Gác đêm (2)
← Ch.017 | Ch.019 → |
Tôi sững sờ, còn không kịp phản ứng, đột nhiên cổng sân bị đẩy ra, tôi nghiêng đầu nhìn lại, là Ngân Yến cùng mấy tiểu thái giám mang dụng cụ rửa mặt cùng mấy thứ khác. Ngân Yến vào đầu thấy tôi cùng Tứ a ca đứng ở cửa phòng cũng hơi ngạc nhiên, bước lên hai bước, cười nói "Tứ gia, ngài thế nào mà lại đứng ở cửa ra vào thế này, buổi sáng gió lạnh, ngài nên cẩn thận" Tôi nghĩ về điều đó, cảm giác như cả buổi, tôi lại chặn người này ở cửa, chỉ cảm thấy mặt đỏ lên, cung kính mời Tứ a ca vào. Tôi nghĩ thật lạ mà chẳng thấy đúng chút nào. Ai! Tôi gãi đầu cảm thấy chưa được tỉnh ngủ nhưng trong lòng có cảm giác là lạ... Ngân Yến bước vào cửa nói mấy thứ gì mà hầu hạ không, vậy mà còn để chủ tử bên ngoài chịu gió... Tôi cũng không để trong lòng, tùy ý cười, trong lòng nghĩ đến rốt cuộc cái gì không đúng.
"A..." Tôi đột nhiên kêu lên, sợ tới mức vừa muốn vào cửa, đám thái giám nhảy dựng, tôi quay người đi đến bên phòng, Tứ a ca ngồi ở ngoài, nhìn quyển sách Thập tam a ca ghi hôm qua trở về. Thấy tôi, hắn cũng không ngẩng đầu nói "Buổi tối hôm qua, Thập tam nghỉ ngơi tốt chứ?" Miệng khô nước bọt tôi nói "Hồi chủ tử, rất tốt"
"Ừ" Tứ gia gật đầu, hắn không nói thêm câu nào nhưng cũng không rời đi. Trong lòng tôi như lửa đốt. Nhớ rõ vừa nãy Thập tam nằm trên giường tôi, nếu là mơ thì ổn nhưng dường như không phải. Tôi cau mày suy tư.
Tứ a ca ngẩng đầu, thấy tôi đang nhe răng trợn mắt mà đứng đó, cũng ngạc nhiên "Ngươi đi hầu hạ Thập tam đệ đi, không cần đứng đây"
"Vâng" Tôi thở dài, hành lễ, đang muốn đi đến phòng "A!... Thập tam gia, ngài sao lại ngủ trên giường Tiểu Vi? Cái này... cái này..." Ngân Yến thét lên. Chân tôi như đóng băng, cảm thấy tiến lên cũng không được, liền lúng túng đứng lại đó, bên cạnh là mấy tiểu thái giám đang đảo mắt nhìn nhau. Tôi cảm thấy trên người nửa lạnh nửa nóng, vạn phần muốn ngất đi nhưng lại phải tỉnh táo, không khỏi cười khổ. Ngày bình thường bộ dạng này cũng tốt nhưng đôi khi lại gây phiền phức, cảm thấy lỗ tai có chút ong ong. Bỗng đằng sau cảm thấy có hơi thở lạnh truyền đến, tôi khẽ giật mình, vô thức xoay người lại... chỉ cảm thấy hô hấp như ngừng lại, lần này thật sự muốn ngất đi thôi. Tứ a ca đứng đằng sau tôi, sắc mặt có chút tái nhợt, hai con ngươi đen sẫm, cơ hồ có chút hung dữ nhìn tôi...
Tôi thò tay ra đằng sau cổ áo mà giật giật như vậy có thể làm hô hấp lại chút ít. Tôi với Tứ a ca đối mặt nhau, trong lòng có chút bình tĩnh. Vốn dĩ một lần tôi cũng không làm điều gì, thứ hai, tối qua tôi có cho Thập tam một lời hứa hẹn, cho nên... Tôi âm thầm thở dài, Tứ a ca nhìn tôi, chậm rãi đưa mắt xuống, tựa hồ có chút không tin, trầm mặc đánh giá tôi... Tôi ngẩng đầu đang định mở miệng nói thì trông thấy sắc mặt Tứ gia tối sầm lại, đáy mắt xẹt qua tia đau xót, tôi không khỏi ngây cả người...
Hắn đi qua người tôi, tới bên cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn ra bên ngoài. Nhắc tới cũng lạ, Tứ a ca lạnh như băng, tôi cũng không sợ nhưng mỗi lần như vậy, đáy lòng tôi như dâng lên nỗi sợ hãi. Ánh bình minh chiếu tới cửa sổ, căn phòng như được phủ lớp phấn hồng, ánh nắng ôn nhu chiếu vào Tứ a ca đem lại cho người ta thấy một cảm giác cô đơn. Tôi sững sờ đứng tại chỗ, thậm chí có chút ít cảm giác thống hận. Dường như mỗi lần tôi muốn đi xa, Tứ a ca sẽ kéo tay của tôi chạm vào vết thương của mình.
"Thập tam gia, ngài mặc thêm một lớp y phục a, trời sẽ sớm lạnh, người đừng để bị nhiễm" Thanh âm lúng túng của Ngân Yến truyền tới, tôi cả kinh, quay đầu lại. Thấy Thập tam đang tựa ở buồng trong, mặt không thay đổi nhìn tôi
"Haizz" Tôi thở dài một hơi. Mỗi lần nhớ tới buổi sáng hôm đó, tôi có cảm giác như ngồi trong đống tuyết ăn đá. Nghĩ lại hôm đó, Thập tam vui vẻ chuyện trò chào hỏi Tứ a ca. Tứ gia coi như chưa có chuyện gì cũng đi ra cửa. Duy chỉ có tôi là lo lắng cả nửa ngày. Sau khi họ đi, tôi cảm thấy mình như một đứa ngốc, lấy lại tinh thần. Trong phòng giờ chỉ còn lại mình tôi, chuyện vừa rồi giống như nằm mơ vậy, tôi choáng váng quay về mà ngủ một giấc, cảm thấy vừa rồi thật muốn chết. Có thể chờ tôi tỉnh ngủ rồi cho tôi biết chết đoạn nào không.
Cứ như vậy cả buổi, chuyện Thập tam ngủ trên giường tôi có vẻ Trường Xuân cung đều biết, tám phần nơi khác cũng đồn đại. Tôi cũng không biết chỉ cảm thấy đi ở Trường Xuân cung như thế nào cũng không tự nhiên, trên người tựa như kim đâm vậy.
Sau đó, Đông Mai nói muốn thẩm tra tôi, tôi đã hiểu rằng tôi đã trở thành nữ chính xấu xa. Tôi biết loại chuyện này càng nói càng phức tạp. Dứt khoát tôi nói "Có" với họ. Những nha đầu này đều có vẻ thờ ơ không tin rồi đứng dậy bỏ đi.
Ngân Yến trông vậy, trong lòng có chút không cam tâm. Những gì nàng nói với những người xung quanh tôi, tôi chỉ làm như không nghe thấy. Chẳng qua trong nội tâm có chút buồn cười, những người này ghen ghét tôi trèo cao, lại trào phúng tôi, thật không biết trong lòng họ nghĩ gì.
Chiếc xe ngựa bi va đập lên xuống, mặc dù chúng được phủ kín bằng nhựa thông nhưng ngồi lúc lâu tôi vẫn cảm thấy có gió lùa vào, tôi di chuyển chân, dùng sức ôm chặt lò sưởi. Đông Liên ngồi phía trong đã thiếp đi. Tôi giúp cô ấy đắp chăn rồi lại ngồi về chỗ cũ.
Sau đó, tôi không hiểu rõ chuyện gì nữa. Chẳng qua là nghe thấy Đông Liên ám chỉ, hình như Đức phi nương nương lên tiếng. Đức phi đối với ta vẫn là tín nhiệm, nhưng lòng của tôi lại có tâm sự, cảm thấy cần cẩn thận hơn. Thập tam ở Trường Xuân cung vài ngày rồi trở về. Mấy ngày nay hắn thoáng chút lại đến tìm tôi, dạy tôi đọc sách, viết chữ, làm diều hoặc luyện võ cho tôi xem. Có khi còn xuất cung đem theo đồ chơi hoặc quà vặt cho tôi. Hắn như có chút do dự, chẳng qua là thay đổi việc làm một chút để tôi toàn tâm toàn ý đối đãi thật lòng. Tôi cũng không còn gặp lại Tứ gia, nghe Thập tam nói hắn đi ra ngoài quản lý việc, mười ngày nửa tháng cũng chưa thể về. Ngẫm lại bộ dạng lúc đó, tôi có chút lo lắng, nhưng không dám hỏi, sợ Thập tam nghĩ nhiều. Chôn ý nghĩ trong đầu, đôi khi lại không kìm được mà nghĩ. Tôi chưa từng nghĩ để hắn yêu thích tôi nhưng cũng không muốn hắn ghét tôi. Đôi khi lại cười nhạo mình nhàm chán.
Đến một tháng sau, tôi phát hiện trong phòng có một bộ cung chế mới. Nghĩ Thập tam đã đưa nó cho tôi. Đông Mai nói Tứ gia ban nãy đã trở về. Buổi chiều tôi đi thay nương nương tặng đồ, đã tới thỉnh an. Trở lại phòng, nhìn vào quyển sách, sững sờ hồi lâu, chua chát trong tim, nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng của Tứ gia.
"Ai..." Tôi không khỏi thở dài, có lẽ do mình nhĩ nhiều rồi, tám phần là Thập tam. Mặc dù vậy tôi vẫn phải giấu quyển sách đi, đang nghĩ ngợi mình có phải tên trộm không? "Bộp" Một chồng đầy sách để trước mặt tôi, Thập tam nói là của Tứ gia mang về, kêu tôi chọn lấy.
Nghĩ lại một lúc, thật không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với Thập tam, Thập tam cũng không để ý. Mặc dù tôi đã gặp lại Tứ a ca nhưng mỗi đêm tôi lại vô thức nhìn vào bộ sách. Đôi khi chỉ ngồi rồi ngủ thiếp đi, ác mộng liên tục nhưng tôi cũng chẳng nhớ đã mơ gì.
Dần dần, sóng gió chìm xuống, ngoại trừ mệnh lệnh của Đức phi nương nương, hầu hết có lẽ do Thập tam không được sủng và xuất thân của hắn nên không ai nghĩ tôi đang được món hời lớn, tuy nói Thập tam thường xuyên tìm tôi nhưng người khác cũng không để ý. Cổ nhân có câu: "Lời đồn đại qua bảy mươi bảy ngày sẽ biến mất" Thật sự chính xác, chỉ sau hai tháng, người khác nhìn thấy tôi và Thập tam cũng chẳng nói gì hết. Không lâu sau, Khang Hi hạ chỉ muốn đi săn ở phía Đông Bắc
Đức phi nương nương phụng chỉ ban giá, cho nên tôi hiện tại an vị trên xe ngựa hướng về núi Đại Hưng An phía Đông Bắc. Tôi cảm thấy thời tiết ngày càng lạnh hơn. Mặc dù tôi sinh ra ở Bắc Kinh, trong mười năm qua, hiện tượng El Nino đều là mùa đông ấm nên tôi đâu chịu nổi cái lạnh giá. Bởi vậy trong mỗi ngày tôi đều núp dưới áo lông chồn, ôm lò sưởi. Vì lý do này, Đức phi nương nương cười nói, người này lớn lên thanh tú, dáng người cũng thanh tú, giống một cô gái Mãn Châu bước ra từ lá cờ trắng. Tôi cười khờ che đậy hoài niệm lấy điều hòa, máy sưởi điện, xe lửa và máy bay, ... Tôi nheo mắt tưởng tượng nếu tôi ngồi trong máy bay, những ngày này đủ chạy trăm chuyến. Ai... Khi đó thật sự sinh trng phúc nhưng không biết hưởng a. Rõ ràng bởi vì say máy bay.
"Hơ" Một làn gió thổi vào, tôi mở mắt ra phát hiện Thập tam đang chạy đến, lại cảm thấy hoảng sợ, ám chỉ Đông Liên đang ngủ ý bảo hắn nhỏ tiếng chút. Hắn lườm Đông Liên đang ngủ, rồi lấy tay móc trong lồng ngực ra cái ấm hộc tử đưa tôi "Cái gì đây?" Tôi nhỏ giọng hỏi."Là bát súp, có thể làm ấm, không phải nàng sợ lạnh sao?" Thập tam híp mắt nói. Tôi mỉm cười "Cảm ơn" quay người lấy ra cái cốc trong tủ bên cạnh, đổ một nửa sang cốc rồi đưa cho hắn. Thập tam vui vẻ nhận lấy, đang uống chỉ nghe bên ngoài có tiếng người hỏi "Ngươi có thấy Thập tam gia không?" Tôi nhìn hắn, Thập tam di chuyển hai bước, vén rèm lên, thò đầu ra hỏi "Làm sao vậy?" Chỉ nghe bên ngoài nói "Chủ tử, Thái tử gia cùng Tứ gia đang đi tìm ngài..."
"Ừ, biết rồi, đến đây..." Thập tam nói xong quay đầu lại cười. Tôi gật gật đầu "Mau đi đi, cẩn thận chút" Hắn gật đầu, vừa muốn xuống xe, lại quay đầu cười "Nàng uống nhanh chút, để nguội sẽ không có tác dụng" Tôi gật đầu. Bóng Thập tam lóe lên rồi biến mất, tôi nhẹ vén bức màn lên xem chút, thấy hắn nhảy lên ngựa, vung roi mà đi, thật sự là khí phái hào hùng.
"Người đã đi, còn nhìn" Tôi sững người, quay đầu thấy Đông Liên đã dậy, tôi cười "Tỷ dậy rồi à" Nàng trợn mắt nhìn tôi rồi nói "Sớm tỉnh rồi, vì Thập tam gia đến, hại ta không thể di chuyển"
"Ha" tôi bật cười "Hừ! Muội còn cười. Có người hầu hạ bát súp, muội đắc ý lắm nhỉ. Có phải không?" Đông Liên cười, trừng mắt nhìn tôi. Tôi cười "Người khác hầu hạ ta, ta hầu hạ tỷ. Cái này không phải tỷ giữ lại sao" Tôi lấy cái ly khác ra, rót ít súp đưa cho Đông Liên.
"A..." Phía trước có giọng nữ nhân thét lên, tôi với Đông Liên hơi giật mình, hướng ra phía cửa sổ nhìn...
← Ch. 017 | Ch. 019 → |