Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 47

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Ôn Mạn ngồi trong lồng 𝐧🌀ự●↪️ Chu Khải, mặt đối diện với trong phòng.

Áo tắm trước 𝓃ⓖự-𝒸 đã được anh vạch sang một bên, bàn tay to lớn của Chu Khải đang tận tình xoa nắn vú cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng véo véo đầu nhũ, làm 🅱️_í_m nhỏ đang giấu trong suối nước nóng của cô lại trào ra một đợt nước 𝐝.â.𝐦.

Tay Chu Khải đẩy ⓓ-ụ-ⓒ ✔️-ọ-ռ-𝐠 trong người cô lên cao trào, cho dù là lần trước cô nghe lén được Vu Tử với Hoàn Lâm 𝖑à.𝐦 †.ì𝓃.♓ ở văn phòng, cô cũng nghĩ tới cây hàng của Chu Khải rồi lại có cảm giác.

Cô đã biết từ lâu, cơ thể này của cô đã sớm quen với hương vị của anh rồi. Gậy thịt của Chu Khải vừa mới cứng, cô đã mềm nhũn người muốn bò 👢ê*ռ ɢ*i*ườռ*ⓖ anh: "Ưm... ha...:

Môi Ôn Mạn khẽ nhếch, hai mắt mê ly, bộ nℊự_c được anh chăm sóc vô cùng thoải mái, thậm chí cô còn không muốn đè nén tiếng kêu 𝒹â_m của mình lại nữa.

Chu Khải lại không cho phép cô kêu lên, ác liệt cắn vào cổ cô, để lại một dấu răng đều tăm tắp ở đó, dấu ⓗ_ô_ⓝ thì lưu lại khắp bả vai cô.

"Không được kêu." Bàn tay đang xoa nắn ռ🌀-ự-𝐜 cô của Chu Khải càng dùng thêm sức.

Phân nửa bộ nɢ·ự·𝐜 của Ôn Mạn đang lộ trên mặt nước, nhưng lúc này đây cô lại không cảm thấy lạnh chút nào. Ngược lại cơ thể vô cùng khô nóng, núm vú run run đứng thẳng trên núi tuyết, như chờ ai mau mau tới ngắt.

Cô 𝒸*ắ*n ⓜ*ô*1 dưới, bởi vì hơi dùng sức mà cánh môi đã trở nên trắng bệch.

"Ư...." Bên môi cô tựa như tràn ra 𝓇·ê·n r·ỉ ◗â*〽️ đã𝖓*g, mà tiếng rên ấy chỉ có mình Chu Khải nghe thấy được.

Bên ngoài sân tắm lộ thiên này, trong khu suối nước nóng vô cùng náo nhiệt, sau giờ cơm chiều rất nhiều người đổi áo tắm vào chơi.

Ôn Mạn nghe âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài, cách chỗ cô rất gần, mà lúc này đây, cô đang ngồi trong suối nước nóng lộ thiên, vùi đầu trong lồng 𝓃ℊự*𝒸 người đàn ông, để mặc anh xoa bóρ vú lớn. Tay Chu Khải gảy gảy nút thắt quần bơi của cô ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa một cái lên hột le trong ⓛồ●п cô: "Không biết là 🅓●â●〽️ thuỷ của em hay là nước của suối nước nóng nữa rồi." Chu Khải cười nói bên tai cô.

Ôn Mạn được anh xoa nắn nên 𝖓●ứ●𝓃●𝖌 vô cùng, theo bản năng vạn vẹo vòng eo, ɱ_ô_ռ_🌀 tròn kẹp lấy con c* trương cứng cách một lớp quần bơi của anh không ngừng cọ cọ.

Chu Khải yêu 🌜𝒽*ế*𝖙 dáng vẻ ⓓ_â_𝖒 đ_ã_𝐧_ⓖ của cô khi nằm trong ⓝ-𝖌-ự-ⓒ anh lộ rõ thế này, ngón tay đang cắm sâu vào trong cái 🦵_ồ_ռ 𝒹â.〽️ 𝐝.ụ.𝖈 của cô, quấy đảo nhẹ nhàng, nghe tiếng rên khó nhịn của cô bật ra từng tiếng từng tiếng bên tai mình.

"Ai đang chơi em, hửm?" Giọng nói Chu Khải trầm thấp đè nén, nhưng lại cất giấu thật sâu sự dịu dàng trong đó.

"Chu Khải." Ôn Mạn ngẩng đầu lên, 𝖍-ô-𝓃 lên môi anh.

"Chu Khải là ai, hử?" Chu Khải cắn lên môi cô, tiếp tục hỏi.

"Là chồng em." Ôn Mạn bị Chu Khải chặn miệng lại, âm thanh rầu rĩ vang lên.

Ánh mắt Chu Khải u ám hẳn đi, cậy răng môi cô ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc đánh chiếm.

Ôn Mạn bị anh h*ô*𝐧 đến đầu váng mắt hoa, môi lưỡi hai người dây dưa quấy loạn, tiếng 𝖇_ú ⓜ_ú_✞ vang lên chậc chậc, nuốt nước miếng lẫn nhau, như thế muốn ăn đối phương hòa vào ⓜá-𝐮 thịt của mình vậy.

Chu Khải kéo quần bơi của mình xuống, cây hàng cứng rắn thô dài chống lên bên ngoài ⅼồ-ռ của cô.

Ôn Mạn phối hợp nâng ⓜ·ôⓝ·🌀 tròn lên cao một chút, uốn éo vòng eo để 𝒷_í_ⓜ nhỏ nuốt từng chút con c* to lớn kia vào trong. Một khoảng thời gian khá dài cô chưa được anh tưới tắm, lồ●𝓃 nhỏ trở nên chặt khít cực kỳ, c* anh đi vào có chút gian nan. Thịt mềm bên trong 🅱í*Ⓜ️ nhỏ tham lam bọc lấy đầu khấc, cắn hút b_ 👢ıế·〽️ như muốn hút nó vào sâu hơn nữa.

Nước ấm trong suối nước nóng giờ đây cũng trở thành 𝒹â·〽️ dịch bôi trơn, theo động tác thọc vào ⓡ-ú-𝐭 ⓡ-𝒶 của Chu Khải mà vang lên từng hồi, khiến lòng người nhộn nhạo.

"A... sâu quá..." Ôn Mạn cảm thấy làm trong tư thế này, c● anh có thể chọc sâu vào tận tử cung của cô rồi, từng chút từng chút chọc mở của tử cung của cô ra.

"Chơi em ở bên ngoài thế này, có phải пứ𝖓·ℊ lắm không, hử?" Chu Khải cắn vành tai cô, cười hỏi.

"Ứ...a... đúng thế..." Ôn Mạn nặng nề đáp lại anh. Cô vừa cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy cây hàng to lớn của Chu Khải đang ra ra vào vào trong cái 🦵ồ-ռ nhỏ nhớp nháp của cô. ℒồ_𝐧 ◗-â-𝐦 của cô gắt gao b● chặt con c_ anh như không cho nó ra ngoài, 〽️ú_ⓣ 𝖑·❗·ế·〽️ kéo chặt lấy nó như thể muốn nuốt sâu vào trong hơn nữa. Trên mặt nước vì động tĩnh của hai người mà dập dềnh liên túc, sóng nước trào ra xung quanh. Bàn tay to của anh tận tình xoa bóp núi đôi chập chùng, còn không ngừng day day đầu ti trên đó nữa.

Ôn Mạn phát ra một tiếng than dài đầy thỏa mãn.

Chương (1-50)