Lang kỵ trúc mã đến 20
← Ch.1859 | Ch.1861 → |
Cô không kìm lòng được, ánh mắt dời đi, nhìn gương mặt nghiêng của Long Tứ, Long Tứ nghiêng mặt so với chính diện cũng cảm thấy mỹ miều hơn rất nhiều, lập thể mà mỹ cảm, mỗi một đường nét đều giống như điêu khắc, là họa sĩ dưới ngòi bút người yêu dấu nhất vật. Cô đột nhiên cảm thấy, tướng mạo này có bao nhiêu xuất sắc, trước đây cô không cảm thấy anh có bao nhiêu mỹ cảm, dù sao cô nhìn thấy bên cạnh mình cũng có quá nhiều người xuất sắc, như gương mặt Lục Trăn đó quanh năm nhìn thấy cũng không ngán.
Nhìn những người khác nữa, tóm lại vẫn thua kém một bậc.
Vả lại, mấy người đàn ông lãnh đạo vương bài ai cũng có dung mạo vượt trội, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quen biết nhiều năm như vậy, dung mạo thế nào cũng không quan trọng, ở trong mắt bọn họ tất cả đều là hình dạng bình thường.
Hôm nay cô đột nhiên phát giác, có chút không giống nhau.
Long Tứ thoa thuốc trước, xong đem vải xô quấn quanh vết thương, chân nhỏ xinh xắn nay nhìn như một chiếc bánh chưng, Long Tứ cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, loại vết thương bình thường này Cố Thất Thất cũng không quan tâm, nhưng anh lại quan tâm.
Cho dù là vết thương nhỏ cũng phải chăm sóc tốt.
Anh quay đầu, đang muốn khen tay nghề của mình cũng tốt thì bắt ngay được ánh mắt chuyên chú mơ hồ của Cố Thất Thất chưa kịp thu hồi. Ánh mắt chuyên chú của người phụ nữ, mây đỏ răng đầy mặt, con ngươi quanh năm băng lãnh như cách một tầng hơi nước, ẩm ướt mà sáng sủa.
Trong lòng Long Tứ rung động, nhất thời không thể di dời khỏi ánh mắt đấy.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Cố Thất Thất như này.
Con ngươi vi lam cũng chậm chậm biến thành màu lam đậm mang theo đầy dục vọng.
Long Tứ tính cách qua loa, nhưng cũng không phải người ngu xuẩn. Giữa anh và Cố Thất Thất cho tới bây giờ không phải anh không muốn chuyện kia. Ánh mắt, sắc mặt đỏ bừng như thế, những thứ ấy tranh nhau sợ hậu hướng hắn biểu đạt tình yêu các nữ nhân là bao nhiêu tương tự.
Trong bầu không khí nổi lên biến hóa chậm rãi, ánh mắt giao nhau như lửa nóng mà triền miên, lúc Long Tứ phát giác ra thì anh cách Cố Thất Thất chỉ có nửa thước, một tay anh chống ở bên hông Cố Thất Thất, thân người hơi nghiêng, vóc người cao to dường như đang bao phủ toàn bộ thân thể cô.
Cố Thất Thất tựa ở một mặt của sô pha, hô hấp có hơi chút mất trật tự.
Hiện tại cái gì cô cũng không ý thức được, đầu óc trống rỗng.
Tầm mắt giao nhau trở nên nóng bỏng mà triền miên, trong không khí có thứ gì đó đang nhảy múa tưng bừng, tầm mắt của cô cũng không thể dời khỏi khuôn mặt anh.
Long Tứ nhìn chằm chằm môi của cô, phấn nộn ngon miệng, anh rất muốn âu yếm bờ môi này, anh yêu cô đã nhiều năm, từ lúc thiếu niên cũng không để cho ai biết, khát vọng bí ẩn, rất muốn chiếm hữu cô.
Nhưng anh vẫn luôn không dám, Cố Thất Thất không phải là người nghĩ muốn có được là sẽ có được, nên ngay cả len lén âu yếm trong khi cô ngủ anh cũng không dám.
Là tôn trọng, cũng là kính nể.
Người phụ nữ mình yêu mến từ lúc thiếu niên, anh muốn có, lại không dám lại gần.
Bây giờ, cô đang ở trước mặt anh, thoạt nhìn cũng không có ý tứ cự tuyệt.
Anh nhìn chằm chằm môi của cô, chiếc cổ mịn màng, giữa không gian im ắng, âm thanh nuốt nước miếng kia, có vẻ đặc biệt rõ ràng, Long Tứ đem hạ quyết tâm, chết thì chết, cho dù là anh có lỗi cũng được, ít nhất có thể đạt được thân thể cô.
Anh lại tiến người gần vào, một tay nâng cằm của cô lên, hôn lên môi cô.
Môi Cố Thất Thất mang theo một điểm lạnh lẽo, anh vừa mới hôn lên môi cô, cô liền hơi lui về phía sau, đôi môi run rẩy, Long Tứ sẽ không bỏ qua, nhằm môi của cô mà mút, nâng cằm của cô xích lại gần mình.
Khát vọng đã lâu, anh lại không dám làm càn quá mức, chỉ dám liếm hôn môi cô, miêu tả hình dáng môi cô, anh cảm thấy kích động như đứa trẻ mười lăm tuổi, so với khi đó càng xúc động hơn, lại muốn liều mạng khắc chế.
← Ch. 1859 | Ch. 1861 → |