Giả dối hữu tình (1)
Ch.02 → |
"Tiểu Uyển......"
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Ôn Nhu đột nhiên ra tay, bắt được tay Hạ Uyển rơi xuống giữa không trung.
Tại rớt xuống kia một khắc, Hạ Uyển nhớ lại vừa rồi đã phát sinh toàn bộ.
.......... .
"Vì cái gì, vì cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Vì cái gì?"
Hạ Uyển mang theo ánh mắt nghi ngờ, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, trên gương mặt còn lưu lại nước mắt.
"Im miệng, đến bây giờ mà cô còn hỏi vì cái gì? Còn có mặt mũi hỏi vì cái gì?" Phương Văn Hiên phẫn nộ nhìn cô nói, "Vậy vì sao cô không hỏi xem tiểu Nhu, người bị cô tổn thương hết lần này đến lần khác?"
"Ôn Nhu?" Hạ Uyển sửng sốt.
"Tôi thật không nghĩ tới, vì cái gì vốn là một cô gái đơn thuần cư nhiên sẽ trở nên ngoan độc như thế?"
"Tôi ngoan độc?" Cô tự giễu.
"Chẳng lẽ cô liền không có nhớ qua, nhiều năm tình cảm bạn bè của cô cùng Tiểu Nhu sao?"
Phương Văn Hiên lớn tiếng chất vấn.
"Đó là Ôn Nhu cùng anh nói? Phương Văn Hiên."
Ngụ ý, liền là những chuyện cũ đã phát sinh, ngay cả cuộc sống Đại Học như địa ngục của cô......
Đều là cô tự làm tự chịu, là kế hoạch do tự cô bày ra!
"Không, Tiểu Nhu em ấy căn bản là chưa nói, là tôi! là tôi tận mắt chứng kiến ." Phương Văn Hiên lạnh lùng nhìn cô một cái nói, "Nếu không là tôi tận mắt nhìn đến, tôi như thế nào cũng sẽ không tin tưởng, cô cư nhiên sẽ như vậy đối đãi Tiểu Nhu, lương tâm của cô ở đâu? Bị chó ăn sao?"
Từng có không ít người cùng Phương Văn Hiên nói qua, Hạ Uyển căn bản không phải là một cô gái tốt.
Nhưng anh thủy chung cũng không có tin tưởng, anh tin tưởng, Hạ Uyển liền là Hạ Uyển, chưa từng thay đổi qua.
Nhưng mà sự thật chứng minh, là anh sai.
Thẳng đến tận mắt nhìn đến kia một khắc mới thôi......
Anh chưa từng có nghĩ qua, một cô gái sẽ bởi vì đố kỵ, mà thay đổi trở nên ngoan độc như thế, vô tình như thế.
Nhìn đến chân tướng kia một khắc lên, Phương Văn Hiên cảm thấy thật sâu phản bội.
Kỳ thật khi mới vào đại học, Phương Văn Hiên liền nhận thấy được Hạ Uyển một ít nhỏ bé biến hóa, chỉ là anh không muốn tin tưởng mà thôi.
Cho dù có chút thời điểm, anh nhịn không được nghĩ tin tưởng.
Khi đó là Ôn Nhu sẽ bên cạnh cười đối anh nói, "Ba người chúng ta là thanh mai trúc mã, Tiểu Uyển là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của chúng ta, chúng ta là tối rõ ràng Tiểu Uyển làm người, không phải sao?"
Cuối cùng, Phương Văn Hiên nhìn đến là Hạ Uyển hãm hại Ôn Nhu kia một màn.
Cho tới nay tâm trong kiến trúc, giống địa chấn bàn lập tức liền sụp đổ hầu như không còn......
......
"Vì sao muốn giấu diếm anh?"
"Em không có giấu diếm anh."
"Anh đây vừa nhìn đến kia chút là cái gì? Là anh ảo giác sao?" Anh rất đau lòng.
"Kia lại như thế nào? Nhất định là người tưởng muốn ly gián tình hữu nghị của em cùng Tiểu Uyển! nhất định vậy!" Cô đạm mạc mặt cúi thấp.
"Tiểu Nhu, đến tình trạng bây giờ, em còn muốn giấu diếm anh tới khi nào."
"Em......"
....... .
"Cô biết sao? Mỗi một lần cô hãm hại Tiểu Nhu, Tiểu Nhu đều nói kia nhất định không phải cô làm."
"Phải không!" Hạ Uyển cảm thấy rất đáng cười.
"Nhìn Tiểu Nhu miễn cưỡng cười vui, cô biết lòng tôi đau bao nhiêu không? Người mình yêu nhất cư nhiên là người vô tình nhất, Tiểu Nhu đến cùng đối với cô làm cái gì, khiến cô như thế căm hận em ấy."
Vốn đang có chút do dự Phương Văn Hiên, giờ phút này ánh mắt có vẻ phi thường kiên định.
Đó là vẻ mặt hạ định quyết tâm, nhất đao lưỡng đoạn......
"Trước kia, tôi còn không rõ? Vì cái gì anh trở nên càng ngày càng kỳ quái."
"Người trở nên kỳ quái là cô!"
Cô một phen xóa bỏ nước mắt xẹt qua hai má, "Hiện tại rốt cuộc tôi đã biết."
Thời tiết bầu trời trong xanh dần dần bị mây đen vây quanh.
P/S: Rất mong nhận đc ý kiến của mọi người, để ngôn hành dc lưu loát hơn.
Ch. 02 → |