Váy ngủ
← Ch.26 | Ch.28 → |
Phải mở miệng nói kỳ kinh nguyệt của mình đã hết như thế nào mới có vẻ không cố ý đây?
Từ phòng tắm đi ra, Lâm Gia Thanh suy nghĩ. Nhưng không đợi cô mở miệng, Tưởng Thừa Vũ đã phát hiện ra.
Đồ ngủ tay dài quần dài bỗng nhiên đổi thành váy ngủ 𝐠ợ*1 𝖈ả*〽️:
Vải lụa ren màu đen vừa vặn dài qua 𝐦ô*ռ*g cô một chút, để lộ ra cặp đùi thon dài xinh đẹp. Thiết kế cắt may hình tam giác trước ռ·ℊ·ự·c vừa che đi hai đầu ti vừa để lộ ra bầu 𝓃𝖌-ự-c sữa trắng nõn. Dây đeo vai kéo dài từ xương quai xanh đến đỉnh 𝖒*ô*п*ɢ, để lộ ra toàn bộ tấm lưng trắng như tuyết cùng vòng e·⭕ т𝖍⭕·ռ thả.
Lúc Lâm Gia Thanh mở cửa phòng tắm ra, Tưởng Thừa Vũ thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương rõ ràng khác với mấy ngày trước, vừa ngọt ngào lại mang theo một chút nó𝐧.🌀 𝐛ỏռ.🌀 𝐪·υⓨế·ռ r·ũ, không giống sữa tắm đơn thuần, hình như còn xịt thêm nước hoa.
Anh lập tức ngửi ra sự khác thường của cô.
"Anh dùng đi." Trước cửa phòng tắm, Lâm Gia Thanh nghiêng người tránh đường.
"Kỳ sinh lý kết thúc rồi à?" Tưởng Thừa Vũ không nhúc nhích, đứng lặng trước mặt cô, chỉ nhìn chằm chằm vào cầu vai của cô.
"Ừ." Lâm Gia Thanh đỏ mặt gật đầu.
Tưởng Thừa Vũ bỗng nhiên đưa tay sờ sờ chiếc váy trên người cô, ôm eo cô, cúi người 𝐡.ô.ռ cô.
Một tay anh ôm eo cô, một tay len vào mái tóc cô, nhẹ nhàng giữ đầu cô rồi cắn Ⓜ️-ú-t cánh môi cô, đầu lưỡi thò vào trong 𝐥.ıế.Ⓜ️ ɱú-✞ như ăn kem.
Đã lâu không т𝖍*â*ⓝ ⓜ*ậ*🌴, nụ 𝒽ô_𝐧 của anh đặc biệt triền miên và gợi tình.
Son dưỡng môi Lâm Gia Thanh vừa bôi bị anh 𝒽ô-n khắp nơi, cả người cô dần dần mềm nhũn, cũng không biết bị đưa tới bên giường như thế nào.
Thân hình cao lớn của anh đè xuống, cô vô thức vươn tay tắt đèn.
"Đừng tắt." Tưởng Thừa Vũ giữ chặt tay cô, cuối cùng buông tha môi lưỡi cô: "Tắt đèn sẽ không ngắm được chiếc váy của em."
Anh nói xong thì buông cô ra, quả thật cẩn thận ngắm nhìn.
Trong quá trình h-ô-ռ mô-𝒾, dây đeo vai của cô cũng trượt xuống một bên, lơ lửng mắc trên cánh tay. Dưới ánh sáng ấm áp của phòng ngủ, nó giống như đá cẩm thạch được che phủ một tầng sương mù sáng bóng.
Lớp vải mỏng manh Ⓜ️●ề●𝐦 𝖒ạ●ℹ️ ôm sát eo và ⓜ·ôп·ɢ, phác họa ra đư.ờn.ℊ 🌜.𝐨.n.𝖌 xinh đẹp, vừa thuần khiết vừa ɢ-ợ-i 𝖈ả-𝖒.
Ánh mắt anh lướt từ dây đai nhỏ nhắn đến xương quai xanh mảnh mai của cô, lại lướt xuống khu vực cổ áo hình tam giác kia... không ngừng đi xuống.
Vừa nhìn vừa dùng bàn tay ⓜ_ả𝖓_h ⓚ𝐡ản_𝐡 của mình ấn lên, trượt dọc theo đ_ườռ_ℊ 🌜🅾️_𝖓_🌀 ℊợ-𝖎 𝖈ả-Ⓜ️.
Chẳng mấy chốc, hô hấp của Lâm Gia Thanh bất giác nặng thêm vài phần: "Đừng nhìn... không có gì đẹp cả..."
"Vậy tại sao em lại mua nó?" Không nghĩ tới phản ứng của anh khi nhìn thấy bộ váy này sao?
Lòng bàn tay thô ráp của anh cách lớp vải ma sát mạnh thêm chút nữa.
"..." Lâm Gia Thanh nhất thời không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên hai người 🦵à-m tìⓝ-♓ dưới ánh đèn sáng rực như thế.
Ánh đèn chiếu sáng tất cả.
Khoảng cách gần như vậy, Lâm Gia Thanh thậm chí có thể nhìn thấy lông mao trên mặt Tưởng Thừa Vũ, đương nhiên cũng biết, Tưởng Thừa Vũ cũng có thể thấy rõ từng tấc t𝖍â_𝐧 †_𝐡_ể cô.
Bị anh nhìn chăm chú cô có chút không quen.
Mặc dù quanh năm luyện vũ đạo, cô cũng rất tự tin với dáng người của mình.
Nhưng cũng có vài nơi không được vừa ý, ví dụ như 𝓃ⓖự●↪️ —— bởi vì khiêu vũ nên phát triển không như ý muốn, cũng không đủ thẳng.
Khi bàn tay của Tưởng Thừa Vũ trượt đến mép váy và bắt đầu đẩy lên từng chút một, cô vô thức ôm hai tay, một lần nữa thúc giục anh tắt đèn.
Tưởng Thừa Vũ không nói gì.
Chỉ là bàn tay đang hướng lên trên bỗng dưng trượt xuống, nhấc gấu váy của cô lên, thừa dịp tay cô đang ôm пℊ*ự*𝒸 mà 𝒸*ở*𝐢 q*υ*ầ*n lót của cô xuống.
Lâm Gia Thanh đã ướt, trên quần lót bị cởi ra dính một chút chất nhầy.
Cô thẹn thùng quay đầu đi, khép hai chân lại, nghiêng người vươn tới công tắc đèn đầu giường.
Mái tóc trượt sang hai bên để lộ toàn bộ tấm lưng trần trụi của cô ra không khí.
Tưởng Thừa Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng mê người kia, hô hấp không khỏi nặng thêm vài phần, vươn tay kéo bàn tay cô muốn tắt đèn lại, "Tôi không cởi váy của em ra là được mà."
Nói xong, anh tách hai chân cô ra, ngắm nhìn động hoa đang từ từ rỉ mật.
Lâm Gia Thanh cứ cảm thấy bộ phận đó xấu xí muốn 𝖈*𝖍*ế*†, ngượng ngùng lật người, muốn trốn chạy ——
Tưởng Thừa Vũ bắt lấy mắt cá chân cô, dịu dàng ♓.ô.п lên đó, bờ môi dọc theo làn da mịn màng của cô ♓ô·ⓝ thẳng đến bắp chân, nhẹ nhàng gặm cắn đùi cô.
Cắn đến nỗi Lâm Gia Thanh 𝓇⛎●𝐧 𝖗ẩ●ⓨ mở miệng: "Đừng dùng miệng."
Anh mới đứng dậy mở ngăn kéo đầu tiên của tủ thấp bên giường, lấy ra một thứ đưa cho Lâm Gia Thanh: "Em tự làm đi."
← Ch. 26 | Ch. 28 → |