Vay nóng Tima

Truyện:Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi! - Chương 076

Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!
Trọn bộ 107 chương
Chương 076
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Shopee


Tiếu Thâm tùy tiện đưa Đồng Nhan đến một nhà hàng Tây ăn cơm, dọc đường đi không nói một câu, Đồng nhan cảm giác mình vô tội nên cũng không nói chuyện, hắn tức thì để hắn tức đi, cô đi ăn là được rồi.

Gần đây tính tình Tiếu Thâm càng ngày càng kỳ quái nhưng cô không thể trách hắn, hôm nay đột nhiên trở nên dịu dàng ngày mai lại vô cớ tức giận, tính tình của hắn giống như theo phòng trào nên cô không thèm để ý.

"Mấy hôm nay nhà họ Đồng có thể nói tai họa liên tiếp ập tới, hôm qua tập đoàn Đồng Thị xảy ra khủng hoảng tài chính, hôm nay tất cả các cổ đông triệu tập họp hội đồng quản trị, căn cứ vào thông tin, tổng giám đốc công ty Đồng Thị là Đồng Thiên Bác không có mặt, lần này làm cho các cổ đông của Đồng Thị rất bất mãn."

Màn hình ti vi LCD cực lớn trong phòng ăn hiện ra một loạt tin tức về công ty nhà họ Đồng, Đồng Nhan nghe thấy liền sững sờ, vội vàng quay đầu lại nhìn, phía trên đang đưa tin các cổ đông khiển trách Đồng Thiên Bác.

Tiếu Thâm không có biểu cảm gì khi xem, chỉ gọi nhân viên tới chọn món, nhìn Đồng Nhan chăm chú xem ti vi thuận tay gọi món cho cô.

Đồng Nhan như có điều suy nghĩ: "Tiếu Thâm, chuyện này không có liên quan đến anh đấy chứ?"

Tiếu Thâm ngẩng đầu nhìn cô, đưa khăn ăn cho cô: "Không sai, Đồng Chân đã bị Phí Gia Nam dạy dỗ rồi anh không ra tay nữa nhưng anh không thể để Đồng Thiên Bác như vậy, ông ấy sẽ tưởng rằng Tiếu Thâm anh đây rất dễ bị bắt nạt, nếu không dạy dỗ ông ta sẽ tiếp tục ở sau lưng giở trò."

Bây giờ Đồng Nhan không biết diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào, mặc dù cô không muốn để ý nhà bên kia nhưng cũng đã là nơi cô từng sống, ông nội phải làm sao đây?

Tiếu Thâm ngước nhìn cô: "Em yên tâm, anh đã sớm sắp xếp xong cho ông nội rồi, những người đòi nợ kia sẽ không dám làm gì ông nội em đâu, về điểm này thì em yên tâm."

Đồng Nhan yên tâm gật đầu, ở nhà họ Đồng cô chỉ lo lắng cho ông nội, những thứ khác cô đều không quan tâm.

Tiếu Thâm nhìn sắc mặt Đồng Nhan thay đổi chỉ trong nháy mắt, hắn cười: "Lo sợ nhà họ Đồng chịu không nổi sao?"

Mắt Đồng Nhan lập tức lóe sáng: 'Em không biết nên nói thế nào, em quả thật không thích người nhà họ Đồng, em cũng cảm thấy không sao cả nhưng đột nhiên nghe anh nói nhà họ Đồng đang trượt dốc, trong lòng đột nhiên lại....... . Đột nhiên có cảm giác trống rỗng, không biết là cảm giác gì."

Tiếu Thâm gật đầu hiểu: "Anh hiểu, xem như bình thường thấy những người đó rất ghét nhưng thật sự những người đó đã xảy ra chuyện em cũng không thể vui vẻ phải không?"

Đồng Nhan im lặng, nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại ra vẻ khó hiểu.

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Em cảm thấy tại sao anh biết rõ mấy người nhà họ Tiếu làm loạn mà anh vẫn không có hành động gì? Chỉ là thỉnh thoảng cho bọn họ một chút phiền toái để trị còn không chính là nguyên nhân này, dù sao cũng là người một nhà, bọn họ cũng là những người nhìn anh trưởng thành, lúc ba mẹ anh xảy ra tai nạn anh chỉ mới bảy tuổi, sau đó ở cùng chú hai, chú ba cùng cô cũng còn nhỏ, căn bản không có cách nào chăm sóc anh, chú hai ở trong bộ đội, mặc dù số lần về nhà không nhiều lắm nhưng vẫn thật lòng thương yêu anh, đáng tiếc là trong quá trình chiến đấu chú hai đã hi sinh vì nhiệm vụ, từ đó về sau anh ở nhà họ Tiếu giống như một người lén lút, nay ngủ ở phòng ông nội, ngày mai lại đến nhà chú ba, mốt lại đến nhà cô út, khi đó cô còn chưa lập gia đình, mỗi lần anh chui vào chăn thì cô đều giật mình nhưng không đuổi anh đi, lúc đó chú ba cũng mới vừa kết hôn với thím ba, hai người xem anh như con trai cho nên xem như bây giờ bọn họ không ngừng giở thủ đoạn, hời hợt chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của anh thì anh sẽ không làm gì quá đáng đối với họ!"

Đồng Nhan hơi kinh ngạc, không ngờ trong lòng Tiếu Thâm cũng kiên trì với người nhà như vậy, dù sao vẫn là người thân, mặc dù những người đó đối xử không tốt với bọn họ nhưng chuyện này cũng không đại biểu rằng bọn họ có thể độc ác hại những người cùng chung dòng máu.

Đồng Nhan cười: "Có phải anh nghĩ rằng như vậy là rất ngu không? Biết rõ ràng những người đó đối xử với mình không tốt nhưng anh lại không có sự chuẩn bị trước sao?"

Tiếu Thâm cũng cười tự giễu: "Cho nên lần sau nếu như em muốn ra tay với cô út hoạc Tiếu Tiếu anh đều không phản đối."

Đồng Nhan chấn động, cô ra tay với mấy người kia sao?

Bên tai lại văng vẳng vang lên tin tức về nhà họ Đồng, Tiếu Thâm ra tay thủ với Đồng Thiên Bác cho nên mới nói những lời này với cô sao?

Nhưng Tiếu Thâm ra tay với Đồng Thiên Bác là bởi vì Đồng Thiên Bác chọc tới hắn sao? Tại sao vô duyên vô cớ cô lại phải ra tay với hai người phụ nữ trong nhà hắn chứ?

Hay là nói.......

"Anh muốn nói, sau này có lẽ những người phụ nữ kia sẽ ra tay với em sao?" Nghĩ đến mấy người phụ nữ kia, Đồng Nhan liền nổi nóng, mặc dù chỉ gặp mấy lần nhưng rõ ràng cảm thấy những người này xem cô như kẻ thù, nhất là Tiếu Tiếu.

Tiếu Thâm đang cười đột nhiên trầm mặc, đưa tay cầm bàn tay Đồng Nhan, giọng nói kiên định: "Không, anh sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, em yên tâm, đối với năng lực của anh, mặc kệ là những người thân trong nhà hay là....... những kẻ núp trong bóng tối đừng mơ tưởng sẽ làm tổn thương tới vợ con anh dù chỉ là một ngón tay."

Đồng Nhan rung động, cảm thấy cảm động đối với những lời Tiếu Thâm nói nhưng bởi vì vẻ mặt của Tiếu Thâm quá thành thật nên Đồng Nhan thử dò hỏi: "Không phải anh muốn nói hai mẹ con em đi theo anh, sau này...... rất nguy hiểm....... đấy chứ?"

Trái tin Đồng Nhan khẽ run rẩy, nghĩ đến Đồng Chân, Phí Gia Nam rất có thể là kẻ thù của Tiếu Thâm, không phải nói Đồng Nhan rất nhát gan, thật sự là thứ người như thế thủ đoạn quá tàn nhẫn, đối với Phí Gia Nam mà nói ngay cả một phụ nữ cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, không bằng giết chết cho rồi.

Đồng Nhan lo lắng cho Đồng Đồng, lần trước cô bị những người kia bắt cóc vẫn luôn cười hì hì, cũng không có cảm giác gì cho nên rốt cuộc những lời nói của Tiếu Thâm nghiêm trọng như thế nào cô thật sự không biết.

Tiếu Thâm chăm chú nhìn từng nét mặt của cô, bàn tay đang nắm tay cô liền hơi siết chặt, trong lòng thấp thỏm "Em sợ sao?"

Đồng Nhan cảm thấy bàn tay đau nhói lúc này mới phát hiện ra khuôn mặt bi thương của Tiếu Thâm, trong lòng hồi hộp nhớ tới cuộc sống lúc trước của hắn thì ra trong lòng mỗi người đều có một bí mật không muốn cho ai biết, cô có, Tiếu Thâm có ngay cả Giang Thành cũng có.

Chỉ là lúc đó Giang Thành lựa chọn lẩn tránh, vì bí mật này mà lựa chọn rời xa cô nhưng bây giờ Tiếu Thâm lại chọn cách nói hết những bí mật này với cô.

Hít sâu một hơi, Đồng Nhan im lặng nhìn Tiếu Thâm: "Anh nói xem có nên cho một hộ vệ tú trực bên con trai không?" Đồng Nhan thật sự nghĩ bản lĩnh của cô không tệ, Tiếu Thâm càng không phải nói, một nhà ba người yếu nhất chính là con trai bọn họ.

Đồng Nhan hơi bưc bội: "Haiz, anh nói xem thằng bé có phải cũng hơi đần không, em nhớ lần trước Đồng Thiên Bác cho người theo dõi thằng bé, rõ ràng thằng bé cũng phát hiện ra nhưng cuối cùng vẫn bị tóm, anh nói xem sao thằng bé lại đần như vậy chứ? Tất cả đều tại anh, đáng ghét, sao anh không cho t*ng trùng nào tốt một chút, hại em sinh con trai đần như vậy, không thông minh giống mẹ chút nào!"

Tiếu Thâm nhìn vẻ mặt khoe khoang của Đồng Nhan, mắt chớp chớp, hết ý kiến, im lặng nhận phần bít tết người hầu bàn đưa lên, tiếng dao kẽo kẹt vang lên, người phụ nữ này sẽ có lúc không bình thường sao?

"Đúng rồi, sau này cách xa Phí Gia Nam một chút!" Tiếu Thân không quên dặn dò chuyện quan trọng nhất.

Đồng Nhan vô tội: "Em vẫn luôn tránh anh ta nhưng đường không phải là của em, người ta muốn tới em còn có cách nào chứ, tổng biên cũng gọi em vào thì em còn có thể phản kháng sao?"

"Bây giờ em đã là vợ anh, tổng biên không dám tùy tiện làm khó em, về sau em cũng không cần phải quan tâm đến những việc ông ta giao, dù thế nào thì ông ta cũng sẽ không dám sa thải em!"

Đồng Nhan bát quái: "Chẳng lẽ đây chính là lợi thế của người giàu sao?"

Tiếu Thâm vỗ hai tay lên bàn: "Em là vợ anh, sao lại giống với người giàu chứ!"

Nổi giận? Đồng Nhan mở to hai mắt nhìn hắn, chung quanh không ít người bị lời nói của Tiếu Thâm làm giật mình, muốn nhìn xem ai là người giàu có.

Đồng Nhan xấu hổ, vội vàng kéo Tiếu Thâm: "Bình tĩnh, đừng phá hủy hình ảnh tốt đẹp của anh."

Một bữa ăn run rẩy trôi qua, rốt cuộc giữa đường nhận được một cuộc điện thoại, bộ mặt áy náy nhìn Đồng Nhan, đôi mắt long lanh: "Vợ à.... ."

Đồng Nhan nhoẻn miệng cười: "Ơi.... ." trả lời ngọt như mật.

Khuôn mặt Tiếu Thâm càng áy náy hơn "Công ty anh có việc gấp cần giải quyết, em phải tự về rồi, thật xin lỗi!"

Đồng Nhan làm bộ mặt tiếc nuối trách móc: "Sao anh lại có thể như vậy chứ, chuyện công ty quan trọng lắm sao?"

Hiếm khi thấy Đồng Nhan làm nũng, Tiếu Thâm mở to mắt, tiếp tục: "Đúng vậy, dù sao công ty cũng là của mình, thôi để anh đưa em về tòa soạn, đi thôi!" Nói xong đứng dậy muốn dắt Đồng Nhan đi.

Đồng Nhan sững sờ vội vàng nói: "Không cần, việc của anh quan trọng hơn!" Rốt cuộc cũng quai lại giọng nói bình thường, chẳng những bình thường mà còn thành khẩn chỉ sợ Tiếu Thâm sẽ đưa cô về.

Tiếu Thâm khẽ híp mắt: "Đều là vợ anh tốt, khéo hiểu lòng người, vậy anh về công ty trước, em đi đường cẩn thận, đúng rồi, chuyện quảng cáo ở tòa soạn em để cho Phí Gia Nam làm đi, em quay về nói với tổng biên anh rút lui, không làm cho ông ấy nữa."

Đồng Nhan mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Tạm biệt, đi đường cẩn thận!"

Tiếu Thâm hài lòng cười, ôm Đồng Nhan nghiêng người hôn cô một cái: "Thật biết nghe lời!" Nói xong liền đi.

Mỉm cười vẫy tay, mặt dịu dàng như nước, Đồng Nhan phất tay: "Chồng à, hẹn gặp lại."

Nói xong cũng muốn ói mà chiếc xe BMW màu trắng đã sớm lướt đi, thông qua kính chiếu hậu nhìn Đồng Nhan, Tiêu Thâm cũng không nhịn được cười.

Người phụ nữ này muốn đùa với hắn sao? Vẫn còn non lắm!

Về tòa soạn, tổng biên cũng mới quay về, Đồng Nhan vội vàng đi tới báo cáo chuyện của Tiếu Thâm: "Tiếu Thâm nói không làm khó tổng biên nữa, năm nay không được thì năm sau được không? Tổng biên.... Ồ! Sắc mặt tổng biên không tốt lắm, có phải buổi trưa chưa ăn không!"

Tổng biên vốn dĩ còn đang rất vui sau khi nghe Đồng Nhan nói xong mặt lập tức tối sầm, lời này hình như rất quen.

Buổi trưa trong phòng ăn.

Động tác Phí Gia Nam ưu nhã trầm thấp dễ nghe: "Tôi cũng biết tổng biên bị làm khó, như vậy đi, quảng cáo năm nay tạm thời ngưng lại, sang năm nếu có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác!"

Trong phòng làm việc, tổng biên tối sầm mặt, thật hối hận!

Sớm biết Tiếu Thâm sẽ bị Đồng Nhan khuyên, vậy thì buổi trưa ông còn phải phí sức làm gì?

Bây giờ thì tốt rồi, lúc đầu hai người có tiền ra giá cho ông, không ngờ chỉ một bữa cơm trưa liền dừng lại, không thu được gì!

Đồng Nhan ở bên ngoài cẩn thận nhìn tổng biên trong phòng làm việc, trong đầu liền nghĩ tổng biên đang trách cô sao?

Điện thoại di động trên bàn vang lên, một tin nhắn, mở ra xem.

"Tâm trạng tổng biên em thế nào?" Người gửi: Tiếu Thâm.

Đồng Nhan lập tức trả lời bằng một dấu chấm hỏi, "Có ý gì? Anh biết gì sao?"

Tin này chuyển đi liền như đá chìm dưới đáy biển, không có hồi âm. Đồng Nhan bực bội nhìn chằm chằm điện thoại.

Một lúc sau mới vang lên, vừa cầm lên nhìn Đồng Thiên Bác?

"Alo?"

Đầu dây bên kia giọng nói của Đồng Thiên Bác có vẻ rất mệt mỏi, giọng nói hơi nhỏ: "Nhan Nhan, lần này còn nhất định phải giúp ba."

Đồng Nhan lập tức lạnh lùng, thật không nghĩ tới, Đồng Thiên Bác vẫn còn mặt mũi nhờ cô giúp đỡ.

Đồng Nhan không nói gì, đầu dây bên kia Đồng Thiên Bác liền nóng lòng: "Nhan Nhan, chuyện của con chúng ta sau này hãy nói, lần này liên quan đến sự sống còn của nhà họ Đồng, van xin con giúp ba một chút, được không?"

"Ông tìm tôi thì có ích gì, tôi chỉ là một phóng viên." Đồng Nhan không nhẫn nại được, không giấu được sự chán ghét.

"Không, Nhan Nhan, con có thể đi cầu xin Tiếu Thâm giúp một tay, chỉ có một mình con có thể giúp ba, hãy giúp ba một chút."

Khóe miệng khẽ nhếch: "Ông Đồng, ông có nhớ nhầm hay không, lúc ở bệnh viện tôi đã nói rồi, sau này sẽ không gọi ông là ba nữa, sáu năm trước ông đã sớm đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đồng, bây giờ nguyên nhân tôi kết hôn với Tiếu Thâm ông cũng biết cho nên ông nên biết tôi không là gì với Tiếu Thâm, tôi có tư cách gì mà cầu xin sự giúp đỡ của Tiếu Thâm? Hơn nữa, tại sao tôi lại phải giúp đỡ một công ty không có quan hệ gì với mình chứ?"

Giọng nói tức giận của Đồng Nhan vang lên bên tai Đồng Thiên Bác, trong lòng ông lập tức trùng xuống, biết đã không có bất kỳ hy vọng nào, vốn dĩ muốn trút giận lên người Đồng Nhan.

Sững sờ cúp điện thoại, Đồng Phiên vội vàng hỏi: "Sao rồi? Con nhóc kia có chịu giúp hay không?"

Đồng Chân ngồi một bên: "Còn phải hỏi sao, con nhóc kia đồng ý giúp đỡ thì nét mặt ba sẽ thế kia sao?Anh nên sớm thu gom cất giấu toàn bộ tiền mặt cùng những thứ có giá khác, trước khi tòa án niêm phong căn nhà này, sau này còn có chút tiền tiêu vặt."

Đối mặt với sự lạnh lùng tỉnh táo khác thường của Đồng Chân, một người cả đời lăn lộn trên thương trường như Đồng Thiên Bác lập tức run rẩy, tay run run chỉ vào Đồng Chân mắng cô ta bất hiếu.

Đồng Chân lạnh lùng đứng lên, nhếch miệng mỉa mai: "Đừng quá ngây thơ, ba nghĩ xem tại sao công ty vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, nhất định là có người giở trò sau lưng mà cả thành phố A có mấy người có thể làm được, trong một đêm có thể làm cho một công ty phá sản, ngoại trừ con rể ba là Tiếu Thâm thì còn ai vào đây? Anh ta muốn công ty ba phá sản thì làm sao có thể giúp ba chứ?"

Lời nói của Đồng Chân khiến Đồng Thiên Bác giống như gặp cơn gió lớn, lúc này bà Đồng càng mắng to hơn: "Tôi đã nói rồi con nhóc đó chẳng tốt lành gì, bây giờ thì tốt rồi, gả cho một gia đình tốt liền ngược đãi nhà ba mẹ đẻ, ban đầu không nên dẫn sói vào nhà!"

Nói xong ánh mắt nhìn Đồng Thiên Bác như kẻ thù: "Đều là tại ông! Năm đó nếu như ông không ở bên ngoài làm loạn cùng người đàn bà đê tiện Trương Diễm Thu kia làm sao sẽ sinh ra con nhóc tiện nhân kia! Con tiện nhân này giống như mẹ nó, căn bản chỉ là một con sói hoang, bây giờ thì tốt rồi, ông nhìn xem nó phá hủy cả gia đình thế nào!"

Thân thể Đồng Thiên Bác hơi lảo đảo, ngã trên mặt đất, nháy mắt không còn chút hơi sức nào, lúc này Tiếu Thâm là niềm hy vọng duy nhất của ông ta, sao có thể.......

Đồng Nhan!

Nói thế nào ông cũng là ba của con, thế nhưng con....... con lại cấu kết với người ngoài phá hủy cả gia tài mà ba cả đời gây dựng, được, ba chết cũng sẽ không để cho con yên!

Đồng Chân, Đồng Phiền cùng bà Đồng ba người gom tiền mặt cùng đồ trang sức xuống lầu thấy Đồng Thiên Bác với đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm Đồng Nhan đứng ở cửa, nhìn bộ dáng Đồng Thiên Bác giống như muốn ăn cô.

Đồng Nhan bình tĩnh từ từ đi vào, thấy Đồng Chân xách hành lý nhíu mày: "Các người muốn làm gì?"

Đồng Chân nhìn Đồng Nhan cười giễu cợt: "Ồ, cô Đồng nhà chúng ta về rồi sao? Có phải có chuyện muốn nói với chúng tôi không, Tiếu Thâm quyết định cứu Đồng Thị rồi sao? Đó thật sự là một tin tức rất tốt!" Ngoài miệng nói tin tức vô cùng tốt nhưng giọng nói lại vô cùng châm chọc khiến Đồng Thiên Bác càng thêm mất khống chế.

Đồng Nhan cảnh giác quay đầu nhìn Đồng Thiên Bác, lui về sau một bước vẫn bình tĩnh như cũ: "Không, Tiếu Thâm không đồng ý, tôi tới chỉ để xem có cần giúp đỡ gì không."

Nào biết những lời nói này hoàn toàn chọc giận Đồng Thiên Bác, xông lên bóp cổ Đồng Nhan không chịu buông tay, khuôn mặt nhăn nhó: "Tao bóp chết mày con sói hooang, lúc đầu tao nên ngăn cản không cho mẹ mày sinh mày, tao nên đập nát cái bụng kia, nếu không tao sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, bây giờ thì tốt rồi, có chỗ dựa liền quay lại trả thù tao! Tao chết cũng sẽ không cho mày toại nguyện, tao bóp chết mày!"

Vốn dĩ Đồng Nhan cẩn thận chú ý Đồng Thiên Bác, lúc cô vừa mới vào đối mắt ông ta nhìn cô chằm chằm như một con thú hoang bị chọc giận, rất kinh người cho nên lúc Đồng Thiên Bác xông tới đã sớm chuẩn bị, lui về sau một chút lại không nghĩ rằng cửa chính đã bị Đồng Phiên đóng từ lúc cô đi vào.

Đồng Nhan hoảng sợ, Đồng Thiên Bác xông tới lập tức nhấc chân đá, nói thế nào thì cô cũng là người đã từng luyện tập, Đồng Thiên Bác lập tức ngã nhào mà Đồng Phiền là một tên ăn chơi phá của, hai người đàn ông này hợp lại vẫn không thể ngăn cản Đồng Nhan.

Đồng Chân đứng bên cạnh nhìn càng tức giận, thầm mắng hai người đàn ông là phế vật!

Nhìn chung quanh thấy một con dao gọt trái cây liền cười, bà Đồng nhìn thấy con gái nở nụ cười đáng sợ liền đi tới ngăn lại: "Con điên rồi sao? Đây là giết người đấy, lại nói đối với thế lực của Tiếu Thâm đến lúc đó con muốn chết cũng không được!"

Đôi mắt Đồng Chân lạnh lùng, khẽ nhếch miệng: "Mẹ yên tâm, sao con lại có thể ngu đến nỗi tự ra tay chứ!"

Bà Đồng sững sờ, còn chưa biết Đồng Chân định làm gì thì đã thấy Đồng Chân nóng vội chạy tới đưa con dao cho Đồng Thiên Bác: "Ba con tiện nhân này hại nhà chúng ta thê thảm như vậy chúng ta tuyệt đối không thể để cho nó chạy thoát!"

Đồng Nhan nhíu mày vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt tàn ác của Đồng Chân!

Lập tức vung tay dùng túi xách cuốn lấy bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác đồng thời bay lên đạp vào Đồng Phiên đang xông tới, cô dùng sức rất nhiều nên Đồng Phiên bị đạp cho ngã trên mặt đất không thể đứng lên được, phun một đống máu, hôn mê.

Đồng Chân ở bên ngoài nhìn không hiểu từ khi nào Đồng Nhan lại biết võ công như vậy? Nhìn phía trước thấy người phụ nữ này đưa tay rất linh hoạt không còn bộ dáng nhút nhát như lúc mới vào cửa nữa!

Bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác bị Đồng Nhan dùng túi xách cuốn lấy, không gỡ ra được, dùng sức giãy dụa, sau đó Đồng Nhan hướng về phía Đồng Thiên Bác đạp lưng ông ta một cái rồi chạy nhanh ra mở cửa nhà họ Đồng chạy ra ngoài.

Sau đó trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, Đồng Nhan hoảng sợ quay đầu nhìn, đúng lúc thấy bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác đang cắm vào ngực bà Đồng.

Hết cách rồi, Đồng Thiên Bác căn bản là một kẻ điên, tại sao vừa rồi cô nhất thời mềm lòng mà tới đây xem chứ?

Bây giờ thì tốt rồi, phiền phức lớn, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi 110 cùng 119 sau đó gọi điện thoại cho Tiếu Thâm, đầu dây bên kia Tiếu Thâm đang họp chợt lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Làm cho mấy giám đốc không giải thích được.

Đồng Nhan vừa mới đi chưa được một phút thì trước nhà họ Đồng liền xuất hiện một chiếc xe màu trắng, cửa xe lập tức mở ra, bên trong lập tức có bảy tám người giống như xã hội đen chạy ra.

Người cầm đầu trên miệng ngậm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lướt qua căn nhà cao cấp của họ Đồng, khuôn mặt chán ghét: "Đây chính là hang ổ của lão già kia sao?"

Thuộc hạ của hắn ta vội vàng chạy tới: "Đúng vậy ạ."

Tên cầm đầu hít một hơi thuốc, từng vòng khói từ trong miệng bung ra, búng tay một cái, những người còn lại nghe thấy lập tức xông vào.

Kết quả vừa mới chạy vào, có người ở bên trong mở cửa ra, bọn họ không chuẩn bị lập tức giật mình, nháy mắt làm tư thế chuẩn bị chiến đấu, người bên trong cũng bị giật mình khi thấy có nhiều người vây chung quanh.

Ánh mắt của tên cầm đầu bỗng sáng rực giống như mèo thấy cá, khuôn mặt thô bỉ nhìn chằm chằm Đồng Chân đang đứng trước mặt: "Đây không phải là mỹ nhân mấy ngày trước vừa xảy ra biến cố lớn sao? Vừa đúng lúc ba cô thiếu chúng tôi một số lãi xuất khá cao, tôi nhớ nhà cô cũng không có thứ gì đáng giá, không bằng cô hãy đảm nhiệm trả trước mấy ngày lãi suất đi!"

Đồng Chân nghe vậy liền tức giận, tiến lên cho tên cầm đầu kia một cái tát: "Miệng anh thật thối!" Giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt cao quý lạnh lẽo như băng.

Tên cầm đầu càng vui vẻ hơn: "Ha ha, được, có khí chất, anh đây thích, các anh em vào lấy hết tất cả những gì có giá trị về."

Một nhóm người nghe theo đi vào giật đồ, Đồng Thiên Bác trong lòng ôm vợ đang nằm thoi thóp, lúc này lập tức tỉnh táo thấy nhóm người này đi vào liền sợ: "Anh Lương, không phải lúc đầu đã nói còn một tháng nữa mới phải trả tiền sao?"

Tên cầm đầu họ Lương xì một tiếng khinh miệt: "Nếu như ông đây thật sự chờ một tháng đến lúc đó đi đâu tìm người." Nói xong gọi thuộc hạ kéo Đồng Chân tới, hắn ta đoạt lấy hành lý mà Đồng Chân đang cầm, đem tất cả tiền bạc, đồng hồ....... móc ra hết cho Đồng Thiên Bác nhìn, khuôn mặt hung ác: "Nhìn xem, hôm nay nếu không phải tôi tới sớm thì các người đã sớm chạy mất rồi, ông tưởng rằng tôi ngu sao, trả lại tiền sao, bây giờ lập tức trả nếu không cả đời này ông sẽ bị đuổi giết đấy."

Đồng Thiên Bác vừa nghe liền run: "Đại ca à, tình cảnh bây giờ của tôi anh cũng thấy đấy, thật sự không có tiền, nếu như anh thật sự giết chết tôi cũng không thể lấy được tiền."

Nói xong nhìn Đồng Chân đang bị bắt giữ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà ông yêu thương đôi mắt ông ta vụt sáng, quỳ xuống ôm chân Lương đại ca: "Anh nhìn con gái tôi thấy thế nào, con gái tôi không cần phải nói, có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn, trình độ học vấn không tệ, nuôi dạy không tồi, quan trọng nhất là hai ngày trước chắc mọi người cũng xem đoạn video của nó rồi, kỹ năng ở trên giường cũng rất tốt, anh Lương anh thấy thế nào."

Tay chân Đồng Chân lập tức trở nên lạnh, không thể tin được nhìn ba mình, đây là người ba hết mực yêu thương cô ta sao?

Đại ca Lương nghe thấy vậy liền nghiêng đầu nhìn Đồng Chân, nhíu mày, đưa tay sờ soạng khuôn mặt cô ta, Đồng Chân hoảng sợ ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Đại ca Lương bị chọc giận, bàn tay dùng lực xoạt một tiếng, quần áo bọc trên người Đồng Chân liền bị xé rách một mảng trước ngực, hai gò núi trắng như tuyết hiện ra đầy sinh động.

Hai gò núi trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt liền kích thích thị giác của đại ca Lương, hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt phẩn dưới của hắn ta cũng có cảm giác.

Nở nụ cười đầy tà dâm: "Được, nhưng không biết con gái ông bị chơi bao nhiêu lần rồi, xem như dùng cô ta trả nợ cũng chỉ có thể xem như là trả hết lãi suất, hiểu chưa?"

Đồng Thiên Bác lập tức nịnh hót: "Hiểu, anh yên tâm tôi sẽ gom đủ tiền trả cho anh, trong thời gian ngắn nhất!"

Đôi mắt thê lương của Đồng Chân nhìn Đồng Thiên Bác trước mặt không khác gì một con chó, thật là khinh thường! Thứ người như thế lại là ba của cô ta!

Từ đầu đến cuối Đồng Chân đều không nói gì, chỉ nhìm chằm chằm Đồng Thiên Bác giống như muốn giết chết ông ta.

Đại ca Lương đem hết đồ vật cùng Đồng Chân lên xe, rời đi.

Trên xe, Đồng Chân không nói gì, khuôn mặt vẫn hiện rõ sự cao quý không thể xâm phạm vào.

Nhìn đại ca Lương ôm Đồng Chân vào người, cảm xúc tinh tế dịu dàng khiến đại ca Lương thích thú không buông tay, hắn ta cảm thấy người phụ nữ này giống như một báu vật!

"Người đẹp ngoan, ba em không cần em nữa, ngoan ngoãn đi theo anh, cam đoan sẽ không để em bị bắt nạt!"

Đồng Chân vẫn chịu nhục, trong lòng hận không có một con dao lập tức chặt đứt cánh tay dơ bẩn trước ngực cô ta.

"Dừng xe, tất cả đều đi xuống hết, ông đây không đợi được nữa, ha ha!" Mấy người trong xe cười mập mờ, tài xế tìm một nơi hẻo lánh dừng xe, một nhóm người đi xuống, trong xe chỉ còn lại Đồng Chân cùng Lương đại ca.

Đồng Chân cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"

Đại ca Lương cười dâm đãng: "Cục cưng đừng sợ, hai ta nhậu trước đi!"

Bên ngoài người của Lương đại cả chỉ dáo dác nhìn bóng người trong xe, mấy người đột nhiên chửi: "Mẹ kiếp, không nhìn thấy gì hết, đại ca thật là tham!"

Một người khác đưa lên một điếu thuốc: "Đừng nóng vội, đâu phải anh em ta chưa từng chơi phụ nữ của đại ca, cô nàng này có xinh đẹp nhưng lại quá cao ngạo, đoán chừng đại ca chơi mấy ngày liền ngán, đến lúc đó còn không phải rơi vào tay anh em chúng ta sao, ha ha, chỉ là nói thật cô nàng này có giọng nói làm người ta thật sự nao lòng, không trách được đại ca còn chưa về đã không nhịn được."

Mấy người đứng chung quanh cười ầm lên, ánh mắt đều hướng về phía chiếc xe, chỉ thấy sườn xe đung đưa, trong xe thỉnh thoảng phát ra tiếng rên của phụ nữ cùng tiếng kêu la đầy sảng khoái của đàn ông.

Lúc Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm mang theo cảnh sát quay lại thấy một mảnh hỗn độn, trong phòng không có bất kỳ ai.

Cảnh sát cũng không hỏi Đồng Nhan đã cảy ra chuyện gì, trực tiếp đi hỏi hàng xóm xung quanh, thông qua bọn họ biết được Đồng Nhan rời đi chưa lâu đã có một nhóm xã hội đen tới, chẳng những lấy hết tất cả đồ trong nhà họ Đồng mà còn bắt cả con gái, hàng xóm nói thật đáng tiếc Đồng Chân không thể chạy được bị bọn người kia bắt đi, hậu quả nhất định sẽ rất thê thảm.

Đồng Nhan nghe xong cảm thấy cơ thể bất động, cô mới rời khỏi mấy phút sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?

Mặt Tiếu Thâm cũng lập tức tối sầm, ôm chầm Đồng Nhan cao giọng: "Em không có việc gì tới đây làm gì? Chưa nói bọn họ muốn giết em, ngộ nhỡ vừa rồi nếu như chậm một chút liền gặp đám người kia thì phải làm thế nào!"

Nghe hàng xóm mô tả nét mặt của Đồng Chân lúc bị bắt đi liền bắt đầu lo lắng, không tự chủ được liền liên tưởng ngộ ngỡ Đồng Nhan cũng bị những người kia bắt đi mất thì phải làm sao!

Đồng Nhan sững sờ, cô ngược lại không ngờ tới điểm này, khuôn mặt Tiếu Thâm đầy tức giận, hình như chất chứa một nỗi sợ, Đồng Nhan há miệng, Tiếu Thâm đột nhiên kích động ôm cô "A......." Lời muốn nói liền bị mắc kẹt.

Tiếu Thâm ôm chặt Đồng Nhan, bàn tay hơi dùng sức, Đồng Nhan lại không cảm thấy đau, trợn to hai mắt cảm nhận sự lo lắng trên người Tiếu Thâm truyền đến.

Khẽ rung động, cảm giác mê ly, thật ra cô rất muốn cười lớn khoa trương vỗ lưng Tiếu Thâm mắng to: "Anh muốn đè chết em sao!"

Nhưng có lẽ quá bất ngờ trước phản ứng của Tiếu Thâm, Đồng Nhan đột nhiên cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, chỉ theo bản năng ôm eo Tiếu Thâm, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Lúc Giang Thành tới liền nhìn thấy một bức tranh ấm áp, đôi trai gái dịu dàng im lặng ôm nhau giữa rất nhiều cảnh sát giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, hình ảnh đẹp đẽ khiến người ta không nỡ lên tiếng phá hư.

Cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phía trên gân xanh nổi đầy có vể rất dữ tợn.

Mạnh Điềm Uy đứng ở phía sau nhìn thấy khuôn mặt mất mác của Giang Thành lại nhìn hai vợ chồng Tiếu Thâm đứng trước mặt, lắc đầu cười.

Tiếu Thâm dắt Đồng Nhan đi vào nhà họ Đồng, bên trong tất cả tiền cùng đồ đạc....... . đều không thấy nữa, bao gồm tất cả đồ điện cũng không thấy, Mạnh Điềm Uy nhìn nói: "Không phải hàng xóm nói bọn họ chỉ lái một chiếc xe tải nhỏ sao? Hơn nữa còn có tám người, vậy làm sao bọn họ có thể lấy một đống đồ lớn như vậy đi chứ?"

Bây giờ bản lĩnh của những tên này quá cao rồi!

Giang Thành chỉ tùy ý nhìn căn phòng quen thuộc, nhớ lần trước là lúc thấy Đồng Nhan đi cùng Tiếu Thâm, ngày hôm ấy Đồng Nhan còn tươi cười đưa thiệp cưới cho anh ta.

Lần này tới nhà họ Đồng đã trở thành như thế này mà Đồng Nhan đang được chồng cô nắm tay.

Việc đời khó đoán!

Đồng Nhan bị Tiếu Thâm dắt đi chợt dừng lại, sắc mặt Tiếu Thâm rất khó coi, Đồng Nhan nhìn theo tầm mắt hắn chỉ thấy chỗ vừa rồi Đồng Chân đứng cùng bà Đồng có một vũng máu tươi vẫn còn chưa khô.

Tiếu Thâm kéo Đồng Nhan qua nhìn từ trên xuống dưới, thấy không có vết thương nào mới yên tâm: "Sau này cẩn thận một chút, nhìn thấy người điên thì nên trốn đi!"

Người điên?

Đồng Nhan nhíu mày, hắn đang nói Đồng Thiên Bác sao?

Lúc này Tiếu Thâm rất tức giận, Đồng Nhan không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại cảm thấy Tiếu Thâm nói đúng, quá sâu sắc.

Khi về nhà sắc mặt Tiếu Thâm vẫn chưa tốt lắm, đưa Đồng Nhan về phòng ngủ xong hắn liền vào phòng làm việc.

Ngày hôm nay cũng rất mệt, đầu tiên Đồng Nhan đến phòng ngủ của Đồng Đồng thấy bên trong không có ai lúc này mới nhớ tới gần đây Đồng Đồng ở bên chỗ ông Tiếu, nhớ tới lời Tiếu Thâm nói Đồng Nhan liền lo lắng, theo như ý của Tiếu Thâm thì cô Tiếu cùng mợ ba....... đều là những người nguy hiểm.

Mặc dù ở bên kia ông Tiếu làm chủ, bọn họ không dám làm gì nhưng bọn họ vẫn sẽ để ý Đồng Đồng.

Đồng Nhan nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, quyết định ngủ một giấc sau đó sẽ đi đón con trai về, cô tự mình chăm con vẫn yên tâm hơn.

Tiếu Thâm trong phòng làm việc gọi điện thoại, đem tất cả mọi chuyện nói hết, đầu dây bên kia Lãnh Diễm không lên tiếng nghĩ đến khả năng khác.

"Cậu nghĩ Đồng Thiên Bác sẽ đưa con trai cùng người vợ đang bị thương đi đâu?" Lãnh Diễm hỏi vấn đề quan trọng nhất.

Sắc mặt Tiếu Thâm nghiêm túc: "Ai biết, chuyện mới vừa xảy ra, cảnh sát đang tìm ba người bọn họ khắp nơi còn có Đồng Chân bị người ta bắt đi, cảnh sát nhất định sẽ cho người tìm cô ta, Đồng Thiên Bác biết rõ mình không thể chạy thoát tại sao vẫn bỏ chạy?"

Lãnh Diễm cười lạnh: "Đừng quên, Đồng Thiên Bác chỉ nợ ít tiền mà thôi, ông ta chạy làm gì? Cảnh sát sẽ không bắt ông ta, bây giờ ông ta bỏ chạy thật ra là khiến cảnh sát mất công tìm kiếm."

Tiếu Thâm cũng cười lạnh, giễu cợt: "Đúng vậy, không ngờ ba vợ tôi vẫn còn thông minh, biết mình thiếu nợ xã hội đen, chạy có thể bị những người kia truy đuổi, bây giờ thì tốt rồi, ở hiện trường lưu lại một vũng máu hơn nữa còn chủ động đưa con gái cho người ta, bởi vậy cảnh sát không muốn tìm cũng không được, cảnh sát ra tay thì những người kia sẽ rút lui không có động tĩnh gì nữa."

Từ điểm này có thể nhìn thấy Đồng Thiên Bác không phải là ngu ngốc, ngược lại ông ta nghĩ rất xa, về mưu kế của Đồng Thiên Bác hôm nay khi vào phòng khách lúc nhìn thấy vũng máu Tiếu Thâm đã nghĩ tới, Đồng Thiên Bác chỉ vì mạng sống của mình mà đưa con trai cùng vợ đang bị thương bỏ chạy còn đưa đứa con gái mà ông ta hết mực thương yêu suốt hai mươi bảy năm cho người khác.

Hắn không biết người thân của mình sẽ gặp phải chuyện gì sao?

Đương nhiên là sau khi suy nghĩ mới làm, nói một cách khác Đồng Thiên Bác biết vợ cùng con gái mình sẽ xảy ra chuyện gì nhưng mạng của bọn họ không bằng mạng của Đồng Thiên Bác, vì muốn giữ được mạng của mình Đồng Thiên Bác có thể hy sinh tất cả những gì có thể.

Đây cũng chính là tại sao Đồng Nhan giữ khoảng cách với nhà họ Đồng.

Tiếu Thâm híp mắt, khẽ nhếch miệng cười, Đồng Thiên Bác lại dám ra tay với Đồng Nhan, bây giờ bỏ chạy đoán chừng rất hận Đồng Nhan, nếu không thể tìm được những người này, vĩnh viễn không thể yên tâm được.

"Đại ca Lãnh." Tiếu Thâm hài hước "Cho tôi mượn mấy trợ thủ đắc lực, gần đây bên tôi có chuyện đã điều người đi hết rồi."

Đầu dây bên kia Lãnh Diễm vừa nghe liền nhíu mày: "Gần đây cậu xảy ra nhiều chuyện sao? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Không điều tra sao?" Thật là đúng dịp?

Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy!

Tiếu Thâm cười: "Yên tâm, trong lòng tôi đều có tính toán, ai cũng nghĩ muốn qua mắt tôi."

Lãnh Diễm gật đầu: "Cẩn thận một chút, ngày mai sẽ cho người qua chỗ cậu!" Nói xong liền cúp máy.

Khi Đồng Nhan tỉnh dậy đã là một tiếng sau, nhìn phòng khách không thấy ai, đột nhiên cảm thấy cả một căn nhà lớn như vậy chỉ có ba người ở thật quá rộng, trong phòng này tùy tiện gọi một tiếng có thể nghe thấy tiếng vang ngược lại, điểm này khiến Đồng Nhan rất bực bội.

Gõ cửa phòng làm việc Tiếu Thâm rồi đi vào nhìn Tiếu Thâm: "Đi đón con trai thôi, ở nhà trống rỗng quá."

Tiếu Thâm vẫn còn xử lý công việc nghe vậy khẽ nhíu mày: "Nhớ con trai rồi sao?"

Đồng Nhan thở dài, lắc đầu: "Không có, chẳng qua chỉ cảm thấy căn nhà này quá rộng, em mới vừa kêu to sẽ có tiếng vang ngược lại, vỗn dĩ trong nhà đã ít người, bây giờ con trai còn tới nhà họ Tiếu ở, càng ít người hơn, rất nhanh liền giống như không có người ở."

Tiếu Thâm thành thật nghe Đồng Nhan nói, sau đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Đồng Nhan không ngừng gật đầu: "Vậy chúng ta đi đón con trai đi, không phải anh cũng nhớ thằng bé sao?"

Tiếu Thâm làm vẻ mặt khó xử: "Nhớ thì nhớ nhưng mà....." Nói xong cố ý cắt đoạn sau.

Đồng Nhan vội vàng: "Nhưng làm sao?"

Tiếu Thâm nhíu mày, vẻ mặt như đang suy tư, giống như đang so sánh việc đón con trai cùng với chuyện của hai người cái nào quan trọng hơn, cuối cùng thở dài, thử thăm dò: "Vợ à, chẳng lẽ em không cảm thấy nếu con trai ở nhà thì hơi cản trở sao?"

Đồng Nhan không hiểu: "Cản trở? Con trai ngoan như vậy làm sao sẽ cản trở!"

Tiếu Thâm bối rối: "Là.... . là.... . cái đó.... ." Vẫn còn nhớ đêm hôm đó, Tiếu Thâm đang ở trong chăn đột nhiên có một vật bò lên lưng hắn.

Vật này tuyệt đối không phải vợ hắn, điểm này Tiếu Thâm quá hiểu, vật này......

"Ba, ba núp trong chăn làm gì?" Ở bên trên một đứa trẻ biết rõ còn giả bộ thuần khiết hỏi.

Từ sau lần đó Đồng Nhan không cho phép hắn làm chuyện đó, đã rất lâu, nếu như không phải gần đây có nhiều chuyện xảy ra, Đồng Nhan rất mệt thì hắn đã sớm giày vò cô rồi.

Thật vất vả mới đem vật cản trở đi nơi khác, làm sao có thể dễ dàng đón về chứ?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)