Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 05

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 05
Đàm Giảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi không ngờ mình được gặp lại Ô Ngộ nhanh như vậy. Duyên phận có phải như sợi tơ trong cuộn dây vận mệnh, một khi hai sợi dây ấy quấn vào nhau, thì sẽ tiếp tục dính chặt như thế.

Buổi chiều gió mát hiu hiu thổi, mây che trên bầu trời chỉ lộ ra màu nền xanh biếc. Bầu trời cao thăm thẳm, tựa như thứ gì đó vô biên vô hạn đang nhìn ngắm chúng ta.

Tôi đến mượn sách ở thư viện phía tây thành phố. Là một tác giả, tôi đọc rất nhiều sách, thư viện đã trở thành nơi lui tới thường xuyên của tôi, thậm chí còn vượt xa thời còn đi học. Khi đó, tôi là một học sinh dở, tôi tuyệt đối không ngờ, sau này mình sẽ vì sở thích và giấc mộng của mình mà một lần nữa thích đọc sách.

Tôi ôm mười quyển sách, đi xuống bậc thang ở cửa thư viện. Phía dưới có sân bóng rồ, cũng có sân đá banh cỡ nhỏ. Bởi vì hoạt động thể dục thể thao ở đây khá cởi mở, nên có một số chàng trai đang cởi áo đá banh, tôi đi qua bên sân, nhìn chằm chằm vào trong, có người dẫn bóng qua bên cạnh tôi, gọi: "Á...á...Cô Đàm?'

Tôi nghe giọng nói rất quen tai, quay đầu, chẳng phải là anh chàng Tiểu Hoa đã giúp tôi làm thẻ xe trong tiệm sửa xe hôm qua sao? Lòng tôi hơi nảy lên, tôi nhìn lướt qua mặt anh ta, quả nhiên nhìn thấy Ô Ngộ đứng cách đó không xa, hai tay chống nạnh, người đầy mồ hôi, cũng nhìn về hướng tôi. Cả người anh đứng dưới ánh mặt trời trông có vẻ mơ hồ.

Nhưng cơ bụng ấy, cuối cùng cũng cởi trần lộ ra rồi!

Mà tôi chỉ có một chữ để hình dung sắc mặt với giác quan của mình: Á

Người đàn ông như vậy, chỉ sợ dù là thợ sửa máy, có phải có rất nhiều người phụ nữ thầm thương trộm nhớ muốn ngủ với anh ta không? Suy nghĩ tà ác này cứ thế lướt qua trong đầu tôi.

Theo như kinh nghiệm của tôi, có rất nhiều anh nhìn rất đẹp trai có khí chất nhưng rất thích đùa bỡn trái tim phụ nữ. Anh có giống như vậy không?

Tôi giả vờ rụt rè, chào hỏi Tiểu Hoa: "Các người đang đá banh à?"

Tiểu Hoa nói: "Đúng vậy, hôm nay chúng tôi được nghỉ, anh Ngộ bọn tôi rất thích vận động, chỗ này do anh ấy tìm ra đấy, anh ấy dắt tôi tới." Nói xong còn xoay người vẫy tay với Ô Ngộ: "Anh Ngộ, anh Ngộ."

Ô Ngộ đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích cũng không có ý định đi qua chào hỏi, Tiểu Hoa nhún vai, cười nói: "Hẹn gặp lại!"

Tôi gật đầu rồi đi tiếp con đường của mình. Tôi không biết là trùng hợp hay có người cố ý, nhưng lúc tôi muốn rời khỏi sân bóng, đột nhiên cảm giác được phía sau mình có cái gì đó, sau đó là tiếng la hét của Ô Ngộ với mấy người con trai khác:

"Đàm Giảo."

"Á."

"Coi chừng!"

Tôi quay đầu thì nhìn thấy có một trái bóng đang bay về phía mình, nhanh lắm, nhưng chưa đến nỗi tôi đỡ không được, tôi vốn có thể đỡ đấy, dù sao hồi bé cũng thường chơi đá bóng với mấy bạn vài lần. Tôi cũng không biết trong đầu mình nghĩ như thế nào, tôi lùi về sau một bước, tôi duỗi chân theo bản năng muốn giúp họ ngăn trái bóng này lại.

Nhưng tôi quên mất mình mặc váy, mang giày cao gót và đánh giá thấp sức nặng của mấy quyển sách trên tay. Hơn nữa, tốc độ quả banh kia tuy không nhanh, nhưng chạm vào chân thì rất đau đấy, người sút trái bóng này thật ác độc. Tôi hít sâu một hơi, ngã xuống đất, sách rơi đầy đất. Quan trọng là, tôi vẫn không ngăn được quả banh đó, nó vẫn rơi lăn lốc trên khán đài, lại lăn ngược trở lại 'Bốp' một tiếng nện ngay vào đầu tôi.

Tôi nhịn không được 'Ối' một tiếng rồi ôm đầu.

Mấy người đàn ông chạy tới, toàn bộ đều cười như không tim không phổi vậy, tôi nhếch nhác cực kì nhưng cũng cảm thấy buồn cười, đầu gối đau quá, tôi cúi đầu nhìn xuống, chảy máu rồi, tôi chống đất muốn đứng dậy, nhưng một bàn tay khác đã chìa ra trước mặt tôi.

Đó là bàn tay thô ráp thon dài của người thợ sửa máy.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy mái tóc ngắn của Ô Ngộ bị mồ hôi làm ướt đẫm, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi.

*****

Tôi thuận thế vịn tay anh ấy đứng dậy, tay của anh ấy rất nóng, cũng rất có lực. Anh nói: "Thật xin lỗi."

Tôi không ngờ trái banh này là do anh đá, tôi liếc xéo nhìn anh: "Là anh đá à?"

Anh cười rồi nói với tôi: "Cô ngồi xuống trước đi."

Rồi anh quay đầu nói với bọn Tiểu Hoa: "Mọi người đi đá trước đi, tôi xem thử cô ấy một chút. '

Giọng nói của anh bình thản, mấy người Tiểu Hoa đều sửng sốt, toàn bộ đều cười ồ lên. Ô Ngộ chẳng ngó đến bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mặt tôi lại hơi nóng lên rồi.

Mọi người bên ngoài đều giải tán, chỉ còn thừa lại tôi với anh ấy. Tôi ngồi xuống trên bậc thềm còn anh đứng bên cạnh tôi, váy của tôi vốn chỉ tới đầu gối, ngồi xuống đã trên đầu gối rồi, vì thế anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy miệng vết thương, bị thủng hai lỗ lớn, chảy một ít máu. Hơi đau một chút. Hai chúng tôi đều im lặng

Tôi nói: "Sao anh lại đá trúng tôi?'

Anh ấy nhìn vào mắt tôi rồi nói: "Tên nào nói là tôi cố ý đúng không?"

Một câu nói khiến tôi nói không nên lời, trái tim cũng nhảy dựng lên, một suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi – Đây là cách trêu ghẹo đặc biệt của đàn ông sao?

Dĩ nhiên đấy có thể chỉ là suy nghĩ lung tung của tôi thôi. Tôi hừ một tiếng nói: "Anh đá làm tôi bị thương rồi, anh xem giờ phải làm sao?'

Anh nói: "Tôi cũng không nói sẽ để cô chờ ở chỗ này." Sau đó anh xoay người như muốn đi, tôi ngạc nhiên hỏi: "Anh đi đâu vậy? Ở đây nắng như vậy, anh bảo tôi chờ cái gì? Tôi còn phải đi về đấy."

Bậc thang bên cạnh còn có nhiều đồ của bọn họ, Ô Ngộ lấy ra áo sơ mi màu xám, và cái nón màu đen, vành mũ do ma sát nhiều nên có rất nhiều lông, nhưng trông rất mềm mại sạch sẽ, sau đó anh ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, trong lòng hơi khó hiểu. Khó hiểu nhưng trong lòng dâng lên cảm giác rất kì lạ.

Trước mắt tôi tối sầm lại, anh đã đem chiếc mũ đội lên đầu tôi. Cách lớp vải, tôi cảm giác được sức mạnh trên bàn tay anh, tay của người đàn ông xa lạ.

"Đội phơi nắng." Anh nói xong rồi rời đi.

Tôi không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi đội mũ của người đàn ông xa lạ, hơi lớn nhưng may thay, trong lòng của tôi lại dâng lên suy nghĩ ấy: Anh rất biết cách trêu chọc phụ nữ! Trời sinh đã như vậy hay là hành động bất thường của người đàn ông?

Chỉ là đầu của tôi trở nên rất nhạy cảm, chỉ tiếp xúc với vành nón thôi làn da cũng ngưa ngứa. Cảm giác như trên đầu của bạn không phải là nón mà đang có ai đó dùng tay đè lên đầu bạn.

Tôi không có tháo mũ xuống, không muốn tháo. Không biết vì sao, chỉ là không muốn tháo mà thôi.

Mười phút sau, Ô Ngộ trở lại trên tay còn cầm theo túi nilon, là một chai nước và thuốc. Anh lại đi đến tiệm thuốc gần đây, cẩn thận và chu đáo như vậy.

Anh lại liếc mắt nhìn tôi, tôi hơi mất tự nhiên, quay đầu đi, sau đó anh mở nước đưa đến cho tôi. Tôi hơi do dự uống một hớp, rồi nói: "Cảm ơn anh. '

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: "Rửa sạch bụi bẩn ở trên đùi đi."

"Á..." Tôi bỗng nhiên hơi quẫn bách, tôi duỗi chân ra, đổ nước lên. Anh đứng ở trước mặt tôi, vẫn nhìn tôi, tôi chợt cảm thấy ánh mặt trời hôm nay thật gay mắt, dù đã có nón che chắn.

Sau đó Ô Ngộ ngồi xuống bên cạnh tôi, vẫn cao hơn tôi. Nhưng ngồi cách tôi một nửa, anh lấy thuốc trong túi đặt ở trên bậc thang, lấy bông vải và cồn đưa cho tôi. Tôi cũng tự nhiên nhận lấy rồi bôi lên vết thương, vết thương hơi rát khiến tôi 'ối' lên một tiếng.

Anh ở bên cạnh nhìn tôi, nãy giờ vẫn không nói gì. Tôi cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn chân tôi, nhìn không chớp mắt.

*****

Anh ấy lại cầm miếng băng gạc nhỏ đưa cho tôi, tôi đặt lên vết thương, anh ấy lại xé miếng băng dán đưa cho tôi, tôi thuận tay dán lên, anh ấy mới mở miệng: "Lệch rồi."

Tôi nói: "Không sao đâu, sửa lại là được." Nhưng anh ấy đã vươn tay trước tôi.

Thật kì lạ, rõ ràng chỉ mới gặp nhau hai lần, rõ ràng anh chỉ là một người đàn ông xa lạ bước vào cuộc sống của tôi, rõ ràng tôi đang hỏi anh sao đá bóng vào tôi. Nhưng bây giờ chúng tôi đều im lặng, ngồi ở đây, làm những chuyện này, không hề cảm thấy xấu hổ, như hai người bạn đã biết nhau từ lâu.

Anh không đưa băng dán cho tôi nữa mà anh đứng dậy, ngồi xổm ở trước mặt tôi, tôi ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh rất chăm chú. Cầm băng dán, cẩn thận dán lên đùi tôi.

Tôi vẫn không nhúc nhích. Trên mặt anh vẫn bình thường, chỉ có ngón tay thô ráp nhẹ ma sát trên chân tôi khiến tôi hơi ngứa và nóng.

Mặt tôi cũng im lặng như Phật. Dường như cái anh dán không phải là chân của tôi mà tôi cũng không phải là người được dán, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Dán xong rồi, anh sửa lại băng gạc cho tôi rồi đứng lên nói: "Xong rồi."

Hai tay tôi ôm chân, cúi đầu nhìn mặt đất, tôi nó: "...Được..."

Anh nói: "Tôi phải trở về đá bóng rồi."

Tôi nói: "Ừ, cảm ơn..."

Rồi không thấy anh nhúc nhích, anh vẫn đứng bên cạnh tôi. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt anh. Tôi lén nhìn phần da thịt rắn chắc phía sau lưng anh, ánh mắt của người đàn ông này, giống như ẩn chứa một thế giới khác.

"Á, nón..." Tôi tháo nón xuống đưa cho anh, anh nhận lấy, đội lên đầu mình rồi xoay người trở về sân bóng.

__

Buổi tối tôi hẹn Tráng Ngư đi ăn cơm, trên đường từ thư viện lái xe đến nhà hàng tôi vẫn nghĩ đến Ô Ngộ, nhớ tới tiệm sửa xe hôm qua, nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên gặp anh, nhớ tới ngón tay anh khi vuốt trên chiếc xe, cũng nhớ đến dáng vẻ khi anh nhìn thấy tôi bị quả bóng bắn ngược đập trúng đầu, anh đã thấp giọng cười ra tiếng. Còn dáng vẻ anh ngồi trước mặt tôi, dán băng lên miệng vết thương của tôi.

Đột nhiên, tôi phát hiện hơi thở mình hơi ngắn, anh ấy rốt cuộc có ý gì? Có phải muốn trêu chọc tôi không? Nếu không sao lại đối với người khách nữ mới đến trong tiệm một lần, dịu dàng và cẩn thận như vậy?

Tôi ngẩng đầu nhìn mây trắng đang bồng bềnh trên bầu trời, những tòa kiến trúc đang lùi dần về phía sau. Không thể không thừa nhận, đây là lần thứ hai tôi có cảm giác như thế với đàn ông.

Cái loại cảm giác gió thổi lá bay, cảm giác rung động rùng mình rất nhỏ. Trước đây tôi chưa từng có, ngoài lần đầu tiên trên thuyền.

Chẳng lẽ, vì họ lớn lên rất giống nhau?

Không, không phải.

Tối hôm qua tôi đã mặt dày mày dạn chỉ định anh ấy rửa xe cho tôi. Trong lòng tôi có chút tà ác vậy đấy, người đàn ông trên thuyền rất kiêu ngạo, khinh thường sách của tôi, nghĩ đến anh lớn lên giống anh ta như vậy, giống như bản sao thứ hai của anh ta, mỗi lần đều rửa xe cho tôi. Tôi cảm thấy rất sảng khoái.

Hơn nữa, cũng có thể tăng thêm doanh thu nghiệp vụ cho Ô Ngộ, tôi nghĩ anh ấy sẽ vui vẻ.

Chỉ mới tiếp xúc hai lần, tôi cảm thấy Ô Ngộ với người đàn ông đó khác nhau. Ô Ngộ giống như mẫu đàn ông bụi bặm, trải đời, còn người đàn ông trên thuyền mặc dù tôi chán ghét anh ta, nhưng phải công nhận anh ta rất sáng sủa, đẹp trai. Tuy mới gặp Ô Ngộ vài lần, nhưng tôi cảm thấy trên người anh ấy có cảm giác trống trải và khó hiểu.

__

Vừa đi vào nhà hàng, tôi đã nhìn thấy Tráng Ngư và Tiểu Hạo, mắt to trừng mắt nhỏ, không biết tại sao lại tranh chấp rồi. Tôi xuất hiện rất đúng lúc, ngồi xuống đối diện nói: "Tiểu Hạo, con lại chọc mẹ con tức giận sao?'

Cả người Tiểu Hạo run lên nói: "Mẹ, mẹ gắp cọng khoai tây cho con đi, đừng chỉ gắp cà rốt mà mẹ muốn ăn."

Đây là nhà hàng dành cho gia đình, nên những người lớn bàn bên cạnh đều nhìn sang.

Tráng Ngư cũng không đỏ mặt, tát nhẹ lên mặt Tiểu Hạo: "Con câm miệng cho dì, gọi là dì nhỏ, dì nhỏ biết không? Cháu còn gọi bậy nữa, để xem dì làm sao xử cháu!"

Tiểu Hạo làm ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, cười hắc hắc, tôi cũng cười hì hì đập tay với thằng bé, Tráng Ngư ngửa mặt lên nhìn trời: "Mẹ của tôi ơi, hai người có thể đừng ngây thơ như vậy không?'

*****

Đây chính là người bạn tốt của tôi, Tráng Ngư.

Nhìn từ xa, cô ấy là cô gái có khuôn mặt nhã nhặn xinh đẹp. Tuy rằng bây giờ cô ấy đang mặc chiếc áo sơ mi đen với quần dài màu đen bó sát người, cột tóc đuôi ngựa, không trang điểm, nhưng vẫn không che giấu nét xinh đẹp của cô ấy. Nếu như cô ấy chịu chụp hình post lên mạng, chắc chắc sẽ là nữ tác giả bạo hồng trên mạng internet.

Ừ thì, dậy thì hơi nhanh, dáng vẻ rất thùy mị, thành thục, cô gái mười chín tuổi nhưng nói theo lời cô ấy thì: Móa, có một khuôn mặt dài như mẹ kế. Nếu nói cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp cũng không ai đến chất vấn đâu, bởi thế cô ấy thường cùng thằng cháu Tiểu Hạo của mình đi ăn những gói giảm giá dành cho người thân, nhưng vẫn không cần chứng minh thân phận đấy.

Đây cũng là nỗi đau xót trong lòng Tráng Ngư. Cô ấy không sợ mình lớn lên trông già dặn, nhưng lại sợ mình trông giống đàn bà quá. Lông mày lá liễu, mũi cao, miệng anh đào, ngực 34c, vòng eo 57cm, mặc chiếc áo thun 10 đồng NDT/1 cái ra ngoài mua thức ăn nhưng bị hiểu lầm thành phụ nữ được bao nuôi, điều này sao phù hợp với hình tượng mà cô ấy đặt ra trong tiểu thuyết của mình chứ? Cô ấy nói: "Một ngày nào đó bà đây sẽ đi cắt cái đầu trọc, tự mình chứng minh sự chân thật của bản thân."

Đồ ăn được bưng lên, Tiểu Hạo bắt đầu càn quét thức ăn còn tôi với Tráng Ngư vừa ăn vừa nói chuyện, cô ấy hỏi: "Không phải cậu nói nằm mơ thấy người đàn ông trên thuyền sao? Sau đó thì sao?"

Tôi nói: "Nằm mơ thì vẫn nằm mơ nha. Nhưng ly kỳ chính là, tớ gặp được một người đàn ông giống hệt như anh ấy." Tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện mình gặp Ô Ngộ ở tiệm sửa xe.

Nét mặt Tráng Ngư đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Điều này khiến trái tim tôi cũng trầm xuống, tôi hỏi: "Sao thế?'

Tráng Ngư để đũa xuống, mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, khoa trương nói: "Có lẽ một trong số họ, đến từ không gian song song."

Tôi hơi sửng sốt, cô ấy cũng cười lạnh buông tay: "Nhưng trên đời này sao có chuyện như vậy, người đến từ không gian song song sao lại dở hơi như vậy, lại đi biến thành một nam phượng hoàng hoặc anh thợ sửa xe. Bọn họ làm tình báo để đánh cắp tài nguyên sinh hóa của chúng ta rồi, nào có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với bọn mình."

Tôi nói: "Dừng!" Tôi sớm biết cô ấy lại lôi mấy cái khoa học viễn tưởng của mình ra nữa rồi, nhưng bọn họ vốn dĩ là hai người khác biệt.

Tráng Ngư nói: "Cậu thật sự có hứng thú với anh chàng sửa xe ấy à? Ôi, khẩu vị nặng quá." Trong đầu của tôi hiện lên khuôn mặt của Ô Ngộ, tôi nhàn nhạt nói: "Tớ cảm thấy hứng thú với một thợ sửa xe trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng sao gọi là khẩu vị nặng chứ? Nếu tớ có hứng với ông chủ mở tiệm sửa xe thì mới gọi là khẩu vị nặng."

Tráng Ngư lập tức bị khuất phục bởi logic của tôi, gật đầu: "Cũng đúng! Nhưng cậu nên cẩn thận thì hơn"

Tôi cười gật đầu, đúng lúc này Tiểu Hạo 'oa' một tiếng, bỏ bát đũa xuống rồi chạy đến bên cửa sổ, tôi với Tráng Ngư nhìn theo thì ra bên ngoài khoảng đất trống bên ngoài có rất nhiều chim. Trời tối om, nhưng lại có khoảng vài chục đến cả trăm con chim.

Chúng giống những con chim bồ câu cỡ lớn, toàn thân đen kịt, ánh mắt màu vàng sẫm, cái đuôi vừa thẳng vừa dài, chúng bay tán loạn khắp nơi, vài con chim nhìn vào trong nhà hàng. Ánh mắt bọn chúng rất sáng, có nhân viên nhà hàng ra xua đuổi chúng nhưng chúng vẫn quanh quẩn ở tầng trời thấp sau đó lại bay trở về.

"Đây là loài chim kì lạ gì vậy? Tráng Ngư hỏi: "Bồ câu sao?"

Tôi đáp: "Bồ câu nhà cậu cũng dài như vậy sao?'

Chúng tôi đương nhiên không thấy ngạc nhiên, lại cúi đầu ăn cơm, một lát sau tôi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc có một con chim trong số đó cũng nhìn tôi. Mắt to trừng mắt nhỏ.

Tráng Ngư hỏi: "Sao thế?'

"Không có gì." Tôi kiềm chế cảm giác quái dị trong lòng: "Hình như tớ từng thấy con chim này ở đâu rồi nhưng không nhớ nổi."

Đột nhiên có cảm giác mình đã quên mất thứ gì đó khiến đầu óc trở nên trống rỗng.

Một lát sau, đám chim tản đi hết, tôi với Tráng Ngư Tiểu Hạo ăn cơm xong, đưa hai người bọn họ về nhà, còn tôi tự mình lên xe về nhà, hôm ấy mọi chuyện rất bình thường, vui vẻ, Ô Ngộ, tin tức mới, trời chiều, nhà hàng, Tráng Ngư, Tiểu Hạo...

Mãi đến khi tôi về đến nhà, từ đêm hôm đó, cuộc sống yên tĩnh của tôi thay đổi long trời lở đất.

Tôi vẫn tự cho là như thế, nhưng nào ngờ mình đã mất đi cuộc sống bình yên như nước chảy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)