Hoạn nạn thấy thật lòng 7
← Ch.1870 | Ch.1872 → |
"Chỉ cần cô cung cấp bản vẽ dưới đất của căn cứ ở Tây Ban Nha cho chúng tôi, chúng tôi tự phái người đi giết Mang Duy tướng quân, nếu như người của chúng tôi chết một người, tôi muốn một ngón tay của cô, chết mười người, tôi muốn mười đầu ngón tay của cô." Giọng người đàn ông da trắng lạnh lùng cất lên.
Hạ Thanh lạnh lùng cười chế nhạo "Thật buồn cười, ông cho là căn cứ không quân giống như vườn rau nhà ông sao? Ông nghĩ hái một quả cà chua liền đi hái ngay được một cà chua sao? Người của ông tự đi vào chỗ chết thì liên quan gì đến tôi?"
Cho dù chính cô ẩn náu đi vào giết Mang Duy tướng quân cũng không dám nói chính mình có thể toàn thân trở ra, mặc dù cô nắm được tất cả tình huống giao thông dưới lòng đất.
"Như vậy, nếu cô cho tôi một phần tình báo chân thực hữu hiệu, có lẽ cô có thể bảo trụ tính mạng chính mình." Người đàn ông da trắng trầm giọng nói.
Hạ Thanh trầm mặc xuống, An Tiêu Dao nghĩ thầm, không quá ba phút, Hạ Thanh nhất định sẽ bán đi tin tình báo, đám người kia thủ đoạn độc ác, chuyện gì cũng làm được ra, bọn họ bây giờ bị thương, lại đang trên địa bàn của người khác, nghĩ muốn đi ra ngoài khó như lên trời.
Việc duy nhất có thể làm chính là kéo dài thời gian.
Chờ đợi cứu viện.
"Tôi không đồng ý!" Hạ Thanh trầm giọng nói, An Tiêu Dao hơi nhíu mày, nhìn cô một cái, đáp án này có chút ngoài dự đoán của mọi người, anh nhận thức Hạ Thanh kiệt ngạo bất tuân, lấy chính mình làm trung tâm, chưa bao giờ vì người nào mà buông tha tính mạng chính mình.
"Cô nói cái gì?"
"Tôi không đồng ý!" Hạ Thanh lạnh lùng cười, "Ông còn chưa đến tuổi lãng tai chứ?"
Người đàn ông da trắng rút súng lục bên hông nữ đặc công ra, chỉ vào Hạ Thanh, nghiêm nghị hỏi, "Cô không sợ tôi một bắn chết cô sao?"
"Có bản lĩnh thì xin mời ông nổ súng." Ánh mắt Hạ Thanh chuyên chú nhìn họng súng đen thùi lụi, khóe môi có một mạt tiếu ý, trầm tĩnh như nước, chẳng sợ họng súng đã để ở mi tâm cô, cô cũng không sợ hãi.
"Chuyện từ trước đến nay mà tôi không muốn làm thì vẫn chưa có người nào có thể bắt tôi làm được."
An Tiêu Dao nghiêng đầu nhìn cô, Hạ Thanh hơi ngước mặt, hình dáng nghiêng mặt vô cùng lưu sướng, nhu mỹ mang theo một mạt cương nghị, vừa chân chính vừa tinh tế, sống mũi như một tà tuyến nghiêng xuống, thẳng tắp mà rất tiếu.
Trong mắt cô không có một tia sợ hãi cái chết.
Bọn họ là những người luôn đứng bên bờ sinh tử, đã sớm coi nhẹ những việc sinh tử rồi.
An Tiêu Dao còn đang suy nghĩ vì sao hôm nay Hạ Thanh lại thay đổi tính nết như vậy thì đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên, anh và Hạ Thanh lần lượt cùng nhau ngồi, tiếng súng dường như vang lên ở bên tai, màng nhĩ được một trận chấn động, Hạ Thanh liền kêu rên thành tiếng, tự nhiên anh thấy mọi thử trở nên mờ ảo như vậy, tựa hồ như không nghe thấy gì cả, anh cảm giác thấy một cỗ máu tươi bắn đến trên mặt mình, chóp mũi thổi qua mùi vị của máu tươi.
Anh đối với loại mùi vị này đặc biệt mẫn cảm.
An Tiêu Dao vẫn ở bên cạnh cà lơ phất phơ nhìn Hạ Thanh ứng phó như thế nào, cũng không để bụng, bây giờ lại nắm chặt nắm tay, anh không ngờ Hạ Thanh cự tuyệt việc bán đứng quốc gia, anh cho rằng Hạ Thanh tất nhiên sẽ bán tình báo, kéo dài thời gian, hoặc không sẽ cung cấp một phần tình báo giả.
Chỉ cần cho bọn họ một chút thời gian, chung quy là có thể cứu vãn.
Không ngờ, cô lại cùng người đàn ông da trắng nọ cứng đối cứng với nhau, người ở dưới mái hiên cứng đối cứng, tựa như trứng gà bính thạch đầu.
Thân thể Hạ Thanh hơi nghiêng, ngã vào trên vai An Tiêu Dao, An Tiêu Dao nghiêng đầu, có thể nghe thấy được nàng sợi tóc lý hương khí, Hạ Thanh không nhúc nhích, máu tươi chảy ròng xuống, nhuộm đỏ tay áo anh.
"Hạ Thanh..." Bởi vì góc nhìn khuất nên An Tiêu Dao không thấy rõ lắm chỗ nào của cô bị thương, nhưng có thể phán đoán, cũng không phải là vết thương trí mệnh, chỗ máu từ đó rơi xuống không giống như vết thương trí mệnh.
← Ch. 1870 | Ch. 1872 → |