Truyện:Mắt Cá Và Châu Ngọc - Chương 059

Mắt Cá Và Châu Ngọc
Trọn bộ 100 chương
Chương 059
Giường nước
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Hàng lông mi của cô 𝐫-⛎-𝓃 г-ẩ-𝐲, tựa như bươm bướm đang uyển chuyển vỗ cánh, khóe mắt ửng đỏ đong đầy lệ như sắp khóc đến nơi.

Nước mắt của phụ nữ là mưu mô, đồng thời cũng là ✔️*ũ ⓚ𝒽*í.

Dẫu trái tim có rắn rỏi đến đâu cũng sẽ trở nên mềm yếu trước những giọt nước mắt của cô.

Huống hồ, Quý Đình Tông cũng không thực sự cho rằng hai người có gì mờ ám, anh lăn lộn trong chốn quan trường tranh đấu gay gắt đã nhiều năm, lên được vị trí như hiện nay một phần nhờ vào sự nhẫn nại, phần còn lại là dựa vào phán đoán của bản thân, tâm tư Hàn Trân ngay thẳng, không khoa trương, không hống hách, nếu trong lòng cô có tính toán thì đâu dám bày ra bộ dạng cây ngay không sợ ↪️ⓗ·ế·† đứng thế này.

Anh nới lỏng tay nhưng ghì cô vào lòng càng chặt: "Đang nói chuyện tử tế, em khóc cái gì."

Hàn Trân né tránh nụ h-ô-𝓃 của anh, bĩu môi hờn dỗi: "Anh là người thất hứa trước, thế mà còn vu vạ cho em, còn véo em nữa."

Người đàn ông tức đến bật cười, anh ra tay tàn nhẫn, bờ 〽️●ô●п●𝖌 căng tròn như trái đào mật đỏ bừng một mảng do bị véo, bàn tay anh còn luồn vào trong quần lót xoa nắn khi nặng khi nhẹ.

Xúc cảm vô cùng thoải mái, bờ 𝖒.ôп.🌀 căng mẩy đàn hồi núng na núng nính.

Mân mê một lúc, yết hầu của Quý Đình Tông lay động, 𝐡*ⓐ*〽️ mцố*ⓝ trỗi dậy, hơi thở như cơn sóng nhiệt cuộn trào, "Tôi thương em, hầu hạ em, được chưa nào."

Dáng người anh quá cao lớn, Hàn Trân đi giày đế bằng, đỉnh đầu chỉ đến cổ anh.

Thân hình cao to tiến lại gần một bước, cô không còn đường lui mà ngã ngồi lên chiếc ghế mềm dùng để thay giày.

Quý Đình Tông ngồi xổm xuống giữa hai chân cô, vạch lớp quần lót ra, há miệng bao lấy nơi riêng tư ⓜề.ⓜ 𝖒ạ.❗ rồi thô bạo nhấm nháp khoảng nửa phút, đến mức hạt trân châu xung huyết sưng tấy cả lên.

Cảm giác ngứa ngáy tê dại như tiếp xúc với điện khiến đầu óc trở nên mục rỗng, đồng thời lấp đầy từng nhánh mạch 〽️á●u trong cô, Hàn Trân không thể kháng cự, chỉ biết đấm nhẹ lên vai anh, túm lấy mái tóc ngắn đen dày của anh và nức nở nghẹn ngào, nghe vừa e ấp vừa nũng nịu.

Bình thường âm thanh này sẽ khiến cho người ta xót thương, nhưng tại thời điểm ⓗ🅰️_m 𝐦υố_ռ lên đến đỉnh điểm, nó lại mang tới một cảm giác non nớt, như thể chưa đủ độ chín.

Sự hòa trộn giữa chất trong trẻo của thiếu nữ với sự trải đời của đàn bà khơi gợi ♓𝖆_𝐦 Ⓜ️ц_ố_п chà đạp và phá hủy của người đàn ông.

Cô bất ngờ bị bế thốc lên, cánh tay đang ôm lấy vòng eo cô của người đàn ông vững vàng tựa như tường đồng vách sắt.

Từ huyền quan tới phòng ngủ, xuyên qua tấm rèm châu, đèn tường màu hồng tạo cảm giác tối tăm mờ mịt, chiếc giường hình tròn giữa phòng được một tấm màn lớn màu đỏ che phủ.

Trong không khí phảng phất một mùi hương 🎋í●ⓒ●♓ ✞●hí🌜●𝒽 không rõ là gì.

Chiếc váy trên người cô như bị gió bão cuốn bay, đầu lưỡi Quý Đình Tông mơ●𝖓 ✞●𝐫●ớ●п khe rãnh trước 𝓃·𝐠ự·🌜 cô rồi chuyển sang chuyên tâm gặm cắn đầu v*, quầng νú hồng hào thấm đẫm nước bọt, ư-ớ-ⓣ á-✞ trông như nụ hoa, đỉnh nhọn sưng tấy dựng đứng.

Hai người ngã ra giường, chiếc nệm đàn hồi nảy lên xuống như làn nước 🌀ợ*ⓝ 𝖘ó𝖓*ⓖ, khiến người ta cảm thấy càng khô nóng hơn.

Anh tháo dây lưng, trong đôi mắt đen u ám tỏa ra sắc màu cấm kỵ nồng đậm: "Phòng em đặt đấy à?"

"Vâng... Ưm a..."

Hàn Trân bò rạp trên giường, cây gậy nó·ⓝ·ℊ 🅱️·ỏn·g tựa như bàn ủi chống giữa hai chân cô, không chờ cô nói hết câu đã đ*â*m ✌️*à*ο trong một cách thô bạo.

Sau khi được ⅼ𝒾ế●m láp, cô bé bên dưới chảy ra rất nhiều nước, dương v*t được bôi trơn nên khi cắm rút 𝖕𝐡*á*† г*𝒶 â*m †*♓*ⓐ*ռ*h nhóp nhép rất êm tai.

Vòng eo 𝖒●ề●Ⓜ️ Ⓜ️●ạ●ⓘ của cô bị giữ chặt, cơ bụng của Quý Đình Tông gồng lên rắn như đá, nhẫn nhịn đã lâu, giờ phút này anh chẳng màng đến kỹ năng gì, cơ bắp ở bả vai và sống lưng nổi lên cuồn cuộn, thân dưới va chạm mãnh liệt xuôi theo 🅓ụ●c ѵ●ọn●🌀 nguyên thủy nhất.

Chiếc giường nước đong đưa theo tiết tấu công kích dữ dội của người đàn ông, hết đ_â_ⓜ ☑️à_o rồi lại 𝐫·ú·🌴 𝓇·a, không có khe hở, không có khoảng cách, phần quy đầu cứng rắn xung huyết liên tục di chuyển và đâ.𝖒 sâu vào cổ tử cung 𝖓_ó𝖓_g 𝐛_ỏ_𝖓_𝖌 chật hẹp của cô.

Mọi tế bào trong lối đi khít chặt đều đang bùng cháy và gào thét vì sung 💲_ư_ớ_n_g, Hàn Trân mấy lần kêu la thất thanh, bầu vú đong đưa dữ dội, gò má nhanh chóng ửng hồng vì tình dục.

Cô sư●ớ●ռ●g đến độ đầu óc choáng váng, như thể hồn lìa khỏi xác.

Cặp ⓜ●ôⓝ●𝐠 vểnh cao, da thịt trắng nõn bị công kích tạo thành từng đợt 𝐠ợ*𝐧 𝐬óп*ɢ, hai chân dang rộng phô bày cô bé ướt đẫm đang 𝖒-ú-t chặt lấy cây gậy to lớn tím đen nổi chằng chịt mạch 𝖒á_u của người đàn ông, phần lỗ hậu cũng r⛎·𝖓 𝐫ẩ·𝓎 co thắt lại.

Tất cả phô bày trước đôi mắt phủ đầy tơ 𝖒á-υ của Quý Đình Tông tạo ra sự 𝖐í·↪️·ⓗ ⓣ𝖍·í·c·𝐡 thị giác mạnh mẽ, anh cảm nhận được cơn sóng tình dào dạt của cô, âm đ*o chật hẹp không ngừng 💲*𝐢*ế*𝖙 c*𝒽ặ*†, anh nhịn không được mà khẽ gầm lên một tiếng, thằng nhỏ hưng phấn xung huyết dưới háng đ*â*Ⓜ️ rút vào hang động lầy lội càng dữ dội.

Khi đạt tới cao trào, thân hình vạm vỡ của Quý Đình Tông đã ướt đẫm, anh vừa 𝖝𝖚ấ.✞ †.𝐢.𝖓.𝒽 vừa thủ thỉ gọi tên cô, dòng chất lỏng ấm nóng tưới vào sâu trong cơ thể khiến đầu óc Hàn Trân trở nên mụ mị, cô nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, "Anh lại bắn vào trong rồi."

Ngón tay thô ráp của người đàn ông lướt qua cánh môi â*ⓜ 𝖍*ộ non nớt và cửa mình sưng tấy nhầy nhụa, d*m thủy chảy ra hoà lẫn với t𝖎_𝐧_♓ d_ị↪️_𝒽 trắng đục đặc sệt, Hàn Trân không kiềm chế được mà cả người run lên.

Anh vùi đầu vào bầu п𝐠_ự_𝒸 ửng hồng của cô rồi khẽ ⓗô-n lên đó, "🎋ẹ*ⓟ ↪️*𝖍*ặ*t như vậy, là nó muốn ăn đấy chứ."

Hàn Trân chẳng còn sức để phản bác, lồng ռ*ɢự*𝖈 phập phồng lên xuống trong dư âm κ.𝒽𝖔á.1 ↪️.ả.m còn đọng lại.

Chương (1-100)