Vay nóng Tima

Truyện:Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 130

Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Trọn bộ 133 chương
Chương 130
Gặp mặt, bỏ qua
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Lazada


Sở Luật chê cười: "Như vậy mà còn nói mình không ngốc sao, để cho bản thân ngã đến mức này tôi cũng chịu cô rồi"

Tử ca quay đầu đi không trả lời của hắn, sắc mặt cô lộ vẻ tái nhợt, yếu ớt. Khuôn mặt mang vẻ kiêu căng như cũ. Sở Luật nghiêng mình đứng lên, hắn đi tới trước mặt Tử Ca, hai tay ôm ngang hông cô, đem cả người Tử Ca ngã vào trong lồng ngực của mình.

Gò má hắn dán lên trên mặt cô, nhưng vẫn duy trì một đoạn ngắn khoảng cách nhất định, cố tình gây nên sự mập mờ giữa hai người. Khóe miệng khẽ cười, Sở Luật chợt ngồi thẳng lên, một lần nữa kéo dài khoảng cách của hai người

"Tốt" Hắn đáp ứng một tiếng, sắc mặt Tử Ca trùng xuống. Sở Luật biết, nếu hắn đáp ứng yêu cầu của cô không biết có bao phiền toái sẽ đến với hắn khiến hắn phải đau đầu: "Cô nói đi, chuyện tốt luôn có cái giá của nó, cô muốn cái gì?"

Tử Ca đứng lên, nhìn Sở Luật nói: "Tôi không tin trên đời có ác giả ác báo, tôi chỉ tin tưởng chính mình."

Người đả thương cô, cô tuyệt sẽ không nương tay với kẻ đó, cô sẽ không đợi ông trời báo ứng, mười mấy ngày qua đủ để cô đem đau khổ chôn tận sâu xuống đáy lòng: "Tôi phải ra khỏi viện ngay bây giờ."

Trong khoảng thời gian này không khí làm việc tại Mộ thị hết sức căng thẳng, vị tổng giám đốc trẻ tuổi không biết uống lộn phải thuốc gì mà trở nên khó tính lạ thường. Tất cả phương án gửi cho anh phê duyệt 90% đều bị gửi trả về, ai ai cũng cảm thấy áp lực nặng nề.

Nhưng mấu chốt là toàn bộ Mộ thị vẫn vận hành vô cùng bình thường, thậm chí lợi nhuận so với cùng kỳ năm ngoái tăng thêm tới 3 phần trăm, tất cả mọi người đều nghĩ không ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lại thêm một người nữa bị đuổi ra ngoài, Lữ Phương tựa người vào ghế nhìn Chương Tiểu Hiền đang ngồi vuốt cằm trầm tư.

"Anh tới đây là có mục đích gì? Sao không đi vào?" Chương Tiểu Hiền lườm Lữ Phương một cái, hắn ngồi ở đây ít nhất cũng phải một giờ rồi, nhưng chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, rõ ràng trong tay hắn cầm một xấp báo cáo, nhưng không có định đi vào.

"Anh không bị ngu, đi vào để nghe giáo huấn sao?"

Chương Tiểu Hiền liếc hắn một cái "Vậy anh hãy trở về phòng làm việc của mình đi, em còn muốn làm việc."

"Em có cảm thấy dạo này tổng giám đốc rất lạ không? Xảy ra chuyện gì nhỉ?"

"Em làm sao biết?" Gân xanh trên đầu đã bắt đầu nổi lên.

"Anh cảm thấy có vấn đề."

"......"

"Hình như từ buổi tối tổng giám đốc gọi điện thoại cho anh nhờ anh điều tra Hạ Tử Ca thì bắt đầu bị như vậy, có đúng hay không?"

"......"

Cửa đột nhiên bị kéo ra, Mộ Diễn đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn thấy anh Lữ Phương liền thay đổi gương mặt nịnh hót. Mỗ Diễn cau mày, thanh âm trong trẻo lạnh lung có vẻ mỏi mệt: "Đi sắp xếp mọi chuyện đi, tôi phải đi Đàm Thành một chuyến."

Thời điểm đi qua đại sảnh lầu một, nhìn từ bên ngoài có một cô gái vội vội vàng vàng chạy đến chỗ nhân viên lễ tân hỏi câu gì đó. Mộ Diễn dừng chân, anh xoay người nhìn lại, chỉ thấy được bím tóc đuôi ngựa cô gái kia đã chạy vào trong thang máy.

Trong đầu đột nhiên nhớ lại khuôn mặt của Tử Ca, nhớ ngày đó, cô một thân một mình mặc trang phục công sở đứng đắn nhưng toát lên vẻ mị hoặc, hấp dẫn tầm mắt của người khác, khiến người khác không muốn rời mắt. Ánh mắt Mộ Diễn thâm trầm, anh nghiêng đầu quay sang chỗ khác đi ra ngoài.

Ngày đó quay trở lại, ngày đó anh không đi Đàm Thành. Ngày thứ hai anh chạy tới Đàm Thành cô đã mướn chỗ ở mới, không có bất kỳ bóng người nào ở đó.

Mỗ Diễn đi hỏi thăm thì biết cô vừa mới chuyển đi, về phần cô đi đến nơi nào thì không một ai biết, anh sử dụng tất cả các biện pháp để liên lạc được với cô. Thậm chí Mỗ Diễn chỉ muốn, một ngày nào đó cô gọi điện thoại cho anh dù chỉ nói một câu thôi cũng được.

Hoàn thành việc thị sát tình trạng kinh doanh của công ty tại Đàm Thành sau khi nghe người quản lí cung kính hồi báo xong tình trạng công ty, Mộ Diễn đề nghị đến thăm những địa danh nổi tiếng ở Đàm Thành xem xét một chút.

"Vậy thì chúng ta đi thôi"

Ở khu thành cổ này anh đã từng được Tử Ca dẫn đi thăm quan.

"Ca" Mộ Diễn chưa rời khỏi công ty, liền nghe thấy giọng nói truyền từ bên ngoài cửa truyền vào, Mộ Tình mặc bộ quần áo giản dị trang nhã, cô buộc tóc đuôi ngựa, khí sắc trên người vô cùng tốt.

Mộ Diễn không ngờ cô sẽ tới, mấy ngày nay rất ít khi anh trở về, hôm nay tới nơi này cũng chỉ là ý nghĩ tạm thời, tại sao Tình Nhi cũng đi theo tới đây? Đáy mắt có tia nghi hoặc, rất nhanh liền biến mất.

Mộ Tình chạy đến bên cạnh anh, cô khẽ kéo tay của Mộ Diễn, "Em cũng muốn đi."

Chủ quản nơi này tất nhiên biết Mộ Tình là ai, để cô đi cùng cũng không sao.

Thể trạng Tử Ca vô cùng kém, bây giờ mới chỉ đầu đông, thời tiết đã chuyển lạnh, cảm mạo đối với cô như hình với bóng. Sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất cô muốn làm chính là nhờ cậy Sở Luật an bài thật tốt cho Tạ Phương.

Mà cô, sau khi xuất viện cũng đã gặp Tạ Phương một lần, để Tạ Phương biết cô đã an toàn. Chuyện ngày đó xảy ra, cô không hy vọng Tạ Phương sẽ biết, nhưng chuyện cô mất đi đứa con cũng không thể gạt được bà. Tạ Phương chỉ an ủi cô, cô còn trẻ sau này sẽ có cơ hội mang thai nữa.

Tử Ca nhìn Tạ Phương quan tâm mình, tuy ấm áp nhưng sâu trong long cô vẫn cảm thấy đau đớn. Cô không cách nói với bà rằng cả đời này cô không thể mang thai được nữa.

Tử Ca bước ra khỏi tiệm thuốc, đi bộ về phía trước, cô tận lực áp chế không cho mình hồi tưởng lại quá khứ, nhưng đêm khuya vắng là thời điểm mọi việc hiện ra trước mắt cô rõ nhất, cô mất ngủ, trái tim đau đớn, giống như muốn hành hạ cô. Mỗi ngày cô đều muốn chạy trốn khỏi những đau đớn hành hạ kia, cô phải đứng lên, cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm.

Tiết trời đầu mùa đông, từng bông tuyết nhẹ nhàng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Tử Ca ngước mắt lên nhìn, để những bông tuyết rơi trên mặt mình, mang theo một mảng lạnh như băng. Đứng ở nơi dành cho người đi bộ, nhìn đèn đỏ sáng lên, Tử Ca đứng ở một bên, sắc mặt của cô tái nhợt, nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định.

"Ca, tuyết rơi kìa!!!"

Ngã tư đường, một chiếc sang trọng đang đi tới, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tình lộ ra bên ngoài, Nụ cười của cô rực rỡ dị thường. Trong nháy mắt nụ cười trên mặt cứng đờ, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đúng là tuyết đang rơi, Mộ Diễn nhẹ quay đầu, lại thấy Mộ Tình đã nâng kính xe lên, anh nghi ngờ, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người Mộ Tình, khiến cho cô cảm thấy cả người khó chịu.

"Lạnh quá." Cô rụt cổ lại

Mộ Diễn nhìn xuyên thấu qua một bên kính thủy tinh, anh nhìn ra phía ngoài, bông tuyết nhẹ rơi, đây là trận tuyết đầu tiên, anh đã bỏ qua khoảnh khắc gặp người mà mình đã trông chờ bấy lâu

Sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, Đàm Thành lớn như vậy, cô chỉ đi ra ngoài mua thuốc lại đụng phải Mộ Diễn. Đáy mắt Tử Ca hiện lên vẻ châm biếm. Trong nháy mắt cửa kính xe hạ xuống, cũng để cho cô nhìn thấy rõ người ở bên trong.

Đáy lòng cô co rút đau đớn, rõ ràng không còn quan hệ gì, nhưng khi nhìn thấy anh, trái tim cô vẫn đau. Tử Ca cắn chặt răng, đèn đã chuyển xanh cô bước về phía trước, một ngày nào đó, cô sẽ thích ứng với loại cảm giác đau đớn này.

Xe đã đi xa cũng không còn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia, nhưng Mộ Tình nhất thời không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Tay nắm chặt, mồ hôi lạnh trên trán dần dần toát ra, đau đớn khiến cô gập người lại

"Tử Ca."

"Thương Lang, tôi đau quá."

Đau đớn xâm nhập toàn thân, cô nói không ra một câu, môi trắng bệch. Thương Lang cầm lấy bàn tay cô, lấy mấy miếng thuốc phiến rót vào trong miệng của cô.

Chỉ trong một hai phút, Tử Ca lại cảm thấy như đã trải qua một thế kỉ, tuy thời tiết đã đầu đông, nhưng trên trán cô vẫn ướt đẫm mồ hôi.

Thương Lang đau lòng đem cô ôm vào trong ngực, từ trước đến giờ khuôn mặt luôn trầm mặc lạnh như băng của anh nay lộ ra vẻ thương tiếc. Hồi lâu, anh khàn khàn giọng:"Tử Ca, những chuyện này để tôi làm không được sao?"

Tử Ca để mặc Thương Lang ôm mình, cô có thể nghe được tiếng nhịp tim trầm ổn của anh. Ngẩng đầu lên, cô nhẹ nhàng đẩy Thương Lang: "Thương Lang, tra được gì chưa"

Ánh mắt cô nheo lại, cô không biết những người đó là ai, nhưng rõ ràng, bọn họ đều có một mục đích chung, thứ bọn họ muốn, không phải là tiền của cô cũng không phải là mạng của cô, tất cả chỉ vì đứa bé trong bụng cô mà thôi

"Tra được, Hạ Minh Châu đã bị chúng ta khống chế, nghe nói việc giải trừ hôn ước đối với cô ta là một kích thích rất lớn, không có bất kỳ dấu hiệu gì chỉ ra cô ta bị uy hiếp."

Tất cả chứng cớ chỉ hướng về phía Hạ Minh Châu. Tay Tử Ca khẽ nắm thành quyền, hết thảy đều hợp tình hợp lý, nhưng là cô cũng không tin tưởng mọi chuyện đều do Hạ Minh Châu gây ra.

"Thương Lang, nói với Sở Luật, tôi muốn gặp Minh Châu."

Cô đi về phía trước, bóng lưng cô tịch, cô không muốn ai gánh vác giúp mình mọi chuyện, cô phải kiên trì quật cường tới cùng.

Khi mọi chuyện kết thúc, cô còn có thể trở lại như lúc ban đầu không.

Trong phòng, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Tử Ca bước từng bước chậm chạp mà kiên định, khuôn mặt cô lạnh lùng, không có ai có thể ngăn cản cô.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-133)