Đại Kết Cục
← Ch.130 | Ch.132 → |
Tử Ca đứng ở bậc thềm phía bên ngoài tầng hầm, tầng hầm rộng lớn nhưng bên trong trống rỗng, ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào đánh vào mặt Hạ Minh Châu, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, cả người cô ta bị trói ở trên ghế, bởi vì vùng vẫy, dây thừng siết chặt vào tay khiến da tay sưng đỏ lên.
"Buông, buông!"
Cô ta giống như người bị mắc bệnh thần kinh, hai chân bị trói vùng vẫy trên mặt đất, động tác điên cuồng. Nhìn thấy Hạ Tử Ca tiến vào, cô ta mạnh mẽ nghiêng đầu đi, tầm mắt ngoan độc trừng lớn nhìn Hạ Tử Ca.
"Hạ Tử Ca, cô sẽ không được chết tử tế."
Cô ta gào thét, vẻ mặt trở nên điên cuồng, bộ dáng kia khiến Tử Ca thấy kinh hãi. Bộ dáng của cô bây giờ khác hoàn toàn với Hạ Minh Châu ngày thường.
"Cô ấy xảy ra chuyện gì?"
Đứng ở một bên, Sở Luật vứt điếu thuốc trong tay, hắn nhấc chân nghiền tắt tàn thuốc trên mặt đất, khóe miệng lộ ra ý cười, "Còn sao nữa, lên cơn nghiện."
Sắc mặt Tử Ca không tốt cho lắm, cô nghiêng đầu đi nhìn về phía Hạ Minh Châu, đáy mắt yên lặng một mảnh, " Làm sao cô ấy lại hút thuốc phiện?"
Tử Ca không tin, Minh Châu sẽ tự nguyện hút thuốc phiện.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Hạ Minh Châu, hướng về phía Sở Luật hỏi.
Sở Luật dựa vào vách tường nhẹ cười, "Bây giờ cô ta đang ở cạnh Tiền ca, có phải hiếp bức hay không, cô tự hỏi đi."
"Tiền ca? Là người nào?"
Cô ngẩng đầu hỏi, đã thấy sắc mặt Sở Luật thay đổi, một tay hắn kéo Tử Ca ra.
Phịch một tiếng, Hạ Minh Châu cả người cả ghế ngã trên mặt đất, trán đã rỉ ra một ít máu tươi, nhưng cô ta giống như không có cảm giác đau, ngẩng đầu si ngốc cười lạnh.
"Hạ Tử Ca, tôi nguyền rủa của, cô đối xử với tôi như vậy, nhất định cô sẽ gặp báo ứng."
Mặt Tử Ca trắng nhợt, nếu không phải Sở Luật, động tác vừa rồi của Minh Châu sẽ khiến cô bị tổn thương là điều không thể nghi ngờ. Sở Luật đứng ở bên cạnh Tử Ca, đầu của hắn hơi hơi nghiêng, hai người vẫn đứng ở một bên xông lên giữ chặt Hạ Minh Châu kéo trở về.
"Minh Châu, tôi hỏi cô một câu, lần trước cô cùng với đám người bắt cóc tôi, vậy đám người đó là ai?"
Thanh âm của Tử Ca rất nhẹ, lời này vừa nói ra, lòng bàn ta của cô đều đã chảy ra lớp mồ hôi lạnh, đoạn kí ức kia đã xâm nhập vào cốt tủy, mỗi một lần đề cập đến đều khiến cô thương tích đầy mình.
Hạ Minh Châu bắt đầu nhẹ cười càng về sau càng điên cuồng ngửa đầu cười to, hai người đàn ông vẫn đứng bên cạnh bắt lấy tóc của cô ta, hai người dùng lực, cả khuôn mặt của cô ta đều hướng về phía Hạ Tử Ca, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên chật vật không chịu nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Tử Ca trong tròng mắt che kín nỗi hận sâu sắc, "Hạ Tử Ca, tôi sẽ không nói cho cô biết, tôi để cô chịu sự dày vò này cho đến chết!"
Khóe môi tràn ra cười lạnh, Tử Ca lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, xoay tròn một vòng cô, nhắm ngay vào khuôn mặt Hạ Minh Châu, tách tách!
"Minh Châu, tôi không bức cô. Cô xem, bộ dáng hiện tại của cô có đẹp không?." Tử Ca đứng ở trước mặt Hạ Minh Châu, cô hơi cúi người, ngón tay xoay tròn, điện thoại chuyển hướng đưa đến trước mặt Hạ Minh Châu, bộ dáng chật vật của cô ta hiện lên, "Nếu tôi đưa cái này cho Chung Nham nhìn, cô nói xem sẽ như thế nào?"
Thanh âm Tử Ca rất nhẹ, cực kỳ nhạt, lại mang theo sự sắc bén không hể che giấu. Cô biết bản thân mình không phải là người tốt, vì đạt được kết quả mình muốn, cô phải dung biện pháp ti tiện. Tử Ca biết, Hạ Minh Châu đau khổ như vậy là do Chung Nham gây nên. Tử Ca biết rất rõ cô ta yêu Chung Nham, yêu cực kì sâu đậm.
"Hạ Tử Ca, cô đê tiện!" Vẻ mặt Minh Châu đột nhiên bị nỗi bi thương cùng phẫn hận xâm nhập, ánh mắt của cô ta khiến Tử Ca tin, nếu không phải bây giờ thân thể cô ta bị trói, nhất định cô ta sẽ nhào lên cắn người.
Sắc mặt của cô trở nên âm lãnh, Tử Ca mạnh mẽ xoay người, hai tay của cô để gần bụng dứơi của Minh Châu, "Cô có tin tôi còn có thể đê tiện hơn không? Hạ Minh Châu, căn bản tôi không sợ cô oán hận tôi, nếu như cô không tin, chúng ta thử một chút."
Bịch một cái, Tử Ca lấy ra một bao bột phấn màu trắng, đưa đến trước mặt Minh Châu, cô đứng lên lạnh lùng nói, "Để cho cô xem, một đầu ngón tay cũng không được chạm vào!"
Thứ đó hấp dẫn tầm mắt của người nào đó, Minh Châu muốn điên lên rồi, cô nhìn chằm chắm túi bột phấn màu trắng vứt trên mặt đất kia, sự kiên trì đã bị khát vọng ôm lấy. Thân thể kêu gào vượt quá phạm vi chịu đựng. Minh Châu không dám tin, nếu Chung Nham nhìn thấy cô lúc này anh sẽ nghĩ gì? Ghét bỏ, ghê tởm cô sao?
Cô dù cô muốn ở cùng một chỗ với Chung Nham, thì anh cũng không bao giờ chấp nhận loại đàn bà dâm loạn như cô. Nghĩ đến đây nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, "Chị, chị, chị cho em đi, chuyện gì em cũng nói, chuyện gì em cũng nói."
Tử Ca yên lặng nghe.
Hạ Minh Châu cười lạnh, "Cô cho là cô mang thai Mộ Diễn không biết sao? Nếu không phải hắn bày mưu đặt kế, cô cảm thấy còn người khác dám động vào sao?"
Lời của cô ta khiến thân thể Tử Ca cứng ngắc, ngón tay cuộn mình tiến vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cô phục hồi tinh thần lại. Sau một lát, Tử Ca bước lên, "Ăn không vào thì tiêm chất dinh dưỡng, cơn nghiện hành hạ người, canh chừng cô ấy đừng để cô ấy làm loạn. Một chút thuốc cũng không để cô ấy đụng vào."
"Hạ Tử Ca, cô gạt tôi!"
Không để ý lời Hạ Minh Châu rống, Tử Ca lững thững đi lên, phía sau, Sở Luật đi theo cô, khóe miệng của hắn ôm lấy một nụ cười, lúc đi ra khỏi tầng hầm, hắn vẫn đứng ở bên cạnh cô, một tay tham lam nắm lấy bờ vai cô, "Không sai, có chút liên quan!"
Bàn tay của người đàn ông hạ xuống, thân thể nhỏ nhắn của cô run rẩy. Tử Ca khép mắt lại, "Sở Luật, tôi không tin."
"Không tin cái gì? Không tin hắn sẽ làm như vậy? Vẫn không tin hắn đã làm ra những chuyện như vậy?"
Ngón tay cong cong, Tử Ca khép mắt, có lẽ cô chưa từng hiểu hết về con người của Mộ Diễn, nhưng đáy lòng vẫn hiện lên ý nghĩ anh sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Bởi vì, anh khinh thường cách hành xử như vậy. Nếu anh muốn làm, chắc chắn sẽ giáp mặt đối diện với cô mà làm, việc anh làm vô cùng quyết đoán, nếu anh muốn nhất định sẽ không chừa cho ai một con đường sống.
"Đi thôi, tôi sẽ phái Thương Lang cho người đi thăm dò, lúc này chắc cũng biết được mặt mũi của người làm rồi."
"Sở Luật." Nhìn người đàn ông đi ở phía trước, Tử Ca chần chờ mở miệng, muốn nói lời cảm tạ nhưng như thế nào cũng nói không nên lời. Người đàn ông nghe được giọng nói của cô, xoay người, chỉ thấy vẻ mặt cô trù trừ, vẫn mang theo một chút bất an cùng cảm kích.
Người đàn ông thu hồi bước chân, xoay người một cái, tiện đẩy cô đến bên cạnh cửa, hai tay hắn chống ở ván cửa, cúi người nói, "Gọi tôi là anh trai, tôi muốn nghe một chút."
Đáy mắt của người đàn ông chứa đựng sự mong chờ nồng hậu, Tử Ca ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu, một chữ cũng không nhổ ra được. Trên mặt hắn không được tự nhiên, viền tai đã đỏ vài phần, bộ dáng này của cô như lấy lòng Sở Luật, hắn đứng lên cười lớn kéo cô qua, "Đi thôi."
Bắt cóc người là trái pháp luật. Tử Ca nghe Thương Lang tra được tin tức, đáy lòng cô càng lúc càng lạnh, thế lực của đối phương Sở Luật phải kiêng kị ba phần, Xà banh vang vọng ở nước Mỹ, hành sự âm thầm, thủ đoạn tàn bạo, ngay cả giới hắc đạo cũng bang hoàng trước vẻ trơ trẽn của bọn chúng.
Thương Lang lo lắng hỏi, "Cô và bọn họ có quan hệ sao?"
"Không có." Tử Ca nghe Sở Luật giải thích, sắc mặt càng lúc càng trắng xanh, ngón tay cô cuộn mình tiến vào lòng bàn tay, khắc sâu dấu tay trên lòng bàn tay, "Tôi tin, tôi và bọn họ không có tí quan hệ nào."
Cô xác nhận, nhưng điều cô sợ nhất là không có quan hệ nhưng họ vẫn bắt cóc cô vậy việc báo thù không khác gì lấy trứng chọi đá.
Sở Luật nhíu mày, hai tròng mắt của hắn âm trầm, nếu chuyện này dính dáng đến Xà bang, hắn cần phải cân nhắc, "Thương Lang, người đương nhiệm tiếp theo của Xà bang là ai?"
Một câu nói toạc ra, Thương Lang lãnh khốc cứng rắn trên khuông mặt nháy ra sát ý, "Khoảng thời gian trước Xà bang nội chiến, đã tuyên bố người nhậm chức mới nhưng không rõ người đó là ai."
Không rõ là ai?
Sở Luật đốt lên một điếu thuốc, hắn lấy Bản Bút Ký ở trên mặt bàn gõ bốp bốp mấy hàng chữ, hắn chuyển qua Laptop, chỉ vào khuôn mặt người đàn ông trên màn hình "Thương Lang, đúng là người này?"
Thương Lang gật đầu, ý cười trên khóe miệng Sở Luật càng thêm sâu sắc.
" Nhà cho vay nặng lãi Tam Thiếu Nhậm Khải."
Hai tay Tử Ca buông xuống, cô nắm chặt tay vịn ghế dựa, chồng của Mộ Tình.
Nếu nói đây là trùng hợp, cô không tin, bởi vì, người biết cô mang thai, thật sự, ít lại càng ít. Hơn nữa người muốn cướp đi sinh mệnh của đứa nhỏ trong bụng cô, chỉ có một, đó chính là, Mộ Tình.
Nhưng vì sao phải làm liên luỵ đến Minh Châu? Cắn răng, Tử Ca ép mình phải bình tĩnh.
"Sở Luật, Tiền Ca là ai?"
Sở Luật trầm ngâm một lúc, "Là người của Mộ Diễn, từng làm việc ở Long đàn."
"Nói cho tôi biết, thân phận của Mộ Diễn?" Hai tay che mặt, Tử Ca cảm thấy những chuyện hôm nay cô biết đã vượt quá khả năng tiếp nhận của cô.
"Thủ lĩnh Long đàn, trùm xã hội đen độc nhất Châu Á, Ám Ảnh là vệ sĩ thề sống thề chết bảo vệ chủ nhân. Tử Ca, tôi từng nói Thương Lang nhắc nhở qua cho cô biết rồi."
Trên người, từng tia lạnh lẽo xâm nhập vào, đáy mắt Tử Ca trầm trầm, cái cảm giác đau đớn này như muốn lấy đi sinh mệnh của cô. Mộ Diễn, có phải tất cả những người khiến anh đau khổ anh đều không bỏ qua cho họ đúng không?
Bức tôi đến ngày hôm nay còn chưa đủ sao? Mà còn bắt Minh Châu chịu tội theo? Cô không rõ, mối thù của thế hệ trước còn kéo dài đến bây giờ sa?
Minh Châu, đã làm sai cái gì?
Trong mắt hận ý càng thêm sâu sắc, Tử Ca ngồi ở trên sofa chưa hề nhúc nhích, "Thật sự, là anh ấy?"
Trong mắt cô chứa đựng đủ loại cảm xúc, Sở Luật thở dài, "Tôi chỉ nói là đã từng, bây giờ người họ Tiền kia không còn ở Long đàn, không hề thuộc phạm vi quản lý của Mộ Diễn."
Sự tình rất đơn giản, Mộ Tình là có ý tìm đến Tiền Ca, bởi vì trên đời này có rất ít người biết Tiền Ca không còn nằm trong phạm vi quản lý của Mộ Diễn. Lúc trước đuổi hắn ra khỏi Long đàn, có vẻ như Mộ Diễn cùng họ Tiền kia đã có hiệp nghị, hắn sẽ không lấy Long đàn ra để thanh minh hay làm điều gì khác.
Mộ Tình, người phụ nữ kia, thật sự tâm kế thâm hậu, cố ý đem người khác ra làm bia đỡ đạn, nhất định phải làm cho Tử Ca tưởng rằng Mộ Diễn gây nên chuyện đó sao?
Tử Ca giương mắt lên, cô nhìn Sở Luật, trong ánh mắt có điểm sáng, mắt chớp chớp xác nhận. Sở Luật nhịn không được vỗ bàn, "Cô nhìn tôi làm cái gì? Chuyện tôi nói cho cô biết, là cô đang là người phụ nữ của tôi đấy, chậc chậc, nhìn ngươi bộ dạng này, có tiền đồ."
Một câu của hắn, khiến sắc mặt Thương Lang càng thay đổi, nhưng vẫn chưa nói gì, on ngươi lạnh lùng chăm chú nhìn bóng Tử Ca, thật lâu sau mới thu hồi lại.
Thông minh như Tử Ca, nếu Sở Luật giải thích rõ như vậy mà cô còn không hiểu thì chẳng khác gì cô là đứa ngu. Chỉ là, Mộ Tình, tôi rất muốn nhìn tâm tư của cô, khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, vì sao lại nhẫn tâm đến thế. Ngay cả người vô tội cô cũng kéo vào.
Minh Châu và cô bất hòa, bởi vì có quá nhiều ghen tỵ trong lòng nên hai người có khoảng cách nhất định, nhưng mà không có nghĩa cô sẽ để người khác làm tổn thương Minh Châu.
"Ra là vậy " Tử Ca nhẹ nhàng mở miệng, câu nói kế tiếp cô nuốt vào trong lòng.
Mặc kệ là Mộ Tình hay là Tiền Ca, tôi sẽ làm cho mấy người không thể sống dễ chịu.
*************
Trong bệnh viện, Mộ Tình đứng ở giường bệnh bên cạnh, người cha già liệt nửa người vẫn nằm ở trên giường, thân thể ngày càng sa sút, trong khoảng thời gian này tình hình ông tốt hơn một chút cho nên bệnh viện thông báo cho người nhà tận lực đến ở bên cạnh ông mỗi ngày.
Ý tứ không cần nói cũng biết, trước khi chết sẽ có một luồng sáng phản chiếu, nói đi nói lại những chuyện này đã quá đỗi bình thường.
"Mình à, mình cảm thấy như thế nào?" Quý Minh Tuệ nắm tay Mộ Thường Thanh, khuôn mặt được phấn trang điểm che khuất nhưng cũng không giấu được những nếp nhăn hằn sâu trên trán, khóe mắt đã có nước mắt lấp lánh. Mộ Thường Thanh vỗ nhẹ nhẹ chụp lấy tay bà để cho bà yên tâm, từ trước đến nay, bà cũng có làm nhiều chuyện không phải với ông, nhưng chung quy bà vẫn là bạn đời của ông, là nửa cuộc sống còn lại của ông.
Mộ Diễn cùng Mộ Tình phân đứng ở hai bên, hôm nay tinh thần Mộ Thường Thanh rất tốt, cố ý gọi toàn bộ mọi người vào, ông nói ra suy nghĩ của mình, không thể nghi ngờ, đây là an bài trước chuyện về sau, ông dơ tay vẫy vẫy, ý bảo Mộ Tình tiến lên, "Tình Nhi, mẹ con ngày nào cũng luôn cằn nhằn bên lỗ tai của cha, con và Nhậm Khải đã xảy ra chuyện gì?"
Không để Mộ Tình giải thích, Quý Minh Tuệ liền xen mồm, "Còn có thể xảy ra chuyện gì? Phụ nữ gả chồng như bát nước đổ đi, gả vào nhà chồng tốt, chịu ủy khuất gì gì đó cũng là điều bình thường thôi, lúc này cũng nháo đòi ly hôn, tôi là khuyên như thế nào cũng không được."
Trong mắt Quý Minh Tuệ, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, mà tên Nhậm Khải cũng không phải vừa sống cùng hắn nửa đời sau cũng không lo chết đói, còn bất mãn cái gì? Lúc trước, bà cũng nghe theo lời mai mối của cha mẹ, cuộc sống mấy chục năm nay không phải quá tốt rồi sao.
Lời bà giải thích khiến sắc mặt Mộ Tình rất khó xem, cô nắm chặt hai tay, đáy lòng dâng lên ý hận, đây mẹ của cô, nhưng chưa bao giờ hỏi cô có hạnh phúc hay không, chỉ quan tâm thế lực sau lưng nhà chồng cô. Mộ Thường Thanh nhìn một lúc, ông ngăn cản Quý Minh Tuệ tiếp tục nói, "Tình Nhi."
Mộ Tình ngẩng đầu, cô cắn môi, "Cha, con cùng Nhậm Khải, đã ly hôn." Nói xong vì sợ Mộ Thường Thanh lo lắng cô vội vàng giải thích, "Người đừng lo lắng, không có chuyện gì cả, ca ca nói, công ty không phải chịu ảnh hưởng gì hết, con cũng đã xử lý tốt mọi chuyện rồi."
Hai tròng mắt ẩn tình của Mộ Tình liếc nhìn Mộ Diễn, lập tức tầm mắt anh trở nên lạnh rồi xoay đầu đi. Tầm mắt của cô nhìn anh là có ý gì? Mộ Thường Thanh thở dài, lại nhìn về phía Mộ Diễn, trong lòng có chút bùi ngùi.
Ông không phải là lão già cổ hủ, đứa nhỏ Mộ Diễn luôn giữ được trạng thái trầm ổn, thông minh nhưng lòng dạ quá hẹp, nên trước kia người xem thường anh không hề ít, trong lúc Mộ Diễn và Tình Nhi nảy sinh tình cảm ông lại nhìn không ra. Năm đó quả thật xí nghiệp đi vào bế tắc, nhưng là, ông không phải vì nguyên nhân này mới gả con gái của mình cho người mà nó không yêu.
Lúc trước, Tình Nhi cực kì vui vẻ đáp ứng hôn sự với Nhậm Khải. Cho đến ngày hôm nay, suy nghĩ kĩ lại mới bình tĩnh hướng tới chuyện ly hôn, mà không hề náo loạn khiến dư luận xôn xao, coi như đó là công lao to nói chuyện nhiều lớn rồi.
Chỉ là, khi nhìn bộ dáng hiện tại của bọn họ, muốn trở lại như lúc trước e rằng rất khó, nhưng mà vô luận như thế nào, ông vẫn là cha của Tình Nhi, hiện nay, việc duy nhất ông có thể làm đó là kéo lại khoảng cách giữa hai đứa.
Nghĩ tới đây, Mộ Thường Thanh bảo Quý Minh Tuệ và Mộ Tình đi ra ngoài, "Hai người ra ngoài trước đi, tôi cùng Mộ Diễn nói chuyện công ty một chút."
Mộ Diễn tiện tay kéo cái ghế dài ngồi xuống, sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như mọi ngày, theo đến nơi này anh chưa từng mở miệng nói chuyện một lần, đối với Mộ Thường Thanh trong lòng anh chiếm đa số là sự biết ơn, nhưng mà hiện tại ông ấy lại muốn đặt ra yêu cầu với anh, Mộ Diễn cảm thấy đau đầu.
"A Diễn, cha nhìn thấy Tình Nhi vẫn đang còn rất nhiều tình cảm với con, lúc trước không thể để hai đứa đến với nhau đó là lỗi lầm lớn nhất của cha, cha không nên làm tổn thương tình cảm trong lòng Tình Nhi, cũng không nên gả nó cho Nhậm Khải. Hiện tại, chúng ta đang sống ở một thời đại mới, cho dù tình cảm có chút bất hoà nhưng sống với nhau lâu năm sẽ hình thành thói quen tình cảm, cũng không dẫn đến chuyện ly hôn như bây giờ."
"Con hiểu bây giờ bản thân cha muốn gì mà, e rằng cha không còn sống được bao ngày, điều trước khi chết cha lo nhất là Tình Nhi. Ngoài mặt nó tỏ ra bình tĩnh nhưng sâu trong nội tâm của nó lại đang nhảy múa loạn lên, cha chỉ sợ sau này sẽ không có ai vừa ý nó. Tình Nhi nói cho cha biết, con vẫn chưa có đối tượng, A Diễn, yêu cầu này của cha có lẽ hơi quá đáng, nhưng mà sau khi cha trăm tuổi, con có thể chiếu cố nó thật tốt không?"
Mộ Thường Thanh nói lời khẩn thiết, sắc mặt Mộ Diễn hơi trầm, anh mím môi, thật lâu sau vẫn không lên tiếng trả lời, trước mắt đột nhiên hiện ra bóng dáng của Tử Ca, đôi mắt trừng trừng, dáng vẻ buồn bực đáng yêu, thậm chí đã có lần vì thích nhìn dáng vẻ tức giận của cô mà anh đã cố ý trêu đùa cô môt chút.
Đợi không được câu trả lời của Mộ Diễn, lại nhìn thấy khuôn mặt thất thần của anh, nhất thời Mộ Thường Thanh không biết đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, ông ho khan hai tiếng nhắc nhở Mộ Diễn.
Phục hồi tinh thần lại, Mộ Diễn thay ông dịch dịch góc chăn, anh đứng lên, thân thể cao lớn tạo áp lực lớn cho người đứng bên, tầm mắt của anh bình tĩnh vô cùng, "Cha, tập đoàn Mộ thị luôn là của Mộ Tình, nếu có một ngày em ấy tìm ra người đàn ông tốt có thể gánh vác mọi chuyện, thì lúc đó con sẽ đem Mộ thị chuyển giao cho bọn họ. Đương nhiên, nếu họ cần sự hiệp trợ của con, con sẽ không chối từ."
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Mộ Tình đứng ở cửa, sắc mặt của cô trắng xanh, một đôi đồng tử rưng rưng trừng mắt nhìn Mộ Diễn, "Anh, ý của anh quá rõ rang, có phải anh không cần em, phải không?"
Còn chưa có nói xong, nước mắt đã chảy xuống, Mộ Tình xoay người rời đi, nước mắt nhỏ giọt trên khuôn mặt trắng bệch, cô không để ý người phía sau gọi như thế nào cứ thế mà đi, nhất thời Mộ Thường Thanh kích động, cả người ho mạnh lên, "Tình Nhi."
Nghe được tiếng ho khan của Mộ Thường Thanh, Mộ Tình dừng bước xoay người chạy vội tới, "Cha, người đừng kích động, con cùng ca ca......"
Cô cắn môi, nhìn về phía Mộ Diễn, người đàn ông lại không rên lên một tiếng, Mộ Thường Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Diễn, ánh mắt của anh phức tạp vô cùng, đột nhiên thần sắc của Mộ Diễn chuyển lạnh. Anh không muốn bị người khác áp bức, nhưng mà tình trạng hiện tại của Mộ Thường Thanh và những gì ông đã làm cho mình khiến anh không nhẫn tâm cự tuyệt.
"Nhường một chút, để chúng tôi kiểm tra."
Đang ở giằng co, bác sĩ đẩy cửa chạy vào. Mộ Diễn xoay người đi ra ngoài, trên người anh vẫn mặc bộ tây trang màu tím, nổi bật lên thân hình cao ngất của anh.
Mộ Tình đứng ở phía sau, ngón tay cô kéo cổ tay áo Mộ Diễn, "Ca ca, cho dù chỉ là lừa gạt cha, cũng không được sao?" Nói còn chưa nói xong, nước mắt vội chảy xuống.
"Hơn nữa, ca ca không thể tiếp nhận Tình Nhi sao? Mấy năm nay, trong lòng em đều có ca ca, là Tình nhi đã không còn tư cách để yêu ca ca sao? Ca, cho em một cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội không được sao? Nếu thật sự không thể yêu em, đến lúc đó em nhất định sẽ buông tay không nắm lấy nữa." Tiếng nói thâm tình, như khóc như tố cáo, bộ dáng của cô lúc này khiến người khác không đành lòng.
Giờ phút này có một điều Mộ Diễn có thể khẳng định đó là, tâm, không hề động, cảm giác này hết sức xa lạ.
"Ai là người nhà?" Cửa phòng bệnh mở ra bác sĩ liền hỏi, Mộ Diễn tiến lên trước một bước.
"Là tôi, người bệnh có sao không?"
"Không được kích thích ông ấy một lần nữa, trị liệu đã không còn tác dụng, ông ấy cũng không thể chống được bao lâu rồi. Sự tình gì cũng nên làm theo ý ông ấy đi, tận lực thỏa mãn ước nguyện cuối cùng của ông ấy."
Lời của bác sĩ không khác nào phán án tử cho Mộ Thường Thanh, Mộ Tình nghe xong che miệng khóc lên, Mộ Diễn trầm mặc một lúc, anh đến gần phòng bệnh Mộ Thường Thanh ông đang suy yếu nằm ở trên giường, Quý Minh Tuệ đứng ở một bên, ánh mắt sưng đỏ, chuyện vừa xảy ra doạ bà sợ gần chết.
"Cha, mẹ cùng Tình Nhi con sẽ chiếu cố họ thật tốt, chuyện ở công ty người cũng không cần lo lắng." Anh đứng ở trước giường bệnh, trịnh trọng hứa hẹn. Đây là lời hứa cuối cùng anh có thể hứa, cũng là lời hứa anh có thể thực hiện được.
"Cha chỉ hy vọng, hai người ở bên nhau mãi mãi, A Diễn, con là do một tay cha nuôi lớn, cha cực kỳ hiểu con, nếu con có thể đáp ứng yêu cầu của cha thì không còn gì tốt hơn nữa, cha cũng có thể yên tâm."
"Con đáp ứng."
Thôi, coi như đáp nguyện vọng cuối cùng của người sắp chết đi. Mộ Diễn hứa hẹn, trên mặt Mộ Tình lộ ra ý cười, anh, đáp ứng.
Khoảng mấy ngày, đột nhiên trong lúc Mộ Diễn cảm thấy Mộ thị không có gì thay đổi thì tất cả mọi người lại xì xào bàn tán, anh không rõ chân tướng, gần đây công ty không có đại sự gì đáng để mọi người chú ý.
Xoay người tiến vào thang máy chuyên dụng, còn chưa đóng cửa Lữ Phương bưng một chồng báo chạy vào, anh nghiêng mặt cười gian, cười khiến trong lòng Mộ Diễn dâng lên cảm giác sợ hãi.
"Mắt của cậu bị rút gân? Sự tình gì?"
"Chậc chậc, định khi nào tổ chức, chuyện trọng đại như vậy mà không báo với chúng ta?" Lữ Phương đem một trong số tờ báo đang cầm trong đập về phía Mộ Diễn, ở trang đầu có hình của anh, sinh hoạt của nhà giàu.
Mộ Thường Thanh tiếp phóng viên phỏng vấn.
Người sáng lập tập đoàn Mộ thị, Đổng Sự Trưởng Mộ Thường Thanh chính thức công khai thừa nhận, Mộ Diễn là con nuôi của ông, tuy là nuôi con nhưng ông cũng coi anh như đứa con tuột. Hiện tại, Đổng Sự Trưởng có đứa con gái là dịu dàng ngoan ngoãn là Mộ Tình đã ly hôn với chồng trước, lúc này ông mới nhìn kỹ, hai đứa con của ông là một cặp trời sinh, mà theo những gì phóng viên biết, hiện tại hai người có quan hệ gần gũi, đứng chung một chỗ không giống như hai anh em.
Đương nhiên, không có quan hệ huyết thống thì có thể kết hôn, chỉ là hiện tại hàng loạt cô gái ở Nam Bình mất ăn mất ngủ, dù sao tổng giám đốc Mộ thị tuổi trẻ tài cao là mẫu người lý tưởng hàng đầu của họ.
Phía dưới, là bức ảnh anh đứng cùng Mộ Tình rất thân thiết cạnh chiếc xe sang trọng.
Ánh mắt Mộ Diễn cực kì trầm, việc này, không có ai đến thông báo cho anh biết.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tò mò chờ câu trả lời của Lữ Phương, Mộ Diễn lạnh lùng quăng cho anh ta một cái liếc mắt, ném trả lại tờ báo đang cầm trong tay, "Có thời gian nên quan tâm chuyện chính sự, loại tin tức này không cần quan tâ, ."
"Cái gì mới là chính sự? Tôi cảm thấy chuyện này vô cùng quan trọng đấy."
"Hạ Tử Ca, tra được chưa?"
Thang máy kín mít, Mộ Diễn nói một câu, hai người đồng thời ngớ ra. Lữ Phương chỉ nhướng mi nhìn anh, Mộ Diễn thu hồi tầm mắt, anh xiết chặt mày, giống như đang lâm vào bế tắc không biết tiếp theo phải làm gì.
Chẳng lẽ, trong lòng anh, Hạ Tử Ca mới chuyện chính sự?
Tử Ca lật xem các tờ báo, đầu đè trang giải trí, gần đây tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị có hấp dẫn cực cao, anh luôn mang theo vị hôn thê đi dự tiệc, Mộ Tình là em gái của Mộ Diễn được anh đưa đi tham dự các sự kiện trọng đại, cũng là đối tượng được săn đón hiện nay.
Trên báo, ảnh chụp hai người vây kín tờ báo, đáy mắt Tử Ca dâng lên cảm giác chua xót. Cô gái nép vào ngực anh như chú chim nhỏ khiến Tử Ca hết sức ghê tởm.
Rời tầm mắt. Cô không rõ, khuôn mặt này, bộ dáng này tại sao lại độc ác đến như vậy?
Nắm chặt tờ báo trong tay giống như muốn nghiền nát nó, hai mắt cô nheo lại, đáy mắt dần dần thâm sâu.
Đã qua hai tháng, thân thể Tử Ca phục hồi như cũ, cô cũng không nghĩ sẽ ẩn náu mãi một chỗ.
Đây là Nam Bình, ánh đén xanh đở sáng rực, yến hội cực lớn được mở vào mỗi năm, là nơi tụ họp của các thương nhân có máu mặt.
Buổi tối vào lúc tám giờ yến hội chính thức khởi động, đại sảnh chật ních người, mọi người có thể đứng hoặc ngồi nói chuyện với nhau, khách sạn tuỳ vào nhu cầu của mỗi người mà phục vụ.
Người chủ trì đã đứng ở trên đài, tiếng nhạc đã dần dần yếu. Cùng lúc đó, bên ngoài hội trường một chiếc xe Rolls-Royce thư thái dừng lại.
Lái xe xuống xe, mở cửa ra, đôi chân dài thẳng tắp thon gọn bước xuống, cô nghiêng người đứng lên, một tay khoác lên khuỷu tay người đàn ông bên cạnh, cô mặc một chiếc váy dài xẻ tà, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu trắng toát lên vẻ sang trọng. Người đàn ông bên cạnh mặc bộ tây trang Italy được cắt may hợp với dáng người tôn lên khí thế lạnh lung cùng vẻ mặt anh tuấn
"Hôm nay có rất nhiều người." Miệng cô ôm lấy ý cười, ánh mắt quét vào bên trong, dù không nhìn thấy nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông kia.
Mộ Diễn, anh đứng ở trong đám người, mặc dù chỉ tùy ý đứng nhưng khí thế trên người anh vẫn toả ra sự áp bức, để cho cô nhận ra mùi vị đó, cô đi đến chỗ có anh. Người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô, mà bên cạnh anh có một cô gái, ánh mắt của cô đặt trên người cô gái đó đầu tiên.
Khóe miệng Tử Ca chứa cười, biểu tình trên mặt hết sức xinh đẹp, Sở Luật thấy đau đầu, "Có phải thừa dịp hôm nay nhiều người nên cô mới đến đây không? Tôi đã nói, nụ cười của cô nên kiềm chế chút, nhìn mà thấy sợ."
Dơ tay lau mặt mình, Tử Ca quay đầu trừng mắt nhìn Sở Luật, cánh tay của cô hơi dùng lực, cô cắn răng nói chuyện, biểu tình dịu dàng cực kì, "Tôi cảm thấy đẹp là được."
"Ô, Sở thiếu, vị này là minh tinh nơi nào? Trước kia chưa từng thấy qua, nhìn qua cũng vừa mắt đó chứ." Mới vừa bước xuống bậc thang, liền có người ngăn Sở Luật lại, hắn khách khí bắt tay Sở Luật..
Sở Luật nhếch miệng cười, tay hắn đặt trên lưng Tử Ca trên, bấm nhẹ vào lưng cô, "Tử Ca, giới thiệu với em, vị này chính là Vương thiếu, thương nhân làm ăn lớn. Còn đây là vị hôn thê của tôi - Hạ Tử Ca."
"Vị hôn thê?"
Tin tức này, giống như sét đánh, giới truyền thông chen chúc nhau cầm máy ảnh chụp tí tách. Tử Ca cười yếu ớt, không ngờ một câu nói lại có hiệu quả như vậy.
Vương thiếu ho khan một tiếng, chính mình cũng kinh ngạc, ngẩng đầu lên thì thấy Tử Ca cười hướng về phía hắn gật gật đầu.
Sự xuất hiện của Tử Ca hút không biết bao sự chú ý, tâm điểm đều dồn trên người cô. Cô kiêu ngạo đứng giữa đám đông, tay trong tay đứng cạnh người đàn ông tuấn tú làm điểm nhấn cho cả hội trường.
Khi bước vào đây, vì mọi người quá tập trung ở một chỗ, Mộ Tình quay đầu nhìn, thấy Tử Ca đáy lòng cô ta dâng lên cảm giác kinh hãi, ngón tay bấu chặt lên cánh tay Mộ Diễn
"Làm sao vậy?" Nhận thấy người bên cạnh đang dùng lực, Mộ Diễn kết thúc cuộc nói chuyện, xoay người lại, lúc anh ngẩng đầu, con ngươi nguy hiểm toát lên vẻ lạnh lẽo.
Hạ Hạ, anh tìm cô ba tháng cũng không tìm thấy, hoá ra là......
Ánh mắt Mộ Diễn như con dao sắc bén rồi dần dần trở nên mênh mông, ánh mắt sắc bén bắn lên bàn tay to đang đặt trên hông Tử Ca.
"Sở thiếu, xin chào." Mộ Diễn trầm mặc nhìn về phía Sở Luật, ánh mắt lại chuyển hướng sang Hạ Tử Ca, khóe mắt cô nâng lên, bàn tay xinh đẹp giơ ra, "Đã lâu không thấy, tổng giám đốc Mộ."
Có qua có lại, Sở Luật bưng ly rượu không them đếm xỉa đến. Cô gái bên cạnh bấu hắn một cái không cho phép hắn tỏ thái độ như vậy.
"Những ngày gần đây tổng giám đốc Mộ luôn ở đầu các tờ báo, đúng là chuyện vui, xin chúc mừng." Sở Luật liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái, phụ nữ rất ngoan độc.
Sở Luật có thân thể cứng rắn, lúc hắn cười bộ dáng tà mị thu hút người khác, nhưng có một điều hắn hiều...... Tử Ca là quả quyết không cho hắn tiếp cận cô.
Mộ Diễn mím môi không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm Tử Ca như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Tử Ca cười nhạt, sờ sờ môi mình tỏ vẻ ngưỡng mộ nói, "Chúc mừng Mộ tiểu thư, rốt cục cũng đạt được ước muốn. Nhưng mà, người đàn ông như Mộ thiếu cô nên xem trọng, cẩn thận đừng để mình chui vào ống rỗng. Mà trước kia cô đã từng có một đoạn hôn ước rồi còn gì."
Môi cô hiện lên nụ cười tà ác, sắc mặt Mộ Tình trắng bệch nhưng gắng gượng hồi phục "Đâu nào, muốn chúc mừng Hạ tiểu thư mới đúng, mới vừa nghe nói Hạ tiểu thư và Sở thiếu đã ký kết hôn ước, Hạ tiểu thư có sức quyến rũ bắn ra bốn phía, cũng vừa lúc mắt nhìn của Sở thiếu rất độc đáo, bất kể trước kia có hiềm khích cũng bỏ qua được."
Hai người phụ nữ tranh đấu chẳng ai nể mặt ai. Tử Ca nhướng mi nhìn Sở Luật, khóe mắt hiện lên ý cười lành lạnh, "Nhưng anh ấy vẫn có mắt, không giống ai đó có mắt không tròng......"
Một câu nói khiến sắc mặt Mộ Tình xanh tím thay đổi lần lượt, cô ta nâng cao giọng, "Hạ Tử Ca, cô......"
Còn chưa có nói xong liền bị Mộ Diễn trầm trầm nghi vấn đè nén thanh âm xuống, "Vị hôn thê?"
Người đàn ông đang nuốt lại từng chữ mà Mộ Tình nói, ánh mắt đen như mực bắn về phía Tử Ca trong tầm mắt có chứa sự ngoan độc, tà ác. Không hiểu vì sao khi bị anh nhìn Tử Ca rùng mình một cái. Lập tức, cô ngẩng đầu lên đón nhận, cô và anh đã chẳng còn quan hệ gì thì có lý do nào để anh dung ánh mắt đó nhìn cô?
Hành động tự nhiên của cô khiến trán Mộ Diễn gân xanh, khóe miệng anh câu cười, hai mắt nhìn về phía Sở Luật, nhàn nhạt nói, "Khẩu vị của Sở thiếu thật mạnh, phụ nữ tôi chơi ngấy rồi, anh vẫn thích?"
Một câu nói vừa nói ra, Tử Ca cảm thấy lòng mình đau đớn vô cùng, cô hít thở không thong, ánh mắt chứa đầy hận thù, thân thể run nhè nhẹ, Sở Luật quay đầu nhìn về phía Tử Ca, tay hắn dán bên eo của cô nhẹ dùng lức, để cả người cô dính sát vào mình, lấy mình chống đỡ cho cô.
Giống như hiểu được mình đang mất khống chế, Tử Ca cúi đầu xuống thu hồi tâm tình trong nháy mắt, cô cười nhìn về phía Mộ Diễn, hai mắt nheo lại, "Mộ thiếu, anh ngấy không có nghĩa là người khác ngấy. Giống như, Mộ tiểu thư ngấy chồng trước nhưng đâu có ngán anh."
Một câu, đem thân phận của Mộ Diễn và Tình nhi phóng đại, mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú về phía này, đường đường là tổng giám đốc Mộ thị lại yêu một cô gái đã có chồng.
"Hạ Tử Ca, cô còn không biết xấu hổ? Lời này mà cô cũng nói được? Cô cũng chỉ là thế thân của tôi thôi, vũ nữ CK còn mong muốn gì?" Mộ Tình hung tợn cắn răng cười lạnh, "Sở thiếu, tôi nghĩ anh nên dạy dỗ người phụ nữ của mình đi, đừng đem cô ta đến những nơi như thế này sẽ làm mất danh dự của anh đó."
Lời nói răn dạy của Mộ Tình khiến Sở Luật không giận không được, đang định nói gì lại bị Tử Ca cướp lới. Cô cười hô hô hai tiếng, đôi mắt đẹp nhìn về phía trước, "A, nguyên lai ta là của nàng thế thân a, chán ghét, như thế nào không nói sớm, ta nhất định hội diễn càng giống."
Ánh mắt Mộ Diễn trầm như vẩy mực, nhìn cô gái bên cạnh, nhìn cô gái trước mặt, hai người có gì giống nhau không? Anh lấy Tử Ca làm người thay thế sao? Cô gái bên cạnh nhịn không được cười dịu dàng, "Ca ca, em và cô ta giống nhau sao?"
Hôm nay Mộ Tịnh mặc một chiếc váy màu đỏ, bộ dáng này so với cô gái trước mặt không so sánh được........
Tử Ca nghe một tiếng ca ca chỉ muốn thổ huyết tại chỗ, Sở Luật bị một tiếng ca ca làm cho sặc, hai tròng mắt mỉm cười nhìn về phía Tử Ca, cúi đầu dán bên tai của cô nói chuyện, "Ca ca thì vẫn là ca ca, đối với chuyện loạn luân tôi không có hứng thú."
Sắc mặt Mộ Diễn xanh mét khi nhìn thấy hành động đó, mắt anh trầm trầm, ở chỗ này không nên làm những việc này. Nhẹ cười ra tiếng, thanh âm của anh vẫn lạnh như cũ, "Sở thiếu, thật xấu hổ, tôi còn mấy người bạn đang đợi ở bên, phải qua đó chào hỏi trước."
Trước khi đi, anh liếc mắt nhìn Tử Ca một cái, "Hạ Hạ, cái miệng nhỏ này càng ngày càng lợi hại hơn rồi." Chân mày thâm thúy nhếch lên tạo nên vẻ hấp dẫn, anh đỡ eo Mộ Tình, xoay người quay đi, cái nhìn lúc nãy là có ngầm ý....
Người vừa đi, Tử Ca vội thả lỏng người tất cả sự nguỵ tạo lúc nãy đều buông xuống, cô ngửa đầu uống hết cốc rượu, không suy nghĩ gì vội vàng nói, :"Anh đi trước đi, tôi đi hít thở không khí."
"Lợi dụng tôi cho thích, hoàn thành rồi thì bỏ" Sở Luật nhìn cả người cô ướt đẫm mồ hồi, hắn nhíu mày hỏi, "Mang thuốc không?"
Bỏ tay hắn ra, Tử Ca nhàn nhạt nói, "Ta không sao."
Xoay người lặn vào một góc, ánh mắt của cô cố định trên người Mộ Diễn, anh đang đi thăm hỏi mọi người, Mộ Tình đứng bên cạnh anh nở nụ cười dịu dàng. Mắt cô hiện lên ý lạnh, đem một miếng dưa mật bỏ vào miệng, vị ngọt tràn vào miệng nhưng cô không hề thấy nó ngọt, ngược lại cô cảm thấy chua sót, ép cô sắp rơi nước mắt rồi.
"Ăn nó đi" Sở Luật đem đến một đĩa hoa quả, lúc đó vì không có thuốc bụng cô quặn đau. Sự dịu dàng này lại khiến ai đó đau lòng.....
"Xoảng....." Tiếng động vang lên Tử Ca quay đầu lại chỉ thấy Trình Lan rối rít xin lỗi; "Xin lỗi, tôi không cố ý....."
Sở Luật đứng ở đằng sau không hề nhúc nhích, sau đó hắn bước về phía trước. Lúc lướt qua nhau, Trình Lan cảm thấy trái tim mình co rút. Tử Ca biết việc này đối với Trình Lan là không công bằng nhưng Trình Lan, thật xin lỗi tôi không còn cách nào khác. Nhìn bộ dáng Sở Luật cô biết, sự xuất hiện của Trình Lan với anh chẳng có ý nghĩa gì, như một khối không khí đang di chuyển mà thôi.....
Một lúc sau, Trình Lan cười cười nói với cô "Để lúc khác nói chuyện, tôi qua đó lấy tin tức." Trình Lan xoay người đi nhưng đâu ai biết, nụ cười trên môi đã tắt từ bao giờ..... Con người thật lạ, yêu rốt cuộc là gì?
Tử Ca xoay người tìm một chỗ nào đó thật ít người ngồi xuống, miệng đột nhiện bị che kín, Tử Ca muốn hét cũng không được. Một thân thể to lớn dựa sát vào người cô, mùi vị này, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi trái tim cô rất đau khi tiếp xúc với nó.
"Mộ Diễn, anh làm cái gì?" Không cần hỏi, người ở phía sau là ai.
Ánh mắt người đàn ông lành lạnh, bàn tay dán lên eo cô nhẹ nhàng di chuyển, trong cổ tràn ra tiếng cười nhẹ, "Hạ Hạ, thân thể chúng ta rất hợp nhau, chỉ cần tôi đứng cạnh em cũng có thể nhận ra tôi đúng không?"
"Hừ, giỏi hoá trang, mùi vị trên người anh làm người khác phải ngán ngẩm, không nhận ra cũng không được." Tử Ca tức giận mắng, trên người anh quả thật có mùi nước hoa phụ nữ, không cần nghĩ cô cũng biết đó là ai, nhưng nếu nghĩ đến nó mắt cô lại bốc hoả cả người đều khó chịu.
"Miệng không sạch sẽ, nên phạt." Thân thể mạnh mẽ hòa nhau tới, anh lật người cô áp vào tường, đặt xuống một nụ hôn cuồng nhiệt, vừa gặm vừa cắn khiến cô đau.
Mộ Diễn không thể không thừa nhận, hương vị của cô thật ngọt, xa cách mấy tháng nhưng hương vị này không hề thay đổi.
"Ưm."
Người đàn ông kéo cổ tay của cô đặt lên đỉnh đầu, không cho cô kháng cự, lúc anh rời khỏi môi cô, chỗ đó sưng đỏ xuất hiện vết máu.
"Hạ Hạ, cái miệng nhỏ này càng ngày càng lợi hại." Anh cười lạnh, một tay lại kéo khoá váy, chiếc váy cùng áo ngực trượt nhẹ xuống, cảnh xuân nửa ẩn nửa hiện trước mắt.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bị bại lộ của cô, Tử Ca chỉ cảm tháy nóng cực kỳ, tâm của cô rất đau, cô giãy giụa, nhưng tránh không thoát sự trói buộc của anh, Tử Ca lạnh lùng nhìn về phía Mộ Diễn, "Tổng giám đốc Mộ, tôi không thể hầu hạ hai chủ nhân một lúc."
Đột nhiên bàn tay nắm cổ tay cô dùng lực rất mạnh, Tử Ca chỉ cảm thấy xương cốt đều bị anh bóp nát rồi, trên trán cô chảy mồ hôi lạnh, áo ngực và lễ phục theo sự vùng vẫy của cô dần dần trượt xuống, lộ ra hai bầu vú cao ngạo. Sắc mặt cô trắng bệch, nơi này là phía sau sân khấu mặc dù có màn che, nhưng vẫn có người qua qua lại lại, huồng hồ ở đây có mấy trăm người. Chỉ cần có người vén màn lên, bộ dáng chật vật của cô sẽ được phóng đại trước mặt người khác. Cô cắn môi không chịu cầu xin tha thứ, con ngươi ôm nỗi hận trừng mắt nhìn Mộ Diễn.
Tổng thể cô đã khơi mào lửa giận của anh, ánh mắt anh rất sâu, thái dương cũng nổi gân xanh, khi cô hiển nhiên thừa nhận mối quan hệ của mình và Sở Luật anh rất giận, đúng là anh bỏ rơi cô nhưng chết tiệt anh vẫn không muốn buông tay, trước giờ chưa có người phụ nữ khiến anh thay đổi thất thường như vậy.
"Tôi đưa tiền cho cô vẫn chưa đủ sao? Hoá ra cô không cần đồ của tôi là vì đã có thằng đàn ông khác bên cạnh, Hạ Tử Ca, cô cũng thật......"
"Mộ Diễn?"
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Mộ Tình. Anh thoát đi sự kiềm chế của mình. Cho đến khi tiếng bước chân dồn dập vang lên, anh mới chỉnh lại tư thế của mình.
Khóe miệng người đàn ông ý cười thêm sâu sắc, môi của anh mang theo nhiệt độ lướt qua mặt cô, "Hạ Hạ, chúng ta bây giờ, có tính là trộm tình không?."
Oanh một cái, Tử Ca cảm thấy chính mình cũng bị lời nói vô sỉ của anh đánh bại rồi, môi của anh kề cận môi côi, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấy động thăm dò bên trong, hô hấp dần dần bị hút đi, cô đẩy không ra nên chỉ có thể để cho anh tàn sát bừa bãi, răng nanh hận không thể cắn lên cái lưỡi kia, mà cô cũng không cố kỵ người ở bên ngoài, chỉ có thể mặc cho anh cần thì anh cứ lấy.
Tay của anh dán trên cái mông. đang vểnh cao của cô, dùng lực bóp vài cái, đó là nguyên nhấn khiến mặt Tử Ca đỏ lên, mãi đến khi thanh âm bên ngoài biến mất, Mộ Diễn mới buông coi ra. Cô mở miệng thở phì phò, trong ánh mắt ẩn dấu lưỡi dao sắc bén nhắm về phái mà, chính cô cũng không biết, rốt cục đâu mới là cảm giác thật của cô.
Môi đỏ mọng sưng lên, khóe mắt ướt át, đây không phải là ảo giác.
Tử Ca mím môi, trong lòng hơi loạn cũng không hiểu vì sao mình lại dây dưa với anh. Cô hiểu rất rõ người đàn ông trước mặt không yêu cô, chỉ chơi ngán rồi bỏ, tình yêu với anh là thứ quá xa vời.
Vừa định đẩy anh ra, người đàn ông đi trước một bước tránh người ra, anh giúp cô sửa sang lại áo ngự, không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay của anh khẽ lướt qua ngực của cô, Tử Ca chỉ cảm thấy thân thể khẽ run.
"Vị hôn thê? Lần này Sở thiếu không bỏ qua được rồi......"
"Bay lên ngọn cây biến thành Phượng Hoàng là chuyện thần thoại. Không phải trong mắt anh Tình Nhi mới đúng là công chúa sao." Tử Ca không kiêng nể đáp lại, dưới màn che cô đã nhìn thấy làn váy màu đỏ, khóe miệng dương lên ý cười.
Vọ không bằng bồ, bồ không bằng trộm, trộm thì phải trộm hết.
Mộ Diễn đứngtại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng vừa mới rời đi thật lâu sau mới lên tiếng, "Tìm anh có việc?"
Đầu anh không chuyển, xác định người đứng phía sau là Mộ Tình. Cô gái xinh đẹp đứng ở phía gấp khúc của hành lang, ngón tay Mộ Diễn dò vết khóe miệng, quét xuống vết thương trên môi, anh cười nhẹ, trong lòng nảy lên cảm giác hưng phấn.
"Vương tổng vừa mới hỏi anh, cho nên em mới đến tìm anh. Ca, các người......"
"Ừm, anh đi gặp mặt."
Cắt ngang câu hỏi phía sau của cô ta, Mộ Diễn đi xuống dưới. Phía sau, sắc mặt Mộ Tình u ám, bàn tay gắt gao nắm chặt.
Mộ Tình chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hứng thú như vậy của Mộ Diễn. Cô ta thầm xác định, ca ca đối với Hạ Tử Ca có một chút tình cảm.
Vũ khí lợi hại nhất của Hạ Tử Ca đã bị mình diệt trừ, cho dù ca ca có bị mê hoặc, cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Trầm tư một lúc, Mộ Tình xoay người hướng về phía Hạ Tử Ca vừa mới rời đi.
Tử Ca híp mắt nhìn cô gái trước mặt, xinh đẹp như vậy nhưng lại có tâm địa rắn rết. Tử Ca để Minh Châu đi cai nghiện, chỉ cần cơn nghiện phát tác cô ấy đều kêu rên tham thiết. Mỗi lần đi vào cô đều nhìn thấy ánh mắt có độc của Minh Châu đang nhìn mình. Thương Lang hỏi vì cái gì cô không lợi dụng Minh Châu để đi trả thù.
Bởi vì bọn họ có chút ràng buộc, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng Hạ Minh Châu vẫn lại là em gái cô, đứa con gái diy nhất của Hạ Xương Nguyên. Dù hận rất hận nhưng cô vẫn phải báo đáp ơn nuôi dưỡng của ông ta. Người không thể quên nguồn gốc của mình. Cô không thể đi xuống tay đem Minh Châu coi làm bia đỡ đạn.
Tử Ca biết mình trói Minh Châu lại, Minh Châu hận cô muốn chết, nhưng mà cô không biết nên làm gì tốt hơn để cô ấy không lún sâu vào nó.
Thật giống như cô bây giờ, vẫn muốn dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ đứa bé, nhưng cô không làm được, mất rồi làm sao quay trở về đât? Làm sao có thể nói cô không hận được đây?
Sau này cuộc sống của cô sẽ không còn như trước, đứa bé không còn cô sống sao đây? Ai có thể hiểu được nỗi đau này? Ai có thể gánh nổi nó?
"Hạ tiểu thư, cô đã cùng Sơ thiếu ký kết hôn ước, đã có thân phận rõ ràng thì nên biết giữ mình đừng động tay động chân quyến rũ người đàn ông khác."
Trên ngón Tử Ca mang theo một điếu thuốc, cô hít sâu rồi chậm rãi phun ra, thân thể nửa dựa nửa đứng, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ liếc mắt nhìn Mộ Tình, "Người đàn ông khác? Người nào?"
"A... ! Cô nói Mộ Diễn sao?" Cô đứng thẳng lên đi về phía trước một bước, vòng khói phun lên mặt Mộ Tình, sắc mặt khó coi vô ta khó coi vung tay xua khói, Tử Ca cười hô hô, "Thật đáng chê cười, dường như Mộ tiểu thư đã quên, trai chưa gả vợ gái chưa gả chồng vẫn còn tư cách nói yêu. Hơn nữa, là tổng giám đốc Mộ tham luyến thân thể của tôi, nói đến cùng, phỏng chừng Mộ tiểu thư không thỏa mãn được nhu cầu của đàn ông đúng không?"
"Cô, cô không biết xấu hổ!"
Mộ Tình bị đả kích bởi câu nói của cô, sắc mặt đỏ lên chỉ có thể trách mắng một câu. Quả nhiên là thiên kim tiểu thư, nếu bàn về võ mồm, Tử Ca luôn bất bại.
"Có biết xấu hổ hay không?." Ngón tay gảy nhẹ, tàn thuốc rớt xuống, đột nhiên ánh Tử Ca chuyển lạnh, "Cô làm chuyện gì, đừng tưởng rằng người người đều không biết, mướn côn đồ đả thương người, buôn bán thuốc phiện, xảo trá vơ vét tài sản, nếu thành lập tội dạng sợ rằng nửa đời sau của Mộ tiểu thư sẽ rất đặc sắc."
Sắc Mộ Tình đen lại, "Cô nói bậy bạ cái gì? Không có chứng cớ nói hưu nói vượn tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng người khác."
"Phỉ báng?" Giống như Tử Ca đang nghe truyện cười, cô ngửa đầu lên cười ha ha, tiếng cười dừng, Tử Ca cúi đầu, ánh mắt như dao sắc bắn về phía Mộ Tình "Mộ Tình, cô có muốn thử không? Tôi nói cho cô biết, bây giờ Hạ Tử Ca muốn làm gì sẽ làm. cái đó. Đừng cho là tôi không chứng cớ thì sẽ không có biện pháp."
"Pháp luật xem trọng cử chứng, nếu cô không có chứng cớ, thì lời cô nói là phỉ báng người khác." Mộ Tình không sợ hãi, nếu chứng cớ có thể để người khác nắm được thì bản thân sẽ không bao giờ làm.
Ngón tay giương nhẹ, Tử Ca đẩy sợi tóc trên má, tiến lên trước một bước, cô giữ chặt cổ tay Mộ Tình.
Mộ Tình kinh hãi phủi tay, lại bị Tử Ca siết chặt, cô lôi tay Mộ Tình dán vào bụng dưới của mình, "Mỗi tối đều không thể nhắm mắt, luôn luôn có một đứa bé thân mình đầy máu đứng trước mặt tôi, Mộ Tình, tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy đứa bé đó sao?"
Trên mặt Tử Ca là một mảnh đau thương, cô nhìn thấy trong mắt Mộ Tình hiện lên vẻ sợ hãi, "Cô nói xằng bậy."
"Xằng bậy? Cái gì gọi là xằng bậy?" Tử Ca rũ mắt xuống, cô ngăn lệ rơi xuống, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, "Giống như cô làm chuyện xằng bậy với tôi sao?"
Mộ Tình nhìn bộ dáng dọa người của coi, cô ta quay đầu đi, vừa vặn nhìn thấy Mộ Diễn đi về phía này, ổn định tâm tư cô ta cắn răng nói, "Tử Ca, cô buông tôi ra, cô nói hưu nói vượn cái gì, tôi nghe không hiểu."
← Ch. 130 | Ch. 132 → |