Truyện:Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân - Chương 48

Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân
Trọn bộ 69 chương
Chương 48
Bế
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)

Tư thế trên xe khiến Tưởng Thừa Vũ không thể quá tùy ý, bởi vậy luôn có một cảm giác vẫn chưa thỏa mãn lắm.

Hai người về đến nhà, Tưởng Thừa Vũ lập tức ấn Lâm Gia Thanh lên phía sau cửa rồi 𝖍ô-𝓃 ɱô-𝖎, nâng chân Lâm Gia Thanh lên, quen đường quen nẻo 𝒸ắ.ɱ ✔️à.o lần nữa, là trực tiếp đi vào.

Ⓚí●ⓒ●𝐡 𝐭𝖍í🌜●♓ bất thình lình khiến Lâm Gia Thanh ngửa đầu ra sau, t-ⓗ-ở ԁố-c.

Vừa rồi ở trên xe đã làm một lần, phía dưới của cô vẫn còn ướt, bây giờ lại càng thêm ướ.🌴 á.ⓣ lầy lội.

Tưởng Thừa Vũ vừa đưa đẩy vài cái cô đã không ngừng †ⓗ.ở ⓗổ.𝐧 𝖍.ể.ⓝ: "Vào phòng ngủ đi..."

Tưởng Thừa Vũ chậm lại một chút, giữ nguyên tư thế nâng m·ôn·𝐠 Lâm Gia Thanh lên, ôm lấy cô, cứ như thế đi vào trong phòng.

Sự hoảng loạn không trọng lượng khiến Lâm Gia Thanh vội vàng ôm chặt bờ vai của Tưởng Thừa Vũ.

Theo bước chân của Tưởng Thừa Vũ, vật nam tính của anh thay đổi góc độ đ.â.Ⓜ️ ✔️.à.o trong cơ thể cô, quy đ*u cực đại liên tục mài qua điểm nhạy cảm của cô.

Mỗi bước đi đều đ-â-〽️ sâu vào trong, khiến vách thịt vốn nhạy cảm lại 𝓇⛎●𝐧 𝖗●ẩ●𝓎 không thôi.

Lâm Gia Thanh cố gắng ôm lấy bả vai Tưởng Thừa Vũ, không để mình ngã xuống.

Nhưng 🎋·𝐡🔴á·ℹ️ ⓒả·m theo mỗi bước đi vẫn bị phóng đại quá mức truyền đến đầu óc cô, giống như ngọn lửa т*à*ⓝ 💲*á*🌴 bừa bãi, thiêu đốt sự tỉnh táo của cô.

Chất lỏng không ngăn được theo cửa động của cô chảy ra ngoài, lại tí tách rơi trên mặt đất.

Ngắn ngủn vài bước đường, lại dài đằng đẵng tựa như một thế kỷ.

Mặt Lâm Gia Thanh 𝐯.ù.1 ✅à.ο hõm vai Tưởng Thừa Vũ, ánh mắt bị 𝐝ụ-ⓒ ⓥ-ọ𝐧-ⓖ nhuộm đỏ dần dần mất đi tiêu cự, cơ thể cũng theo luồng 𝖐♓.o.á.i 𝒸.ả.𝖒 ngày càng dâng cao không ngừng 𝐫.ц.n ⓡẩ.𝓎, rầm rì gọi tên người đàn ông dưới thân.

Cuối cùng cũng đi đến phòng ngủ, cô lại không chống đỡ nỗi mà đến thêm lần nữa.

Tay cô bám chặt vào đầu vai anh, ⓣⓗ●â●𝖓 ✝️𝐡●ể 𝓇⛎·п 𝖗ẩ·ÿ, nếp gấp thịt căng ra bao quanh lấy vật nam tính đang chôn sâu trong đó.

Tưởng Thừa Vũ bị kẹp cũng không dễ chịu hơn là bao.

Quy đ*u nhạy cảm bị phần thịt mềm nằm sâu bên trong bao lấy rồi dùng sức cắn chặt, suýt nữa bức anh bắn ra.

Vất vả lắm mới vượt qua được luồng sức mạnh đó.

Khi nhìn rõ tình hình trong phòng ngủ, cả người anh bỗng ngây ra.

"Cái gì đây?" Anh nhìn nến thắp đầy phòng và trên giường trải đầy cánh hoa hồng, khàn giọng hỏi.

Lâm Gia Thanh ngẩng đầu khỏi vai anh với ánh mắt mê ly, hồi lâu sau mới hòa hoãn sau dư vị cao trào, nhỏ giọng 𝖙*ⓗ*ở ԁ*ố*c nói: "Chuẩn bị cho anh đó..."

Anh tặng cô hoa hồng, cô đương nhiên muốn đáp trả lại chút gì đó.

"Tạo bất ngờ." Cô dán sát vào tai anh, trả lời như tiếng muỗi kêu.

Khoảnh khắc đáp lời xong, cô cảm nhận được đồ vật của Tưởng Thừa Vũ đang chôn trong người mình lại căng thêm một vòng.

"👢ê.ⓝ ɢ.𝐢.ườ𝓃.🌀 đi." Cô thúc giục, đừng lãng phí thời gian nữa.

Tưởng Thừa Vũ lại cắn răng 𝐫ú●t ⓡ●@ khỏi cơ thể cô, ôm cô đi vào phòng tắm.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ xong, Tưởng Thừa Vũ mới đặt Lâm Gia Thanh ⓛê-𝖓 🌀ïư-ờ-п-🌀.

Đủ loại cánh hoa hồng trải khắp giường lớn. Vừa nằm xuống, Lâm Gia Thanh giống như chìm vào trong biển hoa.

Tay chân trắng nõn như ngọc của cô bị tầng tầng lớp lớp cánh hoa hồng bao phủ, như ẩn như hiện. Tựa như công chúa trong truyện cổ tích đang đợi hoàng tử đến đánh thức mình bằng nụ 𝖍ô𝖓*.

Trong mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng, Tưởng Thừa Vũ cúi người 𝖍ô·ⓝ cô.

Giống hệt như hoàng tử đang hô·n công chúa.

Nụ 𝖍·ô·𝓃 của anh từ môi cô dần dần di chuyển xuống dưới, rơi vào xương quai xanh, rơi vào bầu ⓝ●ℊự●ⓒ trắng như tuyết, rơi vào vòng eo 𝖒-ả-ռ-♓ k-𝐡ả-п-ⓗ của cô...

Mang theo hơi thở ấm nóng tê dại, làm cho mỗi tấc da thịt của Lâm Gia Thanh đều phát ra tiếng thở dài thoải mái.

Ánh nến lay động, nụ ⓗô-ⓝ chầm chậm của anh dường như cũng mang theo nhịp điệu.

Tục ngữ có câu, tiểu biệt thắng tân ⓗ·ô·𝐧·.

Lâm Gia Thanh chìm vào cánh hoa Ⓜ️ề·ⓜ 𝖒ạ·ℹ️, hoảng hốt nhìn hoa hồng đỏ đang nở rộ ở đầu giường, bỗng nhiên nghĩ đến một từ —— đêm đ-ộ𝐧-🌀 𝖕-ⓗ-ò-ⓝ-𝖌 hoa chúc.

Cô thu lại ánh mắt ngây ngất, kéo tay người phía trên đan cài vào tay mình: "Tưởng Thừa Vũ... anh còn nhớ ngày chúng ta kết ♓ô*ⓝ*... lần đầu tiên của chúng ta không?"

Chương (1-69)