Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 06

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 06
Ô Ngộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi đá banh xong, trở lại trong tiệm. Những người khác đều là dân địa phương, đều có nhà, chỉ có tôi ở lại trong tiệm.

Trời tối rồi, cả người tôi đẫm mồ hôi, bốc mùi hôi nhưng tôi vẫn không muốn động dậy, tôi nằm trên chiếc giường hẹp ngẩng đầu lên nhìn trần nhà rồi nhớ lại bộ dạng của Đàm Giảo hôm nay.

Cô đội nón của tôi, cúi đầu không nói gì. Thì ra cô gái ngày đó tôi gặp trên thuyền cũng có dáng vẻ này, đột nhiên tôi bật cười.

Vừa khéo Tiểu Hoa vén rèm lên đi vào trong phòng, nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi thì nở nụ cười bỉ ổi: "Anh Ngộ, anh muốn phụ nữ sao?"

Thằng nhãi này, đúng là tên trộm lanh lợi.

Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ châm điếu thuốc. Cậu ta ngồi xuống bên giường nói: "Sao em cảm thấy giữa anh với cô Đàm đó có thứ gì đó mờ ám?"

Tôi hỏi: "Ái muội chỗ nào?'

Câu ta suy nghĩ rồi nói: "Không nói rõ được, nhưng hai người ở cạnh nhau thì cứ mờ mờ ám ám thế nào ấy."

Tôi mắng: "Thằng khốn cậu!"

Cậu ta càng làm tới: "Cô ấy còn chỉ định anh rửa xe nữa là."

Tôi hít một ngụm khói, cảm nhận mùi vị cay đắng trong đó nói: "Vậy thì sao? Cô ấy dám chỉ định, sao anh cậu lại từ chối?"

Tiểu Hoa: "Á, anh của em, anh thật trâu bò! Em thấy cô Đàm kia 80% đã bị anh ăn chắc rồi."

Tôi không tiếp tục nói đùa với cậu ta nữa, lực chú ý của tôi bị thứ ngoài cửa sổ thu hút.

Ánh đèn sáng rỡ chiếu lên khoảng đất trống, ở đấy, chẳng biết lúc nào đã có một đám chim đậu ở đó, tầm mười con, toàn thân chúng đen kịt, có mấy con đang nhìn tôi qua ô cửa sổ, ánh mắt màu vàng, chiếu sáng âm u.

Tôi cũng nhìn bọn chúng chằm chằm.

Tiểu Hoa hỏi: "Anh Ngộ, sao thế, đang nhìn gì đấy?'

Tôi đã từng thấy những con chim này.

Chỉ thấy ở một chỗ. Chính là trên chiếc thuyền kia.

Tôi chạy ra khỏi cửa tiệm, tiếng bịch bịch vỗ cánh vang lên giữa không trung, chúng bay tán loạn.

Có một việc tôi chưa bao giờ nói với người khác. Từ khi rời khỏi chiếc thuyền đó, trong lòng tôi có một khoảng trống mơ hồ, nhưng tôi không nhớ mình đã quên cái gì, chỉ khi nghĩ lại tôi cảm thấy buồn bã như mất mát thứ gì đó, ngơ ngác không biết gì.

Mà bây giờ, những con chim đó dường như vẫn mang theo mùi tanh của nước sông, khi chúng vỗ cánh muốn bay.

Có một loại trực giác mãnh liệt ra sức thúc đẩy tôi đuổi theo những con chim đó.

**

Chuyện xảy ra khi tôi đuổi theo bọn chúng đến gần nửa nội thành.

Tôi chạy qua quảng trường phồn hoa, chạy qua những con ngõ ngoằn ngoèo, cuối cùng đến đoạn đường nhỏ gần bờ sông. Đàn chim trên bầu trời tụ lại càng nhiều, không biết chúng từ đầu bay tới, có khoảng hơn trăm con. Chúng cứ lượn quanh ánh trăng sáng ngời trên không trung, như có một bóng đen âm mưu được dự tính từ trước.

Tôi chạy đến đầm đìa mồ hôi, đang đứng ở bên cạnh tường nghỉ ngơi, bỗng nhiên những con chim ấy như đã tụ hợp xong, một con trong đó phát lên tiếng kêu thanh thúy sau đó đàn chim rã ra rồi bay vào trong bóng đêm.

"Mẹ kiếp!" Tôi chửi nhỏ một tiếng.

Tôi đang muốn đuổi theo con chim đầu đàn thì bên bức tường bên kia xuất hiện một bóng người. Tôi lập tức lạnh toát cả người, tôi cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người cũng lạnh buốt muốn trốn nhưng đã không kịp.

Đầu người đó đụng vào trong ngực tôi, tôi nghe rõ cô ấy đang hít không khí vào. Tôi bắt được hai cánh tay cô, chế ngự cô, cô dùng sức giãy dụa, muốn tránh nhưng tôi đã ép thân thể của cô lên tường, áp chế lại. Thân thể cô đang run rẩy.

Ánh đèn lờ mờ trên đỉnh đầu chiếu xuống khuôn mặt cô, khi tôi nhìn thấy mặt cô thì hơi sửng sốt.

*****

Cô ấy cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn tôi, mái tóc dài rối tung xõa trên vai, trông rất bừa bộn, trên người mặc bộ quần áo ở nhà, dưới chân mang đi dép lê nhưng không có đi tất. Xe cô đỗ ở ven đường sau lưng cách cô không xa, đèn xi nhan vẫn còn chớp, rõ ràng cô ấy rất vội vã từ nhà đến đây, sau khi nhận ra tôi, ánh mắt cô ấy rất kì lạ, tràn ngập cảnh giác, khiếp sợ thậm chí còn có vài tia sợ hãi. Dưới ánh sáng hơi mờ, khuôn mặt cô lộ vẻ trắng bệch.

Hoàn toàn không giống vẻ nhu thuận khi ở cạnh tôi lúc sáng, như đã thay đổi thành con người khác hoàn toàn.

Mới một buổi tối thôi, cô ấy đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao một cô gái đêm khuya lại một mình chạy đến đây?

Nhưng tôi chưa mở miệng, Đàm Giảo đã mở miệng trước:

"Anh...Sao anh lại ở đây?" Giọng nói hơi run rẩy.

Tôi cúi đầu nhìn cô chằm chằm: "Còn cô, sao cô lại ở đây?'

Cô ấy cắn môi, nhìn ánh mắt tôi từ khoảng cách rất gần: "Tôi có hẹn."

Tôi nói: "Hẹn ai?"

Cô ấy nói: "Chuyện này có liên quan đến anh sao?'

Lại dáng vẻ này, thản nhiên lạnh lùng, còn có chút sắc bén quât cường, đâm tôi khiến tôi bình tĩnh trở lại. Tôi ngẩng đầu lên liếc nhìn những con chim chẳng biết bay từ lúc nào, nở nụ cười: "Không liên quan đến tôi."

Vì câu trả lời của cô, nên ánh mắt cô hơi thả lỏng, cô nói: "Nếu như không có việc gì vậy mời anh tránh ra, tôi còn có việc."

Tôi vẫn không nhúc nhích, hai tay tôi đặt hai bên tường, áp cô ở giữa, hỏi lại lần nữa: "Hẹn ai?"

Trong mắt cô hiện lên vẻ tức giận với kinh ngạc, nhưng dáng vẻ tức giận nhưng không dám trút. Chẳng biết sao bộ dạng này của cô khiến lòng tôi mềm đi.

Cô ấy thấp giọng, tức giận nói: "Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, sao anh lại ở chỗ này?'

Tôi thoáng im lặng, nhìn ánh mắt thanh tịnh của cô, trong lòng tôi bắt đầu suy nghĩ có nên nói nguyên do cho cô biết hay không? Những lý do gần như hoang đường chỉ vì nhìn thấy những loài chim sống ở biển mà chạy đến đây?

Dù sao cô ấy cũng ở trên con thuyền ấy. Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa nhận ra tôi là ai.

Tôi cúi đầu nói: "Đàm Giảo, tôi..."

Có lẽ chúng tôi cách nhau quá gần, nên cằm tôi đụng trúng chóp mũi cô, cô cũng phát hiện ra, chỉ quay đầu đi, nhưng chúng tôi vẫn đứng chung một chỗ. Ở đêm khuya, trên đường nhỏ bên bờ sông vắng vẻ, tôi vây lấy cô ấy, ánh mắt chúng tôi nhìn nhau như sắp nói ra chuyện bí mật của riêng mình.

Lời của tôi chưa nói xong.

Bởi vì có người đến.

Vị khách không mời mà đến.

Tiếng bước chân truyền đến, tôi với Đàm Giảo đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đó thì chúng tôi đều sửng sờ.

Ở đây không có nhà ở hay công trình kiến trúc, khu dân cư cũng cách đây mấy trăm mét, ở đây chỉ có công trường yên tĩnh, vài cây đèn đường thưa thớt, cả con đường đều âm u vắng vẻ.

Người đó chạy từ hướng khu dân cư tới.

Một người đàn ông kì quái, hắn rất bẩn, trên vai hắn khiêng một đứa con nít.

Tóc của hắn rất dài, rối bời, buộc lại như rong biển. khuôn mặt cũng bẩn, không nhìn rõ mặt mày, ánh mắt hắn rất sáng, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn. Trên người hắn mặc chiếc áo khoác nhăn nhúm, cũng bẩn, không nhìn rõ màu sắc, hắn mang đôi giày thể thao hắn, hắn trông không giống một người lang thang bình thường.

Mà đứa bé kia khoảng năm sáu tuổi dường như đã ngủ rồi, mặc áo ngủ rất sạch sẽ, trắng trắng mềm mềm, bàn chân không đi dép, lớn lên rất dễ thương.

Hắn từ đường dối diện đến, nhìn thấy bọn tôi.

Hắn rướn miệng cười lộ ra hàm răng màu vàng đen, đó là một nụ cười khiến người ta khó chịu, bởi vì hắn cười rất vui vẻ cũng rất đau khổ. Hắn chạy rất nhanh, bước chân hắn nhẹ nhàng thoăn thoắt, thoáng cái đã chạy vào trong bóng đêm.

Đàm Giảo nắm lấy cánh tay tôi nói: "Đây là thứ gì vậy?'

Tôi lại nghe thấy tiếng ầm ĩ mơ hồ từ phía xa xa, hướng khu dân cư.

"Ở lại đây, đừng nhúc nhích." Tôi hất tay cô ra, đuổi theo.

*****

Phía trước là dòng nước tĩnh lặng, đen ngòm, gã đó chạy trốn chỉ còn sót lại cái bóng, hắn quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh, tôi cố dùng hết sức đuổi theo vào trong, hét lớn: "Đứng lại!"

Người đó giả vờ làm lơ rồi khiêng đứa bé chạy nhanh hơn, cũng mặc kệ đứa bé lắc lư khó chịu. Vì thế tôi có thể khẳng định hắn không phải là người hiền lành.

Trong ngõ nhỏ rất hẹp, xung quanh là những căn nhà được phá dỡ, trên mặt đất vẫn còn nhiều đồ bỏ đi, tôi giẫm lên chúng. Chúng tôi cách nhau chừng mười thước đúng lúc này đứa bé tỉnh lại, khóc lên thảm thiết, chân hắn ngừng lại, tôi mới thừa cơ cầm chiếc ghế dài đánh phía sau lưng hắn. Hắn bị nện, loạng choạng lảo đảo hai bước, tôi bổ nhào về phía trước đánh vào phần gáy của hắn.

Đúng lúc này, tôi nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn và tiếng hít thở mềm nhẹ, là cô ấy đuổi theo.

Tôi thò tay muốn bắt lấy đứa bé nhưng tên đó đã xoay người hắn nhìn tôi cười, nụ cười khiến lòng người rét lạnh, sau đó hắn đánh một quyền về phía mặt tôi, thân thủ của hắn rất tốt, hai tay tôi bắt lấy đứa bé nên không tránh khỏi một đấm này, trên mặt cảm thấy đau đớn, người phụ nữ sau lưng thét lên: "Ô Ngộ!"

Tình cảnh trước mắt như thế nhưng tiếng hét của cô khiến lòng tôi ấm áp.

Tôi cảm thấy máu nóng từ trong mũi chảy ra, nhưng tôi mặc kệ, tôi đưa đứa bé về phía sau cho cô: "Mau ôm lấy."

Tôi nghĩ nếu như không có nỗi lo ở phía sau có lẽ tôi có thể dễ dàng chế ngự tên điên này nhưng gã phản ứng rất nhanh, nở nụ cười 'khanh khách' vòng qua tôi nắm lấy mái tóc dài của Đàm Giảo, bốn người chúng tôi đứng rất gần nhau, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, căn bản không thể ngăn cản.

Đàm Giảo hét lên một tiếng, nét mặt đau đớn, còn đứa bé cũng tuột tay rơi xuống. Trái tim tôi siết chặt, tôi muốn cứu cô, nhưng lại nhìn thấy đầu đứa bé sắp đập lên mặt đất!

Tôi xông lên phía trước ôm lấy cổ đứa bé rồi, sau đó ôm nó đặt lên mặt đất, thằng bé sợ quá, gào khóc nắm chặt lấy quần áo của tôi. Tôi lại quay đầu nhìn thấy Đàm Giảo đã ngã ngữa trên mặt đất, người đó nắm lấy mái tóc của cô không chút thương tiếc kéo vào trong ngõ tối: "Ô Ngộ! Ô Ngộ..." Cô khóc la lên, hai chân giãy giụa trên mặt đất.

Trái tim tôi như bị người khác đâm một dao, tôi đặt thằng bé đứng trong góc tường rồi vội vàng chạy về phía cuối, tôi đấm một quyền vào bụng tên điên đó, hắn bị đau buông hai tay sau đó cũng đấm trả tôi một đấm. Hai tay tôi nắm lấy bả vai hắn, muốn chế trụ hắn, nhưng thân thể hắn rất nhanh nhẹn, hắn uốn cong thân thể tạo thành một đường cong sau đó từ trong tay tôi chạy thoát vào trong bóng tối.

Tôi đuổi theo hai bước thì dừng lại, chạy trở lại, trong con gõ tối tăm, thằng bé vẫn núp khóc trong góc tường, còn Đàm Giảo đang giãy dụa ngồi dậy, hai tay ôm đầu, vừa khóc vừa co lại, khóc đến lòng tôi cảm thấy phiền loạn.

Buổi tối hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi ngồi xuống ở trước mặt cô, nắm chặt lấy hai vai cô, cô ấy thoáng nhào vào lòng tôi, ôm chặt lấy tôi.

Tôi hơi sững sờ.

Cách đó không xa, vang lên tiếng còi báo động và tiếng hét ầm ĩ, tôi chạy hơn nửa đêm lại trải qua trận đọ sức vừa rồi nên sức cùng lực kiệt rồi, nhưng cô ấy ôm tôi, ôm rất chặt, vì thế tôi chỉ có thể ngồi xuống tại chỗ, tựa vào góc tường, cô ấy dĩ nhiên ngồi trên đùi tôi, điều này khiến tôi không thể nào nhúc nhích được.

Chờ hô hấp của tôi bình thường trở lại thì cô ấy đã ngừng khóc, chỉ cúi đầu đẩy tôi ra muốn đứng dậy, tôi vô thức siết chặt cánh tay không để cho cô ấy đi.

"Còn đau không?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

Cô ấy cúi thấp đầu: "Ừ."

Tôi giơ tay lên muốn vén tóc cô ra: "Hãy để tôi xem." Cô ấy giống như bị dẫm trúng đuôi, nắm mạnh lấy tay cô rồi ngước cặp mắt ướt đẫm nhìn tôi, quát lớn: "Không, không được phép xem, cũng không được phép đụng vào!"

Ở đây quá mệt mỏi, căng thẳng, hỗn loạn...Ván cờ vận mệnh như màn sương trong đêm, tôi ôm cô ấy vào trong ngực, cô ấy ủy khuất rưng rưng mắt nhìn tôi nhưng trong lòng tôi lại muốn bật cười.

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)