Truyện:Mị Hoặc Chi Tinh - Chương 06

Mị Hoặc Chi Tinh
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm khuya, thiên sứ trong lồng chim vẫn ngủ say như trước...

Lộ Đắc si mê đứng ngoài lồng, nhìn Địch Kiếm Hoài bị trúng thuốc mê chưa tỉnh lại, lòng đầy lo sợ, nghi hoặc và bất an.

Cô không ngủ được.

Vốn tưởng do bắt được Địch Kiếm Hoài mà hưng phấn quá độ, vì cuối cùng cô cũng có được "Thiên sứ Mị hoặc", nhưng sau khi cơn hưng phấn qua đi, một loại khủng hoảng lại gắt gao chiếm lấy lòng cô, cái tâm tình phiền muộn phức tạp này giống như...

Giống như cô làm sai chuyện gì vậy.

Cô sao có thể sai? Bắt được Địch Kiếm Hoài, hoàn thành sứ mệnh của chủ nhân, lại thỏa mãn tâm nguyện chính mình, rõ ràng đây là chuyện rất khoái hoạt và có cảm giác thành tựu! Nhưng ánh mắt cuối cùng Địch Kiếm Hoài nhìn cô lại làm cô khoái hoạt không nổi, vẻ mặt tràn ngập hận thù của hắn làm lòng cô nặng như đeo chì, làm cô không thở nổi, làm cô khó tiến vào giấc ngủ, càng làm cô canh cánh trong lòng.Đây là sao? Cô hoang mang khó hiểu, vì sao cô phải để ý cảm nhận của hắn? Cô và hắn không cùng lập trường, lừa gạt hắn thì có gì sai? Đây chỉ là một loại thủ đoạn, một loại kĩ xảo để đạt được mục đích, cô cũng không sai, muốn trách, nên trách hắn chính mình không đủ cảnh giác, mới có thể bị cô lừa gạt, bị cô bắt được.

Tuy đầu cô nghĩ vậy, lòng lại không cách nào buông lỏng, nên mới nửa đêm chạy đến nơi này, giống như không nhìn thấy hắn, cô liền không thể an tâm...

Đúng, cô rất bất an, lo lắng hắn sẽ đào tẩu, sợ sẽ mất đi hắn sau khi vất vả có được.

Thật nực cười! Thân kinh bách chiến, không biết sợ là gì, nhưng cô lại vì người đàn ông tên Địch Kiếm Hoài này mà đại loạn, nói ra chẳng ai tin, Sứ đồ tàn độc nhất lại xưng thần trước tình yêu?Tình yêu! Đều do tình yêu gây họa, thần kinh cô chưa từng bị như vậy, toàn bộ cảm xúc không phù hợp đều sinh ra sau khi yêu phải hắn, để ý một người đến thế, muốn độc chiếm đến thế, mong có được tình yêu của một người đến thế...

Một loạt tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của cô, cô không quay đầu, đã chuẩn xác gọi tên người tới, "Juli, cô tới làm gì?"

Người tới nhìn thấy cô thì giật mình bị dọa, kinh hoàng thất thố đứng ngoài cửa.

"Sứ đồ... Tôi... Tôi chỉ tới xem..." Juli lắp bắp.

Cô không hiểu, cô gái này nhỏ hơn cô những mười sáu tuổi, nhưng mỗi lần gặp cô ta đều run cả người.

"Ai cho cô vào?" Cô quay người, nghiêm khắc nhìn chằm chằm Juli."Rõ ràng tôi đã ra lệnh, ai cũng không được phép lại gần đây."

Sáng nay cô đã hạ lệnh, cấm bất luận kẻ nào tiến vào phòng này, ngay cả Eugene cũng không ngoại lệ."Thực xin lỗi, chỉ là tôi nhịn không được muốn đến xem..." Juli thốt ra.

"Xem anh ta?" Cô nói hộ.

Juli mặt đỏ lên, xấu hổ cúi đầu.

"Cô thích anh ta?" Cô lạnh lùng cười, từ lúc Địch Kiếm Hoài mới lên đảo, cô đã nhìn ra

Juli nhất kiến chung tình với Địch Kiếm Hoài.

Hừ! Khá lắm Địch Kiếm Hoài, quả nhiên sức hấp dẫn không thể chối từ, bất kể nam nữ, từ già đến trẻ, đều khó thoát khỏi bị hắn mê hoặc.

"Tôi......" Juli không dám thừa nhận, nhưng vẻ mặt đã sớm trả lời.

"Anh ta vừa đến, cô đã hai mắt đăm đăm dõi theo, suýt lộ ra dấu vết, bộ dáng đó thật xấu!" Cô lạnh lùng lườm Juli hơn ba mươi tuổi, khẩu khí ác độc.

"Cô..." Juli nghẹn họng nhìn trân trối. Tiểu nha đầu này thật sự là quá kiêu ngạo!

"Hừ! Chỉ tiếc từ giờ anh ta là của tôi, không cho phép cô nhìn, ra ngoài." Cô không khách khí hạ lệnh.

Juli hơi sửng sốt, âm thầm cắn răng, "Vì sao tôi không thể nhìn anh ta? Tôi cũng đâu có làm gì..."

"Anh ta chỉ thuộc về một mình tôi, ai dám nhìn anh ta thêm một lần, tôi sẽ móc mắt kẻ đó, nghe hiểu chưa?" Cô vênh mặt, khẩu khí độc chiếm mà cường ngạnh.

"Cô thực bá đạo, cô tưởng chỉ cô mà có thể quyết định hắn thuộc về ai sao? Nực cười..."

Juli nghẹn cười.

Cô nhíu mày, đôi mắt đen sắc bén quét về phía cô ta."Cô nói gì?"

"Anh ta không thuộc về cô! Cô dùng kế bắt anh ta, lừa anh ta, vậy tính là có được anh ta?

Nói cho cô hay, anh ta sẽ hận cô mãi mãi..." Juli nhịn không được, la hét.

Lộ Đắc khẽ biến sắc, lời Juli vừa vặn đâm trúng vào nỗi bất an lớn nhất trong lòng cô.

"Cô biết cái gì? Chỉ cần anh ta luôn ở bên tôi, một ngày nào đó anh ta sẽ yêu tôi!" Cô giận dữ phản bác.

Juli trợn to mắt, sau một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười.

"Trời ạ! Cứ tưởng cô lão luyện lắm, không nghĩ tới đối mặt với tình yêu lại ngây thơ như đứa nhỏ, chẳng lẽ cô tưởng cột một nam một nữ vào nhau sẽ sinh tình? Đừng ngốc nữa, người ta không thương cô, sao có thể cưỡng cầu, không phải lưỡng tình tương duyệt, sẽ không gọi là tình yêu......"

"Câm mồm!" Đạo lý to tát này cô không muốn nghe.

"Nay cô đặt bẫy bắt Thiên Ki, anh ta sao có thể yêu cô? Cứ chờ xem, sự thù hận anh ta dành cho cô sẽ nằm ngoài phạm vi thừa nhận của cô... Đến lúc đó cô sẽ phát hiện, thà cứ tiếp tục đơn phương yêu mến anh ta, cũng không muốn bị hắn thống hận, bị hắn chán ghét..." Juli bất cứ giá nào, không để ý chết sống tiếp tục nói.

"Tao bảo mày câm miệng!" Lộ Đắc cuồng nộ không thôi, tát cho cô ta một phát, cũng nhanh chóng rút súng lục bên hông nhằm vào ót cô ta.

Juli bị đánh sắc mặt trắng bệch, lại vẫn không sợ chết nói: "Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ! Nhưng... Trước khi tôi chết, xin hãy cho tôi nhìn Địch Kiếm Hoài một chút, tôi chỉ xin được nhìn một lần..."

Sắp chết vẫn quyến luyến Địch Kiếm Hoài, Lộ Đắc vừa sợ vừa giận, vừa ghen tị lại ngạc nhiên, đây...... chính là ma lực tình yêu sao?

"Đừng mơ! Chết cũng đừng mơ!" Cô tàn khốc đá vào cổ cô ta, súng nhắm thẳng mi tâm, định bóp cò.

Lúc này, trong lồng chim bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh đau thương.

"A...... Thật thú vị......"

Lộ Đắc và Juli đồng thời quay đầu, phát hiện Địch Kiếm Hoài bên trong không biết đã tỉnh từ lúc nào, hơn nữa ngồi dựa vào song sắt, ung dung nhìn các cô tranh chấp.

"Địch Kiếm Hoài......" Lộ Đắc căng thẳng, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

"Tiểu thư Juli, cô đến để nhìn tôi một lần, không sợ chết sao?" Địch Kiếm Hoài không để ý Lộ Đắc, hỏi Juli.

"Tôi......" Tim Juli đập nhanh hơn, không nghĩ rằng hắn nhớ kĩ tên cô.

"Ngay cả khi tôi biến thành bộ dạng này cô vẫn thích sao?" Hắn cười âm hiểm, xoay mình dùng sức, mở rộng đôi cánh bạc.

Juli trợn mắt nhìn cánh chim của hắn, dùng sức gật gật đầu."Vâng, đúng vậy! Đúng vậy......"

"Lại đây." Hắn vươn tay về phía cô.

Juli từng bước đi về phía hắn, quỳ rạp xuống, kinh sợ nhìn tuấn tú mỹ mạo bức người của hắn.

"Cô thật đáng yêu, nhìn tôi một lần mà không màng cái chết?" Giọng hắn trầm thấp, nguy hiểm đến trí mạng.

"Đúng vậy...... Từ lần đầu gặp anh, tôi đã......"

"Ừm...... Đừng nói nữa." Hắn nhẹ giọng ngăn lại, sau đó bất ngờ vươn tay ra ngoài song sắt, giữ chặt gáy cô ta, hôn lên môi cô ta.

Juli kinh hỉ ngây người.

Nhưng Lộ Đắc luôn đứng một bên nhìn lại tái mặt, Địch Kiếm Hoài hôn người khác trước mặt cô?

Không! Không thể! Tuyệt đối không thể!

Cơn tức nháy mắt làm lí trí cô hôn mê, cô cơ hồ không kịp nghĩ, cuồng nộ nã một phát súng vào lưng Juli, chỉ nghe "Pàng" một tiếng, thân hình Juli hơi chấn động, ngã xuống trong nụ hôn của thiên sứ... Chết đi...

"Ha ha ha......" Địch Kiếm Hoài cười to ra tiếng, hắn đỡ lấy song sắt, chậm rãi đứng lên.

Lộ Đắc hoảng sợ nhìn hắn, cả giận nói: "Anh cười cái gì?"

"Không có gì, xem kẻ thù tàn sát lẫn nhau rất thú vị." Địch Kiếm Hoài tuy cười, nhưng đôi mắt xanh lại băng giá dị thường.

Hai chữ "kẻ thù" như búa tạ đập vào ngực Lộ Đắc, cơn đau làm cô nhíu chặt mày.

"Anh cố ý kích em, phải không?" Cô cố gắng áp chế cơn đau đớn kia.

"Tiểu thư Giác Xuyên không nên thiếu kiên nhẫn như vậy chứ." Hắn châm chọc nói.

"Em tên là Lộ Đắc, Giác Xuyên chỉ là tên giả thôi." Cô không muốn nghe hắn gọi là Giác

Xuyên, cảm giác xa lạ lại tràn ngập địch ý.

"Nhưng hiện tại trong mắt tôi cô chính là Giác Xuyên! Là con đàn bà âm hiểm xảo trá, thủ đoạn ngoan độc." Giọng hắn không chút lo lắng, thậm chí còn đầy hận ý.

Mặt Lộ Đắc trắng bệch, hắn không gọi cô là Lộ Đắc nữa, ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng không ôn hòa như trước, tuy cô có được hắn, lại như mất đi càng nhiều...

"Địch Kiếm Hoài......"

"Đùa bỡn một người đàn ông rất thú vị hả? Cô giỏi thật, lấy đảo Thiên Đường làm mồi dụ tôi tới đây... Thế mà tôi lại không phát hiện, ngu xuẩn muốn cứu cô ra..." Hắn nheo mắt, bĩu môi tự giễu.

Hắn thực hận chính mình ngu xuẩn, trực giác rõ ràng bảo hắn đừng tới gần cô, hắn lại luôn xem nhẹ sự nhạy cảm đó, mới có thể bị lừa thảm như vậy.

Nhưng trừ bỏ thù hận, hắn phát giác sâu trong đáy lòng còn có một chút đau đớn khó giải thích, không phải vì bị phản bội, phẫn nộ hoặc chán ghét, mà là thương tâm!

Sau khi biết bị Lộ Đắc lừa, tim hắn như bị dao cắt một nhát thật sâu.

Nhưng hắn cũng không rõ vì sao lại có phản ứng như vậy, bị kẻ thù ám toán, đáng ra hắn chỉ nên căm giận và phẫn nộ, vì sao lại thấy không cam lòng?

"Em rất vui...... Rất vui vì anh muốn cứu em mà mạo hiểm..." Lộ Đắc khó khăn nuốt một hơi.

"Cô đương nhiên rất vui! Tất cả không phải tiết mục do cô an bài sao? Cô liên tục lấy chính mình làm mồi để tôi cứu cô, thật sự là biện pháp hay! Có cô bé mười chín tuổi nào có khả năng như cô chứ?" Hắn cười hung tợn.

"Em......" Cô á khẩu không trả lời được.

"Xem ra cô là nhân vật trọng yếu của Nặc Á Phương Châu, ngay từ đầu tôi đã quá coi thường cô rồi."

"Đúng vậy, là tự anh xem nhẹ em, nên mới trúng bẫy của em, thì sao? Hiện tại mới oán giận em à?" Cô phản kích, chỉ vì không chịu nổi từng câu châm chọc nặng ngàn cân của hắn.

"Tôi xác thực đã xem nhẹ cô, diễn xuất của cô thật hoàn hảo, ngay cả nói yêu tôi mà mặt vẫn không đỏ, khí không suyễn......" Hắn thì thào cười lạnh.

"Em yêu anh thật mà!" Cô không muốn ngay cả cảm giác này cũng bị hắn chối bỏ, vội vàng nói.

"Yêu? Cô gọi đây là yêu? Nhốt người trong lòng ở lồng sắt? Đừng lừa mình dối người nữa!" Hắn cuồng tiếu dùng sức giằng song sắt, lớn tiếng gào thét.

Cô không nói gì, sững sờ nhìn hắn nổi bão.

"Cô nghĩ cô yêu một con chó? Hay là con chim? Cô nghĩ như vậy là có được tôi? Hừ! Ngu ngốc, bây giờ tôi nói cho cô biết, cô vĩnh viễn không chiếm được tôi, tôi cũng vĩnh viễn không bao giờ thích cô! Cô làm tôi thấy ghê tởm!" Hắn túm lấy song sắt mắng chửi cô.

Cô bắt đầu phát run, không phải tức giận, không phải phẫn nộ, mà là khϊếp sợ.

Bị Juli nói trúng rồi! Cô không thể chịu được hận ý của hắn, một chút cũng không chịu nổi......

Cô chẳng những không có được hắn, ngược lại hoàn toàn mất hắn!

"Anh thấy em... Ghê tởm?" Lòng của cô đau quá, đau quá.

"Đúng! Trong mắt tôi, cô còn chẳng bằng cô gái tên Juli này." Hắn lạnh lùng thốt.

Tất cả lí trí đều bị những lời này của hắn đập tan, trong cơn giận dữ, cô gầm lên: "Tốt lắm, vậy anh hãy vĩnh viễn ở lại đây đi! Thí nghiệm hết lần này đến lần khác, tới chết mới thôi

──"

"Những người khác trong Bắc Đẩu Thất Tinh sẽ tìm đến đây." Hắn mười phần tin tưởng.

"Không thể nào! Quanh đảo Thiên Đường có thiết bị làm nhiễu sóng, tín hiệu từ con chip của anh không thể truyền ra, Thiên Xu có lợi hại mấy cũng chẳng tìm nổi, huống hồ chắc bây giờ hắn phải vội xử lý sự cố mạng ở Bắc Cực Tinh, không rảnh cứu anh đâu." Cô chỉ có thể dùng ưu thế này áp chế nhuệ khí của hắn, bảo vệ lòng tự trọng của chính mình.

"Có ý gì?" Hắn trầm mặt. Thiên Xu gặp chuyện?

"Bọn em phóng mã độc trên mạng, chắc ảnh hưởng tám mươi phần trăm đến trang web

Bắc Cực Tinh."

Hắn ưu tư biến sắc, hận ý với cô càng mãnh liệt.

"Hóa ra cô cũng giống như lũ người Nặc Á Phương Châu, phát rồ, giả danh thượng đế tạo nghiệt chướng..."

"Anh nói sao cũng được! Dù sao anh cũng lọt vào tay em rồi, chỉ có thể mặc em xử trí, chẳng ai cứu được, em chờ anh mở miệng cầu xin!" Cô nắm chặt tay hét lớn.

"Vọng tưởng." Hắn lạnh lùng thốt.

"Chẳng lẽ anh muốn đối mặt với tiến sĩ Eugene? Nếu anh khẳng định sẽ ở bên em mãi mãi, có lẽ em còn có thể cứu được anh......" Cô sửa cách uy hϊếp.

Vừa nghe đến tên Eugene, đôi mắt lam của hắn chợt lóe ánh lửa.

Lại rơi vào tay Eugene, hắn nhất định sẽ phát cuồng!

"Anh hận lão, không phải sao? Anh có thể chịu được bị lão đùa bỡn lần nữa?" Cô thừa cơ nhắc nhở.

"Muốn tôi theo bên cô như con chó, cái đó và bị nhốt tại phòng thí nghiệm có khác gì?

Cô và Eugene đều đáng hận như nhau." Hắn nhìn chằm chằm cô, bất khuất hừ lạnh.

Hắn sao có thể quy cô và Eugene về một loại?

Hắn...... hận cô như vậy?

Sự kiên cường của cô lần đầu tiên bị hung hăng đánh nát, cô lùi từng bước, tức giận rít qua kẽ răng, "Tốt lắm... Vậy anh chờ làm vật thí nghiệm của Eugene đi!"

Nói xong, cô túm chặt trái tim cơ hồ vỡ vụn, quay đầu chạy ra khỏi trung tâm nghiên cứu.

Đủ rồi! Cô không cần giống như đứa ngốc ăn xin tình yêu của Địch Kiếm Hoài, dù sao nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, sự sống chết của hắn không liên quan đến cô!

Cô muốn thanh tỉnh, tuyệt đối thanh tỉnh khỏi sự mị hoặc của hắn......

*** Cô căn bản không thể thanh tỉnh.

Lộ Đắc nhanh chóng phát hiện, tình yêu là một vũng bùn, càng muốn bứt ra, càng giãy dụa, sẽ càng lún sâu, ghen tị lại là cổ độc, đã nhiễm rồi thì không thể giải trừ, dù cô thông minh nhạy bén cũng không tìm được thuốc giải.

Sau khi đến New York báo cáo với ba vị chủ tịch toàn bộ quá trình bắt Địch Kiếm Hoài, cô dẫn ba vị chủ tịch trở lại đảo Thiên Đường, tới trung tâm nghiên cứu, nhưng lại phát hiện tiến sĩ Eugene thừa dịp cô rời đi mà tự tiện triển khai công tác thí nghiệm, cũng liên tục tiêm thuốc vào người Địch Kiếm Hoài, bởi vậy khi gặp lại Địch Kiếm Hoài, hắn đã suy yếu không thể đứng thẳng, ủ rủ nằm trong lồng chim, mặc người xâu xé.

"Đây là sao?" Cô giận tím mặt hỏi Eugene và một đám nhân viên nghiên cứu đứng cạnh lồng.

"Cô cũng thấy đấy, đương nhiên là làm thí nghiệm!" Eugene cười nhạo một tiếng.

"Tôi nói rồi, trước khi tôi trở về không cho phép ai chạm vào hắn!" Cô nhìn chằm chằm

Eugene.

"Là chúng ta muốn hắn lập tức tiến hành thí nghiệm, Lộ Đắc." Tống Bảo La, chủ tịch tập đoàn tài chính Sáng Thế mở miệng."Chúng ta hạ lệnh tiến hành sớm một chút, vất vả lắm mới bắt được Thiên Ki, sao có thể lãng phí thời gian?"

Tống Bảo La tầm sáu mươi tuổi, là phú thương Hoa kiều, trông có vẻ phúc hậu ôn hòa, rất giống phật Di Lặc Trung Quốc, xếp thứ hai mươi trong một trăm người giàu nhất thế giới.

"Cái gì?" Cô quay đầu nhìn ba vị chủ nhân.

"Tư liệu về người đột biến chỉ còn chút nữa là hoàn thành, bí mật này nằm ngay trên người hắn, nên tôi đã gọi điện cho chủ tịch, yêu cầu lập tức tiến hành thí nghiệm." Eugene chỉ vào Địch Kiếm Hoài trong lồng, cười đắc ý.

Lộ Đắc sắc bén liếc Eugene, biết lão cố ý thừa dịp cô rời đi gọi điện cho chủ nhân.

"Lộ Đắc, chúng ta bắt Bắc Đẩu Thất Tinh, để phá giải nguyên nhân họ còn tồn tại, chứ không phải làm thú cưng cho cô đóng cửa chơi đùa, cô cần biết rõ điều đó." Solomon, chủ tịch tập đoàn tài chính Babylon cau mày nhìn Lộ Đắc, cảm thấy phản ứng của cô có chút kỳ quái.

Solomon sắp bảy mươi tuổi, thanh âm khàn khàn, tính tình nghiêm khắc mạnh mẽ, là siêu đại gia quốc tịch Mỹ, tổng giá trị tài sản cũng rất kinh người.

"Tôi hiểu rồi..." Lòng Lộ Đắc trăm lần không muốn, lại không thể phản bác lời nói của các chủ nhân.

Abraham, chủ tịch tập đoàn tài chính Canaan, vừa vào trung tâm nghiên cứu đã lại gần lồng sắt, nhìn Địch Kiếm Hoài chăm chú, cười dâʍ."Sớm nghe nói Thiên Ki bộ dạng còn đẹp hơn con gái, không nghĩ là còn đẹp hơn cả lời đồn..."

Abraham là trùm dầu mỏ ở Ả Rập, sáu mươi lăm tuổi vẫn háo sắc, lại có tật luyến đồng, bởi vậy khi hắn tới gần Địch Kiếm Hoài, mỗi dây thần kinh của Lộ Đắc đều căng cứng.

"Cậu ta thật sự có thể vươn cánh?" Tống Bảo La hỏi Lộ Đắc.

"Đúng vậy." Cô khó khăn trả lời.

"Tiến sĩ Eugene, chúng tôi muốn nhìn bộ dạng khi cậu ta biến hình một chút." Solomon chỉ đạo.

"Không thành vấn đề, chỉ cần dùng loại sóng từ này kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ anh ta, các ngài xem......"

Eugene giơ một khẩu súng lên, bắn sóng từ về phía Địch Kiếm Hoài.

Một chùm tia sáng mạnh mẽ đánh lên thân thể Địch Kiếm Hoài, hắn đau đến mức ngửa đầu rống lên, xương cốt va chạm lách cách, sau đó, đôi cánh bạc trên lưng nháy mắt mở rộng.

"A ──" Bị bắt buộc biến thân còn đau đớn hơn mấy lần so với tự biến thân, để nén cơn đau này, hắn gần như choáng váng.

Lòng Lộ Đắc không ngừng co thắt, mỗi khi Địch Kiếm Hoài kêu một tiếng, lòng cô như bị đâm một nhát.

Ba vị tổng tài kinh ngạc nhìn không rời mắt, mười lăm năm trước, bọn họ không có dịp nhìn thấy những đứa nhỏ đột biến thành công, bây giờ rốt cục đã thấy khả năng thần kì của khoa học kỹ thuật sinh hóa.

Một người có cánh!

Tâm huyết họ đổ ra, cuối cùng đã được đền đáp.

"Quá tuyệt vời!" Tống Bảo La sợ hãi than.

"Ai nói người không thể trở thành thần? Nhìn xem, không phải chúng ta đã sáng tạo ra một người đột biến vĩ đại sao!" Solomon hưng phấn mà điên cuồng kêu.

"Đúng vậy, Lộ Đắc, lần này cô làm rất tốt! Bắt được Thiên Ki, lại thành công đột kích trang web Bắc Cực Tinh, Bắc Đẩu Thất Tinh lần này chết chắc rồi!" Tống Bảo La khen ngợi cô.

"Lần này lấy công chuộc tội, tôi sẽ không truy cứu thất bại lần trước của cô nữa." Solomon vốn định thay vị trí Sứ đồ của Lộ Đắc bằng người khác, sau nghĩ lại cô vừa thông minh vừa có năng lực, cũng đã lập nhiều chiến công lớn cho Nặc Á Phương Châu, mới cho cô một cơ hội nữa.

"Cám ơn." Cô cứng ngắc cúi đầu.

Lời khen của ông chủ chẳng những không làm cô vui vẻ, ngược lại làm cô thấy lo sợ, xót xa.

"Trời ạ! Thật sự quá đẹp! Muốn sờ đầu và làn da của cậu ta quá......" Abraham không rời mắt khỏi Địch Kiếm Hoài, thèm nhỏ dãi nói.

"Abraham, ông thật sự là chó quen thói liếm phân." Tống Bảo La cười nói.

"Chơi đàn ông thì có gì vui? Thực nhàm chán." Solomon lạnh lùng hừ một tiếng.

"Ngài Abraham muốn chơi cậu ta thì xin mời tiến vào! Hiện tại cậu ta không có sức phản kháng, nhất định sẽ ngoan như mèo nhỏ." Eugene cười trộm, mở chốt lồng, bốn song sắt chầm chậm hạ xuống, lộ ra một lỗ hổng.

Ngực Lộ Đắc như bị cái gì tắc nghẽn làm cô khó thở.

Thuận theo chủ nhân là điều cô được giáo dục từ nhỏ, nhưng lúc này cô lại muốn ngăn

Abraham.

Abraham cười hì hì đi vào lồng, hai nhân viên nghiên cứu xốc Địch Kiếm Hoài đứng lên để lão nhìn rõ.

Cả người Địch Kiếm Hoài có vẻ ủ rủ lại phẫn nộ, nhưng trông vẫn tuấn mỹ khϊếp người, mái tóc nâu rối tung ở nửa thân trên để trần, hai cánh màu bạc sau lưng, tôn lên màu da trắng nõn của hắn, quả thực tựa như thiên sứ bước ra từ bức họa...

"Thật không thể tin nổi! Động vật đẹp tới vậy, đây là lần đầu ta gặp được, lồng chim này rất thích hợp với cậu ta, quả thực tựa như nuôi chim hoàng yến..." Abraham chậc chậc lấy làm kỳ, vuốt ve mặt và ngực hắn.

Lộ Đắc không thể hô hấp!

Nhẫn nại của cô đã đạt cực hạn, cô không thể chỉ nhìn mà không để ý, muốn cô trơ mắt nhìn người khác khinh nhờn Địch Kiếm Hoài, còn không bằng gϊếŧ cô!

Đôi mắt xanh của Địch Kiếm Hoài đầy lửa giận, nhưng toàn thân vô lực, ngay cả mở miệng cũng khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay bẩn thỉu của lão sắc quỷ này đụng chạm vào người mình.

"Này! Abraham, muốn chơi thì mang vào phòng riêng, đừng chơi cậu ta đến chết là được, chúng ta còn phải dựa vào cậu ta làm mồi bắt nốt sáu tên kia." Solomon chịu không nổi, xua xua tay.

"Yên tâm, ta luôn luôn yêu thương sủng vật của ta......" Abraham cười.

Tống Bảo La quay ra cười nói với Lộ Đắc: "Lộ Đắc, đi chuẩn bị một phòng cho Abraham, để hắn chơi tên thiên sứ đột biến này một chút."

Trước kia, Lộ Đắc không thèm nhăn mặt dù chỉ một chút khi gặp những việc tương tự, thậm chí còn giúp Abraham tìm nam thiếu niên cho lão chơi, nhưng giờ phút này, mỗi một tế bào trong người cô đều kháng cự mệnh lệnh của chủ nhân, nỗi hối hận như sóng lớn ập vào người cô, lẽ ra cô không nên để Địch Kiếm Hoài trở thành tế phẩm hiến cho chủ nhân!

Cô sớm nên rõ ràng, chủ nhân sẽ không ban hắn cho cô, sớm nên hiểu rằng vào lúc cô nhốt hắn vào lồng chim, cô đã hoàn toàn mất đi hắn!

"Lộ Đắc?" Tống Bảo La thấy cô không phản ứng, không khỏi nhìn cô lâu một chút.

Cô vội vàng hoàn hồn, tâm tư hỗn loạn đã rõ ràng, vì thế hít sâu ổn định cảm xúc, bước lên phía trước, bình tĩnh đề nghị: "Thưa ngài Abraham, hiện tại cậu ta quá mệt mỏi, hay để cậu ta nghỉ ngơi một chút, một lát nữa tôi sẽ đưa cậu ta đến phòng ngài."

"Phải không?" Abraham giật mình.

"A...... Ngài muốn một mỹ nam tinh thần mười phần, làn da rạng rỡ? Hay muốn một tên ngấm thuốc yếu ớt? Trông cậu ta thế này không thể lấy lòng ngài đâu." Cô cười như chuông bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ láu lỉnh.

Cô tuyệt đối không thể để Abraham nhúng chàm Địch Kiếm Hoài, tuyệt đối không thể......

"Ồ...... Có lý, vậy chờ buổi tối đi!" Abraham nhanh chóng bị thuyết phục.

"Vậy mời ngài đi nghỉ trước, sau khi tôi rửa mặt chải đầu cho thiên sứ, sẽ đem cậu ta tới chỗ ngài." Cô cười chỉ thị ba tên hộ vệ đưa ba vị chủ tịch lên lầu.

Giác Xuyên...... Tay sai của Nặc Á Phương Châu! Hắn lại trúng bẫy của cô ta......

Địch Kiếm Hoài người mất sức mềm nhũn, phẫn nộ cắn chặt hàm răng, liều mạng trợn mắt nhìn cô, hận ý bùng nổ trong đôi mắt màu lam lạnh thấu xương của hắn.

Lộ Đắc chỉ chớp mắt chống lại ánh mắt sắc như dao của hắn, ngực cứng lại, quay đầu ra chỗ khác.

"Ôi, cô luôn là tri kỉ của tôi, Lộ Đắc, nuôi cô thật không uổng!" Abraham cười gật gật đầu, ra khỏi lồng.

"Vâng, đại ân dưỡng dục của các chủ nhân, tôi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng." Mấy lời nịnh hót cô sớm đã nói đến mức mặt không đỏ, thở không gấp.

"Ha...... Được, được lắm, Bảo La, cũng nhờ mắt ông tinh, tuyển ra Lộ Đắc từ nhỏ đã thông minh......" Abraham vừa lòng cười to.

"Cô ta có thể trở thành Sứ đồ như bây giờ, tất cả đều dựa vào năng lực và cố gắng của bản thân." Tống Bảo La cũng cười.

Lộ Đắc nhớ tới ba năm trước đây, cô dùng kế trừ bỏ Sứ đồ tiền nhiệm, mới đoạt được cơ hội vươn lên, loại cạnh tranh tàn khốc này đúng là truyền thống của Nặc Á Phương Châu.

"Đúng vậy, Lộ Đắc rất có năng lực, nên chúng ta mới yên giao việc cho cô xử lý, nhưng cô phải nhớ, luôn có người chực cướp vị trí này, chỉ cần làm sai một lần, Sứ đồ sẽ bị đổi." Solomon nhìn Lộ Đắc, nghiêm khắc nói.

"Vâng, tôi hiểu, tôi tuyệt đối không phụ kỳ vọng của chủ nhân." Cô cung kính hành lễ với Solomon.

"Ừ, vậy là tốt, chúng ta đi thôi!" Solomon vừa lòng, sắc mặt dịu đi, dẫn đầu ra trước.

Tống Bảo La cùng Abraham theo sau, ba người rời trung tâm nghiên cứu.

Sau khi họ rời đi, Eugene nhìn cô với vẻ hiểu biết, cười lạnh nói: "Thật lợi hại, chớp mắt đã hóa giải được nguy cơ của Thiên Ki, còn tranh thủ lấy lòng Abraham......"

Cô không giận mà cười, xoay người nhìn lão."Chắc ông thất vọng lắm? Tên biếи ŧɦái vẫn muốn nhìn Thiên Ki chịu nhục, tôi lại tước đoạt niềm khoái hoạt duy nhất của ông, thật xin lỗi nha!"

Gương mặt già nua của Eugene cau có, hừ nói: "Con nhỏ mi không đơn giản, gạt được ba vị chủ tịch, nhưng không gạt được ta đâu, mi yêu thằng nhãi này rồi đúng không?"

"Nói xem?" Cô mặt không đổi sắc.

"Mi muốn độc chiếm Thiên Ki, nên mới không cho phép ta tới gần hắn, ngay cả Juli cũng vì muốn nhìn lén Thiên Ki mà bị mi độc thủ, đúng chứ?" Eugene truy hỏi.

"Tiến sĩ Eugene, từ khi tôi được các chủ nhân chọn làm Sứ đồ, đến nay cũng ba năm rồi nhỉ? Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ông quản vụ nghiên cứu đột biến của ông, tôi giúp các chủ nhân làm tất cả các nhiệm vụ đối ngoại của tôi, trên cơ bản, tôi và ông không có gì xung đột, nhưng......" Cô dừng một chút, đôi mắt đen lóe ra sự sắc bén."Có lẽ vì thế, ông mới không rõ cách tôi làm việc......"

"Có ý gì?" Eugene cảnh giác hỏi.

"Nói cách khác, phàm là những thứ cản đường tôi, tôi đều nghĩ cách đá văng; Phàm là người cản trở tôi, tôi cũng sẽ không để hắn sống." Cô cười vô cùng trong sáng, nhưng lời nói lại độc ác tàn bạo.

Eugene đương nhiên hiểu được ám chỉ của cô, lão nhìn thẳng cô, thật lâu sau, mới thở dài, cười."Ba vị chủ tịch tìm được mi từ đâu ra vậy? Bọn họ nuôi một lão hổ mà cũng không biết, ta thực lo thay cho họ!"

"Trước khi lo cho người khác, lo cho bản thân trước đi!" Cô cười meo meo tới cạnh lão, vỗ vỗ vai lão, sau đó đi tới chỗ Địch Kiếm Hoài.

Eugene nhăn mày, lão chưa từng gặp qua đứa con gái nào như vậy, thật sự chỉ mới mười chín tuổi sao? Tài trí hơn người, xảo quyệt khó chơi, lão đã hơn năm mươi tuổi còn bị khí thế bức người của cô ta áp đảo.

"Đưa Thiên Ki vào phòng tôi, tôi muốn tự mình để ý hắn, để còn dâng lên chủ nhân." Lộ

Đắc hạ lệnh cho nhân viên nghiên cứu.

"Vâng." Hai nhân viên nghiên cứu đưa Địch Kiếm Hoài ra khỏi lồng chim.

"Tốt nhất là rửa ráy cho cậu ta, nhưng đừng xơi một mình, con nhãi kia." Eugene vừa đố kị vừa giận dữ trừng mắt với cô.

Lộ Đắc theo sau họ, trước khi đi, cô bỗng nhiên quay đầu, cười lạnh với Eugene, "Tôi sẽ tắm cho anh ấy thật sạch, bao gồm vết bẩn ông lưu lại trên người anh ấy năm xưa."

Eugene giận dữ, nhưng vẫn không dám lỗ mãng trước mặt cô, chỉ dám thấp giọng phản kích, "Tự tin quá nhỉ! Cô thật sự nghĩ cô giúp hắn thì hắn sẽ chấp nhận cô sao?"

Cô hơi nhếch môi, nhìn thẳng lão.

"Bắc Đẩu Thất Tinh đều là đám người đột biến năm đó, bọn họ từ nhỏ lớn lên trong phòng thí nghiệm như chuột bạch, đối với người thường, bọn họ gần như luôn thù hận chán ghét, trong tiềm thức họ sớm đã coi con người là kẻ thù, cô muốn được họ yêu, so với lên trời còn khó hơn." Eugene cố ý nói.

Lộ Đắc đương nhiên hiểu, khi nhìn những đứa nhỏ bị trung tâm nghiên cứu thu nhận, ánh mắt nhìn con người của chúng đúng là tràn ngập hoảng sợ cùng thống hận, bởi vậy, Địch Kiếm Hoài khó thân cận là điều có thể dự đoán được, nhưng cô vốn nghĩ chuyện đó và chuyện cô thương hắn không có gì xung đột, cũng nghĩ...... Chỉ cần vào tay cô, thì không gì là không thể......

Nhưng là, tình yêu lại hoàn toàn phủ định suy nghĩ của cô, cô lần đầu tiên hiểu được, trong vương quốc tình yêu, miễn cưỡng hái thì không ngọt, mà lại là đắng.

Thừa dịp cô trầm mặc, Eugene càng tiến thêm một bước nói: "Trong mắt anh ta, cô là kẻ thù lừa gạt, ấn tượng này vĩnh viễn không phai mờ, nên tình yêu của cô nhất định sẽ chấm dứt bằng bi kịch."

Cô đột nhiên cười, hơn nữa là nụ cười khiến da đầu người ta lạnh run.

"Thế hả? Cũng chẳng sao, đến lúc đó, tôi sẽ lấy mạng ông chôn cùng tình yêu đã chết của tôi!"

Lòng Eugene run lên, lão biết cô là loại người nói được sẽ làm được.

Lộ Đắc xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo mang Địch Kiếm Hoài rời khỏi trung tâm nghiên cứu, tuy nhiên Eugene đã đạt được mục đích, bởi vì lời lão nói giống như một con dao cắm vào tim cô.

Vì sao người cô yêu lại không yêu cô? Vì sao yêu lại khó như vậy? Tình yêu của cô, thật sự sẽ là bi kịch sao?

Buồn bực thở dài một hơi, cô vốn luôn hiếu thắng lại không hề hăng hái, vốn tài trí và trưởng thành sớm, giờ phút này lại như lạc vào mê cung, trở về là một cô gái mười chín tuổi gặp khó khăn trong tình yêu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)