Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 15

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Chu Khải lật người cô lại, gậy thịt xoay tròn một vòng trong cái ⓛồ●п 𝖉*â*m d*ụ*🌜 múp míp, lúc ⓡ·ú·† 𝖗·@ làm Ôn Mạn yêu kiều 𝓇·ê·n 𝐫·ỉ 𝒹â*Ⓜ️ đ*ã*𝖓*ⓖ một tiếng. Nửa người trên vô lực ghé vào giường, ⓜôn-🌀 tròn vểnh cao, 🦵·ồ·n nhỏ mới bị c● lớn đ●â●〽️ thọc lúc này đang mấp máy co rút, bây giờ không có c● lớn đâ*ɱ ✌️*à*𝖔, nơi đó như hư không, khó chịu vặn vẹo.

"Ưm... ư...a...a.. muốn c*.... muốn c● lớn của anh 𝖈ắ*ɱ ν*à*ⓞ trong..." Ôn Mạn mềm giọng lắc mô●𝖓●𝖌 cong, lùi cơ thể về sau cọ lên cây hàng vừa thô to căng cứng của anh.

Chu Khải bị dáng vẻ 𝖉-â-〽️ đãn-𝐠 của cô kí·c·𝖍 ✝️𝒽í𝐜·𝖍, cây hàng thô to nảy thình thịch, đầu khấc chống lên cửa mình lại dùng sức đâ-𝐦 ѵ-à-🅾️. Từng thớ thịt trong chiếc 👢.ồ.п bé xinh, ấm áp ẩm ướt gắt gao cắn chặt con c● khủng của anh 𝖇·ú ɱú·t không ngừng, qυy đầυ như có hàng vạn cái miệng nhỏ đang 𝖒-ú-† chặt, phê đến mức hai người đều bật ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.

"Ha a... 🌜_ắ_𝖒 ✌️à_0 rồi... c* của A Khải 𝒸-ắ-𝖒 và-⭕ rồi... ưm...a...a.. thô quá... sâu quá..." Ôn Mạn ê ê a ԁ.â.𝖒 loàn 𝐫ê.ⓝ 𝓇.ỉ, ɱôп·ℊ tròn không nghe khống chế vặn vẹo như rắn nước, để con c_ cứng như đá có thể nghiền ép thịt non nhiều hơn. Cô sư●ớ●ⓝ●🌀 tới mức vòng eo nắc nắc không ngừng.

Chu Khải bóp mạnh 〽️.ôռ.ℊ cô, c● lớn cắm rút phụt phụt trong động 𝐝â-ⓜ. ℒ·ồ·ⓝ của Ôn Mạn đúng là quá 𝐝-â-m loàn, mỗi lần c● anh гú*✝️ 𝓇*𝒶 nó như luyến tiếc không muốn thả, b_ lấy cắn chặt không để anh đi.

"Ư... quá... quá sâu rồi..." Ôn Mạn ✝️*♓*ở h*ổ*𝖓 𝐡ể*ⓝ, gậy thịt thô to ռ.ó.𝐧.🌀 🅱️ỏ.𝖓.ɢ, từng chút từng chút chọc vào lỗ 🅓·â·ɱ của cô. Cô có thể cảm nhận rõ ràng gân xanh đang nổi lên trên thân gậy và hình dạng của đầu khấc. Lồ*ⓝ nhỏ của cô đang 🅱️●ú 𝖒●ú●† ⓛi_ế_Ⓜ️ láp không chịu thả ra, ⓚⓗ𝖔á_1 𝐜ả_m khó có thể miêu tả đang ngày càng không ngừng len lỏi khắp mọi ngóc ngách cơ thể.

"Chặt quá." Điều hòa trong phòng điều chỉnh độ ấm lên cao hơn, chỗ hai người gắn kết ướt ướt dính dính. Chu Khải cúi người bóp lấy hai bầu vú lớn của cô, mạnh mẽ xoa nắn, bóp ra đủ loại hình dáng làm Ôn Mạn ⓡê-ռ г-ỉ ư a không ngừng.

Ôn Mạn bị anh chơi tới mất khống chế, chỉ biết ngưỡng cao cổ thiên nga để rên ử ử, còn thường nói ra mấy câu anh trai giỏi quá, chồng em giỏi quá. Lúc này cô chỉ muốn Chu Khải dùng c● của anh thô bạo đ_â_Ⓜ️ νà_🅾️ cái 𝐥·ồ·𝖓 ⓓ-â-〽️ đãn-🌀 của cô, đ.ị.т 𝖈𝒽_ế_𝖙 con đĩ 𝖉â-𝐦 đ-ã-𝖓-ⓖ là cô thôi.

Lỗ nhỏ bị đâ_〽️ chọc kịch liệt suốt một thời gian dài, chỗ sâu trong đáy động thỏa mãn phun ra ԁâ-ⓜ dịch tưới lên qυy đầυ. 𝒞.𝖚 lớn chọc ra tiếng nước bì bõm, trong căn phòng văng vẳng tiếng rên ⓓâ_𝖒 d_ụ_𝐜 không hề kìm nén của Ôn Mạn kèm theo tiếng phạch phạch của da thịt va chạm vào nhau.

Chu Khải không dùng cách chơi chín nông một sâu nữa, anh chỉ vận động piston theo bản năng của cơ thể. Mỗi lần 𝒸ắ*ɱ ✌️*à*ⓞ đều dùng sức lực lớn nhất, 𝒸ắ·ⓜ νà·𝐨 chỗ sâu nhất. Lỗ 𝖑.ồ.ռ bị cắm kịch liệt co rút không ngừng, tiếng kêu 𝖉.â.ⓜ của Ôn Mạn lại càng thêm cao vút.

"Ha.. a... anh trai... đ_...Mạn Mạn... thật thoải mái... chồng ... giỏi quá... sâu quá...ư ư ư...a...a...a.. em muốn ôm anh.... Ưm... em muốn được anh vừa ôm vừa đ_... chồng... chồng... tốt.... núm vú... muốn... được anh b_..."

Chu Khải rút hẳn cây hàng ra, ôm cô lên, để cô ngồi mặt đối mặt với anh, treo hai chân cô lên eo mình, c● anh cắm phập đ_â_Ⓜ️ sâu vào chốn thần tiên. Sau đó, anh cứ thế ôm theo Mạn Mạn xuống giường. Theo mỗi bước chân đi lại, cây hàng to lớn lại đ*â*Ⓜ️ mạnh vào trong 🦵ồ●n nhỏ 𝖉â●m đã𝐧●ɢ, mỗi lần r·ú·𝖙 г·𝐚 đều rất khó khăn. Ôn Mạn gắt gao ôm chặt cổ anh, sợ mình sẽ ngã xuống mất. Cảm giác căng thẳng lại ⓚ_íⓒ_♓ 𝖙_♓_í_𝒸_𝒽 𝐥_ồ_𝐧 cô co chặt thêm một trận.

"Shitt... thả lỏng nào..." c* của Chu Khải bị k-ẹ-𝐩 𝖈-𝐡-ặ-т có hơi đau. Anh cứ ôm cô như thế đi lại trong phòng khách, vừa đi vừa cắm phầm phập vào trong động nhỏ của cô.

Trong lúc Ôn Mạn đang chìm đắm trong ⓚ𝐡🅾️á*ï 🌜*ả*ⓜ nhục dục, cô phát hiện rèm trong phòng khách còn chưa được kéo lên: "Ư...a... rèm.... Rèm chưa có kéo... ư.. ha... 𝖘·ư·ớ·𝐧·𝖌 quá... sẽ bị người khác... nhìn... nhìn thấy mất... hư...a.. a..."

"Cục cưng ngoan, để cho người khác nhìn em được anh đ_ 💰·ư·ớп·ɢ tới mức nào, nhé?" Chu Khải cố ý 𝐤íc_♓ †hí_ⓒ_h cô, vừa đ● cô vừa ôm cô đi tới cửa sổ sát đất.

Xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt, Ôn Mạn có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện có rất nhiều người, thậm chí, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô phát hiện những người đó đang chú ý tới bên này.

"Ư... ha... không được... bị thấy mất... a...a...aaa dáng vẻ 🅓.â.ⓜ đã.𝖓.ℊ sẽ bị người khác thấy mất..."

Chương (1-50)