Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 33

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 33
Định Tội Danh Thật Sự
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cái gì?

Cái gì đã rớt?

Ngũ Y Y nhìn ánh mắt dài hẹp sâu thẳm của Hoắc Phi Đoạt, u mê ngây ngốc.

Hoắc Phi Đoạt hô hấp kịch liệt, đôi môi mỏng như hồng ngọc phát sáng rực sỡ, hắn nhíu mày lại, ánh mắt trong như nước nhìn xuống phía dưới.

Ngũ Y Y theo ánh mắt của người kia nhìn xuống phía dưới.

"A a a!"

Ngũ Y Y thét lên, cô dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình cố gắng bảo vệ phía trên.

Sau khi bảo vệ được vài giây, lại nhanh chóng lấy tay bảo vệ phía dưới.

Trên dưới đều không giữ được.

Tại sao lại có thể như vậy?

Cô cài khăn tắm rất tốt mà, tại sao lại có thể rớt xuống được?

Cũng không biết rớt xuống bao lâu rồi!

Chẳng lẽ bản thân mình đều coi như một hoàng đế, tự cho mình đã được mặc đồ rồi, thật ra không cảm thấy một chút nào sao?

A a a! Thật là mất mặt quá!

Làm sao bây giờ?

Nhanh chóng nhặt khăn tắm lên!

Sau khi nhặt lên rồi nhanh chóng quấn quanh người lại!

Ngũ Y Y nghĩ vậy, lập tức cúi người xuống, muốn nhặt cái khăn tắm ở dưới đáy hồ nước lên, nhưng vừa mới cúi người, mặt lặn sâu vào nước, đầu tiên nhìn thấy cái nào đó hình trụ dựng đứng lên của người kia như cái chày...

Ôi mẹ ơi! Hù chết người rồi!

Đây là cái vật gì vậy?

Ngũ Y Y sợ tới mức từ trong nước nhô đầu lên, vẻ mặt nhìn xuống làn nước ấm, cô trợn to hai mắt, há miệng thở dốc, rồi nhìn Hoắc Phi Đoạt đang đứng gần mình: "Anh! Anh lại..."

Hắn lại như vậy rồi.

Hoắc Phi Đoạt đến gần cô một chút, Ngũ Y Y đã cảm giác được cái cứng rắn bên dưới kia đang đến gần mình, loại cảm xúc này vừa xa lạ vừa mê loạn như vậy, làm cho hai chân cô không chịu được như muốn nhũn ra.

Đừng đến gần nữa mà!

"Lại thế nào?"

Hắn đè thấp giọng nói thật hấp dẫn, trong ánh mắt như có tầng tầng lớp lớp sương mù, trực tiếp giam cầm cô trong lồng ngực mình không một khe hở.

Dường như chỗ nào trên người cô cũng có ánh mắt của hắn!

Quét!

Mặt Ngũ Y Y đỏ lên, cổ cũng đỏ, cả xương quai xanh của đỏ một mảnh.

Hai bàn tay nhỏ bé bảo vệ trước ngực run nhẹ, ánh mắt nhỏ bé nhìn môi Hắc Phi Đoạt đang đến gần, run rẩy nói: "Anh, Anh, anh không mặc quần áo, anh không biết xấu hổ sao?"

Vì cuống cuồng, không biết làm sao mà cô lại phun ra một câu như vậy.

Nói xong, Ngũ Y Y hận không thể lập tức chết cho rồi.

"Lúc đầu tôi che giấu, nhưng mà em lại cướp cái khăn tắm của tôi, nên tôi mới như vậy, vậy bây giờ em phải chịu trách nhiệm."

Hoắc Phi Đoạt cố gắng nắm lấy hai tay trước ngực Ngũ Y Y, cúi đầu thổi khí nóng vào mặt cô.

Một nụ cười nịnh nọt xoẹt qua môi hắn: "Hiện tại em cũng trơ trụi, rất công bằng."

Bởi vì hắn đến gần, Ngũ Y Y cảm giác được vật cứng rắn của người nào đó cọ dưới bụng cô, làm cô khẩn trương sắp tắt thở rồi.

Trời đất ơi! Tại sao lại muốn cô gặp phải loại thử thách này chứ?

Ngũ Y Y như đang nằm trong tay một tên hoa hoa công tử, đối với cô dễ như trở bàn tay, thân là một người háo sắc, giờ phút này cô cảm thấy rất bối rối!

"Vậy, vậy anh có thể cách xa tôi ra một chút, đừng đến gần như vậy có được không? Anh ra ngoài một chút..."

Ngũ Y Y lắc lắc đầu, né tránh Hoắc Phi Đoạt đang đến gần cô.

"Tôi cách emm rất gần sao?" Hoắc Phi Đoạt lại có thể dõng dạc mà hỏi cô một câu như vậy.

Tất nhiên là rất gần rồi!

Giống như hai đứa trẻ sinh đôi vậy!

Lại còn gần lắm!

"Xin anh, đi ra ngoài một chút!"

Ngũ Y Y cảm giác có một bàn tay đang vuốt ve nhẹ nhàng sau lưng cô, cái tay đó đi đến đâu, chỗ đó như có từng trận lửa nóng.

Cái tay hắn lại chậm rãi di chuyển lên mặt cô, làm cho cả người cô phải dựa sát vào người hắn.

Lại dựa sát vào!

*****

"Vật nhỏ, nói cho tôi biết em muốn làm gì?"

"Hả?" Hắn có ý gì? Cô muốn làm gì? Cô chỉ muốn tắm suối nước nóng thôi, cô đâu có nghĩ đến chuyện gì khác.

Hoắc Phi Đoạt đưa tay nâng cằm Ngũ Y Y lên, gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, môi mỏng của hắn đến gần môi cô thổi khí nóng: "Trước tiên em cướp khăn tắm của tôi, tôi để cho em nhìn sạch, em hưởng hết của tôi rồi. Bây giơ tôi cho em. Nhưng em lại cố ý làm rớt khăn tắm trên người xuống, cố ý để tôi nhìn cơ thể em. Nói nói, em bày ra bộ dạng này, rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Hả?" Ngũ Y Y hơi há mồm, nhất thời ngây người ra.

Căn cứ theo phân tích rất rõ ràng của Hoắc Phi Đoạt, cẩn thận thăm dò như vậy, đây là cô đang từng bước cám dỗ hắn.

Nhưng..... Rõ ràng cô không có nghĩ đến mà.

"Hả cái gì mà hả? Em có biết làm như vậy là xấu xa lắm không?" Đôi môi mỏng của hắn quét nhẹ qua môi cô, không giống như hôn môi, mà như là lướt qua miệng cô.

"Biết, biết.... sai rồi, thật tình tôi không muốn làm như vậy mà!

"Sự thật rõ ràng.... còn muốn chối à?"

Một bàn tay của Hoắc Phi Đoạt đã di chuyển đến mông cô.

"Được rồi, coi như là tôi muốn như vậy, bây giờ tôi xin lỗi anh được chưa?"

Làm sao u mê hồ đồ lại thành cô gái hư hỏng rồi? Hu hu.

Xin anh đừng có dồn ép tôi lại nữa! Cái vật cứng rắn bên dưới của anh nhô lên làm tôi muốn hộc máu rồi!

"Chỉ giải thích là được sao? Em cũng biết, một khi đàn ông đã bị trêu chọc, thì khó có thể dừng lại được."

"Hả?"

Không phải chứ?

Hắn có ý gì?

Cuối cùng là bởi vì cô cướp khăn tắm của hắn, sau đó làm rớt khăn tắm trên người mình, sau đó hai người đều đã trơ trụi, hắn lại xử tử cô ngay tại chỗ, răng rắc răng rắc ăn tươi luôn sao?

"Hả cái gì mà hả? Em còn muốn nói xạo sao? Không phải em muốn ăn đậu hủ, muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?"

Hoắc Phi Đoạt nói rất dõng dạc.

Ngũ Y Y ngẩn người, hình như hạ quyết tâm, dùng sức mở quai hàm nói: "Được rồi, nếu đã cãi thì không thể cãi, rõ ràng là định tội danh thật sự lên người tôi."

Hả?

Hoắc Phi Đoạt chớp mắt.

Bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y đã mò xuống phía dưới, cầm nơi nào đó, Hoắc Phi Đoạt bị tập kích bất thình lình khiến cho cả người rùng mình, khó chịu hừ nhẹ một tiếng.

Cô bé kia..... Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Nhìn cô đơn thuần như vậy đúng là đang nghịch lửa rồi!

"Oa oa!" Bởi vì tay nhỏ bé của Ngũ Y Y cầm vật gì đó, cô hoảng sợ mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu.

Cảm giác vượt quá sức tưởng tưởng mà!

Cái vật kia siêu, siêu, siêu! còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen. o r g

Không hổ là Hoắc lão đại ngang ngược khắp nơi, chỗ đó cũng ngang ngược như vậy!

Sau đó, Ngũ Y Y đưa hai tay nhỏ bé ôm cổ Hoắc Phi Đoạt, Ngũ Y Y kiễng chân lên, bĩu môi, hôn một cái lên môi Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt bị hai động tác chủ động của Ngũ Y Y làm hoảng sợ, toàn thân cứng đờ.

Tim đập nhanh thật đáng sợ!

Bây giờ cô bé này chủ động nha!

Nhân lúc Hoắc Phi Đoạt đang thất thần, Ngũ Y Y nhanh chóng bò lên bờ, mặc kệ cơ thể cởi trần hay không, chạy tung tăng về phía phòng khách nữ, vừa chạy vừa gọi to: "Định tội danh thật sự rồi! Danh chánh ngôn thuận ăn đậu hủ của Lão đại rồi!"

Bị cô bé này sàm sỡ một lần, hắn lại vui vẻ như vậy.

Thật ra hắn có thể khống chế được cô, cô đừng nghĩ muốn lên bờ, nhưng mà.... Hắn muốn có được sự cho phép của cô, muốn nhận được sự yêu thương của cô, muốn có được trái tim cô.

*****

Loại suy nghĩ này theo thời gian trôi qua, càng ngày càng mãnh liệt!

Hoắc Phi Đoạt ngây ngốc ngâm mình trong dòng nước ấm, tự hỏi mính: "Sẽ có một ngày như thế sao? Cô sẽ chủ động theo mình sao?"

Ngũ Y Y chạy vào phòng khách nữ, dùng sức đóng cửa lại, cô lấy hai ba cái khăn tắm lớn quấn người lại, quấn người lại cho thật tốt, rồi ngồi trên ghế sofa ôm đầu gối.

Cô vừa mới làm một chuyện long trời lở đất gì vậy?

Ngũ Y Y mày thật ngạo mạn..... Mày dám đùa giỡi với Hoắc Phi Đoạt!

Mày thật lợi hại! Thật ngạo mạn!

Ngũ Y Y cắn môi, sau đó cười xấu xa lên.

Vì sao cô dám đùa giỡn với Hoắc Lão đại, trong lòng nghĩ như vậy sẽ tốt sao?

Chẳng trách trong phim truyền hình, những công tử dâm loạn đều đắc ý thích thú như vậy, thì ra đùa giỡn người khác, mình cảm thấy dễ chịu như vậy!

Ngũ Y Y bắt đầu nhớ lại lúc cô cầm chỗ đó của Hoắc Phi Đoạt.........

Nhỏ a, xù xì, lớn nhỏ, độ lớn....... Ngũ Y Y bày ra bộ dáng có kinh nghiệm.

Kết luận: Người nào được Hoắc lão đại cưng chiều, người đó sẽ không sống lâu.

Ngũ Y Y bĩu môi thở dài: "Bộ dáng con gái nhìn thấy cái kia lại rất thông minh lanh lợi, chậc chắc, cô bé không ngốc, làm sao lại nghĩ đến muốn phục vụ Hoắc lão đại? Không sợ chết sớm sao? Chậc chậc chậc, thật là tội nghiệp cho người phụ nữ kia của Hoắc lão đại."

Trong đầu Ngũ Y Y nghĩ đến Âu Dương Phúc Hi, rất thông cảm với người đó.

Nếu đêm cũng bị cái vật đáng sợ của Hoắc lão đại sủng hạnh như vậy, có lẻ bị chọc thủng đến chết có khả năng rất lớn!

Ngũ Y Y suy nghĩ liên tục: "Mình phải nhắc nhở cô bé kia một tiếng, nếu muốn sống lâu dài, phải cho Hoắc lão đại mặc trang phục amine không? Để cho hắn xinh xắn một chút?"

Ngũ Y Y ngồi thất thần trong phòng thay quần áo cho khách rất lâu, sau đó mới sấy khô tóc, thay quần áo đi ra ngoài.

Cô muốn nhìn xem, Hoắc Phi Đoạt vẫn còn dáng vẻ ngượng ngùng khi bị đùa giỡn nữa không?

Đáng tiếc là khi cô nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, gương mặt đẹp trai lạnh như băng ngàn năm không đổi.

A Trung cầm mấy cái văn kiện đưa qua cho hắn xem, hắn nhíu mày xinh đẹp lại trong lúc phê duyệt văn kiện, nhanh chóng ký tên lên, giao lại cho A Trung.

A Trung liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, vẻ mặt cổ rất cổ quái, xoay người rời khỏi.

Thật ra, lúc ở trong này đùa giỡn với Ngũ Y Y, một số việc quan trọng trong buổi chiều của Hoắc lão đại đã bị trì hoãn.

Ngũ Y Y làm thiệt hại cho quốc gia và cho người dân rồi!

Hoắc Phi Đoạt xoay người, vừa nhìn thấy Ngũ Y Y, tim hắn đập nhanh hơn.

Mái tóc Ngũ Y Y rối tung, mái tóc như thác nước buông thẳng xuống, lay động theo chiều gió, nhìn rất quyến rũ.

Kết hợp với cặp mắt to tròn của cô, còn có cái miệng nhỏ nhắn phúng phính, thật sự làm cho người ta yêu mến. truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen. o r g đọc nhé

Hoắc Phi Đoạt di chuyển tầm mắt, giả vờ như không nhìn thấy Ngũ Y Y, cất bước đi đến phòng ăn.

Ngũ Y Y cắn cắn môi.

Hỏng rồi, cô đùa giỡn với Hoắc lão đại như vậy, rõ ràng Hoắc lão đại đang tức giận, rất không vui rồi!

"Phi Đoạt! Chờ tôi đi với! Chỗ này có người nào sống không?" Ngũ Y Y chân chó gọi to, bước nhỏ chạy theo hắn, đong đưa đuôi cho ôm lấy cánh tay Hoắc Phi Đoạt, cười hì hì nghiêng mặt nhìn gương mặt Hoắc Phi Đoạt.

Có tức giận không? Có trút giận không?

Cô còn chưa nhìn đến gương mặt Hoắc Phi Đoạt, hắn đã gạt bỏ cánh tay cô ra rồi, hắn tiếp tục bước đi về phía trước.

Ngũ Y Y thở dài.

Xong đời, thật sự tức giận rồi. Làm thế nào bây giờ?

Nhìn vị kia không vui, bộ não chó con của mình cũng sẽ gặp nguy hiểm.

"Phi Đoạt, Phi Đoạt! cùng nhau đi đi, đừng bỏ người ta lại một mình mà."

Giọng nói ngọt ngào của Ngũ Y Y vang lên, cô như con chó con, chạy bẹp bẹp đuổi theo, ôm lấy cánh tay Hoắc Phi Đoạt, lần này cô ôm thật chặt.

*****

Hoắc Phi Đoạt thở dài, cúi đầu liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, Ngũ Y Y vội vàng đeo lên vẻ mặt ngây ngô cười, "Ha ha, đi làm gì vậy?"

Hoắc Phi Đoạt lành lạnh phun ra hai chữ, "Ăn cơm."

"Hả... ? Ăn cơm? Đã đến giờ ăn cơm rồi sao?" Ngũ Y Y nhìn xuống bụng một chút, quả nhiên, bụng đã bắt đầu vang lên tiếng kêu ùng ục ùng ục, cô lập tức chạy đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, cản đường đi của hắn, cười hì hì nói, "Ăn cơm ăn cơm, hôm nay tôi muốn làm thư kí tốt một trăm phần trăm, anh ăn cơm, tôi gắp đồ ăn cho anh, anh uống canh, tôi múc canh cho anh, anh ăn cá, tôi sẽ nhặt xương cá cho anh, có được không?"

Hoắc Phi Đoạt thật sự chịu không được, khẽ cười thấp một tiếng, bàn tay to lớn giữ chặt đầu nhỏ của Ngũ Y Y, "Thôi đi, em không gây thêm phiền phức cho tôi, tôi đã cám ơn trời đất rồi."

Vừa rồi cô chọc hắn tức giận, lại còn bỏ chạy, làm hại hắn khó chịu thật lâu.

Phía dưới đều có vấn đề rồi, lại còn bị giày vò thêm nữa.

Nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của cô, rất tự nhiên dắt một tay của cô, kéo đi vào bên trong.

Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen. o r g để có có chương mới hơn

Ngũ Y Y cúi đầu, nhìn mười ngón tay của bọn họ đan xen vào nhau, chau mày, trong lòng bối rối một trận.

Lúc nào.... Cô lại cảm thấy Hoắc lão đại ấm áp như thế, có thể dựa vào như thế?

Giống như bây giờ, cô bởi vì một chút ấm áp của ông chủ cao cao tại thượng, lại cảm động vô cùng.

Ngũ Y Y, mày phải cẩn thận đó... ! Không nên suy nghĩ bậy bạ! Người ta là Hoắc lão đại, người ta là ông chủ, là chủ nợ của mày, mày không được có ý nghĩ gì không hợp với thân phận của mình nha...

Kỳ thật, nghĩ gì cũng vô ích, Hoắc lão đại người ta mới không vừa mắt chính mình.

Trong mắt Hoắc lão đại mình chính là ba tàn phế, cái gì cũng thực không hoàn hảo, trong mắt người ta chỉ có những minh tinh, người mẫu.

Nghĩ lung tung như thế, Ngũ Y Y đã bị Hoắc Phi Đoạt dẫn đến ngồi trước bàn ăn.

Ngũ Y Y nhìn nhìn thức ăn bày trên bàn, đột nhiên trừng to mắt, "Nhiều đồ ăn ngon như vậy? Không phải anh nói là, ở nơi này không ăn không uống à? Làm sao mà có những thứ này?"

Hoắc Phi Đoạt gắp cho Ngũ Y Y một miếng thịt hươu, nhàn nhạt nói, "Tôi cũng không nói như vậy, là em tự mình đặt chuyện."

Ngũ Y Y hung dữ nuốt miếng thịt xuống, giơ nắm tay nhỏ giận giữ, "Vậy vì sao anh không nói sớm, làm hại tôi ngốc nghếch mua nhiều đồ như vậy, mệt chết người mới nói ra! Tức chết người đi được!"

"Thịt hươu ăn ngon không?" Hoắc Phi Đoạt cũng không có để ý cô giận giữ, cắt ngang hỏi một câu.

Ngũ Y Y sửng sốt, sờ đầu một cái, "Là thịt hươu à, mùi vị thực ngon đó! Ăn ngon!"

Hoắc Phi Đoạt lại gắp qua một miếng thịt, "Nếm thử khối thịt bò này xem mùi vị thế nào."

Ngũ Y Y nhìn nhìn, đột nhiên hào phóng vỗ cái bàn, cười đến hung hãn, "Ha ha ha ha! Đây là thịt bò sao? Mắt của anh không hỏng chứ? Cái này vừa nhìn chính là bột mì thôi! Aha ha ha, anh buồn cười quá!"

Tất cả đàn em đứng ở góc phòng đều rớt mồ hôi lạnh.

Lại có một người con gái dám dữ dằn với lão đại của bọn họ như vậy.

Quá kiêu ngạo rồi!

Hoắc Phi Đoạt rất thích tính cách tự nhiên này của Ngũ Y Y, không nóng không vội nói, "Nếm thử một chút rồi hãy nói."

Ngũ Y Y gắp lên bỏ vào miệng ăn, nói, "Nếm lại cũng là bột mì.... Oa? Thật là thịt sao? Thật là thịt bò? Làm sao lại có mùi vị này? Quá thần kỳ rồi."

Hoắc Phi Đoạt thong thả ăn đồ ăn, nhàn nhạt nói, "Nếu như em làm ni cô, thì tôi sẽ làm loại đồ ăn này cho em, nhìn qua là thức ăn chay, thực ra chính là thức ăn mặn."

Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen. o r g để có có chương mới hơn

*****

"Tốt lắm tốt lắm, cám ơn anh trước!" Ngũ Y Y vui tươi hớn hở, hai giây sau mới phản ứng kịp, há hốc mồm hướng về phía Hoắc Phi Đoạt kêu to, "Anh mới là ni cô! Vì sao tôi lại muốn làm ni cô chứ! Anh quá kém! Tại sao anh không đi làm hòa thượng đi! Hừ!"

Hoắc lão đại chính là phần tử nham hiểm!

"Ha ha." Hoắc Phi Đoạt hiếm có một lần cười nhẹ, trong treo liếc nhìn mặt Ngũ Y Y tối sầm lại, trong mắt long lanh như nước, "Tôi đi làm hòa thượng, không phải em sẽ đói chết à?"

Ngũ Y Y ngây ngẩn, không biết hắn nói cái gì.

Đói chết sao? Vì sao cô lại đói chết?

Cô có tay có chân, sao có thể đến nỗi đói chết được? Làm công cũng có thể ăn no bụng!

Âu Dương Phúc Hi ngồi xe đi tới tập đoàn Đế Vương.

Thạch Ưng cùng đi bên cạnh cô, không rời một bước, đi về phía đại sảnh.

"Đợi tôi vào phòng làm việc của anh Phi Đoạt, anh không cần đi vào."

"Dạ." Thạch Ưng nói rất ít.

"Cách bình giữ nhiệt cũng có thể ngửi được tất cả mùi vị, xem ra bây giờ trình độ nấu canh của tôi thật đúng là tăng lên rồi."

Phúc Hi vui sướng hài lòng đi vào thang máy, ánh mắt luôn nhìn bình giữ nhiệt.

Thạch Ưng giống như trời sinh làm bảo vệ, luôn cảnh giác nhìn xung quanh, nhấn nút đóng thang máy.

Thạch Ưng canh giữ ở cửa, Phúc Hi trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt.

Bên trong trống trơn.

"Anh Phi Đoạt? Anh Phi Đoạt!"

Không ở đây sao?

Không nhớ gọi điện thoại trước cho Anh Phi Đoạt rồi.

"Xin hỏi cô là...." Một nhân viên tiến vào nhìn Phúc Hi.

Thạch Ưng đi theo vào đây.

Phúc Hi khó ngăn nổi vẻ lo lắng, hỏi, "Cái đó, Hoắc Phi Đoạt đi đâu rồi? Anh ấy không có ở công ty sao?"

"À... , Hoắc tổng ở bên ngoài, hôm nay không trở về công ty. Cô có thể gọi điện thoại cho ngài ấy hỏi một chút.

"Hả? Không trở về? Ở bên ngoài?" truyện được lấy từ Doc Truyen. o r g

Vẻ mặt Phúc Hi thất vọng, cúi đầu xuống, từ từ đi ra ngoài.

Thạch Ưng nhìn bộ dạng đó của Phúc Hi, không nhịn được nói, "Gọi điện thoại cho Hoắc tổng hỏi một chút."

"Ừ." Phúc Hi tìm điện thoại gọi cho Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt đang gắp thức ăn cho Ngũ Y Y, từ trước đến nay Ngũ Y Y ăn cái gì cũng hào phóng, rất ít kiêng ăn, ăn cái gì cũng ăn ngấu nghiến.

Điện thoại của Hoắc Phi Đoạt rung lên, hắn cầm lên nhìn, liền nhíu mày. Là điện thoại của Âu Dương Phúc Hi.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nhìn Ngũ Y Y đang ăn đồ ăn, không muốn nhận điện thoại của Phúc Hi, lại đặt điện thoại xuống, không nghe.

Phúc Hi nhíu mày, nhìn di động, "Làm sao lại không nhận điện thoại của tôi? Rốt cuộc là anh Phi Đoạt đang làm cái gì? Dù thế nào cũng cần phải nghe điện thoại chứ! Thật là!"

Phúc Hi giậm giậm chân, vô cùng không vui, lại gọi lại cho Hoắc Phi Đoạt.

"Em sẽ gọi! Gọi tới khi anh nghe mới thôi! Ngược lại em muốn nhìn xem, gọi cho anh bao nhiêu cuộc anh mới nghe!"

Phúc Hi gắt gao cắn môi, trong mắt bắn ra ánh sáng tức giận.

Lúc này, có một nhân viên đi qua bên này, Phúc Hi lập tức giận cá chém thớt, hướng về phía nhân viên kia hét to, "Nhìn cái gì vậy! Có cái gì đẹp! Người khác gọi điện thoại thì tới nhìn như vậy sao? Nhìn nữa, nhìn nữa tôi sẽ khoét mắt anh!"

Nhân viên kia sợ tới mức rụt cổ lại, vội vàng chạy mất.

Đó là chân dung phụ nữ.... Vừa mới nhìn vẫn là bộ dạng hiền thục, tại sao nói trở mặt liền trở mặt.

Hoắc Phi Đoạt bỏ đồ ăn xuống, nhìn nhìn điện thoại, quả nhiên, cái nha đầu Phúc Hi này chính là cực kỳ bốc đồng, nếu không nhận điện thoại của cô, dựa vào tính cách của cô, chính là sẽ liên tục gọi lại.

Hoắc Phi Đoạt hơi cau mày, đứng lên, cầm điện thoại đi ra bên ngoài.

*****

"A... ? Anh đi đâu vậy? Tại sao lại không ăn?" Ngũ Y Y ngạc nhiên hỏi.

"Nhận cuộc điện thoại, về chuyện công việc."

Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng giải thích, đi ra ngoài cửa.

Hắn cũng không biết, vì sao mình lại muốn giải thích với Ngũ Y Y, mà còn dùng lời nói dối.

"A lô?" Hoắc Phi Đoạt nhận điện thoại.

Giọng nói không vui của Phúc Hi lập tức tràn qua, "Anh vẫn còn biết nghe điện thoại sao? Anh đi đâu, vì sao lúc nãy không nhận điện thoại của em? Anh đi đâu hả?"

Hoắc Phi Đoạt phiền não đưa điện thoại ra xa một chút, đợi cho Phúc Hi gào xong rồi, hắn mới nhạt nhẽo nói, "Anh có việc bên ngoài, ở bên ngoài làm việc, em có việc sao?"

"Tại sao anh không trả lời vấn đề của em trước?" Phúc Hi vẫn gây sự.

"Vừa rồi em hỏi vài cái vấn đề, không biết muốn anh trả lời vấn đề nào?"

Phúc Hi chu miệng lên, chớp chớp mắt, nhụt chí nói, "Anh Phi Đoạt, em tới công ty của anh đưa cơm cho anh, kết quả lại không nhìn thấy anh, gọi điện thoại cho anh thì anh còn không nhận, bây giờ anh đang ở đâu, em qua đó tìm anh!"

"Nơi này rất xa, mà anh còn bận làm việc, buổi chiều còn rất nhiều chuyện bận rộn, em tới làm gì?"

"Không phải là em nấu canh cho anh sao?"

"Lúc đầu anh muốn nói cho em, em không cần lại tiếp tục nấu canh cho anh uống, bản thân anh phối hợp thức ăn dinh dưỡng đều rất tốt, không cần thiết phải ăn canh."

Phúc Hi cắn môi, tủi thân nói, "Vậy nước canh hôm nay không phải là uổng phí hay sao?"

"Em có thể uống mà."

"Em uống thì có ích lợi gì chứ!"

Cô là phụ nữ, cô lại không cần bổ thận tráng dương.

"Được rồi, Phúc Hi, không nên nói nữa, để cho người nhanh đưa em trở về, nếu thật là nhàm chán, em hãy đi dạo phố. Nếu như em ở trong nước luôn quấy rối công việc của anh như vậy, anh chỉ có thể bảo sự phụ đưa em về Mĩ thôi." Hoắc Phi Đoạt không kiên nhẫn sử dụng sát chiêu.

"Không muốn đâu! Em không muốn trở về! Em muốn ở trong này cùng anh ở một chỗ!"

"Ừ, vậy thì trước hết cứ như vậy đi, anh còn muốn tiếp tục công việc." Hoắc Phi Đoạt lưu loát ngắt điện thoại, hít sâu một hơi.

Nha đầu Phúc Hi kia, thật đúng là vấn đề thật lớn.

Nhất định phải để cho cô chấp nhận hiện thực, đó chính là, hắn tuyệt đối không phải đối tượng kết hôn của cô.

Trở lại phòng ăn, Ngũ Y Y còn đang vùi đầu ra sức ăn, Ngũ Y Y ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Phi Đoạt ngây ngô cười vài cái, "Anh cũng ăn đi, đồ ăn ngon đều bị tôi ăn sạch rồi."

"Có thể ăn thì em ăn nhiều một chút, béo một chút cũng tốt."

Lại béo, tôi cũng muốn anh.

"Cắt, bại lộ mục đích âm hiểm của anh rồi? Muốn làm cho tôi biến thành đại mập mạp, anh sẽ chê bai tôi gấp bội? Nhưng mà, hôm nay ăn cơm rất ngon, tôi tạm thời ăn nhiều một chút." Ngũ Y Y nói chuyện, vẻ mặt phong phú.

Ngôn ngữ của cô xưa nay luôn thú vị, lúc nào cũng làm cho tâm tình của Hoắc Phi Đoạt thoải mái.

Ở cùng một chỗ với Ngũ Y Y, hắn luôn trở nên cực kỳ thả lỏng, cực kỳ vui vẻ.

Ăn cơm chiều, Ngũ Y Y lại "phục vụ" Hoắc Phi Đoạt đi đánh golf.

Ngũ Y Y tự nhiên là không biết, cả tư thế cũng đều không hiểu.

Hoắc Phi Đoạt đứng ở sau lưng cô, hai cánh tay bao lấy thân thể của cô, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, dạy cho cô tư thế.

"Trọng tâm đổi tới bên này, đúng, sau đó dùng bắp tay kéo cánh tay, không được động cổ tay..."

Hoắc Phi Đoạt rất kiên nhẫn dạy Ngũ Y Y, Ngũ Y Y ở trong lòng hắn kì kèo mè nheo, nhưng thái độ học tập lại vô cùng chuyên tâm.

"Là như thế này sao?" Đột nhiên Ngũ Y Y quay đầu lại, môi lập tức áp vào môi của Hoắc Phi Đoạt.

*****

Cơ thể hai người cứng đờ cùng lúc.

Hử, sao lại thế này? Rõ ràng chỉ học đánh golf thôi, làm sao mình xoay người lại biến thành tình trạng khó chịu vậy?

Ngũ Y Y chớp đôi mắt to, vừa muốn rụt cổ lại, định bỏ chạy, Hoắc Phi Đoạt lại di chuyển ra phía trước, hắn mút nhẹ vào môi Ngũ Y Y, sau đó rời đi, trong ánh mắt sáng rực rỡ có vài chấm nhỏ, nhìn về phía xa, nhàn nhạt nói: "Học thông minh, biết đưa cho thầy giáo tiền học phí."

Hả?

Ngũ Y Y ngớ người ra.

Sau đó, gương mặt đỏ bừng lên.

Học đánh golf lần nữa, hai người đều tỏ ra không được tự nhiên, đều có chút ngượng ngùng.

A Trung đứng ở chỗ xa dùng kính viễn vọng nhìn hai người đang ở phía bên kia, tức giận chặt đứt một nhánh cây: "TMD! Đây là thư kí của Lão đại chúng ta sao? Hoàn toàn trái ngược mà! Lão đại trở thành thư ký của cô ta rồi. Thật là tức chết ta mà."

Đánh golf được một lúc, Ngũ Y Y muốn đi chèo thuyền.

Bọn người A Trung nhọc nhằn tìm một chiếc thuyền nhỏ, mở to mắt ra nhìn Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y chèo thuyền.

Ngũ Y Y nói nhất định phải chèo thuyền, cô hò hét ầm ĩ muốn chèo thuyền ra ngoài biển khơi.

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, hắn nằm ngửa trên thuyền, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Ôi, phong cảnh đẹp quá.... Còn có mấy con vịt trời bơi đầy trên mặt nước, hình như bên kia có bèo kìa."

Ngũ Y Y thích thú nói không biết mệt.

Ngũ Y Y chèo thuyền đi rất xa, xung quanh đều là hồ nước xanh biết, bốn bề im ắng.

Rất khó tưởng tượng ra, ở vùng ngoại ô của một thành phố lớn, lại có thể tìm thấy một nơi yên tĩnh như vậy.

Dường như trên thế giới này, chỉ có hai người họ thôi.

"Chỗ này rất đẹp đúng không Phi Đoạt?"

Cô không chờ đến câu trả lời, lúc này nhìn lại Hoắc Phi Đoạt.

A! Hoắc lão đại có vẻ như ngủ thiếp đi rồi. Đã tự: truyện được lấy từ Doc Truyen. o r g

Ngũ Y Y bỏ mái chèo qua một bên, nhẹ nhàng xê dịch qua, xê dịch đến bên người Hoắc Phi Đoạt, sau đó cúi đầu xuống nhìn hắn.

Lại nói.... Hoắc Phi Đoạt có bộ dạng rất đẹp.

Xương sống mũi thật cao, đôi môi mỏng, cằm hoàn mỹ.

Đôi lông mi dài, không có chỗ nào là không hoàn mỹ.

Ha ha, hôm nay cô lại được ăn đậu hủ của vị đại mỹ nam này rồi, thật tốt.

"Này..." Ngũ Y Y nhỏ giọng gọi Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt không có phản ứng, vẫn nhắm mắt lại ngủ.

Ngũ Y Y lấy bàn tay nhỏ bé để trước mặt Hoắc Phi Đoạt, quơ qua quơ lại.

Ha ha, quả thật đã ngủ thiếp đi rồi.

Rốt cuộc cô không thể kiêng nể cái gì gọi là hèn hạ, dâm loạn cái tên Hoắc Phi Đoạt xấu xa lừa gạt này một chút!

Ngũ Y Y xoa xoa hai tay nhỏ bé của mình, đi lại gần, thở hổn hển, đưa cái mũi nhỏ lông lá bù xù đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, rồi ngửi ngửi.

Ưm, không thể tưởng tượng được trên người Hoắc Phi Đoạt tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Đây có thể là một mùi hương lạ, sau này phải nhớ kỹ.

Hoắc Lão đại là người đàn ông đẹp trai như vậy mà cũng có trái cổ à, không biết sờ vào một chút sẽ có cảm giác thế nào?

Lá gan nhỏ run rẩy, Ngũ Y Y duỗi hai bàn tay nhỏ ra, sờ nhẹ vào trái cổ của Hoắc Phi Đoạt, sau đó mở to hai mắt, ngạc nhiên rồi lấy tay ra.

Trái cổ của Lão đại thật gợi cảm.... Ha ha

Bàn tay nhỏ của cô lại chọc chọc vào ngực Hoắc Phi Đoạt, thật rắn chắc nha, hai chân dài đều đầy bắp thịt.

Ngũ Y Y lại kéo quần áo lên một chút, úp mặt nằm sấp xuống, nhìn vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt.

Chậc chậc chậc, nhìn kỹ lại, cả người hắn đều cường tráng.

Ngũ Y Y suy nghĩ cũng được, không nhìn tiếp nữa, nếu không được quán tính cho phép, lúc này cô sẽ nhìn xuống nơi bụng dưới đó.

*****

Ngũ Y Y như một đứa trẻ vừa ăn trộm được kẹo, trong lòng tràn đầy vui mừng, đã nghĩ ra cách đùa giỡn Hoắc Phi Đoạt.

Rốt cuộc cô nhìn đến gương mặt anh tuấn của Hoắc Phi Đoạt, cô dùng bàn tay nhỏ sờ qua sờ lại trên gương mặt hắn.

Từ từ di chuyển xuống đôi môi hắn, thật giống như vẽ lên một bức tranh xinh đẹp tuyệt trần.

Làm sao trên thế gian này lại có một đôi môi đẹp như vậy?

Nhìn vào đường cong trên môi của người kia, đường viền cùng màu sắc nữa.

Cô thật sự không nhịn được nữa, ma xui quỷ khiến thế nào mà Ngũ Y Y lại cúi đầu thấp xuống, đưa môi mình qua hôn lên môi Hoắc Phi Đoạt.

Cô vẫn không phát hiện ra Hoắc Phi Đoạt vẫn đang "ngủ", hai tay hắn nắm chặt lại.

Ngũ Y Y liếm nhẹ nhàng lên môi Hoắc Phi Đoạt giống như cô đang liếm kem, sau đó ngồi dậy, híp mắt cười xấu xa: "Ha ha, bà đây hôm nay có chết cũng đáng, cả đời này lại trộm, được tập kích đến Hoắc Phi Đoạt Hoắc lão đại, rất có cảm giác thành công nha."

Sau khi Ngũ Y Y đắc ý xong, lại nằm xuống bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy đầu hơi cấn, cô liền chen lấn qua bên Hoắc Phi Đoạt, gối đầu lên cánh tay hắn, nhìn lên bầu trời.

Bầu trời thật xanh thẩm, thật trong lành.

Đám mây cũng trắng, trong lành như vậy.

Nhìn nhìn một lúc lâu, Ngũ Y Y không thể mở mắt nổi, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Cô giống như con mèo con, phát ra âm thanh vù vù rất nhỏ.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cử động hai chân, từ từ mở mắt ra.

Cánh tay vẫn để cho cô gối đầu lên, nằm nghiêng người nhìn Ngũ Y Y,

Vật nhỏ, ngược lại rất yên tâm, cứ núp ở trong lòng hắn ngủ ngon như vậy.

Em đối với tôi rất yên tâm, hay là em vốn không chịu để tâm?

Hoắc Phi Đoạt không thể khống chế được tình cảm của mình, hắn cúi đầu hôn triền miên lên cổ Ngũ Y Y.

Lúc Ngũ Y Y tỉnh lại, đã đến thời gian tan học buổi chiều, cô ngồi dậy, cảm thấy đầu óc thật khó chịu, giống như bị mất trí nhớ.

"Mình ngủ thiếp đi sao?"

Ngũ Y Y dụi mắt, càu càu tóc, đột nhiên phát hiện, ôi, làm sao mình lại nằm trên xe hơi? Hơn nữa hơn nữa, hiện tại cô đang ở trước cổng trường.

A Trung thở dài một tiếng: "Cô gái, cô ngủ cũng thật ngon nha, còn có thể tỉnh lại à? Đúng là kỳ tích!"

Ngũ Y Y nhìn A Trung ngồi ở phía trước, phát hiện lái xe cũng không chịu được mà ngủ thiếp đi.

"A! Chú A Trung! Sao tôi lại ở trong này?"

Cô vẫn nhớ rõ, trước lúc cô ngủ quên, cô đang ở trên thuyền mà. Hơn nữa cô còn nhớ, cô hoàn toàn vô lễ nằm ngủ trong lòng Hoắc Phi Đoạt.

"Khụ khụ, cô ở trên thuyền ngủ thiếp đi, là Lão đại của chúng tôi bế cô lên xe hơi, không dám đánh thức cô, để cho chúng tôi đưa cô về."

"À, thì ra là như vậy. Ai da, tôi quên nói với anh ấy chuyện phỏng vấn rồi."

A Trung đưa cho cô một bì thư: "Đây là thư Lão đại của chúng tôi gửi cho cô, bảo cô cầm phong thư này đi tìm Cố Tại Viễn, Cố thiếu sẽ đồng ý cho cô phỏng vấn hắn.

"Thật vậy sao?" Ngũ Y Y nhanh chóng nhận thư, mở ra xem, phía trên là nét chữ cứng cáp có lực của Hoắc Phi Đoạt.

Phía trên viết: Đồng ý cho Ngũ Y Y làm phỏng vấn.

Phía dưới ký tên: Hoắc.

"Cái này xong rồi? Mấy chữ như vậy thì tính là xong việc sao?"

Ngũ Y Y bất mãn giật tờ giấy.

A Trung trừng mắt: "Vậy cô còn muốn thế nào? Đây là ngoài mức quy định công việc của Lão đại chúng tôi, cô phải biết rằng, Lão đại chúng tôi chưa bao giờ quản lý việc nhỏ này, mà cô chỉ vì cuộc phỏng vấn nhỏ, lại làm ầm ĩ đến Lão đại chúng tôi, cô có biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là giết gà dùng dao mỗ trâu đó. Thật lãng phí!"

Ngũ Y Y nhìn tờ giấy, nghi ngờ hỏi: "Chỉ có mấy chữ như vậy, tên Cố háo sắc kia sẽ đồng ý cho tôi phỏng vấn sao?"

*****

A Trung bật thốt lên, "Hắn không đồng ý? Anh ta cho là mình có mấy cái đầu a?"

Ngũ Y Y chợt hiểu, đột nhiên rông to, "Thì ra chỉ cần Hoắc Phi Đoạt nói một câu là xong a! Chuyện nhỏ như lông vịt như vậy mà cứ lượn tới lượn lui không chịu giúp? Thiệt là! Hoắc Phi Đoạt cố ý làm khó mình mà!"

A Trung bị âm thanh của Ngũ Y Y làm ông ông cả lỗ tai phải, đồng thời trong lòng bắt đầu mặc niệm cho lão đại đáng thương của mình, này về sau muốn lỗ tai được yên bình là điều không thể rồi, lão đại ghét nhất âm thanh om sòm, chỉ thích yên tĩnh, cô gài này om sòm còn hơn Cố Tại Viễn, lão đại đáng thương

Ngũ Y Y ước lượng chuẩn bị giấy tờ tốt, liền xuống xe

Phía bên cửa chính, cô nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm đang chạy từ bên trong ra, hai người đúng lúc đối mặt với nhau

Ngũ Nhân Tâm phản ứng nhanh, trợn to hai mắt, lập tức lôi kéo vị giáo sư bên cạnh, "Trương giáo sư, ngài mau nhìn! Ngũ Y Y đang trốn học kìa! Nhanh mau phê điểm trừ vào học phần của cô ta đi ạ"

Trương giáo sư nhíu mày, giọng đây trách móc, "Bạn học kia đang làm gì vậy? Ỷ vào dung mạo xinh đẹp, chẳng lẽ không coi giáo quy trường học ra gì sao? Trừ điểm!"

Ngũ Y Y thờ ơ liếc nhìn Ngũ Nhân Tâm, Ngũ Nhân Tâm hả hê nói, "Bạn học Ngũ, cô trừ biết làm mấy chuyện bỉ ổi ra, còn có thể làm gì a? Một kẻ thất học muốn vươn cao sao? Không biết xấu hổ!"

Ngũ Y Y không thèm quan tâm hướng giáo sư sau lưng la lớn, "Thầy hiệu trưởng! Thầy hiệu trưởng"

Nghe thấy tiếng kêu, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn, quả nhiên, hiệu trưởng đang hướng bên này đi tới

Hiệu trưởng cau mày ngẩng đầu nhìn, thấy Ngũ Y Y thì lập tức giật mình, cứng rắn lộ ra nụ cười thân thiện, bước đi vui vẻ về phái Ngũ Y Y, cúi đầu khom lưng, " Ai nha, không phải bạn học Ngũ Y Y đây sao? Bạn học Ngũ, em gọi tôi có chuyện gì không?"

Thấy hiệu trưởng khúm núm như vậy, mọi người hoảng sợ trợn mắt

Chưa từng thấy thầy hiệu trưởng có biệt danh kia diệu dàng như vậy nha

Ngũ Y Y ưỡn ngực, đĩnh đạc nòi, "Nột, bạn học Ngũ Nhân Tâm kiện em trốn giờ học với Trương giáo sư, học phần của em bị mất điểm rồi, thầy hiệu trưởng, là ai nói sẽ không trừ điểm học phần của em a, thế nào chính sách lại không thi hành vậy, em nên hỏi người kia để cho em một cái công đạo rồi"

Thầy hiệu trưởng vừa nghe, lấp tức liếc mắt, kiên quyết nói, "Đây chắc chắn đo kẻ kgo6ng hiểu chuyện làm rồi, bạn học Ngũ Y Y, mặc dù em đi ra ngoài, trường học tuyệt đối sẽ không trừ điểm học phần của em, em là tấm gương tốt của trường, sao có thể so cùng với mấy học sinh thấp kém kia. Bạn học Ngũ Y Y vì trường dốc không biết bao nhiêu tâm huyết của mình, Trương giáo sư, chuyện gì xảy ra đây? Một cái học trò nói lời phiến diện vậy mà cô cũng tin hay sao? Tại sao dma1 trừ điểm học phần của Ngũ Y Y? Cô muốn bị trừ tiền lương đúng không?"

Trương giáo sư sợ hãi cuối đâu, "Không phải đâu, thầy hiệu trưởng, do tôi không hiểu rõ sự việc nên mới làm bậy như vậy, trách lầm bạn học Ngũ Y Y" Nói xong liền xoay mặt hương Ngũ Nhân Tâm lạnh giọng nói, "Đều do em gây rối tất cả! Em không gây chuyện thị phi thì không thể yên sao? Nhìn người khác nổi trội liền ghen tị gây hiềm khích hại người sao? Em ở ban nào, tên gì, học phần kì này, điểm trừ một nửa!!"

Ngũ Nhân Tâm vừa nghe, mắt mày trắng bệch ra, người phờ phạc, môi run rẩy không nói nên lời

Ngũ Y Y thắng lợi hất cằm, hướng Ngũ Nhân Tâm le lưỡi, hùng dũng đi vào trong

Thật thoải mái! Làm người hầu của Hoắc lão đại, thật hanh phúc a hạnh phúc a!

*****

A Trung trở lại biệ thư, Phúc Hi hào hứng chạy ra ngoài, kêu "Phi Đoạt ca, Phi Đoạt ca......."

A Trung bước xuống xe, làm khó theo sát Phúc Hi, "Phúc Hi tiểu thư, alo4 đại chưa có trở về, tôi chỉ trở lại lấy chút đồ thôi"

"A? Phi Đoạt ca tại sao chưa về?"

"Lão đại buổi tối còn có xã giao, không thoát đượcm nhất định phải đi. Phúc Hi tiểu thư, cô nên ăn tối trước, không cần đợi"

Phúc Hi nhất thời như trái cà héo, cúi gằm đầu, chậm rì rì đi vào bên trong

Xã giao?

Phi Đoạt ca đi xã giao ở đâu?

Đúng, rồi, cô nên hỏi A Trung rõ ràng, nếu có thể, cô cũng muốn đi tìm Hoắc Phi Đoạt, bảo anh uống ít rượi một chút, không tốt cho sức khỏe

Phúc Hi xoay người chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, liền nghe người bên ngoài đang nói chuyện với A Trung, "Trung ca, cô gái ban ngày kia là ai vậy? Lão đại đối với cô ấy thật là tốt! Cả ngày luôn ở cùng còn phục vụ cho cô ấy nữa"

A Trung trợn mắt nó, "Xuỵt! Xuỵt, ngươi nói nhỏ chút, muốn chết sao, dám nói loạn gì đó! Nhanh cút!"

Phúc Hi bấu lấy khung cửa, trợn to hai mắt, hô hấp đều biến mất

Mới vừa rồi tài xề kia nói gì?

Cả ngày hôm nay, Phi Đoạt ca luôn ở cùng còn hầu hạ chô một cô gái

Là cô gái nào vậy?

Phi Đoạt ca thân cận với cô ta, còn ở chung một chỗ với cô ta nữa?

Là nói dối, nói xã giao gì chứ, bận tối mày tối mặt, thì ra là bỏ bê công việc, cùng với đàn bà ở bên ngoài tiêu khiển

Phúc Hi dùng sức cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra

Trở về phòng, Phúc Hi ngồi ngây người trước bàn trang điểm

Thạch Ưng không hiểu gì đứng trong phòng, nhìn Phúc Hi

"Tiểu thư, ngài gọi tôi?"

Phúc Hi như cũ ngơ ngác, ngồi một lúc lâu liền hung ác nói, "Thạch Ưng, anh đi lấy xuân dược cho tôi"

"A?" Thạch Ưng khiếp sợ nhìn Phúc Hi

Phúc Hi cương mặt bi thương nói, "Anh cái gì dcung4 đừng hỏi, cứ dựa theo tôi phân phó mà làm, đi đi!"

Thạch Ưng còn muốn nói gí đó, nhưng nhìn gương mắt quyết liệt của cô, âm thầm thở dài một tiếng, đáp lời, "Vâng" rồi cúi đầu đi ra ngoài

Cửa phòng đóng lại, Phúc Hi nằm lên bàn trang điểm, ô ô khóc lớn

Khóc thật lâu, Phúc Hi nâng gương mặt đầy nước mắt lên, nhìn mình trong gương, cắn răng nói, "Phi Đoạt ca, đây đều do anh ép em! Anh tại sao lại muốn ở cùng cô gái khác bên ngoài? Tại sao! Anh là của em! Là của em! Em tuyệt đối không cho phép anh ở một chỗ với người đàn bà khác ngoài em!"(Chu tước: Bà điên)

Ngũ Y Y lên xe, lười biếng đạp xe đạp về nhà

Tâm tình, không biết vì sao lại tốt như vậy a

Thậm chí còn hứng khởi bấm còi xe

Một ngày hôm nay, trôi qua thật vui vẻ nha, được đi chơi ở nơi thật là đẹp, được cưỡi ngựa, còn có tă, 1 suối nước nóng nữa, rồi chèo thuyền....

Vô cùng hạnh phúc a a!!

Đột nhiên, Ngũ Y Y nghĩ tối ở suối nước nóng, người đông cứng lại.... Cô cướp đi khăn tắm của chú Hoắc, còn thấy hết thân thể người ta nữa

Cô cúi đầu thiếu chút nữa đụng vào chỗ đó.....

Còn lớn gan nắm chỗ đó nữa, còn...cường hôn người ta...

Cạc cạc cạc, hôm này làm nhiều cái thật hoành tráng a

"Ta Ngũ Y Y chính là nữ anh hùng nha! Snh hùng sắc dục nha, oa ha ha ha!!"

Chiếm tiện nghi của lão đại Hoắc, cứ như vậy như vậy thật là vui

Vóc người Hoắc lão đại, chậc chậc, thực không tồi

Hoắc lão đại dù sau này có nghèo đi cũng không sợ, hắn chỉ cần đi làm người mẫu cũng có thể làm no bụng mình a

Nếu đi chụp phim sex, với cái thứ doạ người kia, thật là được rất nhiều người thích nha, tạch tạch tạch két(Chu tước: Không biết tiếng gì nữa)

Trở lại Ngũ gia trang, Ngũ Y Y thấy trong vườn hoa, Ngũ Nhân Aí cùng Tiêu Lạc đang sóng vai tản bộ, thần trí liền thu hồi lại

Tiêu Lạc làm sao sẽ cùng Ngũ Nhân Aí tản bộ chứ?

Khoan!

Cô hình như quên đi hỏi, chuyện đình hôn của Tiêu Lạc với Ngũ Nhân Aí rồi!

Không được, tối này phải đi hỏi xem, Tiêu Lạc có đồng ý đính hôn với Ngũ Nhân Aí không đã

Ai, tại sao cô lại thích hương vị người mẹ trên người Tiêu Lạc như vậy chứ, nhưng cả ngày hôm nay lại quên mất người này rồi

Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen. o r g để có có chương mới hơn

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)