xem Ngũ Y Y rồi!

Ngũ Nhân Ái nghĩ đến đây dùng sức cắn chặt môi.

"Giang Đình Ngũ Y Y ở đây, ngược lại còn đi mua kẹo hồ lô cho con tiện nhân đó, tức chết tôi rồi! Ngũ Y Y, cho mày ăn, ăn ăn ăn, ăn chết mày đi"

Ngũ Nhân Tâm ở trong phòng rống to.

Khi môi Tiêu Lạc sắp chạm vào môi Ngũ Y Y, Ngũ Y Y dùng môi tay đè môi anh ta lại, che kín miệng cô.

Tiêu Lạc cứng đờ người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y.

Trong ánh mắt của Ngũ Y Y, giống như trước đây anh nhìn thấy, quật cường mà quyết tuyệt.

"không thể! Tiêu Lạc, em nói không thể!" Ngũ Y Y kiên quyết nói.

Tiêu Lạc hít thở ngày càng tăng lên, lửa giận trong con người tụ tập ngày càng đậm: "Vì sao? Vì sao bắt đầu cự tuyệt anh? Vì sao không cần anh? Chẳng lẽ vì cai tên Hoắc Phi Đoạt kia? Có phải hay không?"

*****

Mặc kê là vì nguyên nhân gì, tóm lại là giữa em và anh đã kết thúc. Chúng ta vốn không qua lại với nhau. Em chỉ xem anh là chồng chưa cưới của con nhóc lớn họ Ngũ kia. Cứ như vậy đi."

"Anh không muốn như vậy." Tiểu Lạc hét lớn, tâm tình kích động:"Em vốn yêu anh như vậy, thích anh như vậy, trong mắt em đều mê muội vì anh. Vì sao bây giờ đột nhiên trở nên như vậy? Chẳng lẽ bởi vì tên Hoắc Phi Đoạt kia sao? Bởi vì anh ta, cho nên em mới không yêu anh? Anh nói cho em biết, Hoắc Phi Đoạt sẽ không nhiệt tình với em, anh ta có lý luận hôn nhân của anh ta, anh ta còn đường hôn nhân của anh ta, em không có khả năng đến được tâm của anh ta đâu, anh ta không thật lòng yêu em! Chỉ có anh là thật lòng với em. Y Y, hãy nghe anh nói, hãy để anh tiếp tục bảo vệ em, quan tâm em, cho em một gia đình ấm áp có được không? Anh có thể cam đoan với em, anh sẽ giải quyết mối quan hệ giữa anh và Ngũ Nhân Ái rất nhanh, anh dùng mạng sống của mình để cam đoan với em, có được không?"

Tiêu Lạc nói xong, cầm chặt tay Ngũ Y Y, cả người đè trên người cô, tiến lên, muốn hôn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y lắc đầu né tránh, muốn tránh xa xiềng xích của Tiêu Lạc nhưng mà sức lực của anh ta quá lớn.

"Tiêu Lạc, nếu anh muốn làm như vậy, tôi sẽ hận anh."

Ngũ Y Y rống lên.

Tiêu Lạc chợt ngẩn ra.

Trong mắt tràn ngập bi thương, sau đó, một chút tức giận mang theo mãnh liệt đến.

"Hận anh? Anh chạm vào em một chút em lại hận anh? Vậy thì hận! Dùng sức hận! Hận cả đời đi!"

Trong mắt Tiêu Lạc lộ ra tia hung ác, điên cuồng hung hang ngậm chặt môi Ngũ Y Y.

Hơi thở của Tiêu Lạc phả vào mặt Ngũ Y Y.

Hàn Giang Đình đẩy cửa vào, vốn là giơ kẹo hồ lô lên, trên mặt còn treo nụ cười tươi, nhưng lúc cậu ta vào phòng nhìn thấy cảnh này, cậu ta lập tức trợn to hai mắt.

"MD! Tiêu Lạc cái tên khốn nạn này! Anh ở đây làm gì?"

Thế nhưng còn không ném bỏ cây kẹo hồ lô đi, một tay đưa kẹo hồ lô lên cao, một tay lôi kéo quần áo Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc bị kéo ra xa một thước. Ngũ Y Y bừng tỉnh thở hổn hển, lấy mu bàn tay dùng sức chà môi mình.

"Buông tôi ra!"

Lúc này Tiêu Lạc đã tức giận, xoay người lại nhấc chân ném Hàn Giang Đình ra, quăng cậu ra vào một góc tường, mắt nổ đom đóm.

Tiêu Lạc chợt xoay người ác độc nhìn Ngũ Y Y, Ngũ Y Y sợ tới mức cả người đều run rẩy, mò mẫn tìm ly trà trên bàn trà, đập nát ly trà, trong tay cầm mảnh thủy tinh chỉ vào Tiêu Lạc, run giọng nói:"Anh đừng qua đây! Tôi sẽ đâm anh."

Tiêu Lạc cười lạnh một tiếng, tiếp tục bước về phía Ngũ Y Y, vỗ ngực:"Đâm? Đến đây đi, đâm vào chỗ này! Nếu anh có thể chết trong tay em, anh coi như là được an ủi! Đến! Đâm đi. Anh nguyện ý đem mạng sống này giao cho em, em có nhẫn tâm không?"

Tiêu Lạc bước đến trước mặt Ngũ Y Y, nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y không chớp mắt, trong con ngươi Ngũ Y Y chứa đầy nước mắt, cô run run cánh môi, tay cầm mảnh thủy tinh không ngừng run rẩy.

"Tiêu Lạc đừng ép tôi.... Tôi cầu xin anh đừng ép tôi."

Ánh mắt Tiêu Lạc dần dần cố chấp, một tay nắm chặt cằm cô, gương mặt tuấn tú đến gần, thổi hơi nóng:"Em yêu anh, có đúng không? Trong lòng em vẫn luôn yêu anh, có đúng không? Đừng lừa gạt chính mình, không cần lừa gạt tim em, đồng ý yêu anh đi."

*****

"không... không...." Nước mắt Ngũ Y Y rơi xuống như mưa.

"Anh cũng yêu em, chỉ yêu một mình em, Y Y, đi cùng với anh cả đời, anh sẽ yêu thương em cả đời."

Tiêu Lạc nói những lời này, bước từng bước một đi qua, ánh mắt si mê khóa chặt cánh môi Ngũ Y Y, môi mỏng của anh đến gần môi cô.

Ngũ Y Y cắn răng, dùng sức nâng mảnh vụn lên, đột nhiên đâm về phía cổ mình.

"Đừng!"

Anh mắt Tiêu Lạc run run, hét lớn một tiếng, cánh tay nhanh chóng bắt được mảnh vụn.

Mảnh vụn nhọn, cách động mạch cổ của Ngũ Y Y vài ly.

"Đừng như vậy, Y Y!"

Tiên Lạc nhìn mày gắt gao cầm chặt mảnh vụn.

Máu tươi theo cổ tay anh ta chảy một đường xuống.

"Tiêu Lạc, anh đang ép tôi chết."

Ngũ Y Y nghẹn ngào.

Tiêu Lạc thở dài, khí thế yếu dần."Là anh không đúng, là anh sai rồi, anh không nên bức bách em như vậy, tuy rằng anh rất yêu em."

Tiêu Lạc túm lấy mảnh vụn nhỏ, ném về phía sau, Hàn Giang Đình vừa mới tỉnh lại lập tức ôm chặt đầu, suýt chút ném trúng đầu cậu ta rồi.

"Anh không bức em tin tưởng anh, em vẫn là của anh. Y Y, hãy nhớ, anh yêu em."

Tiêu Lạc nói xong, nhìn Ngũ Y Y thật lâu, sau đó đi ra ngoài.

Ngũ Y Y vừa chuyển động con người, liền đưa tay bụm mặt khóc rống lên.

Hàn Giang Đình kích động, nhanh chóng chạy qua dỗ cô: "Đừng khóc, cậu xem, đây là kẹo hồ lô mà cậu muốn."

Ngũ Y Y vẫn run run bả vai khóc thút thít.

cô không biết vì sao mình lại khổ sở như vậy.

Cả người Tiêu Lạc đều kinh hồn bạt vía rồi.

Phàm là chỗ nào anh đi qua, đều có máu tươi nhỏ giọt.

Rốt cuộc có vài cô y tá nhìn thấy mát tươi trên mặt đất, sau đó lại nhìn đến cánh tay Tiêu Lạc, sợ tới mức la hoảng lên.

"Máu, có máu, nguời này bị thươg rồi."

Tiêu Lạc ngoảnh mặc làm ngơ, vẻmặt vẫn ngơ ngác, bước chân vẫn bước đi vềphía trước.

Thẳng cho đến khi đứng trước cửa sổ, anh ta mới dừng bước lại, dùng sức đấm một đấm vào tường.

cô thế như lại ghét bỏ sự thân mật của anh, hận không thể dùng cái chết để phản kháng?

Chẳng lẽ trái tim cô từng mê luyến anh như vậy, lại thay đổi nhanh vậy sao?

Chẳng lẽ Ngũ Y Y yêu Hoắc PhiĐoạt?

không cần! Anh không thể chấp nhận chuyện này!

Anh quyết không cho phép người phụ nữ của mình yêu người đàn ông khác.

"Anh rể, sao bên ngoài ầm ĩnhư vậy?"

Ngũ Nhân Tâm ló đầu ra, nhìn thấy Tiêu Lạc, liền hỏi.

Tiêu Lạc vẫn mắt điếc tai ngơ.

Vẫn ngơ ngác dựa vào tường.

"Anh rể? Anh rể? A, anh rể! tay anh chảy máu rồi!"

Lúc này Ngũ Nhân Tâm mớiphát hỉện, Tiêu Lạc đứng ở chỗ kia, phía dưới lại đọng một vũng máu.

"Sao lại như vậy? Anh rể, vào đây nhanh lên, em lập tức gọi bác sĩ đến băng bó cho anh."

Ngữ Nhân Tâm cứng rắn, kéo cánh tay Tiêu Lạc vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Ái, Tiêu Lạc vẫn ngây ngốc, tùy người khác muốn làm gì thì làm.

Ngũ Nhân Ái, sợ hết hồn, suýt chút ngã từ trên giường bệnh xuống đất.

"Lạc... sao lại thế này? Ai tổn thương anh?"

Tiêu Lạc cúi đầu không nói.

Bác sĩ nhanhchóng vọt vàobăng bó cho Tiêu Lạc.

"Đây là vết căt chắc là do dao nhỏ hoặc mảnh vụn bình hoa làm bi thương. Mấy ngày này không được đụng nước, để tránh bị nhiễm trùng."

Bác sĩ khó hiểu nói: "Người bị chảy máu từ tầng năm lên đây chính là anh? Vì sao không lập tức đi tìm bác sĩ? May mà không tổn thương nhiều đến động mạch, nếu không sẽ rất nguy hiểm."

Tầng năm?

Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều chú ý đến từ này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)