← Ch.077 | Ch.079 → |
Hình như mùa đông năm nay trôi qua rất nhanh, vừa mới qua năm mới hơn một tháng, trên đường đã tràn đầy ánh mặt trời rực rỡ.
Đồng Nhan mặc áo khoác dày cầm máy chụp hình đứng trên đường lớn, im lặng nhìn những ánh mặt trời rực rỡ, nóng chết cô, sao mùa đông lại nóng như vậy chứ?
Đến bây giờ Đồng Đồng đã ở bên chỗ ông Tiếu nửa tháng, mỗi tối cô cùng Tiếu Thâm đều phải về nhà ông Tiếu ăn cơm, bây giờ biểu hiện cùng thái độ của ông Tiếu hơi kỳ quái, Tiếu Thâm về bên kia càng thêm khó chịu.
Cô cùng Lưu Thuần ra ngoài làm nhiệm vụ, cực kỳ khát, mội người một ly trà sữa, lúc ngồi ven đường nghỉ ngơi Đồng Nhan đã nói: "Thật bực bội, sao cậu không làm việc ở trong phòng mà lại cần mẫn đi theo mình phơi nắng làm gì?"
Lưu Thuần cũng cười: "Trong phòng làm việc một thơi gian dài rất là khó chịu, dù sao công việc cũng rất nhiều, mình chạy ra ngoài một chút còn có thể giảm cân, thật tốt."
Đồng Nhan liếc cô ấy một cái, hút một hơi trà sữa, đôi mắt gian xảo nhìn cô ấy, khuôn mặt bát quái: "Có phải gần đây có biến hay không? Bản thân chúng ta là phòng viên nên từ trước đến giờ trực giác đều rất chính xác, cậu cùng đừng xấu hổ!" Vừa nói vừa quàng qua bả vai Lưu Thuần.
Sau khi Đồng Nhan thốt ra những lời này thì sắc mặt Lưu Thuần liền trắng xanh rồi tối sầm, nhìn hơi kỳ lạ, giống như đang kìm nén gì đó, vốn dĩ Đồng Nhan đang cười liền lập tức nghiêm chỉnh, vội vã cuống cuồng nhìn Lưu Thuần hỏi: "Sao vậy? Không phải thật sự có chuyện gì chứ?"
Lưu Thuần ý thức được sắc mặt mình không đúng vội vàng thu hồi lại, liếc mắt nhìn Đồng Nhan, im lặng cười: "Được rồi, căn bản cũng không có chuyện gì, đừng đoán mò nữa, làm việc thôi!" Nói xong liền cầm trà sữa đi.
Lúc hai người quay lại tòa soạn thì điện thoại của Đồng Nhan vang lên, vừa nhìn thấy tên là Tiếu Thâm liền hỏi: "Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười đùa của Tiếu Thâm: "Sao lại có thái độ như vậy, anh là chồng em! Sao vừa nghe đã hỏi có chuyện gì, không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho vợ sao?"
Đồng Nhan xem thường lại vừa lúc thấy sắc mặt Lưu Thuần hơi thay đổi, giọng của Tiếu Thâm rất vang ít nhiều cũng có thể truyền tới tai Lưu Thuần, âm thanh trêu đùa của hai vợ chồng khiến cô ấy cảm khái trong lòng.
Đồng Nhan như có điều suy nghĩ nhìn Lưu Thuần, tiếng Tiếu Thâm trong điện thoại truyền đến: "Haiz, tối nay lại phải về nhà bên kia, không biết ông nội muốn làm gì, nhất định muốn tổ chức tiệc khiêu vũ gì đó."
Đồng Nhan nhíu mày nhìn bóng lưng cô đơn của Lưu Thuần trước mặt, không đoái hoài tới những gì Tiếu Thâm nói, lung tung gật đầu: "Biết rồi." Nói xong liền chạy tới kéo Lưu Thuần.
"Thuần Thuần, cậu làm sao vậy? Có ai bắt nạt cậu sao?"
Ánh mắt Lưu Thuần hơi phức tạp nhìn Đồng Nhan: Mình......." Giống như rất khó mở miệng, cuối cùng cắn răng, càng nhíu chặt chân mày.
Đồng Nhan thấp thỏm trong lòng, nhìn dáng vẻ này chẳng lẽ là yêu sao?
Nhưng tại sao yêu ại không dám nói rõ với cô? Còn phải có bộ dáng như vậy?
Đồng Nhan nghi ngờ, khom người "Chẳng lẽ, cậu với Tiếu Thâm....... ?"
Lưu Thuần vừa nghe thiếu chút nữa tức chết, liếc mắt hung dữ: "Đầu óc cậu nghĩ cái gì vậy?"
Sao lại nghĩ cô ấy ở cùng với Tiếu Thâm chứ? Tiếu Thâm là chồng Đồng Nhan, cô là loại người đi giành chồng của bạn thân sao?
Đồng Nhan vẫn còn nghi ngờ nhưng trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm "Vậy sao cậu lại như vậy, có phải cậu đang yêu không? Gặp rắc rối trong tình yêu sao? Nói ra đi, sao còn phải lừa mình?"
Lưu Thuần mặt không nhịn được: "Được rồi, chuyện của mình thì mình sẽ tự giải quyết." Nói xong liền đi vào phòng làm việc.
Buổi tối Tiếu Thâm tới đón cô, hắn đứng dưới lầu dựa người vào xe của vợ, khóe miệng mỉm cười, bây giờ đoán chừng cả tòa nhà này đều biết hắn là chồng của Đồng Nhan nhưng hắn lại vẫn rêu rao như vậy khiến Đồng Nhan đứng từ xa nhìn tức không chịu được.
"Anh không thể khiêm tốn một chút, ở trong xe chờ em một chút sẽ chết sao?"
Tiếu Thâm vô tội buông tay: "Thật sự sẽ chết, anh làm như vậy không phải là bố cáo thiên hạ hoa đã có chủ sao? Như vậy người khác cũng sẽ không mơ ước anh!"
Đồng Nhan nhất thời im lặng, cô rất muốn nói "Anh trai à, anh cho rằng anh là vịt quay hay gà quay? Rất quý hiếm, ai cũng muốn!" Nhưng sự thật chứng minh, sức hút của Tiếu Thâm so với vịt quay gà quay còn lớn hơn, quả thật có rất nhiều người muốn đưa tới cửa.
Nghĩ đến những thứ kia, mắt Đồng Nhan chợt lóe sáng, nhớ lại Đồng Chân: "Anh vẫn chưa tìm ra được người nhà họ Đồng sao?"
Tiếu Thâm vẫn còn là bộ dáng kia: "Không cím ba em đúng thật là rất lợi hại, một chút bóng dáng cũng không thấy đâu."
Đồng Nhan thở dài: "Không biết bây giờ Đồng Chân ở đâu? Ngày đó không phải bị bọn người cho vay nặng lãi bắt đi sao?"
Khi nói về người của nhà họ Đồng thần thái của Tiếu Thâm giống như đang nói đến một con kiến, mang theo một chút ngạo nghễ khinh thường, Đồng Nhan cũng biết hắn không thích cái gia đình này, cô cũng không thích nhưng dù sao cũng là người nhà, cô cũng không làm gì. Chỉ hỏi một chút.
Buổi tối lúc về nhà họ Tiếu, bên trong đã có rất nhiều người, Tiếu Thâm đưa Đồng Nhan đi tìm ông Tiếu, ông Tiếu đang nói chuyện với bạn, Đồng Nhan kinh ngạc, Ông Tiếu chưa bao giờ đụng vào rượu sao bây giờ lại uống, kể từ lần ăn cơm trước ông Tiếu liền trở nên rất kỳ lạ.
Tiếu Thâm cũng híp mắt trầm tư, một lát sau lại quay trở lại bộ dáng cười mê hoặc, một tay ôm Đồng Nhan, khóe miệng nở nụ cười dụ dỗ Đồng Nhan: "Đoán chừng tối nay sẽ có chuyện không hay, em phải cẩn thận."
Giọng hắn rất thấp, Đồng Nhan nghe thấy liền sững sờ, đôi mắt đảo quanh khắp mọi nơi, không thấy có gì kỳ lạ, đôi mắt thanh tú liền nhíu lại.
Làm bộ dáng không sao cười phối hợp với Tiếu Thâm: "Được, tối nay anh cũng cẩn thận một chút." Vừa nói vừa đưa tay sửa lại cà vạt cho Tiếu Thâm, hai người đều nói rất nhỏ nên những người xung quanh chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh một người chồng đang ôm vợ mà người vợ lại đang khéo léo sửa cà vạt cho chồng, hai vợ chồng ân ái khiến người khác nhìn thấy đều hâm mộ.
Tiếu Tiếu đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên cười đầy khinh thường, nhấp một ngụm rượu, xoay người nói cười với mấy người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.
Tại sao hôm nay ông Tiếu tổ chức tiệu rượu còn không phải vì cô ta sao, hai người kia thật là kỳ lạ, dám ân ái trong bữa tiệc của cô tam thật ghê tởm.
Ông Tiếu cười nhìn hai vợ chồng Tiếu Thâm: "Tối rồi sao."
Tiếu Thâm dắt Đồng Nhan đi tới bên cạnh ông Tiếu khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn kêu ông nội, Đồng Nhan cũng ngoan ngoãn đi theo.
Ông Tiếu cười: "Đượcm Tiếu Tiếu ở công ty có nghe lời không? Nếu như không nghe lời có thể trực tiếp dạy bảo con bé."
Tiếu Thâm khéo léo mỉm cười: "Tiếu Tiếu rất thông minh, không cần nói nhiều con bé liền hiểu, tiến bộ rất nhanh, ông nội yên tâm."
Chu Linh đứng bên cạnh liền hài lòng: "Ba, ba cứ thoải mái, từ bé Tiếu Tiếu đã giống ba, chuyện trong công ty không thể làm khó con bé."
Lời nói này rất khéo léo, ông Tiếu nghe liền rất vui, mắt khẽ di chuyển, thấy bên kia Tiếu Tiếu đang nói cười cùng mấy người trẻ tuổi đôi mắt lộ vẻ hài lòng.
Đồng Nhan cảm thấy ông Tiếu càng ngày càng kỳ lạ, mắt khẽ di chuyển sang bên cạnh thấy Tiếu Thâm không có thay đổi gì, trong lòng cảm thấy ê ẩm, tưởng rằng ở nhà họ Tiếu còn có ông Tiếu chăm sóc Tiếu Thâm nhưng gần đây lại phát hiện ra ông Tiếu càng ngày càng cưng chiều Tiếu Tiếu.
Cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong tay mình khẽ nắm, ngón tay cái Tiếu Thâm liền khẽ vuốt ve bàn tay trơn mềm của cô, giống như trấn an, Đồng Nhan hoảng sỡ ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt đang cười của hắn, vẻ mặt hình như rất hài lòng, Đồng Nhan sững sờ, hắn đang hài lòng cái gì?
Thật là một người kỳ quái, bản thân đã ở trong hoàn cảnh như vậy mà hắn vẫn có thể tỉnh táo được.
Sau khi tiệc rượu chính thức bắt đầu, ông Tiếu vẫn như thường ngày đi lên nói mấy câu, đứng ở giữa bậc thang nhỏ, ông Tiếu khẽ híp mắt.
Nhưng khuôn mặt lại rất nhân ái: "Hôm nay chỉ mời mọi người tới đây vui chơi, không cần phải quá gò bó, hiện tại cháu trai cùng cháu gái tôi đang cùng nhau tiếp quản tập đoàn Tiếu Thị, vẫn chưa có kinh nghiệm gì, về sau hy vọng mọi người có thể giúp đỡ."
Ông Tiếu khiêm nhường, ai mà không biết mấy năm nay Tiếu Thâm nắm giữ tập đoàn Tiếu Thị, vốn dĩ tất cả mọi người cho rằng Tiếu Thâm sẽ là người thừa kế nhưng gần đây mọi người chợt nhận ra ông Tiếu đã chuyển hướng, sao lại cho Tiếu Tiếu vào công ty chứ?
Phối hợp với những lời ông Tiếu vừa nói, dường như lớp dương mù trong nhà ông Tiếu đang dần được vén ra, hình như xuất hiện thêm một người thừa kế.
Đôi mắt Đồng Nhan khẽ hạ xuống, bàn tay cũng khẽ nhận ra bàn tay to đang nắm tay cô trong nháy mắt cứng ngắc.
Lúc này Tiếu Tiếu cũng cười đi lên, cô ta giống một cô gái nhỏ làm nũng ôm tay ông Tiếu: "Ông nội, cháu không phải là một đứa trẻ, cháu đã hai mươi bốn tuổi rồi, hôn nữa, anh trai cũng đã thành gia lập nghiệp (đã lập gia đình và có sự nghiệp), ông nói sau này làm sao chúng cháu có thể phạm sai lầm chứ."
Đối với việc Tiếu Tiếu đột nhiên lên sân khấu, mọi người trên mặt là mỉm cười, ánh mắt nhìn cô ta đầy thương yêu nhưng trong lòng lại kinh ngạc, mọi người luôn đồn rằng ông Tiếu rất cưng chiều cháu mình nhưng Tiếu Thâm là người ông Tiếu cưng chiều nhất lại không đi lên, Tiếu Tiếu......
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, những người từ trước đến giờ luôn hợp tác làm ăn với nhà họ Tiếu đều rất nhạy bén, trong đêm nay hình như có thể ngửi thấy mùi lạ không giống như lúc trước.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đồng Nhan theo thường lệ hỏi thăm ý tứ ông Tiếu muốn đưa con trai về nhà, ông Tiếu vẫn chỉ nói đại khái như bình thường, bộ dáng cười mỉm khiến Đồng Nhan tức giận nghiến răng, thật tức chết.
Tiếu Thâm làm bộ mặt không sao đi theo Đồng Nhan ra ngoài, mới vừa mới mở cửa xe, chú ba cùng Chu Linh liền đi ra.
Chu Linh thấy xe của Tiếu Thâm là Bugatti hiếm thấy trên thế giới, đôi mắt lóe sáng, mở miệng: "Phải nói là cháu quá được cưng chiều, cháu xem cả nhà họ Tiếu không ai được lái xe vào nhà nhưng chỉ có mình cháu là duy nhất được đi thẳng vào."
Tiếu Tiếu theo sau đi ra ngoài cũng cười: "Mẹ, ai nói ông nội cưng anh họ nhất, chúng ta không nên rảnh rỗi mà ghen tỵ như vậy."
Chu Linh khẽ mỉm cười giống như đột nhiên ý thức được mình sai, liên tiếp áy náy nói: "Là mẹ không đúng, con bé này, suốt ngày che chở cho anh trai, từ nhỏ liền ra ngoài tự lập."
Lúc này còn có một vài vị khách, ít nhiều nghe được đoạn hội thoại kia, lúc ấy không tỏ thái độ gì chỉ nhanh chóng rời đi nhưng sau khi về nhà liền gọi con trai con gái của mình tới họp gia đình, ý tứ rất rõ ràng, sau này sợ rằng nhả họ Tiếu sẽ chia làm hai, tính toán xem sau này phải đối phó thế nào.
Sau khi về nhà, Tiếu Thâm vẫn luôn cười híp mắt nhìn Đồng Nhan, vào nhà Đồng Nhan liền đem giày cao gót quăng sang một bên, ngồi trên ghế sa lon xoa chân, nhíu mày nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Tiếu Thâm.
"Anh đang nổi điên gì thế?" Người này mặc dù bộ dáng lúc nào cũng cười nhưng ở chung một thời gian dài Đồng Nhan rất rõ, nụ cười này có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Giống như giờ phút này, đôi mắt đào hoa kia giống như kẻ trộm, rõ ràng không có ý tốt.
Tiếu Thâm vẫn còn mặc quần áo lúc đi dự tiệc nhưng cà vạt bị kéo lỏng thả hờ trên cổ, cúc áo sơ mi cũng bị cởi đến ngực cộng thêm nụ cười vô lại trên mặt, cơ thể cao to dựa vào tường càng thêm hấp dẫn.
Khóe miệng khẽ nhếch, đôi tay khoanh trước ngực nhìn Đồng Nhan: "Vợ à, lúc nãy em lo lắng cho anh sao?"
Đồng Nhan sững sờ, động tác xoa chân lập tức dừng lại, không hiểu nhìn Tiếu Thâm "Anh ngu ngốc sao?"
Căn bản cũng không biết hắn đang nói gì, cô lo lắng cho hắn lúc nào chứ? Nhíu mày suy nghĩ một chút, suốt trong bữa tiệc không thấy mình biểu hiện sự lo lắng đối với hắn.
Tiếu Thâm cũng cười, mặt thần bí lại ngồi gần cô, giọng nói mập mờ: "Anh hiểu, khi đó em theo bản năng lo lắng cho anh, anh đều hiểu."
Đồng Nhan nhìn Tiếu Thâm giống như nhìn một kẻ ngu, Tiếu Thâm có thể làm ba mươi tám vẻ mặt khác nhau sao?
"Anh hiểu?" Đồng Nhan huyền ảo, cô không biết hắn đang nói gì? Trước tiên nói về việc hắn đã hiểu.
Tiếu Thâm cười đầy thỏa mãn đầu sáp lên người Đồng Nhan cọ, giống như một con chó nhỏ: "Đúng vậy, anh hiểu."
Đồng Nhan im lặng liếc mắt xem thường, một cái tát đánh vào cái đầu không an phận kia, dám cọ ngực cô, hung tợn trừng hắn, một ngón tay chỉ về hướng phòng làm việc: "Đi kiếm tiền!"
Không phải không biết gần đây công ty tương đối bận, Đồng Nhan cũng không phải đồ đần, Tiếu Tiếu vào công ty, Tiếu Thâm thay đổi nhân sự ít nhiều cũng có sự thay đổi trong công ty, cứ như vậy, nguồn nhân sự vốn được Tiếu Thâm sắp xếp tốt sẽ bị Tiếu Tiếu lợi dụng thời cơ, vì sẽ không xuất hiện phần tử làm loạn quá nhiều, Tiếu Thâm sẽ cho người có nhiều kinh nghiệm tới chú ý tình hình Tiếu Tiếu, cho nên gần đây Tiếu Thâm đều rất bận.
Vốn dĩ khuôn mặt đang vui lập tức u ám, bộ dáng đáng thương ngẩng đầu thương lượng: "Vợ à, anh đã bận một thời gian dài rồi, rất mệt."
Đồng Nhan không để ý tới, đi chân không lên lầu, Tiếu Thâm uất ức, sau khi Đồng Nhan xoay người hai mắt hắn liền sáng lên, đi tới, ở trên bậc thang liền ôm Đồng Nhan lên, bàn tay nhỏ bé không an phận trượt vào cơ thể cô.
Đồng Nhan bị ôm bất thình lình liền kinh ngạc "Làm gì vậy, buông ra, không phải anh còn nhiều việc chưa xong sao?"
Tiếu Thâm ôm cô từ phía sau, đầu lưu luyến cọ trên vai cô, hưởng thụ mùi hương trên người cô, thật thoải mái, trong lòng thầm than, chỉ có mùi hương của Đồng Nhan mới khiến cho hắn thoải mái.
"Vợ à, mệt quá." Giọng nói buồn buồn, hình như thật sự rất mệt, Đồng Nhan nghe vậy lập tức mềm nhũn, mặt khẩn trương hỏi ngược lại.
"Mệt vậy sao?"
"Uhm!" Giọng nói buồn buồn giống như không còn sức lực.
Đồng Nhan hơi động lòng, nghĩ gần đây quả thật hắn làm việc đến tận khuya, khẽ than: "Sau này đừng làm việc muộn như vậy, công việc là quan trọng nhưng sức khỏe quan trọng hơn, không cần phải quá lao lực."
Tiếu Thâm cảm thấy đầu cô hư hỏng nặng rồi, mới vừa rồi còn làm bộ dáng "đi kiếm tiền", bây giờ hắn nói mệt cô liền thay đổi nhưng nói tóm lại hắn rất hài lòng.
Đầu buồn bực dựa trên vai cô, ngoan ngoãn gật đầu: "Mệt quá, chúng ta đi ngủ đi."
Kết quả còn chưa nói hết lời chỉ thấy Tiếu Thâm vừa than mệt liền khom lưng bế Đồng Nhan lên, trên mặt còn nở nụ cười gian xảo: "Vợ à, tối nay anh muốn nghỉ ngơi thật tốt."
Nghe lời hắn nói liền bực mình, Đồng Nhan ngu cũng biết mình bị lừa, tức không chịu được, dùng sức giãy giụa nhưng Tiếu Thâm ôm chặt đùi cô, hgai ba bước liền đi vào phòng ngủ, đóng cửa, một dãy các động tác lập tức được thực hiện, tất cả còn lại chỉ là tiếng thở gấp.
Đồng Nhan bị ném ở trên giường, vội vàng giằng co lại một lần nữa bị con quái vật kia đè xuống.
Tiếu Thâm rất nặng, cơ thể kia đè lên trong nháy mắt Đồng Nhan cảm giác mình không thở nổi "Đè chết em." Bất mãn phản kháng.
Tiếu Thâm cười híp mắt, hai tay chống hai bên đầu Đồng Nhan, đôi chân dài cũng khéo léo kẹp hai chân Đồng Nhan, đem cả người Đồng Nhan đặt ở dưới người mình, nằm im không thể cử động.
Đồng Nhan giãy giụa mấy lần không cách nào cử động, tức giận không động đậy nữa, chỉ có thể mở to mắt: "Làm gì đây?"
Người phụ nữ hung dữ này còn cho rằng mình là trời sao?
Tiếu Thâm bực bội, khẽ híp mắt một cái, khi híp mắt lần nữa liền nở nụ cười: "Vợ à, em không cảm thấy cuộc sống của hai vợ chồng mình thiếu một chút kích tình sao? Tối nay chúng ta làm chuyện kích tình một chút."
Đồng Nhan tức chết, thật là háo sắc, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến điều này vẫn còn thiếu kích tình sao? Cô nghi ngờ Tiếu Thâm t*ng trùng lên đến não rồi sao, nhiều khi cô hận muốn cắt bỏ vật chuyện gieo họa của hắn, tình cảm của người ta mà hắn vẫn còn chê ít sao?
"Tiếu Thâm, anh đi chết đi, anh chơi đùa còn chưa đủ sao, lăn xuốn mau."
Tiếu Thâm cảm thấy mình rất vô tội, hắn rất bình thường, những phản ứng kia của hắn hoàn toàn đều là những phản ứng tự nhiên của cơ thể, tuyệt đối không tồn tại khả năng cậy mạnh cho nên tuyệt đối không tin tưởng dùng nhiều sẽ dẫn đến liệt dương.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |