← Ch.03 | Ch.05 → |
Bahamas, Trung Mỹ
Bầu trời quang đãng, trên mặt biển xanh thẳm, một chiếc du thuyền màu trắng xẹt qua mặt biển như dao sắc, hướng tới một hòn đảo nhỏ xanh tươi rậm rạp ở phương xa.
Địch Kiếm Hoài mặc âu phục nghiêm chỉnh, đứng trên boong tàu, nhìn chằm chằm về phía hòn đảo, trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ không có biểu cảm gì.
Lộ Đắc nói với hắn, để gây quỹ, Nặc Á Phương Châu thường xuyên tổ chức hoạt động tham quan, mời một số ít người giàu có vào thăm các trung tâm nội bộ. Bởi vậy dưới sự móc nối của Lộ Đắc, hắn cải trang thành quý ngài Hank đi tham quan, thừa cơ trà trộn vào đảo
Thiên Đường.
Tuy nhiên, thân phận này tốn của hắn một triệu đô la Mỹ, giá cả có chút mắc.
Lộ Đắc cải trang thành thư ký của hắn, đầu đội tóc giả xoăn, mặc một bộ vest xám gọn gàng, đeo thêm kính râm, vẻ ngoài hoàn toàn thay đổi, hiện tại trông cô ổn trọng thành thục, giống những cô gái công sở từng trải, hoàn toàn nhìn không ra sự trẻ con lúc trước.Hắn không thể không thừa nhận, cô thật sự là một cô gái thiên biến vạn hóa.
Cơ trí, giảo hoạt, thông minh, xảo quyệt...... Cô có thể giây trước giống một đứa nhỏ, giây sau biến thành người lớn, khi thì ngây thơ, khi thì thâm trầm, khiến người ta không thể nắm bắt, hoa mắt hỗn loạn.
Tuy đồng hành cùng cô thuần túy là để lợi dụng cô tiến vào đảo Thiên Đường, nhưng càng ở chung hắn càng thấy cô thú vị, hơn nữa do bị tính cách hoạt bát vui tươi của cô ảnh hưởng, hắn cũng nhịn không được mà bắt đầu đùa giỡn với cô......
Thật là kỳ quái! Rõ ràng hắn đã sớm có thói quen không tiếp xúc người khác quá nhiều, nhưng chưa được mấy ngày, sự bài xích của hắn với cô đã dần giảm thấp, dù chưa hoàn toàn tin cô, nhưng hai người lại có thể hòa nhập, việc ở chung như vậy thậm chí còn dễ chịu hơn ở với Bắc Đẩu Thất Tinh.Có lẽ vì hắn và cô không có mối liên hệ quan trọng nào! Hắn nghĩ, cô không biết thân thế của hắn, hắn cũng không biết lai lịch của cô, trừ hiện tại, hắn và cô sẽ không cùng xuất hiện nữa. Không có gánh nặng, nên hắn mới có thể tạm thời quên đi nỗi đau bấy lâu nay bám chặt lấy linh hồn hắn, kết bạn đồng hành với cô.
Chẳng qua, hắn vẫn sẽ giữ khoảng cách với cô, dù sao hắn và cô vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè...
Trong lúc trầm ngâm, Lộ Đắc đến bên hắn, đưa hắn một ly đồ uống, nhìn đông nhìn tây, rồi mới hạ giọng nói: "Phải cẩn thận, người lái thuyền và các nhân viên phục vụ đều đang giám sát chúng ta, anh đừng để lộ dấu vết."
"Tôi biết rồi." Hắn nhận đồ uống, mỉm cười trước bộ dạng nghiêm trọng của cô.
Thực ra vừa lên du thuyền hắn đã phát hiện nhân viên ở đây không tầm thường chút nào, tuy chỉ là một đoàn du khách bình thường, nhưng Nặc Á Phương Châu lại đề phòng khắp nơi vô cùng chu đáo.Xem ra, trên đảo xác thực có bí mật.
"Còn nữa, trong các khách quý cũng có một, hai người là người của Nặc Á Phương Châu cải trang." Lộ Đắc lại nói.
"Hả? Là ai?" Hắn liếc về phía sau một chút.
Đoàn này tổng cộng có mười người, có nam có nữ, tuổi từ ba mươi đến sáu mươi đều có, trong đó hắn và Lộ Đắc trẻ nhất.
"Em cũng không biết." Lộ Đắc dẩu môi, không dám kết luận.
"Không còn cách nào, chỉ cần lên bờ, chúng ta sẽ rời đội ngay." Hắn không lo lắng bị theo dõi chút nào.
"Không được! Như vậy rất nguy hiểm......" Lộ Đắc mở to mắt, chỉ sợ hắn gây chuyện.
"Càng nguy hiểm, chơi càng vui!" Hắn cười lạnh.
Lộ Đắc kinh ngạc nhìn hắn, chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Du thuyền cuối cùng cũng tới bờ, hắn nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn một tấm biển trên bến tàu loại nhỏ, trên đó viết: Welcome to paradise.
"Hoan nghênh tới thiên đường......" Hắn đọc từng chữ, khóe miệng nhếch lên khinh miệt.
Nơi này thật sự là thiên đường sao? Hắn thật tò mò.
Lộ Đắc xuống thuyền chậm hơn, vội vàng kéo hắn lại bên mình, một lần nữa thấp giọng dặn: "Nhịn chút đi! Biểu hiện bình thường chút nào!"
"Ừ ừ ừ." Hắn mím môi cười, thật không biết cô đang khẩn trương cái gì.
Trên bến tàu nho nhỏ đã có một cô gái xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi đang đợi, khi mọi người xuống thuyền hết, cô ta liền tiến lên đón chào.
"Hoan nghênh các vị đến đảo Thiên Đường, tôi là người phụ trách trên đảo, Juli." Cô bắt tay với từng vị khách quý một, thái độ tự nhiên hào phóng lại lễ độ, nhưng khi đối mặt với Địch Kiếm Hoài, nụ cười xã giao chuyên nghiệp đột nhiên cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc không thể rời khỏi mặt hắn.
Đẹp trai không sao tả xiết! Vẻ mặt Juli tựa hồ nói lên điều đó.
"Khụ khụ!" Lộ Đắc nhíu mày, dùng sức ho một tiếng.
Juli bừng tỉnh, trên mặt lập tức đỏ bừng."Thật xin lỗi, hoan nghênh ngài, ngài Hank."
Địch Kiếm Hoài châm chọc nhếch miệng, không nói gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Đắc dài ra, ánh mắt sau cặp kính nhìn chằm chằm Juli.
Thật là! Lại một đứa háo sắc!
Đoàn người lên xe tiến tới trung tâm thu nhận ở bờ tây của đảo, là một tòa nhà hai tầng cao ngất rộng rãi, toàn bộ là màu trắng, bốn phía đủ loại hoa cỏ nhiệt đới cùng một thảm cỏ xanh mượt, quả thật cực kì xinh đẹp.
Để khiến các vị khách quý quyên góp càng nhiều tiền, trung tâm thu nhận còn đặc biệt an bài rất nhiều tiết mục, đầu tiên là đi thăm toàn bộ trung tâm thu nhận. Địch Kiếm Hoài không có tâm trạng xem mấy thứ râu ria, thầm nghĩ cần nhanh chút tìm tòi dưới lòng đất, Lộ Đắc nói sao hắn cũng không đổi ý.
"Bình tĩnh, Địch Kiếm Hoài, nơi này đâu đâu cũng có máy theo dõi, rời đội sẽ bị phát hiện ngay......" Lộ Đắc giữ chặt hắn.
"Thế sao? Thế thì, chỉ còn cách này thôi......" Hắn hé miệng cười cười, đột nhiên ôm ngực, chưa kịp nói gì đã đổ ập vào người cô.
Lộ Đắc sửng sốt một giây, lập tức biết hắn có chủ ý gì, vừa bực mình vừa buồn cười đỡ lấy hắn, lớn tiếng sợ hãi kêu lên: "Ối chao! Ngài Hank, bệnh tim của ngài lại phát tác sao?
Ngài Hank......"
Đang giới thiệu công trình kiến trúc, Juli hoảng sợ, tiến lên vội hỏi: "Sao lại thế này?"
"Tim ngài Hank không tốt lắm, chắc là phát bệnh rồi......" Lộ Đắc tỏ vẻ sốt ruột.
"Trời ạ! Vậy nhanh đưa ngài ấy tới phòng chữa bệnh!" Nói xong, Juli đưa tay ra định đỡ hắn.
"Không cần, tìm một phòng để ngài ấy nghỉ ngơi là được, tôi có thuốc rồi." Lộ Đắc nhanh chóng chắn trước mặt cô, từ chối sự giúp đỡ của cô.
"À...... Thế này nhé, cô đi theo tôi, phía trước có phòng nghỉ cho khách quý, bên trong có giường có thể nằm một chút." Juli giao việc cho các nhân viên, dẫn Lộ Đắc tới phòng nghỉ.
Vào phòng, Lộ Đắc liền nhét một viên kẹo mềm vào miệng Địch Kiếm Hoài, cho hắn uống một ly nước sôi, rồi để hắn nằm xuống.
Mặt tái nhợt, mấy sợi tóc nâu vương trên mặt, trông Địch Kiếm Hoài yếu ớt làm cho người ta đau lòng.
"Ngài ấy không sao chứ?" Juli lo lắng nhìn hắn.
"Hắn đã uống thuốc, nằm thêm một giờ mới hồi phục được." Lộ Đắc nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, trong lòng cười thầm.
Không nghĩ là Địch Kiếm Hoài cũng có mặt nghịch ngợm thế này, thực sự thú vị.
"Có cần tôi giúp không──" Juli sốt sắng hỏi.
"Không cần, cám ơn, tôi sẽ trông chừng ngài ấy, cô cứ đi đi." Lộ Đắc nhanh chóng ngắt lời cô ta.
"Vậy à?" Juli hơi thất vọng, lại liếc nhìn Địch Kiếm Hoài, lưu luyến không rời nói: "Vậy tôi đi trước..."
"Cám ơn, tạm biệt." Lộ Đắc nói vội.
Juli đành phải ra khỏi phòng. Cô ta vừa đi, Lộ Đắc liền nhịn không được, cười ra tiếng.
"Ha ha! Đúng là buồn cười thật!"
Địch Kiếm Hoài cũng cười, ngồi dậy, nói giỡn: "Hành động của tôi không tồi chứ?"
"Là em diễn tốt, anh không bàn với em đã đột nhiên ra chiêu này, may mà em phản ứng nhạy, bằng không anh đã làm lộ hết!" Lộ Đắc lấy tay chọc chọc ngực hắn.
"Đúng vậy, đều nhờ cô cả, có thể lấy kẹo làm thuốc, cô thật đúng là thiên tài." Hắn càng lúc càng phát hiện, khi ở cùng cô, trái tim luôn nặng nề tự nhiên thấy vui tươi hơn.
"Chứ sao nữa? Đầu óc em đây là bậc nhất đó!" Cô vênh mặt, đắc ý dào dạt.
"Đúng, thông minh lại giảo hoạt." Hắn liếc cô một cái, bội phục năng lực tùy cơ ứng biến của cô.
"Đa tạ khích lệ." Cô vui vẻ nhận lời ca ngợi đó.
"Cho nên, ở buổi biểu diễn thời trang tại Milan, cái đèn rơi xuống ngoài ý muốn hẳn cũng do cô giở trò quỷ?" Hắn xấu xa nhìn cô.
Cô ngậm miệng, biết rốt cuộc không chối được nữa, dẩu môi nói cứng: "Anh không thể bỏ qua chuyện này sao?"
"Tôi có thể bỏ qua, tuy nhiên nhớ rõ về sau đừng đem trí "thông minh" của cô dùng trên người tôi, làm cho người ta không dễ chịu đâu." Hắn châm biếm xuống giường, xem kỹ trong phòng có máy quay lén không.
Lộ Đắc nhìn theo lưng hắn, tâm tư khẽ động.
Tâm tư của Địch Kiếm Hoài vừa nhạy cảm vừa tỉ mỉ, có lẽ đến giờ hắn vẫn chưa dỡ hết sự đề phòng với cô, nhưng cô không lo lắng chút nào, bởi vì từ giây phút đặt chân lên đảo Thiên Đường, việc hắn trở thành của cô đã là việc dễ như chơi.
Địch Kiếm Hoài không chú ý tới biểu cảm thay đổi của cô, sau khi đi kiểm tra một vòng liền nói: "Đi thôi! Ở đây không có gì khác thường, cô đưa tôi đến tầng hầm ngầm đi."
"Đợi chút, anh vẫn chưa nói với em, vì sao không tới đảo thì không được." Lộ Đắc nheo mắt, cố ý hỏi.
Hắn hơi sững lại ở cửa, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có gì, chỉ là tò mò Nặc Á
Phương Châu làm trò gì với cái trung tâm thu nhận ở đây thôi."
"Người bình thường sẽ không hiếu kì với việc này đến thế."
Tôi không phải người bình thường. Hắn thầm trả lời, nhưng không nói ra miệng.
"Phản ứng của anh khi xem ảnh em chụp rất mạnh, làm em nghĩ rằng có phải anh đã từng thấy qua loại phòng nghiên cứu loại này không......" Cô giảo hoạt dẫn dắt.
Thấy qua? Hắn đâu chỉ thấy qua? Hắn còn từng ở trong đấy!
Khóe miệng giật giật tự giễu, hắn quay đầu lạnh lùng nói: "Càng biết ít càng có lợi cho cô."
"Người ta chỉ muốn biết về chuyện của anh thêm một chút mà đã hung dữ như vậy, lại không nghĩ xem em đã vì anh mà mạo hiểm quay về đây......" Cô lẩm bẩm cúi đầu.
"Được rồi được rồi, tôi thiếu cô một phần nhân tình, được chưa?" Hắn cau mày lại gần cô, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nhường nhịn.
"Ai muốn nhân tình của anh? Em muốn tình yêu cơ!" Cô ngẩng đầu la lên.
"Cái gì?" Hắn ngẩn người.
"Anh đã đồng ý trả giá cho em, cái giá em muốn chính là anh!" Cô nghiêm mặt nói.
Hắn ước chừng ngây người vài giây mới lấy lại tinh thần, nhướn mày."Cô muốn tôi?" "Đúng."
"Muốn tôi làm gì?" Hắn vẫn chưa hiểu ý cô.
"Muốn anh yêu em, vĩnh viễn ở bên em." Cô nói vô cùng thật lòng.
Hắn biến sắc, lập tức lạnh lùng cự tuyệt, "Chuyện này không được."
Có lầm không? Nha đầu kia lại đưa ra loại yêu cầu buồn cười này? Yêu cô? Ngay cả chính mình hắn còn không yêu, sao có thể yêu cô?
Về phần vĩnh viễn ở bên cô...... Việc này kêu một con chó đi làm có khi còn khả thi hơn.
"Anh không giữ lời!" Cô tức giận trách cứ.
"Chuyện khác tôi có thể làm cho cô, nhưng tôi không thể yêu cô, càng không thể vĩnh viễn ở cùng cô." Hắn nói không chút tình cảm.
Giọng điệu cứng rắn lạnh lùng của hắn làm cô biến sắc, vẻ mặt giống như muốn cô đừng hi vọng hão huyền kia, đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng kiêu ngạo và tự tôn của cô.
Cô, Sứ đồ của Nặc Á Phương Châu, bao nhiêu tay chân phải nhìn sắc mặt cô để làm việc, có cái gì cô không chiếm được chứ? Địch Kiếm Hoài thực sự nghĩ việc cô "muốn" hắn cần hắn cho phép sao?
"Là anh nói em đòi giá nào cũng được, mà việc này lại làm không xong." Lần đầu tiên trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trầm xuống, đổi giọng điệu khí thế bức người.
Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, không sao ngờ được cô lại nghĩ tới loại giá này.
"Vì sao không 'muốn' tôi thì không được?" Hắn hỏi.
"Còn phải hỏi sao? Bởi vì em yêu anh." Cô không cần nghĩ lâu đã nhanh chóng trả lời.
Hắn bất chợt cười to ra tiếng.
Yêu? Cô nói yêu hắn? Thật buồn cười! Bọn họ mới biết nhau có năm ngày, cô đã nói được từ "yêu"?
Cô cũng giống những người khác, chỉ thấy được bề ngoài giả dối của hắn, nếu họ biết hắn có đôi cánh xấu xí, còn có thể thích hắn sao?
Con người là vậy! Không có mắt, thực ra có mắt cũng như mù.
Mặt Lộ Đắc càng khó chịu hơn."Anh đang cười cái gì?"
"Cô biết yêu là gì sao? Lộ Đắc, cô có hiểu không?" Hắn đi nhanh tới gần cô, áp cô vào vách tường.
"Đương nhiên!" Hắn đang cười nhạo cô? Cô mơ hồ tức giận.
"Cô đừng khăng khăng như vậy! Cô chỉ thần tượng tôi thôi, loại "cảm nắng" này không kéo dài được một tháng đâu, đó không phải yêu." Hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen sáng ngời của cô, quát khẽ.
"Em đối với anh không phải thần tượng, đừng nghĩ em nông cạn như vậy." Cô tức giận cãi lại.
"Được rồi! Mặc kệ có phải hay không, tóm lại, đó tuyệt đối không thể là tình yêu." Hắn cười lạnh.
"Được thôi, anh nói đó không phải yêu, vậy xin hỏi cái gì mới gọi là yêu? Mắt cô đã cháy lên lửa giận.
Hắn ngẩn ngơ. Cái gì mới gọi là yêu? Vấn đề này vượt ngoài tầm lí giải của hắn, nhiều năm qua, hắn vẫn luôn tìm đáp án.
"Anh cũng không hiểu, đúng không? Bởi vì anh căn bản chưa từng yêu! Mọi người tôn anh là 'Thiên sứ', nói anh siêu phàm thoát tục, bọn họ lại không biết sở dĩ anh thánh khiết xinh đẹp, là vì trong mắt anh chưa từng có sự tồn tại của con người, toàn thân anh lạnh như băng không có hơi ấm con người, thậm chí anh không chấp nhận việc mình là một con người!" Cô hơi hất cằm, không sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam như đóng băng ngàn năm của hắn.
Lời của cô như một lưỡi đao sắc nhọn, lập tức đâm thủng vào lớp vỏ bọc mà hắn đã phải dùng rất nhiều công sức mới bảo vệ được.
Hắn khϊếp sợ vì cô đã dễ dàng đánh vào nhược điểm của hắn, trong phút chốc, mặt hắn trắng xanh, cơ hồ không chống đỡ được.
"Cô...... Biết cái gì......" Vất vả lắm mới nói được mấy chữ này, hắn chậm rãi lui về phía sau.
Đúng vậy, hắn không cho rằng bản thân là con người! Trong đám người đông đúc, hắn sớm là tên ngoại tộc, hình thể và linh hồn đều biến dạng!
Nhưng những lời này không thể do người khác nói, bọn họ không có tư cách nói hắn, không có tư cách phê bình hắn......
"Đừng nhìn em, ít ra em cũng hiểu biết hơn anh, hơn nữa em còn hiểu được cảm nhận của chính mình, anh thì sao? Anh có nghe được tiếng lòng mình?" Cô tiếp tục dồn ép, ngôn từ vẫn rất sắc bén.
"Tôi đương nhiên biết......"
"Vậy sao? Anh có biết tâm tình rung động là gì không? Khát vọng cháy bỏng là gì không? Có biết yêu một người là cảm giác gì không?" Cô càng nói càng lớn tiếng.
Dưới khí thế của cô, hắn nghẹn họng trân trối, chỉ có thể yên lặng nhìn cô.
Rung động là gì? Khát vọng là gì? Hắn không hiểu, lòng hắn chỉ có căm hờn, thống khổ cùng oán giận, cho nên, hắn không hiểu tình yêu. Vĩnh viễn không hiểu được!
Vẻ mặt đó của hắn là sao?
Cô đau lòng nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, lòng se lại, đột nhiên vít cổ hắn, kiễng mũi chân, ấn một nụ hôn nồng cháy vào môi hắn, nụ hôn thành thục mà thâm tình.
Hắn hơi ngây người, đây không phải lần đầu họ hôn môi, lúc ở Milan, để giật dây cô dẫn hắn lên đảo, hắn từng lấy nụ hôn dụ hoặc cô, nhưng khi đó cô có vẻ bị động mà ngượng ngùng, hồn nhiên như cô bé mười chín tuổi.
Nhưng nụ hôn này lại hoàn toàn không giống vậy.
Đầu lưỡi linh hoạt của cô cạy mở hàm răng hắn, không kiêng nể gì dò xét trong miệng hắn, đôi môi mềm mại mà gợi cảm, hơi thở gấp rút mà cuồng dã, giống như lửa vây lấy hắn, đốt cháy làm hắn tan chảy!
Thở hổn hển vì kinh ngạc, giác quan bị giam ở chỗ sâu nhất trong thân thể hắn lập tức thức tỉnh, hắn run rẩy, loại cảm giác nóng rực xa lạ trong cơ thể đang từ bụng dưới lan ra toàn thân, sau đó ngay khi đầu óc hắn chưa ý thức được mình đang nghĩ gì, hai tay hắn đã không tự chủ được mà ôm cô.
Lộ Đắc mừng rỡ như điên, phản ứng của hắn có phải thể hiện hắn cũng động lòng với cô?
Phát hiện ngoài ý muốn này làm tâm hồn thiếu nữ của cô nhộn nhạo, cô gắt gao ôm gáy hắn, áp sát vào lòng hắn, càng thêm triền miên khiêu khích, mê hoặc hắn, muốn hắn thần phục cô......
Mê loạn lâm vào rung động trước nay chưa từng có, rốt cục hắn cũng hiểu được, đụng chạm thân thể giữa người với người không phải lúc nào cũng đáng ghét, chỉ cần không phải xuất phát từ bắt buộc mà là tự nguyện, sẽ có thể tràn ngập lửa điện đến thế, mê hoặc lòng người đến thế.
Lửa kí©Ꮒ ŧìиᏂ làm đầu óc hắn mê muội, hắn như thức tỉnh sau ngàn năm khô cạn, như nắng hạn gặp mưa rào, không ngừng mút lấy miệng cô, càng lúc càng mãnh liệt.
Cô sẽ tắt thở mất!
Nhưng cô không nỡ dừng lại, luyến tiếc vòng tay hắn, dù bị hắn hôn đến chết, cô cũng không hối hận...
Đột nhiên, Địch Kiếm Hoài tỉnh lại từ hành động điên cuồng của mình, hắn kinh hoàng đẩy cô ra, trợn trừng mắt, trong một lúc tựa hồ nghĩ không ra sao mình lại làm ra loại chuyện này.
Cô thở phì phò, cười nhìn hắn."Anh cũng cảm nhận được sự rung động và khát vọng giống em đúng không? Phải chứ?"
"Không......" Nhịp tim hắn không khống chế nổi dần dần đập chậm lại, tư duy cũng khôi phục trật tự ban đầu."Đây chỉ là một cái hôn, là du͙© vọиɠ đơn thuần, không liên quan gì với yêu thích hết."
Một nụ hôn bất chợt......
"Gạt người! Anh thích em mà! Nếu không anh sẽ không hôn em như vậy......"
"Tôi chỉ thí nghiệm xem chủ động hôn một cô gái sẽ có cảm giác gì, kết quả như dự đoán, vừa chán vừa không thú vị, dù cố làm bộ tập trung cũng chẳng rung động nổi, tôi cũng không có ham muốn gì với cô cả." Hắn đang nói dối! Nhưng chỉ nói vậy mới có thể thoáng giải trừ cảm giác quái dị mạnh mẽ trong lòng hắn, cảm giác này...... Giống như không thể vượt qua, mà chỉ có thể chìm sâu trong sợ hãi và bất lực.
"Anh......" Cách nói này...... Thực tàn nhẫn!
"Tôi không thích cô." Hắn lấy hết sức ra nói, nói cho chính mình nghe.
Cả người Lộ Đắc chấn động, nhiệt tình trên mặt lập tức mất đi, đôi mắt đen của cô trong nháy mắt phủ đầy sương lạnh.
Làm được gì thì cô cũng đã làm rồi, hắn vẫn cự tuyệt cô?
"Cho nên, tôi không yêu cô, một chút cũng không." Mặt hắn lạnh như tiền.
Nội tâm xôn xao đã cảnh báo hắn, nhiều năm qua, hắn đã sớm học được một điều, phải giữ khoảng cách với người khác, thì mình sẽ không bị thương, dù ở tâm hồn hay thân thể.
Mà vừa rồi, hắn đã tiếp cận cô quá gần! Gần đến mức làm hắn bất an. Bởi vậy, hắn phải nhanh chóng loại trừ nguy cơ, thoát khỏi mê chướng.
"Không sao, chỉ cần anh vĩnh viễn ở bên em, anh sẽ chậm rãi yêu em." Lộ Đắc cứng ngắc nói.
"Không thể nào."
"Anh nói gì?"
"Nếu không yêu cô, dù cột tôi bên người cô một vạn năm cũng vô dụng." Hắn tàn khốc nói.
Lòng Lộ Đắc bốc hỏa, cô nắm chặt tay, suýt nhịn không được đấm hắn một phát!
"Em không tin!" Sao hắn không cảm nhận được mối tình thắm thiết của cô? Sao có thể không lưu đường sống mà nhục nhã cô như vậy?
"Tình cảm không thể miễn cưỡng, những lời này chắc cô đã nghe rồi?" Hắn cười châm chọc.
"Nghe rồi thì sao? Em vẫn nghĩ, nếu có thể miễn cưỡng, vậy cứ thử xem, chỉ cần có một tia cơ hội, em sẽ không buông tay." Cô cố chấp nói.
"Được! Tùy cô, dù sao muốn giữ tôi bên người thì còn phải xem trình cô thế nào." Hắn không nghĩ cô lại bướng bỉnh và khí phách như vậy.
"Em phải có được anh, khả năng thực sự của em, anh còn chưa thấy đâu!" Cô ẩn ý.
"Tôi mỏi mắt mong chờ. Nhưng bây giờ, có thể mang tôi đến phòng nghiên cứu trong lòng đất không?" Hắn không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Cô biết có phí lời thêm cũng vô dụng, liền quay đầu ra khỏi phòng nghỉ."Đi thôi!"
Chỉ cần Lộ Đắc cô muốn gì, sẽ đoạt lấy bằng mọi cách, đây là tác phong nhất quán của cô, cô sẽ nhanh chóng làm Địch Kiếm Hoài hiểu được điểm này.
*** Vọng Nguyệt Tinh Dã cảm thấy có chút nhàm chán.
Mấy người còn lại của Bắc Đẩu Thất Tinh đều đi rồi, chỉ còn mình hắn ở lại đảo, lúc đầu hắn còn vui vì rốt cục bên tai đã có thể được thanh tĩnh, không nghĩ rằng quá mức im lặng lại làm hắn không thể thích ứng. Ngay cả Thiên Xu cũng không biết đang làm gì mà hai ngày nay không xuất hiện, toàn bộ căn cứ có vẻ yên lặng quá thể, chán nản đến mức làm người ta đứng ngồi không yên.
Trước kia, hắn vẫn cảm thấy sự tồn tại của nhóm Bắc Đẩu Thất Tinh quấy nhiễu sự nghỉ ngơi và tiến độ của hắn một cách nghiêm trọng, nhất là Thiên Toàn, Khai Dương và Thiên Ki cứ châm chọc, khiêu khích, đánh nhau hoài làm người ta chịu không nổi. Nhưng hôm nay hắn bỗng phát hiện hóa ra mình lại hơi nhớ bọn họ, thậm chí chỉ trong tiếng ồn ào của Bắc Đẩu
Thất Tinh, hắn mới có thể yên tâm đọc sách.
Đây là tâm trạng gì nhỉ? Ừm...... Đáng nghiên cứu, đáng nghiên cứu.
Vừa trầm tư vấn đề này, hắn vừa tản bộ vào phòng họp, bên trong không có một bóng người, màn hình ở vị trí của Thiên Xu tối đen, hắn nhíu mày tiến vào, ngồi xuống sô pha, tùy tay nhấn điện thoại.
Điện thoại này chỉ Bắc Đẩu Thất Tinh mới có thể sử dụng, cũng là thứ để mỗi người bọn họ liên lạc với Thiên Xu, nó đã được cải tiến, bên trong cài thiết bị đặc biệt, có thể ghi lại nội dung cuộc gọi trong tháng, hắn lựa chọn năm lần liên lạc gần nhất, trong đó có lần Thiên Toàn gọi về báo cáo hành động, cũng có của Thiên Quyền, Ngọc Hành......
Vọng Nguyệt Tinh Dã thảnh thơi nghe, nhưng khi hắn nghe thấy nội dung cuộc thư thoại thứ năm, cả người đột nhiên nhảy dựng lên từ sô pha!
"Thiên Quyền, ta là Thiên Ki, vì hiện giờ có chút việc, không thể về đảo Bắc Cực Tinh họp, ngươi xin phép Thiên Xu cho ta."
Cái này ghi lại hôm Thiên Ki bảo có việc không thể về đảo Bắc Cực Tinh, nội dung cũng không có gì đặc biệt, nhưng vấn đề là ở thanh âm xuất hiện lúc cuộc thư thoại sắp chấm dứt
──
"Địch Kiếm Hoài, có đi hay không nào?" Một giọng con gái gọi từ xa.
Thiên Ki liền nhanh chóng dập máy, cuộc thư thoại chấm dứt.
Vọng Nguyệt Tinh Dã vội vàng nghe lại một lần, khi giọng cô gái kia vang lên lần nữa, hắn rốt cục tin tưởng là đã từng nghe thấy giọng này ở đâu rồi!
Đó là......
Đó là cái người đã chỉnh Khai Dương thất điên bát đảo, ác nữ Giác Xuyên!
Giọng thanh thúy như chuông bạc, tuy rằng là tiếng Trung tiêu chuẩn (tức là hồi trước chỉ nghe cô nàng nói tiếng Nhật, Băng Thất Hàn và tổ chức Nhật Liên Tổ trong Cuồng Lãng Chi Tinh là ở Nhật), nhưng bằng khả năng nghe của mình, hắn tuyệt đối khẳng định cô gái trong điện thoại chính là Giác Xuyên.
Nhưng vì sao Thiên Ki lại ở cùng chỗ với cô ta?
Phút chốc, hắn nhớ tới thuật dịch dung của Giác Xuyên, trong lòng hoảng hốt, đang muốn báo cho Thiên Xu tin này, ngay lúc đó, Thiên Xu xuất hiện trên màn hình, lo lắng nói:
"Diêu Quang, có thể Thiên Ki xảy ra chuyện rồi, cô gái ở cùng hắn......"
"Chính là Giác Xuyên!" Hắn nói thẳng.
"Sao ngươi biết? Ta vừa mới mô phỏng ra gương mặt thật của Giác Xuyên..." Thiên Xu kinh ngạc không thôi.
"Điện thoại, ta được giọng Giác Xuyên qua điện thoại, giọng nữ đó chính là cô ta." Hắn chỉ vào điện thoại ghi âm.
"Thật ư? Vậy Thiên Ki gặp nguy rồi." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thiên
Xu lần đầu để lộ lo lắng.
"Ta lập tức báo Thiên Ki......" Hắn cầm điện thoại.
"Điện thoại hắn không có tín hiệu."
"Vậy phải làm sao?" Hắn giật mình.
"Ta sẽ báo Thiên Quyền, trước mắt Thiên Ki chắc là ở quần đảo Bahamas, theo ta được biết, hình như nơi đó có một cứ điểm của Nặc Á Phương Châu, ta rất lo hắn rơi vào sào huyệt địch......" Thiên Xu đang định hiển thị bản đồ Bahamas lên màn hình, nhưng nói được một nửa lại đột nhiên bỏ dở, hơn nữa màn hình còn nhấp nháy không ngừng.
"Thiên Xu! Sao vậy?" Vọng Nguyệt Tinh Dã kinh ngạc.
"Có người...... Xâm nhập...... Ta......" Giọng Thiên Xu đứt quãng.
"Cái gì? Có người xâm nhập máy chủ?" Vọng Nguyệt Tinh Dã kinh hãi, ai có năng lực đến mức này? Lại có thể đột phá tường lửa của Thiên Xu?
"Cẩn thận...... Đề phòng......"Thiên Xu chỉ nói bốn chữ rồi hoàn toàn mất tích.
"Thiên Xu! Thiên Xu!" Vọng Nguyệt Tinh Dã vội vã gọi, nhưng đáp lại hắn chỉ có một mảnh tĩnh mịch.
Mười mấy năm qua, lần đầu tiên phát sinh loại tình huống này, một cỗ bất an lặng yên phủ kín trong lòng, hắn có dự cảm là lần này nghiêm trọng rồi!
Hắn không hề chần chừ, cầm điện thoại gọi cho Thiên Quyền.
Điện thoại vừa được kết nối, hắn nói luôn: "Thiên Quyền, Thiên Xu có chuyện rồi!"
Gia Cát Tung Hoành ở New York buồn bực hỏi: "Ngươi nói gì? Diêu Quang."
"Có người xâm nhập máy chủ ở Bắc Cực Tinh, Thiên Xu biến mất khỏi máy tính!"
"Sao có thể? Máy chủ Bắc Cực Tinh của chúng ta làm gì có lỗ hổng!" Gia Cát Tung
Hoành chấn động.
"Cho nên ta mới lo lắng."
"Tình trạng đã hỏng tới mức nào rồi?"
"Cũng chưa biết, ta phải đi tìm nhân viên máy tính hỏi một chút xem."
"Ta lập tức về ngay......" Gia Cát Tung Hoành cảm thấy việc lần này không bình thường.
"Đợi chút, còn một việc nữa, nhớ cô gái ở cùng Thiên Ki không?" Vọng Nguyệt Tinh Dã lại nói tiếp.
"Nhớ rõ, sao thế?"
"Là Giác Xuyên đó!"
"Ngươi nói cái gì? Cô ta là Giác Xuyên?" Gia Cát Tung Hoành kinh hãi.
"Đúng, Thiên Xu vừa mô phỏng được gương mặt cô ả, mà ta cũng nghe ra giọng cô ả, đúng là Giác Xuyên."
"Thế thì nguy rồi......"
"Hiện tại nên làm sao?" Vọng Nguyệt Tinh Dã chờ hắn quyết định.
"Tình hình nguy cấp, biện pháp duy nhất là 'Phản kích'." Gia Cát Tung Hoành bình tĩnh nói.
"Ta đi tìm Thiên Ki......"
"Không, ngươi lưu lại, xác định Thiên Xu có bị làm sao không, việc tìm Thiên Ki cứ giao cho ta và Thiên Toàn." Gia Cát Tung Hoành không yên tâm về Thiên Xu.
"Thiên Xu nói, Thiên Ki có khả năng ở Bahamas, Nặc Á Phương Châu có cứ điểm ở đó......"
"Được, ta lập tức xuất phát, có việc gì phải báo cho ta."
"Được." Vọng Nguyệt Tinh Dã luôn luôn tin phục Gia Cát Tung Hoành.
Sau khi nói chuyện xong, phòng họp lại lâm vào yên lặng, Vọng Nguyệt Tinh Dã nhìn lên màn hình tối đen, bỗng nhiên một loại sợ hãi chưa bao giờ có đã xuất hiện trong lòng hắn.
Lỡ Thiên Xu cứ như vậy mà biến mất?
Suy nghĩ này làm hắn kinh hãi, mười mấy năm qua hắn đã ỷ lại vào Thiên Xu biết bao, không, không chỉ hắn, mỗi người trong Bắc Đẩu Thất Tinh đều nhờ vào Thiên Xu mà tồn tại,
Thiên Xu không chỉ là thủ lĩnh của họ, mà còn là lãnh tụ tinh thần, nếu không có hắn......
Nếu không có Thiên Xu......
Hắn không dám nghĩ tiếp, mang theo trái tim bất an, chạy vội đến trung tâm máy tính.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |