Hoạn nạn thấy thật lòng 6
← Ch.1869 | Ch.1871 → |
Mang duy trung tướng là một vị tướng quân tại không quân căn cứ ở Tây Ban Nha. Tuy người này không phải thượng tướng nhưng lại là người có thực quyền, có quyền khống chế toàn bộ không quân căn cứ, là một nhân vật phong vân, cũng là một danh tướng quân tiếng tăm lừng lẫy nước Mỹ.
Căn cứ này cùng Bộ tư lệnh phía Bắc có liên hệ mật thiết, một khi có chiến sự, tranh chấp gì, sở điều khiển không quân cũng xuất phát từ căn cứ không quân quân sự Tây Ban Nha.
Vị tướng quân này đã có cuộc đời chinh chiến mấy chục năm, từ một danh liệt binh đến một danh trung tướng, một đường máu giết, chưa bao giờ gián đoạn, cuộc đời này của Hạ Thanh rất ít khi cảm thấy bội phục người nào nhưng vị tướng quân này khiến cô phải bái phục.
Năm đó cô cùng Cố Thất Thất trải qua huấn luyện ở căn cứ không quân Tây Ban Nha đã được vị tướng quân này dạy dỗ rất nhiều.
"Ông muốn giết mang duy tướng quân? Ngoài để trả thù ra còn là lấy được tiền làm nhiệm vụ?" Hạ Thanh trầm giọng hỏi, việc có người muốn giết mang duy tướng quân đã không phải là bí mật, cũng phái người chính thức bảo hộ ông ấy. Tướng quân cực ít khi ra khỏi căn cứ, nếu có ra ngoài cũng là đi thi hành nhiệm vụ, bên người toàn là một đám đại binh, bọn họ muốn tìm được cơ hội giết ông ấy cũng không dễ dàng gì, dù sao ai cũng sẽ không trà trộn vào trụ sở quân sự để giết một tướng quân, đó là tự tìm đường chết.
Nếu là Hạ Thanh cô cũng sẽ không làm loại việc ngốc này. Căn cứ quân sự nước Mỹ cũng không giống như những thứ đã được quay chụp trong phim ảnh vậy, một súng máy đảo qua quét một loạt, như vậy vô năng, bên trong đại binh nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ sợ có người vừa xuất hiện đã bị đánh thành tổ ong vò vẽ.
Trong mắt người đàn ông da trắng xẹt qua một mạt hận ý, trả lời vấn đề của Hạ Thanh.
An Tiêu Dao nắm lấy, Hạ Thanh là một danh đặc công nước Mỹ nhưng thật sự lại không giống những đặc công nước Mỹ khác, trên người cô không có cái gì là cảm giác vinh dự, hay sứ mệnh cả. Càng không thể có tình cảm sâu đậm, hay tinh thần vì quốc quên thân như những người binh lính bình thường.
Việc đầu tiên cô muốn làm chính là bảo trụ tính mạng của mình.
Ở trên người Hạ Thanh, anh không nhìn thấy hai chữ trung thành, cô vì nước Mỹ cống hiến chẳng qua bởi vì Nolan đã cứu mạng cô.
Trong tất cả các chọn lựa, khẳng định cô sẽ lựa chọn bảo trụ tính mạng của chính mình trước tiên.
"Cô không cần quan tâm, nói chung, tôi muốn mạng của ông ta. Ông ta chết, cô có thể sống. Nếu cô không hợp tác giúp chúng tôi giết ông ta, cô cũng đừng nghĩ đi ra khỏi nơi đây." Người đàn ông da trắng vê tàn thuốc, âm thanh như nước, mang theo một cỗ băng lãnh sắc bén rét thấu xương "Hạ Thanh, đây là cơ hội duy nhất để duy trì mạng sống của cô."
Trong lòng Hạ Thanh cười lạnh, cơ hội duy nhất duy trì mạng sống?
Việc này chưa chắc!
"Ông muốn giết mang duy tướng quân kia thật sự không đơn giản chút nào. Ông thả tôi ra, tôi tự nhiên sẽ giúp ông đi giết người." Hạ Thanh lãnh diễm cười, thần sắc thản nhiên lại khí phách, "Ta, Hạ Thanh hôm nay muốn ai chết, người đó không thể sống đến ngày mai."
An Tiêu Dao vẫn ở bên cạnh trầm mặc, đột nhiên đến một câu, "A, nói như vậy thì tôi vẫn chưa chết là bởi vì cô chưa muốn tôi chết hả?"
"Anh câm miệng lại cho tôi!" Hạ Thanh quay đầu trừng.
An Tiêu Dao cười, cũng không phá.
Nữ đặc công bên cạnh người đàn ông da trắng trầm giọng nói, "Lão đại, cô ta quá giảo hoạt, không giáo huấn cô ta một chút thì khẳng định cô ấy không thành thật. Nếu để cho cô ta đi, muốn bắt lại thì khó như lên trời."
Trong lòng Hạ Thanh thầm nghĩ, nếu không phải cô đi trộm bảo vật bị thương thì sao có thể bị bắt dễ dàng như vậy chứ.
Trong lòng người đàn ông da trắng đương nhiên rõ ràng tính toán của Hạ Thanh, ông ta cũng không phải ngu ngốc, để Hạ Thanh lừa dối hai câu liền thả người, trên người cô cũng không có tính cách thỏa hiệp của người Mỹ, nếu là đại binh nước Mỹ, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời giúp ông ta đi giết người trái lương tâm như vậy.
Bọn họ sẽ không làm loại chuyện này, trực tiếp cự tuyệt, sẽ không giảo hoạt như vậy.
"Chỉ cần cô cung cấp bản vẽ dưới đất của căn cứ ở Tây Ban Nha cho chúng tôi, chúng tôi tự phái người đi giết mang duy tướng quân, nếu như người của chúng tôi chết một người, tôi muốn một ngón tay của cô, chết mười người, tôi muốn mười đầu ngón tay của cô." Giọng người đàn ông da trắng lạnh lùng cất lên.
← Ch. 1869 | Ch. 1871 → |