Ông Tiếu kỳ quái
← Ch.076 | Ch.078 → |
Tiếu Thâm nháy mắt mấy cái "Vợ à......." giọng nói hơi ngân.
Đồng Nhan nhìn ánh mắt Tiếu Thâm hơi kỳ lạ, mặt cảnh giác "Cái gì!"
Tiếu Thâm cười đi tới ôm eo Đồng Nhan: "Thật ra thì đón Đồng Đồng về không phải là không tốt, mấu chốt là ông nội thích Đồng Đồng, nói không chừng tối nay chúng ta qua bên đó ông nội cũng sẽ không thả người!"
Đồng Nhan vừa nghe liền nhụt chí, cũng đúng, ông Tiếu đặc biệt cưng chiều Đồng Đồng, bất luận Đồng Đồng làm chuyện gì ông Tiếu cũng sẽ nhiệt tình ủng hộ.
"Vậy......."
Tiếu Thâm lập tức cắt ngang: "Hay là tối nay chúng ta thử sang đó xem? Nói không chừng có thể đón con trai về nhà!"
Tiếu Thâm nháy mắt như đang nghĩ cách cho Đồng Nhan, hai mắt cô liền tỏa sáng: "Được."
Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, rõ ràng vợ hắn dù không thông minh nhưng lại đặc biệt cố chấp, chỉ cần là chuyện cô muốn thì nhất định phải thử, mặc kệ kết quả thế nào đều được cho nên lần này hắn chủ động đưa ra cũng có thể đón con trai về?
Thật ra thì về điểm này Tiếu Thâm khẳng định đò là điều tuyệt đối không thể thực hiện.
Ở nhà họ Tiếu, tất cả con cháu đều có mặt đầy đủ, mà đối với hai vợ chồng con trai và con gái ông đã cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi khi không có việc gì bọn họ lại nhắc đến vấn đề gia sản, ông tự nhận lúc về già bản thân trở nên ích kỷ, cảm thấy chán ghét mỗi khi các con ông nhắc đến chuyện này khi ông vẫn còn khỏe, cảm giác giống như mấy người này đang nguyền rủa ông nhanh chết đi.
Cho nên trong nhà đột nhiên xuất hiện một đứa chắt ông lập tức cảm thấy vui, nếu như không phải tại hai ba con thằng bé không thân nhau lắm, ngay từ lúc hai người mới kết hôn liền đưa thằng bé về nhà.
Vì để cho Tiếu Thâm cùng con trai bồi dưỡng tình cảm nên ông Tiếu nhẫn nhịn một tháng!
Đồng Nhan chủ động đưa con trai đến thì làm sao ông có thể trả về chứ.
Lúc hai người quay về nhà họ Tiếu, trước cổng chính có dừng mấy chiếc xe thể thao, ferrari màu đỏ cá tính, ferrari màu đen sang trọng, ferrari màu trắng ưu nhã.
Nhà họ Tiếu có quy định, bất kể là xe của ai cũng không được phép đi vào, con gái út nhà họ Tiếu từng phản kháng, trước khi kết hôn bà ta đều chạy thẳng xe vào khuôn viên, nhưng sau khi kết hôn lần đầu tiên về nhà ông Tiếu đã bắt bà đậu xe ở bên ngoài, điều này làm cho bà ta rất tức giận nhưng vẫn phải tuân theo lời ông Tiếu, người già thích yên tĩnh, bây giờ không thích nhìn thấy những chiếc xe đậu trong khuôn viên, hoặc có thể nói là những chiếc xe đó làm chết những bụi hoa mà ông trồng.
Bà cũng hết cách, nhiều năm trôi qua cũng dần trở thành thói quen nhưng quy định này đối với Tiếu Thâm hoàn toàn không có tác dụng, ông Tiếu thương Tiếu Thâm, tất cả những người trong nhà họ Tiếu đều biết điều này, chỉ có một mình Tiếu Thâm có thể chạy thẳng xe vào bên trong.
Cũng bởi vì Tiếu Thâm đặc biệt, thím ba cùng cô Tiếu càng không hài lòng, càng cảm thấy sau này Tiếu Thâm sẽ làm chủ nhà họ Tiếu cho nên mấy năm nay hai người liên tục muốn ông Tiếu nhanh chóng phân chia tài sản, tránh sau này ông Tiếu già rồi lẩm cẩm đem toàn bộ tài sản giao hết cho Tiếu Thâm như vậy hai người sẽ không có bất cứ gì không phải sao?
Điều này hoàn toàn không thể xảy ra!
Tiếu Thâm luôn luôn là cái đinh trong mắt Tiếu Ngọc cùng Chu Linh, chỉ cần thấy Tiếu Thâm ở nhà họ Tiếu lập tức quaty về.
"Ai u, rốt cuộc anh Tiếu của chúng ta cũng đã lộ diện, muốn gặp cậu thật là không dễ dàng!" Chu Linh đứng ở một bên chế giễu.
Tiếu Thâm ôm Đồng Nhan bước nhanh vào phòng khác, không thèm để ý đến bà ta.
Chu Linh bị làm lơ liền tức giận trợn to mắt, từ lần Tiếu Tiêu xảy ra chuyện Chu Linh càng thêm hận Tiếu Thâm, trước kia còn có thể giả bộ nhưng bây giờ thấy Tiếu Thâm liền chế giễu.
"Tiếu Thâm, gần đây Tiếu Tiêu rất thích tới quán bar, cháu rong chơi đã lâu nên biết bên trong nguy hiểm như thế nào, thím cũng không yên lòng, cho nên dù cho Tiếu Tiêu đến quán bar chơi nhưng nếu một ngày nào đó cháu đến quán bar chơi mà gặp được thằng bé thì hãy giúp chú thím chăm sóc em một chút, dù sao cháu cũng đã đi chơi rất nhiều, ít nhất bên trong cũng có rất nhiều bạn rượu của cháu!"
Lời này nghe ra có vẻ là đang lo lắng cho con trai mình nhưng nếu suy nghĩ kỹ Đồng Nhan liền nhíu mày, không ngờ Chu Linh dám nói chuyện liều mạng như vậy.
Những lời kia vừa được thốt ra không phải là đang trêu chọc Tiếu Thâm ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng sao?
Khuôn mặt Tiếu Thâm hời hợt giống như không nghe thấy gì, Đồng Nhan khẽ nhếch miệng, xoay người nhìn Chu Linh mỉm cười: "Thím ba, thím sai rồi, Tiếu Tiêu vẫn còn nhỏ, bây giờ mới mùng hai, mặc dù nhà họ Tiếu có tiền nhưng vẫn phải nuôi dạy con nít cho tốt, thím xem Tiếu Tiêu còn nhỏ như vậy đã cho đi chơi lung tung, tính tình trẻ con khó đoán, ở trong đó làm loạn ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, đến lúc đó không phải thằng bé sẽ rất oán giận ba mẹ mình sao!"
Sắc mặt Chu Linh lập tức trở nên khó coi.
Đồng Nhan tiếp tục cười, mặt thành khẩn: "Thím ba không phải chuyện quan trọng nhất bây giờ là cho Tiếu Tiêu học hành thật giỏi sao, sau này có bản lĩnh mới có thể giúp nhà họ Tiếu càng thêm mạnh hơn."
Sắc mặt Chu Linh trắng bệch, mím chặt môi, hai hàm răng cắn chặt, Đồng Nhan cô gái này.......
Rõ ràng có thể làm cho bà ta tức điên lên, lời nói kia ngay cả người ngu ngốc cũng có thể hiểu là đang châm chọc bà ta nói Tiếu Tiêu không có tài năng, nhỏ như vậy đã làm loạn, không lo học cho tốt về sau nhà họ Tiếu có thể tan nát vì thằng bé!
Điểm này còn kém xa Tiếu Thâm, sáu năm trước Tiếu Thâm mới bắt đầu bước vào thương trường nhưng chỉ một thời gian hắn đã có khả năng mở công ty riêng cho mình, đàn ông mà chơi thì chơi nhưng không mê muội đến mức mất hết ý chí là được, đây mới là đàn ông.
Chồng của cô chính là một người đàn ông tốt!
Chu Linh nghiến răng, cười lạnh: "Đúng!"
Tiếu Thâm hài lòng ôm Đồng Nhan đi: "Miệng lưỡi thật lợi hại!"
Đồng Nhan lườm hắn: "Hài lòng cái gì chứ? Anh xem chúng ta vừa mới xuất hiện thím ba liền đối với chúng ta như vậy, để Đồng Đồng ở đây anh vẫn yên tâm sao? Anh yên tâm nhưng em không yên tâm!"
Càng nghĩ càng tức, hai người bọn họ có thể cãi lại nhưng Đồng Đồng chỉ là một đứa bé mới năm tuổi, không hiểu gì, đoán chừng nghe không hiểu rằng Chu Linh đang giễu cợt mình.
Trong đầu Đồng Nhan liền hiện ra một bức tranh, Đồng Đồng mỉm cười, khuôn mặt mờ mịt, ngửa đầu nhìn người bên cạnh không ngừng mở miệng.
Cục cưng của cô!
Tiếu Thâm khinh thường: "Em cho rằng Đồng Đồng giống em sao?" Nếu như Đồng Đồng thật sự ngốc giống cô thì hắn sẽ không yên tâm mà ném con hắn vào trong biển lửa.
Chính là bởi vì hắn biết tính cách của thằng bé, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của thằng bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thằng bé cùng với giọng nói non nớt sẽ không ai nghĩ tới rằng mỗi lời thằng bé nói có thể làm cho tức chết.
Tiếu Thâm cảm thấy Đồng Nhan không nên lo lắng cho con trai mà ngược lại nên đi mua một ít quà để an ủi cô Tiếu đang bị đả kích.
Tiếu Ngọc đang ngồi gọt táo bên cạnh ông Tiếu, biết Tiếu Thâm tới cũng không nói gì chỉ giả bộ như không thấy.
Đồng Đồng vừa nhìn thấy ba mẹ mình liền nhào tới ôm Đồng Nhan ngây thơ hỏi: "Mẹ, mẹ nhớ con sao? Muốn tới đón Đồng Đồng về nhà sao?"
Đã mấy ngày Đồng Nhan chưa gặp con trai nên rất nhớ, cô ngổi xổm xuống ôm chặt Đồng Đồng: "Đúng vậy, mẹ nhớ con, tối nay về nhà được không?"
Đồng Đồng vui sướng: "Dạ, Đồng Đồng cũng rất nhớ mẹ!"
Tiếu Thâm đi tới trêu ghẹo: "Sao vậy, chỉ nhớ mẹ chứ không nhớ ba sao?"
Đồng Đồng nở nụ cười: "Nhớ chứ, ba không biết sao, hôm qua con còn nằm mơ thấy ba!"
Tiếu Thâm liền giả bộ tức giận: "Nói dối, tối hôm qua ba nghe ông nội nói con chơi đồ chơi cả đêm, căn bản không có ngủ đến bảy giờ sáng lúc ông nội dậy mới phát hiện ra liền tịch thu đồ chơi, không phải con mới dậy sao?"
Đồng Đồng vừa nghe liền thầm than trong lòng.
"Cái gì?" Tối qua không ngủ?" Đồng Nhan kinh ngạc, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai nhìn kỹ, không trách được thằng bé nhìn có vẻ mệt mỏi, cả đêm không ngủ xem như có ngủ hai mươi bốn giờ thì cũng không thể hồi sức.
Đồng Nhan tức giận sao thằng bé lại kém như vậy chứ: "Đồng Đồng, sao con lại chơi trò chơi cả đêm không ngủ."
Đồng Đồng biết mình làm sai, tự nhận lỗi: "Mẹ, con biết sai rồi, sau này con không thế nữa."
Đồng Nhan nghiêm mặt, ngược lại Tiếu Thâm cười: "Không sao, chỉ một đêm không ngủ mà thôi, lúc anh còn nhỏ đến mùa World Cup anh cũng không ngủ đêm nào, đối với phụ nữ bọn em đó là tật xấu, tùy tiện chịu đựng rồi hai mắt biến thành mắt gấu mèo nhưng em nhìn anh xem!" Tiếu Thâm kề gần mặt Đồng Nhan, đưa mắt tới trước mắt cô: "Em xem, không phải không có quầng thâm sao!"
Đồng Nhan bực bội, chuyện gì xảy ra vậy chứ, cô còn đang giáo dục con trai sao hắn lại muốn khiêu chiến với cô chứ!
"Đúng vậy, chỉ có mắt anh không có quầng thâm, mắt anh đẹp nhất!" Giống như bệnh thần kinh, khoe khoang với phụ nữ với bệnh quầng thâm ở mắt cực kỳ nghiêm trọng rằng mình không có quần thâm ở mắt, thật tức chết, từ trước đến giờ Tiếu Thâm thức khuya nhiều hơn cô nhưng hắn lại không có chút quầng thâm nào!
Tiếu Thâm vừa nghe liền tối sầm mặt, người phụ nữ này.... .
Tại sao hắn lại có thể đẹp trai như vậy chứ!
Tiếu Ngọc đang chăm chú gọt táo liền ngẩng đầu cười: "Ha ha, ba xem mấy đứa này tình cảm chưa, nhất định là lúc ở nhà cũng rất tình cảm."
Ông Tiếu nở nụ cười gật đầu, đối mắt tràn đầy niềm vui, nói đến cháu của ông thì trước kia ông sợ cháu ông do thiếu tình thương của ba mẹ tương lai có thể sẽ trở thành một đứa trẻ hư hay không?
Nhưng mấy năm sau, Tiếu Thâm càng ngày càng hỗn khiến ông tức đến sinh bệnh nhưng dù sao cũng là đứa cháu mà ông thương yêu nhất, biết trong lòng đứa bé này thế nào nên cũng không nói gì.
Bây giờ thì tốt rồi, hắn đã có vợ có con trai cũng có người có thể an ủi.
"Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến đây ăn cơm vậy, không phải gần đây công ty tương đối nhiều việc sao? Nếu bận không cần phải chạy qua đây, dù sao hai nơi cách nhau cũng xa, không phải quá lãng phí thời gian sao!"
Đồng Nhan khẽ mỉm cười: "Ông nội, là cháu muốn đến, đã lâu rồi không về đây ăn cơm cháu cảm thấy hơi ngại, hơn nữa ngày mai Đồng Đồng bắt đầu đi học lại, hôm nay nên về nhà chuẩn bị một chút."
Ông Tiếu cười: "Dù sao hai đứa cũng mới kết hôn không về ăn cơm cũng không sao, về chuyện học của Đồng Đồng ông đã sắp xếp xong, hai đứa không cần quan tâm, gần đây công việc của hai đứa tương đối nhiều, tạm thời để Đồng Đồng ở đây, mỗi ngày sẽ có tài xế đưa đón, hai đứa cũng yên tâm hơn dù sao bận việc còn phải chăm sóc thằng bé cũng rất phiền toái."
Đồng Nhan cười vừa định mở miệng từ chối thì Tiếu Thâm đứng ở sau lặng lẽ ra hiệu với cô bằng mắt, một đôi mắt rất nghiêm nghị.
Đồng Nhan hoảng sợ, nhìn ông Tiếu đang cười híp mắt trong lòng liền chìm xuống.
Tiếu Thâm đoán trúng ý ông Tiếu muốn gì, ông Tiếu đang muốn tranh giành con trai với cô sao?
Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, Đồng Nhan bất đắc dĩ, ngược lại Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Ông nội như vậy cũng không tốt lắm, dù sao Đồng Đồng vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, hơn nữa thân là ba Đồng Đồng nhưng lại xao nhãng nhiệm vụ nên muốn cùng con trai tĩnh dưỡng tình cảm một chút!"
Ông Tiếu khẽ mỉm cười gật đầu: "Ừ, nên bồi dưỡng tình cảm một chút, như vậy đi, sau này cháu thường xuyên đưa Nhan Nhan về đây ăn cơm, Đồng Đồng vẫn nên ở chỗ ông thì tốt hơn, cháu xem hai đứa đều bận việc của mình, bình thường cũng không thể chăm sóc thằng bé, vừa hay ông ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm có thể giúp hai đứa trông thằng bé, cứ như vậy đi, được rồi, ăn cơm thôi!"
Trên bàn cơm Đồng Nhan vẫn luôn nhìn Đồng Đồng đang ngồi cạnh ông Tiếu, hình như ông Tiếu rất quan tâm tới Đồng Đồng giống như hận không thể cột Đồng Đồng vào bên người lại không kiềm chế được nghĩ tới ông nội mình là Đồng Tĩnh Uy.
Đồng Nhan cảm thấy không yên lòng, Tiếu Thâm ngồi bên cạnh giống như có thể nhìn thấu tâm tư cô, không ngừng gắp thức ăn cho cô, ông Tiếu nhìn thấy vậy thì nghĩ tới Tiếu Thâm rốt cuộc cũng biết quan tâm tới người khác rồi, đôi mắt tràn đầy vui mừng nhìn bọn họ làm cho Đồng Nhan ngồi đối diện cảm thấy ông Tiếu hơi kỳ lạ.
"Tiếu Thâm, gần đây công ty có bận không? Dù bận cũng phải chú ý tới sức khỏe, còn nữa nếu như quá bận thì có thể cho Tiếu Tiếu đến công ty giúp cháu, dù sao cũng là người một nhà."
Chu Linh ngồi bên cạnh vừa nghe hai mắt liền sáng lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn Tiếu Thâm: "Đúng vậy, Tiếu Thâm à một mình cháu lo việc của công ty quá bận rồi, vừa đúng lúc Tiếu Tiếu vừa mới tốt nghiệp cũng chưa có việc làm, có thể đến công ty giúp cháu cũng là rèn luyện kỹ năng thu thập kinh nghiệm, đây không phải là chuyện tốt sao."
Đồng Nhan hít thở sâu, bây giờ nhà họ Tiếu mang đến cho cô cảm giác ngày càng không hít thở nổi, trước kia cảm thấy ông Tiếu rất thương yêu Tiếu Thâm, nhưng ông biết vì sao, vừa sang năm mới cảm thấy ông Tiếu dường như trở nên lạnh nhạt với Tiếu Thâm.
Hai người nhìn nhau, bên trong đôi mắt đều mang theo một chút nghi ngờ, Tiếu Thâm cười nhìn ông nội không thèm để ý đến khuôn mặt nhỏ của Chu Linh: "Ông nội, chuyện công ty cháu có thể tự xử lý hơn nữa chuyên ngành của Tiếu Tiếu cũng không phải cái này, hãy để cho con bé tự tìm việc mà mình thích đi, như vậy sẽ hay hơn."
Hôm nay Tiếu Tiếu cùng Tiếu Tiêu đều không tới, căn bản mỗi tối đến nhà họ Tiếu ăn cơm chỉ có hai vợ chồng chú ba, hôm nay Tiếu Thâm tới đây chính là ngoại lệ, từ trước đến giờ Tiếu Thâm chưa từng về nhà ăn cơm, Chu Linh trước mặt ông Tiếu nói không biết bao nhiêu lần, hôm nay rốt cuộc nghe thấy ông Tiếu mở miệng cho Tiếu Tiêu đến công ty, Chu Linh liền kích động, vào công ty nhất định sẽ nắm được quyền.
Chỉ là nhìn thấy Tiếu Thâm không đồng ý, Chu Linh liền lộ ra đôi mắt độc ác, vừa đùng lúc Đồng Nhan nhìn thấy, bàn tay dưới bàn lặng lẽ nắm áo Tiếu Thâm ngược lại bị hắn nắm lấy, khẽ dùng sức như trấn an.
Ông Tiếu nghe Tiếu Thâm nói xong liền nhíu mày, hình như không vui: "Cháu xem hai đứa đến thời gian chăm sóc con trai mình còn không có vậy để Tiếu Tiếu vào công ty giúp đi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
Sắc mặt Tiếu Thâm vẫn còn tươi cười, đôi mắt vô tình nhìn thấy nụ cười hả hê của Chi Linh, khóe miệng càng nở nụ cười sâu hơn: "Được rồi." Hình như là đã nhượng bộ, ngẩng đầu nhìn Chu Linh mỉm cười nói: "Thím ba về nhà hỏi xem khi nào thì Tiếu Tiếu có thể đi làm."
Chu Linh vừa nghe liền vui mừng nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: "Dĩ nhiên càng nhanh càng tốt, bây giờ con bé ở nhà đều làm thím rất phiền, không biết cháu định sắp cho nó làm chức vụ gì?" Thật ra thì bà ta quan tâm nhất là chức vị lớn hay nhỏ, quyền lợi thế nào.
Tiếu Thâm cười, từ góc độ của Đồng Nhan có thể thấy đôi mắt hắn lóe sáng giống như một đôi mắt cáo.
Tiếu Thâm cười: "Ngày mai cháu sẽ sắp xếp chuyển giám đốc nhân sự hiện tại sang mĩ cho nên tạm thời Tiếu Tiếu sẽ đảm nhiệm chức vụ giám đốc quản lý nhân sự này, bây giờ Tiếu Tiếu còn nhỏ, bộ phận nhân sự là nơi đào tạo người cũng là bộ phận quan trọng nhất của công ty, thím ba về nhà phải dặn Tiếu Tiếu làm cẩn thận, giúp cháu giữ hình tượng của công ty."
Chu Linh vừa nghe liền hài lòng, ai cũng biết bộ phận nhân lực là bộ phận liên kết với nhiều ngành nhất, làm quản lý bộ phận nhân lực xem như Tiếu Tiếu có thể nắm giữ tập đoàn Danh Dương trong tay rồi, cái này cũng không tệ, chỉ là.......
Chu Linh không thể nào hài lòng: "Tiếu Thâm, Tiếu Thị cùng Dang Dương đều là sản nghiệp của nhà họ Tiếu sao còn phải phân làm hai cái riêng biệt chứ, tốt nhất nên kết hợp thành một, như vậy càng dễ quản lý hơn."
Tiếu Thâm nghe vậy khuôn mặt càng tươi hơn, đôi mắt hơi cong nhưng trong đôi mắt ấy lại toát ra một sự lạnh lẽo, Chu Linh nhìn liền sững sờ, vôi vàng nhìn sang chỗ khác.
Lời của Chu Linh cũng là lời mà Tiếu Ngọc muốn nói, bây giờ thế lực của hai công ty đều ngang nhau nhưng Danh Dương do Tiếu Thâm một tay tạo nên, nếu như không phải Tiếu Thâm vẫn còn nắm giữ Tiếu Thị thỉnh thưởng dựa vào Tiếu Thị tạo cơ hội cho Danh Dương thì bây giờ Danh Dương cũng không thể phát triển như vậy. Do đó công ty này cũng nên thuộc về sản nghiệp nhà họ Tiếu không nên chỉ thuộc về Tiếu Thâm, điểm này rất quan trọng, chỉ là tiền của Danh Dương bây giờ cũng có khiến di sản của ông Tiếu sau khi mất chia bọn họ tăng gấp đối!
Đồng Nhan nhạy cảm phát hiện ra áp suất của người bên cạnh đã hạ xuống mức thấp nhất, Chu Linh cùng Tiếu Ngọc ngồi bên cạnh bị dọa sợ lập tức không dám nhiều lời, chồng của hai bà càng chuyên chú ăn cơm.
Ông Tiếu nhíu mày khiển trách Chu Linh: "Nói lung tung cái gì vậy? Danh Dương do một tay Tiếu Thâm gây dựng nên, Tiếu Thị có rất nhiều nghiệp đều nhất định thuộc về sản xuất công nghiệp lỗi thời, bây giờ công ty Danh Dương của Tiếu Thâm đang nổi tiếng trong ngành sản xuất, như vậy mới tốt! Nếu không mấy đứa cũng đi mở một công ty rồi sau đó sát nhập vào Tiếu Thị cho tôi, anh ba, anh cảm thấy thế nào?"
Cuối cùng đem chủ đề đẩy lên người chú ba Tiếu Bỉnh Nham, ông sững sờ cười: "Ba, ba nghĩ thế nào thì chính là như vậy, ba là người lớn nhất trong nhà, bọn con đều tôn trọng ba."
Nói như vậy nhưng trong lòng Tiếu Bỉnh Nham khẽ rét lạnh, mấy công ty nhỏ trong tay ông ta đều là do ba Tiếu Thâm gây dựng nên, vốn dĩ muốn phát triển vững mạnh nhưng lại xảy ra tai nạn, ông liền thay anh trai quản lý mấy công ty này, kết quả đến bây giờ vẫn như vậy chưa phát triển được gì.
Tiếu Bỉnh Nham cười cúi đầu ăn, lúc cúi đầu đôi mắt chợt lóe sáng, ông Tiếu đây là ý gì?
Ngược lại Tiếu Thâm cười, gắp thức ăn cho Đồng Nhan, quan tâm vợ cũng không quên con trai nhưng cách nhau khá xa nên chỉ có thể không ngừng nói Đồng Đồng ăn nhiều một chút.
Bữa ăn này Đồng Nhan nuốt không trôi, rõ ràng chỉ là một bữa cơm đơn giản lại cảm giác mỗi người một câu giống như những cây gậy đạp xuống khiến cô bị thương đối phó không kịp.
Trên đường về nhà, Đồng Nhan ngồi ở ghế phụ buồn buồn không vui, không đón được con trai về ngược lại một bữa cơm còn làm cho cô trở nên đột ngột khó thở, bực chết.
Tiếu Thâm quay sang nhìn cô cười: "Tức giận sao? Phải biết những gia đình giống như nhà chúng ta sau này sẽ càng phân tranh nhiều hơn sau khi cơ thể ông nội yếu đi."
Đồng Nhan sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Ý của anh là bây giờ người nhà anh đang bắt đầu tranh giành tài sản sao? Nhưng cô thể ông nội còn tốt như vậy, chuyện này......."
Lời còn chưa nói hết Tiếu Thâm đã lắc đầu không đồng ý nói: "Vợ à, em có phát hiện hôm nay ông nội rất kỳ quái không?"
Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy đáy mắt hắn có một tia sáng vụt qua, không giống như Tiếu Thâm của lúc trước, cảm giác có hơi tối tăm.
Mặc dù thời gian hai người ở chung chưa lâu nhưng gần đây Đồng Nhan phát hiện ra vào thời điểm nào đó Tiếu Thâm sẽ có những biểu hiện rất đặc biệt, hoàn toàn không giống như bình thường.
Mà dáng vẻ mơ hồ giống như buổi tối của sáu năm trước, khi đó vóc dáng có vẻ còn non nớt nhưng khuôn mặt lại rất chững chạc.
Đồng Nhan nháy mắt mấy cái, nghiêm túc suy nghĩ về ông Tiếu tối nay, nhíu mày nghi ngờ: "Tối nay ông nội không che chở anh như lúc trước, thậm chí còn có điểm hướng về phía chú thím."
Tiếu Thâm nhíu mày cười, khóe miệng hơi lạnh, giọng nói trầm thấp, đôi mắt chợt lóe: "Không sai, tối nay ông nội hoàn toàn khác lúc trước, trước kia ông luôn che chở cho anh nhưng tối nay ông nội lại không phản đối việc Tiếu Tiếu vào công ty!"
Tiếu Thâm cắn răng, híp mắt giống như đang suy nghĩ chuyện gì, khuôn mặt dễ nhìn bởi vì trầm tư mà càng lộ ra vẻ nghiêm túc.
Đồng Nhan nghiêng đầu nhìn Tiếu Thâm, đôi mắt khẽ thoáng qua một chút lo lắng, ông Tiếu đã bắt đầu thay đổi? Chuyện này.......
"Tiếu Thâm? Anh không sao chứ!" Đồng Nhan lo lắng hỏi.
Tiếu Thâm nhìn đường phía trước, khóe miệng khẽ nhếch, càng ngày càng cảm giác vợ mình quan tâm mình, trong lòng cảm thấy rất vui, nghiêng đầu nhìn cô, lại khôi phục bộ dáng cợt nhã như trước: "Vợ à, em đang quan tâm anh sao? Bây giờ địa vị của anh trong lòng em càng ngày càng quan trọng rồi!"
Đồng Nhan nhìn đôi mắt đang cười của hắn, sững sờ, càng ngày càng để ý?
Đồng Nhan uốn éo chỉnh cơ thể ngay ngắn không nhìn tới hắn, trong đầu vẫn ngơ ngác quanh quẩn những lời Tiếu Thâm nói.
Tiếu Thâm hiếm khi thấy cô có vẻ mặt như vậy giống như một cô gái nhỏ bị lạc đường, đôi lông mi dài rũ xuống, mê man giống như chịu uất ức, ánh mắt trong trẻo tràn đầy sương mù, không thấy đáy, mông lung mà mê người.
Tiếu Thâm ngơ ngác nhìn, lập tức quên mất mình vẫn còn lái xe, thật may bây giờ là buổi tối, trên đường tương đối ít xe, Tiếu Thâm nhìn vợ mình, trong lòng thầm nghĩ thì ra vợ hắn có khí chất giống như một cô tiên.
Bên tai vang lên tiếng còi xe, Tiếu Thâm lập tức bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn chiếc xe kia, lại nhìn thấy chủ chiếc xe BMW màu trắng kia đang nhìn hắn đầy khiêu khích, sau đó đạp ga....... . phóng đi, xoạt một cái nhanh như bão tố.
Tiếu Thâm sững sờ, thật lâu sau mới nhớ tới, người kia muốn đua xe với hắn?
Im lặng cười cười, xe của hắn là xe thể thao với tính năng rất cao, trước kia đã từng gặp nhiều chuyện như vậy, dù sao cũng đều là người trẻ tuổi, có thể lái được chiếc xe kia chứng tỏ nhà cũng có chút tiền như hắn, con nhà giàu rất thích tùy tiện đua xe trên đường?
Tiếu Thâm vẫn đang chậm rãi lái xe của mình, chưa tới một giây sau, chiếc xe phía trước liền thắng gấp, không nhìn đèn giao thông lập tức quẹo tay lái chạy thẳng về phía Tiếu Thâm.
Vẻ mặt Tiếu Thâm vẫn không thay đổi, Đồng Nhan lại cảm thấy chủ nhân chiếc xe kia quá kỳ quái, đây là đường một chiều, ngộ nhỡ chiếc xe phái sau không tránh kịp vậy phải làm sao!
Lúc chiếc xe thoáng qua, Tiếu Thâm khẽ nhếch miệng cười, không nhìn Đồng Nhan nói: "Ngồi chắc vào!"
Đồng Nhan còn chưa kịp phản ứng được hắn đang nói gì chiếc xe liền lập tức vọt ra ngoài, chiếc xe phía sau không kịp phản ứng, lại nghe thấy tiếng mấy chiếc xe phía sau soàn soạt dừng lại, có người nhô đầu ra mắng: "Có biết lái xe hay không, đây là đường một chiều! Xe BMW thì hay lắm sao!"
Người lái xe BMW không nhìn những người này lấy một cái, mặt cực kỳ tức giận nhìn chiếc xe Bugatti phía trước đã không thấy tăm hơi đâu, mẹ kiếp.
Vốn nghĩ muốn so tài với Bugatti, ai cũng nói tốc độc chạy của Bugatti rất nhanh, mặc dù không đắt tiền nhưng tính năng của xe này rất tốt, chơi xe lâu như vậy mặc dù hắn cũng có vài chiếc xe nhưng không có chiếc xe kia, thật vất vả lắm mới thấy chiếc xe hiếm hoi kia, cứ như vậy bỏ lỡ, thật đáng tiếc!
Khi về đến nhà, cơ thể Đồng Nhan mềm nhũn, Tiếu Thâm nghiêng đầu vô tội nhìn Đồng Nhan, thấy cô vẫn còn ngơ ngác, là bị dọa sợ sao?
Tiếu Thâm chu mỏ, không phải từ trước đến giờ lá gan của cô vẫn rất lớn sao? Sao lại bị cuộc đua xe dọa thành như vậy?
Tiếu Thâm im lặng lắc đầu, người có địa vị cao lại đầu hàng người có địa vị thấp đi vòng qua đầu xe mở cửa, khom lưng ôm Đồng Nhan vào nhà.
Ôm vợ ngồi dựa trên ghế sa lon, Đồng Nhan một lúc sau mới hoàn hồn, uất ức nhìn Tiếu Thâm, miệng còn vô ý khẽ chu, giọng nói vô cùng đáng thương: "Anh dọa em sợ, tại sao lại đua xe trên đường chứ?"
Tiếu Thâm sững sờ, cảm thấy bộ dáng của cô lúc này giống như lời cô nói rằng cô hết sức đơn thuần!
Trong lòng không khỏi mềm nhũn, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói êm dịu giống như sợ quá lớn tiếng sẽ dọa sợ cô chạy mất: "Ngoan, sau này sẽ không như vậy nữa."
Đôi mắt Đồng Nhan có một tầng hơi nước bao quanh, lung tung gật đầu "Về sau đừng đua xe nữa, rất nguy hiểm."
Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan cảm thấy hơi kỳ quái, phản hồi này quá lớn, không nên như vậy!
Tiếu Thâm nghiêng đầu khẽ mỉm cười: "Được, vợ à, có phải em rất sợ không?"
Đồng Nhan mê hoặc gật đầu, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại khi cô xảy ra tai nạn, đó là tai nạn liên hoàn, khắp nơi đều là máu, mà cô lại bị những chiếc xe kia ngăn ở giữa đường, muốn chạy về nhà nhưng không ra được.
Đồng Nhan bị sợ đến nỗi cơ thể run lên, mũi chân không tự chủ được vểnh lên, mắt lo lắng nhìn chung quanh, giống như chung quanh mình vẫn còn những người đó với máu me đầy người, cuối cùng cả người rúc vào lòng Tiếu Thâm, mắt còn chưa yên tâm nhìn chung quanh một vòng, trong đầu nghĩ tới cảnh tượng ngày đó cô còn nhìn thấy đầu một người đàn ông bị kẹp lại trong xe, mắt mở thật to liền giật mình.
Tiếu Thâm khẽ nhíu mày, điều này quá không bình thường, ôm sát cơ thể người nằm trong lòng đang run lên: "Sao vậy?"
Đồng Nhan nhắm chặt mắt, phản ứng kịch liệt lắc mạnh đầu.
Thật ra tai nạn xe cộ kia là bà Đồng sớm sắp xếp tốt, bà ta muốn sắp xếp giết chết Đồng Thiên Bác cùng người tình và con gái riêng mà không làm cho người ta nghi ngờ.
Đáng tiếc, ngày đó Trương Diễm Thu có chuyện đột xuất nên không đi mà cô vì băng qua đường bị chiếc xe đột nhiên lao tới trước mặt làm cho sợ không dám lộn xộn, tiếp theo đó phía sau lưng vang lên tiếng xe hơi va chạm cùng tiếng người thét chói tai, trong nháy mắt đó đánh thẳng vào tâm trí làm cho Đồng Nhan hoảng sợ không ngừng đi gặp bác sĩ tâm lý.
Khi đó còn quá nhỏ, bác sĩ không ngừng an ủi cô nói không có việc gì, đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng của Nhan Nhan.
Cô dường như bị bác sĩ tâm lý thôi miên, sau đó luôn suy nghĩ đây là một cơn ác mộng, không có gì cả, tỉnh mộng mẹ sẽ làm xong bữa sáng cho cô đi học.
Nhưng vừa rồi ở trên xe, Tiếu Thâm chạy xe với tốc độ cao nhất khiến những thứ này liền hiện ra trong đầu Đồng Nhan khiến cô hoảng sợ.
Tiếu Thâm nhíu mày, cơ thể trong lòng không giống như Đồng Nhan lúc trước, đây là chuyện gì xảy ra?
Dịu dàng ôm Đồng Nhan lên lầu, hai người không thay quần áo, Tiếu Thâm cứ như vậy ôm Đồng Nhan hoảng sợ quá độ ngủ.
Chỉ là trong đêm Đồng Nhan ngủ cũng không thoải mái, những thứ đã nhiều năm chìm vào quên lãng đột nhiên hiện ra ập vào trong lòng, bây giờ mặc dù thường thấy những trường hợp như vậy nhưng những thứ đó lại là ác mộng của cô, vẫn là một cô gái nhỏ sợ hãi của nhiều năm trước.
Chung quanh đều là những chiếc xe bị đụng nát, từ trong xe còn có máu tươi giống như dòng sông nhỏ không ngừng chảy về phía chân cô, Đồng Nhan nhỏ nhắn đeo cặp sững sờ đứng giữa đường, đi cũng không được mà không đi cũng không được.
Đi thì tất cả bốn phía đều là xác người, không đi thì nơi này quá kinh khủng.
Cô gái nhỏ mờ mịt đứng ở giữa, hoàn toàn không có cách nào chỉ có thể hoảng sợ kêu: "Mẹ!"
Cảm giác lạnh lẽo, đột nhiên trên mặt cảm thấy ấm áp, bàn tay kia thật ấm áp nhưng lại giống như muốn rời khỏi, Đồng Nhan quýnh lên, bàn tay vội vàng nắm lại, đầu còn cọ vào bàn tay kia giống như có cảm giác an toàn, không muốn buông tay.
Tiếu Thâm nhíu mày, đã có chuyện gì xảy ra với cô, sao lại có bộ dáng thỏa mãn khi ôm cánh tay của hắn như vậy? Lại còn phát sốt rất cao!
Hết cách rồi, một tay bị ôm chặt, Tiếu Thâm chỉ còn cách dùng tay còn lại lấy khăn lông lau cho Đồng Nhan còn vừa an ủi: "Ngoan, vợ à, em buông tay ra đi, anh lấy nhiệt kế ra cho em!"
Đồng Nhan giống như đã ngủ ôm chặt tay hắn không buông, dùng sức rút ra Đồng Nhan lập tức lo lắng nhíu mày nên Tiếu Thâm không dám động nữa.
Trong lòng thầm nghĩ hắn đối với cô quan trọng như vậy sao?
Lúc lấy nhiệt kết ra nhìn liền sợ hết hồn, gần bốn mươi mốt độ, sao lại coa như vậy?
Không trách được lại nóng như vậy.
Nhiệt độ cao như vậy hắn không biết xử lý thế nào liền gọi điện cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu vừa hùng hùng hổ hổ tiêm thuốc hạ sốt cho Đồng Nhan vừa ngáp: "Sao số tôi lại khổ thế không biết, sáng sớm tinh mơ....... a ô....... . mới hửng sáng liền bị lôi tới làm lao động miễn phí."
Tiếu Thâm ngồi ở bên giường, bởi vì Đồng Nhan nắm chặt tay hắn không buông "Tiểu tử thối cậu nhanh một chút, nếu như vợ tôi bị sốt đến ngu người tôi sẽ không tha cho cậu!"
Bây giờ hắn thưc sự sợ hãi khi thấy nhìn khuôn mặt cười ngây thơ của Đồng Nhan lúc nãy, cô chưa từng nở nụ cười như vậy, chẳng lẽ thật sự sốt đến hư đầu rồi?
Tiếu Thâm lo lắng! Không phải chứ, hắn chỉ mới vừa làm ba mà thôi, lại không muốn có thêm một cô con gái nữa!
Tiếu Thâm đang suy nghĩ lung tung thì Cố Tiêu đã tiêm xong, chạy sang phòng Đồng Đồng ngay bên cạnh tiếp tục ngủ.
Lúc Đồng Nhan tỉnh lại đã là xế chiều, Tiếu Thâm ôm cô ngủ trên giường, cả giường đều là tài liệu, Đồng Nhan sững sờ ngẩng đầu nhìn thấy bản thân giống như một con mưc quấn chặt lấy người hắn.
Đỏ mặt không dám tin tại sao bản thân lại ôm hắn ngủ?
"Xoạch", từ chỗ Tiếu Thâm phát ra, cô nhanh chóng bừng tỉnh, âm thanh vừa rồi là tiếng cay bút trong tay Tiếu Thâm rơi xuống đống tài liệu.
Đồng Nhan sợ bị hắn nhìn thấy sẽ cười mình nên nhắm chặt hai mắt, giả bộ ngủ.
Tiếu Thâm vuốt hai mắt cho tỉnh táo, mẹ kiếp, cả người tê rần, nghiêng đầu nhìn Đồng Nhan, vẫn còn đang ngủ như heo.
"Heo!" Không nhịn được liền gọi, khuôn mặt xinh đẹp của Đồng Nhan nhíu lại giống như không vui.
Tiếu Thâm thấy vậy liền cười: "Lời này em cũng nghe được sao, em ấy có lúc ngủ như heo, mắng em một câu thì em liền nghe thấy, thật kỳ quái."
Đồng Nhan nghe thấy Tiếu Thâm lẩm bẩm, thầm nghĩ, từ khi nào Tiếu Thâm lại trở nên càm ràm như vậy, không thể nhanh ra ngoài sao?
Hắn cũng không phải người làm công? Sao lại làm việc trên giường chứ? Còn không mau ôm tài liệu đến phòng làm việc đi!
Giờ phút này Đồng Nhan tuyệt đối không ngờ, không phải hắn không đến phòng làm việc, thật sự là bởi vì cô như con bạch tuộc bám riết lấy khiến hắn không nhúc nhích được.
Sau một tiếng, Cố Tiêu ăn cánh gà đi vào: "Ah, vợ cậu vẫn chưa tỉnh sao?" Nói xong, đi lên sờ trán cô lẩm bẩm: "Đã hạ sốt rồi, sao vẫn chưa tỉnh?"
Tiếu Thâm thấy hắn muốn sờ vào mặt Đồng Nhan hét lớn: "Tay cậu sạch sẽ không khéo làm bẩn mặt vợ tôi, cậu rửa sạch được không?"
Cố Tiêu vẫn còn bực mình vì chuyện Đồng Nhan chưa tỉnh, thấy Tiếu Thâm la như vậy liền rất vui.
"Được, nếu vợ cậu tỉnh tôi sẽ rửa mặt cho cô ấy, lần này cậu vừa lòng chưa?"
Tiếu Thâm tức giận: "Cậu ăn đậu hũ của vợ tôi, nhìn xem tôi có đánh chết cậu không!" Nói xong, động tác như muốn tìm thứ gì dó dưới giường.
Đồng Nhan hết ý kiến, Tiếu Thâm anh có thể đừng hành hạ vợ anh được không? Cô còn nằm trên người hắn, hắn cứ như vậy cô bất tỉnh cũng phải tỉnh.
Đồng Nhan cố ý uhm một tiếng, lông mày khẽ nhíu giống như đang báo trước rằng cô sẽ rời giường.
Cố Tiêu lập tức nhỏ giọng: "Cậu xem cậu làm em dâu tôi tỉnh rồi, thật là không dịu dàng!"
Tiếu Thâm liền sợ không dám chuyển động nhưng mà người lại nghe thấy câu "em dâu của tôi" do Cố Tiêu nói cũng tức giận, Cố Tiêu thừa dịp này Tiếu Thâm không dám lộn xộn càng thêm dầu vào lửa, sau đó chạy đi như một làn khói.
Dù sao bệnh nhân tỉnh thì cũng không liên quan đến anh ta, nên lập tức lái xe chạy.
Lúc Đồng Nhan mở mắt nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Thâm vẫn chưa hả giận, sửng sốt: "Anh làm sao vậy?" Đồng Nhan biết vẻ mặt này dĩ nhiên không phải do mình nhưng vừa mới tỉnh dậy có trạng thái gì nên cô chỉ có thể giả bộ bị dọa sợ, cẩn thận nói.
Nhanh chóng nhìn xuống con bạch tuộc đang quấn quanh mình, tranh thủ rút lui, cẩn thận hỏi: "Có phải anh làm em tỉnh không, thật xin lỗi." Bộ dáng kia giống như vợ chọc chồng tức giận. Tiếu Thâm phản ứng kịp, cô đang cho rằng hắn giận cô?
Tiếu Thâm giả bộ tức giận: "Đúng vậy, em nói sốt liền sốt, sao lại giở trò lưu manh như vậy với anh, sốt cao còn không quên bám lấy anh."
Lời nói này giống như uất ức chất vấn, Đồng Nhan hộc máu, mặt không dám tin mở to hai mắt: "Em lưu manh với anh?"
Tiếu Thâm nghiêm túc gật đầu, Đồng Nhan cười khổ, vừa rồi cô rất tỉnh táo, rõ ràng người đàn ông này ôm cô ngủ rất ngon, bây giờ lại quay đầu nói cô giở trò lưu manh?
Tiếu Thâm không cam lòng "Tiếu Thâm anh bị vợ nhân lúc sốt cao đùa bỡn." Nói xong nháy mắt, khuôn mặt khẩn trương, tiến tới trước mặt Đồng Nhan với hơi thở mập mờ, đôi mắt đào hoa nháy nháy, giọng nói nhẹ nhàng: "Vợ à, em nói rõ đi, thật ra thì em rất thích anh, em xem lúc em sốt cao còn giở trò lưu manh với anh, em hãy thừa nhận đi!"
Gặp qua không ít người không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như hắn, Đồng Nhan híp mắt cười: "Thật sao? Em thật sự động tay động chân với anh, em sai rồi, Tiếu Thâm, em tự phạt mình, sau này em ngủ trên salon là được rồi, tránh khỏi nửa đêm áp đảo anh!"
Nhìn khuôn mặt tươi cười như hồ ly của Đồng Nhan, Tiếu Thâm híp mắt, không nghĩ tới cô sẽ tiếp chiêu như vậy!
← Ch. 076 | Ch. 078 → |