Đêm nay để anh ngủ trên giường
← Ch.70 | Ch.72 → |
Chiếc ghế gaming bị xoay qua, Trần Tĩnh An đối mặt với anh, hơi thở ngừng lại.
Anh quá cao, muốn hôn phải cúi người xuống, hai tay chống lên bàn làm việc. Cô bị giam cầm trên chiếc ghế gaming, lưng ghế ghì chặt vào mép bàn.
Trần Tĩnh An ngửi thấy mùi hương trên người anh, giống như một trận tuyết lớn vào mùa xuân, bao phủ cả thế giới. Trong không khí, đều là mùi hương gỗ lạnh.
Anh vừa mới tắm xong, trên người hai người có cùng một mùi hương.
Trần Tĩnh An thích cảm giác được hôn.
Cái loại cảm giác rõ ràng rằng hơi thở của anh cũng hỗn loạn, nhìn lý trí trong mắt đen của anh sụp đổ. Anh cũng say mê trong đó như chính mình. Nhận thức này sẽ làm cho sự khoan khoái trong lồng ng. ực tràn ra.
Rơi xuống, cùng nhau chìm đắm.
Nụ hôn có thể làm dịu cơn khát.
Trên người Thẩm Liệt còn có những giọt nước chưa lau khô, cô hoảng loạn lau sạch. Trong lòng bàn tay một mảng ẩm ướt, rất nhanh đã bốc hơi không còn dấu vết.
Trần Tĩnh An bị đặt lên bàn làm việc.
Bàn làm việc được thu dọn sạch sẽ, ngoài một vài tờ giấy bút đặt ở vị trí trong cùng, chỉ còn lại cuốn 《Kinh Kim Cương》 kia. Một góc bị đùi cô đè lên, làn da trắng như tuyết bị ấn ra dấu vết. Cô khó khăn duỗi tay ra rút nó ra, cố gắng đặt cuốn sách ra xa.
Nhưng, điểm yếu của cô đã bị tìm thấy, bí mật đã bị tiết lộ. Mặt Trần Tĩnh An đỏ bừng, như thể men say đã ngấm. Ánh mắt lấp lánh co lại, trên tay mất sức, cuốn sách cứ thế rơi xuống, đập vào sàn nhà, âm thanh vang vọng, như một tiếng súng khai màn, có thứ gì đó đã được giải phóng.
Bàn tay đó, đẹp như ngón điểm chỉ, thon dài lạnh trắng, dính hơi nước.
Bí mật của cô không còn chỗ che giấu.
Giọng Thẩm Liệt khàn đặc: “Em cũng rất nhớ anh đúng không?”
Đáy mắt Trần Tĩnh An ướt át.
Như một viên ngọc thủy tinh trong suốt, phản chiếu hình bóng anh.
Ký ức của cơ thể còn thành thật hơn cả đôi môi ɱề●𝖒 𝖒●ạ●ı kia. Nó cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh, đều như một chiếc chìa khóa đã bám bụi từ lâu, dễ dàng có thể mở ra ổ khóa đó.
Trần Tĩnh An co rúm người lại rồi lại bị ép phải mở ra, tâm cũng theo đó mà dần dần mềm đi. Khi quá khó khăn, cô đã chủ động hôn lên môi anh.
Bên ngoài văng vẳng có tiếng người, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười sang sảng, như thể hai thế giới bị ngăn cách.
Trần Tĩnh An nhắm mắt, tâm trí cô rệu rã, tựa như ngọn nến sắp lụi tàn.
Thẩm Liệt trước giờ luôn có khả năng học hỏi rất tốt, anh có thể nhìn ra manh mối từ sắc mặt của cô, sau khi lặp đi lặp lại trong đầu, anh đã tìm ra được một phương án tối ưu.
“Tĩnh An. ”
Anh cúi người xuống, da thịt ướt đẫm mồ hôi. Cả hai đều như vừa được vớt từ dưới nước lên, nhưng lại càng ôm nhau chặt hơn. “Anh đã ngủ trên sàn nhà lâu lắm rồi. ”
Suy nghĩ của Trần Tĩnh An một lần nữa bị kéo về. Cô nghe thấy lời anh nói, nhưng có chút không hiểu được anh đang nói gì.
Vành tai cô bị anh ↪️*ắ*𝐧 п𝐡*ẹ.
“Tối nay cho anh ngủ trên giường được không?”
Ư…
Cả tai cô nóng bừng lên.
“Hửm, được không em?” Giọng Thẩm Liệt trầm khàn như thế, chậm rãi mà đầy cuốn hút.
Trần Tĩnh An hé môi, cổ họng như bị lửa đốt khô, âm thanh từ kẽ răng bật ra, một tiếng “ưm” không thành tiếng.
“Ngủ giường của ai?”
“... Của em. ” Trần Tĩnh An khản giọng đáp.
Sự điên cuồng trong mắt Thẩm Liệt lúc này mới dịu đi đôi chút. Tất cả mọi chờ đợi và im lặng, cuối cùng đều có được kết quả tốt nhất.
Đêm nay, chiếc giường này đã phải chịu đựng sự giày vò mà nó không nên gánh chịu.
Trần Tĩnh An mệt lả, quên cả việc phải tắm rửa thế nào. Cô giống như vừa tham gia một cuộc thi marathon dài đằng đẵng, lúc về đến đích cũng là lúc cơ thể cạn kiệt toàn bộ sức lực, tay chân bủn rủn. Cảm nhận được hơi ấm của anh, cô cứ thế thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai người vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, anh dường như đã tỉnh từ rất lâu, vẫn luôn chờ cô.
Tay cô bị anh giữ chặt, lòng bàn tay nóng rực khiến cơn buồn ngủ của cô tan biến, không thể không tỉnh táo.
“Đói quá, đói quá đi. ”
Trần Tĩnh An cố gắng đánh thức chút lương tri ít ỏi còn sót lại trong anh.
Thẩm Liệt cười khẽ, cúi xuống thì thầm vào tai cô mấy lời bậy bạ kiểu như "để anh cho em ăn". Cô trước giờ đâu phải là đối thủ của anh, việc bị ăn sạch sành sanh đã là kết cục định sẵn. Nếu không phải vì quá đói, cô nghĩ hôm nay mình có thể ngủ một mạch đến tối.
Liên tiếp hai ngày, cô gần như không ra khỏi phòng.
Đói thì gọi đồ ăn ngoài. Giữa chừng, Thẩm Liệt có đi đổ rác một lần, còn cô thì thậm chí còn chưa xuống giường được mấy.
Cũng may cuối tuần trôi qua rất nhanh.
Tiến độ trả nợ có thể tạm dừng.
—
Vài ngày sau, Trần Tĩnh An được báo có người tìm. Đối phương là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, cách ăn mặc và trang điểm đều không tầm thường, nhưng gương mặt lại xa lạ, cô không nhớ mình và người này có quen biết gì.
Dịch Thu tháo kính râm, mỉm cười nhẹ: “Chào cô Trần, tôi là Dịch Thu, vị hôn thê của Tô Niệm Thâm. ”
Trần Tĩnh An cau mày, không mấy thoải mái: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi biết mình đến tìm cô thế này có hơi đường đột, nhưng tôi thật sự không có ác ý. Nếu cô Trần tiện, chúng ta có thể đổi một nơi khác để nói chuyện vài câu được không?” Dịch Thu có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt nai con, lúc nói chuyện cũng không có vẻ hống hách kiêu ngạo, giọng điệu rất lịch sự.
“Xin lỗi, tôi không tiện lắm. ”
“Là chuyện về Thẩm Liệt, cô không muốn biết sao?”
Trần Tĩnh An do dự một lúc lâu, rồi nói với người trong đoàn một tiếng, cầm túi xách đi ra.
Dịch Thu cong cong mi mắt: “Thật ra trước đây tôi rất muốn học đàn tranh, tiếc là ngón tay đau quá nên không kiên trì được, cuối cùng đành học dương cầm. ”
Cô ta trông không có vẻ đề phòng, sau khi đổi đến một quán trà, cô ấy nghĩ gì trong lòng cũng đều nói ra hết. Cô ta và Tô Niệm Thâm là do gia đình sắp đặt. Cô ta cảm thấy ngoại hình của đối phương khá hợp gu thẩm mỹ của mình, trông đẹp trai, tuy là con riêng nhưng trong người anh ta cũng chảy một nửa dòng máu họ Thẩm, lại còn được cưng chiều. Mặc dù vậy, đây vẫn là Dịch gia nhà họ trèo cao. Nhìn thế nào, cô ta cũng không có lý do để từ chối.
Dịch Thu ngẩng mặt lên, nhìn về phía Trần Tĩnh An: “Tôi đã điều tra về cô. Trước khi gặp cô, tôi đã nghĩ cô có thể là kiểu phụ nữ đào mỏ, nói thật là tôi đã chuẩn bị sẵn cả tiền và thẻ, nghĩ rằng kết thân chị em với cô chắc không phải chuyện khó. Sau khi gặp rồi, tôi lại cảm thấy tiền và thẻ cũng chẳng có tác dụng gì. ”
Nên hình dung cảm giác này thế nào nhỉ.
Khí chất tao nhã, thanh đạm, có chút thoát tục nhưng lại không đến mức thanh cao tự phụ, vừa đúng chừng mực. Cô ta thực sự ngưỡng mộ, cũng có chút hiểu ra vì sao Thẩm Liệt lại yêu cô sâu đậm đến vậy.
“Chuyện của nhà họ Thẩm, tôi không rõ, cũng không muốn dính vào. ”
“Tôi hiểu. ”
Dịch Thu cười cười: “Cô xem lần này, coi như tôi đang tỏ thiện ý với cô được không? Dù sao hôn lễ cũng đã định rồi, tôi sắp gả vào nhà họ Thẩm. ”
Cô ta rót trà cho Trần Tĩnh An: “Tình hình trước mắt là, Thẩm Liệt không được lòng người lớn nhưng lại có thực quyền, còn Tô Niệm Thâm thì được cưng chiều nhưng không có thực quyền. Tôi và anh ấy đều là những người không có dã tâm gì, chỉ muốn an phận sống là được, không có ý định tranh giành gì với Thẩm Liệt, chi bằng chúng ta cùng nhau hợp tác đôi bên cùng có lợi. ”
“Cô Dịch, tôi đã nói rồi, tôi không muốn tham gia vào những chuyện này. ”
“Kể cả bây giờ cô không muốn, sau này cũng không thể không tham gia. Nếu Thẩm Liệt nhất quyết muốn cưới cô, cô nghĩ chú Thẩm sẽ đồng ý sao?”
Môi Trần Tĩnh An khẽ mấp máy: “Tôi chưa từng nghĩ tới. ”
“Thế còn Thẩm Liệt thì sao? Anh ấy vì cô mà đã từ chối một cuộc liên hôn, cũng chính vì chuyện này mà suýt chút nữa bị tống ra nước ngoài lưu đày. Cuối cùng vẫn là chú hai Thẩm ra mặt, mới chỉ bị xử lý giáng chức. ” Dịch Thu cảm thấy cô đang thất thần, liền nói tiếp: “Cô có biết chú Thẩm ghét người con trai này đến mức nào không?”
Cảm xúc trong mắt Trần Tĩnh An vô cùng phức tạp.
Dịch Thu cười một cách bí ẩn: “Đây không phải bí mật gì, người biết cũng nhiều. Ngày mẹ của Tô Niệm Thâm nhảy lầu tự sát, chú Thẩm đã suýt ***** chính con trai ruột của mình. ”
Cái c𝖍-ế-t của một người phụ nữ không gây ra sóng gió gì lớn, huống chi thân phận của bà ta chỉ là một nhân tình không thể ra ánh sáng. Nhưng thời điểm bà ta 𝖈𝖍.ế.𝖙 lại rất vi diệu, đó là lúc đối phương vẫn còn yêu và có chút áy náy, sau khi bà ta ở riêng với con trai của ông ta, bà ta đã kết thúc sinh mạng mình bằng một cách thảm khốc.
Lúc Thẩm Kính Sâm đến, Thẩm Liệt vẫn còn ở trong phòng, như thể không có chuyện gì xảy ra, vẫn cúi đầu lắp ráp mô hình tàu sân bay.
Thấy ông ta, cậu bé gọi một tiếng “Ba”.
Thẩm Kính Sâm ngồi xổm xuống, hỏi cậu bé đã nói gì với dì ấy.
Thẩm Liệt bình tĩnh hỏi lại, dì nào cơ?
Hai mắt Thẩm Kính Sâm đỏ ngầu, lý trí đang trên bờ vực sụp đổ, ông ta hỏi lại lần nữa, giọng nói đè nén sự cuồng loạn.
“Là dì đã làm mẹ buồn phải không ba?” Thẩm Liệt hỏi.
Thẩm Kính Sâm chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
Không nhận được câu trả lời, Thẩm Liệt chống tay tìm kiếm linh kiện, tìm được một cái, thấy không khớp với hình vẽ lại vứt đi. Trong mắt cậu bé, người dì kia còn không quan trọng bằng một mảnh linh kiện của mình.
Sự việc xảy ra đột ngột.
Thẩm Kính Sâm nổi điên, xốc bổng con trai lên, đẩy toang cửa sổ ra rồi dúi nửa người trên của Thẩm Liệt ra ngoài. Chỉ cần ông ta buông tay, cậu bé sẽ rơi xuống. Với độ cao của tầng lầu này, cậu không thể nào sống sót.
“Ba hỏi lại lần nữa, con đã nói gì với bà ấy?”
Thẩm Liệt sợ đến mức chỉ còn biết thét lên chói tai.
“Nói!” Thẩm Kính Sâm gầm lên.
“Không có, ba ơi, con sợ, ba ơi, con sợ!” Thẩm Liệt khi ấy cũng chỉ mới sáu tuổi, hoảng loạn thất thần, chỉ biết xin tha. Cậu bé thậm chí không dám giãy giụa, thứ có thể chống đỡ trọng lượng của cậu chỉ có cánh tay của Thẩm Kính Sâm.
“Ba hỏi con, con đã nói gì?”
“Có nói hay không?”
“Tại sao người 𝖈𝒽●ế●𝐭 không phải là mày?”
“…”
Mẹ Thẩm chạy tới, hai chân sợ đến mềm nhũn. Sau một hồi giằng co rất lâu, Thẩm Liệt được thả xuống. Sau đó nữa, hai mẹ con ra nước ngoài, mẹ Thẩm đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Dịch Thu kể lại toàn bộ chuyện năm đó. Sau này khi nghe được, cô ấy cũng thấy khá thương cho Thẩm Liệt.
“Chú Thẩm hận anh ấy, đến bây giờ vẫn vậy, ⓠ.𝖚.𝖆.𝓃 ♓.ệ hai cha con vĩnh viễn không thể hàn gắn. Hai bên chúng ta hợp tác, cô cũng chỉ cần bảo Thẩm Liệt cho chúng tôi một con đường sống. Sau này, anh ấy muốn cưới cô, chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ. ”
“…”
“Tài ăn nói của cô Dịch tốt như vậy, sao không tự mình thuyết phục tôi?” Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Liệt đột nhiên xuất hiện. Thân hình cao lớn của anh lướt qua một cái hờ hững, cảm giác áp bức cũng theo đó ập xuống.
Dịch Thu sững sờ, sắc mặt tái nhợt.
Trần Tĩnh An ngây người, tâm trạng lúc này vô cùng phức tạp. Câu chuyện vừa nghe còn chưa kịp tiêu hóa xong, thì nhân vật chính đã xuất hiện ngay trước mặt. Anh chạm vào má cô, bàn tay lành lạnh. Rồi anh cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người cô. Chiếc áo rộng quá khổ càng khiến thân hình mảnh mai của cô thêm phần nhỏ bé. Thẩm Liệt kéo chặt vạt áo lại, thấp giọng nói: “Ai cho em gan đến mức gặp ai cũng dám gặp, không sợ bị người ta bán đi à?”
Cổ áo kéo chặt cọ vào cổ cô, như một lời trách phạt nho nhỏ.
“Thẩm tổng, có chút hiểu lầm thôi, tôi chỉ muốn làm quen với Tĩnh An, dù sao sau này cũng sẽ phải qua lại. ” Dịch Thu uống trà để che giấu sự lúng túng.
Thẩm Liệt thậm chí không thèm ngẩng mắt: “Tại sao lại phải qua lại?”
“Hôn ước không phải sắp tới rồi sao? Tôi thật sự rất quý Tĩnh An, tôi và Niệm Thâm chắc chắn sẽ đồng ý để Tĩnh An vào nhà họ Thẩm. ”
Thẩm Liệt nhếch miệng cười nhạt, nụ cười nhạt nhẽo đến độ chỉ còn lại sự giễu cợt. Anh thong dong kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trần Tĩnh An: “Cô và Tô Niệm Thâm?”
“Vâng…”
“Là cái thá gì?” Thẩm Liệt một tay chống lên bàn trà.
Dịch Thu có chút tức giận, cố gắng kiềm chế: “Thẩm Liệt, anh đừng quên anh ấy cũng là con trai ruột của ba anh, những gì anh có được, anh ấy cũng có thể có. Chú Thẩm coi trọng anh ấy thế nào, chắc anh không phải không biết. ”
“Tôi đề nghị cô biến ngay bây giờ. ”
“Nếu còn có lần sau, thì biến luôn cùng cả nhà họ Dịch của cô. ”
Thẩm Liệt khẽ gõ các đốt ngón tay, gương mặt vẫn nho nhã, nhưng giọng nói dù bình tĩnh vẫn không giấu nổi sự ngang ngược và lạnh lùng. Chỉ vì có Trần Tĩnh An ở đây, anh mới cố gắng kiềm chế một chút, sợ làm cô hoảng sợ. Dù sao thì anh cũng mới được ngủ trên giường vài ngày, còn chưa muốn bị đuổi đi.
“Thẩm Liệt!” Cô ta thật sự tức giận, trước nay chưa từng bị đối xử như vậy.
“Biến. ”
Dịch Thu dù tức giận cũng không mất trí, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, cô ta vẫn có chừng mực. Cô ta uất ức bước ra khỏi phòng.
Cửa phòng một lần nữa được đóng lại, trước mắt chỉ còn lại hai người họ.
Trần Tĩnh An hé miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng lời đến cổ họng lại nghẹn lại.
“Hay là để anh nói trước?”
Thẩm Liệt ngả người ra sau: “Những gì cô ta nói đều là thật. Anh đúng là không được lòng ba, ông ấy cũng đúng là hận anh, ⓠ_u𝖆_𝖓 ♓_ệ của bọn anh không thể hòa giải. Anh ngồi ở vị trí hiện tại cũng là do ông ấy bất đắc dĩ, đứa con trai do người phụ nữ ông ấy yêu sinh ra còn quá nhỏ, còn bên phía các cụ thì là bạn bè thân thiết nhiều năm, ông ấy bị áp lực nên mới gọi anh về. ”
“Ông ấy hận anh, cũng hận vì đã không thể 𝖌1ế_t được anh. ”
“Anh không phải là người toàn năng như em thấy đâu. Tất cả những gì anh có bây giờ, đều có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào. ”
“…”
“Nghe những điều này xong, có phải em lại muốn đẩy anh ra không?” Thẩm Liệt nhếch môi, tự giễu.
Anh quá rõ, vòng tròn cuộc sống của Trần Tĩnh An từ nhỏ đến lớn đơn giản biết bao: có ba mẹ yêu thương, có bạn bè thật lòng, có thầy cô kính trọng... Sạch sẽ và đơn thuần. Điều cô muốn rất đơn giản, tính cách lại ổn định và hướng nội, chỉ mong được cùng nhau san sẻ hoạn nạn, một ngày ba bữa.
Sáng sớm, mỗi người đi làm, tan tầm cùng nhau ăn cơm, xem phim, xem biểu diễn...
Những ngày qua, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.
Như thể trộm về được.
“Thẩm Liệt. ”
Trần Tĩnh An nhìn anh: “Em xin lỗi. ”
Giọng cô rất nhẹ, rất nhẹ.
Lúc đề nghị chia tay, Trần Tĩnh An đã nói rất nhiều lời làm tổn thương anh, lời tổn thương nhất có lẽ là câu, anh có muốn cô cũng rơi vào kết cục như dì Dư Thanh Thanh không. Khi đó anh bỗng nhiên im lặng, nhìn cô rất lâu, cuối cùng để cô rời đi.
Cô thật sự không biết.
“Nếu em biết những chuyện này, em nhất định sẽ không nói như vậy. ”
Trong mắt cô giăng một tầng hơi nước mờ mịt.
Ánh mắt Thẩm Liệt lóe lên, không rõ là may mắn vì không bị đẩy ra lần nữa, hay là vì những lời này. Anh cười nhẹ: “Không cần thương hại anh. ”
Những gì anh có đã đủ nhiều rồi.
Một lát sau, anh lại nói: “Nếu em thương anh, thì hãy thích anh nhiều thêm một chút, để anh sớm ngày theo đuổi được em. ”
Giọng điệu bông đùa, càng giống một câu nói vui.
“Em thích anh. ”
Lông mi Trần Tĩnh An 𝓇*υ*𝓃 r*ẩ*𝖞: “Từ rất sớm, rất sớm trước đây đã thích anh rồi. ”
← Ch. 70 | Ch. 72 → |