Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 16

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Chu Khải dùng chân móc một chiếc ghế dựa tới gần cửa sổ sát đất ngồi xuống, sau đó ôm lấy Ôn Mạn, để cô xoay tròn một vòng, biến thành mặt hai người cùng đối diện với cửa kính trong suốt. Cơ thể không mảnh vải che thân đột nhiên bại lộ dưới tầm mắt của mọi người, Ôn Mạn bị ⓚ-íc-♓ ✞-𝐡-í𝐜-♓, 𝒷_í_ɱ nhỏ co chặt trong nháy mắt.

"Không cần a a.... Không thể... Bị nhìn thấy hết rồi..." Cô vừa kháng cự vừa 🅓.â.𝖒 đ.ã𝐧.🌀 rên, lồ*𝓃 nhỏ lại ức chế không được phun ra càng nhiều 𝐝â-𝐦 thuỷ.

"Rõ ràng cái 👢*ồ*n của con đĩ ԁâ.ɱ loàn em thích được nhiều người nhìn mà, đầṳ vú cũng thế này." Chu Khải banh rộng háng của cô rồi đặt cô ngồi lên đùi mình, để cái ⅼồ·𝓃 nhỏ vừa 𝒹â·ⓜ vừa hoàn mỹ đang được anh chơi đến đỏ rực phô bày ra triệt để.

"A.. A. AA.... Không cần.... A Khải.... Sâu quá.... hu hu hu..." Ôn Mạn vừa 𝖘ướ𝖓.𝐠 vì 🎋-ⓗ⭕-á-𝐢 𝖈ả-𝖒 lại vừa sợ hãi. Cô có cảm giác có người đang nhìn qua đây. Cây hàng dưới thân lại từng chút từng chút đâ.ɱ ☑️.à.0 𝖑ồ*n cô, cắm sâu tới mức làm cô şướⓝ·🌀 tê rần cả người, hai chân co quắp căng chặt, thét chói tai vì bị đẩy lên cao trào.

Ôn Mạn bị anh chơi tới hỏng mất, khóc thành tiếng. Tuy rằng như thế này rất 🎋í↪️_h 𝐭_hí𝐜_ⓗ nhưng nếu để người ta nhìn thấy mình trong hoàn cảnh này, cô không thể nào chấp nhận được.

"Đừng khóc, Mạn Mạn, ngoan." Gậy thịt Chu Khải vẫn còn cứng rắn, anh dịu dàng xoa 𝒷ó*p 𝖓🌀*ự*𝐜 cô, cúi đầu 𝖍ô*𝓃 lên cổ cổ, để lại từng ấn ký đỏ thẫm mập mờ trên đó: "Đây là kính thủy tinh một chiều, bọn họ không nhìn thấy em đâu."

Căn phòng này lúc chiều anh vào ở đã phát hiện ra, cửa thủy tinh sát đất là kính một chiều, bên trong có thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài nhưng bên ngoài lại không nhìn được vào trong.

"Hu...hu...hu... anh phải nói sớm cho em một chút chứ... ư. ư.. a.. a.. đừng động nữa... ha...a... sao anh còn...sao anh vẫn còn... cứng vậy...." Ôn Mạn khóc lóc muốn xoay người lại đánh anh. Kết quả gậy thịt trong lỗ nhỏ bị cô vặn xoắn nên càng đ-â-𝖒 mạnh vào, eo cô mềm nhũn giống như không còn là của mình nữa.

"Hửm? Không thích à? Chồng có thể chơi lâu như vậy đấy." Chu Khải cười đứng dậy, ấn cô lên cửa sổ sát đất trước mặt, cây hàng không hề lưu tình chọc vào 𝐫ú·𝖙 r·𝖆 như vũ bão. Lỗ nhỏ vừa mới lên cao trào, chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng kéo theo từng trận tê dại, anh cắm rút mạnh mẽ như thế Ôn Mạn sao chịu cho thấu, muốn chạy trốn.

"Cục cưng à, em muốn đi đâu?" Chu Khải đè eo cô lại, dịu dàng kéo ngược cô về, c* anh như trừng phạt mà cắm phập vào: "Con đĩ nhỏ d-â-ⓜ đã-ռ-ℊ này, anh có cho em chạy đâu."

Ôn Mạn khóc lóc 𝐫●ê●n 𝓇●ỉ không ngừng, suốt một đêm cô bị Chu Khải dùng đủ mọi tư thế chơi cho ş.ướ.n.ⓖ đến muốn ngất đi. Mỗi ngóc ngách trong căn phòng này đều có dấu vết 𝒹-â-Ⓜ️ dịch của cô để lại. Mà c* của Chu Khải trước sau vẫn cứng rắn 𝖍υ_ⓝ_𝖌 ♓_ăп_𝖌 đ* cô không ngừng, dường như muốn bù đắp lại thiếu vắng suốt ba năm nay, đòi lại cho bằng hết.

Cuối cùng, Ôn Mạn bị anh đ* tới hô_ⓝ mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy cơ thể mình đang được ⓥù*ℹ️ ⓥà*𝑜 một nơi thật ɱề.〽️ Ⓜ️.ạ.i. Bên tai còn có tiếng nước dập dềnh. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra. Ôn Mạn thấy mình đang ngâm trong bồn tắm, cô đang ngồi trong lồng п*g*ự*🌜 Chu Khải.

"Tỉnh rồi?" Chu Khải yêu hương hô*𝖓 lên môi cô, thân dưới vẫn cứng ngắc không chút lưu tình thọc vào 𝖗ú*𝖙 𝓇*@, ◗●â●𝐦 dịch hòa cùng nước trong trong bồn tắm.

"Ư...a... Chu Khải... anh không phải người.... ư.. a.. ư.." Ôn Mạn thét chói tai, lại lên cao trào lên nữa. Mà Chu Khải bị cô 🎋-ẹ-ρ 𝒸-ⓗ-ặ-t cũng buông ☑️-ũ k-h-í đầu hàng. Hai người cùng 𝐥ê.n đ.ỉ𝐧.♓ vu sơn.

Chương (1-50)