Giả dối hữu tình (2)
← Ch.01 | Ch.03 → |
Tí ta tí tách...... Tí ta tí tách...... Tí ta tí tách...... Tí ta tí tách......
Trời mưa.
Cùng mây đen kéo tới, hạt mưa nhỏ dài rơi trên hai người.
Không khí càng thêm phiền muộn.
"Ha ha ha...... Ha ha ha...... Ha ha...... Một là Đại tiểu thư tập đoàn Ôn thị, mà một sinh viên bình thường như tôi, cư nhiên có thể vinh hạnh khi dễ cô ấy, có phải tôi rất lợi hại hay không?" Cô cười ha hả.
"Hạ Uyển, cô......"
Dát chi!
Đột nhiên, cánh cửa khu túc xá mở ra.
"Tiểu Uyển? Anh Hiên?"
Hai người nhìn chăm chú vào người đang bước tới.
Ôn Nhu chống ô che chậm rãi xuất hiện tại trước mặt hai người.
Kia chiếc ô che màu hồng nhạt in khuôn mặt cười đáng yêu cùng sự tình phát sinh hiện nay, hình thành đối lập rõ ràng.
"Hai người đừng vì em mà khắc khẩu có được không, đều là em không đúng, là em sai."
Ôn Nhu lấy hai tay che ánh mắt, khóc.
Ba!
Ngay khi, Ôn Nhu buông tay, kia thiển hồng nhạt rơi xuống bên chân Ôn Nhu.
"Tiểu Nhu, em đừng khóc."
Phương Văn Hiên vội vàng đi đến bên cạnh Ôn Nhu, một phen ôm chặt nàng, tay trái nhẹ nhàng mà vuốt lưng Ôn Nhu.
"Anh Hiên......"
Ôn Nhu lã chã chực khóc bắt lấy quần áo của anh.
"Không, Ôn Nhu cô không sai, người sai là tôi."
Hạ Uyển dừng tiếng cười nhìn Phương Văn Hiên cùng với Ôn Nhu.
Nhìn Phương Văn Hiên gắt gao ôm ôn nhu!
Ôn thanh nhỏ nhẹ an ủi! Che chở!
Tựa như đã từng an ủi bản thân khi mình khóc, này hết thảy mọi thứ đều là quen thuộc như thế......
Phương Văn Hiên ngẩng đầu nhìn cô, lạnh lùng nói, "Hạ Uyển, cô rốt cuộc thừa nhận?"
"Đúng vậy......"
Hạ Uyển tự nhủ nỉ non......
"Nguyên lai tình yêu của một người, cư nhiên là nông cạn như vậy, nông cạn đến mức khó có thể tin, thẳng đến thời khắc này tôi mới hiểu được."
Nước mắt giống như nước lũ vỡ đê tràn về, không ngừng mà cùng với giọt mưa trượt xuống khuôn mặt Hạ Uyển.
Có thể là bởi vì mưa, hai người bên kia không có phát hiện nước mắt Hạ Uyển.
Còn là nói không nghĩ phát hiện đi?
Bất quá này ai biết được?
Không biết từ khi nào, Hạ Uyển nguyên bản là một cô gái thập phần sáng sủa hoạt bát.
Từ cùng anh xác định quan hệ yêu đương sau, dần dần trở nên cô độc, ít nói.
Lại hoặc là bị người xa lánh?
Hạ Uyển nhớ rõ mới vừa vào Đại học, cùng mọi người ở chung thật sự hòa hợp.
Tối thiểu xem ở mặt ngoài, là như vậy.
Thẳng đến ngày đó, ngày cuối cùng năm nhất Đai học......
"Tiểu Uyển? Vì cái gì cậu lại đối xử với tớ như vậy, chẳng lẽ là tớ làm sai cái gì." Ôn nhu che tiếng khóc nói."Cho tới nay tớ luôn tin tưởng tình cảm sâu đậm của chúng ta, mà cậu lại......"
"A......"
Hạ Uyển thật vì bản thân ngu xuẩn cảm thấy đáng cười, cảm thấy đáng buồn, cảm thấy đáng thương.
Này một đời làm người cư nhiên ngay cả chính mình đều cảm thấy bản thân đáng thương, thật sự là hoang đường nhất thiên hạ.
Ánh mắt Phương Văn Hiên nhìn Hạ Uyển hoàn toàn không có yêu thương, chỉ còn lại có lạnh lùng, "Hạ Uyển, tôi muốn cô lập tức xin lỗi Tiểu Nhu."
"Chuyện cho tới nay, xin lỗi hữu dụng sao?"
"Cô làm nhiều chuyện thương tổn Tiểu Nhu như thế, chẳng lẽ liền dũng khí nói xin lỗi đều không có sao? Là vì cái gọi là kiêu ngạo của cô? Là tôn nghiêm của cô sao?"
"Cái gọi là kiêu ngạo? Cái gọi là tôn nghiêm của tôi?"
"Không sai! chẳng lẽ tôi có nửa phần nói sai cô sao?"
"Ha ha ha...... Ha ha...... Thật không nghĩ tới những lời này cư nhiên sẽ từ miệng anh nói ra."
Hạ Uyển phảng phất như nghe được chuyện gì buồn cười, lớn tiếng bật cười.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |