Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 11

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mấy hôm trước, Mộc Hàn Hạ đã thuê xong phòng trọ, là một căn hộ nhỏ có hai phòng, phòng bên cạnh là một đôi tình nhân. Cô mới đến nên mọi chuyện đều khách sáo nhường nhịn, ở chung cũng tốt, chỉ trừ buổi tối.

Đêm nay Mộc Hàn Hạ đang ngủ say đột nhiên tỉnh dậy, nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng giường dao động "kẽo kẹt", cô yên lặng cầm lấy gối che kín tai.

Ánh trăng đầu giường sáng như nước, chiếu rọi rõ ràng, tuy đối với mọi thứ ở phía Bắc như: phòng trọ, khí hậu, tường ngăn... cô không quá thích ứng, nhưng trong lòng vẫn có khát khao mơ hồ như cũ.

Trong đêm dài yên tĩnh, cô bỗng nhiên nghĩ tới Lâm Mạc Thần. Nhớ tới đêm đó bọn họ gặp mặt lần cuối ở thành phố Giang, khi cô quay đầu lại ở quán nướng, nhìn thấy ánh mắt tối tăm như đầm nước sâu của anh ta. Khi đó làm sao cô có thể nghĩ đến anh ta lên kế hoạch bám theo cô đến Hải Nam, sau đó đâm cô một nhát dao sau lưng?

Nếu nói trong lòng Mộc Hàn Hạ không có khúc mắc với chuyện này là không thể, nhưng giống như cô nói với Hà Tĩnh, cô có thể hiểu được. Dựa vào giao tình của cô và Lâm Mạc Thần, chẳng lẽ ở trên thường trường người ta sẽ làm anh hùng chắp tay nhường mỹ nhân sao?

Tuy nhiên điều này đã không còn quan trọng, quan trọng là hiện tại Lâm Mạc Thần đã ném cho cô cơ hội tốt nhất, cô nhất định phải nắm chắc.

Sáng sớm hôm sau, phòng bên cạnh vẫn còn yên lặng ngủ, Mộc Hàn Hạ đã ra khỏi cửa. Ngồi tàu điện ngầm 30 phút, lại ngồi xe buýt 30 phút mới tới công ty Lâm Mạc Thần, cũng là công ty sau này cô làm việc.

Hôm nay công việc quan trọng nhất của cô là thủ tục nhậm chức. Giám đốc nhân sự là một người phụ nữ già dặn hơn ba mươi tuổi, rất thân thiện, nhưng khi lật đến phần tài liệu về bằng cấp, hơi giật mình:"Bằng của cô là bằng trung học? Là bằng bổ túc?"

Mộc Hàn Hạ đáp:"Đúng vậy."

Đối phương gật đầu:"Ừ, tôi đã biết."

Mộc Hàn Hạ lại hỏi:"Giám đốc, có phải nhân viên của công ty, bằng cấp đều rất tốt không?"

Mộc Hàn Hạ cười nói:"Vâng, cám ơn chị." Nhưng trong lời nói của cô cũng có mấy phần bất an.

"Đúng rồi, hiện tại bộ phận thị trường chỉ có một mình cô, trước hết cô cứ ngồi cùng với đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế nhé."

Mộc Hàn Hạ sửng sốt.

Ở trong khu vực làm việc, tất cả các nhân viên đều ngồi chung một chỗ, chỉ có Lâm Mạc Thần với mấy vị giám đốc có văn phòng riêng. Hôm nay chỉ có mười mấy nhân viên ở đây, Mộc Hàn Hạ vừa mới ngồi vào vị trí của mình đã có cô gái trẻ tuổi bên cạnh ló đầu ra:"Xin chào, tôi là La Khôn làm ở bộ phận kinh doanh." Chàng trai trẻ bên kia đứng lên:"Chào đồng nghiệp mới, tôi là Trần Chi Đạc ở bộ phận thiết kế."

Mộc Hàn Hạ bắt tay chào hỏi từng người, cảm thấy bọn họ thật thân thiện và lịch sự, khí chất hoàn toàn khác biệt với nhóm nhân viên siêu thị.

Đúng lúc này Lâm Mạc Thần đến.

"Lâm tổng." "Chào buổi sáng Jason." Không ít người chào hỏi anh ta, anh ta cầm cốc Starbucks trong tay, áo vest khoác lên khuỷu tay, áo sơ mi cà vạt chỉnh tề. Anh ta khẽ cười, khuôn mặt nho nhã khiến người ta như tắm trong làn gió xuân, Mộc Hàn Hạ giật mình, đây là bộ dáng anh ta đối với người nhà.

Ánh mắt của anh ta cũng dừng trên người Mộc Hàn Hạ, sau đó đi về phía cô. Mộc Hàn Hạ dõi theo anh ta, trong lòng nghĩ anh ta bảo cô đến làm "quản lí bộ phận thị trường" hơi có phần lừa người. Bộ phận này chỉ có mình cô làm người tham mưu, làm trợ lí hay làm quản lí căn bản không hề có gì khác biệt hết.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, Lâm Mạc Thần đứng lại bên cạnh cô, ánh mắt hai người im lặng nhìn nhau, tay anh ta khẽ chạm lên bả vai cô, khuôn mặt nhìn về phía mọi người:"Các vị, đây là Mộc Hàn Hạ quản lí mới tới của bộ phận thị trường, cô ấy từng lập thành tích xuất sắc trong cuộc chiến hệ thống siêu thị. Hi vọng sau này quản lí Mộc cũng sẽ đạt được nhiều công trạng cùng với công ty."

Mộc Hàn Hạ bất ngờ cảm thấy ấm áp trong lòng, tiếng vỗ tay đã vang lên khắp xung quanh. Cô vội cúi đầu cười:"Cám ơn mọi người." Bàn tay đặt trên vai cô cũng đã buông xuống, chờ đến khi cô ngẩng đầu chỉ thấy anh ta cười, xoay người đi vào văn phòng.

Thời gian tiếp theo, Mộc Hàn Hạ ngồi ở chỗ xem tư liệu công ty, không xem không biết, vừa xem đã thấy đúng là bất ngờ. Hóa ra công ty "Phong Thần" của Lâm Mạc Thần kinh doanh trang phục, Mộc Hàn Hạ khó có thể liên hệ được người như Lâm Mạc Thần với ngành kinh doanh trang phục, nhưng điều này cũng giải thích được tại sao vì sao trang phục của Vĩnh Chính trước đó lại tốt như vậy.

Lâm Mạc Thần mua một nhà máy ở vùng ngoại ô Bắc Kinh. Bộ phận chính của công ty là thiết kế đã hoạt động, bộ phận quản lý và nhân sự đều vì tháng sau khai trương cửa hàng nên phải phụ trách quản lí và phục vụ, còn những công việc rải rác khác như: hành chính, tài vụ, sân khấu... đương nhiên đều thuộc về bộ phận thị trường của cô.

Nhanh chóng tới giữa trưa, La Khôn và Trần Chi Đạc ở bên cạnh đều có việc phải ra ngoài, những đồng nghiệp khác đều đi ra ngoài hoặc đi xuống dưới lầu ăn, Mộc Hàn Hạ chưa quen thân với ai, một mình đi xuống lầu, đứng ở đầu phố phóng tầm mắt ra xa phát hiện đều là nhà hàng đắt đỏ, cô không muốn đi vào. Thứ rẻ nhất là KFC, nhưng cũng tận 30 tệ, hơn nữa cô lại chả thích ăn.

Cô bối rối đứng ở cửa hàng KFC, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau:"Tiền lương tôi trả cho cô không đủ sao? Ngay cả loại thức ăn bỏ đi này cũng không ăn được?"

Mộc Hàn Hạ xoay người, ánh mặt trời rực rỡ, áo sơ mi trắng của Lâm Mạc Thần dưới ánh mặt trời hơi chói mắt, cô đáp:"Ăn được, nhưng 30 tệ ăn KFC thì quá lỗ vốn, hơn nữa ăn cũng chả ngon lành gì."

Lâm Mạc Thần liếc nhìn cô:"Đi theo tôi."

Vì thế Mộc Hàn Hạ đi theo anh ta, xuyên qua con phố dài, qua nhiều ngõ nhỏ, tới cửa một nhà hàng thoạt nhìn vô cùng thanh nhã sa hoa. Mắt thấy phải ăn chực cơm của anh ta, Mộc Hàn Hạ hơi ngượng ngùng, nhưng Lâm Mạc Thần hoàn toàn không định tham khảo ý kiến của cô, đi về phía trước một mình, hơn nữa cô cũng có chuyện muốn hỏi anh ta.

Khi hai người đi vào, lúc này cũng đã có khá nhiều người. Trong lối đi nhỏ, một nhân viên phục vụ đi tới trước mặt, trong tay là một khay đựng đầy đồ ăn, Lâm Mạc Thần nghiêng người tránh đi, đứng sát vào bên cạnh Mộc Hàn Hạ. Anh ta vốn cao hơn cô một cái đầu, bả vai Mộc Hàn Hạ tựa vào ngực anh ta. Hai người không ai nhúc nhích, dường như chưa tỉnh giấc. Trái tim Mộc Hàn Hạ giống như hồ nước hơi gợn sóng, rồi lại yên tĩnh không tiếng động, đảo mắt đã thấy anh ta đi đến phía chiếc bàn trống.

Mộc Hàn Hạ ngồi đối diện với anh ta, anh ta cầm lấy thực đơn đưa cho cô, Mộc Hàn Hạ xua tay:"Tôi không biết gọi đâu, anh gọi đi."

Anh ta liếc nhìn cô, mở thực đơn ra:"Có muốn ăn gì không?"

Mộc Hàn Hạ nghĩ thầm, vẻ ngoài quý ông đầy phong độ của anh ta đúng là ghi điểm, cười đáp:"Tôi chưa từng thử gì ở đây, món gì cũng được."

Kết quả Lâm Mạc Thần gọi nhân viên phục vụ tới, gọi hết một lượt những món ăn có trong thực đơn, Mộc Hàn Hạ vội ngăn cản:"Lâm tổng, đủ rồi, ăn không hết đâu."

Vẻ mặt Lâm Mạc Thần lạnh nhạt:"Ừ, tôi cũng không thích lãng phí, ăn không hết cô gói mang về."

Mộc Hàn Hạ: "..."

*****

Trong lúc chờ đồ ăn, anh ta đến giá sách lấy một quyển tạp chí tài chính và kinh tế xem, Mộc Hàn Hạ nghĩ thầm, con người này dù độc ác nhưng cũng thật chăm chỉ.

Cô cân nhắc, nhấp một ngụm trà hỏi:"Lâm tổng, tôi muốn hỏi một chút, tại sao anh lại muốn tôi đến công ty của anh?"

Lâm Mạc Thần ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đôi mắt trong suốt của cô.

Anh ta được vô số người gọi là "Lâm tổng", nhưng cách xưng hô này từ miệng cô phát ra luôn mang lại cảm giác khó nghe. Anh ta nhìn bộ dáng vâng lời hiếm thấy được của cô, nghĩ thầm cô nàng này gọi hoàn toàn không có thành ý.

"Gọi tôi là Jason." Anh ta lãnh đạm nói.

"À, Jason."

Tại sao lại muốn cô đến công ty mình ư? Sáng nay, giám đốc nhân sự vào văn phòng anh ta cũng hỏi câu này.

"Jason, tiêu chuẩn dùng người của anh luôn nghiêm ngặt. Anh nói không phải trường có danh tiếng không cần bởi vì không có lòng dạ và tinh lực đi làm Bá Nhạc, khai quật nhân tài từ những người bằng cấp thấp, nhưng hiện tại, anh lại mang theo một người tốt nghiệp trung học đến. Sự chênh lệch này không phải quá lớn sao?"

Giám đốc nhân sự là một trong những người sớm nhất đi theo anh ta gây dựng sự nghiệp, anh ta cũng rất coi trọng. Lúc ấy anh ta trả lời thế nào nhỉ?

"Không thể nhìn vào gia thế, bằng cấp của Mộc Hàn Hạ được, nếu người này đi theo tôi, biết sử dụng có lẽ sẽ là một cây đao sắc bén nhất trên thương trường."

Giám đốc nhân sự không nói nữa, một lát sau gật đầu:"Được, tôi biết rồi. Tôi cũng sẽ quan tâm nhiều đến cô ấy."

Thoát khỏi mạch hồi tưởng, Lâm Mạc Thần nhìn Mộc Hàn Hạ cười:"Ông chủ dùng người chẳng lẽ cần phải giải thích lí do với cô sao?"

Mộc Hàn Hạ không muốn nói chuyện với người này nữa.

Từng món ăn được bưng lên, nhìn cực kì ngon miệng, Mộc Hàn Hạ nháy mắt đã quên hết, cũng không khách sáo, nếm thử một chút, sau đó hỏi:"Cái này làm từ gì?" "Đây là nấm gì?" "Món này ăn rất ngon, làm thế nào vậy?"

Lâm Mạc Thần chả cảm thấy món nào ngon cả, nhưng hôm nay lại có hứng thứ giải thích từng câu hỏi của cô. Anh ta ăn uống luôn không ngon miệng, hôm nay trò chuyện với cô, lại ăn được những hai bát cơm nhỏ.

Ăn cũng đã no, người xung quanh cũng đã tản đi, yên tĩnh hơn rất nhiều, Lâm mạc Thần từ từ uống trà, nhìn Mộc Hàn Hạ ngồi đối diện hài lòng buông đũa.

"Có thể hỏi anh không?" Cô nói.

"Hỏi đi".

"Tại sao sau khi về nước anh lại lựa chọn khởi nghiệp với ngành sản xuất trang phục?"

Lâm Mạc Thần buông chén trà, cánh tay đặt lên ghế, bốn mắt hai người chăm chú nhìn nhau, anh ta cầm một chiếc cốc thủy tinh trống rỗng đặt ở giữa hai người.

Mộc Hàn Hạ không hiểu.

"Ngành sản xuất nào cũng đều có thời kì mới nảy sinh, nhanh chóng đến thời kì phát triển, thời kì ổn định, thời kì suy yếu. Cuối cùng hoặc là bị khai tử, hoặc thay đổi để tái sinh, cũng có thể chuyển đổi sang ngành khác." Anh ta nói.

Mộc Hàn Hạ nhìn anh ta gật đầu, chưa từng có ai thảo luận với cô về độ cao gì đó của "ngành sản xuất", vì vậy theo bản năng cô vô cùng chăm chú nghe.

"Mười năm trước, ngành sản xuất trang phục của Trung Quốc tiếp đón một thời kì phát triển tốc độ cao." Anh ta cầm bình trà lên, rót đầy cốc thủy tinh.

Mộc Hàn Hạ nghĩ thầm đúng vậy, trong đầu cô hiện ra tình hình mấy năm nay khắp từ đầu đường đều cuối ngõ khắp nói đều mở cửa hàng trang phục, nhiều nhãn hiệu mọc lên như nấm, vô cùng sôi nổi.

"Thời kì tốt nhất thường cũng là thời kì xấu nhất." Ánh mắt anh ta bình thản nhìn cô, "Mấy năm trước dường như ai tiến vào ngành sản xuất này đều có thể kiếm được tiền, nhưng chất lượng, phục vụ, phẩm chất đều không đồng đều. Thậm chí có thể nói, đại đa số đều là loại chất lượng kém, nhãn hiệu sản xuất, quản lí lạc hậu, phục vụ lạc hậu, hầu hết chỉ dựa vào quảng cáo thị trường lập tức thành lập nhãn hiệu.

"Hình như là vậy."

Cô đáp.

Anh ta dùng ngón tay khẽ gõ bên cạnh cốc thủy tinh đầy nước:"Hiện tại phát triển ngừng trệ."

"Vâng." Đúng là như vậy. Tuy nhiều cửa hàng trang phục như vậy, nhưng cơ bản rất ít người nhìn vào nhãn hiệu, còn những cửa hàng mở rộng diện tích lớn đã bão hòa.

Sau đó anh ta dựa vào ghế, mỉm cười nói:"Thương mại Trung Quốc phát triển rất nhanh, khả năng và yêu cầu mua sắm của khách hàng không ngừng nâng cao, không giống như trước kia chịu mua loại chất lượng kém. Đồng thời ngành sản xuất trang phục cũng bị ngành điện không ngừng bóp nghẹt. Vì vậy sau khi ngừng trệ sẽ là suy yếu. Cô tin hay không qua mấy năm nữa những xí nghiệp trang phục hiện tại còn vui sướng vinh quang, đa số thành tựu sẽ trượt giảm mạnh mẽ, những cửa hàng có diện tích lớn đóng cửa, sau đó bị khai tử?"

Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động. Của hàng có diện tích lớn bị khai tử? Lời tiên đoán tàn nhẫn này của anh ta, khiến cô cảm thấy khó tin, nhưng trực giác lại cho cô biết lời nói của anh ta thực sự có thể trở thành sự thật.

"Không phải cô đã tự nghiên cứu đồ thị cung cầu sao?" Lâm Mạc Thần nói, "Ai cũng đều sẽ chết, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Hiện có nhãn hiệu trang phục bị đào thải, bị knock out, ắt phải tạo ra không gian nhu cầu và lợi nhận hàng loạt. Ai sẽ nhận được lợi nhuận lớn của phần mới này đây?"

Mộc Hàn Hạ nhìn anh ta im lặng.

Anh ta cầm lấy đũa của cô, gắp hai miếng cà rốt màu cam, bỏ vào trong cốc thủy tinh:"Chất lượng tốt và phong cách mới khác biệt của chúng nó sẽ đi vào lòng người, nhanh chóng đạt được lợi ích của phần lớn. Đối với chúng nó có lẽ là thời kì xấu nhất, nhưng đối với xí nghiệp gây dựng sự nghiệp vĩ đại mà nói là thời kì tốt nhất. Đó chính là lí do tôi chọn thời điểm này tiến vào ngành sản xuất trang phục của Trung Quốc."

Xung quanh yên tĩnh, Lâm Mạc Thần lại nhấc chén trà lên chậm rãi uống, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy ngón tay thon dài của anh ta đặt trên chén trà, nhìn thấy cổ áo sơ mi của anh ta hơi rộng mở và tóc đen ngắn bên tai, trong lòng vì buổi nói chuyện với anh ta mà kích động. Cô cảm nhận được sự hưng phấn mơ hồ được gợi lên từ lời nói của anh ta, sự hưng phấn đến từ sâu thẳm nội tâm.

Lâm Mạc Thần nhìn cô, như cảm nhận được toàn bộ suy nghĩ lúc này của cô, nở nụ cười.

Mặt trời ngả về tây, Mộc Hàn Hạ bước trong ánh sáng mờ ảo đi về phía trạm xe buýt. Tòa nhà Phong Thần đặt trụ sở giống như người khổng lồ màu bạc, đứng sừng sững ở phía sau cô.

Di động vang lên cô nhận cuộc gọi:"A lô."

Tiếng Hà Tĩnh từ trong điện thoại truyền đến giống như mang theo hương vị phố phường và sự phòng khoáng của thành phố Giang:"Ê, xem ra tâm tình của cậu không tệ nha. Cậu đang ở chỗ nào vậy?"

Mộc Hàn Hạ đáp:"Tớ ở Băc Kinh."

"Cậu đến Bắc Kinh làm gì?"

"Đi làm ở công ty của Lâm Mạc Thần."

Ước chừng khoảng mấy giây sau Hà Tĩnh mới nói:"Tớ thật sự không hiểu được suy nghĩ của các người. Cậu đâm anh ta, anh ta đâm câu. Sau đó hai người lại cùng chạy đến một nơi. Thôi bỏ đi, dù sao tớ cũng không quan tâm chuyện buôn bán này, nhưng A Hạ à, cậu cũng không phải là người thù dai mà. Cậu sẽ không phải từ hận thành yêu, thích anh ta đấy chứ? Cậu đúng là thể chất M."

Mộc Hàn Hạ bật cười, lập tức phản bác:"Sao có thể chứ! Chỗ của anh ta có cơ hội làm việc tốt thôi, còn tớ không hề có bất cứ hiềm khích gì hết."

"Là anh ta muốn cậu đến sao?"

Trong lòng Mộc Hàn Hạ khẽ động đáp:"Ừ."

Hà Tĩnh nói:"Không phải anh ta có ý với cậu đấy chứ? Nói thật lần trước anh ta đưa di động cho cậu, tớ đã cảm thấy ánh mắt của anh ta nhìn cậu rất kì lạ."

Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt đáp:"Sao có thể chứ? Anh ta sẽ không thích tớ đâu."

Năm trước Lâm Mạc Thần về nước đã mua một căn hộ ở Bắc Kinh bởi vì anh ta không thích ở trong nhà người khác.

Căn hộ cách khu Quốc Mậu rất gần, đi năm phút là đến nơi. Một căn hộ rộng rãi ba phòng trong tòa nhà hơn ba mươi tầng có thể quan sát phần lớn phong cảnh Bắc Kinh. Anh ta giỏi xã giao, nhưng không phải là người nhiệt tình. Sau khi tan làm nếu không có chuyện gì, cuộc sống của anh ta cũng rất đơn giản: xuống lầu ăn một bữa cơm Tây, về nhà tắm rửa, xem tin tức hoặc giải quyết công việc chưa làm xong, thỉnh thoảng cũng xem phim.

Hôm nay sau khi anh ta về nhà lại không có hứng thú làm việc, ngồi trong sô pha, nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ sáng rực, trong đầu hiện lên bộ dáng của Mộc Hàn Hạ.

Sau khi chia tay ở thành phố Giang, anh ta rất ít khi nhớ tới cô, thỉnh thoảng nhớ tới cũng nhanh chóng ném ra sau đầu, nhưng cảm giác là một thứ rất kì diệu. Khi cô một lần nữa xuất hiện trước mặt, hai ngày nay anh ta thường xuyên nhớ tới cô, nhớ tới hôm qua cô đứng ở trong văn phòng, bộ dáng kiên định lại nhu nhược nhìn anh ta, nhớ tới nụ cười ngọt ngào cô dành cho mỗi đồng nghiệp, bộ dáng hai mắt cô tỏa sáng khi ăn trưa, còn ngọn đèn anh ta nhìn chằm chằm xuất thần là vì hôm nay khi trở về khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng.

Lâm Mạc Thần suy nghĩ, có chút tự giễu nở nụ cười, đứng dậy tắt đèn trở về giường nằm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)