Lang kỵ trúc mã đến 21
← Ch.1860 | Ch.1862 → |
Khát vọng đã lâu, anh lại không dám làm càn quá mức, chỉ dám liếm hôn môi cô, miêu tả hình dáng môi cô, anh cảm thấy kích động như đứa trẻ mười lăm tuổi, so với khi đó càng xúc động hơn, lại muốn liều mạng khắc chế.
Cố Thất Thất không dám nhúc nhích, cô sợ nếu mình khẽ động, liền khơi dậy hồi sóng không thể cứu vãn. Ánh mắt cô thấp thỏm bất an nhìn anh, nhút nhát như cô gái mười tám tuổi chưa hiểu chuyện gì vậy.
Đối với phương diện này, cô đúng như là một trang giấy trắng.
Cô có quá nhiều lý luận tri thức nhưng cũng chưa một lần thực hành.
Anh hơi lùi lại một chút, chóp mũi để cạnh chóp mũi cô, hô hấp dồn dập, hiển nhiên đang liều mạng khắc chế chính mình.
"Thất Thất..." Thanh âm của anh khàn khàn, anh cũng không biết tại sao muốn hô tên của cô, chỉ là vô thức nhẹ gọi tên cô, dường như anh dự đoán được cô sẽ đáp lại.
Cố Thất Thất nhìn anh, hơi nhắm mắt lại, Long Tứ bỗng nhiên đích thân lên đi, lần này không giống với ôn tồn lần trước, dường như giống mãnh hổ xuống núi tìm ăn, cuồng mãnh mà cấp tốc, thẳng thủ mục tiêu, con mồi bị vây khốn, chỉ có thể ở trong túi của kẻ săn bắn, mặc cho van xin.
Anh dùng lưỡi tách môi cô ra, xông thẳng vào trong, cướp lấy những ngọt ngào thuộc về mình, đầu lưỡi quấn quít lấy cô, hút nuốt, chỉ tham đến chỗ sâu nhất, mang theo cấp thiết dục vọng, muốn cắn nuốt trọn cả người cô. Đây là nụ hôn chân chính đầu tiên của hai người bọn họ, Long Tứ có chút không khống chế được, khối điểm tâm này, anh khát vọng mười mấy năm nay, vẫn luôn để ở trước mắt, nhưng lại ăn không được, đột nhiên có một ngày, có người nói cho anh biết, anh có thể ăn, có thể ăn thỏa thích đi.
Cũng có thể hình dung là ăn như hổ đói, Cố Thất Thất thật đáng thương, cũng có chút sợ anh, thân thể vẫn lui về phía sau, cô càng lui, anh càng lấn tới, hận không thể đem cô ăn trọn.
Lưỡi Cố Thất Thất bị anh mút đến tê dại, cô muốn cự tuyệt, nhưng mà, tay Long Tứ càng ôm càng chặt hơn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, như là trấn an, như lại muốn cổ vũ.
Cô lại sợ kiểu tấn công như vậy, hô hấp có chút chặt, cuống quít rút lui khỏi anh, muốn một ngụm không khí mới mẻ, Long Tứ cho rằng cô cự tuyệt, càng nóng nảy, cấp tốc đích thân lên đi, Cố Thất Thất thiếu chút nữa đánh anh một cái tát.
"Long Tứ..." Cô khàn khàn lên tiếng, muốn ngăn cản anh, muốn anh ôn nhu một chút, chậm một chút, cô rất không thoải mái, Long Tứ vừa nghe đến âm thanh này, tên này liền càng kích động.
Đúng, chính là âm thanh này, hãy gọi tên anh như vậy...
Cố Thất Thất tránh trái tránh phải không được, chỉ có thể nghe theo anh, Long Tứ liền càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, dời đi trận địa hôn nồng nhiệt, chuyển tới hôn dái tai rồi cổ cô, Cố Thất Thất bị ép ngước cổ, Long Tứ ấn xuống vài cái hôn ở xương quai xanh của cô, có thể hình dung là đang gặm nhấm, lại thấy cổ áo lông của cô có chút vướng bận, anh là sắc dục hôn tâm, cũng đã quen đã hành động là phải thoát y từ trong ra ngoài, Long đại gia liền trực tiếp kéo áo lông của cô xuống, Cố Thất Thất muốn một cước đá anh xuống sô pha đi.
Thứ áo lông vướng bận cuối cùng cũng bị anh cởi ra, bên trong Cố Thất Thất còn mặc một bộ áo lót giữ nhiệt màu trắng, y phục bó sát, tôn lên vóc người hoàn mỹ, từ nhỏ cô đã được huấn luyện, nên đường nét thân thể vô cùng đẹp đẽ, lồi lõm hứng thú, thần bí mê người.
Long Tứ nhịn không được oán giận một tiếng, "Sao lại mặc nhiều đồ như vậy?"
Cố Thất Thất nhấc chân đá anh một cái, Long Tứ cười cười rồi lại đích thân lên đến, một tay ôm hông cô, một tay vuốt ve thân thể cô, Cố Thất Thất bị phủ được đến toàn thân tê dại, lý trí hoàn toàn mất đi.
← Ch. 1860 | Ch. 1862 → |