Truyện:Mãnh Liệt - Chương 72

Mãnh Liệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 72
Muốn nghe thấy giọng em nói em thật sự thích anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Căn nhà bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Hai chữ “em thích” cứ thế mà nói ra, ngay cả Trần Tĩnh An cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Cô biết tính cách của mình quá hướng nội, quá trầm lặng, rất nhiều chuyện đều chưa từng nói với người khác, mà chuyện thích Thẩm Liệt lại là điều cô giấu giếm ngay cả với chính mình.

Trần Tĩnh An chưa bao giờ dám nghĩ sâu về vấn đề này.

Thích sao?

Bắt đầu từ khi nào, vì sao, thích điểm gì ở anh, cho dù là những lúc đêm khuya tĩnh lặng một mình, cô đều cố tình lảng tránh.

Mà giờ đây, khi Trần Tĩnh An thẳng thắn nói ra, trái tim cô mới chậm rãi đập thình thịch, cô 🅱️_ấ_ц 🌜𝒽ặ_✝️ ngón tay, mới cảm thấy xấu hổ.

Thẩm Liệt nhìn cô, đột nhiên im bặt, hàng mi dài dưới vòm mày sắc nét vẫn không hề lay động, anh không nói gì, thậm chí có vẻ như không có phản ứng.

Điều này khiến Trần Tĩnh An có một ảo giác rằng vừa rồi mình chưa hề nói gì cả.

Cửa phòng bị gõ vang, giọng của Kỷ Hoằng vang lên từ bên ngoài, báo có điện thoại gọi tới.

“Đợi chút. ”

Thẩm Liệt nắm tay cô một cái rồi buông ra, động tác rất nhanh, nhanh đến mức Trần Tĩnh An còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng dậy mở cửa, vươn tay nhận lấy di động.

Kỷ Hoằng thấy Trần Tĩnh An ở bên trong, gật đầu chào cô.

Trần Tĩnh An đáp lại một tiếng.

Cô có chút không hiểu mà cắn môi, nhất định phải nghe điện thoại ngay bây giờ, ngay lúc này sao?

Thẩm Liệt quả thật đã nghe máy.

Điện thoại là do Tô Niệm Thâm gọi tới, xem ra Dịch Thu chân trước vừa đi, chân sau đã gọi điện cho anh ta.

“Anh… Thẩm tổng, xin lỗi, e. thật sự không biết Dịch Thu sẽ đi tìm cô Trần, cô ấy có lẽ không biết nghe được từ đâu, nhất thời hứng khởi muốn kết bạn với cô Trần. ” Giọng Tô Niệm Thâm nghe rất gấp gáp, “Dịch Thu cũng không biết chuyện trước kia, không ngờ lại làm anh không vui. ”

“Nếu làm cô Trần cảm thấy không thoải mái, em có thể xin lỗi cô Trần. ”

“Chuyện này là em không đúng, em đã không quản tốt vị hôn thê của mình. ”

“…”

Tô Niệm Thâm lúc mới được đón về, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt. Sau vài lần chịu thiệt, lại được Thẩm Kính Sâm chỉ điểm, dần dần cũng học được cách che giấu hỉ nộ, chỉ là mới học được chút ít, cái dáng vẻ giả tạo ấy lại toát ra một mùi đạo đức giả hôi hám.

Sắc mặt Thẩm Liệt bình tĩnh, bên kia nói rất nhiều, anh cũng không đáp lại một lời.

Trần Tĩnh An nghĩ là chuyện công việc, hai tay chống lên bàn, đỡ cằm nhìn anh, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc theo, cho rằng cuộc gọi lâu như vậy là đã xảy ra vấn đề gì.

Thẩm Liệt quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt chuyên chú của cô, ánh đèn trong nhà dường như làm mềm đi những đường nét trên gương mặt anh.

Cô vừa nói gì?

Nói là thích anh.

Từ rất sớm, rất sớm trước đây đã thích anh.

Tô Niệm Thâm không nhận được hồi âm, lại nhìn vào màn hình, thấy cuộc gọi vẫn chưa ngắt, đành phải tiếp tục khúm núm nói thêm vài câu, đại loại như Dịch Thu là vị hôn thê của anh ta, cô ấy làm sai thì anh ta phải gánh chịu.

“Vị hôn thê?”

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới lên tiếng.

Tô Niệm Thâm ngẩn người hai giây, không hiểu câu này có ý gì.

Giọng Thẩm Liệt trầm ổn mà lãnh đạm: “Không có vị hôn thê nào cả. ”

Yết hầu Tô Niệm Thâm căng cứng, còn định nói gì đó thì điện thoại đã bị ngắt. Anh ta nắm chặt di động, suy nghĩ xem hai câu nói kia của Thẩm Liệt có ý gì, mấy phút sau mới phản ứng lại, sắc mặt đột biến.

Rất đơn giản.

Hôn sự của anh ta và nhà họ Dịch, cứ thế mà tan thành mây khói.

Trần Tĩnh An chỉ nghe được hai câu đáp lại của Thẩm Liệt, trong đó đều có ba chữ “vị hôn thê”.

Cô cũng đoán được điện thoại có thể là của Tô Niệm Thâm gọi tới, nhưng anh ta nói gì thì cô không biết. Nghe được hai câu mơ hồ đó, cô cũng không hiểu ý, cũng chẳng có tâm trạng để suy nghĩ. Lúc này, trong lòng cô vẫn còn một chuyện canh cánh.

Trần Tĩnh An vẫn đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt nhìn cô, hỏi: “Không đi sao?”

“?”

Cứ như vậy, không có phản ứng gì hết sao?

Trần Tĩnh An nhíu mày, có một nỗi niềm tắc nghẹn trong lồng ng. ực. Cô đành phải mím môi, có chút cam chịu mà đứng dậy.

Xe đã đỗ ở dưới lầu.

Kỷ Hoằng đã mở sẵn cửa xe, chờ cô lên xe rồi đóng lại, sau đó anh ta chuyển sang ghế phụ.

Vì buổi tối Thẩm Liệt đã hủy một vài lịch trình, Kỷ Hoằng liền mở lời nói về chuyện công việc. Thẩm Liệt không nói gì nhiều, chỉ đáp “ừ, biết rồi” rồi thôi. Đoạn đường tiếp theo, không ai nói thêm lời nào, không khí im lặng đến đáng sợ.

Trần Tĩnh An lòng dạ không yên, ngón tay đưa lên môi, vô thức 🌜_ắ_𝐧 n_ⓗ_ẹ. Cô vẫn không thể hiểu nổi, tại sao khi cô nói thích anh, Thẩm Liệt lại có thể không có một chút phản ứng nào.

Trong xe còn có người khác.

Dù cho Thẩm Liệt bây giờ có muốn nói gì đó, cô cũng ngại ngùng không dám nghe.

Nhịn suốt cả quãng đường, Thẩm Liệt bỗng nhiên bảo tài xế tấp vào lề.

Trần Tĩnh An mở to mắt, chỉ một động tĩnh nhỏ như vậy cũng đủ khiến tim cô lại lỡ một nhịp.

Nơi này cô rất quen thuộc, đi chưa đến ba phút nữa là đến căn hộ cô đang thuê.

“Sao vậy Thẩm tổng?”

Tài xế dừng xe lại, hỏi.

Thẩm Liệt nói: “Có thứ cần mua. ”

Bên cạnh là một cửa hàng tiện lợi, biển hiệu rất sáng, ghi rõ mở cửa 24 giờ.

“Em cũng đi. ” Trần Tĩnh An đột nhiên lên tiếng, cảm nhận được mấy ánh mắt trong xe đang đổ dồn về phía mình, cô khẽ mím môi dưới: “Em cũng có thứ muốn mua. ”

Hai người một trước một sau xuống xe.

Chưa kịp bước đi, Thẩm Liệt đã thuận thế nắm lấy tay cô.

Trần Tĩnh An cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô kéo tay anh, không nhìn anh, giọng điệu không được tự nhiên: “Thẩm Liệt, có phải anh đã quên chuyện gì rồi không?”

“Chuyện gì?” Thẩm Liệt hỏi.

“…”

Trần Tĩnh An cắn môi, nén nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn ngượng ngùng hỏi ra: “Em, em nói em thích anh, chẳng lẽ anh không có một chút phản ứng nào sao?”

Nói xong lại cảm thấy xấu hổ.

Cứ như là tự rước lấy nhục.

Khi câu này được nói ra, hai người đã đến cửa cửa hàng tiện lợi, động tác nhấc chân của Thẩm Liệt khựng lại.

“Có chứ. ”

“Gì cơ?” Trần Tĩnh An lúc này mới có chút dũng khí để nhìn anh.

Cửa hàng tiện lợi mở ra.

Cô đã bị anh dẫn đến quầy thu ngân, rồi dừng lại.

Thẩm Liệt từ quầy thu ngân cầm lên một cái hộp, đưa cho cô xem: “Cho nên anh mới đến mua cái này. ”

Giọng điệu còn có chút bất đắc dĩ.

“Ở nhà hết rồi. ”

Trần Tĩnh An nhìn kỹ, khi thấy vỏ hộp thì lập tức phản ứng ra thứ anh đến mua là gì, mặt cô tức thì đỏ bừng. Nhân viên thu ngân đang nhìn họ, cúi đầu như thể đang nín cười. Cô theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, cô thật sự không chịu nổi cảnh mất mặt thế này. Nhưng tay lại bị Thẩm Liệt nắm chặt, cô cứ thế bị ghim tại chỗ, trước mặt một người lạ, cùng anh đi mua “áo mưa”.

Một hộp rất lớn.

Loại mấy chục cái.

Cả khuôn mặt Trần Tĩnh An đỏ bừng, cô mím chặt môi, không muốn nói thêm một câu nào nữa.

Sớm biết anh đến mua thứ này, cô nhất định sẽ không xuống xe!

Ánh mắt của nhân viên thu ngân lướt qua hai người, một người thì vẻ mặt bình thường, giống như đang mua một hộp kẹo cao su, người còn lại thì mặt đỏ như cà chua, nếu có thể, chắc chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống ngay tại chỗ. Cả hai đều rất đẹp, đúng là một cảnh tượng đẹp mắt, nhìn thế nào cũng thấy rất xứng đôi.

Thẩm Liệt quét mã trả tiền.

Trần Tĩnh An nghe thấy tiếng “tít” một cái, liền vội vàng kéo anh ra ngoài, đến câu “Hóa đơn của quý khách ạ” của nhân viên thu ngân cũng không thèm đáp lại.

Nếu có thể, cô hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại.

Cô sẽ không đi theo xuống xe, càng sẽ không vì một phút bốc đồng mà nói với Thẩm Liệt mấy lời ma 🍳υ-ỷ như “thích” này nọ.

Đi chưa được vài bước, Thẩm Liệt đã giữ Trần Tĩnh An lại.

Trần Tĩnh An thậm chí không muốn quay đầu lại nhìn anh, nhưng tay thì giằng không ra, đi cũng không đi được. Thẩm Liệt chỉ cần dùng một chút sức, cả người cô đã bị kéo lại. Chưa kịp đứng vững, tay anh đã đặt lên eo cô, hai người đứng đối mặt. Anh nhìn cô, đuôi mắt khẽ nhếch lên.

“Không phải em hỏi anh phản ứng thế nào sao?”

“Không muốn hỏi nữa. ”

Giọng Trần Tĩnh An rầu rĩ. Bây giờ cô còn tâm trạng đâu nữa, trong đầu chỉ toàn là cảnh mình vào cửa hàng tiện lợi mua “áo mưa”, lại còn đi cùng Thẩm Liệt.

Cảm giác đó như thể trời sập, giống như ngày mai đi làm, tất cả mọi người sẽ biết, cô, Trần Tĩnh An, đã trắng trợn cùng đàn ông đi mua “áo mưa”, như thể đang tuyên cáo với cả thế giới, không sai, cô có đời sống tì. nh d. ục.

“Anh rất vui. ” Thẩm Liệt ghì chặt eo cô, hơi cúi đầu xuống, gần như hôn lên chóp mũi cô.

Giọng anh thật trầm.

Trầm đến mức, dù lòng cô lúc này đang rối như tơ vò, chỉ một câu đơn giản “anh rất vui” của anh cũng dễ dàng dẹp yên tất cả. Trái tim cô lập tức tĩnh lại, thậm chí còn hẫng đi một nhịp.

Vẻ mặt Thẩm Liệt nghiêm túc chưa từng có: “Anh không ngờ em sẽ nói thích anh, thật sự, thậm chí chưa bao giờ dám mơ tưởng xa vời như vậy. Vì thế khi em nói ra, anh hoàn toàn không phòng bị. Nếu em hỏi anh lúc đó đang nghĩ gì, anh chỉ có thể thành thật nói là chẳng nghĩ gì cả, đầu óc trống rỗng, có chút choáng váng. ”

“Sau đó anh nghe điện thoại, bên kia nói gì, anh không biết, chỉ là những âm thanh nền hỗn loạn. Rồi rất lâu sau, anh như thể người bị điếc lâu ngày đột nhiên khôi phục thính lực. ”

“Cũng chính lúc đó, anh mới nghe được em đã nói gì. Em nói em thích anh, từ rất sớm, rất sớm trước đây đã thích anh rồi. ”

Bao nhiêu lời ồ ạt ập đến, Trần Tĩnh An *****ên là bối rối, sau đó lại như có thể thông qua những lời này của anh mà trải nghiệm lại cảm xúc của anh một lần nữa.

Cái vị ngọt ngào xen lẫn chua xót ấy cũng lan tỏa trong lồng ng. ực cô.

Cô che miệng, rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại không kìm được mà có chút ươn ướt.

“Cảm giác này rất khó để diễn tả. ”

Ánh mắt Thẩm Liệt đen thẳm, giọng nói lại càng thấp càng trầm: “Bây giờ anh chỉ muốn làm một chuyện. ”

“Làm gì ạ?”

“Làm em. ” Đơn giản mà trắng trợn.

Hơi nóng vừa mới rút đi trên người Trần Tĩnh An lại một lần nữa càn quét tới, càng thêm mãnh liệt, như muốn thiêu khô hết hơi nước trong cơ thể cô.

Rốt cuộc anh có biết hai chữ “xấu hổ” viết thế nào không vậy?

Hiển nhiên là anh không biết.

Hơi thở ấm áp của Thẩm Liệt phả vào má cô. Anh trông đứng đắn vô cùng, nhưng lời nói ra lại khiến người ta đỏ mặt, cảm giác tương phản này quá mãnh liệt. “Muốn đè em ra, làm suốt một đêm. ”

“…”

Cô không kiểm soát được mà nghĩ đến những hình ảnh đó.

Trần Tĩnh An lại một lần nữa hối hận.

Không phải, tại sao mình lại lắm miệng đi hỏi cơ chứ?!

Đêm đã rất sâu.

Trong phòng, chỉ còn lại một chiếc đèn hoàng hôn đang sáng.

Ánh hoàng hôn màu hồng chiếu rọi một góc tường, trên đó còn có hai bóng hình yểu điệu, vóc dáng chênh lệch khá lớn, cuối cùng quyện vào nhau thành một thể, khó lòng phân tách.

Bóng hình lay động, những âm thanh vụn vặt bị đè nén không ngừng vang lên.

Trong phòng, thời gian dường như không tồn tại.

Hoàng hôn vĩnh viễn không lặn, bóng hình cũng chưa từng tan biến, phập phồng không ngớt.

Trần Tĩnh An không biết đã nói bao nhiêu lần “em thích”, nhưng lần nào anh cũng như lần *****ên nghe thấy, không biết mệt mỏi mà muốn nghe nhiều hơn nữa từ miệng cô.

Không đủ.

Bao nhiêu cũng không đủ.

Lòng tham không đáy dường như là bản tính, và Thẩm Liệt không có ý định kiềm chế.

Trần Tĩnh An duỗi thẳng mu bàn chân, nước mắt không biết bao nhiêu lần trào ra từ khóe mắt. Thẩm Liệt véo cằm cô, cúi xuống hôn cô, nuốt trọn cả âm thanh của cô. Khi lý trí tan rã, cô nghe thấy anh khàn giọng thì thầm: “Ngày mai dọn về ở cùng anh, hửm?”

“Tại sao?”

Trần Tĩnh An dùng chút lý trí còn sót lại để hỏi lại.

Cô cảm thấy ở đây rất tốt, căn nhà tuy nhỏ, nhưng niềm vui khi hai người chen chúc trên chiếc sofa nhỏ để xem một bộ phim là thật.

“Cách âm quá kém. ”

Trần Tĩnh An nghe thấy Thẩm Liệt bình luận với vẻ hơi chê bai.

“Không đủ đã. ”

“Em cứ luôn không dám phát ra tiếng. ”

“…”

“Muốn nghe thấy giọng nói của em. ”

“Muốn nghe thấy giọng em nói em thật sự thích anh. ”

Chương (1-91)