Vay nóng Tima

Truyện:Một Đêm Ân Sủng - Chương 022

Một Đêm Ân Sủng
Trọn bộ 133 chương
Chương 022
Bẫy sập
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Lazada


Qua hai ngày tỉnh táo suy ngẫm, Hàn Lăng lại đi tới Thu Di các.

Cốc Thu cố ngăn cảm giác hân hoan từ đáy lòng lại, nhát gan nhìn nàng.

"Cốc Thu, hôm đó ta có lỗi, ta..."

"Hôm đó? Không biết thế nào, mấy ngày nay ta cuối cùng là nghĩ không ra đã xảy ra chuyện gì." Cốc Thu vội vàng ngắt lời Hàn Lăng rồi chuyển đề tài, hỏi sang chuyện mình đang quan tâm nhất: "Lăng, thân thể ngươi thế nào? Đã bình phục chưa?"

Hàn lăng đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lúng ta lúng túng gật đầu.

"Vậy là tốt rồi!" Cốc Thu lộ ra một nụ cười yên tâm, không nói gì nữa.

"Nghe nói... Nghe Ti Thải nói, ngươi sau khi vào nơi này sẽ không trở lại Ti Thải phường." Sau một lúc, Hàn Lăng phá vỡ không khí trầm mặc.

Đâu chỉ là không trở về Ti Thải phường, chỉ sợ cơ hội bước ra khỏi cửa Thu Di các cũng ít! Nhưng đó cũng chỉ là câu trả lời trong lòng Cốc Thu mà thôi, còn đáp án nói ra với Hàn Lăng lại là: "Hoàng thượng nói thân phận của ta đã khác, có vài nơi không nên tới nữa."

Đúng vậy, một tần phi thân phận tôn quý, cho dù có muốn y phục cũng chỉ cần phái cung nữ đi làm, sao phải tự mình đến một cái Ti Thải phường nho nhỏ! Hàn Lăng chợt thấy tức giận.

Hai người cứ đứng như vậy, không ai nói thêm câu nào. Không ngờ vừa mới hôm qua còn là tỷ muội tốt, hôm nay đã...

"Hoàng thượng giá lâm!" Tiếng thông báo của thái giám phá vỡ sự trầm mặc trong cung điện.

Vi Phong thần thái sáng láng đi đến, nhín thấy Hàn Lăng, khuôn mặt tuất mỹ vẫn một vẻ bình tĩnh.

"Hoàng thượng cát tường!" Cốc Thu hành lễ.

"Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc!" Hàn Lăng cũng miễn cưỡng hành lễ.

Vi Phong cũng không thèm liếc mắt tới nàng, đi qua người nàng trực tiếp tới trước mặt Cốc Thu, một bên đỡ nàng lên một bên cười nói: "Ái phi không cần đa lễ!"

Cốc Thu nhẹ chấn động, theo bản năng né tránh, mãi đến khi Vi Phong lần nữa nắm tay nàng, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng không được lộn xộn, nàng mới an ổn cúi đầu.

"Ái phi, sắc mặt ngươi hôm nay hình như không được tốt, tối qua trẫm không ở bên cạnh nên khó ngủ hả?"

"Hoàng... Hoàng thượng..." Cốc thu nội tâm một hồi buồn bực, không biết như thế nào trả lời.

"Hoàng thượng, Lương quý nhân, nô tỳ không quấy rầy hai người, nô tỳ xin lui xuống trước." Ngày trước, lúc thấy Vi Phong và các phi tử tán tỉnh, thân thiết hay thậm chí làm một ít việc phong tình, Hàn Lăng cũng chỉ lẳng lặng đứng, không có ý nghĩ nào khác. Nhưng hôm nay thấy hắn đối với Cốc Thu như vậy, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, thấy rất áp lực, chỉ muốn mau rời đi, rời khỏi cái nơi làm nàng hít thở không thông này. Không đợi bọn họ phản ứng, Hàn Lăng xoay người đi khỏi.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

"Cốc Thu, ta không ngủ được, trò chuyện cùng ta!" Lật người trên giường, Hàn Lăng theo thói quen nói một câu sang bên giường đối diện, nhưng là, đáp lại nàng chỉ là yên lặng. Nhìn chiếc giường trống rỗng, nàng mới nhớ ra Cốc Thu đã không còn ở đây nữa.

Ở cổ đại hai năm, mỗi đêm trước khi ngủ, nàng và Cốc Thu đều nói chuyện tâm tình một phen. Nàng kể cho Cốc Thu nghe chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt, Cốc Thu nói cho nàng những kỷ niệm thời thơ ấu. Hôm nay, vật đổi sao dời, trong phòng chỉ lẻ loi một mình một bóng! Từ đáy lòng toát ra một nỗi cô tịch chưa từng có, Hàn Lăng phiền muộn xốc lại chăn, xuống giường, vẫn mặc nguyên bộ đồ mỏng manh đi ra khỏi phòng.

Đêm tối vẫn vậy, bầu trời vẫn vậy, ánh trăng cũng như cũ, Vân Tiêu đảo không thay đổi, nhưng lòng của nàng đã không tìm lại được cảm giác trước kia.

Vương Cảnh Thương ra đi không từ giã, Cốc Thu thì thay đổi, Nhị Cẩu cũng lâu rồi chưa thấy. Đột nhiên cùng một lúc, tất cả bạn bè đều rời xa bản thân! Nhìn cái bóng cô độc lẻ loi của mình, Hàn Lăng thấp giọng khóc ồ lên.

"Lăng, sau ba năm chúng ta sẽ mang thật nhiều bạc trở về, sẽ xây nhà mới, sống những ngày tháng tốt đẹp." Hình ảnh Cốc Thu đứng trước mặt mình mà nói vẫn còn rất mới mẻ, nhưng những lời này, sẽ không bao giờ thực hiện được nữa rồi. Không nói là ba năm, làm nữ nhân của hoàng đế rồi, chỉ sợ đời này phải chết già trong cung.

Còn bản thân thì sao? Sau ba năm sẽ đi về đâu? Ở cổ đại, trừ Lương gia thôn ra, còn nơi nào cho mình dung thân đây?

"Bố, mẹ, mọi người đang làm gì? Em trai thì sao? Mọi người có nghĩ đến ta không? Ta rất nhớ mọi người, ta ở chỗ này cô đơn lắm, tịch mịch lắm!" Từng giọt nước mắt rơi xuống mặt hồ, tạo nên từng vòng tròn lan rộng, Hàn Lăng phảng phát thấy một con đường sáng, cuối đường chính là thế kỷ hai mươi mốt! Nàng nhớ nhà, không nghĩ ngợi gì liền nhảy vào trong nước.

Sải hai tay, nàng cật lực bơi về phía trước, sau đó lại xoay người trở về. Cứ như vậy, nàng cũng không biết bản thân đã ở trong nước bao lâu, bơi bao nhiêu vòng rồi, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm là có thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt, trở lại bên bố mẹ...

Trong giấc mộng, Hàn Lăng cảm thấy có một cỗ đau đớn từ cánh tay trái truyền đến, liễu mi nhíu lại, hai mắt từ từ mở ra, nhìn thấy một chú sẻ nhỏ màu vàng đang nhẹ nhàng mổ đầu ngón tay trắng nõn của mình.

Cảm thấy cử động ở tay Hàn Lăng, chú sẻ nhỏ cất cánh bay lên.

Ánh mắt Hàn Lăng cũng theo chuyển động của chú sẻ mà di động, đến lúc nhìn thấy nơi nơi đều là cỏ xanh một màu Hàn Lăng mới lại tối hôm qua đã bơi lội thật lâu trong hồ, mãi đến khi mệt không thể hoạt động được nữa mới trở lại trên bờ, sau đó ngủ say lúc nào không hay.

Ngửa đầu nhìn vầng dương sáng hồng ở phương đông, Hàn Lăng khom lưng ngồi dậy, xoa nhẹ tay chân thư giãn gân cốt. Nàng đứng lên, thong thả rời Vân Tiêu đảo.

Từ Vân Tiêu đảo về Ti Thải phường bình thường chỉ cần hai mươi phút, hôm nay Hàn Lăng lại mất tới nửa giờ. Vừa bước vào đại điện đã nghe thấy hai cung nữ đang nói chuyện với nhau.

"Diện mạo, gia thế so với chúng ta cũng không sai biệt lắm mà lại được hoàng thượng sủng ái, thật là ông trời không có mắt!" Tiếng nói tràn đầy bất mãn và ai oán.

"Đúng vậy! Thời gian tiến cung cũng không bằng chúng ta, thật không biết hoàng thượng vì sao nhìn trúng nàng nữa." Một giọng nữ khác cũng đầy ghen ghét, khó chịu, "Nghe nói hoàng thượng lần này còn chuẩn bị đưa nàng đi lên đàn tế thiên."

"Cái gì? Đó không phải chỉ có phi tử mới có thể đi sao? Nàng chỉ là một quý nhân thôi, hoàng thượng sao lại có thể hồ đồ như vậy?"

"Ai biết được! trước kia chúng ta thường xuyên sai sử nàng làm việc, giờ đến lượt chúng ta đi hầu hạ nàng, mới vừa rồi lúc mang quần áo sang đó, nhìn thấy nàng bộ dáng nhàn nhã, lòng ta thật ghen tỵ!"

"Haizz! Đồng nghiệp bất đồng mệnh! Số mệnh chúng ta không được tốt như vậy. Quay về làm việc thôi, từ khi nàng rời đi không còn ai giúp chúng ta nữa, làm việc mệt muốn chết."

Mãi đến khi hai cung nữ dần dần đi xa, Hàn Lăng mới từ góc tối đi ra. Nhớ lại những lời vừa nghe được, nàng thực sửng sốt.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

"Hàn Lăng, tỉnh lại, mau tỉnh lại, đại sự không ổn rồi!"

"Cốc Thu, đừng làm rộn, ta mệt lắm!" Hàn Lăng thần chí mơ màng đáp.

"Cốc Thu xảy ra chuyện rồi!" Thanh âm Ti Thải lộ rõ vẻ lo sợ.

"Hả?" Hàn Lăng lập tức mở mắt, đầu óc thanh tĩnh vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Cốc Thu ngày hôm qua theo hoàng thượng đi thiên đàn tế thiên, không cẩn thận làm thanh tế phẩm nghiêng trên mặt đất, hoàng thượng vô cùng giận dữ, tối qua khi về cung liền đem nàng nhốt vào thiên lao!"

Hàn Lăng nghe xong sắc mặt đại biến. Về việc hoàng đế tế thiên ở cổ đại nàng có biết qua. Nghe nói đó là một buổi lễ vô cùng trang nghiêm cẩn mật, nghi lễ cực kỳ trang trọng và phiền phức, không thể có bất cứ một sai lầm nào. Cốc Thu tham dự tế thiên nhất định cần phải trải qua một khóa huấn luyện nghiêm khắc trước đó, sao lại không cẩn thận đánh đổ thanh tế phẩm chứ?

"Hai mươi lăm năm trước, Hiếu Từ hoàng hậu, cũng là mẫu thân của đương kim hoàng thượng cũng trong lúc tế thiên không cẩn thận làm đổ tế phẩm, lập tức bị tiên đế nhốt và lãnh cung." Ti Thải kể, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

"Sau thì sao?"

"Đã chết!"

"Đã chết?"

"Uh! Có người nói nàng sợ tội tự sát, có người nói nàng bị tiên đế lén xử tử, lại có người nói tổ tiên của Dụ Trác hoàng triều - Quỷ Hồn - bắt đi, dù nói gì đi nữa thì từ đó về sau, cũng chưa ai nhìn thấy Hiếu Từ hoàng hậu lần nào nữa."

Trời! Hàn Lăng tâm hoảng ý loạn, bất lực nắm tay Ti Thải, "Vậy phải làm sao bây giờ? Cốc Thu sẽ không bị trừng phạt như vậy chứ?"

"Hoàng thượng phá lệ thu một cung nô như Cốc Thu đã sớm làm cho chúng tần phi bất mãn, các nàng liền nhân cơ hội này tập hợp một số đại thần, khải tấu lên yêu cầu hoàng thượng lập tức xử tử Cốc Thu để tránh làm tức giận tổ tiên Dụ Trác hoàng triều, mang tai nạn đến cho dân chúng."

Hoang đường! quá hoang đường! Cổ nhân thật là mê tín, tổ tiên đã đi vào thế giới cực lại, làm gì có cái gọi là tức giận với không tức giận. Nếu như thật sự muốn truy cứu thì đầu sỏ gây nên chính là Vi Phong, nếu như hắn không nạp Cốc Thu làm quý nhân, không mang theo Cốc Thu đi tế thiên thì căn bản là sẽ không phát sinh chuyện như vậy! Tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão!

"Ta muốn đi tìm hoàng đế phân xử!" Hàn lăng càng nghĩ càng tức giận.

"Hàn lăng..."

"Cốc Thu cho dù có thật sự đánh đổ tế phẩm cũng chỉ là vô tình, nếu cứ phải đền mạng như vậy thì thật là oan uổng."

"Ngươi đi tìm hoàng thượng cũng được!" Thấy Hàn Lăng ý chí đã quyết, Ti Thải không ngăn nữa, mà nói ra đề nghị, "Nhưng mà, ngươi không thể tìm hoàng thượng phân xử, mà là cầu hắn hỗ trợ."

"Cầu hắn hỗ trợ?"

"Căn cứ vào lịch pháp hoàng triều, mỗi hoàng đế tại vì đều có ba nguyện vọng, nếu có lúc vô tình vi phạm tổ huấn có thể dùng để đền bù sai lầm. Bởi vậy, chỉ cần hoàng thượng đưa ra một nguyện vọng, có lẽ có thể bảo toàn được tính mạng cho Cốc Thu!"

Vậy thì tốt quá! Hàn Lăng nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, đưa mắt nhìn Ti Thải rồi rời Ti Thải phường tới Dụ Nhân cung.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-133)