Gác đêm (1)
← Ch.016 | Ch.018 → |
Chăn bông, đệm dựa. Tôi sắp xếp đâu vào đấy, làm cho chúng thật êm, dễ chịu. Hơn nữa lại bận rộn cũng không muốn quay người xem Thập tam a ca kia đang đắc ý. Từ trên xuống dưới đều sắp xếp xong, tôi đứng thẳng người, hít vào một hơi, nửa xoay người sang chỗ khác, cúi đầu khom người nói "Đều sắp xếp xong rồi, ngươi có thể nghỉ ngơi" Thập tam a ca đang tựa bên cạnh giường híp đôi mắt nhìn tôi. Một lúc lâu, không có động tĩnh gì, tôi cúi người đứng đó. Một lúc lâu hắn nói thân thể có chút đau nhức, để tôi xoa nhẹ hồi lâu, chỉ dừng chút hắn lại nói da đầu ngứa, tôi đành bện tóc cho hắn rồi sửa lại chút. Hắn nói trên người không sạch sẽ thì không ngủ được, mặc dù bị ngoại thương không cách nào tẩy sạch nhưng vẫn có thể lau qua...
Tôi... tôi nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi mà ra ngoài lấy nước ấm trở về lau cho hắn. Giúp hắn cởi áo, lúc này mới phát hiện trên người hắn còn chút bầm tím, cũng không phải là nghiêm trọng nhưng tôi vẫn cẩn thận lau cho hắn. Lau xong tôi đứng dậy chuẩn bị đem chậu nước đi.
"Tiểu Vi, cái này còn chưa lau xong." Thập tam cười hì hì nói. Tôi sững sờ... cái gì không lau xong? Theo hắn ánh mắt nhìn lại..."Ha" Mặt tôi đỏ ửng lên, tiểu tử thối này còn muốn tôi lau cho hắn chỗ nào. Tôi cũng không phải mẹ của hắn, đáng giận..."E hèm" tôi hẵng giọng "Là nô tỳ đang muốn đi đổi nước, nước nóng mới tốt cho ngâm chân" Tôi cơ hồ có chút hung dữ nhìn hắn, nghĩ thầm nếu hắn đưa ra yêu cầu gì khốn nạn thì tôi sẽ đem khăn tắm cho hắn nuốt xuống. Hắn cẩn thận quan sát tôi liền cười nói "Tốt lắm, làm ấm lên đi"
"Vâng" tôi hành lễ rồi lui ra ngoài... Haha coi như tên tiểu tử này thức thời. Nhanh đi ra ngoài lấy nước ấm, hầu hạ hắn rửa chân. Thế này mới gọi là kết thúc. Nghĩ vậy, tôi cười khổ, tên tiểu tử này muốn tôi làm gì. Khắp người tôi đều đau nhức. Vẫn không thấy hắn tiếp lời. Xem ra tôi không lay chuyển được hắn. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn, Thập tam vẫn cười hì hì, tôi liếc mắt nhìn hắn "Nói đi, ngươi muốn thế nào?" Hắn sững sờ, nhìn tôi như kiểu đang tức giận lại xì một tiếng rồi bật cười "Chăn, mền lạnh quá, ngươi có lẽ nên làm ấm trước. Trong phủ nội vụ, ma ma bọn họ không dạy ngươi sao?" Tôi nhấc mắt nhìn hắn. Đây là loại thiên đường gì? Nói là chăn bông lạnh, bây giờ là tháng chín là mùa mà Bắc Kinh thoải mái nhất. Tôi mấp máy khóe miệng "Ma ma đám bọn họ có dạy, bất quá là đến tháng mười, như vậy sợ sẽ làm chủ tử giận" tôi nói."Ha ha..." Thập tam bật cười "Nhưng ta sợ lạnh". Tôi hít thật sâu "Dạ vậy ngài chờ một lát, ta đi lấy bếp lửa lên cho ngài" nói xong tôi quay người chạy đi...
"A!" Đột nhiên một lực lớn kéo tôi lại. Thập tam cúi đầu xuống, chăm chú ôm lấy tôi nói "Không cần, ngươi giúp ta làm được rồi" tôi trừng mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Hừ! Nói cả nửa ngày thì ra là chủ ý này. Tôi lắc đầu "Không được"
"Vì cái gì?" Hắn dùng trán áp vào đầu tôi, làm tôi di chuyển cũng không thể...
"Ngươi chán ghét ta sao?" Trên mặt hắn vẫn có vẻ cười đùa nhưng trong đáy mắt đã ngưng đọng thần thái. Tôi không khỏi thầm than, có một chuyên gia tâm lý từng nói, trong lòng mỗi con người đều có một hố đen tâm lý, nó sẽ cắn nuốt tình cảm, lý trí làm cho con người ta trở nên điên dại. Cũng may người bình thường hố đen tâm lý chỉ bằng lỗ kim cho nên sẽ không ảnh hưởng quá lớn nhưng nếu trở thành độ dày của của chiếc đũa thì sẽ nguy hiểm. Tôi vô ý ngẩng đầu, nhìn kỹ khuôn mặt trẻ tuổi, nhiệt huyết của Thập tam thì tôi không biết lỗ đen của hắn là bao nhiêu. Như chiếc đũa? Vẫn là... Tôi không khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy Thập tam càng ôm chặt tôi. Nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn, cuống họng không khỏi trượt nhanh."Ngươi mỗi lần đều như vậy à?" Thập tam đột nhiên khẽ thở dài. Tôi sững sờ "Ngươi nói cái gì?" Hắn lắc đầu nói "Ngươi biết không? Mỗi lần ngươi như vậy, ta đều cảm thấy ấm áp, người cũng như vậy mà thoải mái hơn" hắn dừng chút rồi nói "Thế nhưng mỗi lần ta khó chịu nhất cũng là bộ dạng này của ngươi" tôi không khỏi có chút mơ hồ, không biết hắn nói đúng hay có ý gì. Thấy tôi không hiểu Thập tam nhếch miệng cười có phần chế giễu "Bởi vì ngươi không phải đang nhìn ta mà là đang..." Hắn liếm môi, quay đầu đi, đem lời định nói mà nuốt xuống. Tôi ngầm thở dài, haizz... Chắc hẳn lời này hắn đã đặt trong lòng đã lâu rồi a, nay mới nói ra. Tôi vươn tay, một mực mà giữ lấy khuôn mặt hắn để hắn nhìn về phía tôi, rồi mỉm cười "Thế nhưng ngươi đối với ta mà nói là rất đặc biệt" Thập tam mắt sáng ngời, vừa định mở miệng thì tôi nhẹ lắc đầu, rất chân thành nói "Tựa như ngươi đối với ta là giống nhau" Hắn sững sờ, cẩn thận nhìn tôi sau đó ôm chặt tôi, chặt đến mức tôi không thở được. Không khỏi có chút buồn cười, chẳng trách tiểu thuyết tình yêu thường nói cái gì mà ngọt ngào đến chết. Dù sao cách biểu đạt tình cảm của Thập tam tôi còn dễ nói, nếu thay đổi thân thể lâm đại ngọc này thì tôi sẽ chết mất.
Đang nghĩ ngợi lung tung, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Thập tam "Nàng là của ta..." Thập Tam buông lỏng cánh tay, chẳng qua là vòng tay qua người tôi "Ta sẽ đối với nàng thật tốt" Hắn nghiêm túc nói, tôi gật đầu cười. Nhìn bộ dạng của tôi có chút lạnh nhạt, hắn cho rằng tôi không tin, còn nói "Lời ta nói là thật, ta nhất định sẽ..." Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi rồi ngừng lại. Tôi nhẹ nhàng nói "Ta hiểu, cho nên ngươi không cần phải hứa hẹn điều gì cả, huống chi hứa hẹn không nhất thiết phải làm được mà không hứa hẹn cũng không nhất nhiết là không làm được, không phải sao?" Thập tam im lặng nhìn tôi, đột nhiên bật cười "Nàng thật sự không giống với người khác..." Tôi cả kinh, âm thầm ổn định lại, bĩnh tĩnh nói "Có gì mà không giống, ta cũng dùng miệng ăn cơm, dùng mũi thở mà"
"Ha" Thập tam vừa cười vừa lau mặt "Như thế có điều, nàng biết không? Bát ca từng nói rất ngưỡng mộ nàng" Tôi sững sờ, nhẹ nhàng thoát khỏi cánh tay hắn, xoay người sang chỗ khác, vỗ chăn mền nói "Đã nói sau lưng ta, ta đây cũng không cần cảm tạ"
"Ha ha" Thập tam cười to, từ phía sau lưng ôm lấy tôi "Nhìn a mã của nàng cũng không nghĩ lại sinh ra một nữ nhi như nàng"
"Như vậy không phải tốt sao?" Tôi cúi đầu giả vờ bận rộn, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, chỉ nghe hắn ở sau lưng nói "Đương nhiên không phải, chẳng qua là có chút kỳ quái, nàng thật sự không giống những tiểu thư quý tộc bình thường. Nàng rốt cục đến từ đâu?" Hắn đùa hỏi tôi, tôi liền cứng người. Thập Tam cũng chú ý, nghiêng đầu hỏi "Làm sao vậy?" Tôi trấn tĩnh lại, liền xoay người lại, cười "Giống ngươi thôi" hắn sững người "Cái gì giống ta?"
"Đều là từ bụng mẹ chui ra" Tôi cười liếc mắt nhìn hắn."A!... Haha" Thập tam sững sờ, rồi cười vui vẻ.
Tôi hầu hạ hắn ngủ, hắn vẫn kéo tay áo tôi nói, tôi cũng theo hắn.
"Đến mai hết giờ lên lớp chúng ta ngồi một chỗ viết chữ, ta dạy nàng"
"Được"
"Cũng có thể làm diều, trước đây có một tiểu thái giám dạy ta, ta làm tốt lắm đấy"
"Được"
"Buổi sáng dậy sớm chút, ta múa kiếm cho nàng xem, được không?"
"Được"
"Ngủ cùng nhau, được không?"
"Không được"
"Haha..." tôi híp mắt cười nhìn Thập tam không tình nguyện mà nằm xuống. Kéo chăn lên cho hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, hắn sững người, mở mắt nhìn tôi "Nàng cho ta là cái gì?..." tôi cười "Xem ngươi là tiểu quỷ. Nhanh ngủ đi!" Hắn nhíu mày, không biết nói thầm thứ gì đó, thực sự nhắm mắt ngủ "Cho tới bây giờ, chưa ai dỗ dành ta ngủ" Thập tam đột nhiên nói câu như vậy khiến tôi sững sờ, nhìn về phía hắn, hắn xoay người sang chỗ khác ngủ. Tôi không nói gì, vẫn nhu hòa vỗ về hắn, nội tâm có chút chua xót.
Qua hồi lâu, hắn đã ngủ say, tôi đứng dậy, buông rèm hạ xuống, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường của mình nằm xuống. Chỉ thấy trong lòng khó chịu, lật qua lật lại cũng không ngủ được, mơ hồ nghe thấy trong buồng truyền ra tiếng ngáy, trong đầu cảm thấy có chút bình tĩnh lại, dâng lên một cảm giác ấm áp. Tôi trợn to mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng suy nghĩ đến việc Thập tam thổ lộ, nếu cùng hắn ở đây, cuộc sống sau này tựa như chưng nhà tắm hơi. Tôi không khỏi cười khổ, không biết mình có thể hay không thể cùng hắn đi qua mà thôi, không kiên trì cũng có khả năng ngã xuống. Haizz, nghĩ lại cảm thấy thật đau đầu. Tôi đem cái ý niệm này dẹp sang một bên, nghĩ tới Tiểu Xuân."Haizz" tôi không nhịn được mà thở dài. Vận mệnh của tôi còn không biết tốt hay xấu, còn kết cục của Tiểu Xuân...
Tôi mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng người, liền bị đánh thức. Lúc này mới biết, tôi ngủ từ lúc nào không hay. Vuốt vuốt mặt, tuy nói hôm qua ngủ không ngon nhưng hôm nay tinh thần cũng bình thường. Nhìn bên ngoài trời có chút sáng, tôi ngồi dậy, duỗi cái lưng mỏi, trong lòng nghĩ nên đi gọi Thập tam, hắn còn có thượng khóa sáng, cũng không thể muộn.
Vén chăn lên, chỉnh lại y phục, vừa xuống giường, lơ đãng quay đầu lại "A..." tôi hơi giật mình. Tên tiểu tử này từ khi nào đã tới, tôi trợn mắt há mồm mà nhìn trên giường tôi, Thập tam a ca đang ngủ rất say, tôi cảm thấy đầu hơi choáng, chẳng lẽ tôi đang nằm mơ. Đang nghĩ muốn véo chính mình, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, đại khái là Đông Liên nàng tới hầu hạ. Tôi liền mặc quần áo chỉnh tề, chính lại tóc "Đến đây" Tôi ở trong đáp, đi ra mở cửa nói "Mới sáng sớm các người..." Ngẩng đầu, lời còn chưa dứt, tôi cả kinh... Tứ a ca đang đứng ở cửa, hững hờ nhìn tôi. Tôi ngây người. Tứ a ca đứng im lặng nhìn tôi, cứ như vậy hồi lâu, tôi mạnh dạn xóa tan bầu không khí tĩnh lặng, vội vàng hành lễ "Nô tỳ cung thỉnh Tứ gia, chủ tử cát tường"
"Ừ đứng lên" thanh âm Tứ gia vang lên, tôi đứng dậy, chỉ thấy trong lòng rất sợ. Thật sự không biết bước tiếp theo nên làm gì
"Lão Thập tam chưa dậy sao?"
"A!..." tôi khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn vừa nói cái gì. Đợi chốc lát tôi ngẩn người, không nói lời nào. Tứ a ca nhíu mày "Ta nghe bọn nha đầu nói, hôm qua lão Thập tam không phải ngủ ở đây sao?"
"À... Vâng" tôi trả lời, chẳng qua là không ngừng gật đầu. Tứ gia gặp tôi như cây cọc gỗ đứng thẳng ở cửa ra vào, không nhúc nhích, nội tâm có chút kỳ quái. Tứ gia nhíu mày "Ta tới là để gọi lão Thập tam cùng lên lớp, hôm qua xảy ra chuyện, hôm nay phải đi sớm, tránh làm Hoàng thượng tức giận" Tứ a ca tuy nhiên vẫn lạnh nhạt, trong giọng nói hai phần là không kiên nhẫn...
← Ch. 016 | Ch. 018 → |