Chuyện tình lệch lạc ‘chị em’ (5)
← Ch.064 | Ch.066 → |
Lúc Luky và Vô Ưu đi, Nhạc Diễm còn đang 'ngủ' nên cũng không gõ cửa đánh thức cậu dậy, vì vậy cũng không nhắn nhủ được cậu là bọn họ đi đâu. Nhạc Diễm bình thường cũng hay ở nhà một mình, nên Vô Ưu cũng không lo lắng lắm.
Tên tiếng Trung của Luky là Nhạc Hoàn.
"Nhạc Hoàn? Ha ha, không biết thì tưởng nhà em tham gia chiến tranh nha?"
Vô Ưu sau khi biết Luky và Nhạc Khải là anh em, phản ứng đầu tiên chính là đem tên của hai người ghép lại với nhau. Quả nhiên ghép lại thì có ý đó. Luky nghe câu chọc đùa của Vô Ưu, nói:
"Ha ha, cũng không sai đâu. Em nghe nói, đúng ra cha em muốn đặt tên cho em là 'Hoan Hoan', 'Nhạc Hoan' đó. Nhưng mẹ em lại bắt đặt tên em là 'Hoàn', còn nói cái gì là 'thương trường như chiến trường' nữa chứ."
Nói xong, nhìn Vô Ưu cười khổ.
"Em không thích mẹ mình?"
Vô Ưu mẫn cảm hỏi, Luky cũng thành thật trả lời:
"Chưa cần nói là không thích, chính xác mà nói là bà ấy không thích em, em chẳng qua là không muốn dụ dỗ bà ấy mà thôi. Nhưng mà, em rất thích cha a. Cha em là người rất tốt, rất thương em và anh trai."
Nhắc tới cha mình, sự u ám trên mặt Luky liền biến mất, thay vào đó là nụ cười hạnh phục.
Luky hỏi ngược lại:
"Vô Ưu, chị thì sao? Chị thích mẹ hay thích cha?"
Ngay tức khắc, Vô Ưu không chút do dự nói:
"Mẹ. Cha chị ngược lại với cha em. Ông chính là người đàn ông dở tệ nhất trên thế giới này."
Hai người mặc trang phục cùng màu với nhau, nói đến đây, bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười. Đúng là, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng nhà nào giống nhà nào cả. Đến lúc này, bọn họ xem như đã lĩnh hội được rồi.
Mải nói chuyện, hai người cũng đến nhà Nhạc Khải rồi...
"Wow, nhà em thật to, thật đẹp a, chỉ có điều..."
Vô Ưu nhìn ngôi nhà xa hoa, có điểm quá mức... một ngôi nhà, không biết nên nói thế nào cho phải. Luky giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng Vô Ưu, thẳng thắn nói:
"Chị muốn nói là quá phô trương, thọat nhìn giống như một nơi để tham quan, du lịch, chứ không giống một ngôi nhà ấm áp, đúng không?"
Vô Ưu nghe xong Lyku nói xong, trợn tròn hai mắt, không thể tin được. Thật là quái lạ nha! Sao cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình vậy! Luky nhún nhún vai nói:
"Ha ha, bởi vì em cũng có cảm giác như vậy."
Vừa nói, vừa dẫn đường cho Vô Ưu, còn nửa đùa nửa thật nói:
"Phải theo sát em nha, cẩn thận lạc đường đó."
Lạc đường!
Trong một ngôi nhà mà bị lạc đường!
Nghe đúng là buồn cười! Nhưng, khi cô phát hiện ra không thấy Luky đâu, thì không thể cười được nữa rồi. Rõ ràng cô có đi theo Luky a, sao có thể lạc được chứ. Cô cũng có làm gì khác đâu, chẳng qua chỉ có hơi ngây ngốc nhìn cái hồ tắm nhân tạo to lớn kia một chút thôi. Sao lại đã không thấy tăm hơi Luky đâu rồi?
...
Vì hôm nay con trai dẫn bạn gái về, nên Nhạc Thiên Hàng về nhà sớm. Lúc này hãy còn sớm, ông không muốn vào nhà, không muốn nhìn thấy bộ mặt bự phấn - trang điểm cầu kỳ đến xa lạ của Hạ Mỹ Hà. Cái cảm giác này, ông thật sự đã chịu đựng đủ rồi. Mỗi lần trông thấy bà, ông đều chỉ thấy bà đeo duy nhất một chiếc mặt nạ này. Bao nhiêu năm qua chưa lúc nào thấy bà tháo ra. Là 15 năm? Hay 16 năm? Nhạc Thiên Hàng nghi ngờ, nếu như bây giờ bà gỡ chiếc mặt nạ kia xuống, không biết chính ông còn có thể nhận ra, người vợ đã cùng chung giường chung gối với mình bao nhiêu năm không.
Nhạc Thiên Hàng đi dạo trong chiếc sân lớn, có chút bất lực, có chút thê lương. Không nhịn được tự hỏi, hạnh phúc là gì? Sống trong một ngôi nhà lớn là hạnh phúc sao? Nếu như sống trong một ngôi nhà lớn là hạnh phúc, vậy tại sao ông lại luôn luôn nhớ về quãng thời gian trước kia khi còn sống với người vợ Mộng Điền?
Khi đó mặc dù cuộc sống của bọn họ không giàu có, nhưng cuộc sống trôi qua rất vui vẻ. Mỗi lần đi làm về, vợ ông lúc nào cũng ra xách túi cho ông, cởi áo khoắc xuống, đổi dép cho ông đi. Trên bàn cơm, món ăn luôn luôn được hâm nóng, chờ ông dùng. Đứa con gái của bọn họ, thật sự là một đứa bé khiến người ta phải thương yêu. Trên mặt cô bé lúc nào cũng xuất hiện nụ cười rạng rỡ, tiếng cười trong trẻo suốt ngày ...
Nghĩ đến chuyện xưa, trên mặt ông dần xuất hiện sự mệt mỏi. Người ta nói, người có tuổi thường dễ nghĩ về những chuyện đã qua. Ông năm nay cũng mới chỉ 53 tuổi thôi, nhưng đã thấy mình già nua rồi.
Nhạc Thiên Hàng nhớ lại quá khứ, từ từ đi về phía hồ nhân tạo lớn, hy vọng có thể nhờ vào sự mát mẻ của hồ nước, mà xoa dịu đi sự phiền não, bất an trong lòng ông. Nhưng lại không ngờ nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu trong bộ váy dài tha thướt. Cô gái kia hết nhìn đông, lại nhìn tây, dáng vẻ trông rất lo lắng. Nhạc Thiên Hàng theo trực giác đoán rằng cô bị lạc đường, cho nên liền đi tới phía sau hỏi:
"Tiểu thư, cô có muốn giúp..."
Vô Ưu nghe thấy có người nói chuyện, mừng rỡ xoay người lại.
Nhạc Thiên Hàng!
Người đàn ông bạc tình đã vứt bỏ mẹ cô - - Nhạc Thiên Hàng. Người đàn ông đã quỳ gối trước mặt bà nội để sám hối, mình là đứa con bất hiếu - - Nhạc Thiên Hàng. Người đàn ông bao năm qua không thèm thăm hỏi, làm tròn bổn phận của người cha - - Nhạc Thiên Hàng!
Vô Ưu đã tưởng tượng ra vô số những cảnh tượng gặp ông, nhưng, lại chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp nhau trong tình huống thông thường như thế này. Nhìn vẻ mặt ông hoảng hốt như thế, lại mờ mịt như vậy, sẽ không phải là ông chỉ cảm thấy cô quen mắt, mà không nhận ra cô chính là con gái của ông đi? Nghĩ đến đây, trên mặt Vô Ưu xuất hiện nụ cười châm chọc. Cô nhìn mặt hồ nhân tạo lớn kia, thật muốn đá cho ông một phát bay xuống đó cho rồi!
Chỉ có điều, cô đã không làm như vậy. Bởi vì nếu như ông ta chết thì tốt rồi. Nhưng, nếu ông ta không chết, sau này bọn họ nhất định sẽ bị dây dưa không rõ ràng. Cho nên, điều cô muốn làm bây giờ nhất là đi khỏi đây! Phải bước đi ưu nhã rời khỏi đây. Mặc kệ ông ta có nhận ra cô hay không. Trước mặt ông, cô muốn để ông ta nhìn thấy vẻ xinh đẹp nhất của mình.
"Tiểu Ưu, là con sao?"
Vô Ưu vừa bước chân đi, đã nghe thấy giọng nói run rẩy của Nhạc Thiên Hàng vang lên. Bước chân cô dừng lại, xoay người nhìn Nhạc Thiên Hàng, mỉm cười nói:
"Tiên sinh, ngài đang nói với tôi sao? Tôi nghĩ ngài đã nhận lầm người rồi."
Nói xong cười nhạt nhạt, xoay người bước tiếp.
Vẻ mặt Nhạc Thiên Hàng trở nên mờ mịt. Ông hoài nghi có phải chính mình đã nhận lầm người? Ông đã làm những chuyện đáng ghê tởm như vậy, vứt bỏ vợ mình, ngay cả mẹ ruột cũng không làm tròn được đạo hiếu. Ông trời sao có thể để cho ông gặp được con gái mình đây.
"Vô Ưu, chị ở đâu hả? Vô Ưu!"
Vô Ưu đi khỏi, Luky tìm cô gọi ầm ĩ. Khi Luky nhìn thấy Nhạc Thiên Hàng, liền chạy nhanh tới, vô cùng thân thiết ôm chặt lấy ông, cười nói:
"Cha, lâu rồi không gặp cha, con rất nhớ cha a."
Nhạc Thiên Hàng đang rối lòng, vỗ vỗ lưng cô, sau đó hỏi:
"Tiểu Hoàn, con vừa gọi tìm ai sao?"
Vô Ưu!
Điều ông nghe thấy chính là Vô Ưu! Nhưng, ông cũng không dám thừa nhận! Bởi vì ông không biết điều này có nghĩa là gì, cũng không dám nghĩ đến.
"Oh, đúng vậy a. Cha, cha có trông thấy một cô gái mặc váy cùng màu với con, nhưng dáng váy dài không?"
Luky vừa nói, vừa quay qua trước mặt Nhạc Thiên Hàng hỏi.
Trong lòng Nhạc Thiên Hàng 'lộp bộp' một tiếng, sau đó giọng nói căng thẳng hỏi:
"Cô ấy là ai vậy? Là bạn của con sao?"
Thấy ánh mắt nhìn lom lom, chờ mong của cha, Luky gật đầu. Lúc này Nhạc Thiên Hàng mới an lòng một chút. Thật may là không phải như ông đã nghĩ. Nhưng ông còn chưa vui mừng được nổi một phút, Luky đã ra vẻ thần bí, cười hề hề nháy mắt với ông, nói:
"Cha, cô ấy còn có một thân phận khác a. Cha đoán được không?"
"Nhạc Khải."
Nhạc Thiên Hàng cố gắng lấy toàn bộ dũng khí mới nói ra được hai chữ này. Luky cười nói:
"Wow, cha là thông minh nhất nha, đoán một phát đã trúng. Không sai a. Cô ấy chính là cô gái anh trai thích."
Báo ứng! Là báo ứng!
Cả người Nhạc Thiên Hàng choáng lên, xém chút nữa đã ngã xuống hồ rồi. Cũng may mà Luky đã kịp thời đỡ ông lại, lo lắng hỏi:
"Cha, cha làm sao vậy? Cha?"
Nhạc Thiên Hàng cười yếu ớt nói:
"Bị hạ đường huyết, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi."
Nói xong nhìn Luky dặn dò:
"Con đi tìm Vô Ưu đi. Cha tự về phòng được."
"Cha?"
Luky có chút khó xử. Cô muốn đi tìm Vô Ưu không sai, nhưng cha như vậy, cô sao có thể đành lòng đề cha một mình về phòng được. Lúc này, điện thọai di động của cô đổ chuông, là Nhạc Khải gọi đến.
Thì ra, Nhạc Khải tan việc trở về, đúng lúc gặp Vô Ưu đang đi lạc đường. Cho nên, mới gọi điện báo cho cô biết, để cô yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Luky cười nói với Nhạc Thiên Hàng:
"Cha, con vào cùng cha. Không cần phải lo cho Vô Ưu nữa đâu. Anh trai đã gặp cô ấy rồi. Anh sẽ chăm sóc cho cô ấy."
Nói xong dìu Nhạc Thiên Hàng đi. Nhạc Thiên Hàng ngơ ngẩn, mặc cho Luky đỡ về phòng, trên đường không nói một câu gì.
"Bà biết rõ đối tượng Nhạc Khải gặp gỡ chính là Vô Ưu, tại sao không ngăn cản việc của chúng nó, ngược lại còn mời con bé đến đây ăn cơm? Bà nói đi!"
Trong phòng ngủ của vợ chồng Nhạc Thiên Hàng, Nhạc Thiên Hàng nhìn Hạ Mỹ Hà đang ngồi trang điểm trước gương, mặt nổi gân xanh gầm lên giận dữ. Hạ Mỹ Hà vừa nhởn nhơ trang điểm, vừa trơ tráo nói:
"Ồ? Tại sao tôi phải ngăn cản chứ?"
Lúc nói chuyện trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, giống như rất thích dáng vẻ nổi trận lôi đình của Nhạc Thiên Hàng vậy.
"Hạ Mỹ Hà! Cứ coi như cái gì bà cũng không bận tâm, thì ít nhất bà cũng phải nghĩ đến Nhạc Khải chứ. Nó là con của chúng ta, là đứa con bà đứt ruột sinh ra. Chẳng lẽ bà không sợ nó bị tổn thương hay sao?"
Nhạc Thiên Hàng đau lòng nhìn Hạ Mỹ Hà nói. Mà Hạ Mỹ Hà lúc này cũng vừa kẻ xong lông mày. Bà ta chẳng những không bị những lời nói của Nhạc Thiên Hàng làm cho áy náy, ngược lại, còn quay đầu nhìn Nhạc Thiên Hàng cười hỏi:
"Ông nhìn lông mày tôi vẽ thế nào?"
Bộ dáng nghiêm túc của Hạ Mỹ Hà giống như lông mày của bà, so với hạnh phúc của con trai còn quan trọng hơn vậy.
Nhạc Thiên Hàng nhìn Hạ Mỹ Hà như vậy, lòng đau dữ dội. Hạ Mỹ Hà thấy bộ dạng bị kích động của ông, cười nói:
"Tôi như thế nào hả? Ông rốt cuộc cũng chịu mở mắt nhìn tôi rồi sao? Ông rốt cuộc cũng có cảm giác rồi sao? Ông cũng biết được cái gì là đau đớn rồi sao?"
Nói xong, nhìn ánh mắt không dám tin của Nhạc Thiên Hàng, điên cuồng vừa cười vừa nói:
"Ha ha, tôi khuyên ông đừng nên tức đến chết. Phải sống thật tốt đó. Chẳng lẽ ông không muốn tận mắt chứng kiến con trai mình kết hôn, rồi sinh con sao?"
Nói xong, lại cười một trận ghê sợ.
Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...
Nhạc Thiên Hàng nghe thấy tiếng cười khoa trương gần như điên cuồng của Hạ Mỹ Hà, hận không thể đâm chết bà ta. Ông rốt cuộc đang làm gì hả? Vứt bỏ vợ, chưa nói đến chuyện đã hại người ông thương yêu nhất vì phiền não mà từ giã cõi đời, mà ngay cả người bên gối của ông cũng chẳng coi ông ra gì, ra sức miệt thị ông, bức cho ông không còn đường lui, sao ông có thể chịu nổi đây? Nhìn khuôn mặt Hạ Mỹ Hà vì lòng oán hận được thỏa mãn mà vặn vẹo, ông thật sự muốn dùng chính mạng của mình, để kết liễu hết thảy.
"Sao đây? Ánh mắt của ông là như thế nào hả? Nhìn tôi lạ đến nỗi không nhận ra sao?"
Hạ Mỹ Hà thu hồi bộ dáng điên cuồng, cười lạnh nhạt nhìn Nhạc Thiên Hàng hỏi. Sau khi hỏi xong, thẳng thừng nói:
"Thật ra tôi vẫn luôn như thế này. Tôi không thay đổi, chưa bao giờ thay đổi. Người thay đổi chính là ông."
Đối với lời nói của Hạ Mỹ Hà, Nhạc Thiên Hàng không hề phản bác, bởi vì, sự thật đích thị là như thế. Là ông không cam lòng sống cuộc sống bình thường, là ông không vượt qua được sự cám dỗ, là ông ham mê quyền thế, ông chính là Trần Thế Mỹ (Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong Bao Thanh Thiên - vì ham mê vinh hoa phú quý, mà ruồng bỏ người vợ hiền đã từng dốc sức làm lụng nuôi hắn ăn học, cùng hai đứa con nhỏ). Ông chính là như thế không sai, tất cả đều là lỗi của ông. Nhạc Thiên Hàng nhìn Hạ Mỹ Hà khẩn cầu:
"Mỹ Hà, coi như là tôi van cầu bà có được không. Hãy ngăn cản hai đứa ở bên nhau. Cầu xin bà đó."
"Tại sao? Tại sao tôi phải làm như vậy?"
Hạ Mỹ Hà vừa nói, vừa quay đầu tiếp tục trang điểm. Vừa trang điểm, vừa nói:
"Chúng nó không phải đều nói tôi độc đoán sao? Vậy lần này tôi cho chúng nó một lần dân chủ a! Tôi ủng hộ quyết định của con mình."
"Nhưng..."
Nhạc Thiên Hàng vội vàng nói. Hạ Mỹ Hà liền dùng sức đập bàn một cái, do dùng sức quá lớn, mà chiếc bút trang điểm bị gẫy làm đôi. Mặc kệ trên tay đang truyền đến đau đớn, Hạ Mỹ Hà quay ngoắt đầu lại, sắc bén nhìn Nhạc Thiên Hàng hỏi:
"Nhưng? Nhưng cái gì hả? Ông nói đi? Nhưng là cái gì hả?"
Giọng nói lẫn ánh mắt đầy hăm dọa. Một lần nữa lại biểu hiện rõ sự kích động, cùng phẫn nộ.
Nhạc Thiên Hàng biết, người phụ nữ trước mắt này vì yêu đã trở nên điên cuồng rồi. Đã điên cuồng từ sớm rồi, năm đó chính là như vậy, và bây giờ cũng là như thế.
"Mỹ Hà, bà muốn tôi phải làm sao thì mới buông tha cho mấy đứa nhỏ vô tội đây?"
Giọng nói Nhạc Thiên Hàng bất lực, khóe mắt có nếp nhăn run run. Hạ Mỹ Hà cười lạnh nói:
"Vì cái gì lại coi tôi như một kẻ xấu xa, cực kỳ gian ác? Vì cái gì lại nói tôi không buông tha cho bọn chúng? Ông bây giờ có thể đi ra ngoài, đi ra ngoài mà nói với chúng nó, chúng nó là chị em. Ông đi a, ông đi nói không phải giống như thế sao? Đi a!"
Một người đàn ông đã từng lầm lỗi, có được dũng khí để đối mặt không nhiều, càng huống chi người đó là con mình. Nhạc Thiên Hàng vừa nghĩ đến ánh mắt đau lòng, thất vọng của Nhạc Khải và Nhạc Hoàn, ông chùn bước rồi, ông không làm được. Cho nên chỉ có thể cầu xin Hạ Mỹ Hà.
"Mỹ Hà, cầu xin bà mà. Tại sao phải làm đả thương bọn nhỏ? Hoàn toàn có thể có biện pháp tốt không phải sao?"
Nhạc Thiên Hàng bây giờ thật sự không biết là ông thật đáng buồn, hoặc tội nghiệp hay là đáng hận nữa. Mà Hạ Mỹ Hà làm sao có thể không biết chứ? Đây là người đàn ông bà yêu, đã không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đoạt được. Hạ Mỹ Hà nở nụ cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra rồi. Bà nhìn Nhạc Thiên Hàng cười nói:
"Đúng vậy. Có biện pháp tốt hơn. Chỉ cần tôi phản đối là được. Tôi có thể có rất nhiều lý do. Ví dụ như: nói cô ta không có bối cảnh, người nhà không có quyền thế, cũng không giàu có, đúng không?"
Mặc dù biết Hạ Mỹ Hà đang tra tấn mình, nhưng Nhạc Thiên Hàng vẫn gật đầu một cái.
Hạ Mỹ Hà tức giận cắn răng cười nói:
"Tôi còn có thể nói cô ta không cha, không mẹ, là một đứa trẻ mồ côi. Cho nên, tôi không thể tiếp nhận cô ta, đúng không?"
Nhạc Thiên Hàng hèn nhác lại gật đầu một cái. Bây giờ, Hạ Mỹ Hà thật sự đã trả thù được. Trả thù ông bao năm qua xác ở đây, nhưng lòng không có. Bà là đang trả thù, trả thù nhiều năm qua, ông vốn không thèm để mắt nhìn qua bà một cái. Cho nên, giờ phút này, bà muốn đem lòng tự trọng của ông đặt trên đất, mặc sức giẫm đạp, cố sức mà giẫm đạp.
"Ha ha, tại sao tôi phải làm như vậy? Tại sao tôi vĩnh viễn đều là người xấu, còn ông lại là người cha tốt? Tại sao? Tại sao?"
Sau khi đem lòng tự trọng của ông giẫm cho nát vụn, Hạ Mỹ Hà vẫn như cũ không buông tha. Nhạc Thiên Hàng nói: truyện bạn đang đọc được lấy từ nhé
"Tôi cầu xin bà."
Nước mắt của ông lúc này chảy ra. Báo ứng! Ông nghĩ tới hai chữ này.
Chết có lẽ là phương pháp tốt nhất. Chỉ cần ông chết đi, sẽ không phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của con ông nữa; chỉ cần ông chết đi, sẽ không phải nhĩn nhục, chịu đựng cuộc sống thê thảm bên cạnh người phụ nữ không yêu; chỉ cần ông chết đi, là có thể gặp lại Mộng Điền; chỉ cần ông chết đi, may ra, hết thảy mọi việc đều sẽ tốt...
"Mỹ Hà, có phải là tôi chết đi, bà mới có thể buông tha cho việc tra tấn tôi, cũng là buông tha tra tấn chính mình?"
Ánh mắt Nhạc Thiên Hàng lóe lên tia quyết tuyệt. Đó là loại ánh mắt không sợ chết. Hạ Mỹ Hà cười, cười nước mắt chảy ra điên cuồng:
"Ông vẫn là muốn ném tôi đi. Tôi vì ông đã làm nhiều như vậy, cuối cùng, ông vẫn là muốn ném tôi đi."
Cười xong, lại nhìn Nhạc Thiên Hàng gào thét:
"Được, ông đi chết đi. Ông chết đi. Ông chết tôi cũng sẽ chết cùng ông. Để cho bọn họ chôn tôi cùng ông. Ha ha, tôi đã không thể tranh giành được với người phụ nữ tên Mộng Điền kia, vậy thì, xuống đó tôi lại phải tranh giành để đoạt lại rồi. Ha ha "
Nhạc Thiên Hàng tuyệt vọng ý thức được, ông không còn lựa chọn nữa, ngay cả chết cũng không được chọn.
"Bà muốn như thế nào, mới bằng lòng dừng tay đây?"
Năm đó bà ôm đứa con xuất hiện trước mặt ông, giống như cuộc chiến tranh vậy, ông lần đó đã thua cuộc. Lúc đó, điều bà muốn chính là, chính ông phải tuyệt tình rời bỏ vợ, kết hôn với bà. Đem mình biến thành một kẻ bạc tình. Lần này thứ bà muốn là gì đây?
Điều kiện! Đã qua nhiều năm như vậy, ông vẫn như trước không hề tiến bộ, vẫn chỉ nghĩ đến hai chữ điều kiện. Chỉ cần ông nói một câu: "Tôi sau này sẽ đối xử tốt với bà." Là việc gì cũng được giải quyết hết rồi. Điều bà muốn chính là trái tim ông, nhưng, trong tình huống này rồi, ông lại vẫn giống như năm đó, nói điều kiện với bà!
Bà - Hạ Mỹ Hà, thiên kim tiểu thư, cả đời sung sướng khiến người khác phải ngưỡng mộ. Tại sao lại yêu phải một người đàn ông không có trái tim như vậy?! Là bà không đủ xinh đẹp sao? Bà mỗi ngày đều trang điểm cầu kỳ, tinh xảo, không lẽ lại để lộ ra nếp nhăn, lộ ra dấu vết của tuổi già rồi sao? Nghĩ vậy, Hạ Mỹ Hà vội vàng xoay người nhìn vào gương.
"Ah!"
Khi chứng kiến khuôn mặt nhầy nhụa nước mắt trong gương, bà thét lên một tiếng sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc trở ra, là bộ mặt đã được trang điểm vô cùng tinh xảo. Trừ ánh mắt có vẻ hơi kích thích không bình thường, tất cả đều đã khôi phục lại bình thường.
"Lần này, việc gì tôi cũng không làm. Tôi muốn ông tự tay chia rẽ bọn chúng."
Hạ Mỹ Hà nói như thế, làm Nhạc Thiên Hàng nói không ra lời. Ông biết, Hạ Mỹ Hà nếu đã ra quyết định như thế, thì ông cũng chỉ có thể phối hợp. Bởi vì điều này đối với ông xem như đã là sự khoan dung lớn nhất rồi. Ông trở thành người xấu, chia rẽ bọn trẻ, nói chung, so với việc nói cho bọn trẻ biết bọn họ là chị em đã nhân từ hơn rồi.
Cốc cốc cốc cốc cốc
"Cha, cha ở đâu? Cha ơi? Ăn cơm rồi!"
Luky cùng Vô Ưu và Nhạc Khải ngồi ở phòng khách một lúc lâu, cũng đã tới giờ ăn cơm, nhưng lại không thấy bóng dáng bố mẹ đâu. Dù Nhạc Khải và Luky đều không hy vọng lão Phật gia xuất hiện, dọa đến Vô Ưu. Nhưng, sớm muộn gì con dâu cũng phải gặp gỡ bố mẹ chồng, cho nên Luky đi qua gõ cửa.
Cha?
Hạ Mỹ Hà nhìn nhìn chằm chằm cánh cửa, nghe được tiếng gọi của Luky, có chút bốc hỏa. Bà ta quay đầu nhìn Nhạc Thiên Hàng, nói:
"Còn nữa, tôi muốn ông phải tỏ ra tốt với tôi, trước mặt đứa con gái kia phải cư xử tốt với tôi."
Bà đã nói ra được. Nói ra cái ước vọng đã nhiều năm. Có người nói, ước vọng nói ra khỏi miệng sẽ không còn linh nữa, nhưng mà, ước vọng này đã hơn 20 năm rồi chưa thực hiện được, nói ra thì sao chứ? Nếu trời cao không thể giúp bà thực hiện ước vọng, vậy bà sẽ tự dùng phương thức của mình để thực hiện.
Hạ Mỹ Hà nói xong, mở cửa ra.
Luky thấy là bà, vẻ mặt không được tự nhiên, thản nhiên nói một câu:
"Phải ăn cơm rồi."
Nói xong định đi luôn. Hạ Mỹ Hà không tức giận giống thường ngày, hay là mắng cô không có tôn ti trật tự, không có quy củ, mà kéo tay cô lại, dịu dàng nói:
"Mẹ với cha con cũng phải đi xuống rồi, cùng đi thôi."
Dịu dàng như thế, làm Luky có chút xa lạ, nhưng trong lòng không nhịn được có chút vui vẻ.
Có đứa trẻ nào mà không muốn được cha mẹ yêu thương? Có đôi khi giận dỗi, gây gổ với cha mẹ, nhưng thật ra, đó chẳng qua là muốn có được cái nhìn yêu thương của cha mẹ mà thôi. Hạ Mỹ Hà bây giờ dịu dàng, đã chạm tới niềm khát vọng sâu thẳm trong tận đáy lòng của Luky. Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Mỹ Hà, ánh mắt có chút giao động, cô cẩn thận, dè dặt có chút dò xét, nhỏ giọng gọi một tiếng:
"Mẹ."
Chính là một chữ này! Hạ Mỹ Hà đã có được cảm giác thành tựu. Hơn 20 năm qua trên người Nhạc Thiên Hàng không tìm được cảm giác thành tựu, nhưng vào lúc này, ở đây bà đã tìm được rồi.
...
"Vô Ưu, em làm sao vậy? Nghĩ gì thế?"
Nhạc Khải nói nửa ngày rồi, nhưng vẫn không thấy Vô Ưu đáp lại câu nào. Lúc đầu còn tưởng rằng do cô căng thẳng, nhưng, thật lâu sau anh phát hiện ra vẻ mặt Vô Ưu càng ngày càng khác thường, cho nên không nhịn được lay cô, căng thẳng hỏi.
Vô Ưu ngẩng đầu, dùng ánh mắt đầy thương tích nhìn Nhạc Khải. Cô muốn hỏi, Nhạc Thiên Hàng là ai? Tại sao lại ở trong nhà bọn họ. Vốn là thân thích? Là bạn bè? Hay là nói ông ta là chủ nhân ngôi nhà này. Nhưng, cô hỏi không ra lời, cũng không muốn hỏi. Cô sợ! Cô sợ người mình hận nhất, lại chính là cha bạn tốt của mình. Cũng sợ, bạn tốt của mình, bỗng nhiên trở thành em trai, em gái của mình. Cô phải làm sao bây giờ?
Cô phải ghét bọn họ? Bọn họ sẽ ghét cô?
"Vô Ưu, em làm sao vậy? Đừng dọa tôi có được không?"
Nhạc Khải chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Vô Ưu, lo lắng vô cùng. Anh không nhịn được, ôm cô vào lòng, hai tay đặt trên lưng cô, vỗ nhẹ nhẹ an ủi. Vô Ưu ở trong lòng anh, nhỏ giọng nói:
"Khải, tôi muốn về nhà. Anh đưa tôi ra khỏi nơi này ngay bây giờ có được không?"
Bây giờ? Lúc này?
"Được."
Mặc dù Nhạc Khải biết, nếu lúc này rời đi, với tính cách của mẹ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng, anh cũng không muốn để Vô Ưu khó chịu. Vô Ưu bởi vì cảm kích mà giơ tay lên, ôm lấy thắt lưng Nhạc Khải. Lợi dụng sự quan tâm ấm áp này, để sưởi ấm lại trái tim đang lạnh như băng của mình từ sau khi nhìn thấy người kia.
"Vô Ưu, không có chuyện gì rồi. Chúng ta đi nhanh đi."
Nhạc Khải dù rất thích cảm giác lúc này, khi Vô Ưu đang ở trong ngực anh, nhưng anh biết, lúc này không thể ngẩn ngơ ở đây, bởi vì Luky đã đi gọi cha mẹ, rất nhanh sẽ xuống tới nơi. Vô Ưu vừa mới gật đầu, còn chưa kịp buông Nhạc Khải ra, thì trên lầu đã truyền xuống giọng nói trêu chọc của Luky:
"Ô ô ô, thật ngọt ngào nha. Thật khiến người ta phải hâm mộ a."
Giọng cô tự nhiên, trên mặt là nụ cười sáng lạn, không chỉ vui mừng vì chuyện của Vô Ưu và Nhạc Khải, mà là cô cũng đang vui mừng cho chính mình.
Nhạc Khải ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh xa lạ gần như quỷ dị: Luky tươi cười rực rỡ, trên mặt mẹ là vẻ hiền từ, hai người đều đang hạnh phúc khoác hai bên tay cha đang mang vẻ nghiêm nghị.
Hình ảnh này lọt vào mắt Nhạc Khải, làm trái tim anh cuộn trào mãnh liệt. Anh đã ước ao xiết bao có thể cảm thụ được phần hạnh phúc và ngọt ngào này. Mà hình ảnh kia khi lọt vào mắt Vô Ưu lại khiến trái tim cô khó chịu đến nỗi như không thể hô hấp được.
Không thể khóc! Không thể khó chịu! Nếu không chính là làm mất mặt mẹ!
Lúc này đây Vô Ưu cái gì cũng không có, điều cô có chính là cố gắng để mình không bị gục ngã. Khi yêu và hận cũng tồn tại một lúc, thì sự hèn yếu cũng chẳng khác gì kiên cường.
"Chào bác trai, bác gái. Cháu là Vô Ưu, là bạn tốt của Khải."
Vô Ưu đứng lên, lễ phép gật đầu một cái, trên mặt điểm một nụ cười nhàn nhạt. Cô cảm thấy rất may mắn vì Luky đã làm cho cô xinh đẹp như vậy, không để cô phải xấu mặt trước mặt bọn họ. Nhạc Thiên Hàng thấy ánh mắt xa lạ của Vô Ưu nhìn mình, trái tim ông lại một trận đau nhức. Đau đớn không nói ra lời. Hạ Mỹ Hà buông Nhạc Thiên Hàng ra, sau đó đạp giày cao gót, phát ra tiếng 'cộp cộp cộp' đi xuống lầu.
Vô Ưu nhìn người phụ nữ có khuôn mặt tinh xảo, điểm trên khuôn mặt là nụ cười dịu dàng. Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh, cao ngạo, giống như mang cô trở lại cái ngày sinh nhật cô vừa tròn 5 tuổi. Cũng là cái âm thanh này, đã biến buổi sinh nhật tốt đẹp nhất của cô, trở thành một ngày thê thảm nhất trong cuộc đời.
Cái âm thanh ma quái đáng nguyền rủa này, đến trước mặt cô thì ngừng lại.
"Vô Ưu? Thật sự là một đứa trẻ xinh đẹp, ngoan ngoãn, lễ phép. Nhạc Khải của chúng ta thật có mắt nha."
Hạ Mỹ Hà nói xong, còn không quên nhìn Nhạc Khải cười một cái. Nhạc Khải nhìn thấy bộ dạng khác lạ này của mẹ, giống như Luky, trong lòng cũng tràn đầy ngọt ngào, trên mặt xuất hiện nụ cười xấu hổ hiếm thấy. Thì ra, Luky và Nhạc Khải đều là những đứa con có niềm khát khao được yêu thương.
Mà Vô Ưu thì sao? Cô ngơ ngác nhìn người đàn bà cách đây hơn 20 năm, khuôn mặt giống hệt lần đầu tiên cô gặp, mà lâm vào một trận mê mang. Nhìn miệng của bà ta mở ra đóng vào, so với cái vẻ chanh chua của lần đầu tiên thật khác xa nhau. Bà ta bây giờ thoạt nhìn thật vui mừng! Ba ta vui mừng cái gì? Là đang hướng người thua cuộc biểu đạt cảm giác thắng lợi, chiếm ưu thế của bà ta sao?
"Vô Ưu, mẹ tôi hỏi em đó?"
Nhạc Khải lần nữa lại chứng kiến vẻ hoảng hốt của Vô Ưu, lo lắng kéo cánh tay cô. Vô Ưu lúc này mới ý thức được mình luống cuống rồi. Cô ra lệnh cho mình không thể luống cuống. Bởi vì mỗi nụ cười của người đàn bà kia đều làm cho cô cảm thấy chướng mắt, đều là đang chế nhạo, đều là muốn khiêu khích. Cô luống cuống, cô bối rối, cô chạy trối chết, chính là nhận mình thua cuộc. Vì vậy, cô phải phản kích!
Vô Ưu nặn ra một nụ cười trên mặt, nói:
"Xin lỗi bác gái. Bác xinh đẹp như vậy, khiến cháu nhìn đến lay động. Cháu thật sự không ngờ, bác lại là mẹ của Nhạc Khải và Luky. Nhìn bác giống như chị của bọn họ vậy."
Trời ạ! Không ngờ cô cũng có thể lanh lợi như vậy!
Nhạc Khải và Luky liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ đắc ý cùng không dám tin.
"Ha ha, Vô Ưu thật khéo ăn nói, người cũng xinh đẹp như vậy. Cứ bảo sao hai anh em bọn chúng lại thích cháu như vậy."
Hạ Mỹ Hà khéo léo nói. Trong lòng Vô Ưu cười lạnh một hồi, sau đó nói:
"Bác gái quá khen rồi. Cháu cũng không dám đem ra so sánh với bác. Bác gái bây giờ còn xinh đẹp như vậy, lúc còn trẻ, nhất định càng đẹp rồi. Cháu nghĩ, chắc chắc đã có vô số đàn ông, chỉ để thấy được nụ cười của bác, mà không tiếc bỏ ra bất kì giá nào."
Vô Ưu không phải là một người cay nghiệt, nhưng giờ phút này, cô đã đem tất cả sự tức giận hóa thành lời nói chua ngoa, sắc bén, ca tụng để đả thương người. Nhưng, có câu nói như thế nào nhỉ? Trong lòng người thiện lương, nhìn sự việc đều thấy tốt đẹp. Trong lòng người gian ác, nhìn sự việc chỉ thấy xấu xa!
Nhạc khải và Luky hiện tại chính là những người hạnh phúc nhất. Tâm trạng vô cùng thoải mái, cho nên không cảm giác được ẩn ý xấu bên trong lời nói của Vô Ưu.
"Ha ha, đi thôi, đồ ăn cũng được rồi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Hạ Mỹ Hà không thèm để ý đến vẻ 'nhanh mồm nhanh miệng' của Vô Ưu. Bởi vì, cô có biểu hiện thế nào đi chăng nữa, cũng đều làm cho bà ta cao hứng. Giờ phút đối mặt với Vô Ưu, đả kích Nhạc Thiên Hàng rõ ràng không còn là mục đích chủ yếu của bà ta nữa. Sau khi bà ta nhìn thấy tướng mạo Vô Ưu giống hệt như Mộng Điền, đã biến thành lời tuyên cáo thắng lợi rồi.
Sau khi vào chỗ ngồi, ai nấy đều ưu nhã ăn.
Luky và Nhạc Khải thật vui vẻ. Trên mặt Hạ Mỹ Hà là nụ cười thật rạng rỡ, còn trong lòng có phải cũng như thế không thì có lẽ, chỉ có ba ta mới rõ. Nhạc Thiên Hàng từ đầu đến cuối đều chưa nói một câu nào.
Hạ Mỹ Hà giơ chân, đạp Nhạc Thiên Hàng một cái, mặt tươi cười nhìn ông, nhưng ánh mắt tỏ vẻ nhắc nhở cùng cảnh cáo. Trong mắt Nhạc Thiên Hàng hiện lên sự vùng vẫy, thống khổ, nhưng ngay lập tức lại cúi đầu xuống. Điều phải tới sớm muộn cũng tới. Bây giờ ông nhất định phải giơ kiếm ra chặt đứt tình cảm 'anh em' của bọn họ, nếu không sẽ loạn vô cùng.
Lúc bước xuống lầu, nhìn thấy Vô Ưu trong lòng Nhạc Khải, ông đã quyết định 'rút kiếm đoạn tình', cho nên, dù Hạ Mỹ Hà không cảnh tình, ông cũng đã chuẩn bị hành động rồi.
"Nhạc tiểu thư, cha mẹ cô làm nghề gì?"
Lời Nhạc Thiên Hàng vừa thốt ra, làm vẻ mặt vốn đang hạnh phúc của Nhạc Khải và Luky không nhịn được trở nên sững sờ. Sau đó không dám tin nhìn về phía người chủ gia đình. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, ngược lại với vẻ kinh ngạc của bọn họ, Vô Ưu không có bất kỳ cảm giác gì. Bởi vì, trong lòng cô, cha cô chính là một người máu lạnh vô tình như vậy.
"Cha!"
Nhạc Khải kêu lên, nhìn Nhạc Thiên Hàng giống như đang nói, cha làm sao vậy? Nhạc Thiên Hàng uy nghiêm lừ Nhạc Khải một cái, dùng giọng với Nhạc Khải thật khác lạ nói:
"Không có lễ phép gì cả. Ta đang hỏi Nhạc tiểu thư, con chen miệng vào làm gì."
Nhạc Khải bắt đầu cảm thấy có chút không bình thường rồi. Ngày hôm nay, tất cả mọi việc đều có chút quỷ dị, không bìng thường. Anh nhìn nụ cười hiền hậu cùng thái độ khác thường của mẹ, lại nhìn khuôn mặt uy nghiêm cũng với thái độ khác thường của cha, ý thức được, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết.
Vô Ưu ưu nhã từ từ nuốt thức ăn trong miệng, sau đó bỏ bộ đồ ăn trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Nhạc Thiên Hàng, cười nói:
"Bác trai, mẹ cháu đã qua đời rồi. Cha cháu cũng đã chết. Cho nên, cháu bây giờ là cô nhi!"
"Hả? Tại sao có thể như thế được. Thật là một đứa bé đáng thương."
Hạ Mỹ Hà khoa trương kêu lên, trên mặt đầy vẻ bi thương, nhưng nhìn lại có chút hả hê. Nhạc Thiên Hàng nghe cô nói xong, lại một trận đau lòng, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
"Đã chết? Thật là làm cho người ta khó có thể tin!"
Vẻ mặt lạnh nhạt, biểu lộ không thích Vô Ưu.
Vô Ưu cười nhạt nói:
"Không sao cả. Mẹ cháu đã ra đi rất bình thản. Cháu nghĩ, giờ này mẹ cháu đang sống tốt ở trên thiên đường. Còn về cha cháu, người như ông ta đáng phải chết!"
Giọng nói cay nghiệt, độc địa của Vô Ưu làm Nhạc Khải nhíu mày. Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới vẻ mặt u ám như lúc này của Vô Ưu. Vô Ưu trong lòng anh chính là một cô gái ngây thơ, thuần khiết, đầy tốt đẹp.
"Vô Ưu, sao chị lại có thể nói cha mình như thế được?"
Luky khó chịu nói với Vô Ưu. Cô biết Vô Ưu không thích cha, nhưng sao cô có thể nói cha mình như thế được? Giống như cô cũng không thích mẹ, nhưng chỉ cần nghĩ đến bà sẽ không còn trên cõi đời này, thì sự tức giận trong cô liền biến mất. Người thân dù sao cũng là người thân a! Dù như thế nào, cũng không nên nói như vậy.
Vô Ưu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự phẫn nộ của Luky, cười nói:
"Ha ha, cha tôi vào ngày sinh nhật 5 tuổi của tôi, không thèm để ý đến lời cầu xin của mẹ tôi, mà bỏ đi theo một người phụ nữ xinh đẹp, có tiền. Không chỉ có ghê tởm đến nỗi ném vợ mình đi, mà ngay cả người mẹ đã sinh ra ông ta, nuôi dưỡng ông ta, ông ta cũng mặc kệ, từ bỏ. Bởi vì, ông ta muốn nhanh chóng được thăng quan tiến chức, nên đi theo người đàn bà kia."
Vô Ưu nói đến đây, nhìn Luky một cái. Mà Luky cũng vì đau lòng cho Vô Ưu, nước mắt cũng chảy ra rồi.
Nhạc Khải càng đau lòng vô cùng, có chút oán giận cha vì đã nhắc tới vấn đề này. Còn Vô Ưu như tự hành hạ mình, lại giống như muốn hành hạ người khác, tiếp tục nói:
"Các ngươi biết không? Ngày đó ông ta viết giấy ly hôn với mẹ tôi, đi theo người đàn bà kia, không kịp đợi ly hôn với mẹ tôi, đã liền đăng ký kết hôn với người đàn bà kia rồi!"
"Vô Ưu!"
Luky mặt đầy hối lỗi nhìn Vô Ưu. Cô ân hận vì thái độ lúc nãy của mình. Cô không biết gì hết, sao lại có thể tùy tiện trách Vô Ưu nói chuyện không lưu tình được? Nếu là cô, có thể thái độ sẽ càng ác liệt hơn.
"Không sao..."
"Vô Ưu, đừng nói nữa. Chuyện đã qua cũng đã qua rồi. Sau này tôi sẽ chăm sóc em thật tốt."
Nhạc Khải đặt tay lên tay cô, nhìn cô giống như hứa hẹn. Vô Ưu liền rút khỏi tay anh, cười nói:
"Không cần lo lắng cho tôi. Giống như anh nói, đó chỉ là quá khứ a. Hơn nữa ông trời có mắt, ai cũng có kết cục thích đáng của mình nha."
Lần này không chỉ có Nhạc Khải và Luky tò mò, mà ngay cả Nhạc Thiên Hàng cùng Hạ Mỹ Hà cũng không hiểu được nhìn về phía Vô Ưu.
Vô Ưu mỉm cười, nói:
"Không lâu sau đó, có một chú bắt đầu theo đuổi mẹ tôi, một lòng đối với mẹ tôi, rất chiều chuộng mẹ tôi. Chúng tôi đã có quãng thời gian hạnh phúc nhất. Mặc dù sau đó chú ấy bị bệnh nặng, sắp chết, nhưng thời khắc cuối cùng đó, chúng tôi vẫn rất vui vẻ. Sau khi chú ấy qua đời, mẹ tôi không thể chịu được nỗi đau mất đi chú ấy, nên sau đó không lâu cũng vì buồn bực mà chết. Tuy là như vậy, nhưng tôi cũng không thấy đau khổ, mà cố gắng sống thật tốt. Bởi vì tôi biết, trên thiên đường, chú ấy và mẹ đang rất hạnh phúc."
Đây không phải là sự thật!
Căn bản không thể có chuyện như thế!
Nhạc Thiên Hàng, Hạ Mỹ Hà đều chắc chắn là như vậy, nhưng lại không hiểu tại sao Vô Ưu lại nói như vậy. Loại người ích kỷ như bọn họ căn bản không biết được, thế nào là yêu, thế nào là hy vọng. Bởi Vô Ưu cảm thấy mẹ mình chết vì một người đàn ông như thế thật không đáng, cho nên mới vì người mẹ cô yêu nhất, vẽ ra một bức tranh cuộc sống như vậy.
"Thật tuyệt. Thật tốt là mẹ chị đã có cuộc sống tốt đẹp như thế. Nếu như mẹ chị bởi vì kẻ bạc tình kia mà rơi vào bóng tối, thì mới thật sự không đáng."
Điều Luky nói ra, cũng chính là điều Vô Ưu suy nghĩ. Đây chính là lý do mà Vô Ưu hư cấu lên chuyện này.
"Người đàn ông đó là ai? Hắn ta ở đâu? Tôi giúp em đi tìm hắn, để hỏi hắn xem hắn còn có lương tâm hay không!"
Nhạc Khải nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi. Vô Ưu cúi đầu không nói gì. Cô đang đấu tranh, nói hay không nói. Chẳng lẽ nói thẳng với bọn họ, đôi cẩu nam nữ đó ngay lúc này đang ở trước mặt bọn họ sao? Không, cô không thể làm thế. Mặc dù cô hận Nhạc Thiên Hàng và người đàn bà này. Nhưng cô không thể làm tổn thương Luky tốt bụng, hồn nhiên như vậy, còn có Nhạc Khải đã không ít lần giúp mình nữa.
Luky và Nhạc Khải đều là bạn tốt nhất của cô. Mặc dù cô không dám tin sau này còn có thể tiếp tục là bạn của bọn họ, nhưng cô cũng không thể làm ra chuyện thương tổn tới bọn họ.
Vô Ưu ngẩng đầu, mặt tươi cười nhìn về phía Nhạc Thiên Hàng đang hốt hoảng tay cũng run run rồi, lại nhìn ánh mắt lóe ra vẻ hưng phấn dị thường của Hạ Mỹ Hà. Cuối cùng nhìn về phía Nhạc Khải, thoải mái nói:
"Ha ha, ác giả ác báo. Ông ta và người đàn bà kia sau khi đăng ký kết hôn xong, chưa kịp về đến nhà, trên đường xảy ra tai nạn xe. Bị chết! Đều chết cả!"
Bầu không khí căng thẳng theo giọng nói bình thản của Vô Ưu, cùng cái kết hoàn mỹ của cô mà dễ dàng lắng xuống.
"Tốt lắm, chuyện cũng qua rồi, không cần nhắc tới nữa. Nào, ăn cơm, ăn cơm đi."
Nhạc Khải chăm sóc gắp thức ăn cho Vô Ưu. Một bữa cơm này, anh đối với Vô Ưu từ yêu mến, lại thêm một phần thương xót, một phần đau lòng. Anh tự nói với mình, sau này nhất định phải chăm sóc Vô Ưu thật tốt, nhất định phải toàn tâm toàn ý, tuyệt đối tốt với cô. Mang lại cho cô cuộc sống hoàn mỹ, yêu cô hết mực, khiến cuộc sống của cô sau này chỉ còn sự ấp áp, không còn bất kỳ thương tổn nào.
Vô Ưu ung dung ăn, tự nói với mình, tất cả đều là quá khứ. Nhạc Thiên Hàng đã chết, cùng người đàn bà đó đã chết trong vụ tai nạn xe. Đã chết lâu rồi, cho nên, hắn không còn liên quan đến cuộc sống của mình nữa.
Luky sau khi đau lòng nhìn Vô Ưu, lại nhìn về phía Nhạc Khải cảnh cáo, giống như đang nói: nếu như sau này anh dám làm tổn thương Vô Ưu, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh. Nhạc Khải quay lại nhìn cô ánh mắt đầy kiên định, giống như bảo cô yên tâm.
Ánh mắt trao đổi của anh em bọn họ, không lọt qua được ánh mắt của Hạ Mỹ Hà. Trên mặt bà ta lộ ra vẻ đắc ý, tươi cười nhìn về phía Nhạc Thiên Hàng. Vẻ mặt Nhạc Thiên Hàng đầy thống khổ. Ông không biết phải làm sao bây giờ? Sự tình đã tới nước này, ông thật sự không biết nên làm gì? Con trai mình rõ ràng đã yêu Vô Ưu sâu sắc, con gái cũng đã nhận định Vô Ưu là chị dâu của nó. Mà Vô Ưu, cũng không có chút cảm giác chối bỏ nào.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ đây là điều mà ông trời muốn trừng phạt ông sao? Nhưng tại sao không hướng về phía ông, mà lại xuống tay với những đứa trẻ vô tội?
"Ah!"
Tim Nhạc Thiên Hàng đau dữ dội, trong chớp mắt trên trán đã xuất hiện một mảng dầy mồ hôi.
Tình huống bất thình lình khiến cục diện trở nên hỗn loạn. Nhạc Khải và Luky vội vàng hô gọi cấp cứu, gọi điện thoại. Nhưng có hai người vẫn không động đậy. Một người là Vô Ưu đang thờ ơ lạnh nhạt. Mà người còn lại chính là Hạ Mỹ Hà đang ngây ngốc nhìn người đang mê mang kia.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |