Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 48

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 48
Để cô chịu không nổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phúc Hi gọi điện cho Hoắc Phi Đoạt, đoán chừng hôm nay đã về nước rồi.

Cao hứng gọi điện cho anh ấy, điện thoại có tiếng chuông, nhưng lại không có người trả lời.

cô không biết, để tránh ảnh hưởng tới Ngũ Y Y nghỉ ngơi, Hoắc Phi Đoạt đã đặt điện thoại ở chế độ im lặng.

"Tại sao không có người nghe máy? Chẳng lẽ đang ở trạm kiểm quan?"

Phúc Hi cho là Hoắc Phi Đoạt còn đang trên máy bay từ Ý về nên không thể nghe điện thoại, vậy nên cô ta gọi điện thoại cho Cố Tại Viễn.

Cố Tại Viễn đang ăn sáng, điện thoại trong túi kêu lên, hắn nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhấn nút nghe.

Mồ hôi, chắc lại là tên thư kí bám dai như đỉa kia rồi, thúc dục cái gì a.

Cũng không biết là kẻ khốn kiếp nào phát minh ra cái nghề thư ký này, đúng là quỷ đòi mạng a.

"Làm gì! Ngay cả bữa sáng cũng không gia ăn tử tế? Có gì mau nói! Lão tử đêm qua còn chưa được ngủ chút nào đâu, mệt muốn chết rồi"

Cố Tại Viễn lớn tiếng mắng người, một tay cầm điện thoại, tay kia vẫn đang gắp mì trong bát ăn lia lịa.

Phúc Hi bên kia giật mình.

Tối hôm qua không ngủ?

Như vậy tối qua bọn họ không phải đang làm việc sao?

Lúc này đang ăn bữa sáng, chẳng lẽ đã về rồi?

Phúc Hi hí mắt, cẩn thận hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"

Cố Tại Viễn không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời, "Còn ở đâu? không phải đang ở trong tiệm mì ngay cạnh công ty sao?"

"A?"

Phúc Hi hung hăng hít một hơi.

"Các người trở về nước hồi nào vậy?"

"Cái gì mà về, không phải ông đây vẫn đang ở trong nước sao? Ah? cô là ai a?"

Cố Tại Viễn cảm giác không đúng, ngừng ăn, lấy điện thoại ra, nhìn màn hình.

Thôi chết!!!!

hắn hung hăng che miệng.

Là Phúc Hi. Xong đời rồi!

Là em gái của Hoắc Phi Đoạt.

Mẹ ơi, cha ơi, hắn vừa nói gì a! Sao lại có thể lỡ miệng như vậy a?

Đáng chết!

Cố Tại Viễn tay run lên, vội vàng đem điện thoại tắt đi, cũng không quan tâm trực tiếp tắt máy luôn.

Làm sao đây?

hắn lỡ miệng nói ra rồi.

hắn không cẩn thận đem huynh đệ bán đi rồi. sẽ không bị lão đại bắt bán đi chứ!!!!

Ô ô ô....

"Cố thiếu, ngài làm sao lại không ăn nữa vậy?"

một đàn em đang ngồi ăn cùng ân cần nhắc nhở Cố Tại Viễn.

"Ăn ăn ăn! Chỉ biết có ăn thôi! Máy ăn cho thành heo luôn đi, chờ đó chuẩn bị đem đi mổ! Còn ăn nữa!"

Cố Tại Viễn một bụng ảo não đứng lên vỗ bàn cái rầm.

Tên đàn em bị mắng oan vẻ mặt vô tội nhìn hắn.

Phúc Hi để điện thoại xuống, gương mặt âm u.

Lâu sau, cô ta vẫn giữ vẻ mặt đó, đứng sát bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn khung cảnh bên ngoài.

"Tiểu thư, sao vậy?"

Thạch Ưng đi tới, ân cần hỏi thăm.

Phúc Hi giống như chịu rất nhiều đả kích, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, một hồi lâu, mới sâu kín nói, "hắn không có đi nước ngoài."

"Cái gì?" Thạch Ưng nhất thời không hiểu cô đang nói gì.

"Phi Đoạt ca, hắn căn bản không có đi nước ngoài, hắn đang gạt tôi."

"A? Làm sao cô biết? Chẳng lẽ hắn không đi nước ngoài? hắn đang ở trong nước sao?"

Phúc Hi xoay người, ưu thương nhìn Thạch Ưng."Tôi mới vừa gọi điện cho Phi Đoạt ca, nhưng hắn không có nghe máy. Tôi liền gọi cho Cố Tại Viễn, tên kia có lẽ không nhớ, hắn nói hắn không có đi nước ngoài, hắn bây giờ đang ở phụ cận Hắc đế."

*****

Phi Đoạt Ca nói hắn cùng Cố Tại Viễn đi nước ngoài, ngày đó cô còn đặc biệt gọi cho Cố Tại Viễn để hỏi, chính hắn cũng nói như vậy. không ngờ ..... Đều là gạt người! Bọn họ, căn bản không có đi nước ngoài.

nói tới chỗ này, Phúc Hi đã giận điên lên, tay ôm lấy một cái gối dung sức ném đi.

Choang!!

Gối ôm đập vào một bụi san hô, bụi san hô bị lệch trực tiếp rớt xuống đất vỡ tan.

"A! Có việc gì vậy?"

Nữ giúp việc nghe thấy tiếng đồ đạc bị bể, vội vàng chạy tới kinh dị hỏi.

Khi cô thấy bụi san hô bị vỡ thành từng miếng, nhất thời sợ hết hồn, la lên: "San hô làm sao lại bể? Phải làm sao bây giờ? Cái san hô này rất quý a?!!"

Phúc Hi một bụng tức giận không có chỗ phát tiết thấy nữ giúp việc chạy tới trực tiếp mắng chửi: "Đắt thì sao? Tôi có tiền, tôi thích đập nó thì sao? Còn đứng đó nói nhiều, tôi lập tức đuổi cô đi! Cho cả nhà các người chết đói hết! Cút!!"

Nữ giúp việc choáng váng.

cô ta tới đây làm việc đã mấy năm, cho tới bây giờ còn chưa bị người nào vô lễ quát tháo như thế, cho dù là Hoắc tiên sinh, ngài ấy cũng đối xử với người làm rất tôn kính. không ngờ cái Âu Dương tiểu thư này ....... Còn nhỏ tuổi, lại nổi giận như người đàn bà chanh chua vậy.

Nữ giúp việc tức giận bỏ đi.

"Gạt tôi! Dám gạt tôi! Tại sao lại gạt tôi? Tại sao a a a?!!"

Thạch Ưng đau lòng kéo tay cô ta, khuyên bảo: "không nên tức giận, sẽ không tốt cho thân thể a!"

"hắn tại sap lại muốn gạt tôi? hắn rõ ràng không có đi nước ngoài, thế mà lại nói dối với tôi! hắn nhọc lòng như thế, còn tìm Cố Tại Viễn nói dối cho, làm như vậy chỉ vì không muốn nhìn thấy tôi! Tôi sao không thể tức giận?"

Phúc Hi nằm trên ghế sa-lon khóc lớn.

Thạch Ưng nhè nhẹ vỗ lưng cho cô ta, khuyên: "Tôi sẽ đi thăm dò, xem Hoắc Phi Đoạt mấy ngày nay đã đi đâu! Tôi nhất định sẽ cho tiểu thư một cái công đạo!"

"Vì sao phải đối với tôi như vậy? Vì sao ô ô ô ..."

"Tiểu thư không cần đau lòng, nếu Hoắc Phi Đoạt làm chuyện có lỗi với cô, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!"

Thạch Ưng nói xong liền chạy ra ngoài.

Trong phòng bệnh nhiệt độ rất cao, Ngũ Y Y cảm thấy rất nóng, "Ai có thể giảm bớt nhiệt độ không? Sao nóng vậy?"

Hoắc Phi Đoạt đem thức ăn bồi bổ cho cô đặt lên trên bàn, "Để cao như vậy mới tốt. Em tối qua bị lạnh lâu như vậy, hiện tại thân thể cần phải ấm hơn một chút."

Ngũ Y Y le lưỡi.

thật không nhìn ra, Hoắc lão đại lại là người nhiều lời như vậy.

"Ai nha, tôi chưa đói, không ăn đâu, anh ăn đi!" Ngũ Y Y cong môi, nhìn mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ kia nói.

cô vừa rồi nghe được, Hoắc Phi Đoạt ra lệnh bảo đầu bếp làm đồ ăn cho cô bồi bổ, còn đặc biệt dặn phải làm cho được hương vị đầy đủ.

cô biết hắn rất dụng tâm, nhưng cô thật không có khẩu vị ăn mấy cái kia.

Hoắc Phi Đoạt mậc kệ Ngũ Y Y đang nói cái gì, hắn ngồi bên cạnh cô, tay ôm bả vai cô, tay còn lại cầm muỗng múc cháo, đưa lên khóe miệng cô: "Ăn cháo tốt cho tiêu hóa."

"không muốn ăn! Tôi không có đói!" Ngũ Y Y quay mặt, không muốn ăn mà.

Hoắc Phi Đoạt cũng không gấp, chỉ lạnh nhạt nói, "Tôi không muốn phải dung miệng của mình để đút cho em ăn."

Ngũ Y Y trợn mắt.

*****

hắn nói cái gì?

Dùng miệng ... đút cô ăn?

Trời ơi, phương pháp xấu hổ như vậy, mà người này cũng nghĩ ra?

Oa nha nha, quá sắc a!

Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y còn đang ngẩn người, mơ hồ cười, "A, tôi hiểu rồi, em đang chờ tôi đút cho em ăn chứ gì. Là tôi chậm hiểu a!"

"A a a! không cần, tôi tự ăn được rồi!"

Ngũ Y Y vội vàng đoạt lấy cái muỗng, nhanh chóng múc thức ăn bỏ vào miệng.

"Ăn từ từ thôi, em vẫn chưa ăn được quá nhiều đồ ăn đâu."

Hoắc Phi Đoạt âm thầm cười, "Cho nên tôi nếm thử xem, thức ăn có ngon không?"

nói xong, hắn cứ như vậy, bên môi cô hung hăng hôn xuống.

Bẹp! ...

Ngũ Y Y cả người như bị điện giật, ngu ngơ nhìn hắn.

A a a a, điên mất thôi, y tá người ta đang còn đứng ở trong này! Kẻ này thật không sợ mất mặt mà còn làm như vậy!

Tức chết cô!

Hoắc Phi Đoạt chép chép miệng, nói như thật, "Ừ, mùi vị không tệ. Rất ngọt!"

"không ngọt! Làm gì có đường!"

Ngũ Y Y phẫn nộ cải chính lại.

Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú dán bên tai cô, nói nhỏ: "không phải nói thức ăn, là tôi nói em."

Rầm

Ngũ Y Y mặt đỏ như cà chua.

không được, cô không chịu nổi rồi.

cô phát hiện, cô hình như đã phạm sai lần lớn rồi.

Lúc cô tỉnh lại, tại sao lại chủ động hôn người này vậy trời?!

Hối hận a!!

"Ăn thêm chút đi, em ăn có chút đồ ăn như vậy sao mà lớn nổi đây!"

"Còn có thể ăn sao?"

Ngũ Y Y phiền não trừng mắt.

Cả ngày bị Hoắc Phi Đoạt trêu chọc với trêu đùa, cô còn có thể ăn sao?

"Hả? Thế nào? Vừa nghĩ tới tôi? Nên không ăn được?"

Ngũ Y Y giận điên lên, vỗ vào cánh tay hắn một cái, "Anh mới không phải!"

"Hả? Ý em là tôi còn chưa đủ tốt? Xem ra lần sau tôi cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa, làm đến khi em hài lòng mới thôi."

"A a a a, tôi không phải có ý đó. Tôi nói là ... tôi cái gì cũng không muốn a!"

Ngũ Y Y khuông mặt vặn vẹo, phồng má nói.

Hoắc Phi Đoạt véo má cô một cái, "Tức giận sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc. Em phải ăn nhiều mới mập lên được, người gì mà gầy nhom."

"Ăn thành heo thì anh vui không?"

"Em không biết, con gái hơi mập một chút, thì đàn ông mới thích."

Ngũ Y Y im lặng triệt để.

cô không muốn cùng cái người không biết lý lẽ này nói chuyện nữa.

Kể từ lúc cô tỏ tình người này, lại hiến một cái hôn nho nhỏ, Hoắc Phi Đoạt giống như uống phải thuốc lắc vậy, thái độ lẫn phong độ đều tỷ lệ ngược với nhau."

Đương! Đương! Đương ...

Hoắc Phi Đoạt bị làm phiền không vui, cau mày, tự lẩm bẩm, "Lại chuyện gì đây? thật phiền phức!"

Ngũ Y Y giống như tìm được cứu tinh, cao giọng hô: "Mời vào!"

Nhanh vào đi, có người tới đây, Hoắc Phi Đoạt nhất định sẽ không làm thêm mấy động tác mờ ám gì nữa.

Cửa mở ra, Hàn Giang Đình cùng A Trung đi vào.

"Giang Đình, cậu đến rồi! Mình thật nhớ cậu a! Nhanh qua đây, mình có chuyện muốn nói cho cậu nghe."

Ngũ Y Y thái độ khác thường, nhiệt tình thăm hỏi Hàn Giang Đình.

Hàn Giang Đình bị thái độ nhiệt tình kia dọa sợ, không dám tin hỏi: " Cậu, cậu muốn làm gì? Lại âm mưu gì đây? ..."

Ngũ Y Y trừng mắt: "Thối tiểu tử! Nhanh đến bên tỷ tỷ coi!"

*****

"Tuân lệnh!"

Hàn Giang Đình vui vẻ chạy đến bên cạnh Ngũ Y Y

Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng liếc Hàn Giang Đình một cái.

Chính là không một tiếng động liếc cậu ta một cái, là cả người Hàn Giang Đình run lên.

Rất lạnh!

Ánh mắt của Hoắc lão đại mang theo dao găm! thật là đáng sợ.

Anh Trung nói: "Lão đại, hôm nay troong công ty co rất nhiều việc, có hai sự kiện rất quan trọng, anh xem có phải hay không..."

"Để Cố Tại Viễn xử lý, hoặc là để phó tổng xử lý."

Hoắc Phi Đoạt lãnh đạm nói, không cho là đúng.

"vậy làm sao có thể? Người đàn ông đều lấy sự nghiệp làm trọng! đúng hay không?"

Ngũ Y Y xoay mặt nhìn Hàn Giang Đình, dùng sức chớp mắt vài cái.

Hàn Giang Đình không hổ là bạn cô, lập tức gật đầu một cái thật mạnh: "không sai! Đàn ông đều lấy sự nghiệp làm trọng! Y Y nói đúng."

Ngũ Y Y cười hì hì nói: "Bây giờ không có việc gì, anh có thể yên tâm đi làm được rồi. anh không thể bởi vì tôi mà làm chậm trễ công việc."

"Đúng đúng đúng, Y Y nói đúng!" Hàn Giang Đình vừa nói một câu, liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Phi Đoạt quét qua, sợ đến mức rụt cổ lại nhỏ giọng nói: "Các người xem như tôi không tồn tại, chính là không khí."

Ngũ Y Y thầm mắng Hàn Giang Đình sợ chết, không có lập trường!

Thực ra cô cũng sợ Hoắc Phi Đoạt, cô cũng là người sợ chết.

Anh Trung nói: "Hội nghị buổi sáng co vài nhân vật quan trong của cửa các nước đến đây, nếu ngài vắng mặt... có vẻ..."

Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y, sau khi suy nghĩ, thở dài một hơi, đứng lên: "vậy được rồi, vậy thì đến công ty đi."

"Kia!" Ngũ Y Y cất cao giọng, bắt được ánh mắt u ám của Hoắc Phi Đoạt, cô lập tức im giọng, rhu hồi bộ dáng kiêu ngạo lại, giống như cô vợ nhỏ ngập ngừng: "Về sớm một chút nha."

Đáng chết, vì sao cô biết ánh mắt u ám của Hoắc Phi Đoạt là giả vờ, cô vẫn nhẫn nhịn không được mà mềm lòng?

Dựa vào, bộ dáng của người đàn ông này thật đẹp, cũng là một vũ khí vô hình!

Hoắc Phi Đoạt mặc áo khoác do A Trung đưa, đi đến bên giường, xoay người, đến gần Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y trừng to hai mắt, hơi mờ mịt.

Anh muốn làm gì?

"Anh làm gì vậy?"

"Cây ngu ngốc, hôn tạm biệt!" Hàn Giang Đình nhin không được xen mồm vào.

Ngũ Y Y hung hang trừng mắt liếc Hàn Giang Đình. cô không phải ngu ngốc, chẳng nhẽ cô không biết? cô muốn giả nhu để qua cửa thôi! Hàn Giang Đình đáng chết, ai bảo cậu ta chịu khó như vậy hả?

Hoắc Phi Đoạt sâu kín nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y đành phải chu mỏ lên, giải thích: "Anh xem, nhiều người như vậy... sau này hãy nói."

Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu, bày bộ dạng đã hiểu, Ngũ Y Y vui vẻ híp mắt cười: 'Anh thật tốt."

Lời còn chưa nói xong, Hoắc Phi Đoạt như ép tới, mạnh mẽ hôn lên môi cô một cái.

một tiếng "chụt" này, vàng lên thật thanh thúy.

Hàn Giang Đình nghe xong đề lè lưỡi.

Hoắc Phi Đoạt khôi phục lại bộ dáng mặt người dạ thú, phủi phủi quần áo, đi ra ngoài.

Ngũ Y Y tức giận đến phát điên.

Hoắc Phi Đoạt vừa đi vừa dặn dò: "Ngoan ngoãn ở lại bệnh viện, phải nghe lời bác sĩ, không được tùy hứng."

"đã biết" Ngũ Y Y tức sùi bọt mép.

"A Trung nhất định phải tang thêm an toàn trong bệnh viện, không được bởi vì tôi rời đi àm buông lỏng."

"đã rõ lão đại."

*****

Sau khi Hoắc Phi Đoạt rời đi lúc này Ngũ Y Y như sắp điên lên rồi, cô bứt tóc, nằm trên giường lăn qua lộn lại.

"A a a a, tôi sắp điên rồi! Tôi thật sự muốn chết!Giang Đình, Giang Đình, mình sắp chịu không nổi rồi!"

Hàn Giang Đình chạy đến bên ghế sô pha ngồi xuống, ăn hoa quả đắt tiền trên bàn, chậm rãi nói: "Ngũ Y Y à Ngũ Y Y, lần này xem như cậu đào được mỏ vàng rồi, cậu thế nhưng lại có thể câu được Hoắc lão đại! Bây giờ mình thật bội phục cậu sát đất. Cậu có thể chia sẻ cho mình một chút kinh nghiệm với, cậu dùng biện pháp gì mà có thể nắm bắt được Hoắc lão đại vậy?Ăn ngay nói thật đi, có hai chúng ta mà không dám nói, có phải cậu có kỹ xảo về chuyện sinh hoạt vợ chồng không?"

Hàn Giang Đình chưa nói xong, Ngũ Y Y cầm lấy quả táo ném về phía cậu ta, Hàn Giang Đình nhanh chóng bắt được, kêu gào: "Này, đều là hoa quả nhập khẩu đó, cậu không cần lãng phí đồ ăn như vậy."

"Vừa rồi cậu nói cái gì?Cái gì mà chuyện sinh hoạt vợ chồng? Cậu nói bậy đi! Mình là một cô gái đơn thuần thanh khiết như vậy, tôi có chỗ nào phải làm chuyện bất chính?"

"Vậy thì kỳ lạ, vì sao Hoắc Phi Đoạt lại coi trọng cậu như vậy?"

"Này mới nói, nhất định là Ngũ Y Y tôi có mị lực hấp dẫn thâm sâu rồi."

"Nôn, nôn, mình muốn nôn quá!Người nào đó, xin đáng tin một chút được không?"

Ngũ Y Y bĩu môi: "nói thật, mình thật sự không biết Hoắc lão đại thích mình chỗ nào, mình thậm chí thích anh ấy từ lúc nào mình cũng không biết, cho tới bây giờ mình còn chưa xác định được, anh ấy thích mình."

"Tôi choáng!Cậu nói giống như bị líu lưỡi vậy?Hoắc lão đại chưa từng nói anh ta yêu cậu?"

"Có vẻ như nói, mà cũng như không nói. Lúc đó trời tối, dưới tình huống hỗn loạn, vì vậy, mình cũng không nhớ rõ."

"Vậy cậu có thích anh ta hay không?"

"Mình cũng không biết. Mình giống như thích, nhưng lại giống như tôn sùng và kính nể anh ấy, mình cũng không rõ. Nhưng mà, mình thừa nhận hồi sáng này, là mình chủ động hôn anh ấy."

"Ôi chúa ơi! Ngũ Y Y! Cậu đúng là một tên xấu xa, cậu cũng nguyện ý chủ động hôn người khác sao?Vậy thì đúng rồi, vậy nhất định là cậu thích Hoắc lão đại!"

"Cho nên?"

Ngũ Y Y trừng to hai mắt tò mò.

"Vì vậy, cậu và Hoắc lão đại sẽ tu thành chính quả."

"Chính quả?Xin hỏi chính quả là cái gì?"

"Ngu ngốc chết thôi!Tất nhiên là gả cho Hoắc lão đại, trở thành Hoắc phu nhân, sau đó lại sinh cho Hoắc lão đại một đống tiểu Hoắc rồi."

"Cút!Mình không phải là heo, làm gì mà sinh đống?Nhiều lắm là hai đứa thôi."

Hàn Giang Đình cười âm hiểm: "Cậu xong đời rồi, Ngũ Y Y. Cậu thế nhưng lại muốn sinh con cho Hoắc lão đại. Đây đã đủ chứng minh, người cậu yêu sâu đậm là Hoắc lão đại rồi."

Ngũ Y Y hoảng hốt, che mặt đỏ bừng lên: "Sao cậu lại kéo mình vào? Mình rất xấu hổ."

"Đúng rồi, quên nói cho cậu một việc. Cậu có biết đêm qua ai vào bệnh viện không?"

"Ai?Chẳng lẽ là minh tinh lén lút đến sinh con?"

"Cái gì?Đêm qua mình gặp Tiêu Lạc."

"Ai?Anh ta?"

Đột nhiên Ngũ Y Y nghe đến tên Tiêu Lạc, dường như có một cảm giác cách xa mấy đời.

cô đã từng thích anh ta như vậy, thích anh ta nho nhã, thích sự ấm áp của anh ta, thích ánh mắt ấm áp của anh ta.

Giờ đây...

Cảnh còn người mất.

Ngũ Y Y nhắm hờ mắt: "Đừng nhắc đến anh ta, vừa nhắc đến anh ta, mình nhịn không được liền than thở."

*****

"Cậu có biết anh ta đến đây làm gì không?"

Ngũ Y Y lắc đầu "Mình không muốn nghe."

"Anh ta đưa con nhóc lớn họ Ngũ đến đó."

"Cái gì?" Ngũ Y Y vốn đang trốn trong chăn, vừa nghe đến đó, cô ló đầu từ trong chăn ra, trợn to hai mắt.

"Con nhóc lớn họ Ngũ phát bệnh sao?"

"Đâu chỉ phát bệnh, đều ở trong phòng cấp cứu đó! Sau này mình hỏi, thì ra con nhóc lớn họ Ngũ đó cắt cổ tay tự sát."

"Cái gì? Cắt cổ tay tự sát?" Ngũ Y Y cả người run lên.

Hàn Giang Đình nhún vai gật đầu nói: "Ừ, nghe nói trễ một chút nữa là mất mạng. Các y tá đều nói, Tiêu Lạc ở bên ngoài phản bội con nhóc đó, cho nên cô ta trong cơn tức giận, đã cắt tay tự sát."

"Tiêu Lạc phản bội con nhóc đó? Làm sao có thể? Hai người bọn họ vừa mới đính hôn, không phải lúc đó còn rất ngọt ngào sao?"

"không hiểu được nha, mình vẫn cảm thấy con nhóc lớn họ Ngũ đó và Tiêu Lạc đính hôn rất vội vã, hơi kỳ quái."

Ngũ Y Y nhíu mày suy nghĩ: "con nhóc lớn họ Ngũ đó bây giờ thế nào?"

"Ừ, dường như không có việc gì nữa, ở trong bệnh viện này, ngay trên đầu cậu."

"Vậy.....Tiêu Lạc luôn ở cùng cô ta?"

"nói nhảm! Anh ta là vị hôn phu, anh ta không ở cùng thì ai ở? Đúng rồi, đêm hôm qua mình còn chụp được một ảnh, đã gửi cho cậu, nhưng mà đoán chừng cậu đã tắt máy, không có nhận được."

"Cái gì vậy?"

"một tin nhắn, hắc hắc, là một tấm ảnh."

Hàn Giang Đình lấy di động ra, tìm được tin nhắn gửi cho Ngũ Y Y, đưa qua cho cô xem.

Ngũ Y Y vừa nhìn thấy, ngay lập tức trừng to hai mắt.

Dĩ nhiên là.....

Ảnh chụp Tiêu Lạc hôn môi con nhóc lớn họ Ngũ đó.

Vẻ mặt con nhóc lớn họ Ngũ đó vui vẻ mong chờ, Tiêu Lạc trước sau vẫn anh tuấn như vậy, gương mặt kia Ngũ Y Y rất quen thuộc. cô từng vụng trộm nhìn anh ta quay mặt, vài lần phát sinh háo sắc.

Ngũ Y Y nhìn một lúc cảm thấy hai mắt thật đau, đẩy di động ra một bên, giọng nói rầu rĩ: "xem ra quan hệ của hai người họ thật tốt."

Vì sao vẫn không nhịn được xót xa?

Hàn Giang Đình chú ý đến bộ dạng mất hứng của Ngũ Y Y, cứ thế mà nói: "Hôm qua cậu không biết có bao nhiêu nguy hiểm đâu, mình suýt chút đã đánh mất tấm ảnh này, suýt chút không thể sống mà đến gặp cậu rồi! Cậu không biết, tên gia hỏa họ Tiêu kia lại có võ, hơn nữa võ thật giỏi, chỉ hơi động cánh tay một chút, suýt chút đã ấn chết mình rồi, thông minh một chút, rốt cuộc có thể trốn thoát khỏi tên họ Tiêu kia. thật không dễ dàng."

Ngũ Y Y bật cười ra tiếng, giơ tay lên đánh tên Hàn Giang Đình ngu ngốc kia: "Ngây thơ chết mất."

Hàn Giang Đình cười hì hì nằm sấp trên chăn Ngũ Y Y, làm nũng: "Y Y, cậu không yêu mình, cậu không cần mình nữa, có Hoắc lão đại vui vẻ rồi, cậu lập tức vứt bỏ tình yêu cũ của mình đây này, mình rất đau lòng nha."

Ngũ Y Y trợn mắt: "Ghê tởm quá! Muốn bị mình đánh thành tổ ong vò vẽ không?"

Hàn Giang Đình nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh cửa sổ.

Hàn Giang Đình nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên mở to hai mắt: "Ơ? Đây không phải là ba cậu sao?"

"Cái gì?"

Ngũ Y Y sợ hãi, cũng không quản đang treo chai truyền dịch một bên, mang giày chạy đến bên cạnh Hàn Giang Đình, cùng nhìn xuống dưới lầu.

*****

Quả nhiên là Ngũ Học Phong!

đi cùng với ông ta còn có mấy người Tiêu Mai, Ngũ Nhân Lệ, Ngũ Nhân Tâm.

Trong tay bọn họ đều là giỏ trái cây lẵng hoa linh tinh, đi về phía dãy lầu phòng bệnh.

"Bọn họ đến thăm cậu sao?"

Hàn Giang Đình chạm tay Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y hừ lạnh: "Tôi không thích việc họ đến đây! Đến hay không cũng không có gì đáng kể!"

Tuy rằng nói như thế, nhưng trong mắt Ngũ Y Y hiện lên tia mong chờ!

thật ra cô luôn khát vọng được người thân yêu mến, được quan tâm.

"Mình đi lên lầu trên xem, nói chuyện với người của công ty Hắc Đế một chút, để không cho bọn họ vào đây."

"A? Vì sao không cho vào đây?"

"Cậu không biết à? Vì cứu cậu, Hoắc lão đại đã đem người trong công ty lật tung lên, đêm qua vài trăm người cùng nhau đi tìm cậu, đúng là quá lắm rồi! Hơn nữa, đêm qua lúc cứu cậu, bác sĩ đều bó tay, đều tuyên bố cậu chết rồi. Là Hoắc lão đại dùng nội lực của anh ta cứu sống cậu, mình nghe A Trung nói, Hoắc lão đại cố gắng cứu cậu, dường như tất cả nội lực của anh ta đều tiêu hao, sau đó anh ta đứng cũng không vững. Hoắc lão đại đối xử với cậu thật tốt."

Ngũ Y Y há hốc mồm, ngây ngẩn cả người.

Hoắc Phi Đoạt làm nhiều chuyện vì cô như vậy sao?

Cho tới bây giờ, tên đàn ông xấu xa kia lại không nói với cô chuyện này.

Mặc dù anh ta trả giá rất nhiều, nhưng không thể tranh công với người khác được.

Ngũ Y Y vụng trộm nở nụ cười.

Cảm thấy có một loại hạnh phúc ngọt ngào.

Hàn Giang Đình kéo cửa chớp chớp mắt: "Cho nên mới nói, tôi nói này, nếu cậu mở miệng nói với Hoắc lão đại thu nhận mình làm đệ tử, anh ta nhất định sẽ nể mặt cậu."

Ngũ Y Y mở to mắt: "không chịu yêu sao? Suốt ngày cậu chỉ biết học võ!"

Hàn Giang Đình nở nụ cười, chạy ra ngoài.

Ngũ Học Phong dẫn theo vợ mình đi vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Ái: "Nhân Ái à, Nhân Ái! Sao lại thế này? Sao lại có thể bị thương

Ngũ Học Phong vừa đi vào, nhìn Ngũ Nhân Ái nằm chỗ đó, hốc mắt ông đỏ lên.

Tiêu Mai cũng khóc thút thít."thật là, sao lại ra nông nổi này? Tối hôm qua lúc đi còn rất tốt mà."

Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc, rồi cười nói: "Ba, không có chuyện gì đâu, dì Mai, dì đừng lo lắng, là con không cẩn thận mới thành như vậy. Tiêu Lạc không bảo con đi cắt trái cây, là con muốn làm, mới không cẩn thận bị thương. Bây giờ đã không có chuyện gì rồi. Các người đừng lo lắng nữa."

Tiêu Mai gật gật đầu: "không có chuyện gì là tốt rồi. Sau này phải cẩn thận một chút mới được."

Xoay mặt lại trừng mắt Tiêu Lạc: "Tiêu Lạc! Sao em lại thế này? Mới ngày đầu Nhân Ái về với em, thì bị thương rồi! Sau này không để Nhân Ái cắt trái cây nữa."

Tiêu Lạc gật đầu: "đã biết."

nói chuyện một lúc, Ngũ Học Phong từ biệt bọn họ ra vềm để Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Nhân Tâm ở lại bệnh viện chăm sóc Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Học Phong và Tiêu Mai đi ra thì gặp mặt Hàn Giang Đình.

"Giang Đình? Sao cậu lại ở đây? Cũng đến thăm Nhân Ái à?" Ngũ Học Phong tưởng Hàn Giang Đình đến đòi tiếp giúp ba cậu ta, lập tức bày ra vẻ mặt cười tươi lấy lòng.

"không phải chứ! Chú không biết gì sao? Ngũ Y Y cũng nằm viện rồi, ở lầu dưới đó."

"Cái gì? Ngũ Y Y nằm viện sao? Sao lại thế này? Con bé có chỗ nào không khỏe sao?"

Tiêu Mai xen mồm: "Ai a, con bé kia da thô thịt dày, có thể có chuyện lớn gì sao? Chắc là hôm qua uống quá nhiều rượu, nêh đau đầu thôi."

"Sau này không cho Ngũ Y Y uống rượu, một đứa con gái sao có thể giống đàn ông, động một tí là uống rượu!"

*****

Ngũ Học Phong lắc đầu: "Giang Đình à, đứa nhỏ này làm phiền con, luôn chăm sóc Ngũ Y Y."

"Chú, không phải Y Y uống rượu mà nhập viện, cô ấy bị té ở trên đường, nếu không chú đi qua thăm cô ấy một chút đi, ở dưới lầu đó."

Ngũ Học Phong gật gật đầu: "Đi, đi xem Ngũ Y Y một chút."

"Ông xã!"

Tiêu Mai kéo tay áo Ngũ Học Phong: "Em còn tưởng chuyện gì, cũng không phải là bệnh nặng, tuổi còn trẻ, chích một mũi kim cũng không có việc gì, không cần xem, em còn có việc gấp nữa."

Ngũ Học Phong do dự, nhìn Tiêu Mai không vui vẻ, đành thở dài nói: "Giang Đình à, Tiêu Mai còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể qua thăm Y Y được, cũng không phải là người ngoài, đều là người một nhà. Trước hết làm phiền cậu chăm sóc Ngũ Y Y rồi."

Nói xong, Tiêu Mai nắm lấy tay Ngũ Học Phong đi đến thang máy.

Hàn Giang Đình nhìn chằm chằm về hướng hai người biến mất, nhịn không được mắng: "Lão già đáng chết kia! Trong đầu còn có Ngũ Y Y không? Có chuyện gì còn quan trọng hơn con gái mình chứ? Phi!"

Quay người lại, như nhìn thấy gì, cậu nhanh chóng chạy về phía thang máy bên kia.

Không thấy gì khác biệt, chỉ thấy một nhóm người của công ty Hắc Đế đang canh giữ quanh cầu thang, còn có vài y ta đang sốt ruột nói thầm: "Bệnh nhân Ngũ Y Y này thật quật cường, rõ ràng Hoắc tổng ra lệnh cho cô ấy không được chạy loạn, cô ấy lại muốn chạy đến tầng này."

"Cũng không nha, ngộ nhỡ Hoắc tổng truy cứu đến cùng, vậy là ai phạm sai lầm? Nghe nói Hoắc tổng trừng phạt những người phạm lỗi rất lợi hại."

Hàn Giang Đình sửng sốt, dậm chân: "Hỏng rồi!"

Đoán chừng Ngũ Y Y đã nghe được đoạn đối thoại giữa cậu và Ngũ Học Phong rồi.

Nha đầu mẫn cảm kia, đoán chừng rất thương tâm đi.

Hàn Giang Đình bắt lấy một tiểu tử hỏi: "Sao các người lại để cho Ngũ Y Y đến tầng lầu kia? Sao có thể để cô ấy chạy loạn?"

"Chúng tôi quản được người phụ nữ của Lão đại sao? Chính cô ấy muốn đi, còn nói ai dám ngăn cản sẽ dùng dao đâm chết người đó, cô ấy là người phụ nữ của lão đại, lão đại đều nghe lời cô ấy, chúng tôi dám cãi lại lệnh của cô ấy sao? Làm chúng tôi khẩn trương muốn chết, tất cả đều muốn dùng vũ khí đi bảo vệ. Anh Trung trước khi đi đã căn dặn, nếu người phụ nữ của lão đại thiếu một cọng tóc, chúng tôi đều phải chết. Chúng tôi có thể sao?"

Hàn Giang Đình thở dài.

Quả nhiên Ngũ Y Y đã nghe những lời vừa rồi.

Hàn Giang Đình nhanh chóng đuổi theo Ngũ Y Y.

Chạy vào phòng bệnh, thấy Ngũ Y Y nằm trên giường, một nhóm y tá vây quanh cô, kiểm tra cẩn thận.

Cô vừa chạy ra ngoài đem về rất nhiều bệnh tật.

Hoắc lão đại ở trước mặt Ngũ Y Y đều rất nhu tình, ở trước mặt người khác, anh ta luôn là một Hoắc lão đại lãnh khốc vô tình.

Hàn Giang Đình thở hổn hển chạy vào phòng, nhìn thấy Ngũ Y Y đang đứng ngây ngốc trước cửa sổ.

Cô ấy thật đáng thương tâm.

Ngũ Y Y đáng thương, lúc mẹ qua đời cô kìm nén rất nhiều, vứt bỏ cô lại, sống trong nhà họ Ngũ lạnh như băng, chịu tất cả khi dễ, không chiếm được một chút quan tâm nào.

Cô luôn khát vọng là một đứa nhỏ được yêu thương.

Nhưng hết lần này đến lần khác............. Cha của cô, còn một người cô gọi là chị đều như vậy.

Hàn Giang Đình nghĩ, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Bác sĩ kiểm tra qua một lần, phát hiện Ngũ Y Y đều tốt, mới thở phào một hơi, ồn ào ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y không nói một lời, cô giống như bức tượng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)