Truyện:Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Chương 45

Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Trọn bộ 70 chương
Chương 45
Đàm Giảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Yêu mến một người đàn ông như Ô Ngộ, mà trải nghiệm cảm giác được anh yêu là như thế nào ư?

Nắng sớm vừa hé lên, tôi mơ màng tỉnh dậy, nhìn người đàn ông bên cạnh. Nói thật hiện tại dù anh không có cơ bụng tám múi, nhưng dáng người vẫn vô cùng đẹp đấy. Lúc này người không mặc gì, cánh tay thon dài rắn chắc, dù đang mơ màng vẫn cứ giữ chặt lấy eo tôi. Hai chân tôi chủ động quấn quýt lấy anh, khụ... hoá ra hình ảnh đàn ông và phụ nữ quấn chân vào nhau là như vậy, cơ thể chúng tôi khác biệt nhưng lại không thể tách rời nhau như thế.

Tôi ngẩng đầu lặng lẽ nhìn anh. Khuôn mặt yên bình đến mức tôi chưa từng thấy. Là cuối cùng vì đã về tới nhà, còn có cả tôi ở bên sao?

Tôi muốn chính là trải nghiệm như vậy.

Thoả mãn, hạnh phúc, kích thích. Lúc này yên lặng biết bao, trong lòng tôi ngọt ngào đậm đặc giống như một vũng bùn nuốt hết lòng tôi.

Tôi vẫn rất mệt, không biết người khác có cảm giác gì, khi tôi dán mặt vào làn da trên ngực anh, cảm giác kia thật tốt. Yên tâm, ấm áp, lại yên tâm. Anh đột nhiên nhúc nhích, mở mắt ra.

Chúng tôi nhìn nhau một lát, anh hôn lên trán tôi, nhỏ giọng: "Em ngủ thêm một lát đi, anh dậy đây."

Tôi hơi không nỡ, ôm eo anh không buông: "Ở với em thêm một lát, anh nghe xem bên ngoài đâu có chút tiếng động nào. Có lẽ hai người còn chưa dậy."

Anh lập tức không nhúc nhích nữa, cười nói: "Được, anh nhìn em ngủ."

Tim tôi lại được cảm giác kia mãnh liệt nhồi vào. Nghe lời cọ vào ngực anh, anh ôm chặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ.

Ai biết được Ô Ngộ cũng ngủ quên luôn, đến khi anh đánh thức tôi lần nữa ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào giường chúng tôi rồi. Tôi nhìn điện thoại, hơn chín giờ. Xong đời rồi.

"Làm sao đây?" Tôi hỏi.

Anh khẽ cười, cũng chẳng quá bận tâm, mặc quần áo xuống giường: "Anh đi ra ngoài trước."

Tôi tức giận: "Đương nhiên là anh ra trước rồi."

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu xa. Trong lòng tôi vừa khó xử vừa ngọt ngào: "Đi mau đi."

Anh kéo cửa đi ra ngoài, rồi lập tức đóng lại. Tôi rón rén mặc quần áo, nghe thấy giọng nói trò chuyện rất khẽ giữa anh, mẹ anh và Ô Diệu. Đương nhiên hai người họ đã sớm dậy rồi, nên Ô Diệu đương nhiên bị bắt gặp ngủ trên sàn nhà.

Tốt lắm, tôi mất hết mặt mũi ở nhà anh rồi.

Tôi lề mề một lát mới ra khỏi phòng. Không biết Ô Ngộ đã nói gì, tóm lại khi tôi đi ra ngoài vẻ mặt của mọi người rất bình thường, mẹ anh vẫn chu đáo dịu dàng như cũ, đưa điểm tâm cho chúng tôi, chỉ là không biết có phải do tôi nhạy cảm quá hay không, ánh mắt bà nhìn tôi thêm chút trìu mến thì phải. Á...

Ô Diệu thì ngoài mặt giả vờ điềm nhiên như không, chỉ khi có riêng hai bọn tôi, mới nở nụ cười xấu xa. Tôi học theo Ô Ngộ, xoa đầu cô bé: "Trẻ con không nên nghĩ bậy bạ."

"Ai nghĩ lung tung chứ." Ô Diệu nói, "Đại thần, em đã đọc hết sách của chị rồi, kể cả bản trên mạng không bị cắt. Cho nên chẳng lẽ em có thể suy nghĩ đơn giản là hai người chỉ đáp chăn bông nói chuyện phiếm thôi sao?"

Tôi: "Khụ..."

Ngẩng đầu thấy Ô Ngộ đứng bên cửa ban công uống nước, rõ ràng anh chả xấu hổ chút nào, trong ánh mắt tràn đầy ý cười. Tôi lườm anh, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, càng thêm vui vẻ.

Shit, cả thế giới đều biết anh ngủ với tôi, tại sao chỉ có mình tôi thẹn thùng chứ?

*****

Ngày Ô Diệu bị sát hại sớm nhất là mười ngày lăm ngày sau. Chúng tôi đã ở lại đây được ba ngày, cũng tức là rất có thể không ở lại được đến ngày đó.

Tôi hỏi Ô Ngộ nên đối phó như thế nào, anh nói: Nếu như chúng ta giúp đỡ cảnh sát bắt được gã trước ngày đó thì sao?

Làm thế nào để bắt đây?

Dựa theo trí nhớ của Ô Ngộ trước đó người nọ đã giết hai cô gái, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Cảnh sát cũng đã lập án điều tra. Dựa theo tin tức tôi tìm kiếm được trên mạng thì sự thật cũng là như thế.

Hai cô gái đều ở khu Khai Phúc, tuổi ngoài hai mươi, tướng mạo thanh tú đáng yêu, trình độ công việc đều không cao. Mặc dù không công bố ảnh chụp hai thi thể, nhưng dựa vào thông báo của cảnh sát và các loại tin đồn thì tình trạng xác chết đều vô cùng giống nhau, khi còn sống đều bị ngược đãi nghiêm trọng, chỉ có thể là do một người làm ra.

"Người bị hại tiếp theo là vào khi nào?" Tôi hỏi.

Ô Ngộ đáp: "Ngày 22 tháng 7 tức là tối mai, cũng ở khu Khai Phúc. Khoảng cách không xa."

Tôi cảm thán tên hung thủ này cũng thật to gan cuồng vọng, nhưng nghĩ lại vụ án giết người liên hoàn ở Ngân Xuyên Cam Túc, lúc đó chẳng phải cũng là như vậy sao, dù cảnh sát đã bố trí thiên la địa võng, nhưng gã vẫn liên tục gây án ở một khu vực, hơn nữa thành công trốn thoát. Tôi cũng hiểu được cho dù Ô Ngộ biết trước được thời gian và địa điểm tiếp theo người kia gây án, nhưng cũng không có cách nào tìm kiếm được sự giúp đỡ từ cảnh sát. Một là không có cách nào giải thích với cảnh sát, hơn nữa không chừng sẽ bị trở thành kẻ tình nghi; hai là cũng sợ đánh rắn động cỏ.

"Chúng ta phải nghĩ cách thu thập được chứng cứ phạm tội của gã." Tôi nói. Ô Ngộ tỏ vẻ đồng ý.

"Nếu như có thể bắt được gã tại chỗ thì sẽ không còn ai bị sát hại nữa." Ô Ngộ nói, "Ô Diệu cũng sẽ bình an."

Tôi nhìn dáng vẻ của anh rất bình tĩnh, ngón giữa cầm điếu thuốc chậm rãi hút. Song tôi biết rõ anh đã hạ quyết tâm bắt hung thủ.

Nạn nhân tiếp theo là Hứa Tĩnh Miêu, là một sinh viên gia cảnh nghèo, đang làm thuê ở một cửa hàng bán thức ăn nhanh hai tư giờ. Thời gian cô ta bị sát hại là đúng hôm đi làm về muộn. Mỗi đêm phải tầm một hai giờ mới tan ca về nhà một mình.

Buổi tối ngày 21 tháng 7, tôi và Ô Ngộ đến nơi cô ta làm việc, nhìn cô ta từ xa. Đúng như lời Ô Ngộ nóí "gã kia" ưa chuộng những cô gái trẻ, có sức sống, thanh xuân sạch sẽ.

Chúng tôi đứng cách rất xa, đi theo Hứa Tĩnh Miêu về nhà. Bởi vì hai bọn tôi là tình nhân, cho nên không khiến cô ta chú ý, cũng không gây ra bất cứ sự nghi ngờ nào cho người qua đường.

Ban ngày hôm sau, chúng tôi lại đi trên con đường này lần nữa. Ô Ngộ đã ghi nhớ tất cả camera giám sát ở mặt tiền cửa hàng và trên đường đi. Chờ chúng tôi trở lại nhà, anh vẽ một lúc, cuối cùng chỉ vào một đoạn đường: "Gã chỉ có thể ra tay ở chỗ này."

Tôi nói: "À... bởi vì nơi này không có camera sao?"

"Không chỉ có vậy." Ô Ngộ đáp, "Vị trí ở đây tương đối khuất, cho dù ra tay cũng không dễ dàng bị người phát hiện. Hơn nữa ra tay ở chỗ này, gã có thể tránh được camera, chỉ cần mang nạn nhân đi một đoạn ngắn có thể đưa lên xe luôn."

Ô Ngộ vẽ mũi tên trên con đường, nhưng tôi nhìn đồ vật liên quan đến phân bố không gian thì chỉ biết gật đầu, tôi thích đồ vật thiên về cảm tính hơn. Song tôi hiểu năng lực logic của anh mạnh, đã tính đến việc trùng lặp các loại khả năng, lại loại bỏ đi khả năng không thể, cuối cùng suy đoán ra địa điểm có khả năng hung thủ ra tay nhất.

Tôi gật đầu: "Nói như vậy, đầu óc người kia còn rất thông minh lại vô cùng kín đáo."

Ô Ngộ đáp: "Đúng vậy." Anh chỉ lên đoạn đường mình làm kí hiệu: "Đêm nay anh sẽ canh giữ ở đó."

*****

Một câu đơn giản lại khiến tôi hãi hùng khiếp vía, nhưng lại mơ hồ có chút kích động, ông trời có mắt rồi, đây là lần đầu tiên hai chúng tôi nếm trải được quả ngọt kể từ khi bị cuốn vào vòng xoáy thời gian.

Tôi đi đến cửa hàng bên cạnh thuê thiết bị chụp ảnh nhỏ tương đối linh hoạt có thể ẩn núp chụp được hình. Bởi vì cần phải thu thập được chứng cứ quan trọng không thua gì việc bắt người. Còn Ô Ngộ để bảo đảm đạt được mục đích, anh đã liên lạc với mấy người bạn ở thành phố Tô, mù mờ nói muốn bắt một tên xấu xa, nhờ bọn họ canh hộ mấy con đường bên ngoài, cũng nhiều lần dặn dò bọn họ ngăn cản hộ, chú ý an toàn. Mấy người bạn tất nhiên là đồng ý, còn mang theo gậy bóng chày, gậy côn đủ loại.

Chúng tôi chuẩn bị đối phó chu toàn như vậy, cho nên hôm đó khi ăn tối, trong lòng tôi đầy xao động bất an, còn cả căng thẳng, trông mong buổi đêm đến sớm hơn chút.

Ô Ngộ vốn không muốn mang theo tôi đi, nhưng tôi kiên quyết: "Anh đi đâu em theo đấy. Hơn nữa một mình anh muốn quay chụp thu thập chứng cứ, lại còn muốn bắt gã, rồi còn báo tin cho anh em bên ngoài, chú ý được hết sao?" Có lẽ bởi vì tôi nói có lí, lại có lẽ đã quen với hoàn cảnh gian nan có tôi ở bên, Ô Ngộ cũng chả kiên quyết, chỉ dặn dò khi anh ra tay, tôi tuyệt đối không thể tới gần, đứng ở khu vực an toàn. Tôi tất nhiên là thức thời đồng ý.

Màn đêm buông xuống.

Con đường Ô Ngộ đánh dấu là một đoạn góc. Tôi và anh đứng ở trong một ngôi nhà gần góc đó. Ngôi nhà này vừa cũ vừa hỏng không có người ở. Vì để tránh đánh rắn động cỏ, chúng tôi ngồi sau cửa sổ, kéo rèm xuống, không bật đèn. Mấy chiếc camera được đặt ở góc vô cùng tối, hơn nữa còn chất đầy đồ, còn được che bởi mấy bồn hoa đã héo.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế cũ nát, tôi nhìn ra ngoài qua khe hở rèm. Hẻm nhỏ yên tĩnh, thỉnh thoảng có người đi qua. Buổi đêm dần sâu chỉ có một chiếc đèn đường phía xa chiếu ánh sáng âm u, mặt đất màu xám tro, không có người.

Khu nội thành này đã rất cũ, có nhiều người chuyển đi, có nhiều ngôi nhà bỏ hoang, mấy gia đình sáng đèn trước đó cũng đều tắt sạch. Xung quanh tối đen như mực. Tôi nghĩ cho nên cô gái độc thân thật sự không thể mang theo tâm lý may mắn, đi qua được đoạn đường này phải thực sự rất dũng cảm.

Chuyện như vậy gặp phải một lần là xong đời.

Ô Ngộ cầm lấy cây côn thép nặng trịch trong tay, nhìn thì nhỏ, những nghe nói có thể đánh gẫy xương cốt người khác. Tôi nghi ngờ anh vì hôm nay đã sớm mưu đồ từ lâu. Chúng tôi đợi lâu như vậy mà anh vẫn luôn yên tĩnh ngồi, vô cùng kiên nhẫn, mi tâm không thay đổi chút nào.

Sau đó, anh cầm lấy điếu thuốc, nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, tay buông thõng xuống, cúi đầu hút thuốc, dáng vẻ vẫn rất yên lặng. Tôi nhìn một lát, anh lại rít một hơi vào lần nào đó, đột nhiên tôi nhích mặt qua, anh vừa ngẩng đầu lên, tôi lập tức hôn anh. Trên mặt anh hiện lên sự kinh ngạc, không kịp phản ứng, khói kia đã xông vào trong miệng tôi.

Tôi không nghĩ tới anh lại hút thuốc nặng như vậy, thoáng cái bị sặc, sợ phát ra tiếng, vội vùi mặt vào cánh tay anh, mặt đỏ bừng, không ho ra tiếng. Cuối cùng anh đã mỉm cười, hạ giọng: "Em làm gì thế?"

"Muốn ở bên anh." Tôi đáp.

Anh nhìn tôi trong ánh sáng âm u.

"A Ngộ, anh rất căng thẳng." Tôi nói, "Đừng quên chuyện gì cũng đều có em đối mặt cùng anh."

Ô Ngộ kéo tôi vào lòng, tôi cũng không biết cảm giác của mình là gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh lãnh đạm kia luôn cảm thấy anh cách tôi rất xa. Nhưng khi tôi cảm giác được hơi thở của anh trên vạt áo, cảm giác yên tâm mới quay trở lại.

Không muốn anh một mình, không muốn anh phải đối mặt một mình, dù cho anh là người cứng cỏi trầm ổn.

"Sau khi Ô Diệu mất, anh từng lập lời thề." Anh nói, "Sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến mạng người trước mặt anh."

Tôi càng vùi sát mặt vào ngực anh hơn, cho nên ở nhà họ Chu hay nhà họ Trần, anh đều ra sức quên mình, cứu người không liên quan đến mình như vậy sao?

"Chúng ta nhất định sẽ bắt được hắn." Tôi nói, "Kẻ xấu xa như vậy, biến người vô tội trở thành con mồi, dùng sự tra tấn ngược đãi tìm kiếm niềm vui, từ cái chết của người khác đạt được khoái cảm, gã có quyền gì mà làm như vậy? Gã giống như một chuột sống trong cống ngầm, bị bắt ra, ghim vào cột nhục nhã, gã đâu xứng được coi là con người."

"Anh muốn đánh gãy chân gã." Ô Ngộ nói.

Một giờ ba mươi lăm phút.

Hẻm nhỏ xa xa yên lặng đã lâu cuối cùng vang lên tiếng bước chân.

Tôi ghé vào cửa, nhìn một bóng người thướt tha từ xa đi tới.

Có thể thấy được Hứa Tĩnh Miêu đi rất nhanh, hiển nhiên cũng có sự cẩn thận khi đi buổi đêm. Dưới ánh đèn mờ, phía sau cô ta trống không.

Gã kia có đến không?

Ô Ngộ sớm dập tắt thuốc, tay cầm côn, cũng đang cảnh giác.

Chúng tôi nhìn Hứa Tĩnh Miêu dần đến gần.

Gã kia đột nhiên từ bên trong hẻm nhỏ tối mịt lao tới, nhanh như một bóng đen.

Đời này tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh này.

Gã tựa như sói đói đánh về phía dê con, tựa như ma quỷ đột nhiên lộ ra diện mạo dữ tợn, gã lập tức dùng găng tay che kín mặt Hứa Tĩnh Miêu. Gã không cao không thấp, đội một chiếc mũ rộng na ná của ngư dân, gần như che khuất cả khuôn mặt. Cánh tay lộ ra ngoài tay áo vô cùng rắn chắc. Trong nháy mắt gã đập thẳng vào đầu Hứa Tĩnh Miêu, cô ta không kêu lên được tiếng nào ngất đi. Gã ôm lấy cô ta, bắt đầu rút lui trong bóng tôi, động tác nhanh nhẹn thành thạo khiến người ta giật mình. Trong bóng tôi, mơ hồ lộ ra chiếc cằm. Tôi không thấy được gì, chỉ có cảm giác quỷ dị.

Tôi cảm thấy được gã mỉm cười.

Trong một lát tôi cảm thấy máu dồn hết lên đỉnh đầu, cơ thể lạnh buốt.

Chúng tôi thực sự chạm mặt gã rồi.

Tên tội phạm giết người liên hoàn xấu xa nhất trong lịch sử, giết chết mấy cô gái kể cả người thân của Ô Ngộ.

Chúng tôi thấy được bộ dáng đi săn của gã trong bóng tối.

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)