Vay nóng Tima

Truyện:Mịch Ái Truy Hoan - Chương 01

Mịch Ái Truy Hoan
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Chuyện xưa bắt đầu

Vào giữa đêm cuối tuần.

Bên ngoài một hộp đêm nổi tiếng trên đường phố Đài Bắc tụ tập một đám người trang phục cầu kì, tranh nhau khoe sắc. Mơ hồ truyền đến những tiếng cười nói sống động, cao thấp hỗn độn, làm cho hơi lạnh đêm đầu xuân cũng nóng lên.

Đột nhiên, ở giữa đám đông các cô em siêu cấp với những chiếc váy ngắn da báo màu đen huyền bí gợi cảm, giày bó siêu cao, trang điểm siêu đậm, lông mi giả siêu dài lại xuất hiện một 'Ngoại tộc' khiến mắt người ta sáng lên.

Một thiếu nữ trong sáng xuất hiện ở nơi đây vào lúc này, có một loại ngạc nhiên không nói nên lời, lại càng làm cho người ta nhịn không được mà nhìn thêm vài lần. Đèn neon bảy màu ánh xuống chiếc váy trắng trên người cô lại phát ra một loại chói lọi tự nhiên, giống như thiên sứ hạ phàm vậy.

Khuôn mặt không hề tô son trát phấn cũng giống như thiên sứ. Mái tóc đen nhánh ngang vai làm nổi bật da thịt trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng hơi hơi mím, biểu hiện thật sự quyết tâm. Lông mi dài giương lên, đôi mắt vừa đen vừa sâu sắc cẩn thận tìm kiếm, giống như đang tìm người. Từng người bị cô nhìn thẳng, đều khó tránh khỏi một hồi tim đập gia tốc, lại nhịn không được mà muốn liếc nhìn cô thêm một cái.

Trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc -

Hộp đêm này là nơi người chưa đủ mười tám tuổi sẽ không thể vào, vị thiên sứ nhỏ thuần khiết trước mắt này đại khái là đã đi lầm vào khu cấm, cô thoạt nhìn căn bản vẫn còn chưa thành niên!

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn qua từng người từng người một, cả nam lẫn nữ đều không bỏ qua, rốt cục, ánh mắt cũng dừng lại trên người một người, dừng lại không di chuyển nữa.

"Sao cô lại tới nữa?" Mục tiêu bị tập trung chỉ thở dài một tiếng, giọng điệu không những lạnh nhạt mà còn mang theo bất đắc dĩ."Tìm tôi có chuyện gì?"

Cô gái váy trắng cũng không có vẻ tức giận gì, một lúm đồng tiền xinh đẹp từ từ mở rộng, ngọt ngào đến nỗi làm người ta nín thở.

"Không có việc gì, em chỉ là...... muốn nhìn anh một cái."

Chỉ cần nhìn thấy, liền thỏa mãn.

Nói xong, cô mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển trên khuôn mặt tuấn tú của đối phương một lát liền xoay người nhanh nhẹn rời đi.

Nhìn bóng lưng yểu điệu kia, hiện trường yên lặng vài giây.

Sau đó, các câu hỏi như núi lửa bùng nổ, cuốn theo mọi thứ mà đến ——

"Cô ấy là ai?"

"Cô ấy tên là gì?"

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Chúc Bỉnh Quân, cậu cái tên cầm thú này, lại có thể ra tay với một nữ sinh nhỏ như vậy!"

"Vậy là không hợp pháp đâu!"

Nhân vật chính bị oanh tạc đến thương tích đầy mình có một đôi mắt xếch dài, hơi hơi híp lại, đó là đào hoa vô hạn, mỗi khi đôi môi mỏng hé mở luôn luôn có thể nói ra những lời nói khéo léo, thế mà phút chốc lại chần chừ, một chữ cũng không nói ra được.

"Không phải cậu đã thua trong tay một cô bé đó chứ?" Thấy anh phản ứng khác thường như thế, bạn bè bên cạnh cực kỳ lấy làm kinh ngạc.

"Thua cái rắm." Anh lạnh lạnh nói: "Chẳng qua là gặp ma mà thôi."

Tục ngữ nói không sai, "Đi đêm lắm có ngày gặp ma".

Chúc Bỉnh Quân lần này gặp không phải ma mà là thiên sứ. Nhưng đối với người như anh mà nói, gặp thiên sứ so với gặp ma càng thêm đau đầu!

Anh ta vừa kết thúc ca trực, đang ở phòng nghỉ uống cà phê. Tư thế nhàn nhã tựa vào bên cửa sổ, đắm chìm trong nắng sớm, anh ta cầm trong tay cái ly giấy giá rẻ, tất cả những thứ ấy hợp lại khiến cảm xúc của người ta lập tức dâng trào.

Chậc chậc, thật sự là hàng thật giá thật, lời đồn quả không sai, thật sự là một người đàn ông tuấn tú. Dù chỉ là áo blouse trắng trên người anh ta thôi cũng đã là đệ nhất truyền kỳ rồi — từ khi bắt đầu làm bác sĩ thực tập nho nhỏ, mặc kệ công việc có điên cuồng đến đâu thì một tuần bảy ngày cũng chỉ ngủ năm tiếng đồng hồ, gặp phải tình huống khẩn cấp đều muốn tham gia cứu chữa, hoặc là ở phòng phẫu thuật đến mấy tiếng đồng hồ, áo blouse của anh ta vẫn luôn giữ được sự phẳng phiu!

Đương nhiên, dáng người hoàn mỹ của anh ta cũng có công rất lớn. Có thể nói là cây ngọc đón gió, phóng khoáng lỗi lạc, còn có câu truyền tụng "Đến bệnh viện Đỉnh Thịnh không thể không nhìn một người".

Cái đẹp thì mọi người đều yêu, nhất là nhóm y tá ở gần lúc giao ca, không có việc gì cũng sẽ mượn cớ lướt qua phòng nghỉ, cho dù chỉ đi ngang qua cửa liếc mắt một cái cũng có thể vui vẻ cả buổi.

"Bác sĩ Chúc, kết thúc ca trực rồi à? Chỉ uống cà phê thôi sao?" Cô y tá trẻ đáng yêu chẳng những dáng người ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt ngào như mật nói với anh: "Bọn em có mua bữa sáng, bác sĩ Chúc đến cùng ăn đi! Hôm nay có bánh trứng siêu ngon nha!"

Chúc Bỉnh Quân nghe tiếng liền từ trong trầm tư ngoái đầu nhìn lại, mắt một mí thanh tú hơi híp lại, mỉm cười từ chối khéo: "Không cần đâu, cám ơn cô có lòng như vậy."

"Bữa sáng là quan trọng nhất, không ăn sao mà được chứ? Ăn no mới có sức lực." Y tá trưởng lâu năm nghe thấy được, cũng mở miệng khuyên nhủ: "Bác sĩ Chúc, đừng ỷ mình còn trẻ mà cứ làm hại thân thể như vậy, đến khi cậu bằng tuổi tôi, cậu sẽ biết a!"

Đôi mày thanh tú của Chúc Bỉnh Quân nhướng lên, hỏi lại: "Ý của chị là một hai năm nữa em sẽ biết sao?"

"Là sao?" Thật nhiều ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.

Chỉ thấy anh không nhanh không chậm nói: "Không phải chị chỉ hơn em hai tuổi sao?"

"Ôi! Cậu cái đứa nhỏ chết giẫm này, tôi cũng gần làm mẹ cậu được đấy!" Tuy rằng đã gần năm mươi vậy mà y tá trưởng lâu năm vẫn bị trêu đến cực kỳ vui vẻ, cười toe toét.

Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi đã làm cho toàn thể thành viên y tá từ trên xuống dưới cười không ngừng, không khí vô cùng tốt cũng làm cho nhóm bác sĩ khác đi ngang qua trong lòng trăm vị tạp trần.

Chính là có người như Chúc Bỉnh Quân như thế! Dựa vào khuôn mặt tuấn tú đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, mặc kệ đến đâu cũng đều có thể dùng được, tuổi còn trẻ bất quá là một bác sĩ trong bệnh viện thôi mà đã có phong độ của một đại tướng, lúc trước khi chấm dứt thực tập liền thi đậu điểm thật cao vào khoa da liễu mà mọi người đều phải cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán, tiền đồ không đếm xuể.

Đương nhiên, tiếng tăm của anh ta cũng không chỉ nhờ biểu hiện chuyên nghiệp mà cuộc sống cá nhân càng đặc sắc hơn. Phái nữ trên dưới toàn bệnh viện đều ưu ái có thừa đối với Chúc Bỉnh Quân cũng không nói gì, lợi hại nhất chính là, ngay cả nhóm đồng nghiệp nam cũng đều đối với anh tâm phục khẩu phục, bởi vì -

Anh rời khỏi phòng nghỉ đang không ngừng tiếng cười kia, thân hình thon dài đi nhanh trên hành lang, khi đang chuẩn bị đi đến cuộc họp sớm thì một bác sĩ trẻ tuổi khác đi đến bên cạnh, hạ giọng hỏi:"Bác sĩ Chúc, tối hôm nay......"

"Đã hẹn ổn rồi, 10 giờ rưỡi." Anh mỉm cười.

"Lần này nghe nói hẹn tiếp viên hàng không? Thật vậy chăng?" Giọng điệu hỏi mang theo hưng phấn khó nén.

"Đương nhiên là thật." Chúc Bỉnh Quân tuyệt không khách khí trả lời.

Nói giỡn sao, có anh ra tay thì nữ sinh có đẹp, có độc đến đâu chăng nữa cũng đều hẹn được. Anh chính là đại diện cho tinh thần cũng như là nơi ký thác hy vọng của bác sĩ nam toàn bệnh viện, đây cũng không phải chuyện đùa.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Đồng nghiệp kia thiếu chút nữa đã vung tay mừng rỡ, "Đừng giống lần trước, thế mà lại hẹn đến một đám giáo viên nữ tiểu quỷ vừa mới tốt nghiệp, trong đó còn có mấy người chưa đủ mười tám tuổi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, anh với tôi đảm đương nổi sao?!"

Nghe đến đó, Chúc Bỉnh Quân hơi hơi nhíu nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nét lạnh lùng nghiêm nghị hiếm thấy, ánh sáng phát ra xung quanh người tựa hồ cũng ảm đạm đi vài phần.

Cũng khó trách, những năm gần đây tung hoành ở hộp đêm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống mạo hiểm như vậy. Mấy cô nữ sinh bây giờ người nào cũng tinh quái, quá khó phòng!

"Các cô ấy nói dối tuổi." Anh hơi không vui nói, "Hơn nữa đám bác sĩ Lưu cũng không hỏi một tiếng, liền chủ động mời các cô ấy uống rượu -"

Người đồng nghiệp kia như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục say sưa trong hồi tưởng, trong lời nói mang theo tiếc hận: "Dù sao cũng có mấy người bộ dạng thật sự là xinh đẹp, hơn nữa cái cô gọi là 'Meo Meo' kia......"

Vừa nghe đến cái tên này thì đầu của Chúc Bỉnh Quân đã bắt đầu đau âm ỷ.

"...... Làn da trắng, đôi mắt to, dáng người lại đẹp, chỉ tiếc tuổi thật sự quá nhỏ. Nếu không phải tôi đối với người mới lớn không có hứng thú, thì......" Miệng giống như đang miêu tả một khối bánh ngọt ngon lành.

Càng nghe, đầu Chúc Bỉnh Quân càng đau hơn, anh lạnh giọng cắt đứt ý dâm của đồng nghiệp, "Bác sĩ Lô, nước miếng của anh đều sắp nhỏ ra rồi, thật khó coi."

"Không có cách nào, cô ấy là món ăn của tôi. Bộ dạng ngọt ngào, giọng nói lại dễ nghe, nghe cô ấy làm nũng khiến cho người......"

"Bác sĩ Lô!" Chúc Bỉnh Quân hơi hơi đề cao tiếng nói.

Đôi mắt dài nhỏ của anh khi híp lại vô cùng đào hoa, nhưng khi tức giận cũng cực kỳ có uy nghiêm, lạnh lùng ngăn lại.

Anh chưa bao giờ bình luận sau lưng phụ nữ, cũng chán ghét nghe được đề tài cùng loại.

"Vâng, vâng." Đến lúc này bác sĩ Lô mới như tỉnh lại từ trong mộng, miệng xấu hổ. Trong lòng nhịn không được bắt đầu âm thầm bội phục bác sĩ Chúc — đây mới là phong độ!

Cũng bởi vì như thế nên bác sĩ Chúc mới có thể được hoan nghênh như vậy. Không đâu địch nổi, dễ như trở bàn tay.

Tiếp viên hàng không, người mẫu, ol......

Đài Bắc về đêm, thật khiến cho người ta chờ mong.

Buổi họp sớm kết thúc, một ngày khám bệnh bắt đầu.

Tiểu thư đưa vào giấy ghi người đến đăng ký khám bệnh rất dài, muốn tan tầm đúng giờ là tuyệt đối không có khả năng, ngay cả cơm trưa cũng khó có thời gian ăn. Nhưng Chúc Bỉnh Quân tinh thần phấn chấn, tràn ngập ý chí chiến đấu, bởi vì buổi tối đã sắp xếp lộ trình chơi đùa vui vẻ rồi nên ban ngày làm việc nhất định phải đặc biệt chuyên tâm cùng cố gắng.

Anh chính là học bảy năm ở học viện y như vậy, lại từng sống đời sống thực tập ma quỷ, say rượu còn có thể đi thi, học bổng thì liên tục lấy được trong nhiều năm. Thi xong chỉ cần chợp mắt nửa tiếng đồng hồ, buổi tối lại tiếp tục đi hộp đêm hội họp. Sách đọc không ít, nhưng chơi cũng tuyệt đối chơi không ít.

Một đám bệnh nhân giống như cừu non lạc đường, nháy mắt liền như nước chảy vào phòng khám. Cách khám bệnh của Chúc Bỉnh Quân cũng không giống với các đồng nghiệp, vừa ba mươi giây thì đã qua loa khám xong một bệnh nhân; Anh hỏi để chẩn bệnh vô cùng tỉ mỉ, giọng nói tao nhã hòa ái làm cho người ta cảm thấy như gió xuân thổi, hơn nữa bề ngoài xuất chúng của anh lại hấp dẫn càng nhiều cừu non lạc đường -

Tuy rằng anh đối xử với hầu hết những chú cừu non này đều bình đẳng, nhưng đến buổi chiều hôm nay, lại xuất hiện một người làm anh vô cùng đau đầu.

Cũng không phải bệnh tình nghiêm trọng gì, ngược lại, người tới làn da rất tốt, chỉ có trên gương mặt có một hai hột mụn rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không nhìn ra.

"Có chuyện gì sao?" Giọng điệu của anh lạnh nhạt, bắt buộc mắt mình không được nhìn về phía người đi cùng đứng bên cạnh người đến khám bệnh.

Nhưng không cần nhìn cũng biết, người đi cùng kia đang mở to đôi mắt sáng, đánh giá khắp nơi, bộ dáng tràn ngập tò mò.

Không được nhìn. Có gì đáng nhìn chứ. Chúc Bỉnh Quân lẩm bẩm ở trong lòng. Nhưng tia sáng thừa ở khóe mắt thế mà vẫn lướt qua một thân tuyết trắng yểu điệu của cô, chỉ là lẳng lặng ngồi ở bên cạnh thôi cũng đã cực kỳ quấy nhiễu anh rồi!

"Bác sĩ, mụn trên mặt người ta thật lâu hết, có hai hột nha! Rất đáng ghét! Làm sao bây giờ?" Cô nữ sinh đến xem bệnh buồn rầu nói.

"Tình trạng của cô không nghiêm trọng, uống nhiều nước, bổ sung vitamin, làm việc cùng nghỉ ngơi điều độ là được." Anh lạnh nhạt khép bệnh án lại, ngay cả toa thuốc cũng không muốn kê, trực tiếp bảo các cô có thể đi rồi.

"Nhưng mà, anh ngay cả nhìn cũng chưa nhìn em liếc mắt một cái!" Cô nữ sinh nhỏ hờn dỗi kháng nghị.

"Tôi không cần nhìn, chỉ biết là cô đang lãng phí tài nguyên chữa bệnh." Anh ngẩng đầu, mắt nhìn vị bệnh nhân căn bản không có việc gì kia, "Nơi này là trường dạy học của bệnh viện, về sau mời tới phòng khám chẩn bệnh trước."

Ý tứ là, chuyện nhỏ như vậy cũng xé ra to!

"Hung dữ như vậy." Bệnh nhân rụt lui, nhỏ giọng nói thầm, ánh mắt liếc hướng người đi cùng.

Tuy rằng vẫn khắc chế nhưng Chúc Bỉnh Quân vẫn không nhịn được nhìn qua.

Cùng đến xem bệnh, chính là "Meo Meo" nổi tiếng kia. Cô ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một đôi mắt to chớp chớp, chuyên chú nhìn Chúc Bỉnh Quân.

Bị ánh mắt như vậy nhìn, tim Chúc Bỉnh Quân đột nhiên nhảy lên một chút. Tựa như phản ứng lần đầu tiên khi nhìn thấy cô.

Khi đó, ở trong đám đông người, dưới ánh đèn lờ mờ của hộp đêm, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cô với đôi mắt trắng đen rõ ràng, cũng là đơn thuần như vậy mà chuyên chú nhìn anh chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu tất cả ngụy trang của anh, làm cho Chúc Bỉnh Quân không hiểu vì sao lại khẩn trương lên.

Cô gái nhỏ thanh lệ giống như thiên sứ chủ động đi đến trước mặt anh, thẳng thắn đưa ra yêu cầu - muốn làm quen với anh.

Chúc Bỉnh Quân tung hoành hộp đêm nhiều năm sao có thể dễ dàng thất thường như vậy? Anh lập tức từ trong chấn động mà thanh tỉnh lại, âm thầm khôi phục đề phòng.

Những cô gái nhỏ ngây ngô ở phía sau cô ấy đều che miệng cười trộm, lại tràn ngập chờ mong nhìn về phía bọn họ, vả lại khí chất cùng thái độ của cô ...... Chúc Bỉnh Quân dưới đáy lòng nhanh chóng suy tư vài giây, làm ra suy luận hợp lý -

Nếu cô ta không phải là đánh cuộc thua thì có lẽ chỉ là đang chơi trò mạo hiểm lớn.

"Muốn làm quen với tôi? Cô là người đó? Tên gọi là gì?" Chúc Bỉnh Quân hơi nheo mắt, ngẩng mặt nghiêm túc đánh giá cô gái nhỏ lớn mật đang nhìn anh.

"Em tên là Meo Meo." Cô nhỏ giọng trả lời, "Vậy còn anh?"

Quả nhiên! Ngay cả tên cũng thuận miệng bịa đặt. Chúc Bỉnh Quân nở nụ cười, ý cười lạnh lạnh.

"Cô bé à, năm nay cô bao nhiêu tuổi? Tốt nghiệp trung học chưa? Đã trễ thế này còn ở bên ngoài dạo chơi, ngày mai sẽ không dậy nổi mà đến trường được đâu, vẫn là nhanh về nhà đi."

Nói xong, anh hiếm thấy xoay người bước đi, người luôn luôn được mọi người coi là mẫu người rất phong độ như anh không còn sót lại chút phong độ nào.

"Đàn anh, sao anh lại bỏ đi?" Lúc đó bác sĩ Lưu cùng đến chơi cũng đi đến, thấy thế kinh hãi, đưa tay kéo anh, "Meo Meo các cô ấy vừa mới đến, em còn định giới thiệu các người làm quen!"

"Các cô ấy là cậu hẹn sao?" Chúc Bỉnh Quân nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn đàn em, "Trước khi cậu dẫn người đến có nắm rõ các cô ấy bao nhiêu tuổi không?"

"Ách......" Bác sĩ Lưu á khẩu không trả lời được.

"Nữ sinh vị thành niên cậu cũng dám hẹn sao? Muốn chơi cũng phải chơi có chút phẩm cách, có chút lương tâm đi." Giọng nói của anh ép tới cực thấp, lại làm cho bác sĩ Lưu nghe xong, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Thật sự là tên vô dụng, đi theo bên cạnh anh chơi lâu như vậy, vẫn là ngốc như thế! Sau khi Chúc Bỉnh Quân cho cậu ta một cái ánh mắt lạnh như băng thì phẩy tay áo bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn liếc mắt mấy nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp kia thêm một lần.

Không ngờ biểu hiện vô lễ ngày đó của anh thế mà cũng không dọa các cô lùi bước, ngược lại còn làm cho anh có thêm vài người sùng bái, dùng đủ loại mánh khóe để tiếp cận anh!

Khi đến hộp đêm thư giãn, trong lúc đang chơi vui vẻ thì cô sẽ đột nhiên xuất hiện, chỉ để liếc anh một cái; Không biết như thế nào mà có thể thần thông quảng đại biết được số điện thoại, email của anh — tám phần là bác sĩ Lưu bị giọng nói mềm nhũn, làm nũng bên tai nên cái gì cũng đều nói — từ đó về sau những tin nhắn ân cần thăm hỏi, thư tín đến liên tục. Bây giờ còn đến tận nơi, trực tiếp đăng ký khám bệnh!

Nữ sinh nhỏ bây giờ rốt cuộc đều làm sao vậy? Chúc Bỉnh Quân chỉ nghĩ đến thôi đã đau đầu. Giáo viên, cha mẹ các cô ấy cũng không quan tâm à? Mặc họ muốn làm gì thì làm như vậy sao?

"Các cô còn chưa đi -"

"Tuy nói là trường dạy học của bệnh viện, nhưng mà đàn em của em cũng là đăng ký lấy số đàng hoàng, từ giữa năm vẫn chờ tới bây giờ, mới đến phiên chúng em nha." Meo Meo mở miệng, tiếng nói mềm dịu.

"Đúng a! Đàn chị cùng em chờ thật lâu rồi nha!" Bệnh nhân thấy có chỗ dựa, đột nhiên cũng hùng hồn lên.

"Em nghĩ bác sĩ thì không thể chọn bệnh nhân đâu." Cô lại mềm dịu nói.

Cô Meo Meo này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, lại giống một cô bé ngốc nghếch, sao lại có thể nói ra một đoạn mạch lạc như vậy? Cảm thấy thật sự rất quỷ dị, rất không phù hợp.

Chúc Bỉnh Quân không nói một câu, nhìn hai người một lát, lại quay đầu đi mở tư liệu của bệnh nhân mà vừa rồi chỉ tùy tiện đảo qua ra, nhìn kỹ một lần.

Cái gì mà vị thành niên, cô gái nhỏ đến khám bệnh trước mắt này cũng đã gần hai mươi tuổi, trên tư liệu viết rất rõ ràng. Meo Meo lại còn là "Đàn chị" của cô ấy? Giỡn hay sao?

Đầu anh đột nhiên một trận choáng váng, vũ trụ hỗn loạn vài giây.

Cho nên, tuy rằng bộ dạng non nớt như thế, lại có vẻ mặt như học sinh trung học nhưng cô ấy đã trưởng thành rồi sao? Như vậy -

Đừng rối loạn! Chúc Bỉnh Quân! Anh lập tức quát tự bảo mình ngưng lại cái suy nghĩ gần như muốn thoát cương của mình. Trưởng thành thì sao chứ, liên quan gì đến anh!

"Tôi đã xem. Chẩn đoán chính là uống nhiều nước, ít thức đêm, bổ sung vitamin." Anh lại lần nữa khép bệnh án lại, lần này cũng không nhiều lời gì nữa mà trực tiếp ấn điện thoại nội bộ bảo tiểu thư hành chính đi vào, tiễn, khách!

"Đi thì đi chứ, hừ!" Bệnh nhân chu miệng lên, ôm lấy cánh tay Meo Meo bước đi, "Tôi cũng không muốn nói chuyện với bác sĩ luôn trưng ra khuôn mặt thối! Đi, đàn chị, chúng ta đi tìm bác sĩ Lưu nói chuyện phiếm, anh ấy nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy chúng ta."

Meo Meo bị kéo ra ngoài vẫn còn quay đầu nhìn anh một cái. Mắt to giống như có trăm ngàn lời nói, thật sâu nhìn vào đáy mắt anh.

Lại làm cho tim anh đột nhiên đập mạnh mà chuyên chú nhìn.

Tiểu thư hành chính liên tục dỗ để lừa tiễn được các cô, vừa quay đầu lại, liền vô cùng kinh ngạc hỏi: "Bác sĩ Chúc, anh làm sao vậy? Sắc mặt thực khó coi, thân thể không thoải mái sao?"

Đương nhiên sắc mặt khó coi, có ai sau khi thấy ma mà sắc mặt còn có thể dễ coi chứ.

"Không sao." Anh lắc đầu, cầm một bệnh án khác lên. Quyết tâm đem tất cả rối loạn này tạm thời ném ra sau đầu.

Chuyên tâm! Buổi tối còn có tiết mục phấn khích đang chờ anh, cũng không thể vì một thân cây — hoặc là nói, mấy cọng cỏ dại nho nhỏ — mà làm hỏng hào hứng thưởng thức khắp rừng rậm được!

Hộp đêm vẫn vậy, ghế vip vẫn vậy, âm nhạc vẫn vậy, rượu ngon vẫn vậy. Nhóm cô em trước mắt nhưng lại vô cùng khác hẳn.

Thì ra nhóm tiếp viên hàng không sau khi bỏ đồng phục chuyên nghiệp, lễ phép tươi cười, cũng có thể độc đáo, bắt mắt như vậy. Tuổi trẻ xinh đẹp, nói năng tự nhiên, đêm nay tụ hội thật sự là rất thành công, khách và chủ đều vui.

Nhưng Chúc Bỉnh Quân lại có một tia chán nản. Không thể nói rõ là vì sao, luôn cảm thấy ...... không hào hứng nổi.

Anh càng xa cách càng tăng thêm khí chất thần bí, những người đẹp đều nỗ lực muốn bắt chuyện với anh, muốn làm cho anh nói thêm mấy câu. Mà anh chỉ luôn cười yếu ớt nhàn nhạt đáp lời, toàn bộ đều không nóng lên nổi.

"Anh Chúc, anh mệt mỏi sao?" Một cô em bên cạnh mặc quần soóc ngắn, áo da báo thấp ngực, thân thiết nóng nóng nói: "Hôm nay mở bao nhiêu vỏ dao, cứu bao nhiêu bệnh nhân?" Nói xong, còn tự giác hài hước khanh khách cười duyên, thừa cơ tựa vào trên người anh.

"Khoa da liễu không cần phẫu thuật." Chúc Bỉnh Quân mỉm cười trả lời.

"Vậy sao? Vậy anh xem, hai má bên này của người ta nóng nóng, sao lại như vậy?" Cô gái chỉ vào khuôn mặt phiếm hồng, còn nháy mắt mấy cái với anh, ám chỉ anh có thể hôn một cái.

Anh vẫn là lộ vẻ có lễ cười yếu ớt, "Có thể là dị ứng. Phải tẩy trang sạch sẽ, ngày thường làm việc cùng nghỉ ngơi điều độ, thức ăn cố gắng đạt tới nhẹ, hẳn là sẽ cải thiện."

"Thế nhưng a, còn có ở đây, không biết vì sao đều đỏ nha." Cô gái vừa thổi khí ở vành tai anh, lặng lẽ nói, vừa chỉ vào ngực lõa lồ của mình, hào phóng thích chia sẻ cùng anh nhũ câu thật sâu trêu người kia.

"Đó là mẩn do rượu. Em đại khái uống nhiều."

"Mới không phải! Em mới uống một chút mà thôi. Tửu lượng của người ta mới không kém như vậy!" Hiển nhiên đã có rượu vào làm cho cô gái kiều diễm hơn, còn giả vờ tức giận, đùa dai mà vuốt vai, cánh tay Chúc Bỉnh Quân, thuận tiện vụng trộm cảm thụ một chút đường cong thịt ở bụng anh.

Đùa giỡn hết mức, đột nhiên, cửa phòng mở ra, người phục vụ dẫn khách vào.

Người tới có gương mặt thanh lệ như thiên sứ, trên người mặc áo sơmi trắng đơn giản, váy bó tối màu, giày cao gót màu đen, dáng người lại yểu điệu động lòng người, hơn nữa cặp đùi đẹp kia vừa thẳng vừa lớn, quả thực so với tiếp viên hàng không còn giống tiếp viên hàng không hơn.

Chúc Bỉnh Quân ngồi thẳng người, vẻ mặt chợt lóe qua tia kinh ngạc. Ở ngoài mặt thì bình thường nhưng trong lòng lại như là sóng lớn mãnh liệt cuồn cuộn nổi lên.

Lại là cô ấy? Cái này gọi là cái gì, âm hồn bất tán sao?

Tất cả đàn ông trong phòng, bất kể là đang cười nói, đang uống rượu, hay đang mê muội khi thấy cô đi vào, trong nháy mắt đều im lặng vài giây, toàn bộ mở to mắt nhìn cô.

"Ách...... Cô à, xin hỏi cô tìm ai?"

Meo Meo thản nhiên cười."Bác sĩ Lưu, anh không nhận ra em sao? Buổi trưa mới gặp ở bệnh viện mà, là anh hẹn em buổi tối cùng đến chơi nha."

"Em, em là Meo Meo?!" Cằm bác sĩ Lưu đều sắp rơi xuống đất.

Một Meo Meo thuần khiết nhu thuận kia sao lại biến hóa nhanh chóng thành cái dạng này? Chúc Bỉnh Quân không chút nào tự giác, nhưng mày đã hơi hơi nhăn lại rồi.

Người khác là kinh diễm, anh là kinh hách. Cô gái này rất quỷ dị, anh tung hoành hộp đêm nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng từng gặp qua những người khác phái rất chủ động — mà lúc này bên cạnh cũng có một người đang dính lấy — nhưng lại không ai giống như Meo Meo có thể khiến trực giác của anh muốn né ra, không dám chạm vào.

Chỉ thấy cô thướt tha lướt qua một đám tiếp viên hàng không chính quy trong ánh mắt đầy địch ý, tựa như thiên kinh địa nghĩa, đi tới bên cạnh Chúc Bỉnh Quân rồi ngồi xuống.

thiên kinh địa nghĩa: chuyện đương nhiên.

Một trận mùi thơm truyền đến, Chúc Bỉnh Quân lập tức nín thở, toàn thân căng thẳng, tiến vào trạng thái phòng ngự.

"Anh thật sự thích loại hình này sao?" Nhìn cô gái dính ở bên kia rồi lại nhìn chính mình, Meo Meo thở dài một hơi, dường như lẩm bẩm nói: "Xem ra như vậy vẫn còn thiếu, vốn cho rằng hóa trang thành dạng tiếp viên hàng không là được."

"Cô đang nói gì vậy?" Chúc Bỉnh Quân nhíu mày hỏi.

Meo Meo không trả lời, cúi đầu tự cởi một nút áo sơmi, tầm mắt mọi người đều như dán lên ngón tay thon dài trắng nõn của cô.

Chỉ thấy sau khi cô cởi một nút trên thì chần chờ thật lâu, thật lâu sau......

Cởi? Hay không cởi? Người xem ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.

Rốt cục cô vẫn là bỏ cuộc, không cởi cái nút quan trọng tiếp theo kia. Chừng mực chỉ tới cấp phụ, ở trước khi đến cấp hạn chế liền dừng lại. Tim tất cả mọi người đều như là bị treo lên cao chợt như hạ xuống.

Chúc Bỉnh Quân không thể nói là thất vọng, chỉ là thở dài một hơi. Anh đã thấy qua rất nhiều người còn lộ nhiều hơn nữa, nhưng khi cô dừng ở giữa nút thứ hai và nút thứ ba của áo sơmi trắng thi tim anh lại như treo lên, sao lại như vậy?

Có ai cần áo sơmi trắng kia áp sát lên người như vậy chứ, còn buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp? Ngồi gần như vậy, anh thậm chí có thể mơ hồ thấy ren hoa văn của nội y phía dưới.

Đã gần sát nút quan trọng rồi, nếu lại cởi thêm một nút thì toàn hiện trường đều có thể thấy cái đầy đặn mượt mà kia của cô-

Kỳ thật càng làm cho gân xanh của anh ứa ra là tay của chính mình. Anh là một bác sĩ ưu tú, từ ngày đầu tiên theo khóa giải phẫu cơ thể người, tay anh luôn có ổn định tỉnh táo nhất, chưa bao giờ phạm sai lầm. Nhưng mà giờ phút này, anh lại phải khổ sở kiềm nén chính mình, mới không đột nhiên đi giữ chặt tay cô, ngăn động tác khiêu khích của cô lại.

Meo Meo tựa hồ cũng cảm giác được, cô ngẩng đầu, vô hại đến cực điểm nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh."Anh không vui sao? Em tưởng anh thích những cô gái như vậy, mới đặc biệt hóa trang cho anh xem." Rõ ràng nghe nói đến đây đều là tiếp viên hàng không a.

Nói xong, sóng mắt cô lưu chuyển, nhìn kỹ qua một đám, đem bộ dạng của từng cô gái ngồi trên ghế nghiên cứu thật kỹ một phen. Sau đó lại giống như tự hỏi mà nhìn về phía Chúc Bỉnh Quân.

Người kia trong thanh thuần lại mang theo gợi cảm, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, tiếng nói mềm ngọt uyển chuyển, làm cho xương cốt mỗi người đàn ông đều phải mềm.

Nhưng Chúc Bỉnh Quân lại cố tình không có nửa phần bộ dáng thưởng thức. Anh hừ lạnh, "Cô không thích hợp hóa trang thành như vậy."

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lấy lòng của Meo Meo nhất thời ảm đạm. Hôm nọ bắt chước theo phong cách công chúa thì anh ngay cả nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái, hôm nay hóa thành dạng tiếp viên hàng không gợi cảm anh cũng nhăn nhó mặt mày, rốt cuộc phải như thế nào mới vừa mắt của anh?

Rõ ràng vừa rồi còn vừa nói vừa cười, còn đùa giỡn ầm ĩ với cô gái bên cạnh a.

Mấy người con trai bên cạnh người nào nhìn cũng đều đau lòng muốn chết.

"Meo Meo, bác sĩ Chúc không để ý tới em cũng không sao, bọn anh chơi với em! Em lại đây ngồi."

"Đúng vậy, bọn anh gọi đồ uống cho em nha. Muốn uống cái gì đừng sáo, cứ chọn tự nhiên!"

"Hay là muốn ăn cái gì? Đến đây, bên này có hoa quả."

Meo Meo đối với ân cần bắt chuyện của các bác sĩ chỉ cười ngọt ngào chống đỡ, vẫn là ngồi bất động. Cho dù Chúc Bỉnh Quân không để ý đến cô, còn tự nhiên cùng nhóm tiếp viên hàng không bên cạnh nói chuyện phiếm vui đùa, cô cũng không rời đi, tựa như đóa hoa giải ngữ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.

Thật không biết rốt cuộc Chúc Bỉnh Quân có năng lực gì lớn như vậy, chỉ có thể nói, người đẹp trai thật tốt a!

"Lát nữa...... muốn cùng em đi trước hay không?" Tiếp viên hàng không nóng bỏng đang nói chuyện rất ăn ý với Chúc Bỉnh Quân, hơn nữa ở trước mặt cô gái xinh đẹp rõ ràng đang chiếm thế thượng phong kia, cô càng phải xuất toàn bộ bản lĩnh vốn có, cả người đều dán lên trên người anh, tựa vào vành tai anh nhẹ giọng nói: "Em sống ở gần đây, đưa em về nhà được không?"

Meo Meo đương nhiên nghe thấy được, lưng cứng đờ, càng ngồi thẳng lên.

Chúc Bỉnh Quân nhưng cười không nói, ngón tay thon dài cầm chén rượu nhẹ nhàng lắc lắc, màu rượu bên trong ly thủy tinh cũng sóng sánh nhẹ nhàng nhộn nhạo say lòng người.

"Nhà của em có rượu rất ngon, còn có sô pha rất thoải mái...... Chúng ta có thể...... Càng hiểu biết lẫn nhau." Tay cô ta xoa trong ngực anh, thầm ngọt ngào nói nhỏ, mời mọc.

"Vậy sao? Nghe cũng thật không tồi." Anh không trả lời, nhưng cũng không cự tuyệt, thực thoải mái tựa vào trên sô pha, mỉm cười đáp lại.

Vì sao? Meo Meo hoang mang đến cực điểm nhìn anh. Vì sao anh đối với người khác ôn hòa có lễ, còn đối với cô lại lạnh nhạt từ đầu tới đuôi như thế?

Chú ý tới ánh mắt của cô, Chúc Bỉnh Quân khó có được mà nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau. Trên khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn trưng ra vẻ nhàn nhạt như cũ.

"Đã khuya rồi, cô nên trở về nhà." Ý cười vẫn còn trên môi anh nhưng lại không lưu tình chút nào mà ngầm hạ lệnh đuổi khách.

"Nhưng mà em......"

Chúc Bỉnh Quân đã xoay qua chỗ khác, không để ý cô nữa. Mà cô gái dính ở bên cạnh anh vừa cắn bên tai anh, còn không quên quăng một ánh mắt kiêu ngạo thắng lợi cho cô.

Thế nào? Có lẽ cô trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhưng bác sĩ Chúc cũng không thua. Anh ấy thích, là cô gái đã trưởng thành thức thời cùng nóng bỏng.

Tiếp viên hàng không giả, thua; Chị tiếp viên hàng không thật, thắng!

"Meo Meo, em ở đâu? Anh đưa em về." Bác sĩ Lưu chờ thời cơ hành động đã lâu, liền lập tức đến gần anh hùng cứu mỹ nhân."Bác sĩ Chúc, anh không ngại chứ?"

Chúc Bỉnh Quân ngay cả đầu cũng chưa ngoái lại, tùy tiện khoát tay, tỏ vẻ anh tuyệt không để ý.

Meo Meo do dự đứng dậy, vẫn như cũ lưu luyến nhìn Chúc Bỉnh Quân.

Đợi một hồi lâu, vẫn như cũ không đợi được anh ngoái đầu nhìn lại, lúc đó Meo Meo mới hết hy vọng mà từ bỏ, cúi đầu, yên lặng dưới sự hộ tống của bác sĩ Lưu rời khỏi phòng.

Bóng dáng bọn họ vừa mới rời khỏi, tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú của Chúc Bỉnh Quân lập tức thu lại, ánh mắt lợi hại nhìn về phía cửa.

"Oa, vẻ mặt thật đáng sợ." Tiếp viên hàng không vỗ vỗ ngực, làm ra bộ dáng sợ hãi, "Anh không muốn bác sĩ Lưu đưa cô bé kia về sao? Anh thật sự để ý?"

"Không phải việc đó." Vẻ mặt của anh nghiêm túc, giọng điệu cũng rất thoải mái mà trả lời: "Buổi họp sớm ngày mai bác sĩ Lưu phải báo cáo đầu tiên, tôi thấy cậu ấy căn bản còn chưa chuẩn bị xong, còn không nhanh chóng trở về viết báo cáo."

"Thì ra là lo lắng việc này nha." Trên mặt tiếp viên hàng không tất cả đều là ý cười ngọt ngào, giọng nhão nói: "Anh thật sự là bác sĩ tốt, ra ngoài chơi vẫn còn quan tâm công việc......"

Lời nói cố ý lấy lòng, truyền vào trong tai chúng bác sĩ bên cạnh, lại làm cho bọn họ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.

Bác sĩ Chúc luôn luôn phân cực rõ ràng giữa vui chơi và công việc, luôn không để ảnh hưởng đến nhau; Đêm nay......

Anh ta thật sự quá thất thường!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)