← Ch.47 | Ch.49 → |
Chu Khải chỉ cần dùng một tư thế này thôi cũng chơi cô 𝖑.ê.𝖓 đỉ.𝐧.𝒽 không biết bao nhiêu lần, tiếng ⓡê-ⓝ 𝖗-ỉ đè nén của Ôn Mạn cứ quanh quẩn mãi giữa hai người.
Sau đó Chu Khải mặc lại đồ bơi, dùng khăn tắm bao bọc lấy Ôn Mạn, bế cô vào trong phòng. Trong phòng đã được mở máy sưởi, bức màn bốn xung quanh được kéo lên, đèn ngủ đầu giường đang tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp mà mập mờ.
Chu Khải nhìn hoàn cảnh đầy lãng mạn thế này, nhịn không được cởi hết đồ trên người anh và Ôn Mạn xuống, gác chân dài của cô lên bả vai, cây hàng vừa mới 𝐛ắ-п т𝐢-n-𝒽 một lần trong suối nước nóng giờ lại cương cứng, ♓ⓤⓝ.ⓖ 𝖍ă.п.🌀 cắm phập vào ⅼ.ồ.𝖓 ԁâ*𝐦 đang nhầy nhụa nước 𝒹*â*ɱ của cô.
"A...." Ôn Mạn 💲_ướ𝐧_🌀 điên người, tiếng thét chói tai nhịn không được bật thốt lên, rồi dường như cô nhớ ra anh không cho phép cô kêu thành tiếng, vội vàng vươn tay che miệng lại.
"Có thể kêu lên được rồi." Chu Khải dịu dàng nói.
Nghe được mệnh lệnh của anh, Ôn Mạn không kiềm chế nữa, tiếng г·ê·ռ ⓡ·ỉ sung sướռ.ℊ bật lên không hề suy xét:
"Chồng... to quá... ư... 𝐬ướ-ⓝ-🌀 quá... thoải mái quá... ứ.... Con của của Chồng lớn qua.... Chồng em giỏi quá.... đâ·Ⓜ️ 𝐯à·𝑜 rồi.... chọc tới tử cung em rồi... sẽ có thai mất.... ư.... A.... ⓢ-ướ-п-𝖌 quá.... Chồng.... Chồng tốt.... chơi em mau lên... ư... mạnh nữa lên.... Ư.... 𝐬ư.ớ.n.🌀.... şư●ớ●ⓝ●🌀 quá.... ư.... Không được.... không được rồi.... ưm.... Chồng... tha cho em đi mà.... Ư.... em nứ*𝖓*𝖌 quá... ư.... Từ bỏ.... Chồng... từ bỏ.... a...a...a"
Ôn Mạn thất thần 𝖗ê.ռ 𝐫.ỉ, tiếng kêu ◗â.m đ.ã𝐧.𝐠 của cô chẳng khác gì thuốc kích dụ thúc tình đẩy thú tính của Chu Khải bộc phát, anh lật người cô lại, để cô quỳ úp sấp trên giường, nắm vòng eo nhỏ nhắn dẩu mô●𝐧●𝐠 cô cao lên, c* lớn của anh đâ_ⓜ phập vào ⓛ*ồ*ռ cô từ phía sau.
"Nói... ai đang đ* vào ⅼồ_𝓃 em, hử?"
"Chồng... Chồng đang đ● em... Chồng đ* làm em şư·ớⓝ·𝖌 ⓒⓗ-ế-𝖙 mất... muốn để chồng đ* em cả đời...."
"Chồng em đ_ em 𝖘*ướⓝ*𝖌 không?"
"💲ư●ớ●𝐧●g... sướռ·🌀 𝖈·ⓗế·† mất... s_ư_ớп_🌀 muốn bay lên... c* của Chồng em to quá... giã em 𝐬ướ·ⓝ·𝖌 ↪️♓-ế-†... ư... sâu quá.... Nhanh quá... chậm một chút.... Ưm... Chồng... chậm một chút... ư...ứ... không được rồi... Chồng... chậm một chút..."
"Hừ... chậm sao có thể thỏa mãn cái l-ồ-𝐧 đĩ này của em hả, .... Hư... con điếm 🅓.â.𝐦 đ.ã.ռ.🌀 này... chơi 𝐜-ⓗ-ế-ⓣ em... chơi em không xuống được giường.... hừ.... đ* ↪️𝖍_ế_✞ em...."
"Bép!" một tiếng, tay Chu Khải tét mạnh lên bờ Ⓜ️·ô𝖓·g đang không ngừng lắc lư trước mặt anh.
"Con đĩ 𝒹â●ɱ đ●ã●𝐧●ɢ này, nhấp 𝖒ô·𝐧·𝖌 nhanh như vậy, muốn anh đ_ em mạnh hơn nữa phải không?"
"Hư... Chồng... đ_ em mạnh nữa đi... muốn chồng đ_ em mạnh nữa... 𝖘ướ_𝖓_𝐠 quá... ưm... em yêu con c_ lớn của chồng em nhất... đị-т em 💲ư●ớ●ⓝ●ℊ quá... ư... từ bỏ.... đâ●ⓜ ѵà●⭕ rồi... ư, .... Chồng... từ bỏ... A Khải... không được rồi..... A.. a...a...a."
Cùng với tiếng thét chói tai, Ôn Mạn cũng được anh đẩy ⅼê-𝐧 đ-ỉ-𝖓-♓ 𝐜ự●🌜 𝖐●𝖍🔴●á●ⓘ, cây hàng của Chu Khải vẫn còn đang ra vào phầm phập trong 𝖇.í.ɱ nhỏ ԁ●â●ɱ ◗ụ●↪️ của cô. вí.〽️ nhỏ vừa mới cao trào phun ra một lượng lớn nước d*â*Ⓜ️ nhớp nháp, tưới hết lên con c* của anh. Chu Khải bị l·ồ·ⓝ nhỏ ⓑ_ú m_ú_✝️ cắn hút, sau khi đ_â_𝖒 𝖛à_𝖔 thêm trăm cái cũng buông lỏng tinh quan, ⓣ.❗𝐧.♓ ԁ.ị.c.♓ góp nhặt suốt hơn một tháng qua tưới hết vào tận sâu đáy động của cô. Anh đổ rạp người xuống đè lên cô, thở dài đầy thỏa mãn.
Đêm nay, Ôn Mạn không biết mình đã 𝖑●ê●ռ đ●ỉ●n●𝖍 bao nhiêu lần, bị anh giã đến mức thần trí không rõ rồi lại bị anh đ* tới tỉnh người, cứ thế nghênh đón ⓚ𝒽oá_❗ 𝐜_ả_m cao trào ngay lập tức.
Chu Khải bắn ba lần, mãi tới khi cả tinh thần và thể xác đều thấy thỏa mãn tột độ, anh mới dừng cuộc 𝒽ⓞⓐ·ⓝ á·1 này lại.
Buổi sáng ngày hôm sau, quả nhiên Ôn Mạn không thể xuống giường được, đồng nghiệp của cô gọi điện thoại tới bị Chu Khải cúp máy, sau đó gửi tin nhắn cho bọn họ nói mình không khỏe, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi.
Mãi tới hơn 1h chiều, Ôn Mạn mới từ từ tỉnh lại.
"Dậy lên ăn chút gì nào." Chu Khải thấy cô tỉnh lại, đi tới trước mặt cô, 𝖍_ô_ռ hôn lên trán cô.
"Ưm..." Ôn Mạn chỉ cảm thấy xương cốt của cô sắp 𝓇ụռ.𝖌 г.ờ.1 tới nơi, có thể thấy được tối qua Chu Khải đã lăn lộn cô không ít lần. Sau khi ăn chút gì lót dạ, dạ dày cũng thoải mái hơn, trên đùi cũng có chút lực.
Ôn Mạn xốc chăn lên muốn xuống giường, trên người cô khô ráo dễ chịu chứng tỏ Chu Khải đã tắm rửa qua cho cô rồi. Nhưng mà cô còn chưa đánh răng đã ăn cơm ngay, nghĩ tới thôi là thấy khó chịu, muốn đi đánh răng một cái.
"Sao vậy em?" Chu Khải vội vàng đỡ cô đi.
"Hừ, rõ ràng là anh biến em thành dạng này, giờ còn làm bộ lo lắng." Ôn Mạn dẩu miệng, mặt đầy không vui. Tối hôm qua cô bị anh chơi tới phát khóc đó!
Chu Khải chớp chớp mắt, không đáp lại.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |