Vay nóng Tinvay

Truyện:Một Đêm Ân Sủng - Chương 021

Một Đêm Ân Sủng
Trọn bộ 133 chương
Chương 021
Ẩn tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Lazada


Lục công công sau một hồi kinh ngạc mới dẫn Cốc Thu vào trong.

Vào đến tẩm phòng, Vi Phong cho Lục công công lui, chỉ để lại Cốc Thu. Hắn đi tới trước mặt nàng, vươn ngón tay dài nâng cằm nàng lên, một lát sau mới nói: "Trẫm muốn ngươi làm nữ nhân của trẫm!"

Cốc Thu nghe xong thì khiếp sợ, đứng ngây ra như phỗng, làm nữ nhân của hắn, đó chính là... Nàng vội lắc đầu, "Không, ta không..."

"Vậy ngươi có thể đi về!" Vi Phong buông nàng ra, xoay người đi về phía giường.

"Hoàng thượng..." Cốc Thu vội vàng chạy theo.

"Đi ra ngoài!" Vi Phong cao giọng, vẫn đưa lưng về phía nàng.

"Hoàng thượng, nô tỳ... trừ việc này ra, nô tỳ cái gì cũng có thể làm!" Quỳ cả một buổi tối, cuối cùng ông trời cũng có mắt, cho nàng chờ được đến lúc hắn đến, vô luận thế nào Cốc Thu cũng không muốn lãng phí cơ hội này, nàng nhất định phải cứu Hàn Lăng ra.

"Hàn Lăng tâm cao khí ngạo, trong mắt không coi ai ra gì, ngươi giúp được nàng lần này, còn lần sau thì sao?" Vi Phong xoay người lại, một lần nữa tới gần nàng, "Muốn vĩnh viễn bảo vệ nàng, ngươi phải có năng lực và quyền lực; biện pháp duy nhất có được quyền lực, chính là làm nữ nhân của trẫm."

"Nhưng mà... nhưng mà các nàng đều nói phi tử của hoàng thượng đều phải là huyết thống cao quý, xuất thân lương hảo. Nô tỳ thân phận hèn mọn, chỉ sợ làm hoàng thượng mất mặt." Cốc Thu đơn thuần thiện lương, hoàn toàn không biết mình đã rơi vào mưu kế của người khác, làm một quân cờ cho người ta.

Vi Phong ngẩn người, trong lòng thoáng hoảng hốt, một hồi sau mới khôi phục bình tĩnh, nói: "Ngươi đúng là xuất thân bần hàn, nhưng lại có nghĩa khí, có người như vậy bên cạnh trẫm, sao lại không được?"

"Nhưng mà..."

"Trẫm không có nhiều thời gian! Ngươi có đồng ý hay không thì nói một câu. Nếu không trẫm cho gọi Lục công công!"

Mới vừa rồi còn bình thường, sao nói thay đổi là thay đổi ngay được, mặt mũi hắn bây giờ thật làm người ta sợ hãi, chẳng lẽ hoàng thượng đều dễ dàng tức giận như vậy? Cốc Thu nhát gan nhìn hắn, cực lực ổn định hai chân đang run run, cuối cùng cũng gật đầu: "Tất cả nghe hoàng thượng dạy bảo."

Vi Phong trên mặt tức thời lộ ra nụ cười, trực tiếp đi đến bên giường, ra lệnh: "Còn không lại đây hầu hạ trẫm?"

"Hách?" Cốc Thu lại một hồi kinh ngạc, nghe hắn nói thì tay chân bắt đầu bối rối. Nàng rất muốn lùi bước, nhưng nghĩ tới Hàn Lăng lại không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới trước giường.

"Giống như cá Mộc như thế thì làm sao làm nữ nhân của trẫm?"

"Nô tỳ... Nô tỳ..." nàng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, đối với chuyện nam nữ căn bản là một chữ cũng không biết. Tuy có cùng Tiễn Cẩm Hoành gặp gỡ qua, nhưng đó rất đơn thuần, bình thường nhiều nhất cũng chỉ nắm tay mà thôi.

Đối mặt với nữ nhân vụng về như vậy, Vi Phong không hề thấy hứng thú. Tuy nhiên, khi nghĩ tới gương mặt thanh lệ quật cường cao ngạo kia, hắn liền xách Cốc thu ném lên giường.

"Hoàng thượng, đừng..." Cốc Thu vội vàng lui đến thành giường, cả người căng ra.

Nhìn nữ tử trước mắt đang sợ co người, trong lòng Vi Phong đột nhiên có một ý nghĩ, nhanh chóng trút bỏ quần áo trên người, tiến lại gần nàng.

"A!!!!!!!" Thoàng nhìn thấy cái "đồ đáng sợ" kia, Cốc Thu hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

"Ha ha! Ha ha!!" Vi phong ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười phảng phất như trút được gánh nặng.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

"Ngươi tỉnh?" Thấy đôi mắt nàng rốt cục mở ra, Ti Thải âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Hàn Lăng nhìn quanh, trí nhớ cũng nhanh chóng trở lại. Nàng nhớ bị Lam phi giam vào một phòng tối, bị vài cung nữ vây đánh, nàng bệnh nặng mới khỏi nên nhất thời không chịu được, liền hôn mê bất tỉnh.

"Lam phi sao lại buông tha ta?" Nàng nghi hoặc nhìn về phía Ti Thải.

Ti Thải ánh mắt cứng lại, nói: "Ta đi lấy thuốc cho ngươi uống."

"Chậm đã!" Hàn Lăng vừa nhìn vào chiếc giường đối diện vừa gọi Ti Thải lại, hỏi: "Cốc Thu đâu?"

Ti thải sắc mặt lại là chấn động, không nói.

"Cốc thu đã xảy ra chuyện? Nàng là vì cứu ta mới có chuyện phải không? Nàng giờ đang ở đâu? Bị Lam phi bắt giam?"

"Vết thương của ngươi rất nặng, đừng kích động!" Ti Thải vội vàng đè Hàn Lăng xuống, không cho nàng đứng dậy, trầm tư một hồi rồi lúng túng nói: "Cốc Thu không có việc gì, chỉ là, chỉ là..."

"Chỉ là sao? Ti Thải, ta van cầu ngươi, đừng có dông dài, mau nói cho ta biết."

"Vì cứu ngươi, nàng cấp Hoàng thượng thị tẩm, làm hoàng thượng nữ nhân."

"Cái gì?" Hàn Lăng vừa tỉnh lại đã thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

"Nàng được hoàng thượng phong làm Lương quý nhân, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ trở về Ti Thải phường nữa." Ti Thải yếu ớt nói.

Thì ra là thế! Vậy còn Tiễn Cẩm Hoành thì sao? Bọn họ không phải là đang gặp gỡ sao? Cốc Thu làm sao nói cho hắn? Không, nàng nhất định phải đi hỏi cho rõ ràng, Hàn Lăng hai tay chống xuống giường, chuẩn bị ngồi dậy.

"Mặc kệ ngươi muốn làm gì, trước tiên cần dưỡng thương cho tốt đã!" Ti Thải lại lần nữa ngăn cản nàng.

Cảm giác được thân thể suy yếu vô lực, nhìn lại vẻ mặt ân cần của Ti Thải, cuối cùng, Hàn Lăng nằm xuống.

Ti Thải buồn bã nhìn nàng một cái rồi yên lặng đi ra phòng ngoài.

Vì lần này bị thương cũng không quá nặng, lại được Ti Thải tỉ mỉ chiếu cố, hơn nữa Hàn Lăng lại vô cùng sốt ruột nên ba ngày sau, thân thể Hàn Lăng đã tốt lên rất nhiều, nàng liền Diệu Vân đi tới Thu Di các, cung điện hoàng thượng ban cho Cốc Thu.

Nhìn lên ba chữ to trên tấm biển, Hàn Lăng sợ run một hồi lâu mới tiếp tục bước, vượt qua cánh cửa cao đi vào trong điện.

"Lăng!" Nghe thông báo, Cốc Thu chạy ngay ra, nhìn thấy Hàn Lăng tái nhợt suy yếu, lập tức lệ nóng lưng tròng.

Hàn Lăng yên lặng đánh giá Cốc Thu, nàng dĩ nhiên không còn mặc trang phục cung nữ mộc mạc đơn giản, thay vào đó là lưu thải ám hoa vân cẩm cung trang, tóc dài búi tết cầu kỳ, ở giữa là một đóa hải đường bằng ngọc, hai bên buông xuống hai chuỗi ngọc phỉ thúy thật dài, nhìn thiếu đi một phần khí tức hiền hòa chất phác, lại thêm một phần đẹp đẽ quý phái.

"Tại sao?" Hàn Lăng nhìn chắm chằm Cốc Thu, "Tại sao?"

"Lăng, ngươi không sao chứ? Vết thương sao rồi?" Cốc Thu tránh né ánh mắt nàng.

"Cốc Thu, trả lời ta! Vì ta phải không? Vì cứu ta nên ngươi đã hy sinh bản thân!"

Cốc Thu khẽ run lên nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, mỉm cười nói: "Lăng, làm quý phi tốt lắm, có thể mặc xiêm y đẹp đẽ, ở phòng to đẹp, ăn thức ăn ngon, còn có người hầu kẻ hạ, so với làm cung nữ, thật là tốt hơn vạn lần!"

"Ngươi có biết làm cung nữ chỉ cần hết ba năm là xong, có thể về nhà; còn hiện tại, ngươi làm nữ nhân của hoàng đế, sẽ không thể ra khỏi cửa cung này!"

"Cũng không tệ mà, dù sao ta tiến cung chính là để kiếm tiền trị bệnh cho mẹ, hôm nay ta đã là quý nhân, có thể hưởng vinh hoa phú quý, tiền bạc rủng rỉnh."

"Cẩm Hoành thì sao? Ngươi đã nói sau ba năm sẽ gả cho Cẩm Hoành, đưa nương ngươi tới kinh thành, chúng ta cùng nhau may vá kiếm tiền, tất cả những điều này ngươi đã quên rồi sao?"

Chưa! Làm sao có thể quên được! Nhưng mà... Lòng Cốc Thu mơ hồ cảm thấy đau.

"Cốc Thu, ngươi bị ép buộc đúng không? Ngươi là vì ta mới làm như vậy, có phải không?" Hàn Lăng hai tay đặt lên vai Cốc Thu, bắt nàng quay lại đối diện với mình.

Bắt bản thân không được nhìn vào đôi mắt vội vàng cùng đau đớn của Hàn Lăng, Cốc Thu cực lực ổn định lại tâm tư đang kích động, giả vờ bình tĩnh nói: "Không! Không hoàn toàn là như vậy! Làm quý nhân, ta có thể bảo vệ ngươi khỏi các phi tần khác; nhưng còn một nguyên nhân chủ yếu khác, danh hiệu này có thể mang lại cho ta vinh hoa phú quý vô cùng. Còn như Cẩm Hoành, chỉ... coi như là một đoạn nhân duyên mà thôi."

"Cốc Thu!"

"Lăng, mặc kệ ta làm cái gì, ngươi vẫn là tỷ tỷ tốt của ta. Mà ta vẫn là hảo muội muội của ngươi. Chúng ta có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng!" Cốc Thu vừa nói vừa gỡ một chiếc vòng ngọc tinh tế đưa cho Hàn Lăng.

"Ta không thích!" Hàn Lăng chán ghét đẩy nàng ra.

"Lăng!" Vẻ mặt Cốc Thu lập tức trở nên bi thương.

Chỉ có mấy ngày thôi, một Cốc Thu đơn thuần đã không còn, một Cốc Thu chất phác khả ái cũng biến mất, chỉ còn lại một nữ nhân đầu óc đầy vinh hoa phú quý. Thật đáng sợ, thật sự rất đáng sợ... Hàn Lăng không muốn nhìn Cốc Thu nữa, xoay người hốt hoảng chạy ra cửa.

Mãi đến khi bóng dáng hồng nhạt kia biến mất khỏi tầm mắt, lớp mặt nạ ngụy trang của Cốc Thu mới tan ra, vô lực ngã ngồi trên ghế, nước mắt cũng không giữ được nữa, tuôn ra hai hàng trên khuôn mặt nhợt nhạt.

Ra khỏi Thu Di các, Hàn Lăng đi về phía trước, nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi, nhớ nhà, muốn trở về thế kỷ hai mươi mốt.

"Nô tài to gan, nhìn thấy hoàng thượng sao không quỳ xuống?" một tiếng quát vang lên.

Hàn Lăng phảng phất không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.

"Tỷ muội tốt lên làm quý nhân, ngươi hẳn là rất cao hứng hả? Khó khăn lắm mới có lúc được ôn chuyện, sao không ở lại tâm sự thêm?"

Nghe tiếng nói quen thuộc, Hàn Lăng lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy Vi Phong nhìn mình chăm chú, trong mắt tựa hồ còn có một tia trêu chọc cùng cười nhạo. Nhìn thẳng hắn vài giây, Hàn Lăng thu hồi ánh mắt, đi lướt qua cạnh hắn.

"Chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm cũng có thể cho ngươi vinh quang như thế, dù sao trẫm cũng không ngại phá lệ thêm một lần." Vi Phong vọt người tới, chặn trước mặt nàng, tựa hồ không có ý buông tha nàng.

"Bỏ đi!" hai chữ lạnh như băng thốt ra tử miệng Hàn Lăng.

"Tất cả mọi thứ trong hoàng cung đều nằm dưới chân trẫm, ngươi bảo trẫm bỏ đi? Hừ!"

"Ngươi!!" Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa! Hàn lăng rốt cục bạo phát, "Hỗn đản, ngươi đi trêu chọc Cốc thu, rốt cuộc là có rắp tâm gì?"

"Trẫm trêu chọc nàng? Ha ha, thật sự là chuyện cười thế kỷ! Là nàng quỳ dưới chân trẫm, muốn làm nữ nhân của trẫm! Các ngươi không phải là không giấu nhau điều gì sao? Chẳng lẽ nàng không nói cho ngươi hay? Cũng khó trách, làm ra việc đáng thẹn, khó có thể mở miệng nha!"

Ghê tởm! Suy nhân! Lạn hoàng đế! Càng nhìn bộ dáng đắc ý của hắn, Hàn Lăng càng giận dữ, hận không thể ngay lập tức cắt qua mặt của hắn. Nhưng mà nhớ lại hình ảnh Cốc Thu vừa rồi khoe khoang hư vinh, một loại cảm giác vô lực, chán nản dâng lên. Hàn Lăng cúi đầu không nói, đi qua Vi Phong.

Lần này Vi Phong không ngăn trở nàng nữa, chỉ lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng ngày càng xa, đầy tin tưởng gầm nhẹ: "Tiểu nữ nhân cao ngạo, cho dù ngươi có bản lãnh thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thoát khỏi năm ngón tay của trẫm! Chờ xem!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-133)