Truyện:Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân - Chương 28

Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân
Trọn bộ 69 chương
Chương 28
Bẩn rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)

Quần lót màu đen và quần tây cùng bị lột ra.

🅓ụ_𝐜 𝖛ọ𝐧_🌀 bừng bừng của Tưởng Thừa Vũ rốt cuộc cũng được phóng thích, đứng thẳng tắp dưới ánh đèn: Thân vật bởi vì sung huyết mà bành trướng, mã mắt phía trên phun ra ít chất lỏng trong suốt.

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhìn hung hãn vô cùng.

Lâm Gia Thanh ngồi dậy rồi quỳ trên giường, cầm lấy bao cao su, có hơi không biết nên làm thế nào.

Thấy vậy, Tưởng Thừa Vũ kéo tay cô sát tới dưới thân mình, đặt vòng tròn màu vàng vào mã mắt, dẫn dắt tay cô kéo vòng tròn kia phủ lên vật nam tính của anh.

Bao cao su từng chút từng chút bị đẩy ra, dán chặt vào gân xanh bao quanh thân vật.

Tưởng Thừa Vũ đeo bao vào xong ngồi xuống giường, ôm Lâm Gia Thanh vào lòng để cô ngồi lên đùi mình, vật thô cứng dựng thẳng kia chống lên cửa động trơn trượt của cô, bắt đầu chen vào trong.

Nghẹn cả tuần nay, anh khó chịu vô cùng.

Cô lại 💲.ℹ️.ế.ⓣ 𝐜ⓗ.ặ.𝖙, anh vừa đi vào cô đã quấn chặt lấy anh.

Tư thế mặt đối mặt khiến hai người có thể nhìn thấy biểu cảm của nhau.

Bởi vì bật đèn nên anh càng thấy rõ thần thái và sự thay đổi của cô. Dường như sau khi anh ⓒ·ắ·ⓜ 𝖛à·𝖔, cơ thể cô sẽ không nhịn được khẽ 𝐫𝖚.n гẩ.🍸.

Giờ phút này, cô quỳ trên đùi anh, hai chân mở rộng, hơi ngẩng chiếc cằm xinh đẹp lên, động hoa trơn trượt ɱề-ɱ mạ-ı từ từ ngậm lấy anh, chẳng mấy chốc đã dễ chịu đến mức khóe mắt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, thật sự vô cùng զⓤ●ÿ●ế●ռ 𝖗●ũ.

Phía dưới cũng bởi vì nguyên nhân bật đèn mà càng ư●ớ●✝️ á●🌴 và căng chặt hơn trước đây.

Tưởng Thừa Vũ chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt kia đã cứng không chịu nổi, ưỡn eo tiến quân thần tốc.

Lưỡi thịt thô to chôn vào toàn bộ, làm căng đầy vách thịt chật hẹp đang 𝐬·ⓘế·т 𝒸·𝐡·ặ·𝐭.

Đột nhiên bên trong được lấp đầy làm cho Lâm Gia Thanh như có thể cảm nhận được từng gân xanh trên đó.

Cô mím môi, eo nhỏ mềm dẻo đột nhiên giật giật, ngón tay s·ờ 𝖘·𝐨ạⓝ·𝖌 nắm chặt đầu vai người dưới thân.

Quy đ*u tròn trịa đẩy tầng tầng thịt non ấm áp ra, chậm rãi đâ●𝐦 𝖛●à●o rồi lại 𝖗·ú·t 𝐫·🅰️.

Vách thịt non mềm chặt chẽ bao bọc lấy vật nam tính chẳng mấy chốc đã bị va chạm đến ướt sũng và mềm nhũn.

Lâm Gia Thanh ôm Tưởng Thừa Vũ, hai chân thon dài căng ra, cổ họng bất giác tràn ra tiếng 𝓇.ê.ռ ⓡ.ỉ ngắn ngủi.

Đôi môi cô bị anh ♓ô●n đến bây giờ vẫn còn ướ*✝️ á*✞, khẽ đóng mở, đường viền ướ-ⓣ á-✝️ đó vô cùng gợi tình.

Phía dưới là sườn cổ thiên nga thon dài. Dây áo ngủ tuột xuống một bên treo lơ lửng trên đầu vai, n/úm v/ú nhảy ra khỏi lớp vải mỏng.

Hình ảnh này trông cấm kỵ và hấp dẫn hơn là k*h*ỏ*🅰️ 🌴*hâ*𝐧.

Tưởng Thừa Vũ mở to hai mắt, đẩy mình càng sâu, đầu chôn vào trước ⓝ·ℊự·𝖈 Lâm Gia Thanh, há miệng ngậm lấy n/úm v/ú trần trụi của cô, 𝐦ú-t qua 𝖒ú*ⓣ lại quầng thịt xung quanh nó.

Lại vươn tay sờ sang một bên пɢự·🌜 bị bỏ quên khác của cô, cách lớp váy không ngừng xoa bóp như đang nhào nặn bột mì.

Cơ thể bình thường vốn đã nhạy cảm làm sao có thể chống đỡ sự đụ●𝖓●ɢ ↪️●hạ●Ⓜ️ này.

Dưới tiếng trêu chọc "chậc chậc" của Tưởng Thừa Vũ, Lâm Gia Thanh nhanh chóng mềm nhũn như vũng nước, hai bầu п.g.ự.ⓒ sưng phồng như bột mì lên men.

Tiếng 𝖗ê●п 𝐫●ỉ lớn hơn không ngừng tràn ra khỏi miệng cô.

Giống như phối hợp với vật nam tính của anh, trái tim cô cũng không ngừng đập thình thịch, phản ứng càng mãnh liệt hơn so với trước đây, chẳng mấy chốc đã đi tới giới hạn ⓒ-ự-𝐜 κ-𝖍-🔴á-i.

Cô dùng hai chân 🎋.ẹ.p c𝖍.ặ.† eo anh, động hoa càng thêm nhiệt tình khép mở, nuốt chửng lấy anh.

Tưởng Thừa Vũ cảm giác bụng dưới của mình sắp bốc cháy, dưới thân cũng trở nên nặng nề, 𝖉ụ-𝐜 ѵọ-𝐧-g lại càng thêm phấn khởi, không ngừng đ-â-Ⓜ️ sâu, dùng sức đẩy vào bên trong, từ trên xuống dưới.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Gia Thanh đã tới.

𝐍*𝐠ự*𝖈 cô bắt đầu phập phồng kịch liệt, bên trong lại co giật không theo quy luật, ngón tay xoắn chặt ga giường dưới người, ⓡυ●𝖓 𝐫●ẩ●ÿ kéo căng thắt lưng.

"Tưởng Thừa Vũ... A... A..." Cô mơ hồ kêu lên, phát ra tiếng 𝐭ⓗ-ở ♓ổ-𝖓 ♓ể-𝐧, ngay cả n/úm v/ú cũng đỏ bừng.

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt 𝒸ự-c 🎋-ⓗ0á-𝐢 của cô rõ ràng như vậy.

Tưởng Thừa Vũ ôm chặt Lâm Gia Thanh, vật nam tính đâ-m sâu vào trong, không ngừng ru*𝓃 𝖗ẩ*🍸 theo...

Qua một hồi lâu anh mới 𝐫*ú*т 𝖗*𝒶, trở người Lâm Gia Thanh đặt dưới thân mình, ghé vào tai cô 𝖙h.ở 🅓ố.𝒸 nói: "Ráng thêm một lát nữa."

Nói xong, anh lấn người tới, lấy tư thế quỳ lại nhét đồ vật của mình vào trong cô.

Cơ 𝐧●𝐠●ự●🌜 tinh tế của anh dán lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô, nắm lấy vòng eo mềm dẻo của cô bắt đầu dùng tần suất kịch liệt hơn ra vào, va chạm.

Mỗi lần đều len đến tận cùng, lúc 𝖗*ú*✝️ ⓡ*🅰️ lại mang theo rất nhiều dịch thể trong suốt, thậm chí còn kéo cả thịt mềm bên trong, làm cho cánh 𝐦ôⓝ.🌀 vểnh cao càng thêm ướt sũng.

Lâm Gia Thanh ngửa đầu ⓣ♓.ở ⓓ.ố.𝒸, từ trong cao trào hoàn hồn lại, rất nhanh lại bắt đầu có cảm giác, hơn nữa còn tê dại và trướng đầy hơn so với vừa rồi.

𝒦♓_0á_❗ 𝐜ả_𝐦 mãnh liệt bắt đầu lan ra, không ngừng khuếch tán, chạy đến toàn thân, làm cho 𝐭ⓗâ*𝖓 ✞𝖍*ể Lâm Gia Thanh giống như đang bay, tay chân lại không ngừng nóng lên.

Tưởng Thừa Vũ nắm lấy tay cô để các ngón tay đan vào nhau, đè chặt cô lên gối.

Tiếng nước và tiếng т𝒽â*n 𝖙h*ể va chạm vang vọng bên tai, Lâm Gia Thanh nghiêng cổ, chịu đựng sự va chạm như muốn xé toạc cơ thể cô ra làm hai mảnh.

Cho đến khi anh rót tinh d*ch trắng đục vào sâu trong cơ thể đang nhiệt liệt hưởng ứng của cô.

Sau đó dán mặt vào tấm lưng trần trụi của cô, thở hắt nói: "Chiếc váy này bẩn rồi, ngày mai mua cho em một cái mới."

Chương (1-69)